Mùng hai tháng hai, thời tiết chợt ấm, gió xuân ấm áp, bông liễu nhẹ tênh bay phất phơ khắp mặt đất như mặt đất phủ sương.
Thư Quân đến đảo giữa hồ Yến Tước sớm, gặp được vị hôn phu đã chờ ở đây từ lâu.
“Chẳng phải Thế tử nói muốn đi theo bệ hạ à? Sao lại rảnh rỗi đến tìm ta?”
Nam tử cẩm y đối diện nghiêng người tựa vào ghế gành, kìm nén cơn đau ở vị trí không thể miêu tả, khuôn mặt trắng bệch như bị bệnh, mí mắt mỏng nhấc lên, bình tĩnh nhìn Thư Quân một lát rồi dần dần nở nụ cười khổ: “Hôm ấy nàng đến thăm ta, ta không có thời gian rảnh, hôm nay ta tìm nàng là để nói cho nàng biết, ta rất tốt, nàng đừng lo lắng…”
Hôm nay Bùi Giang Thành không muốn đến đây nhưng hắn ta lại không thể không có mặt. Mấy ngày nay, rất nhiều hồ bằng cẩu hữu đến trong phủ tìm hắn ta, lại bị hắn ta lấy cớ là mắc phong hàn để từ chối gặp mặt. Sau này, không biết vì sao lại làm kinh động Thái Thượng Hoàng, Thái Thượng Hoàng sai cung nhân đến hỏi, nếu hắn ta không lộ diện thì chuyện này sẽ không thể giấu được.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để người ngoài biết, hắn ta bị thương chỗ ấy.
Trong tay hắn ta còn thưởng thức một chuỗi ngọc mã não, nở nụ cười ôn hòa, thậm chí giọng điệu lúc nói chuyện nghe như đang dỗ dành: “Chuyện gì nàng cũng quan tâm đến ta, ta không thể phụ lòng tốt của nàng, đúng không nào?”
Nghe câu nói này, trong lòng Thư Quân bỗng cảm thấy ghê tởm, nàng cụp mi mắt nói: “Ngài không sao thì tốt rồi…”
Bùi Giang Thành đẩy một cốc sữa dê mà người hầu chuẩn bị đến trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Hôm nay nàng đi dự tiệc, chắc chắn thức dậy từ rất sớm, không biết đã ăn gì hay chưa. Ta lo cho nàng nên cố ý mang theo một cốc sữa dê cho nàng, mau uống ngay cho nóng.”
Giọng nói của hắn ta rất ôn hòa, êm dịu trong trẻo, hình thành sự đối lập rõ rệt với tướng mạo yếu đuối nhạt nhẽo. Thái độ của hắn ta vẫn tràn đầy tình ý như xưa, thật sự không nhận ra bất cứ dấu hiệu khác thường nào.
Hơi nước dần dần phủ kín đôi mắt Thư Quân, đôi mắt hạnh trong veo ngơ ngác nhìn Bùi Giang Thành. Thái độ này của hắn ta thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, hắn ta đã phản bội nàng, sao hắn ta có thể vừa dan díu với đường tỷ, vừa bày tỏ tình ý với nàng?
Thư Quân bưng cốc sữa dê lên uống từng ngụm nhỏ.
Bùi Giang Thành nhìn vị hôn thê ngoan ngoãn trước mặt mình, khi nàng cụp mi, hắn ta âm thầm buông tiếng thở dài.
Hôm nay, dường như vị hôn thê không cố ý trang điểm, chỉ mặc một chiếc áo bối tử màu vàng gừng nửa mới nửa cũ, một chiếc váy nhu màu vàng nhạt tô điểm bằng hoa quế, bên hông thắt đai lưng hoa nhí, đeo một mặt dây bích ngọc rủ xuống.
Những đốm vàng li ti xuôi theo làn váy, sáng ngời như những viên minh châu được đính trên làn váy, da trắng như tuyết, mắt hạnh má đào, môi đỏ như chu sa, ngay cả vẻ mặt hờn dỗi cũng có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Đẹp thì rất đẹp, tiếc rằng không thú vị chút nào.
Không cho hắn ta hôn, cũng không cho hắn ta chạm vào.
Nếu khuôn mặt này đặt trên người Thư Chi thì hoàn hảo.
Ở nơi Thư Quân không nhìn thấy, vẻ mặt Bùi Giang Thành tràn đầy tiếc nuối.
Chờ Thư Quân uống xong, Bùi Giang Thành thoáng chốc nở nụ cười ấm áp, săn sóc đưa cho nàng một tấm khăn trắng muốt, sau đó tìm một tư thế thoải mái để tựa lưng, vẻ mặt mệt mỏi và tùy ý cũng dần dần lộ rõ: “Quân Quân, hôm nay ta phải bầu bạn bên Thánh thượng, e rằng không thể ở bên nàng. Bệ hạ rất coi trọng quy củ, nàng đừng chạy lung tung trong vườn, lỡ xảy ra chuyện gì, ta không thể nào cứu được nàng đâu.”
Thư Quân cầm khăn tay, ngơ ngác gật đầu: “Ta biết rồi…”
Đương kim Thánh thượng văn võ song toàn, hùng tài vĩ lược, tranh thủ lúc Thái Thượng Hoàng vẫn còn khỏe mạnh để tọa trấn trung ương, hắn đã đích thân ngự giá thân chinh, dẫn dắt mấy vạn hùng binh đẩy lui thiết kỵ Mông Ngột vào sâu bên trong Mạc Bắc, mở lại con đường tơ lụa. Nghe nói suốt ba năm trời, bệ hạ tuần tra biên quan, thống trị biên phòng vững vàng như sắt, mãi đến năm ngoái mới hồi kinh.
Cho dù Thư Quân chưa từng diện kiến thiên nhan, song vẫn nghe đồn vị Đế vương trẻ tuổi này sát phạt quả quyết, rất có khí phách.
“Thế tử yên tâm, lát nữa ta sẽ đi tìm bạn thân của ta, chỉ ở trong lầu Trích Tinh chứ không đi đâu cả.”
Để tránh các quý nữ không tham gia tuyển phi cảm thấy nhàm chán, Hoàng Thành ti đặc biệt tổ chức ca múa đàn nhạc ở lầu Trích Tinh cho các cô nương giải sầu.
Bùi Giang Thành hài lòng, lúc sắp rời đi, hắn ta tiện tay muốn xoa má Thư Quân, lại bị Thư Quân xấu hổ tức giận né tránh. Bùi Giang Thành thất vọng lắc đầu, chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn ta, Thư Quân hơi sững sờ. Nàng rất muốn tự lừa mình dối người, xem như chuyện ngày hôm ấy chỉ là hiểu nhầm nhưng tiếc rằng không được. Kìm nén nỗi lòng chua xót, Thư Quân cắn răng ra lệnh cho Thược Dược: “Ngươi âm thầm bám theo sau, xem thử Thế tử có gặp mặt Nhị tỷ không.”
Hôm nay, Thư Quân đã nói cho Thược Dược biết kế hoạch của mình. Thược Dược chuẩn bị một phen, đi ra sau bình phong cởi áo ngoài ra, lộn ngược lại rồi mặc vào, cải trang thành hình dạng khác rồi bám theo Thế tử Hoài Dương Vương.
Hôm nay là tiệc ngắm hoa của Hoàng gia, tùy tùng của mỗi phủ đều có quy định số lượng, một quý nữ chỉ được phép dẫn theo một nha hoàn, bên cạnh Thư Quân chỉ có Thược Dược, hiển nhiên là không đủ người. Nàng lên tầng hai tìm bạn thân Vương Ấu Quân – tiểu thư của phủ Đông Diên Hầu.
Vương Ấu Quân tính cách hoạt bát, ngây thơ hồn nhiên, từ trước đến nay hợp tính với Thư Quân. Nàng ấy nhiệt tình chào đón nàng ngồi trong nhã gian, lại thấy Thư Quân hơi nhíu mày, bèn hỏi: “Có chuyện gì mà muội cứ rầu rĩ không vui vậy?”
Thư Quân không nói rõ, chỉ năn nỉ nàng ấy: “Tỷ tỷ ơi, tỷ cho muội mượn người của tỷ dùng một chút đi.”
Vương Ấu Quân không nói một lời mà gọi tâm phúc nha hoàn của mình vào phòng. Thư Quân dặn dò nha hoàn này đi hỗ trợ Thược Dược, sau đó lòng nặng tâm sự cùng Vương Ấu Quân nghe hí khúc. Vương Ấu Quân lại trò chuyện về tiệc ngắm hoa hôm nay với nàng.
“Quân Quân, hôm nay chúng ta gặp được trò hay đấy nhé…”
Thư Quân vô tâm hỏi: “Trò hay gì?”
Vương Ấu Quân hào hứng nói: “Hôm nay mang tiếng là tiệc ngắm hoa, thực ra là tiệc tuyển phi. Khoảng thời gian trước, Hoàng đế cữu cữu vừa hồi kinh, đến nay hậu cung vẫn không một bóng người, khiến ngoại tổ phụ và các triều thần sầu bạc cả tóc, có không ít người trong Kinh thành này đang theo dõi vị trí Hoàng hậu. Nè, để ta kể cho muội nghe…”
Nàng ấy bắt đầu bẻ ngón tay: “Người đầu tiên là Lý Anh, tôn nữ của Tả tướng, Lý Anh được coi là đứng đầu trong các quý nữ, người có thể so bì với nàng ta chỉ có Tạ Vân, nữ nhi của Đại Trưởng Công chúa, được phong Quận chúa Di Ninh. Mặc dù phụ huynh của Tạ Vân không nắm quyền cao chức trọng bằng Lý gia nhưng Tạ Vân với Hoàng đế cữu cữu là biểu huynh muội, có thể nói nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng…”
Thư Quân gật đầu phối hợp với nàng ấy nhưng trên thực tế, nàng không nghe lọt được một chữ nào. Ngồi suốt một buổi sáng mà không thấy động tĩnh bên phía Thược Dược, giữa chừng chỉ có nha hoàn của Vương Ấu Quân quay về một chuyến, nói với Thư Quân rằng suốt buổi sáng, Thế tử Hoài Dương Vương đều ở trong điện Thanh Hòa bầu bạn với Thánh thượng, Thư Quân nhấp một ngụm trà, trong lòng cũng thoáng an tâm.
Đến đầu giờ Mùi buổi chiều, nha hoàn quay về nhã gian, đôi mắt mở to như chuông đồng, thoáng chốc quỳ trước mặt Thư Quân và Vương Ấu Quân, ấp a ấp úng: “Thư cô nương, Thược Dược kêu nô tỳ quay về bẩm báo, nói là Thế tử gia và Thư Nhị cô nương tư hội trong trắc điện phía tây điện Thanh Hòa…”
Nha hoàn vừa nói đến đây, Vương Ấu Quân đã sợ hãi giật cả mình. Nàng ấy ngơ ngác nhìn Thư Quân, đã thấy Thư Quân không có chút khiếp sợ nào, chẳng qua cả người như mất hết sức lực, ngơ ngác ngã ngồi trên giường La Hán.
Vương Ấu Quân tức giận đến nỗi vỗ bàn đứng dậy, đỡ Thư Quân đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đi bắt gian tại trận, đòi lại lẽ công bằng cho muội!”
Thư Quân cứng đờ thật lâu rồi khôi phục bình tĩnh: “Không cần, chuyện này khó mà chấp nhận được, đừng làm bẩn đôi mắt của tỷ, muội đi một lát rồi sẽ quay về.”
Nàng siết chặt ngọc bội trong tay, đi theo nha hoàn nhanh chóng đến trắc điện.
Có lẽ chuyện này đã bị đè nén dưới đáy lòng quá lâu, nay mọi chuyện đã sáng tỏ, Thư Quân còn bình tĩnh hơn cả tưởng tượng. Nàng không cần thiết tức giận vì kẻ bạc tình, càng không cần phí tâm vì hắn ta, hắn ta không xứng.
Chỉ có điều khi đến bên ngoài trắc điện, từ khe cửa của phòng trà nước thấy đôi nam nữ đang âu yếm nhau, lửa giận trong lòng nàng thoáng chốc bừng cháy.
Hắn ta nói không có thời gian ở bên cạnh nàng, thế mà lại ở đây tư hội với đường tỷ, cái miệng đã từng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng, bây giờ đang nhẹ nhàng ngậm đôi môi của đường tỷ. Vạt áo của đường tỷ lỏng lẻo, váy nhu trước ngực nửa che nửa lộ, bầu ngực trắng muốt đẫy đà như sắp nhảy ra ngoài. Mà bàn tay to của vị hôn phu đang vội vã đặt lên nơi đó.
Đủ rồi!
Thư Quân ghê tởm đến nỗi buồn nôn, nàng đẩy cửa thật mạnh.
Một tiếng “rầm” vang lên khiến đôi uyên ương trong phòng hoảng sợ. Hiển nhiên Thư Chi đã dự đoán được sẽ bị người khác phát hiện nhưng nàng ta lại không dự đoán được rằng người đến đây đầu tiên lại là Thư Quân. Ánh mắt nàng ta hiện lên một tia kinh ngạc, lại không có chút áy náy xấu hổ nào, chỉ giả vờ giả vịt kéo áo tựa vào lòng Thế tử Hoài Dương Vương, ngượng ngùng co ro trong lòng hắn ta, khóc lóc tỉ tê: “Quân Quân, muội hiểu nhầm rồi, Thế tử say rượu nhận nhầm người nên mới…”
Thư Quân chẳng buồn liếc nhìn nàng ta lấy một lần, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào Thế tử Hoài Dương Vương, vốn tưởng rằng vị hôn phu ít nhiều gì cũng sẽ có chút áy náy, nào ngờ hắn ta chỉ sửng sốt trong chốc lát, vẻ mặt lại nhanh chóng khôi phục bình thường, ngược lại còn ngang nhiên ôm chầm Thư Chi, ngạo mạn nói: “Quân Quân à, nếu nàng đã thấy rồi thì ta cũng không giấu nàng nữa. Lúc trước phụ thân ta hứa hôn với nàng, ta vốn không bằng lòng, chẳng qua thấy nàng ngoan ngoãn dịu dàng, ta không nỡ làm tổn thương nàng nên mới diễn kịch với nàng bao lâu nay…”
Thư Quân suýt nữa thì tức đến nỗi lên cơn đau tim. Diễn kịch, hóa ra một năm qua ở bên nhau, hắn ta chỉ khái quát lại bằng hai chữ diễn kịch mà thôi.
“Thực ra ta cũng không sợ bị nàng phát hiện, cũng có thể nói ta vẫn chờ nàng phát hiện… Sao nàng lại ngu ngốc đến thế nhỉ? Lẽ ra nàng nên phát hiện từ lâu mới phải.”
Giọng điệu đương nhiên này, bản lĩnh ăn miếng trả miếng này, quả thực giống hệt Vương phi Hoài Dương Vương.
Theo lời nói của Thế tử Hoài Dương Vương, Thư Chi cũng nhìn Thư Quân bằng ánh mắt thách thức và đắc chí.
Thư Quân nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bốc khói. Thì ra là vậy, Bùi Giang Thành là Thế tử của phủ Hoài Dương Vương, thân phận hiển hách, từ đầu đến cuối chưa bao giờ thèm để mắt đến nàng, mà phụ thân của Thư Chi là tam phẩm đại quan đương triều, cho dù chỉ là Thái Thường Tự khanh không thu hút nhất trong tam phẩm, song muốn áp chế con gái của lục phẩm Ti nghiệp như nàng, vẫn dư sức..
Họ hoàn toàn không thèm để mắt đến nàng.
Người nhỏ, lời nhẹ, nói nhiều nữa cũng không thể làm nên chuyện gì.
Thư Quân tức giận đến nỗi bật cười, khẽ thở hắt ra một hơi thật dài, ép bản thân tỉnh táo lại. Nàng vẫn duy trì tư thế đoan trang đi đến trước mặt Thế tử Hoài Dương Vương, ném miếng ngọc bội đã bị nàng xoa đến nỗi bóng loáng vào lòng hắn ta.
“Trả lại cho ngươi!”
Thư Quân không cam lòng cứ thế ỉu xìu rời đi. Nàng hoảng hốt nhớ đến một chuyện, bèn nhìn thẳng vào háng của Thế tử Hoài Dương Vương: “Thế tử nói đúng, vở kịch này ta cũng diễn đủ rồi, ai bằng lòng gả cho một nam nhân gần như tàn phế chứ.” Giọng nói của nàng trong veo, không còn dáng vẻ hờn dỗi ngày xưa mà lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng: “Đường tỷ bằng lòng tiếp nhận gánh nặng này, ta vô cùng cảm kích. Hai người các ngươi đúng là một cặp trời sinh.”
Đôi mắt sáng ngời của nàng khẽ chớp, giọng điệu vênh váo: “Còn ta ấy à, cho dù gả cho một tên ngốc cũng sẽ không cần hạng người vô dụng như Thế tử đâu!”
Từng câu từng chữ của Thư Quân chẳng khác nào kim châm đâm mạnh vào ống phổi của Thế tử Hoài Dương Vương.
Nghe những lời này, Thư Chi bỗng có linh cảm chẳng lành. Nàng ta nghi ngờ nhìn Thế tử Hoài Dương Vương.
Khuôn mặt tuấn tú của Thế tử Hoài Dương Vương đỏ bừng, vẻ mặt hung ác, bắt đầu giương nanh múa vuốt: “Tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi đang nói bậy bạ gì đó…”
Thư Quân bĩu môi, vẻ mặt như thể “trong lòng ngươi biết rõ”.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào ầm ĩ bỗng vang lên ngoài trắc điện, cứ như thể có người đang kéo đến nơi này. Đại môn mở rộng, ánh sáng tràn vào phòng, trước vô số ánh mắt khiếp sợ, đôi mắt Thư Quân đỏ hoe, nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột:
“Bùi Giang Thành, hôn sự của chúng ta hủy bỏ.”
…
Thư Quân chạy một mạch ra trắc điện, một luồng khí nóng xông vào mũi. Thì ra hồ Yến Tước có địa nhiệt, hồ nước ấm áp hơn bên ngoài, cành xuân ngoài vườn vừa đâm chồi, nơi này đã xuân ý dạt dào, hương thơm say lòng người. Nàng nhìn bầu trời tươi đẹp trên không, thở hắt ra một hơi thật dài, cứ như muốn thở ra hết vận đen trên người, chỉ cảm thấy một năm quá khứ cứ như nằm mơ. Nàng đứng ngây người ở đó một lát rồi ngoảnh đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy nha hoàn của Vương gia chứ không thấy Thược Dược.
“Thược Dược đâu?”
Vương gia nha hoàn trả lời: “Thược Dược đang làm theo mệnh lệnh của người, theo dõi nô tỳ của Thư Nhị cô nương. Tỳ tử này thật là gian xảo, e rằng nửa khắc tới Thược Dược tỷ tỷ sẽ không thể làm gì được nàng ta.”
Thư Quân gật đầu, vở kịch hôm nay hiển nhiên là do Thư Chi sắp đặt. Thư Chi làm việc chắc chắn sẽ để lại dấu vết, chỗ đột phá ngay trên người nô tỳ kia, nàng không thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bèn dặn dò Thược Dược đi bắt giữ nàng ta. Thư Quân suy nghĩ một lát: “Ngươi đi giúp đỡ nàng ấy, nếu bắt được người thì mang đến cửa, chỗ đó có ma ma tiếp ứng.”
Thái Thượng Hoàng muốn tuyển phi cho bệ hạ, cả nhà đều rất coi trọng chuyện này, tuy rằng trong cung chỉ cho phép cô nương và thiếu gia vào vườn nhưng đương gia phu nhân các gia tộc đều ở trong trà lâu ngoài vườn chờ tin tức. Người tọa trấn của Thư gia hôm nay là Nhị phu nhân nắm giữ quyền quản gia. Tô thị không yên tâm nữ nhi nên cũng phái bà tử tâm phúc là Thiện ma ma của mình đi theo nghe mệnh lệnh.
Thư Quân đã dặn dò Thiện ma ma ngay từ đầu. Thiện ma ma bình tĩnh thành thạo, biết nên làm như thế nào.
Vương gia nha hoàn còn ước gì được đi bắt giữ tiện tỳ, vui sướng rời đi.
Một mình Thư Quân buồn bã quay về lầu Trích Tinh.
Về đến lầu Trích Tinh, nàng mới hay chuyện này đã lan truyền ra ngoài.
Tính ra thì đường tỷ cũng coi như có thủ đoạn, nàng ta ra lệnh cho tỳ nữ âm thầm mua chuộc người hầu bên cạnh Thế tử Hoài Dương Vương, truyền tin tức cho Vương phi Hoài Dương Vương, Vương phi lập tức bịt kín trắc điện, không để người khác biết tin làm hỏng thanh danh của nhi tử. Nhi tử thản nhiên thừa nhận chuyện này, đối phương lại là tiểu nữ nhi của Thái Thường Tự khanh, làm kinh động Thái Thượng Hoàng, Vương phi Hoài Dương Vương thấy chuyện đã đến nước này, đành phải biết thời biết thế.
Nhưng Hoài Dương Vương không chịu, nếu làm vậy thì sao y có thể đối mặt với phụ thân của Thư Quân? Y nổi trận lôi đình, đánh con trai một trận ngay trước mặt Thái Thượng Hoàng. Nhưng Thế tử Hoài Dương Vương chỉ nói mình say rượu, đã có cử chỉ thân mật với Thư Chi, không thể không cưới, cuối cùng Thái Thượng Hoàng giải hòa, làm chủ hứa hôn Thư Chi cho Bùi Giang Thành, hôm khác sẽ tìm một hôn sự tốt cho Thư Quân. Hoài Dương Vương tức giận đến nỗi xây xẩm mặt mày nhưng cuối cùng không thể không đồng ý.
Chuyện này cứ thế kết thúc một cách qua loa. Đến khoảng cuối giờ Thân buổi chiều, tín vật của Thư Quân cũng được Vương phi Hoài Dương Vương trả lại.
Nghe xong từ đầu đến cuối, Vương Ấu Quân đỡ Thư Quân vẻ mặt buồn bã ngồi xuống.
“Quân Quân, các cụ có câu ‘Tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc’. Loại Sở Khanh này không cần cũng vậy. Nào, tỷ tỷ ta uống rượu giải sầu cùng muội, chúng ta không say không về.”
Thư Quân nhớ lại một năm qua, tuy rằng vinh quang vô hạn nhưng lại sống rất mệt mỏi, suy cho cùng, nếu mình cứ cẩn thận từng li từng tí lấy lòng đối phương thì cũng không phải là kế lâu dài, đến nay hôn sự thất bại, gông xiềng trên người nàng cũng được tháo dỡ, không khỏi nở nụ cười nhẹ nhõm, cầm ly rượu lên: “Đúng, rời xa hạng tiểu nhân phụ bạc ấy, nên uống cạn một chén lớn.”
Có Vương Ấu Quân khuyên nhủ một phen, nỗi u uất trong lòng Thư Quân bất tri bất giác tan biến đôi chút. Hai cô nương ngây thơ, ngươi một lời ta một câu, nâng ly uống cạn, rượu chè mê say, uống từ khi mặt trời ngả về phía tây cho đến khi hoàng hôn nhá nhem.
Khi hoàng hôn buông xuống, hoa đăng được thắp sáng, nha hoàn vẫn chưa quay về, chủ tử lại uống say. Vương Ấu Quân say khướt kéo Thư Quân lên tầng lầu cao nhất của lầu Trích Tinh để ngắm đèn, bầu trời bên ngoài như được phủ một chiếc áo choàng đen óng tô điểm bằng những vì sao lấp lánh sáng ngời, đèn đuốc sáng ngời nối liền như dải lụa liên miên không ngớt.
Giữa chừng, Vương Ấu Quân lảo đảo đi tìm cung phòng*, chỉ để lại một mình Thư Quân trên lầu các.
*Cung phòng: Cách gọi nhà vệ sinh thời cổ đại.
Men rượu dâng lên trong người Thư Quân. Nàng chỉ cảm thấy cả người khô nóng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, mơ mơ màng màng trèo lên lan can ngồi xuống, thân hình mảnh mai yểu điệu như một cái bóng đen chìm vào đêm tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...