Hoa Kiều

Tô thị hoàn toàn yên tâm, lại chuẩn bị thêm một rương xiêm y cho hai cha con, đến ngày mùng chín, hai chiếc xe ngựa đi theo đoàn xe của các gia tộc khác mênh mông cuồn cuộn đến Tây Sơn.

Thư gia do Đại phu nhân Phương thị dẫn đầu, dẫn theo Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và bốn vị cô nương đi ra ngoài, còn Thư Lan Phong thì đi theo sư sinh Quốc Tử Giám. Tuy hai cha con không đi cùng nhau, nhưng khi đoàn xe dừng lại hạ trại ăn trưa, Thư Lan Phong vẫn nhờ vả từ sớm, mang một hộp thức ăn đến cho nữ nhi.

Chuyện gì nữ nhi cũng có thể qua loa được, nhưng lại không chịu được đói.

Khi ông ấy vui vẻ cầm theo hộp đồ ăn đi đến bên ngoài xe ngựa của Thư Quân, lại nghe thấy cô nương bên trong xe ngựa đang ăn đến khí thế ngất trời:

“Đĩa đuôi tôm này ngon thật đấy, có phải là xào lăn với dầu cay không?”

“Nô tỳ cảm thấy món ngon nhất là bát canh lươn này...”

“Hì hì, ta biết ngươi thích ăn lươn mà, ta không giành với ngươi đâu, ta sẽ ăn hết hai con cua lông này, đúng rồi, ngươi đừng có giành cua lông với ta đấy...”

Thư Lan Phong liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay, trong này có hai cái bánh rán hành, một đĩa bánh quế hoa với cả một bát cháo nhỏ.

Không ổn lắm.

Ông ấy lặng lẽ vén màn xe lên nhìn vào trong, lại nhìn thấy nữ nhi yểu điệu của mình đang ăn đến nỗi miệng bóng nhẫy dầu, ông ấy liếc nhìn bàn ăn, hơi ngạc nhiên: “Quân Nhi, con lấy đâu ra thế?”

Thư Quân không ngờ được lại bị phụ thân bắt tại trận, ngơ ngác nhìn ông ấy: “Con cũng không biết.”


“Con không biết?” Thư Lan Phong không thể tin nổi.

Thư Quân chột dạ chớp mắt: “Con thật sự không biết, con chỉ đến cung phòng một chuyến mà lúc trở về hộp đồ ăn này đã ở trên xe ngựa rồi.”

Thược Dược lại không lấy làm ngạc nhiên: “Lão gia, nô tỳ đoán có lẽ là có người giao nhầm.”

“Đưa nhầm mà hai người các ngươi cũng dám ăn?” Thư Lan Phong sốt ruột đến nỗi giậm chân, ngoái đầu lại nhìn xung quanh, các lều bạt xung quanh đều lượn lờ khói bếp, quan viên mặc cao giai bố tử đủ màu đi qua đi lại, bất cứ ai ở đây cũng có thể nghiền nát Thư gia. Thư Lan Phong nổi cáu, định bảo nữ nhi trả lại nhưng nhìn bàn ăn bị tiêu diệt sạch sẽ kia, ông ấy chống tay lên trán nói:

“Tốt nhất con nên cầu nguyện là sẽ không xảy ra chuyện gì đi.”

Buổi chiều Thư Lan Phong xin nghỉ với Quốc Tử Giám Tế tửu, cưỡi ngựa bảo vệ bên ngoài xe ngựa của Thư Quân, sợ có người đến gây chuyện với nữ nhi của ông ấy, cũng may cả đoạn đường gió êm sóng lặng, ông ấy liên tục lau mồ hôi lạnh. Lúc đến hành cung trời đã nhá nhem tối, ông ấy giao lại nữ nhi cho trưởng tẩu, vội vàng đến Quốc Tử Giám sắp xếp cho học sinh.

Bên phía nữ quyến, tất cả xe ngựa dừng lại trên mặt cỏ trước hành cung, chờ công công trong cung điện dẫn từng người đến nơi ở.

Thư Quân lặng lẽ kéo Thược Dược trốn sau xe ngựa nói chuyện: “Chuyện ta bảo ngươi hỏi thăm, ngươi hỏi được gì rồi?”

Thược Dược đến gần tai nàng trả lời: “Nô tỳ chỉ nhìn thấy một cái hoàng liễn, sau đấy nô tì hỏi thăm, nghe nói mới biết là xa giá của Thái Thượng Hoàng, cô nương, người hỏi thăm chuyện của bệ hạ làm gì?”

“Xuỵt...” Thư Quân sợ bị người khác nghe thấy, liên tục lắc đầu với nàng ấy: “Đừng lộ ra, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

Thư Quân định tìm cơ hội sẽ nói cho Thược Dược biết, trừ khi Bùi Việt buông tha cho nàng, nếu không chuyện này không thể nào giấu được Thược Dược.


Sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống, ráng đỏ hoàng hôn đỏ rực bao phủ gần hết cả bầu trời.

Các nhà lần lượt rời khỏi mặt cỏ, phải một lúc lâu sau mới đến lượt Thư gia, ma ma của Đại phu nhân đếm số người, đoàn người nâng rương hòm đi theo nội thị vào hậu viện hành cung.

Tây Sơn hành cung rất rộng rãi và uy nghiêm, phía sau chính điện Càn Khôn điện là hai mươi viện lạc có kích thước khác nhau được xây dựng như cờ trên bàn cờ, nơi thì được xây dựng gần núi còn nơi lại được bao quanh bởi nước, phong cảnh rất đẹp, người có thể vào đây ở không phải là trọng thần quan quyến thì là hoàng thân quốc thích được sủng ái. Ngoại trừ những nơi này ra, một số viện tử cũng được xây dựng ở phía tây và phía đông hành cung để tiện sắp xếp cho quan quyến bình thường.

Thân phận của Thư gia không cao cũng không thấp, vừa hay được xếp đến viện tử đầu tiên ở Tây Uyển.

Hạ nhân nâng toàn bộ hành lý đến thính đường, Phương thị ngồi phía trên, bắt đầu chia phòng. Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia phải tham gia tuyển chọn của Quốc Tử Giám nên cả hai ở cùng Thư Lan Phong, Phương thị ra lệnh cho hạ nhân mang hành lý của ba người đến thự khu Quốc Tử Giám.

Nơi này đông đúc nên không tránh khỏi việc nhiều cô nương phải ở chung một gian, Phương thị thì ở một mình tại chính phòng, hai nữ nhi của bà ta ở hai gian sương phòng, Thư Quân và Thư Tinh được sắp xếp đến dãy nhà sau. Thư Tinh đã quá quen với chuyện này, Thư Quân cũng không thèm để ý.

Khi đang định khiêng rương hòm vào, tiểu công công lần trước đến truyền khẩu dụ đến, hắn ta trông khá trẻ, trắng trẻo mập mạp, hắn ta có một đôi mắt phượng, ánh mắt rất sáng: “Thỉnh an phu nhân, Thái Thượng Hoàng ban ân điển cho Tam cô nương, ngài nói có thể cô nương yếu ớt, ngài cho cô nương đến cung Lưu An ở.”

Sắc mặt Đại phu nhân hơi thay đổi, bà ta đã từng đến Tây Sơn hành cung này hai lần, bà ta từng vô tình nghe thấy người ta kể ở cung Lưu An có suối nước nóng, có tác dụng dưỡng nhan an thần rất tốt, trước đây Mai Thục phi từng xinh đẹp nhất hậu cung mỗi năm lại đến đấy ở mấy tháng, dưỡng đến nỗi làn da non mịn nõn nà, không ai trong hậu cung không ghen ghét.

Mỗi khi đến hành cung đi săn, cung Lưu An lại trở thành nơi Hoàng phi và Công chúa tranh giành.

Thư Linh âm thầm liếc mắt nhìn Thư Quân.


Sắc mặt Thư Chi hơi khó chịu, nàng ta mới là tôn nhi tức (cháu dâu) tương lai chân chính của hoàng gia, vậy mà Thái Thượng Hoàng lại chỉ nhớ mỗi Thư Quân?

Nàng ta tự an ủi bản thân: “Lần trước bát tự của muội muội không hợp bị từ hôn, trong lòng Thái Thượng Hoàng thấy áy náy, có lẽ ngài cho muội muội ân điển này để bồi thường.”

Tiểu công công chụm tay áo cười mà không nói gì.

Phương thị đâu thể nói được gì, sắc mặt bà ta thờ ơ ra lệnh cho Thư Quân: “Ngươi đi đi, nhớ là phải tuân theo quy củ đấy.”

Thư Quân thưa vâng, đi theo tiểu công công đi về phía cung Lưu An.

Đi qua hành lang trong hành cung, rộng rãi thoáng đãng, ánh đèn không quá lộng lẫy cũng không quá quạnh quẽ, vầng sáng như làn khói bị gió cuốn đi khiến toàn bộ hành cung giống như một Thiên cung mờ ảo.

Vì để Thư Quân có thể theo kịp, tiểu công công cố tình đi chậm lại, Thược Dược bê theo trang sức quý giá, thấp thỏm đi theo bên cạnh Thư Quân, hai gã tiểu nội sử đi theo sau, khiêng rương hòm cho Thư Quân.

