Hoa hồng nhỏ của bác sĩ lục

Lục Thời Vũ lấy khăn giấy ướt ra, cúi đầu tinh tế giúp cô lau chân, không bỏ sót một ngón chân nào.
 
Khăn giấy ướt mát lạnh, Thư Nghi vừa ngại vừa ngứa khẽ run rẩy, lại cảm thấy động tác của Lục Thời Vũ quá mập mờ: “Tôi tự làm được.”
 
“Em ngồi yên đi.” Lục Thời Vũ không hề tỏ ra mất kiên nhẫn: “Trong khoảng thời gian này em đừng đi giày cao gót, sau này đi đường nhớ cẩn thận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thư Nghi vừa há mồm định trả lời, thì ngoài cửa truyền tới một giọng nói: “Nhìn quan hệ của hai đứa trẻ này thật tốt, đây là lần đầu tiên tôi thấy Thời Vũ như vậy đấy.”
 
Thư Nghi sợ tới mức khẽ run lên một cái, chân duỗi ra phía trước theo bản năng, không may đá trúng vị trí giữa hai chân của Lục Thời Vũ.
 
Thời điểm Thư Nghi ý thức được điều đó, bầu không khí như đóng băng, đến cả Lục Thời Vũ nghìn năm không đổi sắc mặt kia cũng rơi vào cảnh hai tai đỏ ửng.
 
“Khụ khụ…” Ông cụ đứng ngoài cửa ho hai tiếng: “Có cần ông tránh đi chút không?”
 
“Không cần phiền thế đâu ông.”
 
Lục Thời Vũ cạn lời, nắm lấy đôi chân thon dài tinh xảo của Thư Nghi, lấy một đôi dép lê từ giá giày bên cạnh rồi đặt trên mặt đất, lúc cúi người còn khẽ nói với Thư Nghi: “Có người ở đây, đừng bướng bỉnh.”
 
Cái gì mà đừng bướng bỉnh chứ, dù không có ai ở đây, cô cũng không dở hơi mà bướng bỉnh với anh đâu!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Nghi tức đến nỗi suýt nữa thì mở miệng chửi người nhưng đã vì sự tu dưỡng tốt đẹp của mình mà nhịn xuống.
 
Ông cụ mặc một chiếc áo choàng bằng vải lanh màu xanh, mái tóc hoa râm, đeo một cặp kính viễn thị trên sống mũi, nhìn rất có khí chất tiên nhân. Ông cụ bước qua cánh cửa, ngồi vào chiếc bàn gỗ rắn chắc, bưng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, nhìn hai người cười hì hì.
 
Lục Thời Vũ lại coi như không có người, dùng nhíp gắp bông gòn rồi đổ thuốc sát trùng lên, kéo bàn tay đang che che đậy đậy của Thư Nghi: “Lúc làm sạch miệng vết thương sẽ hơi đau, cố gắng chịu đựng một chút.”

 
Sự quan sát của ông cụ khiến Thư Nghi hơi không được tự nhiên, cô cũng không có gan mở miệng dò hỏi danh tính đối phương, chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu không dám đối diện với ông cụ. Cô cũng không nghe thấy lời dặn dò của Lục Thời Vũ, thời điểm thuốc sát trùng chạm vào miệng vết thương, Thư Nghi đau đến mức há miệng hít một hơi sâu, muốn rụt tay về theo bản năng.
 
Lục Thời Vũ lập tức ngừng động tác, nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương. Làn gió mát lạnh thổi tới, Thư Nghi vẫn chưa kịp phản ứng lại thì ông cụ ngồi bên cạnh phe phẩy cái quạt đã “ồ” lên một tiếng, dáng vẻ hóng chuyện này hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài nghiêm túc của ông cụ chút nào.
 
Khuôn mặt Thư Nghi đỏ bừng, cuối cùng, Lục Thời Vũ cũng không nhịn được mà quay đầu lại: “Nếu ông rảnh thì đi pha giúp cháu chén trà đi, đừng chỉ biết ngồi bên cạnh xem náo nhiệt như vậy.”
 
“Thằng nhóc này, ông nhìn cháu dâu của mình, sao lại bắt ông rời khỏi đây chứ.” Ông cụ lẩm bẩm nhưng vẫn đứng dậy, đi đến trước mặt Thư Nghi rồi vươn tay: “Nhóc con, đưa tay qua đây, ông bắt mạch cho cháu.”
 
Thư Nghi không rõ nguyên do nên liếc nhìn Lục Thời Vũ, thấy đối phương không có biểu cảm gì, cô mới do dự đưa cổ tay ra. Ông cụ nhìn thấy những ngón tay bị xước của Thư Nghi, hàng lông mày cau lại: “Rốt cuộc là bị thương kiểu gì thế. Tiểu Lục, cháu che chở cho con bé như vậy đó hả? Nếu để gia đình người ta biết, họ sẽ đau lòng thế nào chứ.”
 
Thư Nghi lắc đầu: “Hình như ông hiểu lầm rồi, cháu và Lục Thời Vũ không phải…”
 
Cô còn chưa kịp nói hết bốn chữ “quan hệ yêu đương”, lại nghe thấy tiếng Lục Thời Vũ ngắt ngang: “Cơ thể cô ấy có trở ngại gì sao?”
 
“Không có, chỉ là sợ hãi quá thôi. Giờ ông sẽ đi sắc một liều thuốc bắc, giúp con bé bình tĩnh trở lại.” Ông cụ nói xong thì vỗ mạnh vào vai Lục Thời Vũ, lại nói: “Nhóc con, suy nghĩ cho thật kỹ vào, thằng nhóc này, một người thôi mà cũng không bảo vệ được, sao cháu còn cần nó chứ?”
 
Sau khi người nọ rời đi rồi, Thư Nghi có chút xấu hổ: “Hình như ông ấy hiểu lầm rồi.”
 
Lục Thời Vũ đáp: “Không sao hết.”
 
Lục Thời Vũ cúi đầu tiếp tục giúp Thư Nghi rửa sạch miệng vết thương, sự thờ ơ lạnh nhạt của anh khiến Thư Nghi hiểu lầm rằng ông cụ này chỉ là một người qua đường không quan trọng.
 
Do dự một chút, cuối cùng, Thư Nghi vẫn không kìm được mở miệng hỏi: “Ông cụ đó là ai vậy?”
 
Lục Thời Vũ: “Là ông ngoại tôi.”

 
Ông ngoại?
 
Đầu óc Thư Nghi trống rỗng, sau đó, cô nhảy dựng lên: “Anh nói, đó là ông ngoại anh sao?”
 
Thư Nghi cảm thấy giữa cô và Lục Thời Vũ, chắc chắn là có một người điên rồi, nếu không sao mọi chuyện lại biến thành như bây giờ?
 
Trên chiếc bàn ăn vuông vức có ba người ngồi, mười ngón tay Thư Nghi đều quấn băng cá nhân, lưng thẳng tắp như thể dán một tấm gỗ phía sau, một người phụ nữ mang đồ ăn từ trong phòng bếp ra, Thư Nghi vội vàng đứng dậy tính đỡ nhưng lại bị Lục Thời Vũ ngăn lại: “Bệnh nhân thì ngồi đi, để tôi bưng.”
 
Người phụ nữ kia cười híp mắt, vội xua tay: “Chuẩn bị xong hết rồi, hai đứa đừng nhúc nhích. Tiểu Lục, con ngồi nói chuyện với Thư Nghi đi, đứa trẻ này chắc chắn đã rất sợ hãi.”
 
Đối phương nhiệt tình như vậy lại càng khiến Thư Nghi không được tự nhiên, cô vẫn ngây ngốc đứng im như cũ, ông ngoại ngồi phía đối diện mở miệng: “Cứ để mẹ Thời Vũ lo đi, giờ hai tay cháu không tiện, không cần làm gì hết.”
 
Không sai, người bận trước bận sau trong bếp không phải ai khác, mà chính là mẹ ruột hàng thật giá thật của Lục Thời Vũ, Hứa Yến.
 
Khuôn mặt của Thư Nghi cười đến nỗi cứng đờ, trong lòng tràn ngập thắc mắc nhưng lại không thể mở miệng hỏi thẳng trước mặt người lớn tuổi, chỉ có thể nhân lúc mọi người không chú ý mà trừng mắt nhìn Lục Thời Vũ, im lặng chịu đựng.
 
Tính cách của Hứa Yến hoàn toàn trái ngược với Lục Thời Vũ, dáng người bà đẫy đà, nét mặt dịu dàng, khóe miệng cong lên vô cùng xinh đẹp và tự nhiên, khiến người ta cảm thấy ấm áp và gần gũi. Trong suốt bữa ăn, Hứa Yến cũng tỏ ra vô cùng thân thiện, liên tục gắp thức ăn vào bát Thư Nghi: “Rốt cuộc thì đối phương là ai hả, nhẫn tâm ra tay với một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy. Thời Vũ, chuyện này giao cho con đấy, tuyệt đối không được cho qua dễ dàng như vậy, con dâu nhà họ Lục chúng ta không thể dễ ức hiếp thế được.”
 
Miệng Thư Nghi nhét đầy đồ ăn mà Hứa Yến gắp cho, lúc này đang phồng má nhai, nhìn cực kỳ giống một con sóc nhỏ. Nghe thấy lời Hứa yến nói, Thư Nghi bị nghẹn đến nỗi ho mấy tiếng, con dâu nhà họ Lục? Không phải đang ám chỉ cô là con dâu nhà họ Lục đấy chứ?
 
“Khụ khụ…” Thư Nghi ho đến  mức chảy nước mắt, còn ngồi xua tay, sốt ruột giải thích.
 
“Ăn chậm một chút, không ai tranh của em cả.” Lục Thời Vũ đưa cốc nước cho cô, vỗ vỗ lưng giúp Thư Nghi bình tĩnh lại, đáy mắt lộ rõ ý cười, cũng không quên trả lời Hứa Yến: “Con biết rồi mẹ, chuyện này con sẽ đòi lại công bằng cho Thư Nghi.”

 
Thư nghi: “?”
 
Sao lại mặc định là vậy chứ? Cô đồng ý sao?
 
Thư Nghi đã muốn làm sáng tỏ quan hệ mấy lần nhưng đều bị Lục Thời Vũ cắt ngang, Thư Nghi tức giận đến nỗi giẫm mạnh chân Lục Thời Vũ để dưới gầm bàn một cái, kết quả người này chẳng những không bực bội, ngược lại còn cười vui vẻ hơn, tay trái nắm lấy cổ tay cô, nhỏ giọng nói: “Chân vừa lành, đừng để gãy nữa.”
 
Có phải trên đường trở về đây, Lục Thời Vũ đụng trúng thứ gì đó nên bị ma ám không!
 
Hứa Yến thấy sự tương tác giữa đôi trẻ, nụ cười lại càng sâu hơn, khiến nếp nhăn trên khóe mắt lại hiện rõ thêm, bà liếc mắt nhìn Lục Thời Vũ giở giọng trách cứ: “Đứa nhỏ này cũng thật là, có bạn gái sao lại không nói sớm cho mẹ biết, nếu không phải mẹ tới chỗ ông ngoại đưa đồ thì không biết con còn định giấu mẹ tới khi nào nữa.”
 
Nói đến đây rồi, Thư Nghi có giải thích cũng chẳng ăn thua, dứt khoát ngậm miệng làm người câm thôi.
 
“Thằng bé Thời Vũ này, tính tình giống cha nó, chán không chịu được, chẳng chịu chủ động việc gì. Đã từng này tuổi rồi mà chưa từng yêu ai, bác cứ nghĩ rằng cả đời này nó không lấy được vợ, trước đây còn nhờ người giới thiệu cho nó đi xem mắt nhưng cuối cùng nó không chịu đi, coi bác như bà mẹ độc ác!”
 
Trước nay chưa từng yêu ai.
 
Thư Nghi cúi đầu cười cười, cũng đúng, trong lòng Lục Thời Vũ, quan hệ của hai người bọn họ trước đó căn bản không coi là tình yêu.
 
Sau khi rời khỏi nhà ông ngoại, đường phố trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
 
Thư Nghi vẫn mang đôi dép lê từ nhà ông ngoại, chân phải đã lâu không được chạm đất, bây giờ được bước đi khiến cô vui sướng vô cùng.
 
Cô đặt câu hỏi: “Lục Thời Vũ, anh đưa tôi tới đây là có ý gì hả?”
 
Lục Thời Vũ đút hai tay vào túi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Còn thấy không thoải mái chỗ nào không?”
 
Thư Nghi chống nạnh, đứng đối diện chặn bước đi của người đàn ông: “Anh đừng có đánh trống lảng!”
 
“Xem ra bây giờ tinh thần đã khá hơn nhiều rồi.” Lục Thời Vũ muối duỗi tay xoa xoa đầu Thư Nghi nhưng lại cảm thấy không ổn, vì thế anh thu tay lại, cuối cùng, dưới ánh mắt hừng hực của Thư Nghi, anh thở dài một hơi, cúi người đối diện với cô: “Tôi thật lòng xin lỗi vì hôm nay đã nổi nóng với em, tôi đã chạy về bệnh viện muốn xin lỗi em rồi nhưng em lại về nhà mất.”

 
Trước đây anh đã từng bỏ lỡ một lần, lần này Lục Thời Vũ không muốn lặp lại tiếc nuối đó lần nữa, nên đã lái xe tới thẳng khu nhà Thư Nghi, khi tới nơi rồi thì lại do dự đứng dưới lầu, mãi cho đến khi Thư Nghi gọi điện cho anh.
 
“Tôi không dám tưởng tượng, nếu hôm nay tôi không tới khu nhà của em thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
 
Hình ảnh chuyện tờ mờ tối lại hiện lên lần nữa, cảm giác không thoải mái lại trỗi dậy. Không ai ngờ tới, chỉ một hành động vô tâm của anh mà cô suýt nữa bị tên Lý Thanh vấy bẩn. Nếu hôm nay Lục Thời Vũ không xuất hiện, chỉ sợ cô đã chẳng thể êm đẹp đứng đây lúc này rồi.
 
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thư Nghi đã dịu đi đôi chút nhưng hàng lông mày của cô vẫn cau chặt như cũ: “Vậy thì có liên quan gì đến việc anh nói tôi là bạn gái anh trước mặt người nhà chứ?”
 
“Cả đời ông cụ là thầy thuốc trung y, nhà cũng coi như nửa cái bệnh viện rồi, thật lòng thì đưa em tới đây là bởi vì khoảng cách cũng khá gần, có điều tôi không lường trước được mẹ tôi sẽ đến. Lúc ngồi trên bàn ăn cơm em cũng đã nghe rồi, dạo gần đây bọn họ hay sắp xếp cho tôi đi xem mắt, giờ bọn họ lại đang hiểu lầm quan hệ của chúng ta, nên tôi thuận thế tương kế tựu kế thôi.”
 
Biến cô thành tấm lá chắn như vậy ư?
 
Xin hỏi Lục Thời Vũ đã hỏi qua ý của tấm lá chắn này chưa?
 
Thư Nghi bực bội, đang định phát tiết thì Lục Thời Vũ lại tiếp tục nói: “Nguyễn Đào đã nói chuyện buổi chiều với tôi, tôi rất vui vì em đã bảo vệ tôi nhưng cũng hi vọng lần sau em đừng ngu ngốc như vậy, đừng để mình bị thương vì bất kỳ ai cả.”
 
Chuyện này thì lại liên quan gì đến Nguyễn Đào, Thư Nghi càng nghe càng khó hiểu.
 
Nhưng đầu óc Lục Thời Vũ thì vô cùng tỉnh táo: “Còn nhớ em đã từng hứa sẽ đồng ý với tôi một chuyện không? Hiện giờ tôi suy nghĩ kỹ rồi.”
 
Huyệt Thái Dương của Thư Nghi nhảy điên cuồng, đột nhiên, cô có dự cảm không lành, quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cô đã nghe thấy Lục Thời Vũ nói: “Thư Nghi, chúng ta quay lại đi.” 
 
Thư Nghi cả kinh nói: “Chỉ vì muốn có một tấm chắn, không cần phải làm đến mức như vậy chứ? Lục Thời Vũ, có phải hôm nay anh bị ma nhập rồi không?”
 
Lục Thời Vũ làm lơ vẻ mặt kinh ngạc của Thư Nghi, tiếp tục nói: “Em nhớ suy xét kỹ lời nói của tôi nhé, tôi biết em không phải kiểu người coi lời hứa như một trò đùa. Hy vọng sau này khi ở bên tôi, em đừng đánh mất tôi lần nữa.”
 
Hiện giờ Thư Nghi có thể chắc chắn, người này bị điên rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui