Họa Kiếp Hồng Nhan

Ngẩn ngơ một hồi, bên tai truyền đến vài tiếng tinh tang làm Vương Hiên bừng tỉnh. Hắn đưa mắt ngước nhìn lên một lần nữa, thì lại vô tình thấy cây cổ cầm nàng vẫn đang ôm.

Thân cầm làm bằng gỗ ngô đồng, còn là đồng bạch, chỉ cần liếc mắt có thể nhìn ra. Tương truyền Duy lang bình sinh bên người luôn có hai vật là cổ cầm bạch đồng, roi bạc cửu khúc. Nếu không phải cầm thì chính là roi.

- Vương công tử sao vậy? Dường như có điều gì trăn trở? Cảnh đêm trên sông đẹp đến vậy, tội gì bỏ phí giây phút phong lưu?

Nhận ra sự luống cuống của mình suốt từ lúc lên thuyền, Vương Hiên không khỏi cười khổ trong lòng. Lại nhìn đến âm thanh réo rắt như chuông bạc kia, chính là thanh y nữ tử vẫn không nói gì.

Nàng mặt mày như họa, khác hẳn vẻ đẹp của tiểu cô nương bưng rượu khi nãy, quả thực là nét đẹp mặn mà. Lông mày không phải thon mảnh như lá liễu, mà là loại lông mày đậm nét, lại mang nhiều phần khí phách. Loại tư thái này, giống như một nữ chiến binh hơn là tiểu thư khuê phòng, nhưng lại không mất đi vẻ đẹp mờ ảo thắm nồng.

Quả là tài tử giai nhân tác thành.

- Tiểu thư nói phải.

Nói rồi cầm ly rươu lên sảng khoái cạn chén.


Tư Đồ Họa cười mủm mỉm, đôi mắt long lanh cong như vầng trăng khuyết hơi híp lại, liếc đến bên hông Vương Hiên, túi thơm kèm ngọc bội trắng noãn, rồi dời mắt đi, nét cười càng thêm sâu như mặt hồ thu.

Ngọc thủ bắt được ly rượu, Khinh Nguyệt thở dài. Đôi mắt ngày một yếu đi, bây giờ còn thấy lờ mờ, qua một thời gian nữa chắc không vẽ được nữa rồi. Nói cam lòng là không thể nào, nhưng mà đến đâu hay đến đó vậy.

Nhân lúc đôi mắt còn chưa hỏng hẳn nàng còn phải nhanh chóng tìm được phụ mẫu cho A Nhạc nữa. Có điều đi về phương Nam lộ trình thật xa, không biết còn kịp hay không.

Chợt lòng bàn tay truyền đến một trận tê ngứa, nàng hơi nghiêng đầu sang.

Vương Hiên... Vương Hiên sĩ tử Vương gia, trong kinh thành cũng có chút nhân khí, đạt được sự tán đồng của nhiều thế gia môn đệ. Có điều người này lại không có võ, giỏi về văn thơ phong lưu cuồng dã. Khinh Nguyệt hơi lắc đầu.

- Vương công tử chuyến này ra ngoài lịch lãm hay sao?

- Đúng vậy, ở lâu một chỗ không thể tăng kiến thức, lần này Hiên đi đến phía Tây học hỏi, cảnh mai trong tuyết ở Hồ thành quả thực như họa, không uổng một phen.

Vương Hiên cẩn trọng dè dặt trả lời. Tính tình hắn vốn có điểm tiêu sái, nhưng người trước mắt là một truyền kỳ, cho dù đạm mạc như trúc cũng khiến hắn có điểm hổ thẹn, cảm giác áp lực nặng nề.

Khinh Nguyệt nhớ đến hoa mai Hồ thành. Quả nhiên là mong manh như thủy tinh dễ vỡ, đọng tuyết vào thực sự đẹp như tiên cảnh. Nhưng mà... Đấy là nếu không phải những bông mai đó, nhiễm huyết đỏ tươi thê lương.

Sĩ tử phong lưu, không biết đến nỗi đau của bá tính, chỉ chìm trong xa hoa hào nhoáng, trọng văn khinh võ. Đến lúc loạn lạc, rốt cuộc dân chúng sẽ đi về đâu?

Ánh mắt nàng trầm xuống che giấu đau thương, bâng quơ hỏi một câu:

- Không biết Vương công tử nghĩ gì về võ tộc kinh thành? Duy đã lâu không trở về, thực không rõ thời cuộc.

Vương Hiên nghe tới võ tộc, nghĩ đến Mẫn gia Mẫn tướng quân, lại nghĩ đến binh bộ Trầm đại nhân, hơi hơi có ý khinh thường mãng phu. Đang định mở miệng mới nhớ ngồi trước mặt mình chính là thần tiên công tử văn võ song toàn. Năm đó roi bạc cửu khúc, hãn huyết bảo mã tiêu sái rực rỡ như thế, chỉ có Duy lang một thân võ nghệ lại vẫn không nhiễm bụi trần.

- Võ tộc mấy năm gần đây quật khởi. Hiên không rõ lắm, nhưng mà địa vị của Mẫn tướng quân vẫn sừng sững. Mẫn thị Tứ lang và Mẫn thị A Linh đều theo nghiệp binh đao của Mẫn tướng, trên tay nắm quân đội đóng phía Nam.


- À, Mẫn tướng...

Cảm nhận được vị trước mặt có hứng thú, Vương Hiên chỉ hận không thể đào hết hiểu biết về các võ tộc ra kể. Tiếc là trước nay hắn đều không ưa võ phu thô tục, rốt cục vắt óc cũng không nhớ được mấy.

- Hoàng thượng thân thể yếu đi nhiều, quân đội phía Tây gia cho Trầm đại nhân và Viễn hầu phủ cùng nhau cai quản. Trên thực tế thì cũng là Viễn hầu phủ nắm giữ cả thôi, Trầm đại nhân kia vốn là môn sinh của Cơ Túc hầu gia.

Khinh Nguyệt nhăn mày. Vốn nàng cũng biết là vậy, nhưng đến một người ngoài cuộc cũng nhìn ra quân đội chi phía Tây đều nằm trong tay hầu gia thì lại khác.

- Ồ. Duy cũng lâu không trở về, trong kinh lại thay đổi nhiều như vậy. Vốn cũng thực muốn tìm người tài luận bàn một phen, chỉ tiếc đôi mắt này không nghe lời.

Tiếng cười thanh duyệt làm Vương Hiên thở dài. Một nam nhân hoàn mỹ như thế, cuối cùng lại có khuyết điểm lớn thế này. Quả thực ông trời không có mắt. Hắn muốn cảm thán một câu, lại sợ bản thân thô thiển nên dời đề tài.

- Phải rồi, nhị vương tử nếu thành uyên ương với Cơ Hy tiểu thư, không phải cũng sẽ coi là một nửa chủ tử của quân đội phía Tây sao.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Vương gia của hắn cũng coi là môn đệ to lớn, một số chuyện thế này rỉ tai nhau cũng không phải bí mật.

Chỉ là Khinh Nguyệt nghe đến nhị vương tử, liền giật thót, Tư Đồ Họa từ đầu đến cuối thủy chung mơ màng ngắm trăng như có như không véo nhẹ tay nàng một cái mới làm nàng bừng tỉnh.

Hai năm này công việc bề bộn, nàng chỉ chú ý đến bố cục quân đội và biên cương loạn lạc, ngược lại có tin gì về phong hoa tuyết nguyệt đều hữu ý vô ý bỏ qua không đọc. Lại không ngờ nhị vương tử đã đánh chủ ý đến Cơ Hy và quân đội mà Cơ Viễn hầu phủ nắm trong tay.


Phải rồi, nam nhân kia kế mưu chồng chất, tuy khinh thường võ phu nhưng cũng hiểu có võ mới có thực quyền.

- Nhị vương tử ư? Nhớ hai năm trước Duy rời đi, không phải nhị vương tử đã kết thân cùng Sở tướng* hay sao? Vị Sở nhị tiểu thư kia quả thực là giai nhân một cõi.

Hắn cười rộ lên không cho là đúng:

- Duy lang vốn là quân tử, chuyện phong hoa lại không màng. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, huống chi vị Cơ tiểu thư kia không hề kém cạnh nhị vương phi. Theo Hiên thấy, chắc là không bao lâu Cơ thị A Hy sẽ trở thành nhị vương tử trắc phi, cao hơn chút, bình thê cũng không thành vấn đề.

Khinh Nguyệt cười cười phụ họa, đôi mắt hơi mơ màng lại rũ xuống, lông mi che đi ánh sáng. Loại chuyện này một sĩ tử như Vương Hiên cũng không biết được bao nhiêu, liền nhanh chóng cho qua.

Những chuyện thế này quả thực Vương Hiên không mấy để tâm nên cũng không rõ ràng, chẳng qua vì Khinh Nguyệt hữu ý đề cập nên mới cố gắng nhớ ra. Lúc này thấy nàng dời đề tài, liền vui vẻ rạo rực luận thi luận họa.

Rượu Lan Lăng quý giá rót không ngừng, Sở Yến Sở Phong không biết đã đi đâu. Tư Đồ Họa mặt mày tươi tắn duyên dáng bồi rượu, lại được Khinh Nguyệt đàn tặng một khúc Dương xuân bạch tuyết, kích động đến mặt đỏ bừng, chọc cho Tư Đồ Họa cười không ngừng.

Sở tướng: Tướng ở đây là tể tướng nhất phẩm quan văn, phân biệt với tướng quân là quan võ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui