Hoa hồng nhỏ của bác sĩ lục

Trong phòng tư vấn thẩm mỹ lộng lẫy, trên mặt chuyên gia tư vấn thẩm mỹ Linda mỉm cười kiêu ngạo, không tiếc công sức giới thiệu.
 
"Đây là những dịch vụ chăm sóc da dành cho phụ nữ mới ra mắt của viện chúng tôi, tất cả đều dùng các thiết bị chăm sóc hiện đại nhất." Linda đẩy tờ rơi về phía Thư Nghi: "Trên đây có giới thiệu vắn tắt về từng loại dịch vụ, cô muốn biết về mặt nào tôi cũng có thể giới thiệu chi tiết cho cô.”
 
Thư Nghi hơi nhướng mày, cô có đôi mắt phượng, mái tóc dài đến thắt lưng xõa sau lưng. Cô mặc một bộ váy dài, phác họa rõ đường cong trên cơ thể. Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng kiều mị, vốn nên có vẻ dịu dàng nhưng lúc này cô lại đang vắt chân ngồi trên sô pha, trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cô giới thiệu cho tôi một chút về dịch vụ phẫu thuật thẩm mỹ của các cô đi."
 
Linda hơi sửng sốt nhưng vẫn cười khéo léo, sau đó cẩn thận quan sát cô gái một lát rồi lắc đầu: "Cô Thư, theo lý thuyết chúng tôi sẽ không chủ động cự tuyệt khách hàng. Nhưng dù là đường nét hay là đường cong thân thể của quý cô thì đều đã vô cùng hoàn mỹ rồi, nói là báu vật trời sinh thì cũng không quá. Một số dịch vụ chăm sóc bảo dưỡng cơ bản là đủ rồi, tôi không khuyến nghị cô dùng dao kéo.”
 
Báu vật trời sinh?
 
Thư Nghi nghe được từ này không biết nghĩ tới cái gì, cười khẩy, hỏi ngay: "Các cô ở đây có thể làm các dịch vụ như khâu khóe mắt, phẫu thuật làm đầy mỡ hàm không? Ngoài ra, tôi cũng muốn tìm hiểu về dịch vụ làm nhỏ ngực.”
 
Im lặng, toàn bộ phòng tư vấn rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
 
Linda dường như xuất hiện ảo giác, trong đầu lặp đi lặp lại nhu cầu của Thư Nghi một lần nữa. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Thư Nghi, Linda đứng lên, hơi cúi thấp người xuống, nói: "Yêu cầu của cô có chút đặc biệt, tôi cần phải đi xin ý kiến của cố vấn một chút, cô vui lòng chờ một chút."
 
Căn phòng trở nên trống rỗng, trước mặt Thư Nghi đặt một tấm gương. Cô gái trong gương, mắt sáng như sao, môi đỏ, da trắng. Thư Nghi cố ép khóe miệng, đưa tay đặt gương lên trên bàn, đây chính là khuôn mặt mà cô đã chán ghét suốt mười năm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Quý cô vừa rồi ở bên trong muốn khâu khóe mắt, còn muốn bơm mỡ hàm, làm nhỏ ngực."
 
Đột nhiên, tiếng nói chuyện của Linda xuyên qua cánh cửa khép hờ truyền đến. Lỗ tai Thư Nghi giật giật, cô lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh cửa, giọng nói càng trở nên chân thật hơn.

 
"Cô gái vừa mới tiến vào ấy à? Không, không!" Một vị cố vấn khác không nhịn được hoảng sợ nói: "Nếu tôi có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành và dáng người quyến rũ đó, dù đang nằm mơ cũng muốn cười. Lại còn thu nhỏ ngực, chắc chắn cô nghe nhầm rồi!"
 
Thư Nghi đưa tay kéo ra một khe hở, giọng nói của cô gái càng trở nên chân thật hơn.
 
"Đấy là anh không biết thôi, gương mặt của phụ nữ đều biến hóa theo khẩu vị của đàn ông. Đàn ông mà, hôm nay thích như thế này, ngày mai không đủ thì lại thay đổi khẩu vị. Bây giờ đang rất thịnh hành kiểu mắt rủ đấy thôi!” Linda cười mỉa, giọng điệu hoàn toàn bất đồng khi mới đối mặt với cô: "Anh xem, cô ấy có gương mặt xinh đẹp như vậy, biết đâu cuộc sống riêng tư lại phóng túng, con người bây giờ ấy mà, thật sự có thể vì tiền mà không từ thủ đoạn."
 
Nói xong, Linda không quên thúc giục: "Anh đi xem Viện trưởng Lục của chúng ta có đến không, rồi hỏi anh ấy có nhận ca này hay không."
 
Nếu không phải chính tai nghe được, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới người vừa rồi còn tươi cười khen ngợi cô là ‘báu vật trời sinh’ bây giờ lại nói ra được những lời như vậy.
 
Thư Nghi hơi cụp mắt xuống, khoanh tay trước ngực, tựa vào bên cửa, cười nhếch mép.
 
Vài phút sau, khi Linda trở lại một lần nữa, cô ta đã tháo lớp mặt nạ xấu xí xuống, nở một nụ cười khéo léo: "Xin lỗi vì đã để cô chờ đợi lâu, đồng nghiệp của tôi bây giờ đang tham khảo ý kiến của Viện trưởng."
 
"Đúng là nên tham khảo ý kiến của viện trưởng." Thư Nghi ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Quý bệnh viện công khai vũ nhục khách hàng, thật ra tôi rất muốn nghe Viện trưởng các cô sẽ nói thế nào, có phải mỗi người đến tư vấn đều phải chịu đựng sự phỉ báng như vậy hay không."
 
Giọng nói truyền ra ngoài, khách hàng trong đại sảnh nhao nhao nhìn tới.
 
Không ngờ Thư Nghi lại nghe được cuộc đối thoại, hai mắt Linda lóe lên: "Cô Thư, chắc là cô nói đùa rồi. Nếu cô không muốn làm cũng không nhất thiết phải nói như vậy."
 
Thư Nghi bị chọc tức đến bật cười, mình đã tìm kiếm nhiều năm, tỉ mỉ chọn được bệnh viện thẩm mỹ tư nhân này. Kết quả sau khi lấy hết dũng khí đến đây, đối phương lại có thái độ như vậy.
 
Ăn cái gì cũng được nhưng không thể ăn thiệt, Thư Nghi nghe vậy, ngược lại thẳng lưng, giậm chiếc giày cao gót màu đen ở trên sàn nhà mấy cái: "Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với cô, gọi Viện trưởng của các cô đến gặp tôi."
 

"Xin lỗi, Viện trưởng chúng tôi rất bận, không có thời gian tiếp đãi."
 
Linda lúc này so với cô gái nịnh nọt đề cử sản phẩm trước đó như hai người khác nhau vậy.
 
"Không sao, tôi không bận, tôi có thể trực tiếp đi ra ngoài tìm anh ta." Nói xong, Thư Nghi đi ra ngoài cửa.
 
Linda chột dạ, sợ chuyện bé xé ra to, cuống quít túm lấy cánh tay cô gái. Thư Nghi nhìn mảnh khảnh nhưng sức lực lại lớn kinh người. Cánh tay vung lên một cái, Linda mất trọng tâm ngã ngay xuống đất, còn làm vỡ bình hoa bên cạnh cửa.
 
Tiếng động rất lớn lập tức hấp dẫn sự chú ý của người bên ngoài. Mấy nhân viên công tác thấy có chuyện đã chạy đến. Linda nhìn thấy đồng nghiệp, ngồi trên mặt đất khóc. Người vốn dĩ là nạn nhân, Thư Nghi, bây giờ lại biến thành thủ phạm.
 
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
 
Một giọng nam trầm truyền đến.
 
Các nhân viên dường như gặp được vị cứu tinh, giải thích hộ: "Viện trưởng Lục, quý cô này gây sự ở trong viện, đánh Linda."
 
Gây sự, đúng là ngay cả tội danh cũng đã nghĩ hộ cô.
 
"Bệnh viện này đúng là hắc điếm, không buôn bán được lại đi theo con đường lừa đảo." Thư Nghi cười mỉa, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, ngước mắt lên: "Anh là Viện trưởng à?"
 
Vừa dứt lời, đôi mắt giận dữ của cô vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người ở phía sau, Thư Nghi khựng lại hai giây. Cô càng nhìn đối phương càng cảm thấy quen mắt, cô thốt lên: "Lục Thời Vũ?"
 
Lục Thời Vũ cũng lập tức nhận ra người trước mắt, mỉm cười: "Thì ra là cô, thật là trùng hợp."

 
Đi phẫu thuật thẩm mỹ lại gặp phải bạn trai cũ, đúng là sự trùng hợp chết tiệt.
 
Tâm trạng Thư Nghi nhất thời chùng xuống, móc mỉa: "Vốn còn đang không biết bệnh viện nào có thể thuê một nhân viên như thế này, bây giờ nhìn thấy anh là Viện trưởng tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa."
 
Thư Nghi nói xong thì định rời đi lại bị Lục Thời Vũ ngăn lại: "Lời này của cô có chút khó hiểu, cho dù là nhìn thấy bạn cũ không muốn ôn chuyện thì cô cũng phải giải thích một chút vì sao nhân viên của tôi bây giờ lại đang ngồi trên mặt đất chứ?"
 
"Sao tôi biết được." Thư Nghi không kiên nhẫn: "Chẳng lẽ anh cho rằng cô ta bị tôi đánh chắc?"
 
Lục Thời Vũ gật đầu: "Cũng có thể, dù sao trước đây cô cũng đã từng làm vậy. Cái tát năm đó cô Thư cho tôi, tôi vẫn còn nhớ sâu sắc."
 
Người này còn dám nhắc tới chuyện năm đó, Thư Nghi cũng không nể mặt: "Nếu vậy anh báo cảnh sát luôn đi, bệnh viện của các anh chắc chắn là có camera rồi."
 
Thư Nghi nói xong, lấy di động ra định gọi điện, Lục Thời Vũ đứng bên cạnh khoanh tay trước ngực, không định can thiệp.
 
"Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi." Rốt cuộc không thể giả vờ được nữa, Linda đứng lên: "Là nghiệp vụ của tôi làm cho cô Thư không hài lòng, cô ấy mất hứng cũng có lý do, không thể trách cô Thư."
 
Linda chỉ muốn nhanh chóng mời vị khách này đi, không ngờ chuyện lại náo loạn lớn như vậy. Nếu thật sự báo cảnh sát và xem camera thì chỉ sợ công việc của cô ta cũng không giữ được nữa.
 
Không hổ là nhân viên sales, cách dùng từ cũng không tầm thường, nói hai ba câu đã biến bản thân thành cô gái yếu đuối, dù chịu uất ức nhưng vẫn kiên cường.
 
Thư Nghi nghĩ đến điều gì đó rồi cười nhếch mép: "Đã nhiều năm trôi qua nhưng gu của anh vẫn chẳng khác nào trước kia."
 
Cô thờ ơ vuốt lại mái tóc dài xoăn sóng của mình: "Ngài Viện trưởng, người của anh cũng đã nói không sao rồi, xin hỏi bây giờ tôi có thể đi được chưa?"
 
Lục Thời Vũ nhìn Linda đang ra vẻ đáng thương, vuốt cổ tay áo: "Người không sao nhưng bình hoa cổ của tôi bị cô đập nát, dù sao cũng phải cho tôi một lời giải thích."
 
Mặt trời nhô lên cao, ánh nắng chiếu vào thông cửa sổ sát đất, cả căn phòng làm việc đều được bao bọc bởi một lớp ánh sáng. Nhưng khi Thư Nghi nhìn mấy tờ giấy trong tay, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt.
 

"Lục Thời Vũ, anh cảm thấy tôi trông rất giống một người coi tiền như rác hay sao? Một cái bình hoa rách mà có giá tận năm mươi sáu vạn, lừa người cũng một vừa hai phải thôi."
 
"Hóa đơn và biên lai đang nằm trong tay cô, tin hay không tùy cô." Lục Thời Vũ tựa vào bàn làm việc, vẻ mặt bình thản: "Cô không muốn bồi thường cũng không sao, xem như là nể tình cảm trước kia của chúng ta."
 
"Khỏi, tôi không quen anh." Thư Nghi nghiến răng, cố giữ vẻ kiêu ngạo: "Tôi sẽ tìm người giám định mảnh vỡ bình hoa cùng với hóa đơn, nếu là thật, tôi sẽ trả hết cho anh."
 
"Tốt nhất là như vậy." Lục Thời Vũ vẫn duy trì mỉm cười, đứng dậy: "Cô tới đây để tư vấn phẫu thuật thẩm mỹ đúng không? Cô có gì cần giúp đỡ thì có thể nói chuyện với tôi."
 
Nghe vậy, Thư Nghi nhìn anh chằm chằm suốt hai giây. Giống như cô vừa nghe được chuyện cười gì đó, cô không thèm nói một lời, đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Lần này Lục Thời Vũ không ngăn Thư Nghi nữa, đợi đến khi cô gái rời đi, nụ cười trên mặt anh mới hoàn toàn biến mất. Anh nhận điện thoại của trợ lý riêng: "Lấy đoạn video giám sát vừa rồi và bản thông tin Thư Nghi vừa điền vào cho tôi."
 
Thư Nghi ra khỏi bệnh viện mới tỉnh táo lại, số tiền bồi thường mình vừa thuận miệng sẽ trả đủ là hơn năm mươi vạn. Cô định ủy thác chuyện này cho luật sư mà mình quen biết xử lý, vừa lấy điện thoại di động ra, chuông điện thoại đã vang lên.
 
“Chị Thư Nghi, chị đang ở đâu?”
 
Người gọi điện thoại tới là đồng nghiệp trong nhóm dự án của cô. Thư Nghi hiện đang làm giám đốc kinh doanh tại một công ty truyền thông, gần đây đang làm dự án hợp tác với một công ty. Nghe được ngữ khí dồn dập của Giang Hoài Lâm, Thư Nghi cho rằng cuộc đàm phán hợp tác lần trước xảy ra chuyện, cô vội vàng nói: "Chị đến công ty ngay đây, dự án xảy ra vấn đề gì sao?"
 
"Không phải không phải." Giọng Giang Hoài Lâm hơi hạ xuống: "Là công ty xảy ra chút chuyện, chị, chị đừng trở về..."
 
“Chị đến rồi!” Chiếc xe vững vàng dừng lại. Thư Nghi cũng không nghe rõ lời của Giang Hoài Lâm: "Chị dùng điện thoại di động để trả tiền xe trước đã, có chuyện gì lát gặp mặt rồi nói."
 
Cô vội vàng đẩy cửa xe rồi chạy ra ngoài, còn chưa vào cửa đã nghe thấy một giọng nói chói tai: "Họ Thư, cuối cùng cũng chặn được mày!"
 
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên xông tới giống như một viên đạn, túm lấy mái tóc dài của Thư Nghi.
 
Thư Nghi bị kéo đến nỗi lảo đảo, da đầu đau đớn như bị rách.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui