Thấy Ngao Cẩn Phong tiêu sái rời đi, Ân Thần Tinh rút bội kiếm ra, phẫn hận chém đứt một gốc cây nhỏ trước mặt!
"Ngao Cẩn Phong! Ngươi đừng nằm mơ!" Hắn gầm thét, gương mặt tuấn tú giận đến đỏ rừng rực.
"Thần vương, người cần gì khổ như thế chứ? Nếu Thủy Liên Y không thương ngươi, không bằng thả nàng." Sơ Dương khuyên hắn.
"Không thể nào!" Ân Thần Tinh cau mày, "Cho dù Thủy Thủy không yêu ta, nhưng nàng có thể ở lại bên cạnh ta, ta đã rất thỏa mãn!"
Ánh mắt Sơ Dương lóe lên một cái, “Thần vương, Sơ Dương thay ngươi nghĩ biện pháp, không biết ngươi có muốn nghe hay không?"
"Biện pháp gì?"
Sơ Dương cười khẽ, "Hiện tại Sở Vương và Cẩn vương đều đòi Thủy Liên Y, hơn nữa hiện tại tính mệnh hoàng thượng Ân Xích quốc cũng chính là hoàng huynh ngươi còn nằm trong tay Ngao Cẩn Phong! Nếu ngươi đã sớm bằng lòng với người ta sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của người ta, thì không thể đổi ý! Hiện tại có một biện pháp tốt một công ba việc!"
"Sơ Dương nói mau!" Ân Thần Tinh rất muốn hiểu rõ biện pháp tốt một công ba việc này.
"Bỏ phi!"
"Cái gì?" Ân Thần Tinh không ngờ Sơ Dương sẽ nói như vậy, rống to một tiếng, "Không thể nào!"
Sơ Dương nhún vai, “Ngươi còn chưa nghe chỗ tốt trong phương pháp của Sơ Dương!"
Ân Thần Tinh nhịn tức giận, "Ngươi nói!"
"Bỏ nàng, ngươi liền đạt thành hiệp nghị cùng Ngao Cẩn Phong, từ nay về sau cả hai không thiếu nợ nhau. Hắn là một người hết lòng tuân thủ lời hứa, tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với hoàng huynh ngươi! Đây là thứ nhất!"
"Một khi Thủy Liên Y rời đi Thần vương phủ, Sở Vương nhất định sẽ tới đón nàng. Theo như hiểu biết của Sơ Dương đối với hắn, nếu như Sở Vương mang Thủy Liên Y đi sẽ lui binh trở về Mặc thành. Như vậy sự uy hiếp đối với an nguy của Xích Thành cũng được hóa giải. Đây là thứ hai!"
"Nếu như Thủy Liên Y bị mang đi, như vậy Ngao Cẩn Phong cũng sẽ rời đi. Theo sự chấp nhất của hắn đối với Thủy Liên Y nhất định sẽ đi tìm Sở Vương đòi người. Một khi hai người đó không hợp liền đánh nhau, như vậy đoán chừng sẽ kinh tâm động phách! Cuối cùng hai người bọn họ đều tổn thương thì Thần Vương có thể ngồi hưởng ngư ông đắc lợi! Thủy Liên Y rốt cuộc thuộc về người nào cũng chưa thể nói! Thần vương, đây là thứ ba!"
Ân Thần Tinh nghe Sơ Dương nói như thế, tâm dần dần sống lại. Rục rịch chộn rộn rất muốn thử một chút! Chỉ là, làm như vậy có phải quá đáng hay không?
"Sơ Dương, làm như vậy có phải quá hèn hạ hay không?" Hắn do dự, lớn như vậy hắn cũng chưa từng hại người, mặc dù sau lưng cũng là tên gian thương. Nhưng hắn chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý.
Sơ Dương thở dài một cái, "Thật không có biện pháp tốt hơn!" Hắn giục ngựa rời đi.
Hai lông mày của Ân Thần Tinh nhíu thành bánh quai chèo, hắn nên làm gì bây giờ?
Đi tới bờ sông Thâm Du, Sở Mị Dạ ôm Thủy Liên Y xuống ngựa.
"Tiểu Dạ! Chúng ta đi đâu?” Thủy Liên Y nhìn dòng sông này liền có cảm giác đau đớn, nơi này giống như đã từng xảy ra chuyện gì đó khiến nàng bi thương khổ sở!
Bên bờ sông là doanh trại của quân đội Sở Mặc quốc, Sở Mị Dạ dẫn nàng đi vào lều lớn.
"Sở Vương!" Thị vệ đang chờ lệnh ở cửa.
"Bảo Trình tướng quân dẫn phu nhân tới đây, nói vương phi đã trở lại!"
"Dạ!" Thị vệ cuống quít đi ra.
Thủy Liên Y còn đang cảm thấy ngạc nhiên vì lời nói vương phi đã trở lại vừa rồi của hắn.
Không lâu sau, liền nghe thấy bên ngoài lều truyền đến giọng của nữ nhân.
"Tiểu thư! Tiểu thư!" Một nữ nhân bụng bự ôm đứa bé từ ngoài lều chạy vào.
Thủy Liên Y vừa nhìn, nhìn tuổi thì nữ tử bụng bự này không vượt quá hai mươi tuổi, dung mạo thanh lệ mắt rất to.
"Ngươi là?"
"Tiểu thư! Người làm sao vậy? Ta là Tiểu Kinh!" Tiểu Kinh ôm nhi tử Trình Thiên Tuyệt đã sắp hai tuổi của mình, khóc lóc nức nở!
"Vương phi!" Sau đó Trình Ngự Thiên theo vào, đi tới nhận lấy nhi tử từ tay lão bà mình.
Tiểu thư? Vương phi? Đây là tình trạng gì? Thủy Liên Y hồ đồ nhìn về phía Sở Mị Dạ.
"Nàng là Tiểu Kinh, luôn đi theo hầu hạ nàng! Nửa năm trước nàng lạc đường trong sơn cốc, nàng vẫn canh cánh trong lòng, buồn buồn không vui!"
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh ôm lấy nàng khóc lớn, ai cũng khuyên không được.
Đây là cảm giác gì? Trong lòng ê ẩm, đau quá, quan hệ của nàng và Tiểu Kinh này có phải rất tốt hay không? Tại sao thấy Tiểu Kinh khóc, nàng cũng khó chịu đến sắp muốn khóc lên!
"Tiểu Kinh, ngươi đừng khóc, lớn bụng còn khóc, không tốt với bảo bảo trong bụng! Chú ý dưỡng thai!" Thủy Liên Y nhìn bé trai bên cạnh một cái, lại nhìn Tiểu Kinh đang ôm mình, mắt đột nhiên ê ẩm.
"Tiểu thư! Con của người và Vương Gia đâu? Đứa bé đâu rồi?" Tiểu Kinh đột nhiên kêu to.
Cái gì? Thủy Liên Y sửng sốt, ngớ ngẩn. Nàng nhìn Sở Mị Dạ, hắn trốn ánh mắt của nàng.
Chuyện gì xảy ra? Đứa bé? Nàng và đứa bé của hắn? Đầu Thủy Liên Y đột nhiên đau, nhớ tới sau khi mình tỉnh lại, ngực từng bị trướng lên.....
Nàng từng có con? Đứa bé đâu? Đứa bé ở nơi nào?
"Con của ta đâu? Ta có con đúng hay không? Đứa bé ở nơi nào?" Nàng nắm lấy y phục Sở Mị Dạ kêu to, trong lòng hốt hoảng. Tại sao nàng ngay cả đứa bé của mình cũng quên, tại sao?
Trước mặt bỗng tối sầm, đột nhiên cái gì cũng không biết, cả người ngã xuống.
"Tiểu Y! Tiểu Y!" Sở Mị Dạ phát hiện thân thể Thủy Liên Y lắc lư, sau đó té xỉu, hắn nhanh chóng ôm lấy nàng, biểu tình tan nát cõi lòng.
Đứa bé của hắn và Tiểu Y đã không còn, Huyễn Huyễn đã chết. Điều này bảo hắn làm sao mở miệng nói cho nàng biết?
Ngao Cẩn Phong? Ánh mắt hắn lóe lên vẻ bén nhọn, lúc đó Huyễn Huyễn ở trong tay Ngao Cẩn Phong, sự tình chỉ có Ngao Cẩn Phong mới biết!
Hắn nhất định phải tìm Ngao Cẩn Phong hỏi rõ ràng, nữ nhi của hắn rốt cuộc ở nơi nào?
Thủy Liên Y hỗn loạn, trong óc dường như thoáng qua rất nhiều hình ảnh quen thuộc, nhưng nàng lại không bắt được!
"Tiểu thư!" thanh âm Tiểu Kinh truyền tới bên tai.
Thủy Liên Y chậm rãi mở mắt, thấy Tiểu Kinh đang lo lắng ngồi ở bên giường của nàng.
"Tiểu Kinh! Hình như ta đã quên mất rất nhiều thứ! Ngươi có thể nói cho ta biết, ta rốt cuộc quên mất cái gì không?"
Tiểu Kinh nhìn bộ dạng Thủy Liên Y, khuôn mặt đau lòng.
"Tiểu thư, người vốn là muội muội của hoàng hậu Ngao Nam quốc! Một năm kia, Sở Vương đến hoàng cung Ngao Nam quốc xin thuốc, gặp được tiểu thư đi thăm hoàng hậu ở trong hoàng cung, vì vậy....."
Thủy Liên Y lẳng lặng nghe, Tiểu Kinh kể lại chuyện từ nhỏ đến lớn của nàng cho nàng nghe, nhất là những chuyện sau khi nàng đến Sở Mặc quốc đều không bỏ sót!
Khi biết mình mất tích ở trong rừng cây lúc sắp chuyển dạ, Thủy Liên Y ngây dại. Tại sao nàng không nhớ ra? Nàng rốt cuộc đi đâu? Đứa bé đâu?
Hai người đàm luận đủ chuyện trong lều, Thủy Liên Y biết mình là vương phi Sở Mị Dạ cưới hỏi đàng hoàng, nhưng tại sao sau đó nàng lại gả cho Ân Thần Tinh.
A! Oh My God! Nàng còn trùng hôn nữa à!
Bên này Thủy Liên Y và Tiểu Kinh vẫn còn nhớ về quá khứ, bên ngoài lều đã xuất hiện sự tình mới.
Sở Mị Dạ ngồi ở trong lều, trại lính có hai người khách không mời mà đến.
Vũ Văn Sâm và Vũ Văn Thiển đi tới trại lính tìm Sở Mị Dạ.
Sở Mị Dạ đang ngồi uống trà, trên mặt là lạnh nhạt, hờ hững.
"Tiểu Dạ!" Vũ Văn Thiển vọt tới trước mặt hắn, ôm lấy cổ của hắn, "Ta rất nhớ chàng!"
Sở Mị Dạ mặt không biến sắc đẩy nàng ra, "Trong quân doanh, không hợp lí!"
Gương mặt Vũ Văn Thiển mất mác, “Tiểu Dạ.....!"
"Ở chỗ này gọi ta là Sở Vương tốt hơn!" Trên gương mặt lạnh lùng của hắn không cho Vũ Văn Thiển vẻ mặt tốt.
Vũ Văn Thiển dậm chân một cái ngồi ở một bên, chu mồm mất hứng.
"Sở Vương! Hôm nay ta và tiểu Thiển có chuyện quan trọng tìm ngươi!"
Sở Mị Dạ lạnh lùng nhìn Vũ Văn Sâm, "Mời Vũ Văn công tử nói!"
"Cha ta muốn hỏi Sở Vương, hiệp nghị kia còn hiệu lực không?"
"Hiệp nghị!" Sở Mị Dạ cười lạnh, "Nếu như phân cho Bổn vương một nửa hoàng quyền Ân Xích quốc, như vậy Bổn vương sẽ giúp Thừa Tướng đi lên đế vị!"
"Cái gì?" Vũ Văn Sâm giận dữ, "Một nửa? Sở Mị Dạ, ngươi thật là công phu sư tử ngoạm!"
Xoảng... ly trà trong tay Sở Mị Dạ bị hắn bóp nát, quanh thân tản ra lạnh lùng và sát khí khiến Vũ Văn Sâm lập tức rụt lại thành cà nhiễm sương, ỉu xìu!
"Bổn vương còn có chuyện quan trọng! Hôm nay đến đây thôi!" Sở Mị Dạ hạ lệnh đuổi khách.
"Tiểu Dạ.... Sở Vương! Bây giờ sắc trời đã tối, Tiểu Thiển và huynh trưởng có thể quấy rầy một đêm hay không?"
Sở Mị Dạ gật đầu, "Bổn vương bảo người an bài cho hai vị!"
Ban đêm, Vũ Văn Thiển ở trong lều trại làm thế nào cũng ngủ không được, nàng là vương phi Sở Mị Dạ cưới hỏi đàng hoàng, nửa năm qua lại chưa từng được hắn sủng ái! Hiện tại hắn lấy được hoàng quyền Sở Mặc quốc, sau này hắn sẽ là hoàng thượng, như vậy nàng tự nhiên là hoàng hậu!
Chỉ là, một khi làm tới hoàng thượng, hắn sẽ có hậu cung ba ngàn nữ nhân. Đến lúc đó nàng nên làm gì? Hắn không phát hiện chỗ tốt của nàng, nàng không có con trai hay con gái, như vậy nàng nhất định sẽ bị bỏ!
Vũ Văn Thiển suy nghĩ liên tục, lật người.
Không được, nàng phải chủ động xuất kích, nhất định phải làm cho hắn cưng chiều nàng. Chỉ cần trong bụng nàng có cốt nhục của hắn, như vậy nàng chắc chắn sẽ là hoàng hậu!
Vũ Văn Thiển len lén đi ra khỏi lều, đi tới bên ngoài lều Sở Mị Dạ, không ngờ phát hiện trước cửa không có thị vệ.
Nàng lặng lẽ đi tới, từ khe hở rèm nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong không có ai.
Sở Mị Dạ đi đâu rồi?
"Tiểu Thiển!" Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng la, dọa nàng giật mình, không đợi nàng thét chói tai ra tiếng, miệng liền bị bịt kín! "Là ta! Ca ca muội!"
Là thanh âm của Vũ Văn Sâm! Vũ Văn Thiển gật đầu, bàn tay đang đặt trên miệng nàng mới buông ra.
"Huynh làm ta sợ muốn chết!" Nàng hung hăng đấm ca ca một cái.
"Tốt bụng không có tốt báo! Ta đã sớm thấy Sở Mị Dạ rời khỏi lều rồi!" Vũ Văn Sâm che ngực bị nàng đấm đau, nhe răng trợn mắt.
"Hắn đi nơi nào?"
"Suỵt....! Đi theo ta!" Vũ Văn Sâm lôi kéo nàng đến bờ sông, trong quân doanh binh tướng cũng đã nghỉ ngơi, binh tướng dò xét nhìn thấy bọn họ liền gật đầu rồi rời đi. Có vẻ Sở Mị Dạ căn bản không xem bọn họ là thứ gì to tát.
Dưới đại thụ bên bờ sông Thâm Du, Sở Mị Dạ ôm Thủy Liên Y nhìn con sông chảy xiết.
"Tiểu Y, Tiểu Kinh đã kể cho nàng biết tất cả?"
Thủy Liên Y gật đầu một cái, "Nếu như những gì Tiểu Kinh nói đều là thật, tại sao chàng còn có thể lấy vương phi bây giờ?"
Sở Mị Dạ không nói, trên mặt rối rắm.
"Tiểu Dạ! Đừng nói với ta là chàng có nỗi khổ tâm!" Thủy Liên Y biết, khi một nam nhân bỏ nữ nhân mình thích nhất trong lòng, chọn một nữ nhân không thương để thành thân, nhất định là có nguyên nhân của hắn.
"Tiểu Y!" Hắn muốn nói lại thôi.
"Tiểu Dạ! Chàng biết không! Thật ra thì ta rất không thích loại nam nhân vì lợi ích của mình mà lợi dụng tình cảm của người khác, cho dù hắn có nỗi khổ tâm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...