Thược Dược còn nhỏ nhưng đầu óc lại rất nhạy bén, Thái Thượng Hoàng lại bảo một cô nương đến ở một mình trong cung gì gì đấy, chuyện này quá kỳ lạ.

Mấy lần Thư Quân muốn hỏi tiểu công công hành tung của Hoàng đế, nhưng lại nhớ đến Thược Dược còn đang đi bên cạnh.

Con đường càng lúc càng xa, hành lang dần dần dẫn lên trên, chậm rãi rời khỏi khu kiến trúc chính.

Hành lang uốn cong dẫn đến sườn núi, bỗng nhiên lại rẽ ngoặt đi đến một cung điện có địa thế thấp, cung điện cũng không lớn lắm, bị tầng tầng lớp lớp cây hoa anh đào che khuất, chỉ loáng thoáng có ánh sáng lộ ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi hành lang, đi đến bên ngoài đại điện cung Lưu An đã nghe thấy phía Tây Nam vang lên tiếng ồn ào, Thược Dược liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy mấy cô nương hồng sam liễu lục đang tụ tập bên cạnh một hồ nước, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này.


“Thành Tướng quân, ta đã xem danh sách của Tư Lễ Giám rồi, cung Lưu An bỏ trống, ta đã bảo tổ phụ đi xin ân chuẩn của Thái Thượng Hoàng để ta ở cung này, ngươi tránh ra đi, ta muốn đi vào.” Người mặc một bộ xiêm y màu tím lộng lẫy đứng chính giữa là Lý Anh.

Đô chỉ huy sứ được gọi là Thành Tướng quân kia mặc một bộ áo giáp màu nâu, khoanh tay trước ngực, miệng ngậm một nhánh bạc hà, thản nhiên trả lời:

“Lý cô nương, cung Lưu An không sắp xếp ai vào đây ở, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể vào đây.”

Gần đây Lý Anh chăm chỉ đọc sách, cổ cực kỳ đau mỏi, nghe nói suối nước nóng có thể thư giãn gân cốt nên nàng ta đã năn nỉ tổ phụ đến Tư Lễ Giám chuyển lời cho nàng ta đến đây ở, nhưng không ngờ lại thất bại, nàng ta không cam lòng, nửa đường nghe được tin cung Lưu An bỏ trống nên vừa nãy nàng ta dẫn người đi thẳng đến đây.

Đô chỉ huy sứ Hổ Bôn vệ trước mặt chịu trách nhiệm bảo vệ chuyến đi săn này, là một hãn tướng đi theo Bùi Việt chém giết trên chiến trường, người này là một kẻ khó nhằn.

Từ trước đến giờ Tạ Vân với Lý Anh không hợp nhau, mỗi lần hai người này cùng xuất hiện là lại liên tục tranh cãi, đương nhiên hôm nay hai nàng cũng đang tranh giành cung Lưu An. Nàng ta thấy chẳng mấy khi Lý Anh lại bị mắng, trong lòng thấy cực kỳ sung sướng, nhưng sau sự sung sướng là đối diện với đôi mắt kiêu ngạo của Thành Tướng quân, nàng ta cũng thấy đau đầu.

Lý Anh kia tự cao tự đại, không biết cách xã giao có lệ, vì thế Tạ Vân ồn tồn mềm giọng bắt đầu lôi kéo làm quen: “Thành Tướng quân, trong lần đàm phán với Mông Ngột vào ba năm trước, là Thành Tướng quân đi sứ với phụ thân ta, phụ thân ta trở về vẫn luôn khen ngợi phong thái của Thành Tướng quân...”

“Dừng lại dừng lại...” Thành Tướng quân giơ tay lên ngắt lời nàng ta: “Tạ cô nương, đừng có nhắc đến giao tình với ta, ta là thần tử của bệ hạ, chỉ làm việc cho bệ hạ, đừng có nhắc đến phong thái hay không, hôm nay không một ai được phép vào cung Lưu An này!”

Tạ Vân bị nói đến nỗi đỏ mặt, đúng lúc liếc thấy mấy bóng dáng đi lại trước cung Lưu An, cách quá xa nên không nhìn thấy người đấy là ai, nhưng nàng ta vẫn đoán ra được đấy là một nữ tử, Tạ Vân lập tức hét ầm lên, chỉ vào bóng dáng Thư Quân hỏi:

“Thành Tướng quân, ngươi đừng có trợn mắt nói dối nữa, nếu không một ai được vào, vậy người kia là ai? Đấy chẳng phải người à?”

Thành Tướng quân nhổ nước bọt, nhổ nhánh bạc hà kia ra, quay đầu nhìn về hướng nàng ta chỉ, khóe môi hắn ta nhếch lên, cà lơ phất phơ nói: “Có khi... Người ta là tiên nữ đấy chứ?”

Tạ Vân: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui