Cúp máy, bên trong xe trở về sự yên tĩnh.
Chiếc xe vẫn còn đỗ lại bên ngoài tiểu khu, trong xe chỉ bật lên thiết bị sưởi ấm.
Ánh đèn cũng không thể nào xuyên qua cửa kính xe, chỉ có thể chiếu ra một cái bóng trên mặt đất.
Cả người Chu Dư Ngôn chìm trong bóng tối, sắc mặt u ám không rõ ràng.
Nhắm mắt lại, trong đầu anh toàn là bóng dáng của Giang Lăng.
Cô mặc chiếc váy kia thật sự rất đẹp, đặc biệt dáng vẻ trong lúc ân ái cực kỳ giống đóa hồng nở rộ trong đêm tối.
Nhưng mà đóa hồng có gai mê hoặc lòng người lại nguy hiểm.
Thật lâu sau Chu Dư Ngôn mở mắt ra, phát ra một tiếng cười lạnh.
“A.”
Đóa hồng nhỏ kia, thời gian còn dài.
***
Hôm nay trở về muộn quá, tắm xong thì đã hơn nửa đêm.
Giang Lăng nằm trên giường cố gắng buông bỏ suy nghĩ.
Nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu cô bất giác hiện ra cảnh tượng Chu Dư Ngôn hôn cô lúc ở trên xe.
Tại buổi tiệc cô rõ ràng không uống rượu, chẳng biết tại sao lại hơi say.
Cô ôm chầm gối ôm bên cạnh, dần dần thả lỏng ngủ thiếp đi.
Hôm sau Giang Lăng bị đồng hồ báo thức của di động đánh thức.
Có lẽ ngày hôm qua ở trên xe quá điên cuồng, sáng sớm tỉnh lại cả người đều đau nhức.
Tuy rằng đã tỉnh nhưng cô vẫn bần thần một hồi trên giường mới rời khỏi.
Cô duỗi thắt lưng ngồi dậy xuống giường, đi vào phòng tắm tắm nước nóng.
Làn sương bay hơi, nước nóng cuốn đi cơn đau nhức và mệt mỏi của toàn thân.
Khi mặc quần áo xong đi ra phòng khách, Giang Lăng nhìn thấy Chu Vận Ninh đi qua đi lại trong phòng khách.
“Nguy rồi, bị muộn rồi, muộn rồi.”
Cô ấy vừa lẩm bẩm vừa thu dọn đồ đạc, có lẽ quá nóng ruột nên thu dọn lâu như vậy.
“Vận Ninh, sao thế?” Giang Lăng nghi hoặc, “Công ty không cần quẹt thẻ đúng giờ, không cần gấp như vậy.”
Chu Vận Ninh cào tóc nói: “Hôm nay em có hẹn khách bàn công việc, hôm qua em đã cố ý chỉnh đồng hồ báo thức, nào ngờ vẫn ngủ quên.”
Cô ấy nói xong nhịn không được thầm mắng trong lòng.
Đều tại tên đại ma đầu Chu Dư Ngôn kia! Cú điện thoại ngày hôm qua làm hại cô ấy mơ thấy ác mộng suốt cả đêm.
Trong mộng cô ấy là một con thỏ sống trên đồng cỏ, mỗi ngày trải qua cuộc sống không lo không sầu.
Có một ngày, cô ấy đang vui vẻ ăn cỏ thì đột nhiên bị một con sói xám bắt được.
Con sói xám kia lại trông giống Chu Dư Ngôn.
Cô ấy run rẩy: “Xin anh tha cho tôi.”
Sói xám Chu Dư Ngôn xách lỗ tai thỏ của cô ấy, mặt không biểu cảm thốt ra lời nói của con người: “Đều tại cô hại tôi không có vợ.”
“Anh muốn làm gì?” Chu Vận Ninh hỏi.
Chu Dư Ngôn đáp: “Tôi muốn bán cô đi đổi về vợ của tôi.”
Sau đó cô ấy bị bán cho một con báo săn, chết thảm dưới móng vuốt sắc bén của nó.
Giấc mộng này quả thật lạ lùng.
Hơn nữa Chu Dư Ngôn không có vợ thì có liên quan gì tới cô ấy chứ? Đương nhiên Chu Vận Ninh không dám nói ra câu này ở trong mộng.
Cô ấy tựa như lạc vào cõi thần tiên, cho đến khi âm thanh ôn hòa của Giang Lăng kéo về suy nghĩ của cô ấy: “Em hẹn mấy giờ?”
“Chín giờ.” Chu Vận Ninh ngẩng đầu, theo bản năng đáp lại.
Giang Lăng xem thời gian trước mắt, nói: “Em đừng gấp, còn thời gian, tới kịp mà, ăn bữa sáng trước đi.”
Chu Vận Ninh nhìn quanh bốn phía, gật đầu có lệ: “Ừm, được.”
Cô ấy đi theo Giang Lăng ngồi xuống trước bàn ăn rồi mới nhớ ra một việc: “Đúng rồi, lúc dậy em có luộc mấy quả trứng, còn nằm trong nồi.”
Trước đây Chu Vận Ninh là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, chưa bao giờ xuống bếp, có thể luộc được mấy quả trứng thì đã coi như rất tốt rồi.
Giang Lăng không chê, cô vớt trứng trong nồi ra rồi pha hai cốc cà phê bưng lên bàn.
Sau vài tháng bố trí, công ty LX đã dần dần đi vào quỹ đạo, mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của cô.
Giang Lăng uống một ngụm cà phê rồi hỏi: “Vận Ninh, hiện tại công việc ổn định, sự nghiệp của em cũng có khởi sắc, em có từng nghĩ về nhà không?”
Động tác lột vỏ trứng của Chu Vận Ninh khựng lại, cô ấy ngớ ra nhìn sang Giang Lăng: “Lăng Lăng, chị…muốn đuổi em đi sao?” Ngay sau đó cô ấy bắt đầu khẩn trương, “Là em làm gì không được tốt ——”
“Đương nhiên không phải.” Giang Lăng giải thích, “Tình huống của gia đình em không giống chị, em và ba em chỉ là mâu thuẫn thôi.
Đã lâu như vậy chị nghĩ ba em chắc là cũng rất lo lắng cho em.”
Chu Vận Ninh im lặng một lát, cô ấy thở dài: “Quên đi, ba em luôn cho rằng em vô dụng, cả ngày chỉ biết tiêu tiền, dù em về cũng vậy thôi.”
Giang Lăng dịu dàng nói: “Sao lại vậy, chị nhìn thấy hết sự tiến bộ của em, tin rằng ba em cũng vậy, vả lại, anh họ em có thể làm chứng cho em mà.”
“Anh họ em, cái tên ma đầu Chu Dư Ngôn kia, em chẳng dám trông cậy vào anh ta.” Chu Vận Ninh nhỏ giọng nói thầm, sau đó hơi do dự hỏi, “Lăng Lăng, chị nói xem, em nên làm sao đây?”
Giang Lăng nói: “Em hãy tìm cơ hội nói chuyện tử tế với ba em, bình tĩnh nói ra suy nghĩ của em với ông ấy, cùng với thành tích mà em đạt được gần đây.
Chị tin ông ấy sẽ hiểu em.”
“Nói chuyện tử tế ư?” Chu Vận Ninh hơi đăm chiêu.
Ánh mắt cô ấy lướt qua mặt bàn vô tình nhìn thấy thời gian trên di động, cô ấy nhất thời hoảng hốt: “Nguy rồi sắp tới giờ, em em em đi trước không nói với chị nữa ——”
Cô ấy mau chóng ăn hết quả trứng rồi đứng dậy.
Vừa xoay người, Giang Lăng liền gọi cô ấy.
“Vận Ninh, di động.”
“A phải.”
Chu Vận Ninh quay đầu cầm lấy di động, rồi cầm túi xách ở một bên sau đó nhanh chóng ra cửa.
***
Ăn xong bữa sáng, Giang Lăng gọi xe tới tập đoàn Giang thị đi làm.
Tối qua một đợt không khí lạnh đột kích, nhiệt độ ngày hôm nay chợt giảm xuống.
Trang phục của người đi đường trên phố thăng cấp lần nữa, ai ai cũng bao bọc trong chiếc áo lông thật dày, đội mũ và khăn quàng cổ, cho dù vậy cũng khó mà ngăn cản sự xâm nhập của giá lạnh.
Bước vào đại sảnh lầu một, cánh cửa ngăn cách sự rét lạnh từ bên ngoài.
Trong tòa lầu mở hơi ấm đầy đủ, chỉ chốc lát sau toàn thân trở nên ấm áp.
Giang Lăng cởi ra áo khoác trên người rồi vắt lên cánh tay, cô đi về phía thang máy.
Tháng mười một là mùa đổi nơi làm việc, tập đoàn Giang thị cũng sắp đặt một buổi phỏng vấn tuyển dụng, hôm nay tại đại sảnh lầu một kín người hết chỗ.
Khi cô đi qua quầy lễ tân thì có một đám người phỏng vấn đang xếp hàng đăng ký thông tin cá nhân.
Xuyên qua đội ngũ, nhân viên lễ tân chủ động chào hỏi cô: “Cô Giang, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Giang Lăng mỉm cười gật đầu với cô ta.
Bỗng nhiên trong đám người truyền đến một âm thanh ngạc nhiên mừng rỡ.
“A, cô Giang!”
Giang Lăng theo âm thanh nhìn qua, trông thấy Tô Y Nhiên đứng trong hàng người phỏng vấn, cô ta tỏ vẻ hưng phấn vẫy tay với cô.
Hôm nay Tô Y Nhiên mặc chiếc váy len dài qua đầu gối, bên ngoài là chiếc áo khoác lông cừu màu nâu nhạt, đội mũ beret, thoạt nhìn trẻ trung xinh đẹp.
Giang Lăng mỉm cười với cô ta: “Cố lên.”
Tô Y Nhiên mau chóng gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Những người phỏng vấn khác thấy thế không khỏi xôn xao thì thầm, ánh mắt của lễ tân cùng những nhân viên khác nhìn cô ta cũng có thay đổi.
Chào hỏi xong Giang Lăng xoay người rời khỏi.
“Cô Giang, vị kia là người quen của cô sao?” Có đồng nghiệp tò mò tiến lại gần hỏi.
Giang Lăng nói: “Không phải, chỉ là người quen biết tại một buổi tiệc thôi.”
“Là thế à.”
Đinh ——
Thang máy tới rồi.
Giang Lăng nói: “Thang máy tới rồi, tôi đi lên trước.”
Khi cô xoay người tiến vào thang máy, khóe miệng âm thầm nhếch lên.
***
Giang Lăng đáp thang máy đi lên tầng cao nhất.
Đầu tiên cô đến văn phòng Giang Thiệu Quân, báo cáo với ông ta “tin tức tốt” từ chỗ Chu Dư Ngôn.
“Tập đoàn Chu thị đồng ý hợp tác rồi?” Giang Thiệu Quân vừa nói chuyện điện thoại xong, vui mừng khôn xiết, “Hôm nay thật đúng là song hỷ lâm môn.”
“Song hỷ?” Giang Lăng hơi khó hiểu.
“Tập đoàn Chu thị bằng lòng hợp tác dự án phát triển Tinh Hồ Loan với chúng ta.” Giang Thiệu Quân cười nói, “Sáng hôm nay, bên tập đoàn Tạ thị cũng liên lạc với ba, muốn tìm chúng ta bàn việc hợp tác, đây không phải là song hỷ lâm môn sao?”
Ông ta dừng một chút, sắc mặt phấn khởi: “Lần này con làm rất tốt.”
Tập đoàn Tạ thị.
Nhanh như vậy không nhẫn nại được nữa rồi.
Giang Lăng ngoài mặt điềm tĩnh, cô cười đáp lại: “Cảm ơn ba, chẳng qua đây là việc con nên làm.” Cô lặng lẽ nói sang chuyện khác, “Đúng rồi ba, con định tổ chức một chuyến lưu diễn.”
“Chuyến lưu diễn?” Giang Thiệu Quân sửng sốt, nhất thời nhíu mày, “Khi nào, bao lâu?”
Giang Lăng nói: “Có lẽ hơn nửa năm.”
“Hơn nửa năm?” Giang Thiệu Quân vừa nghe liền không suy nghĩ từ chối ngay, “Việc này không ——”
Không đợi ông ta nói hết lời, Giang Lăng nói ngay: “Khi kết thúc có lẽ là vào mùa tốt nghiệp tháng tám tháng chín năm sau.”
Không biết từ nào chạm vào điểm nhạy cảm của Giang Thiệu Quân, ông ta khựng lại, làm như nghĩ tới gì đó bèn lẩm bẩm: “Mùa tốt nghiệp à…”
Giang Lăng làm như không phát giác, cô trịnh trọng nói ra kế hoạch lưu diễn với ông ta: “Phải, lần lưu diễn này con định lấy danh nghĩa tập đoàn Giang thị tổ chức, tất cả lợi nhuận thu được lấy danh nghĩa công ích quyên tặng.
Một mặt tuyên bố tin con rời khỏi giới âm nhạc với bên ngoài, mặt khác có thể lấy danh nghĩa tập đoàn Giang thị làm từ thiện, dùng việc này tăng thêm sức ảnh hưởng của tập đoàn chúng ta.”
“Ba, ba thấy sao?” Cô lại hỏi ý kiến của Giang Thiệu Quân.
Giang Thiệu Quân gật đầu, có chút thờ ơ: “Ba thấy cũng được.” Dừng một chút, ông ta lại nói, “Nhưng mà con đi lưu diễn rồi thì bên tập đoàn phải làm sao? Con đừng quên, con vẫn là thành viên hội đồng quản trị của công ty.”
Giang Lăng nói: “Việc bỏ phiếu cho hội đồng quản trị con đã ủy quyền cho luật sư thay mặt con sử dụng.”
“Luật sư? Việc này sao con không thương lượng với ba?” Giang Thiệu Quân không vui.
Giang Lăng thong thả nói: “Điều này cũng là tránh sự nghi ngờ của các quản lý cấp cao khác, nếu con ủy quyền thẳng cho ba, chuyện quan hệ bất hòa của chúng ta chẳng phải bị lộ sao? Điều này bất lợi cho việc ba giành phiếu bầu của hội đồng quản trị.
Vả lại, con đã trao đổi với luật sư, bảo ông ấy toàn lực phối hợp với ba.” Giang Lăng giải thích.
Giang Thiệu Quân hình như bị cô thuyết phục, sắc mặt ông ta hơi dịu đi.
“Thế à…”
Giang Lăng cười nói: “Vâng, nếu ba có yêu cầu thì có thể trực tiếp liên lạc với ông ấy.”
“Được.” Giang Thiệu Quân gật đầu, làm như miễn cưỡng.
“Vậy ba, chuyện lưu diễn của con…”
Giang Thiệu Quân phất tay, nói: “Con yên tâm đi, ở đây có ba trông chừng.”
“Cảm ơn ba.”
Giang Thiệu Quân đồng ý rồi.
Giang Lăng nhận được đáp án hài lòng, cô liền rời khỏi văn phòng của ông ta.
Trở lại bộ phận đầu tư, Phương Gia Minh cũng biết được chuyện này: “Sao em đột nhiên muốn tổ chức chuyến lưu diễn?”
Giang Lăng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, mang theo ý sâu xa: “Em ở lại đây không tiện cho một số người động tay động chân.” Dừng một chút cô còn nói thêm, “Trong khoảng thời gian em vắng mặt, chuyện bên này nhờ anh giúp đỡ.”
“Anh biết.” Phương Gia Minh đẩy mắt kính, ngầm hiểu, “Chờ em chiến thắng trở về.”
Giang Lăng cười với anh ta, tất cả đều nằm trong lời không nói ra.
Xem ra Giang Thiệu Quân không biết tin Giang Tầm về nước, vậy thì tốt rồi.
Tháng tám tháng chín là mùa tốt nghiệp, chính là thời điểm đứa con riêng Giang Vĩ Ngọc của Giang Thiệu Quân tốt nghiệp đại học.
Mà tới lúc đó ——
Con chuột trong cống rãnh cũng sẽ hoàn toàn lộ ra “bộ mặt thật” của nó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...