Hoa Hương Thượng Thủy


Hôn lễ kết thúc rất nhanh, và đương nhiên cũng thật chóng vánh.

Ai nấy đều vỗ tay chúc mừng.

Riêng tôi chỉ cố nặn ra một nụ cười gượng, dù bản thân chỉ đang làm theo lịch sử, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn cứ đeo bám.

Tội lỗi đối với họ Lý.
Trần Thị Dung đến bên tôi:"Trần Cảnh và con đã chính thức trở thành phu thê.

Bây giờ hai con có thể về thư phòng nghỉ ngơi rồi."
Tôi toan hỏi về việc có phải ở cùng thư phòng với Trần Cảnh hay không, nhưng đã kịp thời ngăn chặn ý nghĩ ngu ngốc ấy.

Dù bản thân tôi có là một cô gái hai mươi hai tuổi đi chăng nữa, nhưng thân thể này và cả Trần Cảnh thực chất chỉ là hai đứa trẻ tám tuổi.

Vợ chồng chỉ là trên danh nghĩa, chỉ là cái cớ thay đổi số mệnh.
Những ngày sau đó, tôi và hắn cùng chơi, cùng đi dạo với nhau chẳng khác gì lúc trước.

Đó là sự ngây ngô của hai đứa trẻ, hôn nhân cũng giống như vỏ bọc vô tri vậy.
Tôi chạy đến tìm Trần Cảnh vòi hắn đi đến hồ Hoa Viên trong cung cùng tôi.

Suốt ngày chơi mấy trò con nít cũng đâm ra chán, nên hôm nay tôi sẽ rủ hắn đi câu cá cho thực tế chút.
Nói cho oai thế thôi chứ tôi cũng không biết làm thế nào mới câu được cá, vậy mà cả buổi tôi cứ dành câu với Trần Cảnh.
"Sao ta chẳng câu được gì!"
Hắn nói:"Nàng phải thật kiên nhẫn, bình tĩnh và tránh gây ra tiếng động.

Từ nãy đến giờ nàng cứ quấy liên tục thì sao mà câu được chứ."
Tôi phụng phịu:"Chàng thì hay lắm, có giỏi thì làm cho ta xem nào."
"Thiên Hinh nàng biết không, câu cá là chuyện nhỏ đối với ta.

Tổ tiên họ Trần trước kia đều bắt nguồn từ làng làm nghề đánh bắt bắt cá.

Tên của những người trong họ ta cũng có tên giống những loài cá.

Ví dụ như phụ thân Trần Thừa, nghĩa là cá dưa."
Tôi say xưa nghe câu chuyện luyên thuyên từ phu quân.

Trông hắn như toả ra một nguồn năng lượng cuốn hút tôi.
"Vậy còn chàng, Trần Cảnh." Tôi hỏi ý nghĩa tên hắn.
Trần Cảnh quay sang nhìn tôi, mỉm cười:"Tên ta nghĩa là cá lành canh."
Tôi phá lên cười, đưa hai tay véo má hắn:"Tên chàng nghe cute thế!"
Trần Cảnh ngơ ngác nhìn tôi, lặp lại từ vừa rồi."Cute? Nghĩa là thế, ngôn ngữ mới của người trong hoàn thất sao?"
Tôi vội giải thích:"Ý của ta là dễ thương ạ."
Trần Cảnh chạm vào má tôi:"Nàng cũng thật là cute."
Ấy cái tên này mới tí tuổi đầu mà đã biết thính với chả thúng rồi.


Nhưng câu nói đó, cùng với cử chỉ của hắn làm tôi đỏ hết cả mặt.
Tôi tránh sang một bên, khẽ lây tay áo hắn:"Được rồi câu cá thôi, nhanh lên!!"
Vài ngày sau, Trần Thị Dung và cả Trần Thủ Độ kéo đến thư phòng của tôi.

Vẫn như bao lần, họ đều đề cập lan man mà không đi vào vấn đề chính.

Nói vậy thôi chứ tôi thừa biết họ đến đây làm gì mà.
"Thế rốt cuộc hai người muốn nói với con chuyện gì ạ?"
Thị Dung và Thủ Độ đưa mắt nhìn nhau.
"Con và Trần Cảnh đã trở thành phu thê.

Giờ đây con đã có người kề cận, gánh vác một phần.

Nhưng ta e nơi nhân chúng họ lại không phục việc con là nữ nhân mà lại dấn thân vào triều chính.

Nay lại có bậc quân tử kề cận bên con, không sớm thì muộn bọn họ cũng tôn Trần Cảnh lên giữ ngai vàng.

Tránh tổn thất về sau, nên hôm nay ta muốn hỏi ý con về việc truyền ngôi báu lại cho Trần Cảnh."
Chậc, cái tư tưởng trọng nam khinh nữ này.

Tôi thật sự tức giận khi nghe những định kiến đó khi người ta mặc định với thân phận phụ nữ xưa.
"Nữ nhân thì sao chứ? Nữ nhân không thể làm nên đại sự à? Con thật không thể chấp nhận nổi cái tư tưởng này, chẳng khác gì xem thường phụ nữ.

Hoàng mẫu chẳng phải cũng là nữ nhân hay sao?"
An và Bình lay tay tôi, khẽ nói:"Bệ hạ đừng tức giận, xin người hãy cẩn trọng lời nói."
Trần Thủ Độ tiếp lời:"Không nên so sánh như vậy thưa bệ hạ.

Sẵn đây thần xin hỏi, vậy..

những nữ nhân nắm rõ thế cục, người làm nên đại sự là ai, người có nói được không thưa bệ hạ?"
Tôi nhìn ông ta, ông động nhầm người rồi:"Vậy là ngươi chưa biết đến Trưng Trắc Trưng Nhị à? Biểu tượng của sự kiên cường, từng đánh tan giặc Đông Hán.

Còn có nữ tướng Bùi Thị Xuân, cánh tay đắc lực.."
Trần Thủ Độ nhướng mày:"Bùi Thị Xuân? Cái tên này thần chưa bao giờ nghe qua."
Phải, đương nhiên là Trần Thủ Độ không biết đến Bùi Thị Xuân, bởi thời của bà ấy cách thời điểm nhà Trần lúc bấy giờ hơn năm trăm năm.

Nhưng tôi không quan tâm, khiến người khác tò mò thật cảm thấy hả dạ.

Tôi nói tiếp mà phất lờ ông ta:"..của Nguyễn Huệ.

Bà từng cầm quân đánh giặc Xiêm, cầm trên tay cả đầu tướng giặc.."
Trần Thủ Độ trưng một nụ cười đắc ý:"Thần cũng chẳng biết giặc Xiêm là gì..

Nhưng được rồi bệ hạ, thần hiểu là có không ít những người như thế.


Nhưng mà đến đây thần xin được mạng phép hỏi, vậy người có làm nên đại sự gì cho đất nước hay chưa, bệ hạ?"
Tôi đập tay lên bàn:"To gan!"
Trần Thị Dung thấy không khí ngột ngạt, bà bước đến xoa đầu tôi:"Thiên Hinh con hãy bình tĩnh, Điện tiền chỉ huy sứ chỉ muốn tốt cho Đại Việt thôi.

Nếu con nhường ngôi cho Trần Cảnh, thế cục sẽ được cứu vãn."
Trần Thủ Độ quả thật ngạo mạn.

Chỉ trách lịch sử Lý Chiêu Hoàng đã trao ngôi cho Trần Cảnh, nếu không thì ngày hôm nay, tôi trong thân xác này, quyết sống chết với ông ta.

Nếu tôi không nhường nhịn, lịch sử có thể sẽ lâm nguy như khi Trần Cảnh suýt bị chém đầu lần trước.
Tôi lấy lại bình tĩnh, không thể làm hỏng chuyện:"Thôi được Hoàng mẫu, con sẽ trao lại ngôi báu cho Trần Cảnh."
Bọn họ nhìn nhau và nở một nụ cười hài lòng."Được rồi, Thiên Hinh ngoan lắm.

Vậy ta phiền Điện tiền chỉ huy sứ đây viết cho bệ hạ Chiếu nhường ngôi, ngày mai bệ hạ sẽ công bố trong buổi thiết triều."
"Tuân lệnh, Thái Hậu."
Toại nguyện rồi chứ? Trần Thủ chắc đang cười thầm trong lòng.

Không tốn một giọt máu nào nhưng vẫn giành được ngôi báu về cho họ Trần, ông ta chỉ cần ngồi yên mà làm Ngư ông đắc lợi.

Thế là chuyện chơi bời, đùa nghịch dại khờ của con trẻ trở thành chuyện tình duyên và bị lợi dụng trong việc “mưu bá đồ vương” nơi cung cấm, rồi chuyện vợ nhường ngôi cho chồng cũng là lẽ hợp lý; triều chính chuyển giao sang tay họ Trần, chỉ có Lý Chiêu Hoàng là chịu đựng bi kịch.
Sáng hôm sau, các quan đều có mặt đầy đủ trong triều.

Tôi ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là Trần Cảnh.

Bức màn sau lưng tôi là nơi Trần Thị Dung ngồi nhiếp chính.
"Tâu bệ hạ, ở vùng biển giới giặc cướp hoành hành, quấy phá cuộc sống người dân, nhiều người bất bình nhưng không làm gì được, phải bỏ xứ mà đi.

Nếu tình hình còn tiếp diễn, thần e sẽ có nhiều cuộc nổi binh của nhiều tầng lớp khác nhau, gây loạn đất nước vốn đang hoà bình."
Vẫn như mọi lần, tôi nghe cho lọt tai chứ chẳng biết phải giải quyết vấn đề ra sao.

À mà không phải, đôi lúc tôi có thể đưa ra giải pháp hợp lý, rất đặn lòng mọi người.

Điều đó nhờ vào chút kiến thức lịch sử của tôi, còn nữa với thân phận là nữ đế tám tuổi thì việc chưa thạo chuyện triều chính là điều hiển nhiên.
Giọng nói phía sau bức màn của Trần Thị Dung vang lên:"Chúng ta cần một vài người đến vùng biên giới ngụy trang thành người dân mà thăm dò tình hình, nếu được ta sẽ hốt trọn cả hang ổ bọn cướp.

Ta mang hai đạo quân chia ra hai hướng nghịch nhau mà thu hẹp phạm vi lại dẹp loạn.."
Tôi phải công nhận để có được ngày hôm nay thì Trần Thị Dung không phải thuộc dạng tầm thường, lời nói sắc bén, đánh thẳng vào vấn đề nan giải, thảo nào khiến Thái tử Lý Sảm*¹ và Thái sư Trần Thủ Độ mê đắm.
Buổi thiết triều kết thúc, các quan lại toan cáo lui thì Trần Thủ Độ cất giọng:"Xin các vị dừng bước, bệ hạ có điều quan trọng cần ban."
Mọi người ổn định lại vị trí, và Lý Long Tường mặt trông có vẻ biến sắc.
Tôi phẩy tay ra hiệu cho tên thái giám.

Tên ấy hai tay dâng tờ chiếu lên trước mặt tôi, tôi nhận lấy và bắt đầu nói:"Trước khi Chiếu này được ban bố trước các khanh, ta chỉ mong mọi người bình tĩnh, cẩn trọng lời nói.


Ta xin phép.."
"Họ Lý ta vâng mệnh cao sáng từ trời, có cả bốn biển.

Liệt thánh kế tiếp làm vua hơn hai trăm năm, chẳng may gặp vận gian truân, giặc cướp nổi lên như ong, nhân dân không được yên ổn.

Thượng hoàng mắc bệnh, không người nối dõi, trẫm phải vâng theo thánh chỉ, gượng gạo nối ngôi.

Trẫm xét thấy ngôi báu rất trọng đại mà trẫm lại nữ nhân, phải gánh vác lịch số do trời giao cho, riêng những nơm nớp lo sợ, như sắp sa xuống vực sâu.

Nghĩ sao tìm được hiền nhân quân tử, để giúp đỡ về chính trị.

Duy có Trần Cảnh là người văn chất đủ vẻ, uy nghi đường hoàng, thực có phong độ bậc quân tử, có thể nhường cho ngôi báu để chống đỡ trong buổi gian nguy.

Vậy rất mong Trần Cảnh đồng lòng hợp sức, dẹp yên loạn lạc, cứu vớt sinh dân, để cùng hưởng phúc thái bình”.*²
Lời văn sắc sảo đó, đánh vào ý chính, lý do khiến người ta khi nghe phải bị thuyết phục ngay, kiểu như thao túng tâm lý.

Nói thật thì tôi cũng nể người viết bài Chiếu này.

Suy đi xét lại hầu như không ai phản đối việc trao ngôi này là hiển nhiên, mọi chức quan lớn nhỏ trong triều đều bị họ Trần lấn át.

Duy chỉ có một vài quan thì khác...
Trần Cảnh quay sang nhìn tôi, hắn biểu lộ sự ngạc nhiên đến sốc.
"Không được!"Đó là Lý Long Tường.
"Xin bệ hạ suy xét thấu đáo.

Ngôi báu không phải là thứ đồ chơi mà khi muốn cho là cho được, huống hồ chi đối tượng lại là một người ngoài họ."
Tôi khẽ lắc đầu, ánh mắt tha thiết nhìn ông:"Xin lỗi ông, ta cảm thấy bản thân không đủ sức để gánh vác non nước, nếu để hoàng quân*³ trị vì, Đại Việt chắc chắn được cứu vãn."
Lý Long Tường vẫn tiếp tục:"Chỉ là bệ hạ còn trẻ người non dạ, nếu tiếp tục mài dũa ắt ngọc sẽ sáng.

Ở đây còn có chúng thần phò tá, người sẽ sớm trở thành bậc chí tôn vẹn toàn."
Tôi thấy thương ông vô cùng, ông đã đoán biết được sự việc kể từ lúc tôi đồng ý làm vợ Trần Cảnh.

Lý Long Tường biết với bản chất của Trần Thủ Độ thì ông ta không thể dễ dàng để hai đứa trẻ đơn thuần lấy nhau, mà đằng sau còn cả một mưu đồ soán ngôi.

Vì vậy lần trước ông quyết liệt can ngăn nhưng xui thay chẳng lung lay được ý tôi.

Có lẽ tôi nợ ông ấy một lời xin lỗi vì dù thế nào tôi vẫn sẽ truyền ngôi cho Trần Cảnh.

"Ý ta đã quyết.."
Lý Long Tường gào lên:"Không! Xin bệ hạ thu hồi chiếu chỉ!"
Số ít quan lại họ Lý trung thành mấy đời nay cũng quỳ xuống mà gào:"Xin bệ hạ suy xét! Nếu Thái thượng hoàng biết được, bệnh tình của ngài ắt chuyển nặng."
Đúng rồi, Thượng hoàng Huệ Tông, tôi chưa gặp ông ấy lần nào.
À phải nhanh chóng kết thúc ở đây thôi, nước mắt tôi sắp không ở yên trong khoé mắt rồi.

Tôi hắng giọng:"Ta thật lòng rất cảm tạ các quan thần đã đi cùng Lý triều đến thời khắc này, nhất là Lý Long Tường.

Nhưng thời thế chuyển đổi, bản thân ta tự thấy mình không đủ sức để mọi người gửi gắm kỳ vọng.

Thật lòng ta xin cảm tạ và xin lỗi mọi người lần nữa."
Trần Thủ Độ vội nói:"Bệ hạ đã nói như vậy, các quan thần ở đây còn không phục sao?"
Lý Long Tường gắt:"Chắc chắn là ngươi, chính ngươi là người đứng sau vụ truyền ngôi này."

"Ấy chà, xin ông cẩn trọng lời nói.

Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy!"
Cứ thể này sẽ đổ máu mất, tôi phải giải quyết nhanh thôi:"Đừng cãi nhau ở nơi đây, chẳng ra thể thống gì cả.

Đây là ý của ta, không dính dáng đến bất kỳ ai cả.

Giờ mọi người rõ rồi chứ, bãi triều.

Tất cả mau lui xuống."
Dù không cam nhưng mọi người vẫn phải lui xuống.

Ở đây chỉ còn tôi, Trần Cảnh, Trần Thị Dung và Trần Thủ Độ.
Thái hậu bước ra khỏi rèm, bà nói:"Khí chất của con đúng là không thể xem thường."
Tôi cười, không tự nhiên lắm:"Đa tạ hoàng mẫu."
Sau đó hai người họ cùng nhau rời đi.
Lúc này Trần Cảnh bước lại gần tôi, hắn vẫn không khỏi hoang mang:"Thiên Hinh việc này là như thế nào, sao ta chẳng được biết trước?"
"Thì bây giờ chàng cũng biết rồi đấy thôi."
Trần Cảnh lắc đầu:"Không phải..ta..ta không thể nào nhận ngôi được đâu.

Đây là trách nhiệm rất lớn, một người như ta không hề biết chút gì chuyện chính sự, e là.."
Tôi nắm lấy hai tay của Trần Cảnh:"Trần Cảnh chàng phải tin vào bản thân mình.

Chỉ có chàng là có thể vực dậy Đại Việt.

Việc truyền ngôi này cũng như mở ra một trang mới cho đất nước.

Khí chất toát lên trên người chàng không hề tầm thường.

Ta tin chàng sẽ không phụ lòng ta.

Nay ta trao chàng cả giang sơn này..chỉ mong..chỉ mong.."
Cổ họng tôi nghẹn lại.
"Thiên Hinh đừng khóc."Trần Cảnh ôm tôi nằm gọn trong lòng hắn, thật sự rất ấm áp.

Dòng cảm xúc mảnh liệt dâng lên trong tôi.
"..chỉ mong..sau này chàng nhớ đến ta, đối xử với ta nhẹ nhàng một chút.."Dù đã biết trước kết quả cuối cùng của Lý Chiêu Hoàng, nhưng tôi vẫn mong hắn có thể ghi nhớ đoạn tình cảm ban đầu mà nữ đế dành cho.
À có lẽ tôi đã làm đứa trẻ tám tuổi như hắn phải lúng túng không biết làm gì.

Cũng phải thôi, lúc này hắn đã cảm nhận được sự nặng nề của ngai vàng đâu.
Trần Cảnh nhìn thẳng vào mắt tôi, hắn lóng ngóng trông thật đáng yêu:"Ta xin hứa sẽ luôn bên cạnh bảo vệ nàng, không để bất kỳ ai chia cắt Thiên Hinh khỏi ta.

Nàng yên tâm."
Đợi một chút, tim tôi? Nó không thể rung động bởi một đứa trẻ tám tuổi được.

Nhưng mà..
- -------------------------
*¹ Thái tử Lý Sảm: chỉ vua Lý Huệ Tông lúc chưa lên ngôi.
*²trích Khâm định Việt sử thông giám cương mục
*³ Hoàng quân: cách gọi chồng vua theo một số nguồn tài liệu tham khảo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận