Hoa Hồng Sớm Mai

Thư Sướng cười cười tự giễu, mình quan tâm đến chuyện này như vậy làm gì? Mặc dù chỉ nhìn thấy người nhà anh từ xa xa, mặc dù cô và anh mới chia tay hơn nửa năm nhưng lúc này cô không hề cảm thấy tiếc nuối.

Cho dù anh chưa kết hôn thì anh và cô cũng chỉ có thể là người của hai tinh cầu khác nhau. Cô xoa xoa bụng dưới bằng phẳng, lần nữa khẳng định quyết định của mình lúc đầu là chính xác.

Hết thảy những gì anh cho cô nhất định chỉ có thể được lưu trong kí ức.

Rốt cục hai người cũng lên xe đi theo đường núi tiến vào thành phố Lệ Giang, phải đi lên một con dốc rất cao, đường vòng rất lớn. Diệp Thông áp mặt vào cửa kính xe, rất buồn bực vì không thấy rõ phong cảnh trên núi.

"Ngày mai còn có cơ hội", Thư Sướng lẩm bẩm.

Sáng sớm thức dậy nhìn thấy người hầu gái Philippines bế cô bé đi trong sảnh khách sạn, Thư Sướng không còn cả sức mạnh để mà kinh ngạc.

Trái đất quả thật rất tròn, đi tới đi lui cuối cùng vẫn lại gặp nhau.

Diệp Thông xách hành lí đến quầy lễ tân thanh toán tiền phòng, hai người phải đi máy bay đến Côn Minh sớm. Bên ngoài vẫn còn tờ mờ nhưng thực ra thời gian đã sắp đến chín giờ sáng. Thanh toán xong, hai người đến một quán ăn bên dòng suối cạnh con phố ăn cả bữa tối hôm qua lẫn bữa sáng hôm nay. Diệp Thông gọi một suất thịt nướng, một bát canh cải trắng đậu phụ, một đĩa trứng rán hoa đỗ quyên, một chai bia Đại Lí. Trong lúc chờ đợi cậu ta còn tranh thủ thời gian tham lam ngắm cảnh phố phường.

Nước chảy dưới suối là nước mới từ núi tuyết Ngọc Long chảy xuống, chảy xiết và trong suốt. Núi tuyết Ngọc Long cách thành phố Lệ Giang không xa lắm, tuyết đọng trên đỉnh núi quanh năm không tan, đáng tiếc lần này Thư Sướng và Diệp Thông không có thời gian đến xem.

Ngẩng đầu lên, qua một khe khỏ giữa không trung mờ mờ lại lộ ra một không trung khác xanh thẳm, cao hơn, không biết cao đến mấy trăm ngàn dặm.

"Lệ Giang một dặm có bốn mùa, thật sự không sai. Trời có mây rất thấp, thấp đến mức bước đi phải cúi đầu. Trời nắng rất cao, cao đến mức mọi người phải nhìn mỏi mắt". Diệp Thông cảm thán, một hồi lâu không thấy Thư Sướng nói gì, cậu ta quay người lại nhìn. Thư Sướng đang nhìn chăm chú ra ngoài cửa khách sạn, mấy người lắm tiền nhìn thấy tối qua ở sân bay vừa lên một chiếc xe Jeep rộng rãi, phương hướng chiếc xe Jeep chạy tới chính là núi tuyết Ngọc Long.

"Hâm mộ không? Có thời gian, có tiền tài, muốn làm gì cũng được!" Diệp Thông cười hỏi.

"Chỉ thấy phiền muộn, không có gì đáng hâm mộ cả". Thư Sướng cười nhạt.

Thức ăn được mang lên, thịt nướng Nạp Tây, rất ngon, da cháy thịt giòn, nạc mỡ vừa đủ, nhưng món rau ăn cùng lại được chiên qua dầu nên mất nước và không còn vị tươi. Hoa đỗ quyên nhìn rất ngon, nằm tươi tắn xinh đẹp giữa đĩa làm mọi người không dám động đũa.

Ăn cơm xong hai người lập tức lên xe đến sân bay. Trên đường đi Diệp Thông đã bù đắp lại toàn bộ tiếc nuối tối qua.

Huyện Xương Bình nằm ở ngoại thành Côn Minh, xuống máy bay, hai người không đi vào nội thành Côn Minh mà đi thẳng đến Xương Bình. Các khách sạn ra hồn đều đã bị các hãng truyền thông chiếm lĩnh. Chuyện "trốn tìm" không chỉ làm Inte dậy sóng mà cũng tạo thành sóng gió to lớn trong nước. Các tòa soạn báo và đài truyền hình lớn đều phái phóng viên dày dạn kinh nghiệm tới đây.

Hai người bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải hạ thấp tiêu chuẩn vào nghỉ tại một khách sạn nhỏ nhìn qua cũng coi như sạch sẽ. Rửa mặt xong hai người đi thẳng tới trại tạm giam huyện Xương Bình.

Bên ngoài trại tạm giam, micro và máy quay phim nhiều như rừng, phóng viên đông như biển.

Có đồng nghiệp quen biết nói với Thư Sướng tình hình đã dần sáng tỏ, dự đoán là do đầu gấu trong trại hoặc cai tù gây ra. Mấy hôm xảy ra chuyện camera giám sát trong trại tạm giam lại bị hỏng, mọi thông tin đều là lời khai một phía từ các phạm nhân trong trại. Trại tạm giam huyện Xương Bình đã có tình trạng quản lí lộn xộn, vô trách nhiệm từ lâu, đã có hai cảnh sát bị tạm giữ.

Thư Sướng bảo Diệp Thông ở lại trại tạm giam chờ đợi tình hình phát triển còn cô đến bệnh viện nơi Lí Kiều Dân được đưa đến để sao chép lại một bản báo cáo điều trị: Gãy xương hai chỗ, xương sọ bị thương, toàn thân đọng máu, thâm xanh, rõ ràng là do vũ khí cùn tạo ra.

Chạy suốt một ngày, thu hoạch coi như không nhỏ. Thư Sướng viết bài gửi về tòa soạn ngay trong đêm. Cô cũng làm như Thôi Kiện trước đây, bảo Diệp Thông viết một bài báo dựa trên những gì cậu ta chứng kiến và được nghe. Sau khi viết xong cô sửa lại giúp cậu ta, chỉ ra những chỗ nào cần viết nổi bật hơn, những chỗ nào cần tránh nhấn mạnh.

Không phải ngày nào cũng bận rộn, có lúc cũng có mấy ngày tĩnh lặng như mặt nước trong đầm. Những lúc như thế hai người sẽ đến triển lãm làm vườn , còn đến cả chợ hoa Côn Minh.

Đi vào chợ hoa, Diệp Thông và Thư Sướng đều cực kì cảm khái.

"Ở Côn Minh mà tán gái thì sẽ bớt tốn kém hơn rất nhiều", Diệp Thông bỏ ra hai tệ mua hai mươi bông hoa hồng vàng tặng Thư Sướng, "Nếu ở Tân Giang trong dịp Valentine thì một bông này ít nhất cũng phải có giá hai mươi tệ".

Thư Sướng cũng im lặng. Cô thích hoa bách hợp, đứng nhìn người bán hoa dùng dây thừng bó một bó lớn ôm chật vòng tay mà giá chưa đến ba mươi tệ.

Có hiếm thì mới quý, nhiều quá đương nhiên sẽ không quý nữa.

Diệp Thông mua mấy cái túi thơm, Thư Sướng mua trà lài. Mấy ngày sau hai người lại đến Vân Nam bảy màu , Thư Sướng mua mấy lọ tinh dầu cho Tạ Lâm và Thắng Nam, Diệp Thông thích một miếng ngọc nhưng giá quá cao, do dự hồi lâu vẫn không quyết mua hay không.

Lúc gọi điện thoại cho biên tập tòa soạn, Thư Sướng nhân tiện hỏi Tân Giang đang bao nhiêu độ. Mấy ngày nay Côn Minh rất lạnh, nhiệt độ hạ xuống mười lăm độ, cô phải mặc hai chiếc áo thun bên dưới áo gió mới thấy đỡ lạnh hơn. Biên tập nói vẫn hơn ba mươi độ, Diệp Thông nói chúng ta thật hạnh phúc.

Thực ra cũng không hạnh phúc, vừa có nắng là mặt trời cao nguyên sẽ rất chói chang, nhiệt độ lập tức tăng lên mấy độ.

Một tuần sau chân tướng của chuyện "trốn tìm" đã rõ ràng. Thì ra là Lí Kiều Minh bị mấy phạm nhân cùng phòng giam ẩu đả đến chết. Sau khi chuyện xảy ra, trại tạm giam sợ gánh vác trách nhiệm nên tuyên bố với bên ngoài là Lí Kiều Minh chơi trốn tìm với các phạm nhân khác, không cẩn thận đập đầu vào tường chết. Đáng tiếc là lí do này quá mức miễn cưỡng, không thể thuyết phục được người khác, cuối cùng nước rút đá nhô. Chuyện này sẽ dẫn tới phản ứng tiếp theo thế nào, sẽ lộ ra những tệ nạn nào của cơ quan tư pháp, đó chính là chuyện của các nhà luật học và đạo đức học. Nhiệm vụ phỏng vấn của Thư Sướng và Diệp Thông xem như tạm thời kết thúc, hai người thu dọn hành lí chuẩn bị lên đường về nhà.

Thành phố Côn Minh lui lại phía sau. Thật lạ, một thành phố lớn như vậy mà xe vừa chuyển bánh nó đã ngoan ngoãn lùi lại phía sau không hề vùng vẫy. Tất cả nhà cửa, đường phố, mái hiên, cây cối, sông suối, cầu đá cũng cùng nhau lui lại.

"Không biết bao giờ mới có thể trở lại Côn Minh?" Diệp Thông lưu luyến nhìn phong cảnh nhanh chóng trôi qua.

"Vậy cậu ở lại tìm việc ở đây là được". Thư Sướng trêu chọc.

Diệp Thông lắc đầu, "Chỗ này rất đẹp nhưng chỉ có thể là một điểm dừng chứ không thể là điểm đỗ. Giống như trong cuộc đời chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, trong những giai đoạn khác nhau chúng ta sẽ yêu nhiều người khác nhau, nhưng người sống cùng chúng ta đến già thì chỉ có thể có một. Tân Giang là nhà em".

Thư Sướng hít sâu, trong lòng không biết nơi nào khẽ động, sau đó từ từ bình tĩnh lại.

"Thư Sướng, chị xem, chúng ta và bọn họ đúng là hữu duyên!" Gửi hành lí xong hai người mới vào sảnh chờ, Diệp Thông vừa khẽ huých Thư Sướng vừa nhìn về phía trước.

Thư Sướng ngẩng đầu lên, Trữ Ái Lâm và Ngũ Doanh Doanh đang cãi nhau, nói chính xác là một mình Ngũ Doanh Doanh đang kêu gào, Trữ Ái Lâm hoàn toàn coi thường bà ta, hai chân bắt chéo thanh nhã, mắt nhìn ra ngoài đường băng xem máy bay cất cánh hạ cánh. Ngũ Doanh Doanh đỏ bừng mặt, cuống quýt vung tay. Hai người hầu bế cô bé đứng bên cạnh không tỏ thái độ gì.


Ngũ Doanh Doanh nói rất nhanh, lại là tiếng Quảng Đông nên mặc dù rất nhiều người đừng xem nhưng lại chỉ có một vài người nghe hiểu được.

"Đúng là giống như những gì chị nói, nhiều tiền cũng nhiều phiền muộn. Thư Sướng, theo chị thị quan hệ của họ là gì? Chị dâu em dâu hay chị dâu em chồng?" Diệp Thông nhỏ giọng hỏi Thư Sướng.

Thư Sướng hạ thấp tầm mắt, "Tôi không đoán ra".

Ngũ Doanh Doanh độc diễn cũng mệt, bà ta thở hồng hộc, trợn mắt nhìn Trữ Ái Lâm.

Loa sân bay bắt đầu thông báo mời hành khách lên chiếc Boeing 747 bay đến Thượng Hải.

Trữ Ái Lâm đột nhiên đứng lên, Ngũ Doanh Doanh hoảng sợ co rúm lui lại một bước.

"Chân mọc ở trên người cô, cô thích đi đâu thì đi, tôi không quản được. Nhưng chắc chắn là tôi phải đến đại lục". Bà ta nhìn Ngũ Doanh Doanh với tư thế từ cao nhìn xuống, điều làm người nghe kinh ngạc là bà ta lại nói tiếng phổ thông.

Ngũ Doanh Doanh sửng sốt, "Chẳng qua là khai trương một chi nhánh, có cần phải gióng trống khua chiêng như vậy không? Chúng ta đã đi bảy tám ngày rồi, tôi và Hân Nhi không hợp thủy thổ, không ngủ được, tôi không đến đại lục, tôi phải về Hồng Kông".

"Về đi, không có ai ngăn cản cô cả. Tôi cũng không muốn để cô xuất hiện trong lễ khai trương chi nhánh Hằng Vũ, cô sẽ càng không hợp thủy thổ". Trữ Ái Lâm cười lạnh lùng.

"Vena và Đào Bá đều về Hồng Kông cùng tôi, tôi phải mang hành lí, còn phải bế Hân Nhi", Ngũ Doanh Doanh không còn kiêu căng nữa, giọng nói tỏ vẻ sợ hãi.

"Vena và Đào Bá là người của nhà họ Bùi, vì sao phải nghe cô sắp xếp?"

"Tôi cũng là người nhà họ Bùi", Ngũ Doanh Doanh căm tức.

"A, cô là nhị phu nhân nhà họ Bùi", Trữ Ái Lâm kéo dài ngữ điệu, trong giọng nói toàn là châm chọc, sau đó đi đến cửa lên máy bay không quay đầu lại.

Đào Bá vội chạy theo đưa vé cho nhân viên sân bay.

Mặt Ngũ Doanh Doanh lúc đỏ lúc trắng, hai tay giận dữ giơ lên không trung nhưng rồi lại ảo não hạ xuống.

Người hầu Philippines tên là Vena bế cô bé đi tới nhỏ giọng nói gì đó với bà ta, bà ta nghiêm mặt quát, "Ai cho mày hoa tay múa chân?"

Vena vội hoảng sợ xin lỗi, nhìn bà ta một lát rồi chạy theo Đào Bá. Ngũ Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi chửi rủa một câu rồi đành phải chạy theo.

Người xem xung quanh trợn mắt há mồm.

Bọn họ và Thư Sướng ngồi cùng máy bay, có điều họ ở khoang hạng nhất còn Thư Sướng và Diệp Thông ngồi khoang phổ thông. Tình cờ tiếp viên hàng không vén bức rèm khoang hạng nhất ra, Thư Sướng nhìn thấy mặt Ngũ Doanh Doanh vẫn trắng bệch, Bùi Hân Nhi gục đầu vào vai bà ta ngủ rất say.

Tiếp viên hàng không vui vẻ nhắc nhở hành khánh, còn mười lăm phút nữa máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay Phố Đông, nhiệt độ ở Thượng Hải hiện là ba mươi tư độ, có mưa nhỏ.

Không biết tại sao cả người Thư Sướng đều cứng đờ, đầu gối nhũn ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên ngực như có một ngọn núi càng ngày càng đè nặng.

