Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Lặng ngắt như tờ......
Ui da? Vì sao trên đường im ắng thế này! Thủy Liên Y nhìn xung quanh, phát hiện mọi người xung quanh biến mất toàn bộ, các cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa ngừng kinh doanh. Tiểu Kinh như gió thổi lá rụng, lung la lung lay sắp ngã sấp xuống. Một trận gió thổi tới, giấy rách trên đường với giấy rách trên không trung nhảy múa, sau đó dừng ở trước chân Thủy Liên Y, có chút quái dị.
Thấy mặt Sở Húc Nhật sớm xanh mét như một tờ giấy, gương mặt xinh đẹp tức giận vặn vẹo biến hình, các đốt ngón tay nắm chặt trở nên trắng bạch đang run rẩy.
"Tam...... Tam vương gia! Ngài tha tiểu thư đi! Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân! Van xin ngài!" Tiểu Kinh quỳ xuống dập đầu.
Thủy Liên Y kéo nàng đứng lên"Muội cầu xin hắn làm gì? Ta không làm gì hắn!" Nhìn mặt hắn sưng đỏ, có chút chần chờ!"Cho dù là thế thì sao? Cùng lắm thì bồi thường hắn tiền thuốc men!" Khoan đã! Vừa rồi hắn còn đánh bị thương tiểu Kinh đó! Coi như báo thù!
Tiểu Kinh giãy tay khỏi Thủy Liên Y không được, cúi xuống dập đầu cầu xin Sở Húc Nhật tha thứ, thầm nghĩ lúc này hoàn toàn hỏng bét rồi!
Sở Húc Nhật âm trầm"Xem ra! Vương huynh không dạy dỗ nàng tốt!"
Á? Thủy Liên Y trừng mắt!
"Dù sao nàng chính là hàng rách nát mà Vương huynh không cần! Hãy để cho bổn vương dạy dỗ cho nàng biết làm như thế nào để trở thành một nữ nhân tuân thủ bổn phận!"
Rách nát? Nàng nhíu mày.
"Ngươi mới rách nát...... Á!" Cả người tê rần, không động đậy được. Miệng há một nửa, còn chưa kịp khép lại! Trừng mắt nhìn hắn! Hắn muốn làm cái gì?
Sở Húc Nhật điểm huyệt đạo của nàng, ôm nàng lên ngựa.
"Tam vương gia! Thả tiểu thư nhà ta ra!" Tiểu Kinh quỳ khẩn cầu. Xong rồi, không phải muốn đem tiểu thư tới đại lao Hình bộ chứ! Nàng sợ run cả người.
"Trở về nói cho Hương mama của các ngươi biết! Nữ nhân này bổn vương đem về dạy dỗ! Sống hay chết, không liên quan đến Túy phượng viện!" Hai chân Sở Húc Nhật dùng sức, thúc ngựa chạy đi.
Thảm! Xong rồi! Hỏng bét! Rơi vào tay Tam vương gia, tánh mạng tiểu thư khó giữ được!
Xem ra hiện tại Tam vương gia cũng không biết tiểu thư bị đón trở về Vương Phủ! Trời ạ! Bây giờ Sở vương gia không có ở đây Mặc thành, nên làm cái gì bây giờ? Tiểu Kinh sợ hãi, lập tức chạy về Vương Phủ, trước tiên đem mọi chuyện nói cho Trình tổng quản biết, xem hắn có năng lực cứu tiểu thư hay không!
Không để ý ngực mình đang đau đớn, tiểu Kinh cố gắng chạy về Sở Vương phủ.
Húc Vương Phủ!
Sở Húc Nhật ôm Thủy Liên Y xuống ngựa, đi về đình viện.
Bên trong phủ, thị vệ thấy Vương gia hồi phủ, trên mặt sưng đỏ, còn ôm một nam nhân! Toàn bộ kinh ngạc, xảy ra chuyện gì vậy? Cả đám đều ngây ra như phỗng đứng một bên.
Đến Húc Vương Phủ làm việc, mới vừa đi ra khỏi cửa TrìnhNgự Thiên nhìn thấy Thủy Liên Y mặc nam trang đột nhiên sửng sốt! Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng xuất phủ lập tức phóng ngựa rời đi.
Sở Húc Nhật xuống ngựa, không chú ý đến bọn thị vệ, trực tiếp khiêng Thủy Liên Y trở lại phòng ngủ. Hung hăng ném nàng xuống giường!
Ai u! Đau đến rớt nước mắt, nhưng nàng lại nói không nói được, hắn điểm huyệt của nàng, làm cho ngay cả miệng của nàng cũng không khép được! Tên nam nhân đáng chết này, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Sở Húc Nhật nhìn nàng đau, khuôn mặt nhỏ nhắn rơi lệ, đột nhiên có một loại khoái cảm.
"Sao ngươi không mắng nữa? Mới vừa rồi không phải mắng rất hăng sao?" Hắn đắc ý nhìn nàng.
Ngươi NND! Nếu lão nương có thể nói chuyện, mắng cho ngươi chết không có chỗ chôn! Thủy Liên Y mở to mắt, hận không thể dùng ánh mắt giết hắn.
Sở Húc Nhật giật dải dây buộc trên đầu nàng xuống, làm cho mái tóc của nàng xõa ra hết, khiến hắn kinh ngạc hết sức!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...