Thượng Quan Ngự Phong đem vật phẩm quý cần hộ tiêu vào
trong xe ngựa.
“Ngự Phong, chuyến này chàng đi…… bao lâu mới trở về a?”
Thủy Vũ Nương thật sự không muốn tướng công cách xa nàng quá lâu, lâu lắm, bởi
vì nàng lo lắng, nàng nhớ hắn.
Thượng Quan Ngự Phong hôn lên trán nương tử rồi nhảy lên
yên ngựa.
“Ta tính phỏng chừng ít nhất cũng phải hai, ba tháng sau mới
trở về nhà.”
Lâu như vậy…… Thủy Vũ Nương nhịn xuống cảm xúc ảm đạm, miễn
cưỡng
cười tươi nhìn tướng công ngồi trên lưng ngựa, tư thế oai
hùng tuấn dật
mê người.
“Vậy chàng nhớ tự chăm sóc chính mình, nhất định phải
bình an vô sự sớm ngày trở về!”
“Nương nhi ngốc, nàng không tin võ thuật của ta sao?”
Thượng
Quan Ngự Phong giả bộ tức giận túc khởi mày kiếm, ngồi trên
cao quan
sát nương tử.
“Ta sao lại không tin chàng đâu? Ta đương nhiên tin tưởng
tài
nghệ của chàng, chính là……” Thủy Vũ Nương vốn định nói ra
tình
trạng thân thể nàng gần đây không khoẻ.
Thủy Vũ Nương không hiểu tại sao gần đây cứ buồn nôn,
nhưng ói ra nửa ngày, tất cả những gì cho ra lại toàn là nước, nàng vốn
định nói cho hắn chuyện này, nhưng suy nghĩ một chút, để
hắn yên tâm
làm việc , nàng đành im lặng.
“Chính là làm sao? Như thế nào muốn nói lại thôi ?” Thượng
Quan Ngự Phong bất an đánh giá khí sắc nương tử.
“Không có gì, chính là……” Nàng suy tư lấy cớ,“Chính là ta sẽ
thực nhớ chàng.”
Thượng Quan Ngự Phong nở nụ cười,“Nói nàng ngốc,
còn không thừa nhận,lòng ta so với nàng còn nhớ hơn a!”
“Ngự Phong, trên đường phải cẩn thận , đi nhanh về nhanh,
đừng để ta lo lắng nha!”
“Nương tử, hãy bảo trọng, thay ta hảo hảo chiếu cố nương.”
“Ta sẽ .”
“Ta đây an tâm rồi.” Vì thế, Thượng Quan Ngự Phong dẫn theo
một đám người ngựa, chậm rãi tiến về phía Dương Châu.
~ ~ ~
Nhân vô hại hổ tâm, đãn hổ hữu thương nhân ý. (Convert là :
Không
người nào hại hổ tâm, nhưng hổ có thương tích nhân ý. Ta
không hiểu
lắm)
Thượng Quan Ngự Phong vừa đi, Thủy Vũ Nương liền gặp khó
khăn.
Lí thị khấp khởi mừng thầm lão thiên gia đã trợ nàng giúp
một tay, nhi tử vừa đi, mâu thuẫn nhà cửa liền biến lớn.
Tiểu Nhạn Tử thấy tiểu thư khổ sở, cho nên luôn thay tiểu
thư bất bình chống đối Lý thị, hai người không ai nhường ai phát sinh khẩu
chiến.
Thủy Vũ Nương thức khuya dậy sớm không oán hận nửa lời,
nửa
khắc cũng không dám mơ tưởng nghỉ ngơi, mà Tiểu
Nhạn Tử không đành
lòng nhìn tiểu thư mệt nhọc như thế, vì thế mới nhúng tay
hỗ trợ tiểu
thư,thế nhưng Lí thị càng ngày càng giao lượng công
việc khổng
lồ cho các nàng, có khi làm từ sáng sớm tới đêm
khuya vẫn chưa
xong.
Một ngày, khi đang đốn củi, Thủy Vũ Nương lại cảm thấy một
trận
buồn nôn thấu tâm can,nhưng nàng ói ra nửa ngày vẫn chỉ
là nước
chua.
“Tiểu thư, chúng ta đi tìm đại phu chữa bệnh đi! Xem
người gần
đây cứ nôn mửa không ngừng kìa.” Tiểu Nhạn Tử đau lòng
khóc thút
thít, lấy chiếc khăn tay ướt lau rửa dung nhan che kín
tiều tụy
cho nàng.
“Không có việc gì , ngươi đừng lo lắng.” Thủy Vũ Nương mệt
mỏi
ngồi dưới gốc cây cổ thụ, cầm tách nước lá sen Tiểu
Nhạn Tử đưa, bưng lên miệng uống một ngụm.
“A! Tiểu thư, này thật sự là quá tốt!” Tiểu Nhạn Tử cảm thấy
cao
hứng thay nàng cười nói:“Mau mau nói cho lão thái bà kia
thôi, chờ bà
bà biết, xác định không dám sai người lên núi đốn củi nữa,
bằng không Thượng Quan gia sẽ tuyệt hậu .”
“Tiểu Nhạn Tử!” Thủy Vũ Nương cảnh cáo nha hoàn cách
dùng từ,“Ngươi nói bậy bạ , không sợ lại bị vả miệng sao?”
“Chẳng lẽ cứ để mặc người thân mang thai mà vẫn làm
lụng
vất vả sao? Nếu động thai thì làm sao bây giờ? Hài tử
trong bụng tiểu thư chính là cốt nhục của cô gia a!”
“Ta sẽ cẩn thận, ngươi đừng kêu nữa .” Thủy Vũ Nương còn
không sợ động đến thai khí , Tiểu Nhạn Tử càng không cần phải lo lắng .
Tiểu Nhạn Tử sụt sịt khóc ,“Ta thấy tiểu thư như vậy
rất đau
lòng, nếu để cô gia biết người mang thai, còn cực nhọc
từ sáng
sớm tới đêm khuya , hắn nhất định còn đau lòng hơn ta,
nói không
chừng còn có thể giáo huấn người đâu! Bởi vì tiểu thư thật
sự là không ngoan.”
“Ngươi luôn luôn lắm miệng , cái gì không nên nói thì
đừng nói để tránh tai họa biết không?” Thủy Vũ Nương dặn dò.
“Ta mới không sợ cái lão thái bà kia đâu! Bà bà ấy quả thực
khinh người quá đáng, thế nhưng sai ngươi lên núi tìm củi,
xem đống
cây này vừa cao vừa to, chặt xong thì nặng như vậy, việc này
đâu phải việc của một nữ tử? Huống chi hiện nay tiểu
thư còn
đang có bầu –” Tiểu Nhạn Tử khí đô đô thao thao bất tuyệt,
còn muốn
nói thêm cái gì đó nhưng Thủy Vũ Nương đã mở miệng ngăn
cản nàng.
“Đừng lo lắng, ta nhất định để ý bản thân.”
Tiểu Nhạn Tử chỉ có thể bất đắc dĩ liên tiếp thở dài.
~ ~ ~
Từ Tiểu Nhạn Tử sau khi biết tiểu thư mang hài tử liền
không
dám để tiểu thư làm việc nặng , mỗi đêm Tiểu Nhạn Tử
đều trải chăn nệm cẩn thận, muốn tiểu thư nhà nàng có thể ngon giấc
tới
bình minh.
Đột nhiên, nàng nghe thấy từ đại sảnh truyền đến thanh âm Lí
thị
kêu gào, vội vàng nhảy xuống giường phi nước đại tới thì
thấy–
Đồ sứ vỡ đầy đất, Lí thị chính ác độc dùng cái chổi liều
mạng
đánh Thủy Vũ Nương, mà Thủy Vũ Nương không né tránh đứng
tại chỗ tùy ý
bà bà đánh chửi.