"Chắc xe của Tổng giám đốc Ninh đã đến rồi!" Diệp Thông lấy túi máy tính từ giá hành lí lên.

"Ờ, lúc ở sân bay Côn Minh tôi đã gọi điện thoại cho anh ta rồi, anh ta nói xe đã xuất phát, sợ là đã đến từ sớm".

"Oa, cuối cùng cũng về nhà rồi!" Diệp Thông dang rộng hai tay, nhắm mắt lại.

Thư Sướng cười cười.

Sau một trận rung động kịch liệt, máy bay vững vàng hạ cánh xuống đất, bắt đầu chạy chậm lại. Hai người cầm túi xách đi cùng đám người ra đại sảnh lấy hành lí. Thư Sướng bật điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn Ninh Trí gửi đến, anh ta nói xe đã đến bãi đỗ xe, hình như ý là anh ta đích thân đến đón.

Thư Sướng hơi nhíu mày, gọi điện thoại về nhà. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai nghe máy. Cô lại gọi đến điện thoại di động của Thư Tổ Khang, vẫn không có người nghe máy. Cô lập tức căng thẳng, vội vàng gọi điện cho Ninh Trí.

"Thư Thư, đến nơi chưa?" Ninh Trí hỏi.

"Đi ra ngay bây giờ đây. Ninh Trí, bố mẹ em có đi đâu xa nhà không?"

Ninh Trí dừng lại một chút, "Thư Thư, lát nữa gặp nhau nói tiếp!"

Máu toàn thân Thư Sướng như chảy ngược, bàn tay cầm điện thoại run run, "Mau nói cho em biết, có phải đã có chuyện gì không?"

"Thư Thư, em phải bình tĩnh".

"Em đang rất bình tĩnh. Anh nói với em đi!" Thang máy xuống đến nơi, Thư Sướng bước hẫng một bước, may mà Diệp Thông đỡ được nếu không đã ngã xuống rồi. Cô hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.

"Ngày thứ hai sau khi em đến Côn Minh thì bác trai bị xuất huyết não".

"Bây giờ tình hình thế nào rồi?" Thư Sướng trợn mắt, cô nhớ lúc đi sắc mặt bố đỏ rất lạ, cô còn hỏi có phải vì huyết áp cao hay không. "Vì sao không nói với em?" Cô hỏi với giọng run run.

"Côn Minh xa như vậy, nói với em để em về gấp thì cũng có được gì đâu? Đã làm phẫu thuật rồi, bây giờ bác vẫn đang hôn mê. Em không cần sốt ruột, đây là tình huống bình thường, bác sĩ nói một hai ngày nữa là bác trai sẽ tỉnh lại".

"Ninh Trí..." Mắt Thư Sướng lập tức tràn đầy nước mắt, môi run rẩy, cô không biết nói gì cho phải.


"Lấy hành lí chưa?"

"Diệp Thông đang..." Đúng lúc này, qua ánh mắt đẫm lệ cô nhìn thấy một nam giới mặc áo sơ mi màu xám xuất hiện trong tầm mắt, chính là Bùi Địch Văn đã nửa năm không gặp.

Anh cũng nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức sầm xuống, ánh mắt như không thể tin tưởng được. Rõ ràng anh ngạc nhiên hơn cô nhiều.

Thư Sướng vội vàng lau nước mắt, chuyển mắt sang hướng khác.

"Là Tổng biên tập Bùi!" Diệp Thông xách va li hành lí đi tới, vui mừng kêu lên rồi vội vàng chạy tới bắt tay.

"Chào cậu, tiểu Diệp!" Bùi Địch Văn có thể gọi đúng tên tất cả nhân viên trong tòa soạn, chưa bao giờ sai. Anh nhìn Thư Sướng chằm chằm, "Hai người vừa mới..."

"Bọn em mới đi Côn Minh phỏng vấn về. Tổng biên tập Bùi, anh tới đón người à?"

Bùi Địch Văn gật đầu chỉ Trữ Ái Lâm đang đứng cách đó không xa, "Anh tới đón mẹ anh".

Diệp Thông kinh ngạc há hốc miệng. Quý bà đó là mẹ Tổng biên tập Bùi? Không phải chứ!

"Anh đang định về Tân Giang, lát nữa đi cùng xe luôn!" Bùi Địch Văn nhìn Thư Sướng không chớp mắt.

"Không cần, bọn em có xe". Mắt Thư Sướng vẫn đỏ, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Trí đang vẫy tay với cô. Cô vội vã đi qua, không nhìn Bùi Địch Văn.

Giọng cô nói rất lễ phép, rất xa cách. Cô âm thầm thở dài. Nhân cách của cô giờ đây đã triệt để phân liệt rồi, thường thường nửa đêm mơ thấy người đó xuất hiện trước mặt mình, cô liền có thể làm như đó là một người hoàn toàn xa lạ.

Ít nhất ở trước mặt anh cô đã có thể tỏ ra hoàn toàn bình tĩnh.

Bên ngoài, mưa phùn mát lạnh khẽ vuốt ve trán cô, cô nói với chính mình không được quay lại.

"Tổng biên tập Bùi, tạm biệt anh!" Diệp Thông lấy lại tinh thần, mỉm cười vẫy tay chào Bùi Địch Văn.

Bùi Địch Văn nhã nhặn gật gật đầu, đắng chát đưa mắt nhìn bóng lưng Thư Sướng, nhìn cô ngẩng đầu lên vội vàng nói chuyện với Ninh Trí. Ninh Trí cầm ba lô trên vai cô, tay nhẹ nhàng khoác eo cô, hành động đó rất tự nhiên như đã làm nhiều lần.

Gương mặt đau đớn rúm ró, Bùi Địch Văn bất giác nắm chặt nắm đấm.

Tháng ngày bình lặng đã trôi qua được nửa năm, Thư Sướng hết sức thận trọng như bưng một bát nước tràn đầy, chỉ sợ xuất hiện bất ngờ gì đó. Mỗi ngày an bình trôi qua cô lại cảm thấy thầm vui như ngày đó là mình lấy trộm được. Cô không có tham vọng quá đáng, bố mẹ khỏe mạnh, vui vẻ, công việc của cô thuận lợi, xuôi chèo mát mái, còn tình cảm? Tình cảm không nằm trong kế hoạch của cô.

Ở bên bố mẹ, làm một cô con gái mãi mãi không lớn cũng rất tốt.

Nhưng bất ngờ lại đến trong một lần không hẹn mà gặp.

Thư Sướng cảm thấy bát nước trong tay vừa nghiêng, nước tràn ra nhưng cô lại không hề phát hiện.

Từ Thượng Hải đến Tân Giang cô vẫn mím chặt môi nhìn thẳng ra bên ngoài xe. Chiếc Mercedes Benz của Ninh Trí chạy rất nhanh trên đường cao tốc Hỗ Ninh , sắc mặt anh ta cũng rất nặng nề. Diệp Thông nhìn hai người, sờ sờ mũi, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Ninh Trí đưa Diệp Thông về nhà trước rồi lập tức lái xe đến bệnh viện.

Xe đã dừng lại nhưng Thư Sướng lại ngồi trên ghế không hề nhúc nhích.

"Thư Thư?" Ninh Trí buồn bã nhìn cô.

Thư Sướng hít một hơi thật sâu, "Bố em... đã thật sự qua giai đoạn nguy hiểm chưa?" Bác sĩ đều rất biết cách chăm sóc bản thân, ít khi ốm đau, nhưng một khi đã ốm thì thường không phải bệnh nhẹ.

Ninh Trí gật đầu.

Cô bám tay ghế đứng dậy, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, ngã vào trong lòng Ninh Trí.

"Chân em bủn rủn", cô mệt mỏi ngẩng đầu lên.

Ninh Trí thở dài đỡ cô đi đến phòng bệnh.

Lại là phòng bệnh, tất cả chỉ có một màu trắng bệnh tật làm người ta ngạt thở.

Khi Thư Thần bị ốm, Thư Sướng đã đi khắp mọi ngõ ngách trong bệnh viện. Cô chưa từng nói với người khác rằng mỗi khi bước qua cổng bệnh viện cả người cô sẽ luôn hoảng sợ bất an. Dường như nơi này là một cái miệng khổng lồ sâu không lường được, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng mất những người quan trọng trong đời cô.

Thư Tổ Khang nằm trong một phòng bệnh đơn ở cuối hành lang. Ninh Trí nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Vu Phân ngồi bên giường bệnh ngước mắt lên, tay bà nắm chặt tay Thư Tổ Khang.

Thư Tổ Khang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vàng như nghệ, đầu cạo trọc, trên đầu quấn băng gạc, ống thở ô xi nhét trong lỗ mũi, cánh tay cắm kim truyền dung dịch thuốc.

Vừa nhìn thấy cảnh này nước mắt Thư Sướng đã rơi xuống, mũi cay xè.


"Mẹ..." Cô khẽ gọi một tiếng rồi lao vào ôm chặt Vu Phân.

"Xướng Xướng, con về rồi!" Trong mắt Vu Phân cũng đầy nước, mếu máo nói như một em bé, "Bố con đột nhiên ngã xuống đất, mẹ sợ quá. May mà Ninh Trí đưa đến viện kịp thời, bác sĩ nói nếu muộn hơn một hồi thì sẽ không kịp".

Có thể là vì nhớ lại tình cảnh lúc đó nên khi nói bà không khỏi rùng mình một cái.

Vu Phân có vẻ như là người chỉ huy trong nhà nhưng trụ cột thực sự vẫn là Thư Tổ Khang. Chồng bị ốm, con gái lại không ở nhà, bà sợ đến thất hồn lạc phách, chỉ còn biết nghe người khác sắp xếp.

"Bây giờ bố con thế nào?" Thư Sướng cúi xuống nhìn Thư Tổ Khang, cảm thấy bố mẹ thật sự già rồi, da dẻ nhão ra, trên cánh tay toàn là tàn nhang.

"Vừa rồi lúc mẹ cầm tay ông ấy, đột nhiên ngón tay ông ấy cử động, bác sĩ nói đây là hiện tượng tốt".

Thư Sướng gật đầu.

Lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra, y tá đứng ngoài cửa gọi, "Người nhà giường bệnh số mười tám ra đây kí tên".

"Đây rồi!" Ninh Trí đứng lên đi ra ngoài.

Thư Sướng kinh ngạc nhìn mẹ.

Vu Phân thở dài, "Mẹ đi đứng còn không được, chạy đi chạy lại đều do Ninh Trí làm hết. Mấy đêm nay cũng là nó trông bố con, người ngoài thấy đều khen bố mẹ có một đứa con trai hiếu thảo. Xướng Xướng, con nói xem, người ta và nhà mình không thân không quen, vì sao lại tốt với nhà mình như vậy?"

Thư Sướng cúi đầu không trả lời.

"Thư Thư, em đi ra một lát". Ninh Trí lách người vào nhìn Thư Sướng.

Thư Sướng đi ra.

"Anh vừa nói chuyện với bác sĩ, cũng xem báo cáo xét nghiệm hôm nay rồi. Tình hình bác trai rất tốt, phỏng chừng không phải tối nay thì sáng mai bác trai sẽ có thể tỉnh lại. Sau này chỉ cần không quá mệt mỏi, tĩnh tâm an dưỡng thì vẫn có thể trường thọ. Anh mang hành lí của em về nhà rồi tới công ty, có một số việc phải giải quyết".

"Anh đi làm đi, ở đây bây giờ đã có em. Mẹ nói mấy đêm anh không ngủ rồi". Lúc này Thư Sướng mới để ý thấy hai mắt Ninh Trí tòa là tơ máu.

"Trước kia khi nhận công trình mấy đêm không ngủ cũng là chuyện thường, không có gì đâu. Hôm nay em đã đi mấy ngàn cây số, em mới nên ngủ cho khỏe. Có đói không? Bên cạnh bệnh viện có một quán cháo, rất sạch sẽ, cháo cũng ngon".

"Ninh Trí, em biết nói 'cảm ơn' thật sự rất cứng nhắc, nhưng lần này thật sự rất cảm ơn anh. Nếu không có anh thì em không dám tưởng tượng sẽ như thế nào". Viền mắt Thư Sướng lại đỏ lên.

"Thư Thư, bây giờ càng ngày em càng giống một thiếu nữ rồi". Ninh Trí vỗ vỗ vai cô, cạo cạo mũi cô, "Thay vì nói cảm ơn anh thì em nói điều gì khác đi. Nhưng anh không muốn để em cảm thấy anh đang lợi dụng em, cho nên em cứ như trước đi!"

Thư Sướng cười mệt mỏi đưa anh ta ra ngoài.

"Công việc ở công ty rất bận à?" Cô thuận miệng hỏi.

Ninh Trí do dự một lát rồi nhìn cô, "Công trình Tụ Hiền Uyển giai đoạn ba bây giờ đã tiến vào khâu xanh hoá, việc bán nhà rất thuận lợi. Bây giờ công ty anh đang chuẩn bị đấu thầu một công trình lớn, nếu có thể trúng thầu thì trong vòng sáu năm có thể gối cao đầu không lo nghĩ. Thư Thư, việc anh phải về giải quyết là chuẩn bị lẵng hoa và đích thân đến chúc mừng một công ty bất động sản lớn mở chi nhánh ở Tân Giang".

"Công ty đối tác có quan hệ làm ăn à?"

"Không phải, nên nói là một đối thủ mạnh mẽ mới đúng. Trước kia có thể là công ty anh không thể chống lại được nhưng bây giờ anh đã có nền tảng mấy năm ở Tân Giang, cho nên cũng khó nói ai là người thắng cuối cùng. Thư Thư, công ty đó chính là chi nhánh Tân Giang do Tập đoàn Hằng Vũ thiết lập, Tổng giám đốc là Bùi Địch Văn".

Tim Thư Sướng đột nhiên đập rất mạnh trong lồng ngực.

Cô đã nghe Trữ Ái Lâm nhắc tới việc này, cô tưởng rằng chi nhánh sẽ được đặt tại Thượng Hải.

Vì sao lại đặt tại Tân Giang?

"Trọng điểm của Tập đoàn Hằng Vũ không phải đều ở thành phố lớn sao?"

"Đất đai ở thành phố lớn cũng có hạn, hiện nay rất nhiều công ty bất động sản lớn đều từ từ chuyển trọng tâm đến các thành phố vừa và nhỏ, đặc biệt là các thành phố vừa và nhỏ có kinh tế phát triển".

"À!" Thư Sướng chớp mắt mấy cái, "Vậy là anh phải đến chúc mừng?"

"Thư Thư..." Ninh Trí nhìn cô, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Thư Sướng cười tự giễu, hạ thấp tầm mắt che đậy vẻ chua xót trong mắt, "Em biết anh muốn nói gì. Chuyện ngu ngốc chỉ làm một lần, sao có thể tái phạm lần hai, như vậy sẽ thật sự trở thành một đứa ngu ngốc. Tân Giang không phải của riêng em, ai muốn đến đều đến được".

Ninh Trí vui mừng nắm tay cô. Cô thấy bàn tay anh ta ẩm ướt, phát giác vừa rồi anh ta cực kì căng thẳng.

"Buổi tối cùng đi ăn cơm". Ninh Trí khẽ hôn lên má cô rất nhanh rồi vui vẻ bước đi.

Mặt cô trở nên nóng bỏng, cô che mặt nhẹ nhàng thở dài.

Buổi tối Thư Tổ Khang tỉnh lại thật, mặc dù thần trí vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhưng ông có thể nhận ra Thư Sướng và Vu Phân. Bác sĩ bảo ông nhấc tay nhấc chân, không phát hiện có hiện tượng bán thân bất toại. Vu Phân bón cho ông ăn một chút nước cơm, ông cầm tay bà, bốn mắt nhìn nhau, nước mắt chảy tràn.

Sáng sớm hôm sau Thư Tổ Khang gần như đã tỉnh táo hoàn toàn, đã có thể nói chuyện rõ ràng.

"Xướng Xướng, lúc bố ngã xuống, trong lòng có hai tiếc nuối. Một là sao có thể để lại mẹ con một mình, hai là bố còn chưa nhìn thấy Xướng Xướng của bố trở thành một cô dâu hạnh phúc. Xướng Xướng, lúc hoạn nạn mới thấy chân tình, con còn phải thử thách Ninh Trí bao lâu nữa? Sang năm là nó cũng ba mươi rồi".

Thể chất quá yếu, mới nói mấy câu Thư Tổ Khang đã thở hồng hộc.

"Xướng Xướng, con nghe thấy lời bố con nói chưa? Bố mẹ đã sắp bảy mươi rồi, nói không chừng ngày nào đó nói đi là đi, nếu không nhìn thấy con lập gia đình, sinh con đẻ cái thì bố mẹ chết cũng không nhắm mắt". Vu Phân cũng nói theo.

Thư Sướng đổ nước nóng vào chậu, lại pha thêm nước lạnh, nhúng ướt khăn mặt rồi rửa mặt, lau tay cho Thư Tổ Khang. Lúc ra ngoài đổ nước, cô nghe thấy tiếng pháo nổ vang, sau đó là pháo hoa rực rỡ ngay giữa ban ngày. Phương hướng đó hình như là khu Thương Hiền thuộc tỉnh lị, ở đó có rất nhiều công ty đặt văn phòng.

Cô bám lan can, ngẩn ngơ nhìn.

Lúc này cô đã không thể lùi lại. Thực ra cũng không có ai có thể thật sự ép được cô, nhưng cô lại muốn ép chính mình.


Trong hôn nhân, tình yêu không hề quá quan trọng. Nhìn rõ hiện thực mới có thể đi được xa hơn.

Vết thương lòng đầy rẫy, bây giờ thứ cô muốn không phải cảm xúc nhất thời nửa khắc, cô thật sự muốn một tình cảm trường tồn.

Dương Phàm không cho cô.

Bùi Địch Văn cũng không cho cô.

Ngay từ đầu Ninh Trí đã lấy hôn nhân làm tiền đề. Anh ta cũng cần một gia đình, cần mãi mãi. Vì vậy anh ta quyết đoán cắt đứt quá khứ, anh ta đã dùng đến toan tính, anh ta chưa chính thức trở thành người nhà cô nhưng lại gánh vác trách nhiệm hơn cả một thành viên trong gia đình.

Anh ta còn là người cô thích khi mới biết yêu.

Cô thật sự không biết mình còn do dự cái gì, còn quanh quẩn cái gì, còn mong ngóng cái gì, còn chờ đợi cái gì.

Không có kết cục nào làm mọi người cùng vui vẻ hơn điều này.

Nhưng cô giống như bị hóa đá, không thể đi về phía trước. Có điều sớm muộn cô cũng phải tiến lên.

Buổi tối Ninh Trí đến rất muộn. Trong tiệc mừng khai trương của Hằng Vũ có mặt rất nhiều lãnh đạo chính quyền thành phố Tân Giang. Anh ta hơi chếnh choáng, luôn mồm kêu nóng. Vu Phân để Thư Sướng đi cùng anh ta xuống vườn hoa hóng gió.

Thư Sướng không biết sự buồn rầu trong lòng Ninh Trí.

Trong buổi tiệc, Bùi Địch Văn đi tới mới rượu anh ta, trước khi quay đi đã bỏ lại một câu.

Anh nói: "Tôi yêu cô ấy!"

Không đầu không đuôi, âm thanh cũng không lớn, nhưng lại như một tuyên cáo.

Ninh Trí gật gật đầu rất có phong độ: "Tôi biết, có điều anh không có cơ hội".

Bùi Địch Văn mỉm cười: "Cơ hội là do chúng ta giành được, không phải do người khác cho".

Anh đi thẳng qua bên người Ninh Trí.

Cả buổi tối, trong lòng Ninh Trí như có một ngọn lửa, chỉ mong sao buổi tiệc kết thúc thật nhanh, sau đó vội vã đến bệnh viện để nhìn thấy Thư Sướng.

Bây giờ Thư Sướng đứng trước mặt anh ta nhưng anh ta lại cảm thấy cô rất xa xôi.

Thật gần, thật xa, anh ta cười chua xót trong lòng, đưa tay vuốt mặt rồi ngồi xuống ghế đá.

Không ai phát hiện ánh mắt anh ta hơi tối.

"Cần uống nước hay không?" Thư Sướng ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Anh ta lắc đầu, ngửi mùi thơm của hoa hồng và hoa la đơn trong vườn, chần chừ một lát rồi lấy một chiếc hộp hình vuông bọc gấm trong túi ra. Anh ta kéo tay cô tới, đặt chiếc hộp vào tay cô.

"Đây là cái gì?" Thư Sướng hoảng sợ đẩy ra theo bản năng, đầu óc tạm ngừng hoạt động.

Anh ta giữ cô thật chặt, "Trên đường đến bệnh viện anh nhìn thấy cửa hàng Thiên Niên Thúy Toản còn sáng đèn, anh đi vào mua rất vội. Kiểu rất đơn giản, cũng không đắt tiền, nhưng anh vừa nhìn thấy đã thích. Thư Thư, lấy anh nhé! Để anh chăm sóc bố mẹ em, để anh yêu em tận tình".

Thư Sướng chớp chớp mắt, yên lặng một hồi lâu, đến lúc cô thấy không thể yên lặng mãi được mới nói ra một chữ: "Em..."

"Không cần trả lời ngay, em cứ nhận lấy cái hộp trước. Thư Thư, anh quá cô đơn trên thế giới này, chỉ có em mới cho anh cảm giác ấm áp. Mười năm, em thay đổi rất nhiều, anh chưa bao giờ khát vọng hiểu một phụ nữ như vậy, hiểu sự kiên cường và yếu ớt của em, hiểu đau buồn và vui vẻ của em, hiểu sự nhẫn nhịn, khát vọng của em. Sau đó anh mới biết đây chính là tình yêu. Anh nói với em về tình yêu này một cách rất trịnh trọng, em cũng suy nghĩ nghiêm túc được không?"

"Được!" Thư Sướng gật đầu.

Chiếc hộp nhỏ trong tay như nặng cả ngàn cân.

Không biết tại sao tin tức Ninh Trí cầu hôn lại lộ ra ngoài, hôm sau Thắng Nam vội vã chạy tới bệnh viện xác nhận.

Thư Sướng xin tòa soạn nghỉ phép mấy ngày chăm sóc Thư Tổ Khang, Thắng Nam đang được nghỉ sau mấy ngày trực. Hôm nay tình hình Thư Tổ Khang lại tốt hơn hôm qua một chút, đã có thể nâng đầu giường lên cao hơn, nửa nằm nửa ngồi uống một ít nước canh và cháo loãng.

Thắng Nam ngồi bên đầu giường vừa nói chuyện với Vu Phân vừa lộ ra nụ cười kì lạ với Thư Sướng. Thư Sướng liếc Thắng Nam một cái, lôi cô ra khỏi phòng bệnh đi ra ban công yên lặng.

"Thật không? Ninh Trí đã dũng cảm cầu hôn rồi à?" Thắng Nam xúc động hai mắt phát sáng.

Thư Sướng không lên tiếng, cũng không cười, chỉ thở dài như có tâm sự nặng nề.

"Xướng Xướng, không phải là bạn vẫn đang do dự đấy chứ? Nếu như... nếu như Lục Minh không chết, nếu anh ấy nói với tớ rằng anh ấy thích tớ, nếu anh ấy cầu hôn tớ thì cho dù anh ấy yêu cầu tớ để tóc dài và mặc váy thì tớ cũng đồng ý vô điều kiện". Thắng Nam hơi sốt ruột, không tiếc mang mối tình coi như thất bại của mình ra khuyên nhủ Thư Sướng.

"Bạn nói như vậy là không công bằng với An Dương". Thư Sướng lườm Thắng Nam.

"An Dương là chuyện xảy ra sau này. Trước đó tớ gặp Lục Minh và động lòng vì anh ấy là sự thật, chuyện này không có gì để so sánh cả. Tình đầu là tình yêu quý giá nhất, tinh khiết nhất. Xướng Xướng, qua Tết này bạn cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, không còn trẻ nữa, nếu bạn muốn độc thân đến già thì cứ từ chối Ninh Trí thẳng thừng đi. Nhưng mà cuộc đời dài lắm, bạn không được đuổi tất cả đàn ông ra ngoài cửa vì một chuyện đã xảy ra. Trong số đàn ông cũng có khá nhiều người tốt, trong đó Ninh Trí là một, tình hình anh ta bạn cũng đã hiểu rõ vì quen biết nhau từ nhỏ rồi".

"Bạn còn lớn hơn tớ mấy tháng đấy, bạn còn không sốt ruột thì tớ có gì phải lo!" Thư Sướng chán nản phản bác.

Thắng Nam nháy mắt, đột nhiên vỗ ngực, cao giọng thề, "Nếu bạn cưới thì tớ sẽ... lập tức đi đăng kí với An Dương".

Thư Sướng cười khổ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tháng chín xanh thẳm.

Thắng Nam vừa đi Tạ Lâm đã xách mấy hộp thuốc bổ đến. Chào hỏi Thư Tổ Khang xong, Tạ Lâm được Thư Sướng dẫn ra ngoài.

Chồng Tạ Lâm đã mua cho chị ta một chiếc Passat màu bạc, phản chiếu ánh mặt trời làm mọi người lóa mắt không mở to mắt được.

QC: Đao Kiếm 2: Tinh Hoa Võ Học


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui