Thư Nghi đến đây làm việc được một tuần, mỗi ngày đều nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến cho Lục Thời Vũ cảm thấy mất tự nhiên nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm được không gian để mình thực hiện được mục đích.
Đương nhiên cô không có gan động tay chân vào việc phẫu thuật của khách hàng, còn gây sự với đồng nghiệp thì chắc chắn họ sẽ bị anh đuổi việc, chỉ giữ lại mỗi một cục cưng là Nguyễn Đào.
Nếu muốn phá rối lúc đang tư vấn thì cô lại chẳng hiểu một chút gì về kiến thức chuyên ngành, chẳng thể nào chen lời vào được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Nghi ngồi trước quầy lễ tân, cảm thấy tràn đầy phẫn uất, giận bản thân mình không làm được gì.
“Leng keng!”
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Nguyễn Đào ở bên cạnh nhanh chóng đứng lên, khuôn mặt tươi rói mỉm cười: “Xin chào quý khách.”
Thư Nghi ngẩng đầu nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa, đôi giày dưới chân, vòng đeo trên tay trên cổ toàn là bản giới hạn, trong lòng cô thầm nghĩ mấy ngày ở đây đúng là được mở mang tầm mắt, nếu không thì thật sự không biết được sự chênh lệch giàu nghèo lại rõ ràng như vậy.
Nguyễn Đào làm nghề tư vấn này đã nhiều năm, liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay thực lực tiêu xài của đối phương không hề tầm thường, nên cũng tỏ ra vô cùng thân thiện: “Xin chào quý khách, không biết bên em có thể phục vụ gì cho chị ạ?”
Người phụ nữ gỡ cặp kính xuống, lộ ra đôi mắt không có gì xinh đẹp hơn. Sau khi lượn qua một vòng, bà ta giơ ngón tay ngọc ngà thon dài lên chỉ vào Thư Nghi: “Cô, qua đây giới thiệu cho tôi đi.”
Coi mình là hoàng đế tuyển phi đấy hả, nói giới thiệu thì phải giới thiệu à.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Thư Nghi vô cùng khinh bỉ, đang muốn từ chối thì mắt cô thoáng thấy Lục Thời Vũ đang đi ra khỏi văn phòng.
Cô chợt nhanh trí, đột nhiên nghĩ ngay ra một cái cớ tuyệt vời để gây phiền phức cho Lục Thời Vũ, bèn nhanh chóng nở nụ cười tiêu chuẩn: “Vâng ạ, không thành vấn đề.”
Mặc dù Thư Nghi là người được khách hàng chỉ mặt đặt tên nhưng Nguyễn Đào thân là người làm lâu năm vẫn cần phải gánh trọng trách giới thiệu những hạng mục cho khách. Thông thường để tiện cho Thư Nghi học hỏi các từ ngữ học thuật, cô ấy đều sẽ đi cùng để tiếp đón nhưng hôm nay trong phòng tư vấn đã có thêm một vị đại thần khác, chính là Lục Thời Vũ.
Viện trưởng đại nhân lẳng lặng đứng ở đằng sau như hổ rình mồi, còn cô bạn gái tin đồn của viện trưởng thì đứng bên cạnh ngáp dài ngáp ngắn, trông có vẻ vị khách khó tính kia đang rất chướng mắt con người này. Nguyễn Đào cảm thấy tình cảnh hiện giờ của mình cực kỳ giống như đang đi phỏng vấn, chỉ cần hơi sai sót một chút thôi là lập tức bị đào thải ngay.
Nguyễn Đào xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh, ngọt giọng nói: “Chị ơi, thực ra chị có khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, nhìn tổng thể rất nhu hòa, chỉ duy nhất một điểm chưa được đẹp chính là trán hơi hẹp. Trong tướng số, vầng trán là bộ phận chính của thiên đình, có liên quan đến con cái và vận may. Chưa nói tới chuyện đẹp xấu, vầng trán đầy đặn chủ yếu có lợi cho vận thế. Xuất phát từ nguyên nhân này, em có một chút kiến nghị, chị thử xem qua mục độn trán của bên em.”
“Phì!” Thư Nghi không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tiểu Đào Tử, em biết xem tướng từ khi nào thế?” Sau đó lại bật cười nói với khách hàng: “Không phải chị muốn nghe tôi giới thiệu hay sao, vậy thì đừng nghe đám nhân viên này nói linh tinh nữa. Cái gì mà phúc mỏng đều là ba cái chuyện tầm xàm lừa tiền chị thôi. Tin tôi đi, đợi chị làm xong trán, bọn họ sẽ lại khuyên chị mở rộng góc mắt, làm mắt xong lại khuyên chị sửa mũi, sửa mũi xong sẽ lại bắt đầu khuyên chị làm căng da, làm mãi không dứt.”
Nguyễn Đào bị cô trêu chọc đến mức hai tai đỏ bừng, không ngờ lại bị đồng nghiệp nhà mình phá đám ngay trước mặt, cô ấy khẽ túm lấy tay áo đối phương: “Chị Thư Nghi!”
Lục Thời Vũ bị Thư Nghi túm qua đây cũng không bực mình, một tay chống cằm vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Thư Nghi, không đưa ra bất kỳ đánh giá nào cả.
Ngược lại người phụ nữ kia lại nhướng mày: “Không biết cô có ý kiến gì không?”
Thư Nghi ngồi trên ghế như người không xương, rung rung đôi chân đang băng bó to như bánh bao: “Theo tôi thấy thì chẳng phải sửa gì cả, tướng mạo không xinh đẹp có gì không tốt chứ? Yêu đương không cần lo lắng là do người ta thấy đẹp mới yêu, đi làm không cần lo bị cấp trên quấy rối, ngay cả đi đường cũng rất an toàn. Chị à, nghe tôi khuyên một câu đi, đừng làm mấy thứ vô dụng này làm gì, mau về nhà đi thôi.”
Rốt cuộc đây là khen hay mắng người ta vậy chứ.
Nguyễn Đào khẽ liếc trộm khuôn mặt không cảm xúc của viện trưởng, lại nhìn sang khuôn mặt đang dần chuyển sang xanh mét của khách hàng, sợ tới mức nuốt nước bọt ực một cái: “Cái đó, ý của chị Thư là…”
“Không cần giải thích nữa, tôi đã nhìn ra được cách làm việc của bệnh viện các cô rồi.”
Người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế, bàn tay vừa mới vươn ra, Thư Nghi đã phản ứng cực kỳ nhanh, kéo Lục Thời Vũ đang đứng bên cạnh đẩy ra đứng trước mặt mình: “Hộ giá!”
“Chân tay không linh hoạt mà phản ứng cũng nhanh ra phết.” Lục Thời Vũ dở khóc dở cười trước hành động thuần thục nhanh như chớp này của Thư Nghi, trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ và sự nuông chiều không dễ phát hiện:
“Có năng lực đi gây sự lại không có năng lực chịu trận à?”
Khóe miệng người phụ nữ kia hơi giật giật, bàn tay đang giơ trong không trung buông xuống, đặt một tấm thẻ đen lên trên bàn: “Lẽ nào cô tưởng tôi sẽ đánh cô à? Mấy thứ vừa rồi cô gái này nói, sắp xếp toàn bộ cho tôi.”
Hiện trường im lặng mất mấy giây, lúc này Thư Nghi từ đằng sau lưng Lục Thời Vũ mới ló mắt ra nhìn, nghi ngờ hỏi: “Chị... Vừa mới nói gì thế?”
“Độn trán, với cả mở rộng góc mắt, nâng mũi, căng da, sắp xếp làm hết cho tôi.” Trong giọng điệu của bà ta mang theo một chút mất kiên nhẫn. “Tôi ghét nhất là mấy đứa ỷ vào mình có chút sắc đẹp mà hỗn xược, nói tôi tầm thường ư? Tôi có tiền, tôi có thể dùng tiền để khiến cho bản thân không tầm thường.”
Thư Nghi hít vào một hơi, không ngờ hóa ra còn có thể loại này nữa.
Nguyễn Đào vô cùng nhiệt tình tiễn vị khách quý vung tiền không chớp mắt này ra về, trước khi đi còn lén lút giơ ngón tay cái với Thư Nghi.
Thư Nghi cực kỳ sửng sốt trước một loạt hành động này, phòng tư vấn nhanh chóng vắng bóng người, cô liền quay sang hỏi Lục Thời Vũ: “Đây... Đây là thể loại gì vậy? Người có tiền đều không vượt qua được thử thách nói thật lòng như thế à? Lục Thời Vũ, chắc đối phương không phải là kẻ lừa đảo do anh bỏ tiền ra thuê đấy chứ?”
“Tôi bỏ ra hơn một trăm vạn mời một tên lừa đảo chỉ để cho em kiếm được đơn hàng này à?” Hai tay Lục Thời Vũ khoanh trước ngực: “Có điều tôi thật sự muốn hỏi em đang làm gì vậy, cố ý gọi tôi qua đây chính là để cho tôi xem cảnh tượng vừa rồi hả?”
Trong lòng Thư Nghi rất sung sướng, cuối cùng Lục Thời Vũ cũng tức giận rồi?
Quá tốt, cô đang muốn thấy bộ dạng anh chán ghét cô nhưng lại không đuổi được cô đi.
Ai ngờ lại nghe thấy Lục Thời Vũ tiếp tục nói: “Hay là em muốn chứng minh thực lực với tôi, rồi được tôi động viên cổ vũ cho em?”
Thư Nghi: “?”
Lục Thời Vũ gật đầu, khẽ vỗ đầu Thư Nghi: “Tôi biết cả rồi, sau này cố gắng hơn nữa, hi vọng em có thể chốt được nhiều đơn trăm vạn.”
Thư Nghi: “…”
Mùa hè len lỏi qua khe cửa, đường phố bên ngoài cửa kính bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt như bốc cháy mờ mịt, cả thành phố giống như bị hun trong lò nướng, nóng đến nỗi khiến cho người ta khó chịu.
Thời tiết nóng bức có ảnh hưởng đến việc khôi phục vết thương, hiện tại cũng coi như khoảng thời gian ế ẩm của bệnh viện thẩm mỹ nhưng trong bệnh viện này vẫn có khách hàng lui tới nườm nượp, không hề có cảm giác vắng vẻ.
Đối với sự thất bại ngày hôm đó, Thư Nghi vẫn ôm quyết tâm không từ bỏ. Lúc đi theo Nguyễn Đào làm nhân viên tư vấn, giọng điệu của cô cũng càng thêm sắc bén: “Chị ơi, muốn đẹp đều phải trả giá đắt đó. Điêu khắc khuôn mặt sẽ dẫn tới liệt cơ mặt, chị thật sự không cân nhắc thêm ư?”
Kết quả đối phương chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, nói: “Không cần cân nhắc, cứ điêu khắc theo khuôn mặt giống như cô là được. Cái gì mà liệt mặt chứ, chẳng qua chỉ là cái cớ mà mấy người xinh đẹp như các cô muốn ngăn cản chúng tôi làm đẹp thôi.”
Thư Nghi: “?”
Nguyễn Đào quăng xấp đơn hàng dày cộp xuống bàn, cười tít cả mắt: “Chị Thư Nghi, chị giỏi thật đấy. Ban đầu em còn tưởng chị cố ý chọc viện trưởng mất hứng, không ngờ là em đã trách oan cho chị. Chị đã dùng thực lực vả mạnh vào mặt em, chị đúng là chuyên gia marketing mà.”
Sợ mình khen chưa tới nơi tới chốn, Nguyễn Đào tiếp tục tâng bốc: “Hơn nữa chị biết không, mọi người đều âm thầm khen với em là chị xinh quá, đã có vài khách hàng muốn phẫu thuật thẩm mỹ theo gương mặt của chị. Ban đầu em còn lo chị chưa có kinh nghiệm, một mình em giới thiệu mệt hết cả người. Kết quả chị chỉ ngồi đây thôi đã hơn cả ngàn câu vạn chữ.”
Nguyễn Đào không chú ý tới khuôn mặt của Thư Nghi càng ngày càng đen, vẫn còn hưng phấn: “Đơn hàng mấy hôm nay đã vượt mức bình quân của mùa cao điểm. Không được, bây giờ em phải đi tìm viện trưởng Lục và phó viện trưởng Tề, xin bọn họ bồi dưỡng trọng điểm cho chị mới được.”
“Từ từ đã.” Thư Nghi cắn răng, chân phải bó thạch cao vừa nóng vừa ngứa, giống như tâm trạng bực bội hiện giờ của cô: “Em ngồi đi, để tự chị đi.”
Sắc mặt Thư Nghi đen sì, khập khiễng đi lên lầu.
“Lục Thời Vũ, tôi muốn đổi vị trí.” Sắc mặt Thư Nghi sa sầm đẩy cửa bước vào, phát hiện trong văn phòng ngoài Lục Thời Vũ ra còn có một cô gái tóc dài được búi lên, đôi mắt sáng long lanh, lúm đồng tiền lộ ra như hoa.
Trái tim Thư Nghi đập lỡ một nhịp, chỉ cảm thấy trông đối phương khá quen mắt.
Lúc này thái độ của Lục Thời Vũ rất nhẹ nhàng, không hề có bộ dạng nghiêm túc như đối mặt với khách hàng. Từ bầu không khí này, Thư Nghi có thể đoán ra được có lẽ hai người này quen biết với nhau.
Thư Nghi đột nhiên xông vào, hai cặp mắt đồng thời dừng trên người cô.
Lục Thời Vũ hơi dựa vào ghế, hỏi: “Sao vậy?”
Thư Nghi còn chưa lên tiếng trả lời thì đã thấy cô gái trong phòng mỉm cười trêu ghẹo nói: “Tôi nói sao mà gần đây Thời Vũ lại cắt đứt liên hệ với tôi, hóa ra là bên cạnh đã có thêm người đẹp này rồi.” Sau đó lại nghiêng mắt liếc Lục Thời Vũ: “Cô đây là nhân viên mới đến viện các anh à? Còn xinh đẹp hơn cả tôi nữa, xem ra anh thật sự không sợ tôi ghen nhỉ.”
Trong giây lát, cuối cùng Thư Nghi cũng đã nghĩ ra cảm giác quen thuộc này từ đâu mà có, người đang ngồi ngay ngắn đối diện với Lục Thời Vũ không phải là ai khác, chính là ngôi sao vô cùng nổi tiếng có biệt danh “Mối tình đầu quốc dân” trong giới giải trí hiện nay - Hạnh Lộ.
Mắt cười như sao, thanh thuần ngọt ngào, lúc nói chuyện còn mang theo giọng trẻ con trời sinh, ngay cả một cô gái như Thư Nghi cũng cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Sau khi chia tay với Lục Thời Vũ, Thư Nghi từng nghĩ không chỉ một lần, có lẽ Lục Thời Vũ nói rằng cô là loại phụ nữ không yên phận ở trong nhà chỉ là lời nói trong lúc vô tâm, anh cũng đã từng yêu cô. Nhưng ngày hôm nay nhìn thấy Hạnh Lộ, một cô gái với tướng mạo có thể nói là hoàn toàn tương phản với cô, cô mới biết được bao nhiêu năm nay bản thân cô tự lừa mình dối người nực cười đến thế nào.
Nếu vốn dĩ Lục Thời Vũ đã thích những cô gái như thế này, vậy thì năm đó anh và cô thực sự chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.
Cô siết chặt tay nắm cửa, Thư Nghi cảm thấy bản thân giống như một con hề, vừa hoang đường lại khó xử: “Rất xin lỗi vì đã làm phiền.”
Không đợi Lục Thời Vũ đáp lại, cô cuống quýt đóng sầm cửa, cả người lùi lại phía sau mấy bước, lại quên mất chân đang bị thương nên đã lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Tề Phương ở văn phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động thì ló đầu ra xem, nhìn thấy Thư Nghi đang ngồi dưới đất: “Sao thế, sao tự dưng lại hành đại lễ trước văn phòng lão Lục vậy?”
Ánh mắt Thư Nghi nhìn về phía Tề Phương mang theo vẻ mờ mịt, mãi tới khi được đỡ lên, ánh mắt cô mới khôi phục vẻ thanh tỉnh, tất cả sự tủi thân đều phát tiết hết lên cục thạch cao do chính tay Lục Thời Vũ bó cho cô: “Phó viện trưởng Tề, phiền anh nhanh chóng tháo cái thứ vướng víu này ra giúp tôi với.”
Khi Lục Thời Vũ đi ra thì ngoài cửa đã không còn ai, bất chợt anh lại nghe thấy tiếng cô gái lanh lảnh truyền ra từ phòng bên cạnh.
“Thứ này chính là do Lục Thời Vũ cố ý đắp lên trả thù tôi, thật ra hôm đó tôi chỉ bị ngã nhẹ thôi, căn bản không hề nghiêm trọng như thế. Anh thử nghĩ xem, trời bây giờ 37℃, thịt bó bên trong có khi sắp bốc mùi cả lên rồi, cứ để như vậy có khi còn lên cả mụn rôm mẩn ngứa ấy chứ. Phó viện trưởng Tề, nếu như anh còn một chút lòng chính nghĩa thì đừng do dự nữa, lập tức tháo nó ra giúp tôi.”
Bước chân Lục Thời Vũ khựng lại, ló đầu nhìn qua khe cửa và thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi trên ghế, phía đối diện là anh chàng tóc xoăn Tề Phương.
Một sự phiền muộn chợt nổi lên trong lòng anh, hai người này thân thiết với nhau từ khi nào vậy.
“Tuy nói không nghiêm trọng nhưng bị thương gân cốt phải tĩnh dưỡng trăm ngày, cô tháo thạch cao nhanh như vậy không được đâu.” Tề Phương ngồi xổm trên mặt đất chọc chọc vào “chiếc bánh bao” mà hôm đó bị mình cười nhạo, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà trông cái này đúng là xấu thật, lúc đó tôi đã muốn tháo rồi nhưng nhìn sắc mặt lão Lục tôi lại không dám. Tên này nhỏ nhen lắm, lại hay ghi thù, lỡ đâu cậu ta khó chịu, đến lúc đó lại tìm lý do khấu trừ tiền lương của tôi thì phải làm sao?”
Anh ta giữ cái chức phó viện trưởng này cũng quá thấp kém rồi.
Vừa nghe thấy tên Lục Thời Vũ, sắc mặt Thư Nghi lại chợt thay đổi: “Gỡ xuống giúp tôi, tôi cho anh một trăm tệ.”
Tề Phương lắc đầu: “Không phải vấn đề tiền nong, mà là thạch cao này của cô…”
Thư Nghi tăng giá: “Năm trăm tệ, không thể nhiều hơn, nhiều hơn thì để tự tôi làm!”
“Việc nặng nề như thế này đương nhiên phải để tôi làm rồi.” Tề Phương nhanh nhẹn đứng bật dậy, lấy ra một cây kéo trong ngăn tủ. “Tôi nói trước nhé, tuyệt đối không phải vì tiền đâu, chỉ là tạo hình khối thạch cao này quá xấu xí thôi.”
Khoảnh khắc cây kéo sắp chạm tới thạch cao, Lục Thời Vũ không nhịn được mà đẩy cửa bước vào: “Chi bằng để tôi học hỏi xem tạo hình thạch cao của cậu trông đẹp hơn bao nhiêu.”
Lục Thời Vũ lạnh mặt đứng ở trước cửa như môn thần đòi mạng.
Tề Phương chột dạ giấu chiếc kéo ra sau lưng, sau đó lại cảm thấy biểu hiện quá rõ ràng, vì thế lại một lần nữa lấy ra: “Hôm nay không phải ngôi sao Hạnh Lộ đến gặp cậu sao. Hai người khó có dịp gặp mặt, không ở bên cạnh cô ấy mà lại đến văn phòng tôi xin chỉ giáo cái gì chứ?”
Thì ra Tề Phương cũng biết sự tồn tại của Hạnh Lộ.
Thư Nghi không nhịn được mà cười khẩy, nghĩ lại ngày ấy Lục Thời Vũ đón mình đi làm, còn bế mình lên xe, cô đã hỏi anh có bạn gái hay chưa, lúc ấy Lục Thời Vũ né tránh vấn đề này. Cô còn tưởng là anh chưa có, thì ra anh chỉ không thừa nhận mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...