Lang thang bên ngoài hồi lâu, khi về đến nhà đã hơn một giờ khuya.
Cửa thang máy vừa mở ra, Thư Nghi đã bị một lực mạnh kéo đi, sau đó toàn thân đã đụng vào một lồng ngực ấm áp.
Giọng nói chênh vênh của Lục Thời Vũ truyền đến: “Đi đâu, sao giờ mới về?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông vẫn còn lấm tấm mồ hôi, quần áo vốn luôn sạch sẽ thoáng mát lại trở nên dinh dính, cơ thể đang ôm Thư Nghi khẽ rùng mình, có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh và nhanh của đối phương ngay cả khi đang cách một lớp áo.
Thư Nghi hoảng sợ trước hành động của đối phương, kéo hai tay ở hai bên sườn ra: “Anh làm gì vậy?”
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát.” Cánh tay của Lục Thời Vũ hơi hơi dùng lực, toàn thân Thư Nghi cứng ngắc như bức tượng gỗ.
“Em đã đi đâu vậy? Anh đã tìm em rất lâu rồi.” Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lục Thời Vũ cũng lấy lại bình tĩnh, buông cô ra, nhìn thấy hai chân của cô bị thương thì lông mày lại nhíu chặt: “Bị sao thế?”
Những lời nói trong bữa tiệc lại lần lượt vang lên bên tai, Thư Nghi nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Lục Thời Vũ, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu. Lục Thời Vũ thực sự thích cô, hay kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt? Mục đích thực sự của anh là gì, muốn trả thù sau khi chia tay hay thật lòng muốn quay lại với nhau?
Thư Nghi phát hiện ra rằng cô vẫn không thể hiểu được Lục Thời Vũ, cho dù là trước đây hay bây giờ.
Ngọn đèn trên đầu lấp lánh màu cam, Thư Nghi vừa mới tắm xong, trong phòng tràn ngập hơi ấm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôi nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách đã được Thư Nghi dọn dẹp sạch sẽ, ngoài ra còn trang trí nhà cửa, trên sân thượng đã được trồng hoa nở xum xuê, so với căn nhà nhà Lục Thời Vũ chuyển đến thì ở đây có vẻ ấm áp hơn nhiều.
Lục Thời Vũ đã lấy lại bình tĩnh, ngồi trên ghế sô pha và nâng bàn chân bị thương của Thư Nghi lên nhìn: “Ba ngày đã bị thương hai lần, nếu cơ thể của em biết nói, nó sẽ mắng em té tát mất.”
Thư Nghi ôm lấy gối, thu đôi chân trắng như tuyết lại cuộn tròn trên sô pha, mái tóc dài nửa khô xõa sau đầu, rõ ràng là cô không nói gì nhưng lại luôn khiến người ta mơ tưởng tưởng hão huyền.
Sau khi bôi thuốc cho Thư Nghi, Lục Thời Vũ ngồi thẳng dậy: “Muốn nói chuyện không?”
Thư Nghi im lặng một lúc rồi từ chối: “Không muốn.”
Có lẽ Thư Nghi đã đoán được Lục Thời Vũ sẽ nói gì, đơn giản chính là chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật. Mặc dù lúc ấy anh không có ở đó nhưng với quan hệ của Trương Hàng và những người này, chắc chắn Trương Hàng sẽ nói cho anh biết những gì mà Hứa Tiêu đã nói.
Nhưng hôm nay Lục Thời Vũ như quyết tâm phải nói chuyện đó ra: “Thư Nghi, mặc kệ em có tin hay không, anh thích em, chuyện yêu đương với em là thật lòng, chưa từng có ý nghĩ chơi đùa cho vui, cho dù là trước đây hay hiện tại.”
Ánh mắt của Thư Nghi khẽ chớp chớp, mở miệng nhưng vẫn không trả lời, tư thế toàn thân tỏ rõ vẻ từ chối giao tiếp.
“Khi chúng ta chia tay, anh thừa nhận là mình sai, ngay từ đầu đã không hỏi em nguyên nhân khiến chúng ta chấm dứt quan hệ, sau đó anh rất hối hận, anh cũng rất sợ, sợ là anh tuyệt tình như vậy sẽ khiến em bỏ rơi anh, không thèm yêu anh nữa.”
Từ trước tới giờ Lục Thời Vũ chưa bao giờ nói những lời này với người khác nhưng khi đối mặt với tình yêu, một người dù tốt đến đâu cũng sẽ lo lắng về những điều được mất, cũng sẽ có cảm giác không an toàn, đây chính là nhược điểm của con người.
Đôi mắt của Thư Nghi bắt đầu đỏ lên vì một vài từ đơn giản, sự bất bình tích tụ trong nhiều năm cuối cùng cũng được tuôn ra: “Lục Thời Vũ, anh có dám thề với lương tâm rằng anh yêu tôi không phải vì khuôn mặt của tôi không?”
Lục Thời Vũ thừa nhận: “Anh không phủ nhận, lần đầu tiên gặp em, đúng là anh đã bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của em.”
Thư Nghi không ngờ rằng Lục Thời Vũ sẽ thừa nhận chuyện này, gai ốc khắp người cô lập tức dựng đứng, còn chưa kịp nói gì, Lục Thời Vũ đã cắt ngang: “Em khoan hãy tức giận, nghe anh nói hết đã.”
Thư Nghi thẳng lưng lên, cô rất muốn nghe người đàn ông này còn nói gì nữa.
“Ngày trước Tống Ngọc gặp nữ thần, vì dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp của cô ấy mà mới cầu xin được yêu nhưng cũng sợ bị nữ thần lừa dối. Em xem, con người ta luôn là như vậy, rõ ràng là động lòng trước vẻ đẹp của đối phương nhưng khi đối phương đáp lại, sự động lòng ban đầu lại biến thành nỗi sợ hãi của anh ta. Tống Ngọc đã lựa chọn thấy khuôn mặt đẹp nhưng vẫn luôn kiềm chế và tĩnh tâm, giữ mình bằng lễ nghĩa và chính nghĩa, giống như anh lúc đó vậy.”
Lục Thời Vũ mượn điển cố về nữ thần để ngầm nói về những thay đổi trong cảm xúc của anh đối với Thư Nghi, dừng một lát rồi nói tiếp: “Ai cũng có lòng yêu mến cái đẹp, anh cũng chỉ là một người phàm tục, em phán cho anh tội tử hình bởi vì anh thích vẻ bề ngoài của em, thật không công bằng mà.”
“Nói tới nói lui, đó không phải là cái cớ của đàn ông à?” Thư Nghi cười nhạt: “Không phải lúc đó anh đã nói câu chơi đùa cho vui sao? Giờ lại ở trước mặt tôi giả bộ tình cảm thiêng liêng, anh nghĩ tôi là kẻ ngốc à?”
Lục Thời Vũ trở nên căng thẳng: “Em nghĩ anh rảnh rỗi đến mức gặp ai cũng nói chuyện yêu đương với người đó à?”
“Thư Nghi, vừa rồi anh nói với em mấy lời đó là muốn cho em biết, anh thích em là có liên quan đến vẻ bề ngoài của em, mà cũng chẳng liên quan gì. Vẻ ngoài xinh đẹp kia chỉ là tạm thời, nếu em cảm thấy tình cảm trước kia của chúng ta chỉ ở mức này, vậy không chỉ hạ thấp anh mà còn đang coi thường chính mình.”
“Không thể nào, Hứa Tiêu chính tai nghe được...” Nói đến đây, Thư Nghi sửng sốt, lúc này mới lờ mờ cảm thấy trong lời nói của Hứa Tiêu có vấn đề. “Hơn nữa, ngày đó tôi cũng nghe nói anh bàn bạc với Trương Hàng…”
Nói đến đây, Lục Thời Vũ đã hiểu. Trước đây, Trương Hàng vì anh trọng sắc khinh bạn nên rất phê phán chuyện này, trong các bữa tiệc rượu cũng thỉnh thoảng nói mấy câu. Anh vì chuyện này mà từng gây hiềm khích với Trương Hàng, sau đó mọi người cũng bớt nói đến chuyện này.
Lục Thời Vũ hỏi: “Em có chắc là anh đã nói không?”
Thư Nghi sửng sốt, lại không thể trả lời được.
Lục Thời Vũ thở dài: “Thư Nghi, chỉ vì một câu nói của người ngoài mà em đã phán anh tội tử hình, em có biết anh oan ức lắm không hả?”
“Có bao giờ em nghĩ đến nỗi oan ức của anh không?”
Vì những lời nói đó của Lục Thời Vũ, Thư Nghi đã trằn trọc cả đêm.
Trước đây, cô mặc nhiên cho rằng mình là nạn nhân của mối quan hệ này, cô không biết đâu là sự thật, chợt cảm thấy vô cùng bối rối.
Hứa Tiêu không mời mà đến với giỏ trái cây trên tay, đứng ở cửa mà không đi vào, nhìn Thư Nghi với dáng vẻ đầy tội nghiệp, như thể trước đó Thư Nghi đã bắt nạt cô ta, cho nên cô ta mới sợ hãi đến mức đó.
Nguyễn Đào nhìn thấy Hứa Tiêu, tỏ rõ vẻ mặt khó chịu, làu bàu: “Sao người này lại tới đây vậy?”
Thư Nghi cũng nhìn thấy, sự xuất hiện của Hứa Tiêu khiến cô nhớ lại sự việc lúng túng ngày hôm qua, nụ cười tươi bỗng trầm xuống.
“Hôm nay tớ đến để xin lỗi cậu.” Phong cách ăn mặc của Hứa Tiêu gần giống với ngày hôm qua, bộ váy thơm tho, tóc búi cao để lộ cái trán trơn bóng, lúc này dáng vẻ lại rất đáng thương: “Cậu có rảnh không, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Thư Nghi, tớ xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, tớ quá xúc động nên mới nói những lời như vậy. Trước giờ quan hệ của chúng ta đều rất tốt mà, tuy đã nhiều năm không gặp nhưng giữa chúng ta hoàn toàn không có cảm giác xa cách.” Hứa Tiêu ngồi trong phòng tư vấn, dáng vẻ chân thành tha thiết: “Cho dù cậu có tin hay không nhưng những lời nói ngày hôm qua đều là vô tình, bởi vì tớ sợ cậu lại bị Lục Thời Vũ lừa, anh ta không hề thích cậu thật lòng, chỉ muốn đùa giỡn với cậu mà thôi…”
Hứa Tiêu lại nhắc đến chuyện này khiến Thư Nghi càng khó chịu hơn, cô tỏ vẻ bực bội, lạnh lùng hỏi: “Lục Thời Vũ đã nói với cô lúc nào?”
Hứa Tiêu sửng sốt, Thư Nghi lại tiếp tục hỏi: “Là Lục Thời Vũ chính miệng nói muốn đùa giỡn với tôi à?”
“Thư Nghi, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, tớ sẽ không lừa gạt cậu đâu.” Giọng nói của Hứa Tiêu bén nhọn đến mức vặn vẹo, có vẻ luống cuống: “Hay là hai người đã quay lại rồi à?”
Phản ứng của Hứa Tiêu khiến Thư Nghi nghi ngờ, liệu việc đối phương thường xuyên đặt câu hỏi về cô và Lục Thời Vũ có phải xuất phát từ việc lo lắng cho cô, hay là…
Thư Nghi nhớ lại khi cô và Lục Thời Vũ còn yêu nhau, Hứa Tiêu luôn đi cùng để ăn ké. Sau đó, Lục Thời Vũ không muốn đưa Hứa Tiêu đi cùng nữa.
Hứa Tiêu lập tức thay đổi mục tiêu, cứ dính lấy Trương Hàng, bạn của Lục Thời Vũ, mỗi khi ra ngoài với Trương Hàng về, cô ta đều tỏ vẻ như vô tình kể về việc Trương Hàng nói xấu cô như thế nào.
Chính vì vậy mà cô có ấn tượng rất xấu về Trương Hàng. Cuối cùng, việc chia tay với Lục Thời Vũ, thay vì nói là do một phút bốc đồng thì chi bằng nói là oán hận tích tụ đã lâu sẽ đúng hơn.
Thư Nghi rất ngạc nhiên, nếu Hứa Tiêu thích Lục Thời Vũ, thì tất cả điều này có thể được giải thích.
Chẳng lẽ Hứa Tiêu thích Lục Thời Vũ ư?
Thích đến mức có thể từ bỏ cả tình bạn mà họ đã từng có?
Hứa Tiêu còn đang nói, Thư Nghi đã kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, mấy ngày nay những hành động của Hứa Tiêu khiến cô cảm thấy rất xa lạ.
Thư Nghi không phải là người thích bị ép buộc xã giao, cuối cùng cô cụp mắt xuống và nhẹ nhàng nói: “Hứa Tiêu, từ giờ đừng nhắc đến Lục Thời Vũ trước mặt tôi, cũng... đừng đến tìm tôi nữa.”
Mùa thu dường như chỉ qua một đêm đã tới, cây cối tươi tốt hai bên đường đã bắt đầu héo úa, khi gió thổi qua, lá cây cuộn lại, khẽ rung rinh, cả thành phố dần trở nên hiu quạnh.
Khi Hứa Tiêu rời đi, tấm lưng thẳng tắp của Thư Nghi dường như đột nhiên mất đi sức mạnh và sụp đổ xuống.
Mấy buổi nói chuyện trong ký túc xá vào ban đêm, cả hai khoác tay nhau đi dạo quanh khuôn viên trường, giữa giờ học chạy ra ngoài mua trà sữa... Tất cả những chuyện nhỏ nhặt tràn vào tâm trí của cô, cho dù Hứa Tiêu tốt hay xấu, cô ta cũng đã từng cùng cô trải qua ba năm trung học, đã từng đảm nhiệm vai diễn người bạn cùng cô đi qua nỗi cô đơn lạnh lẽo. Bây giờ chính tình bạn đẹp đẽ ấy đã bị cô ta tự tay cắt đứt, sao cô không đau lòng cho được.
Thư Nghi đột nhiên cảm thấy mình đã thất bại, bởi vì chính cô đã làm xáo trộn tình bạn và tình yêu.
“Không phải ban nãy còn rất hăng hái tinh thần à, sao người ta vừa đi đã giống như con gà trống bại trận rồi thế?”
Không biết Lục Thời Vũ xuất hiện phía sau Thư Nghi từ lúc nào, nhìn cô gái ủ rũ khoanh tay lại, không biết anh đã nghe thấy bao nhiêu nội dung của cuộc trò chuyện vừa rồi.
Thư Nghi không có tâm trạng để cãi nhau với Lục Thời Vũ, vì vậy cô nhanh chóng kiềm chế biểu cảm của mình, định bước ra ngoài nhưng đã bị Lục Thời Vũ kéo lại.
Thư Nghi ngước mắt lên đầy khó hiểu, hơi bực bội nhìn Lục Thời Vũ.
“Thư Nghi, đến khi nào thì em mới thôi bướng bỉnh như vậy?”
Dường như Thư Nghi đã quen với việc một mình chịu đựng mọi đau khổ, lần này cũng vậy, lần trước cũng thế.
Dù hai người hẹn hò, Lục Thời Vũ cũng chưa bao giờ nghe Thư Nghi để lộ sự yếu ớt. Ngay cả lần trước Thư Nghi suýt bị Lý Thanh cưỡng hiếp, sau khi cô khóc một trận, lại làm ra vẻ như không có gì, không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.
Dường như Thư Nghi chưa bao giờ học cách thử dựa dẫm vào một người nào đó.
Lục Thời Vũ thở dài: “Có phải dù anh làm gì đi chăng nữa, cũng không thể khiến em yên tâm dựa vào?”
Không khí như ngưng đọng lại, Thư Nghi sững sờ trố mắt trong giây lát khi nghe thấy lời tỏ tình thì thầm của Lục Thời Vũ, khi không biết phải trả lời như thế nào thì Tề Phương đã đẩy mạnh cửa ra báo tin: “Lý Thanh đã chết rồi, cảnh sát gọi Thư Nghi qua đó lấy khẩu cung.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Thư Nghi đến đồn cảnh sát để uống trà.
Đêm hôm trước Thư Nghi đã không ngủ ngon rồi, khi đến bệnh viện đã đấu võ mồm với Hứa Tiêu, vốn đã vô cùng mệt mỏi, không ngờ bây giờ lại nghe được một tin chấn động thế này.
Dù tâm lý có mạnh mẽ đến đâu cũng cảm thấy không chịu nổi, huyệt thái dương của cô đau nhói, ngồi thẫn thờ trong phòng thẩm vấn như không hề tồn tại.
Cảnh sát thẩm vấn Thư Nghi còn khá trẻ, khoảng ba mươi tuổi, cằm thẳng, đôi mắt cương nghị và cơ bắp cuồn cuộn trên tay áo, trông rất nghiêm khắc và chính trực.
Thư Nghi liếc nhìn thẻ cảnh sát treo trên áo của đối phương, Chu Chính.
Quả nhiên, người cũng như tên.
“Theo kết quả khám nghiệm tử thi, Lý Thanh đã chết vào nửa tháng trước, sắp xếp thời gian, là hai ngày sau khi mấy người tố cáo sự việc.” Chu Chính đang ngồi đối diện với Thư Nghi.
“Trong khoảng thời gian này, cô có gặp Lý Thanh, hoặc một người nào đó liên quan đến Lý Thanh không?”
Thư Nghi không muốn nhắc lại chuyện này, khẽ nhíu mày: “Chuyện ngày hôm đó, lúc tôi gọi cảnh sát, đã lập biên bản rồi, sau đó Lý Thanh đã biến mất. Tôi rất tiếc khi biết tin về cái chết của anh ta nhưng thành thật mà nói, tôi không thương tiếc gì cả. Tôi không biết lý do tại sao tôi được triệu tập đến đây, có thể anh xem tôi là đối tượng tình nghi, hay đơn giản là chỉ muốn xác minh lại thông tin? Nếu là lý do trước, anh có thể liên hệ với luật sư của tôi, nếu là lý do sau, tôi nghĩ mình không thể cung cấp thông tin gì hữu ích cả.”
“Cả hai cái đều không phải.” Chu Chính gấp sổ lại, nghiêng người về phía trước: “Thật ra chúng tôi đã khống chế được đối tượng khả nghi, chúng tôi gọi cô Thư đến là vì nghi ngờ cô ta sẽ tìm tới cô.”
Thư Nghi không hiểu những lời này có ý gì: “Nghi phạm mà anh nhắc đến là ai, tại sao lại muốn đến tìm tôi?”
Chu Chính trả lời: “Trương Tuyết Phù!”
Đầu óc Thư Nghi trống rỗng trong hai giây, cho dù cô đoán thế nào cũng sẽ không bao giờ đoán được rằng người giết Lý Thanh lại là người phụ nữ nhát gan và hèn mọn đó.
“Tại sao cô ta lại tìm đến tôi?”
“Khi chúng tôi đến nhà của Lý Thanh để tìm kiếm manh mối, chúng tôi đã tìm thấy hai tờ hoá đơn giải phẫu của Trương Tuyết Phù.” Chu Chính lấy ra một tài liệu từ túi hồ sơ: “Hơn nữa còn phát hiện ra cái này, đây có phải là cô không?”
Đại não của Thư Nghi như đột nhiên bị nứt ra, lông tơ toàn thân đều dựng hết lên: “Ảnh của tôi? Tại sao Trương Tuyết Phù lại có ảnh của tôi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...