Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Nhìn bộ mặt nghiêm nghị của Sở Mị Dạ, Thái hậu nhẹ nhàng ho khan dùng khăn tay che miệng lại, "Thích nàng có thể! Đối với nàng như thế nào cũng có thể! Mẫu hậu chỉ muốn cầu xin con một chuyện! Đừng phong phi cho cô gái thanh lâu! Vậy sẽ bị người khác cười, mặt mũi của hoàng thất ở chỗ nào? Con phải suy nghĩ vì hoàng huynh của con!"

"Dạ nhi, nếu con không phải vì ai gia, đi Ngao Nam quốc tìm quốc quân Ngao quốc, tìm kiếm Huyết Linh Chi độc nhất vô nhị kia, thì sẽ không gặp phải cô gái Thủy gia đó! Cũng sẽ không cầu hôn với Ngao quốc!" bà ho khan.

"Dạ nhi! Con rời đi Uyên thành mấy tháng rồi! Còn có Húc nhi!" Sở Húc Nhật cũng tới trước giường bà, bắt lấy tay Thái hậu. Nhìn hai nhi tử xuất sắc của mình, bà than thở.

"Các con vì ai gia, ngàn dặm xa xôi chạy về Mặc thành, ai gia thấy các con trong lòng không còn gì tiếc nuối!"

"Mẫu hậu!" Hai người lên tiếng ngăn cản bà nói mấy lời không nên nói.

"Dạ nhi! Con nạp phi ở Mặc thành vốn là một chuyện vui! Nhưng chuyện con vứt vương phi của mình vào thanh lâu thì mọi người đều biết! Hôm nay con muốn đón nàng trở về, đó là vạn vạn không thể!" Thái hậu không để cho Sở Mị Dạ nói chuyện "Dạ nhi! Không lâu sau con và Húc nhi sẽ trở lại đất phong của mình, Mặc thành dù sao không thuộc về các con!"

"Mẫu hậu! Nhi thần không hiểu ý của ngài!" Sở Húc Nhật cau mày "Chẳng lẽ hoàng thượng nói gì trước mặt ngài?"


"Húc nhi! Hạo nhi không nói gì! Chỉ là sức khỏe của mẫu hậu đã tốt, hai người các con rốt cuộc vẫn phải rời khỏi! Uyên thành của Dạ nhi là cứ điểm biên quan, Dạ nhi không có ở đó thời gian dài, tộc ngoài biết được nhất định muốn xâm phạm! Còn có Húc nhi! Mặc dù Điềm thành không có chiến sự, nhưng luôn để Thừa tướng quản lý vẫn không ổn!"

Thái hậu nhìn Sở Mị Dạ lại nhìn Sở Húc Nhật, "Cần phải trở về!"

Huynh đệ liếc nhìn nhau, bọn họ còn chưa muốn rời đi.

"Nhi thần muốn thấy mẫu hậu tốt lắm mới có thể an tâm trở về!" Bọn họ trăm miệng một lời.

Thái hậu lắc lắc, "Ai gia mệt mỏi! Các con đi ra ngoài trước đi! Chuyện trở về đất phong, ai gia sẽ nói với hoàng thượng!" Nói xong nằm ở trên giường xoay người đưa lưng về phía bọn họ.

Sở Mị Dạ muốn nói gì, nhưng nhìn đến tình trạng thân thể của mẫu thân thì nhịn xuống. Cùng Sở Húc Nhật rời Từ Ninh cung.

Bên ngoài Từ Ninh cung, Sở Mị Dạ nhìn Sở Húc Nhật.


"Là đệ nói cho mẫu hậu?" Chuyện hắn đớn Thủy Liên Y về phủ, không ai dám lắm mồm truyền vào trong cung, trừ đệ đệ không sợ trời không sợ đất này.

Sở Húc Nhật tà khí cười một tiếng "Không có tường nào gió không lọt qua được! Vương huynh! Đệ đệ đến tẩm cung mẫu hậu sau huynh đó!" Ý tứ của hắn nói không phải hắn tố giác.

Sở Mị Dạ theo dõi ánh mắt của hắn "Vương phi của ta, ta nhất định sẽ cho nàng danh phận!"

"Vậy phải xem, mẫu hậu hứa hay không! Đúng rồi... Vương huynh! Đêm qua, mất hồn không?" Sở Húc Nhật cười đùa hỏi.

Chợt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, gương mặt lãnh khốc của Sở Mị Dạ hơi đỏ ửng, nàng thật khiến hắn không nhịn được, hiện tại nhớ tới, bụng của hắn còn nóng rực khó chịu!

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Sở Mị Dạ hỏi ngược lại, sau đó không quan tâm hắn, cưỡi Truy Tinh bôn ba đi, chắc tiểu yêu tinh đó đã tỉnh! Không gặp hắn không biết có nổi đóa không! Suy nghĩ về vẻ tức giận của nàng, trong lòng của hắn rất ngọt ngào.

Vương huynh xấu hổ? Đêm qua nhất định là thuận nước đẩy thuyền, nước chảy thành sông! Nghĩ tới Vương huynh và nữ nhân kia cùng nhau mây mưa! Sở Húc Nhật phát giác trong lòng của mình rất nghẹn, tựa hồ ngay cả thở cũng rất khó khăn!

Ngực truyền đến đau đớn, hắn dùng tay che chỗ bị Thủy Liên Y đâm bị thương, chân mày nhíu chặt!

Thủy Liên Y! Bổn vương sẽ không bỏ qua nàng! Trong đầu hiện lên dung mạo tuyệt mỹ của nữ nhân kia, hắn hận hận thề!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui