Edit: Meimei
Lúc Kiều Gia Thuần nhận lấy tờ xét nghiệm của mình, cả người bối rối, đầu óc hỗn loạn trống rỗng.
Cho đến lúc chị họ nói ra hai chữ “mang thai”, cô mới như từ trong mộng tỉnh lại, hai chữ kia giống như một tiếng sấm nổ trong tâm cô, làm cô sợ hết hồn hết vía.
Chị họ cùng Kiều Gia Thuần đi gặp bác sĩ.
Chị họ hỏi Kiều Gia Thuần: “Đứa bé là của ai? Lý Tuấn?”
Kiều Gia Thuần lắc đầu.
“Lục Cảnh Hành?”
Kiều Gia Thuần lại lắc đầu.
Vương Đệ nhận ra Kiều Gia Thuần không muốn nói.
“Vậy em định như thế nào? Không nói cho cha đứa bé biết sao?”
Kiều Gia Thuần vẫn lắc đầu, cả người có chút ngơ ngác.
Vương Đệ lấy balo xuống, kéo giây kéo ra, làm bộ muốn lấy điện thoại di động ra: “Không được, chuyện lớn như vậy, chị phải gọi điện nói cho mẹ em biết!”
Kiều Gia Thuần luống cuống, vội vàng kéo cánh tay Vương Đệ lại: “Chị họ!”
Vương Đệ tức giận đánh Kiều Gia Thuần một cái: “Em, đứa nhỏ này, tại sao lại làm bậy như vậy!”
Kiều Gia Thuần xin tha, đáng thương nói: “Chị họ tốt, van cầu chị giúp em giữ bí mật này.”
“Ai, em thật là đứa không thể làm người khác yên tâm.” Vương Đệ không biết làm sao: “Đã không muốn giữ đứa bé thì cầm thuốc này, lúc nãy bác sĩ nói gì em có hiểu không? Nếu em quyết định uống thuốc thì mấy ngày này kiên trì uống, nếu không qua mấy ngày, có uống thuốc cũng không được, phải làm phẫu thuật đấy. Trở về liền uống thuốc ngay.”
Trong lòng Kiều Gia Thuần thấp thỏm bất an lại do dự, trong lòng đều hoảng sợ. Không thể kéo dài, kéo dài thêm nữa thì uống thuốc không còn tác dụng, cô không muốn làm phẫu thuật, chỉ cần tưởng tượng một chút là hai chân cô đều run rẩy, quá đáng sợ! Nhưng nhìn hộp thuốc, cô lại không dám uống.
Cô không biết nên làm như thế nào, vừa mờ mịt vừa sợ hãi, không có ai có thể bàn bạc.
Buổi tối về nhà ngủ, Kiều Gia Thuần mơ thấy rất nhiều con búp bê đáng yêu, lông xù xù, chúng nó mở đôi mắt thật to nhìn cô. Nhưng một khắc sau đó, chúng đột nhiên biến mất mà thay vào đó là từng cái bóng màu đen từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tấn công về phía cô. Cùng lúc đó, mọi thứ xung quanh cô cũng quay cuồng, cô bị một cổ lực đạo không rõ ở đâu nắm lấy tay cô nhanh chóng xoay tròn theo. Bóng tối vô tận khiến cho cô vô cùng sợ hãi.
Dừng lại đi, mau dừng lại đi.
Kiều Gia Thuần biết mình đang ở trong giấc mơ, chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi. Nhưng bất luận cô cố gắng mở mắt ra như thế nào đi nữa, bất luận cô dùng ý chí của mình cố gắng không thể sa vào giấc ngủ mê man, phải để bản thân mình tỉnh lại như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể nào mở mắt ra. Cô bị cơn ác mộng quấn lấy.
Cuối cùng, ở trong cơn ác mộng cô kêu to “A!” một tiếng, sau đó tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, trái tim hoảng loạn đập bịch bịch.
Chưa tỉnh táo, Kiều Gia Thuần ôm ngực.
Một lúc lâu, cô mới có thể tìm lại hơi thở bình thường, cảm thấy khát nước liền cầm ly nước đặt trên tủ đầu giường uống ừng ực.
Đặt ly nước xuống, tầm mắt Kiều Gia Thuần liếc nhìn điện thoại di động để bên cạnh.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn cái tên đang bị nằm trong danh sách đen.
Giờ phút này, đêm khuya vắng người, cô đơn không có ai giúp đỡ, cô vô cùng muốn gọi điện thoại cho anh.
Cô thật sự rất cần ai đó an ủi và chống đỡ cho cô, cô thật sự rất cần một người nào đó ở bên cạnh có thể nói cho cô biết bây giờ phải làm như thế nào.
Kiều Gia Thuần xóa tên Lục Cảnh Hành khỏi danh sách đen, muốn gọi điện thoại cho anh. Nhưng một giây sau đó, cô lại đưa tên anh vào danh sách đen lại. Thật sự giống như chiếc hộp Pandora, có một vài thứ không thể thả ra ngoài.
Bây giờ Lục Cảnh Hành đã có bạn gái, anh là một nam nhân cặn bã, mặc người dạ thú, bên ngoài lịch sự bên trong bại hoại, tội lỗi chồng chất!
Làm sao cô lại có thể tiếp tục dây dưa với anh? Ở bên cạnh anh, cô đã bị thua thiệt quá nhiều rồi.
Trong lòng anh nhất định nghĩ cô là một người phụ nữ rẻ tiền, là một người có thể dễ dàng bị đàn ông đùa bỡn, là một người phụ nữ hèn mọn có thể tùy tiện quỳ xuống bám lấy ống quần đàn ông. Kiều Gia Thuần không cho phép mình bởi vì nhất thời mềm yếu mà để cho Lục Cảnh Hành cười nhạo cô thêm một lần nào nữa. Có lẽ anh nghĩ tổn thương cô như vậy còn nhẹ lắm.
Ngày hôm sau, Kiều Gia Thuần hẹn gặp Quan San, có điều tạm thời Quan San có việc nên Kiều Gia Thuần đi trung tâm mua sắm mua ít đồ rồi tùy tiện tìm một quán ăn cơm
Gọi món ăn xong, Kiều Gia Thuần tìm chỗ ngồi xuống. Cô lấy thuốc từ trong túi xách ra, trong đầu nghĩ chờ chút nữa ăn cơm xong sẽ uống.
Kiều Gia Thuần, ngươi phải có dũng khí của tráng sĩ đoạn tay áo.
Phải thật mạnh mẽ lên, phải dám đối diện với những u tối trong cuộc sống.
Lúc Kiều Gia Thuần đang tự vận động tư tưởng trong đầu, phía trước liền có một người đi đến, ở phía đối diện ngồi xuống.
Kiều Gia Thuần theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy rõ người đến, cô lập tức kéo khóa của túi xách lại. Có điều đối phương hình như không để ý đến hành động đó của cô.
Kiều Gia Thuần tiến vào trạng thái phòng ngự, giống như một tiểu mèo hoang nhìn thấy người xa lạ đi vào địa bàn của nó. Ánh mắt chăm chú nhìn đối phương, đồng thời nói: “Xin lỗi, chỗ đó có người ngồi rồi.”
Lục Cảnh Hành nhìn dáng vẻ phòng bị của Kiều Gia Thuần, thấy có chút đáng yêu.
Anh không nhịn được mỉm cười, lại đưa tay sờ sờ mũi để che giấu nụ cười của mình, không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút: “Phải không? Người đâu? Sao anh không thấy?”
Kiều Gia Thuần không trả lời.
Đây là tiệm bán thức ăn nhanh, lúc đông khách, hai người xa lạ cũng có thể ngồi cùng một bàn. Nhưng bây giờ thời gian còn rất sớm, trong tiệm không phải còn rất nhiều chỗ trống sao?
Nhưng Lục Cảnh Hành đặt số gọi đồ ăn của anh trên bàn, cơ thể dựa vào lưng ghế, một bộ dáng muốn cùng đấu với cô.
Kiều Gia Thuần tất nhiên có thể đi qua chỗ khác ngồi nhưng mà tại sao cô lại phải nhường vị trí của mình cho Lục Cảnh Hành, như vậy giống như cô sợ anh, hứ, để xem ai sợ ai chứ.
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, không ai chịu phục ai.
“Cơm thịt bò cà ri của quý khách đây ạ.” Nam phục vụ mang đồ ăn đến cho Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần lười đối phó với Lục Cảnh Hành, cầm muỗng lên ăn.
Cô đưa miếng thịt bò vào miệng, nhai. Rất nhanh Kiều Gia Thuần nhíu mi. Muốn nôn, tại sao lại khó ăn như vậy?
Món thịt bò này rất nặng mùi a, sao người ta có thể bán? Kiều Gia Thuần có chút chán ghét, vội vàng uống miếng nước áp cơn buồn nôn xuống.
“Xin chào, đây là cơm gà chiên cà ri của ngài.”
Đồ ăn của Lục Cảnh Hành cũng tới, Kiều Gia Thuần giương mắt liếc trộm anh, nhìn anh đưa từng miếng gà chiên vào miệng.
Ngô, nhìn dáng vẻ của anh có vẻ món ăn đó rất ngon, biết vậy cô đã gọi món gà chiên cà ri đó.
Lục Cảnh Hành ung dung thong thả ăn cơm, cảm nhận được ánh mắt của Kiều Gia Thuần, anh ngước mắt lên nhìn cô.
Kiều Gia Thuần cố ý dời tầm mắt, làm bộ thưởng thức tấm áp phích đang treo trên tường ở phía đối diện.
Lục Cảnh Hành cúi đầu tiếp tục ăn.
Kiều Gia Thuần đâm đâm miếng thịt trong dĩa, nhìn thật giống như phân vậy, nhìn không có một chút khẩu vị nào.
Đem thịt trong dĩa lựa ra, Kiều Gia Thuần miễn cưỡng ăn vài miếng cơm trộn cà ri, sau đó cầm thấy túi xách, đi.
Kiều Gia Thuần mới vừa từ trong quán đi ra không được bao xa thì sau lưng có người đuổi theo.
“Gia Thuần.”
Kiều Gia Thuần dừng chân một cái nhưng lại rất nhanh tiếp tục đi về phía trước.
Lục Cảnh Hành chạy hai ba bước liền đuổi kịp cô: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Phải không?” Kiều Gia Thuần dừng bước nhìn Lục Cảnh Hành: “Xin lỗi, nhưng em không có chuyện gì để nói với anh.”
Kiều Gia Thuần sải bước đi về phía trước nhưng Lục Cảnh Hành lại đuổi theo.
Kiều Gia Thuần tức giận nói: “Đừng đi theo em.”
Nhưng Lục Cảnh Hành vẫn giữ vững tốc độ đi bên cạnh cô.
Kiều Gia Thuần cả giận nói: “Em nói đừng có đi theo em!”
Lục Cảnh Hành tiến lên một bước, ngăn Kiều Gia Thuần lại, nói: “Gia Thuần …”
Thanh âm của Lục Cảnh Hành phải ngừng lại, bởi vì Kiều Gia Thuần ói.
Lúc nãy ăn cơm Kiều Gia Thuần đã có chút muốn nôn, sau đó vừa đi cô cảm thấy cảm giác này ngày càng mãnh liệt. Cô nói Lục Cảnh Hành để cho cô đi là bởi vì cô vội vả muốn đi đến phòng vệ sinh, hơn nữa cô không biết chắc mình có thể ói trên đường đi đến phòng vệ sinh hay không. Nhưng mà Lục Cảnh Hành cứ một mực dây dưa không cho cô đi.
Cuối cùng, cảm giác muốn ói mãnh liệt xông đến, Kiều Gia Thuần không nhịn được ói ra.
Tất cả đều ói lên trên y phục của Lục Cảnh Hành.
Sau đó cô không nhịn được quỳ xuống, điên cuồng nôn ra trên mặt đất, không chỉ là từ miệng mà thậm chí còn từ lỗ mũi, cô vừa ói vừa chảy nước mắt.
Mái tóc dài của cô rủ xuống, che lấy khuôn mặt cô. Cô hy vọng Lục Cảnh Hành và tất cả mọi người đi đường xung quanh không thấy dáng vẻ lúc này của cô.
Trong lòng cô cũng đang khóc. Sống từng ấy năm, chưa bao giờ cô ở bên ngoài chật vật như vậy.
Ô ô ô, thật là mất thể diện. Nhìn thấy dáng vẻ như quỷ của cô bây giờ, cô trong mắt của Lục Cảnh Hành nhất định đã mất hết hình tượng rồi.
Nhưng Lục Cảnh Hành ngồi xuống, giúp cô vỗ vỗ lưng. Mẹ nó, anh không nên nhìn mặt cô lúc này. Này này, có thể giúp cô che giấu không để người khác thấy rõ mặt cô được không.
Kiều Gia Thuần rốt cuộc ói xong.
Thật ra thì cô chỉ còn cách nhà vệ sinh có mấy bước thôi. Giờ phút này, Kiều Gia Thuần hận thể chui xuống đất, cô vội vàng che mặt chạy vào nhà vệ sinh nữ.
Kiều Gia Thuần ở trong nhà vệ sinh sửa soạn một chút, thật may, đồ ói không dính trên người.
Súc miệng, tóc ở hai bên dính đồ ói, có chút bẩn, cô lấy nước rửa qua, sau đó cô rửa mặt, dùng khăn giấy lau khô.
Ha, ói xong liền thấy thoải mái hơn, cảm giác bực bội lúc nãy đều bị quét sạch. Chẳng qua là cổ họng và mũi bị dịch vị dạ dày tràn qua, bây giờ vẫn có cảm giác đau nhức.
Quan San gọi điện thoại đến, hỏi Kiều Gia Thuần đang ở đâu. Kiều Gia Thuần báo vị trí của mình.
Quan San rất nhanh đi đến, cô nhìn Kiều Gia Thuần nói: “Nhìn thấy Lục Cảnh Hành rồi.”
“Vẫn còn ở đó?” Kiều Gia Thuần hỏi.
“Đúng vậy. Anh ta nói cậu ói, nói tớ vào xem cậu có sao không.”
“Vậy cậu làm cho anh ta rời đi đi.” Mới lúc nãy bị anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, bây giờ Kiều Gia Thuần không có mặt mũi đi ra ngoài.
Quan San nhìn Kiều Gia Thuần, mặt mày hớn hở nói: “Cục cưng, tốt, ói cả lên trên người anh ta, ahahaha…”
Quan San đi ra ngoài, một lát sau thì trở lại.
Kiều Gia Thuần gấp gáp hỏi: “Như thế nào, anh ta đi chưa?”
“Đi rồi.”
Được như nguyện nhưng trong lòng Kiều Gia Thuần lại sinh ra chút cảm giác mất mác: “Cậu nói anh ta như thế nào?”
Quan San không kiềm được cười lớn, cười xong mới nói: “Tớ nói với anh ta cậu nhìn thấy anh ta liền muốn ói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...