Lâm Hải Thiên về đến phòng bệnh cũng đã hơn 12 giờ, sau khi tắm một lần với nước ấm xong xuôi thì mới nhẹ nhàng lên giường cùng Hàn Tiểu Anh.
Thân nhiệt bé cưng vì ủ trong chăn bông mà ấm áp, Lâm Hải Thiên không dám gây ra hành động quá mạnh tránh làm bé cưng tỉnh giấc.
Nhưng từ lúc hắn mở cửa đi vào, Hàn Tiểu Anh đã mơ màng mở mắt. Cậu ở trong chăn, ló đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông của mình đang từng bước nhẹ nhàng để không phải đánh thức cậu, cậu cảm thấy ấm áp vô cùng.
Người đàn ông của cậu lúc nào cũng thế, nhẹ nhàng ân cần chăm sóc cậu từng tí, không để cậu phải chịu bất cứ uỷ khuata hay buồn bã nào.
Người như vậy, thật sự đã đến bên cậu.
Cậu phải may mắn cỡ nào mới có được người đàn ông như thế này.
Cảm nhận được cái ôm đầy nhẹ nhàng từ người phía sau, Hàn Tiểu Anh xoay người lại suýt làm Lâm Hải Thiên giật mình vì sợ hãi.
"Làm em tỉnh giấc sao?" Lâm Hải Thiên vén chăn, nhìn chân và tay của bé cưng bị bó bột thành cục tròn tròn trắng trắng.
Lúc Hàn Tiểu Anh xoay người, hắn sợ bé cưng quá sức mà ảnh hưởng đến chỗ bị thương.
"Lúc anh đi vào em đã tỉnh rồi." Hàn Tiểu Anh vùi vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, mặc dù đã tắm qua nhưng vẫn còn dư chút hơi lạnh từ bên ngoài.
Tuy trong phòng có hơi tối, nhưng nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ cậu vẫn có thể vẻ phong trần có chút mệt mỏi của người đang nằm bên cạnh.
Ánh mắt có chút lạnh lẽo nhưng khi nhìn cậu lại quá đỗi dịu dàng và cưng chiều. Cơ thể hơi căng cứng nhưng khi nằm bên ôm cậu lại thả lỏng thư thái. Giữa mày nhăn lại một chút nhưng lúc nằm xuống đã hoàn toàn biến mất.
Cậu biết công việc của người này bận đến mức nào, bận tối mặt tối mũi, có khi còn không được nghỉ ngơi, không được ăn uống đầy đủ hay đúng bữa.
Hơn nữa, từ lúc cậu nhập viện cho tới nay thì không hôm nào là người đàn ông này không có mặt.
Mặc cho bản thân có mệt mỏi ra sao nhưng người đàn ông này vẫn luôn quan tâm và chăm sóc cậu như vậy.
"Anh đừng để bản thân mệt mỏi quá nhé." Cậu đưa tay ôm hai má Lâm Hải Thiên, nhẹ nâng cằm chủ động đặt lên đó một nụ hôn. "Anh cứ như vậy, anh không xót thì em xót. Nên là chuyện này phải nghe em nhé."
Như sợ Lâm Hải Thiên lại tiếp tục cứng đầu, làm lơ cho qua, cậu lại hôn hắn thêm một cái nữa không biết là cảnh cáo hay động viên hắn.
Lâm Hải Thiên này, chẳng chịu yêu thương bản thân gì hết. Cứ phải để cậu yêu luôn cả phần đấy mất thôi.
Nhìn bé cưng nhà mình cáu kỉnh, Lâm Hải Thiên chẳng những không mệt mà như được tiếp thêm sức mạnh. Bé cưng đáng yêu của hắn lo lắng cho hắn, ngoài vui sướng và hạnh phúc ra thì hắn chẳng còn cảm nhận được gì.
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn chỉ mong bé cưng của mình cứ mãi luôn hạnh phúc như vậy, chỉ cần lo lắng yêu thương bản thân là đủ rồi.
Còn về phần của hắn, thì cứ mặc như vầy đi.
"Anh nhớ rồi, bé đừng lo."
"Anh ơi." Hàn Tiểu Anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông. "Lắc tay, em không thấy đâu nữa."
Cậu im lặng nhìn vào mắt người đàn ông, cậu không sợ Lâm Hải Thiên trách mình bất cẩn này kia, cậu chỉ sợ món đồ mà mình trân quý đã hoàn toàn mất đi thật sự.
Thế nên cậu mong sao lắc tay mà cậu vô ý làm rơi đã được Lâm Hải Thiên cất giữ. Nếu nó mất đi rồi, cậu sẽ cảm thấy có lỗi vì đã không giữ được thứ quan trọng kia.
Từng món quà mà người đàn ông này tặng cậu, tất cả đều vô cùng quý giá.
Lâm Hải Thiên nhìn ánh mắt long lanh đầy mong chờ kia, nhịn không được hôn lên đôi môi bé cưng một cái.
"Anh đã cất rồi, đợi khi nào em khỏi sẽ lấy cho em." Hắn xoa đầu bé cưng, dỗ dành cậu mau chóng đi ngủ.
Thật ra chiếc lắc tay đó không biết đã rơi ở đâu, có lẽ ở chỗ gặp tai nạn, hoặc có lẽ đã rơi trong lúc bé cưng được đưa đến bệnh viện.
Lâm Hải Thiên nói như vậy vì hiểu được ánh mắt đầy mong chờ kia của bé cưng nhà mình, hắn biết bé cưng yêu quý và trân trọng những thứ xung quanh mình kể cả thứ đó có nhỏ nhặt đến cỡ nào.
Huống chi chiếc lắc tay kia còn là món quà sinh nhật mà hắn tặng cho bé cưng.
Lắc tay gì đó không quá quan trọng, chỉ cần bé cưng của hắn bình an vô sự là đủ rồi.
Chỉ cần bé cưng muốn, cho dù là hàng trăm hàng ngàn cái hắn cũng sẽ làm cho bé cưng.
Chỉ riêng một mình bé cưng của hắn mà thôi.
________________
Vũ Đông Đông ở phía bên kia không thấy Hàn Tiểu Anh đi học, cậu ta lo lắng hỏi thăm cô chủ nhiệm lớp Hàn Tiểu Anh thì được biết cậu xin nghỉ học dài hạn.
Còn về lí do cụ thể thì cô Lý cũng bỏ tay.
Vũ Đông Đông nhờ Cảnh Tuấn hỏi thăm thì biết được Hàn Tiểu Anh không may gặp tai nạn xe nên đang dưỡng bệnh trong viện.
Ngay khi biết được tin thì cậu vội vàng chạy đến địa chỉ mà Cảnh Tuấn đưa cho. Vừa vào đến phòng thì mặt nhăn lại.
Hàn Tiểu Anh cả tay và chân đều bị bó thành một cục trắng tinh, nhưng so với mấy vết thương kia thì mặt cậu lại chẳng hề hấn gì, vẫn tươi cười và xinh đẹo như vậy.
Chỉ là có hơi gầy một chút so với lúc trước mà thôi.
"Cục cưnggggggggg." Vũ Đông Đông để giỏ hoa quả và đồ ăn vặt lên ghế rồi chạy đến bên giường mà Hàn Tiểu Anh đang ngồi.
Hàn Tiểu Anh cũng rất vui khi thấy Vũ Đông Đông, cậu một mình ở đây cả sáng nên có chút buồn. Lâm Hải Thiên nói có công chuyện nên cần đi xử lí, trước khi đi còn rối rít xin lỗi cậu này kia nữa.
"Đông Đông." Hàn Tiểu Anh không tiện cử động, cậu chỉ có thể biểu hiện sự vui vẻ của mình qua gương mặt mà thôi. "Sao cậu biết tôi ở đây?"
Vũ Đông Đông chạy đến ôm chầm lấy cục bột trắng tinh mềm mềm mà mình mong đợi suốt bấy lâu nay. Nhưng cũng không dám dùng sức quá mạnh.
"Cậu đó, sao bị thế này mà không nói một tiếng gì hết vậy. Cậu mất tích lâu như thế, có biết người ta lo lắng lắm không hả?" Vũ Đông Đông nhìn trái ngó phải, sau khi an tâm rằng trên người cục cưng không còn vết thương nào khác thì thở phào. "Đồ đáng yêu này, nhìn cậu gầy đi mấy chục cân rồi này."
Hàn Tiểu Anh cười cười, cậu kể cho Vũ Đông Đông nghe về tai nạn ngày hôm đó. Chỉ là không kể quá chi tiết mà chỉ là những chi tiết trước khi cậu mất ý thức mà thôi.
Vũ Đông Đông chặn miệng không cho Hàn Tiểu Anh nói tiếp. Vì cậu nhìn thấy trên trán cục cưng đổ một tầng mồ hôi mỏng, phải nhìn thật kĩ mới có thể thấy được.
Nét mặt cũng vì thế mà có hơi trắng bợt, không hồng hào như lúc cậu ta đi vào.
Chuyện này để lại cho Hàn Tiểu Anh không ít ám ảnh.
"Không sao đâu, ổn mà." Hàn Tiểu Anh nhìn ra được sự lo lắng của Vũ Đông Đông, cậu không biết đang an ủi đồ đáng ghét này hay là đang an ủi mình nữa.
Cả hai nói chuyện gần hết buổi sáng.
Vũ Đông Đông kể cho Hàn Tiểu Anh nghe mấy chuyện vui vẻ trên lớp, kể cô Thẩm phạt thằng Đào Mục đứng cửa vì tội không chép bài. Kể cậu nghe chuyện thằng Nam Linh tỏ tình gái lớp bên bị người ta từ chối mà đau buồn nghỉ học nguyên tuần. Kể cậu nghe chuyện con bé lớp phó học tập Minh Tâm làm trò hề chọc ghẹo mấy thằng trong lớp.
Tuy không cùng lớp nhưng Hàn Tiểu Anh đều nghe đến là vui vẻ.
Chuyện lớp người ta mà còn vui hơn cả chuyện lớp mình nữa.
Trong lớp Hàn Tiểu Anh ít tiếp xúc với bạn bè nên cậu hiểu sự hoà đồng trong lớp học vui vẻ đến thế nào. Có người cùng chơi, có người cùng học là một điều hiếm hoi mà Hàn Tiểu Anh cậu mong mỏi.
Nhưng cũng vì một số chuyện mà cậu không dám thể hiện bản thân, chỉ biết khép mình mà sống.
Mãi cho đến khi... cậu gặp được Lâm Hải Thiên.
Mãi cho đến khi gặp người đàn ông này thì cậu mới một lần nữa biết được cuộc sống này tươi sáng đến cỡ nào, có bao điều thú vị và mới mẻ biết bao nhiêu.
Ở cạnh người đàn ông này, cậu sẽ chẳng phải phiền muộn bất cứ điều gì, chẳng cần lo lắng mọi điều có ra sao. Sẽ chẳng phải nhìn mặt người khác mà sống, sẽ chẳng phải khép mình đến mức đau buồn.
Có những điều đang chờ cậu và người đàn ông này khám phá.
"Nên là Tiểu Anh phải mau khoẻ nhé, để còn cùng tôi đi đây đi đó vui chơi nữa." Vũ Đông Đông kể xong, dùng hai tay áp má Hàn Tiểu Anh để cậu nhìn thẳng vào mình.
"Ừm, để cậu lo lắng rồi." Hàn Tiểu Anh híp mắt nhìn người trước mặt mà cười.
Cái cảnh áp má nhìn nhau cười như thế này đúng lúc được Lâm Hải Thiên đẩy cửa bước vào nhìn thấy.
Lâm Hải Thiên: "............"
Đấy là bé cưng của mình mà. Còn người bên cạnh là ai?
Lâm Hải Thiên lục lọi kí ức mơ hồ của mình, cố gắng nhớ xem người trước mặt này có phải người nhà của bé cưng hay không. Nhìn mặt thì có chút quen thật nhưng thật sự là không nhớ nổi.
Trong phút chốc, hai chữ cục cưng này cục cưng nọ hiện lên trong đầu Lâm Hải Thiên, hắn nhăn mày rồi lao đến gỡ bàn tay của người đang áp vào má bé cưng nhà mình.
Trong lòng giật thót một cái.
Vũ Đông Đông đang cười vui vẻ cùng cục cưng, cửa bỗng dưng bị mở rồi một gương mặt vừa lạ vừa quen xuất hiện khiến cậu ta tắt luôn nụ cười.
À... thì ra đây là thằng cha đã lừa cướp lấy cục cưng của mình.
"Này ông chú, vào mà không gõ cửa là bất lịch sự lắm đấy." Vũ Đông Đông cười như không cười, nói với giọng đầy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần ghét bỏ.
Nhìn nụ cười giả tạo kia, Lâm Hải Thiên mới nhớ ra đây là cái người hay đi bên cạnh bạn mình Cảnh Tuấn, thế nên hắn nén cú đấm của mình xuống, tránh cho tình anh em rạn nứt.
"Thật xin lỗi, tôi vô ý quá." Lâm Hải Thiên cũng cười đáp lại.
Hàn Tiểu Anh không nhận ra được sự kì lạ của bầu không khí, vui vẻ giới thiệu hai người với nhau.
Cậu nắm tay Lâm Hải Thiên, "Đây là Đông Đông bạn của em." Rồi cậu lại quay qua bên Vũ Đông Đông, "Đây là người mà tôi hay kể với cậu, Lâm Hải Thiên và cũng là người yêu tôi."
Cả hai người được giới thiệu cố gắng rặn ra nụ cười thân mật nhất có thể.
Vũ Đông Đông cũng không ngồi quá lâu, cậu ta muốn ngồi cả ngày cùng Hàn Tiểu Anh nhưng do cái người không biết ý kia chen vào nên mất luôn cả hứng, chả buồn ngồi tiếp.
Vũ Đông Đông chào tạm biệt với Hàn Tiểu Anh, chúc cậu chóng khoẻ, ngày mai ngày mốt lại qua thăm cậu. Sau đó ra về.
Không gian chừa lại cho đôi tình nhân kia.
"Anh sao vậy, khó chịu ở đâu sao?" Hàn Tiểu Anh dùng một tay lành và một tay bị bó xoa xoa hai má Lâm Hải Thiên.
Chẳng hiểu sao mặt người đàn ông hơi khó coi, hình như là rất khó chịu thì phải.
"Bé không lén anh nuôi trai ở ngoài đâu, phải không?" Lâm Hải Thiên vốn muốn nhịn xuống, nhưng nhớ lại điệu cười mỉa mai của người kia trước lúc ra về là lòng bực bội không yên.
Vâng, và Lâm Hải Thiên nghĩ gì nói đó.
"Dạ?" Hàn Tiểu Anh ngơ ngác, cậu nghe không hiểu, "Anh nói gì? Nuôi trai ở ngoài?"
Áng chừng sau đó mấy giây cậu liền hiểu được ý tức trong câu nói kìa, mày nhăn lại rồi dùng tay búng lên trán người đàn ông vừa mới ăn nói xà lơ. Chỉ là không dùng lực quá mạnh mà thôi.
"Anh nghĩ đi đâu vậy hả? Nuôi là nuôi thế nào?" Cậu véo mặt Lâm Hải Thiên làm hai má hắn bị kéo sang hai bên, trông buồn cười vô cùng.
Nhưng bị kéo đau thì Lâm Hải Thiên vẫn để mặc cậu vui đùa như vậy.
"Không phải sao?" Hắn liếc mắt nhìn bé cưng trong ngực, ra vẻ rất chi là giận dỗi.
Anh giận rồi, bé mau dỗ anh đi. Hừ.
Hàn Tiểu Anh bị chọc cho cười, lồng ngực rung lên từng đợt. Người đàn ông này đúng thật là lúc nào cũng khiến cậu hạnh phúc và vui vẻ cả.
"Tất nhiên là không phải rồi. Nếu có nuôi thì em chỉ nuôi mỗi mình Lâm Hải Thiên mà thôi."
"Tại sao?"
"Vì ngài Lâm của chúng ta đẹp trai quá đó."
Trong không gian tĩnh mịch, ánh nắng ấm áp buổi trưa hắt qua tấm kính cửa sổ chiếu rọi vào bên trong. Cành cây non trước cửa sổ khẽ đung đưa theo làm gió, nghiêng phải ngã trái rồi lại đứng thẳng.
Ở bên ngoài, có bao nhiêu người đang nói chuyện vui vẻ, người nhà thăm bệnh, người thì đi khám, đông vui mà cũng có chút nhộn nhịp.
Nói như vậy thì không giống bệnh viện cho lắm nhưng quả thật không khí hôm nay trong xanh vô cùng, trên trời không một gợn mây.
Trong căn phòng kia, có hai người đang ngồi cạnh nhau, nói những câu chuyện khiến cả hai đều cười vui vẻ.
Mặc cho những tiếng ồn tạp nham hay những điều không vui ngoài kia, họ vẫn nhìn đối phương và cười như vậy.
Trong mắt cả hai... chỉ có duy nhất một người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...