Tiểu Nhạn Tử hét lên một tiếng, xông lên phía trước đẩy
ngã Lý thị“Ngươi làm cái gì!? Ngươi điên rồi sao!”
“Ai da –” Lí thị uỳnh một cái nằm trên nền nhà.
“Nương, người không có việc gì đi!?” Thủy Vũ Nương thấy thế,
kinh hoảng vội vàng ngồi xổm xuống định đỡ bà bà dậy.
Lí thị không những không cảm kích, còn dùng sức hất tay
Thủy
Vũ Nương, cố gắng tự đứng dậy “Nha đầu chết tiệt kia!
Ngươi càng
lúc càng vô pháp vô thiên ! Dám xô ta!?”
Nói xong, Lí thị giơ bàn tay, hung tợn thưởng cho Tiểu Nhạn
Tử một cái tát.
“Ngươi –” Tiểu Nhạn Tử không cam lòng trừng lớn hai mắt.
“Có giỏi thì đánh lại ta xem!” Lí thị cũng không chịu
thua trừng mắt nhìn lại Tiểu Nhạn Tử.
“Nương, người đừng nóng giận, trước ngồi xuống, ta rót
tách
trà sâm cho người,xin hãy hạ cơn giận.” Thủy Vũ Nương nhận
thấy tình thế không thích hợp, cấp tốc lấy lòng, vội vàng đi về phía trù
phòng(phòng bếp).
“Không cần !” Lí thị kêu lên.
“Tiểu thư nhà ta làm sai cái gì, ngươi sao lại dùng
chổi đánh nàng? Ngươi luôn luôn châm chọc khiêu khích tiểu thư, tiểu thư
nhà ta có gì sai nào!” Tiểu Nhạn Tử bất bình lên án.
Lí thị thở hồng hộc chỉ vào mảnh sứ vỡ nói:
“Xem nàng phạm phải cái chuyện ngu xuẩn gì! Dám làm vỡ
bình hoa –”
“Bất quá là một cái bình hoa vỡ mà thôi! Ta còn tưởng
chuyện gì
lớn, ta xem ngươi rõ ràng là — muốn gán tội cho người khác,
đồng hoạn
vô từ!” Tiểu Nhạn Tử bất mãn kêu,“Liền một cái bình hoa
thôi, nếu ngươi cần, sáng mai ta ra ngoài mua vài cái cho ngươi , cần gì
phải
gây chuyện như thế –”
“Tiểu Nhạn Tử! Câm mồm! Đừng nữa nói!” Thủy Vũ Nương đem Tiểu
Nhạn
Tử kéo lại góc tường, sau đó lo lắng nói với Lí thị,“Nương,
đừng nóng
giận –”
“Mua trở về đền ta? Nói thì dễ –” Lí thị giận dữ đập
bàn,“Ngươi
có biết bình hoa này là bảo bối của Phong nhi? Ngươi biết
nó có giá
trị bao nhiêu ngân lượng không? Nó là vô giá , cho dù ngươi
có mười cái
mạng, một trăm cái đầu cũng đền không nổi đâu! Phong nhi
nếu biết
nương tử của nó làm vỡ cái bình hoa bảo bối, nhất
định là
tức giận đến ho ra máu!”
“A! Ta…… Ta không biết, ta là không cẩn thận đụng vào nó ,
không
phải cố ý …… Ta không muốn Ngự Phong tức giận……” Thủy Vũ
Nương lo
lắng che mặt khóc,“Ngàn sai vạn sai đều là do ta sai,nếu ta
cẩn thận
một chút, sẽ không làm hư nó .”
“Nguyên lai là bảo bối của cô gia a!” Tiểu Nhạn Tử giật
mình:“Lão
thái bà, ngươi đừng nói cho cô gia, dù sao vỡ thì cũng
vỡ rồi ,
ngươi đừng sinh khí nữa, ta sẽ làm một cái giống y như
cái cũ để thay thế .”
“Cái gì!? Ngươi định như vậy , thật dối trá !” Lí thị
cười
lạnh,“A! Ta xem chủ tớ các ngươi diễn đến đây là đủ
rồi , ta
quyết định không chấp nhận một đứa tức phụ nhi nào
như ngươi
đâu !”
Lí thị lấy thứ đã sớm chuẩn bị tốt trong tay áo
ra,“Đây là hưu thư, in dấu tay của ngươi vào đây ,sau đó mau mau cút khỏi
Thượng Quan gia chúng ta đi!”
“Cái gì!?” Thủy Vũ Nương kinh ngạc nhìn tờ giấy, đột
nhiên
cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, cơ hồ không chịu nổi
đả kích,
suýt nữa ngất xỉu.
“Ngươi hưu tiểu thư nhà ta!? Ngươi dựa vào cái gì? Liền bởi
vì làm vỡ cái bình hoa cua cô gia sao? Tội danh này thực không thể nghe
được đi –” Tiểu Nhạn Tử rốt cuộc nại không được xông lên xô Lỳ thị
thêm cái nữa.
Lí thị khóc chết đi sống lại,“Nhìn thấy hành động của
ả nha
hoàn này chưa, ta có thể nào nhìn được a! Một người
giả bộ đáng
thương, một người thì hung hãn với ta! Chủ tớ hai người
nhất đáp nhất xướng, phối hợp thiên y vô phùng(phối hợp hoàn hảo , không
chê vào đâu được), ô…… Ta mệnh khổ a! Sống đến ngần này tuổi rồi mà
vẫn không thể hưởng phúc, không thể ngờ lại bị chủ tớ tức phụ nhi
ức hiếp! Ta sao lại không hưu thê thay nhi tử của ta!
Có thể nào
không hưu đây!”
“Không…… Nương! Người đừng hưu ta, xin người đừng hưu ta……
Ta
không thể không có Ngự Phong , người muốn Tiểu Nhạn Tử như
thế nào, ta sẽ bảo Tiểu Nhạn Tử theo ý người, chính là đừng hưu ta……” Thủy
Vũ
Nương bối rối, nước mắt không ngừng tuôn.
Tiểu Nhạn Tử cảm thấy uất ức thay tiểu thư,“Tiểu thư
nhà ta
thủy chung, chăm chỉ , ngoan ngoãn hiếu kính ngươi! Hơn
nữa trong
bụng tiểu thư đang có cốt nhục của cô gia , ngươi còn
muốn hưu
nàng!?”
Lí thị nghe vậy giật mình, ánh mắt sắc bén miết xuống bụng
Thủy Vũ Nương,“Nàng ta nói thật?”
Thủy Vũ Nương lo sợ bất an nhìn bà bà, sợ hãi gật gật đầu,
thật không biết bà bà sẽ xử trí ra sao?
“Chuyện này há có thể gạt người ư?” Tiểu Nhạn Tử kiêu
ngạo hất cằm.
Lí thị suy nghĩ, vẻ mặt khôn khéo lập tức nhìn Thủy Vũ
Nương,“Tốt, xem ra bụng ngươi cho cũng không chịu thua kém , sinh người nối
dõi
Thượng Quan gia. Niệm hài tử trong bụng ngươi, ta sẽ
không hưu
ngươi, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, nếu
không chỉ cần
chờ đứa nhỏ vừa ra sinh, ngươi phải đánh dấu tay vào hưu
thư, rời đi
thật xa !”
Thủy Vũ Nương gật đầu thuận theo,“Hảo……”
Thủy Vũ Nương ngày gần đây phải chấp nhận Lí thị ngược đãi
tinh thần nàng rất nhiều.
Bất quá, tất cả không sao hết, chỉ cần bà bà chấp nhận
nàng,
có vất vả chút ít cũng là đáng giá , dù sao mọi
chuyện vặt
vãnh vất vả nàng đã được tôi luyện từ nhỏ , hiện
tại cứ làm theo ý bà bà đi, nếu có thể lấy lòng bà bà , như vậy
còn
gì bằng .
“Muốn ta tiếp nhận ngươi, tin tưởng ngươi,vậy ngươi liền
thừa dịp Phong nhi chưa về, rời khỏi Thượng Quan gia, đến nơi khác sinh hài
tử, chờ ba năm sau sẽ mang theo đứa nhỏ trở về nhận thức tổ
tông.”
Đợi ba năm sau, Thủy Vũ Nương mang theo hài tử về gia
môn, Phong nhi làm sao có thể tin đó là cốt nhục của nó? Tất nhiên là
sẽ giận tím mặt hưu nàng ta, đến lúc đó không cần nàng phải
tự mình
động thủ, Phong nhi sẽ đem hưu thư đến trước mặt Thủy Vũ
Nương, cho nên Lý thị không do dự nói tiếp:
“Nếu ngươi có thể trong ba năm này, không phản bội, không
phản
nghĩa, một mực chung thủy với Phong nhi, như vậy là đủ
để chứng
minh ngươi không phải nữ tử lẳng lơ, ta đây xin hứa về
sau tuyệt
không làm khó ngươi, cũng tuyệt không hưu ngươi, chỉ khi
nào chúng ta
phát hiện ngươi không thủ được trinh tiết, ba năm sau, ta tất
bắt Phong nhi hưu ngươi!Bất quá…… Chuyện này đương nhiên không thể để Phong
nhi biết, đây là bí mật của chúng ta, hơn nữa…… Việc này
cứ coi như khảo nghiệm , ngươi có đáp ứng không?”
“Đáp ứng, ta đương nhiên đáp ứng! Nương, ta đáp ứng
người, ba
năm sau sẽ không phụ kỳ vọng của người mang theo hài tử
hồi Thượng
Quan gia nhận thức tổ tông, hơn nữa ta tuyệt đối đảm bảo
bí mật này.”
Thủy Vũ Nương làm sao biết trong lòng Lí thị là mưu ma chước
quỷ.
Thủy Vũ Nương chỉ biết bản thân nàng yêu Thượng Quan Ngự
Phong,
thân thể của nàng trừ hắn ra , không ai khác có thể
chạm vào.
Cho nên, nàng chắc chắn thủ
được trinh tiết, nếu có thể khiến bà bà tiếp nhận nàng,
bắt Thủy Vũ
Nương nàng trả giá bao nhiêu, nàng cũng không hề oán hận
nửa lời.
Bởi vậy Thủy Vũ Nương lập tức sảng khoái đáp ứng, trong
lòng âm thầm
may mắn bà bà không hưu nàng, ngược lại còn cho nàng cơ hội.
“Tiểu thư, này không thể thực hiện được a! Người đáp ứng
yêu
cầu vô lý như vậy –” Tiểu Nhạn Tử gấp đến độ cuống cả
chân tay.
“Tiểu Nhạn Tử, câm mồm, lòng ta
đã quyết, ngươi đừng nói nữa, nếu không ngươi trở về Thủy
Yên các đi
thôi! Ta không bao giờ cần ngươi tới hầu hạ ta nữa.” Thủy Vũ
Nương cảnh cáo.
“Thật thoải mái, bướng bỉnh đến mấy , công phu thâm
hậu đến mấy cũng làm sao thẳng nổi
ta.”( S: Câu này có tình trạng chém =) )
Cuối cùng cũng trừ bỏ được yêu tinh hại người , Lí thị
sao không đắc ý cho được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...