Sáng hôm sau thức dậy, Hàn Tiểu Anh cảm giác được bên má vẫn còn hơi rát, vệt đỏ không quá rõ ràng nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tiết học hôm nay chỉ cần học nửa buổi, cậu dự định buổi chiều sẽ đến thư viện trường đọc sách còn buổi tối vẫn đi làm thêm như bình thường.
Nhưng cái đồ vô duyên vẫn không ngừng đeo bám cậu.
"Đi đi mà, cục cưng đi cùng tôi điii~" Vũ Đông Đông nắm góc áo Hàn Tiểu Anh lắc qua lắc lại.
Cậu chàng biết được tin chiều nay đồ đáng yêu không có tiết nên muốn rủ người ta xem phim.
Nhưng năn nỉ gần như cả buổi sáng mà cái đồ đáng yêu này chẳng chịu xi nhê gì.
"Đừng có gọi tôi như thế." Hàn Tiểu Anh cũng thấy mỏi mồm thay cái đồ vô duyên này, nói suốt buổi không ngừng.
"Chiều tôi bận rồi, không đi đâu."
Vũ Đông Đông bĩu môi, với tính cách cậu chàng, không lôi được người đi thì không cam lòng.
Lấy hết tất cả sự làm nũng của mình, Vũ Đông Đông rớm nước mắt la lớn: "Cậu quá đáng lắm, chỉ là đi xem một tí thôi mà.
Cậu nỡ lòng để tôi neo đơn một mình đến nơi đó sao? Cậu không thương tôi nữa rồi.
Hu hu hu."
Tiếng nức nở cùng giọng nói như muốn hét lên cho cả thế giới nghe của Vũ Đông Đông thành công thu hút vô số ánh mắt của mọi người, ai ai cũng tò mò nhìn sang Vũ Đông Đông đang khóc lóc ỉ ôi và Hàn Tiểu Anh há mồm trợn mắt.
Được.
Hay lắm Vũ Đông Đông, đồ vô duyên cậu mãi mãi là đồ vô duyên, thật bái phục nước đi này của cậu.
Hàn Tiểu Anh giật giật khoé miệng cảm thán.
Hàn Tiểu Anh quá đau đầu với tiếng khóc của Vũ Đông Đông, đưa tay đỡ trán.
Cuối cùng thì cậu cũng không thể cứ đứng đây giằng co với người ta được, "Được rồi, tôi đi cùng cậu." Hàn Tiểu Anh thở dài bất lực.
Vũ Đông Đông mắt khóc miệng cười, lấy tay lau nước mắt lem nhem trên mặt, "Thật...!thật sao? Đồ đáng yêu sẽ đi với tôi đúng chứ? Không lừa tôi...phải không."
"Vâng thưa ngài, tôi không có lừa ngài nên mong ngài thu hồi nước mắt của mình." Hàn Tiểu Anh chẹp miệng.
"Tôi biết cậu thương tôi mà." Vũ Đông Đông cười như bắt được vàng, khoác tay vòng qua cánh tay Hàn Tiểu Anh rồi cả hai đi cùng nhau đến điểm hẹn.
Vậy là kế hoạch đến thư viện của Hàn Tiểu Anh nhờ ơn Vũ Đông Đông mà bất thành.
Đây là lần đầu tiên Hàn Tiểu Anh đi xem phim, có thể nói là lần đầu tiên cậu đặt chân vào đây mới đúng.
Hồi còn ở nhà, đi học đi làm bận đến nỗi cậu ước gì một ngày có ba mươi giờ, vậy nên thời gian đâu mà đi đến những nơi vui vẻ như thế này.
Cậu nhìn qua Vũ Đông Đông bên cạnh, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cậu chàng.
Hôm nay mới là giữa tuần, tuy không đông bằng chủ nhật nhưng cũng phaie xếp hàng khá lâu mới mua được vé.
Vũ Đông Đông nổi hứng đại gia muốn mời Hàn Tiểu Anh, cậu khéo léo từ chối nhưng vẫn không thoát được sự cứng đầu của đồ vô duyên.
Từ lúc quen biết nhau cho tới giờ, Vũ Đông Đông cho cậu rất nhiều thứ, nào là bánh kẹo ngon, đồ ăn vặt nổi tiếng, đưa cậu đi đây đi đó vui chơi rồi cho cậu những tài liệu học tập cậu khó mà tìm mua được.
Suốt mười mấy năm nay, Hàn Tiểu Anh cậu không có bạn bè, gặp được Vũ Đông Đông nhiệt tình vui vẻ với cậu, cậu vô cùng trân quý đối phương và tận hưởng khoảnh khắc như thế này.
Cả hai sau khi thống nhất rồi chọn ra một bộ phim nổi tiếng của Mỹ "Home Alone".
Hàn Tiểu Anh đứng qua một bên chờ Vũ Đông Đông mua bắp và nước ngọt.
Người xem phim này cũng không ít, tất cả đều lần lượt đi vào bên trong rạp chiếu.
Ghế của cả hai là hàng ghế thứ năm, tầm nhìn có thể nói là vô cùng tuyệt vời.
Cả hai yên vị, Vũ Đông Đông đưa bắp và nước ngọt qua cho Hàn Tiểu Anh, cậu đưa tay nhận lấy.
"Cục cưng đã bao giờ đi xem phim chưa?" Trước khi bắt đầu vào phim, Vũ Đông Đông quay qua nói chuyện phiếm với đồ đáng yêu.
"Tôi chưa, đây là lần đầu đó, trước đây bận quá nên không có thời gian." Hàn Tiểu Anh lấy một miếng bắp cho vào miệng, bắp của hai người đều là vị caramel, giòn mà ngọt.
Cậu rất thích, "Thật ngon nha."
Vũ Đông Đông thấy cậu híp mắt cười tươi, quen với nhau lâu như vậy, Vũ Đông Đông sao có thể không hiểu cảm xúc của đồ đáng yêu.
Không phải là không có thời gian đi, mà là cậu nghĩ cho người khác quá nhiều nên không có thời gian nghĩ cho bản thân mình mới đúng.
Vũ Đông Đông nghĩ.
"Ngon thật không? Cho tôi thử miếng đii~" Vũ Đông Đông giở giọng mềm nhũn, nghiêng người qua chỗ Hàn Tiểu Anh.
"Cậu cũng có đấy thây." Hàn Tiểu Anh cười bất lực.
"Nhưng tôi muốn thử của cậu cơ.
Đi mà đi mà~ đút cho tôi miếng đii."
Hàn Tiểu Anh hết cách, chỉ có thể chiều theo đồ vô duyên ngốc nghếch này, ai bảo Vũ Đông Đông được lòng cậu quá làm chi.
"Nể tình cậu mời nên tôi mới cho đấy nha." Cậu lấy vài miếng bắp rồi đút qua cho Vũ Đông Đông, cậu chàng híp mắt cười cười.
Năm phút sau, phim bắt đầu khởi chiếu, mọi người hiểu ý cho nên toàn bộ tiếng nói cười trong phòng bây giờ đều thu lại, chỉ còn không gian vô cùng yên tĩnh, nhường lại cho bộ phim.
Mỗi lần xem đến những phân cảnh cậu bé Kevin tinh quái lần lượt đặt bẫy và khiến hai tên trộm Harry và Marv bị dính bẫy và bị thương, mọi người trong phòng đều phá lên cười, có người cười chảy cả nước mắt.
Tất nhiên là cả Hàn Tiểu Anh và Vũ Đông Đông cũng cười to không kém.
Khác với điệu cười nhe răng há mồm của Vũ Đông Đông, Hàn Tiểu Anh ngồi bên đã buồn cười đến đau bụng nhưng lại cười rất khẽ, tính cách cậu vốn dịu dàng nhẹ nhàng như vậy đấy.
Khoảng hai giờ sau thì phim kết thúc, mọi người đều lần lượt ra khỏi phòng.
Có người vẫn còn cười, có người lại cùng bạn bè tán gẫu về bộ phim, dư âm của phim còn đọng lại vô cùng nhiều và mới mẻ.
"Hay phải không?" Vũ Đông Đông đưa tay qua lấy vỏ ống nước ngọt và bắp vứt vào thùng rác.
"Ừm, rất là hay." Hàn Tiểu Anh cười theo.
"Vậy lần sau tôi lại đưa cậu đến tiếp, chúng ta xem phim khác." Vũ Đông Đông lắc lắc chìa khoá xe.
"Đông Đông, tôi rất vui.
Ngày hôm nay thực sự rất cảm ơn cậu." Hàn Tiểu Anh quay qua nhìn đồ vô duyên, chiều cao hai người đều ngang nhau.
"Ôi trồi, cảm ơn cái gì mà cảm ơn.
Cục cưng đi cùng tôi là tôi vui lắm rồi, ơn huệ gì ở đây." Vũ Đông Đông quàng tay qua vai Hàn Tiểu Anh rồi bất thình lình kẹp cổ cậu.
Cả hai cùng nhau quàng vai bá cổ ra về, tâm trạng vui vẻ cùng nụ cười còn vương bên môi.
Hàn Tiểu Anh đi chơi gần như là cả buổi chiều, cậu và Vũ Đông Đông sau khi ra khỏi rạp chiếu phim còn tạt qua siêu thị, chơi đủ trò chơi trong đó.
Lúc chập choạng tối thì trở về nhà.
Hàn Tiểu Anh nằm nhoài lên giường, vui vẻ cười vô cùng biết ơn và yêu thích Vũ Đông Đông, đồ vô duyên lại tuy ồn ào nhưng rất tốt với cậu, rất đáng yêu.
"Thật không muốn đi làm chút nào!" Đây cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình lười nhác như vậy.
Trước đây bận tối mắt tối mũi nên chẳng suy nghĩ đến việc nghỉ ngơi, giờ lại thoải mái một chút nên cậu bỗng dưng muốn làm biếng.
"Không được, phải kiếm tiền nữa, không được phép lười." Hàn Tiểu Anh đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng nhấc thân hình nhỏ gầy mà mảnh mai đi tắm rồi bắt xe đến chỗ làm.
Đam Mỹ H Văn
_________________
*Home Alone
Phim này còn có tên là "Ở Nhà Một Mình", phim lâu lắm rồi nhưng mà mỗi lần xem lại tuii đều cười đau bụng luôn, vừa thương hai ông trộm vừa buồn cười.
Mọi người ai chưa xem thì xem ngay đi nha, hay lắm ấyy ( ' ▽ ').
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...