Chương 5: Như này không được, cô còn muốn hóa bị động thành chủ động.
Lâm Tố lại đến bệnh viện số ba, mang cốc trà sữa cho y tá giúp cô lần trước. Cô ấy bưng lấy cốc trà sữa, đôi mắt tràn đầy vui sướng và hưng phấn sau khi uống đồ ngọt.
“Cảm ơn cô, tôi thích uống trà sữa nhất!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố đứng bên cạnh cô ấy, nhìn đôi mắt cô ấy thỏa mãn mà híp thành một đường, nói: “Đừng khách khí. Còn phải cảm ơn lần trước cô đã giúp.”
“Hì hì.” Y tá ngậm ống hút, ngượng ngùng cười một tiếng.
Cô ấy uống hai ngụm trà sữa, nhớ đến công việc của mình, nhả ống hút ra hỏi Lâm Tố: “Hôm nay ngài đến khám và điều trị đúng không?”
“Đúng vậy.” Lâm Tố còn xòe đơn đăng ký trong tay ra, “Vẫn là Đào Mục Chi.”
“Bác sĩ Đào sao.” Y tá xem đơn đăng kí của cô xong, nói với Lâm Tố: “Bác sĩ Đào bây giờ còn có bệnh nhân đang khám và điều trị trong phòng, cô có thể phải chờ một lát.”
Lâm Tố nghe xong, tâm tình tốt vừa nhìn thấy y tá uống trà sữa ban nãy đã bay hơn nửa: “Anh ấy hẹn tôi 4 giờ đến.”
Kết quả 4 giờ phòng khám của anh còn có bệnh nhân?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y tá rõ ràng phát hiện cảm xúc của Lâm Tố đi lên, cô ấy vội vàng giải thích: “Đúng vậy, bác sĩ Đào quả thực hẹn ngài 4 giờ đến. Nhưng mà, ngài biết đấy chúng tôi tiếp xúc đều là những bệnh nhân tâm lý hoặc là trạng thái tinh thần không tốt. Có đôi khi thời gian khám và điều trị không đúng chuẩn lắm, bởi vì có một vài bệnh nhân tình hình nghiêm trọng, cần thời gian dài chữa trị.”
Nói đến đây, y tá mỉm cười: “Ngài có thể hiểu được đi.”
Lâm Tố: “...”
Cô chẳng hiểu được đâu nhé, tình huống của cô nghiêm trọng như vậy, lần trước ở phòng khám của Đào Mục Chi chỉ cần mấy phút.
Nhưng nói những lời này không có tác dụng gì, bây giờ phòng khám của Đào Mục Chi còn có bệnh nhân, cô cũng không thể xông thẳng vào được. Nghĩ đến đây, khí huyết Lâm Tố dâng trào, nhíu chặt lông mày.
“Người bệnh kia còn phải bao lâu nữa?” Lâm Tố hỏi.
Y tá nói: “Không chắc nữa.”
Lâm Tố nói: “Vậy tôi đi đây.”
Lâm Tố xoay người đi về phía thang máy, y tá nhanh chóng kéo cô lại, giữ chặt rồi bắt đầu khuyên: “Đừng mà, cô Lâm ngài đã đến rồi, đi như vậy sao khám và điều trị được. Thật ra bệnh nhân vừa rồi đã vào rất lâu rồi, chắc là sắp kết thúc rồi, ngài chỉ cần đợi thêm một lát thôi là được rồi.”
Y tá thân hình không lớn, sức lại hơn người, bị cô ấy giữ chặt cánh tay, Lâm Tố hồi lâu không giãy giụa được. Tinh thần cô ấy bền bỉ, không khác gì Đại Cương.
Lâm Tố nhìn thoáng qua y tá, cô ấy mỉm cười với cô, cơn giận của Lâm Tố tạm thời đè xuống.
“Được, tôi đợi một lát.”
-
Y tá sau khi khuyên được Lâm Tố thì dẫn cô đi đến ghế dài bên ngoài phòng khám của Đào Mục Chi, bảo cô ở đây chờ anh. Chờ sau khi bệnh nhân kia của Đào Mục Chi kết thúc, ở trên màn hình điện tử ở hiển thị tên cô, đến lúc đó cô có thể trực tiếp đi vào.
Lâm Tố nghe lời y tá, ngồi ở trên ghế dài lạnh buốt. Ở bên phía y tá còn có chuyện khác, sau khi ngồi với Lâm Tố một lát, thì cầm trà sữa đi làm việc.
Lâm Tố ngồi một mình ở đó chờ đợi.
Đã rất lâu rồi Lâm Tố chưa từng chờ đợi điều gì, thậm chí cô còn quên mất quá trình chờ đợi gian nan thế nào. Hoặc là chính vì quá trình chờ đợi gian nan, cô mới không chờ đợi nữa.
Ngồi trên ghế dài một lúc, Lâm Tố đứng lên. Cô đứng ở bên cạnh màn hình điện tử kia, trên màn hình điện tử là tên là người đang khám bệnh, còn đang tiến hành chưa kết thúc.
Lâm Tố dời mắt nhìn về bên cạnh, nhìn thấy giới thiệu vắn tắt của Đào Mục Chi mà hôm qua không thấy.
Nếu như hôm qua cô nhìn giới thiệu vắn tắt của các bác sĩ khác ở trên hai bên hành lang, sau đó lại nhìn thấy giới thiệu vắn tắt của Đào Mục Chi, vậy thì giới thiệu vắn tắt của Đào Mục Chi sẽ cho cô sự kinh diễm vô cùng lớn.
Thẩm mỹ là cần sự so sánh, ảnh chụp bên trên giới thiệu vắn tắt của Đào Mục Chi với ảnh chụp của các bác sĩ khác đằng trước đơn giản mà nói không thuộc cùng một thế giới.
Các bác sĩ đằng trước, chính là người bình thường trong cuộc sống bình thường, mà Đào Mục Chi thì giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ của nghệ thuật gia múa bút phác họa, chỉnh sửa, rồi sau khi phác họa lần nữa tạo thành.
Trên tấm ảnh, Đào Mục Chi mặc áo blouse trắng, bên trong mặc áo sơ mi màu xám tro nhạt và cà vạt sẫm màu, vẫn là dáng vẻ áo mũ chỉnh tề như cũ. Mà điểm khác với hôm qua chính là ở trên ảnh anh đeo kính gọng vàng. tròng kính mỏng tô điểm cho đôi mắt phượng mỏng của anh, khiến anh nhìn qua không lạnh lùng, mà biến thành một cảm giác nho nhã lạnh lùng nhã nhặn khác.
Nói mới thấy, anh đeo kính quả thực là trông còn đẹp hơn lúc không đeo kính. Mà bây giờ ảnh chụp đeo kính này, lại không đẹp bằng người thật của anh.
Kiểu giới thiệu vắn tắt này đều là tùy tiện tìm một cơ quan quảng cáo nghệ thuật chụp cho mấy tấm, sẽ không tìm góc cho anh, chỉnh sáng, dáng vẻ chụp ra tám chín phần là xấu hơn người thật.
Ảnh của Đào Mục Chi không thể nói là xấu hơn người thật, phải nói là ảnh chụp đẹp nhưng không đẹp bằng người thật.
Nếu như là cô chụp cho anh, chắc chắn đẹp hơn ảnh này không biết bao nhiêu lần, kỹ thuật của cô rất mạnh, Lâm Tố đắc ý nghĩ.
Xem xong ảnh chụp, Lâm Tố thu tầm mắt lại, một lần nữa ngồi lại trên ghế dài. Nương theo thời gian chờ đợi kéo dài, cảm xúc của Lâm Tố cũng theo đó lên cao.
Cô ngồi ở trên ghế dài, hai chân tựa trên ghế dựa lạnh buốt, mũi chân đè trên nền nhà, run nhẹ. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tốc độ run của Lâm Tố càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, cảm xúc của cô theo đó run rẩy không khống chế được, khiến cô không có cách nào tiếp tục chờ đợi thêm nữa.
Lâm Tố đứng dậy, gõ cửa hai lần, đẩy cửa phòng khám của Đào Mục Chi ra.
Cửa phòng khám đẩy ra, âm thanh đối thoại của bác sĩ và bệnh nhân bên trong chợt im bặt dừng lại. Nhìn thấy Lâm Tố đứng ở cửa, Đào Mục Chi nói với cô một tiếng.
“Tôi đang bận.”
Lâm Tố hỏi: “Bao lâu?”
“Mấy phút.” Đào Mục Chi nói.
Nghe được câu nói của Đào Mục Chi, Lâm Tố nhìn thoáng qua bệnh nhân trước mặt anh, sau đó cô nhíu chặt mày thu lại ánh mắt, tiện tay đóng cửa lại.
Đóng cửa lại, Lâm Tố một lần nữa ngồi ở ghế dài bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống, lo lắng cùng bực bội ban nãy lại dâng lên lần nữa, Lâm Tố khắc chế, cô lấy di động ra, chuẩn bị chơi game một lát.
Cô rất ít khi chơi gam trên điện thoại, bình thường giết thời gian đều là uống rượu, hoặc là tìm một chút hạng mục kích thích. Game trên điện thoại mặc dù cũng có chút kích thích, nhưng đều là giả, cô không cảm nhận được cảm giác huyết mạch dâng trào trong game. Cho nên cô phần nhiều là chơi một vài trò dạng giải đố trí tuệ, ví dụ như Tiêu Tiêu Lạc (1).
(1) Kiểu game chơi như Candy Crush Saga.
Kiểu trò chơi giải đố trí tuệ này có khuyết điểm, chính là cần động não. Giống như Tiêu Tiêu Lạc, Lâm Tố càng thích cảm giác sung sướng khi bọn chúng bị tiêu diệt và cô qua cửa. Mà sau khi chơi mấy cửa nữa, đã không thể không não trực tiếp qua cửa. Một lần rồi lại một lần thất bại tích tụ một chỗ, Lâm Tố kiềm chế xúc động đập di động, một lần nữa gõ cửa phòng khám.
Bên trong phòng khám, phần khám và điều trị của Đào Mục Chi và bệnh nhân đã kết thúc. Đào Mục Chi đứng sau bàn làm việc, bệnh nhân cũng đã đứng dậy. Lâm Tố đẩy cửa hai lần, bệnh nhân nói xin lỗi với cô, xoay người rời đi.
Bệnh nhân rời đi rồi, trong phòng khám chỉ còn lại Lâm Tố và Đào Mục Chi. Lâm Tố đi đến trước bàn làm việc của Đào Mục Chi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cô đã làm tốt công tác chuẩn bị, hôm nay bất kể Đào Mục Chi nói cái gì cô cũng sẽ không đáp lại.
Sau khi Lâm Tố ngồi xuống, Đào Mục Chi cầm đơn đăng ký của cô ghim ở bên cạnh, ghi xong đơn đăng ký, Đào Mục Chi nhìn cô một cái, nói: “Cô trở về đi.”
Lâm Tố: “...”
Trong đôi mắt không chút cảm xúc của Lâm Tô lần nữa gợn sóng, Đào Mục Chi nói: “Khám và điều trị hôm nay đã kết thúc rồi.”
Mưu mẹo giống y hệt hôm qua, thậm chí mà nói, còn quá đáng hơn mưu mẹo hôm qua. Nhưng Lâm Tố không thể không nghi ngờ, đây là mánh khóe Đào Mục Chi dụ dỗ cô nói chuyện. Cô vẫn ngồi tại chỗ như cũ, không động đậy.
Giống như là biết trong lòng Lâm Tố nghĩ gì, Đào Mục Chi ngồi lại vào chỗ của mình, nói: “Mục đích khám và điều trị của tôi hôm nay là để cô chờ tôi, kiểm tra tính kiên nhẫn của cô.”
Mí mắt Lâm Tố khẽ căng lên.
Cho nên…
“Tôi thắng rồi.” Đào Mục Chi nói.
Sau khi Đào Mục Chi nhẹ nhàng nói xong câu anh thắng rồi, phòng khám rơi vào sự yên tĩnh tựa như chết chóc vậy. Lâm Tố ngồi đối diện với anh, biểu cảm của cô không có bất kỳ độ ấm nào, thậm chí không có bất kỳ gợn sóng nào.
Sau ba giây nhìn chằm chằm Đào Mục Chi như vậy, Lâm Tố nói: “Lần này tôi chắc chắn phải đi khiếu nại anh.”
Cô nói xong, không đợi Đào Mục Chi nói, đứng dậy rời khỏi phòng khám của Đào Mục Chi.
-
Lúc Lâm Tố rời khỏi phòng khám của Đào Mục Chi, thậm chí còn không có tâm tình thông qua việc đóng sầm cửa thể hiện sự bất mãn của mình. Con dưới dưới tình huống cảm xúc cáu kỉnh cực độ, sẽ không có biểu hiện giải phóng ra ngoài.
Sắc mặt cô bình tĩnh sau khi rời khỏi phòng khám của Đào Mục CHi xong, trực tiếp đi đến bộ phận khiếu nại của bệnh viện. Tìm bộ phận khiếu nại cũng không phải đơn giản như vậy, Lâm Tố hiếm khi có trình tự có kiên nhẫn đi tìm bộ phận khiếu nại, có một bác sĩ già lớn tuổi tiếp đãi cô.
Lâm Tố và cửa chưa kịp ngồi xuống, đã trình bày hai lần đến phòng khám tâm lý của Đào Mục Chi nhận được đãi ngộ không công bằng với bác sĩ già. Bao gồm lần đầu tiên anh chưa tới mấy phút đã bảo cô đi, gồm cả anh không có quan niệm thời gian, để cô chờ đợi ở bên ngoài, kết quả sau khi cô đợi xong, vậy mà anh lại nói mục đích chính là để cô đợi.
Bệnh nhân là bệnh nhân, mặc dù không phải là quan hệ khashc hàng và thương nhân, nhưng thái độ của bác sĩ đối với bệnh nhân hẳn nên là bao dung kiên nhẫn có lòng yêu thương. Cô vì vấn đề về tâm lý mới đến khám bác sĩ tâm lý, thế nhưng sau khi khác bác sĩ tâm lý, cô nghi ngờ một cách hợp lý vấn đề tâm lý của cô càng nghiêm trọng hơn.
Lâm Tố ngồi trong phòng làm việc của bộ phận khiếu nại, trình bày xong hoàn cảnh cô gặp phải với bác sĩ già, biểu đạt sự tố cáo của cô, cô đã rất lâu rồi không nói chuyện sảng khoái như vậy, cô cảm nhận được lời cô nói ở trong phòng làm việc nho nhỏ này giống như tất cả lời cô nói trong hai năm này.
Mà bác sĩ già kiên nhẫn nghe hết lời miêu tả của cô, thỉnh thoảng sẽ còn gật đầu đồng tình với quan điểm của cô, ăn nhập với cách nói của cô, sau khi Lâm Tố nói xong, bác sĩ già tổng kết nói: “Thật sự quá đáng.”
Lâm Tố nhận được câu nói của bác sĩ già, cảm xúc vừa bởi vì dốc hết ruột gan ra nói được lấp đầy sự thỏa mãn khi nhận được khẳng định, cô nói: “Đúng chưa! Ngài cũng cảm thấy anh ấy quá đáng đúng không!”
“Đúng thế.” Bác sĩ già đồng ý. Bác sĩ già nhìn qua năm nay hơn 60 mấy tuổi, là một lão đầu cao tuổi, nhưng ánh mắt ông ấy vô cùng sáng ngời, nhìn qua rất hòa ái hiền lành, có chút giống với kiểu trưởng bối thân thiết.
Sau khi bác sĩ già nói xong, cảm xúc của Lâm Tố đã bình phục lại không ít, thế nhưng lời tiếp đó của bác sĩ già, khiến cảm xúc vừa mới ổn định lại của cô lại leo lên.
“Chỉ có điều về phương diện khám và điều trị tâm lý bác sĩ Đào luôn có phương pháp đặc biệt của cậu ấy, có đôi khi có thể bệnh nhân không hiểu lắm, nhưng thật ra cậu ấy thật sự đang khám và điều trị cho ngài.”
Lâm Tố: “...”
“Tôi chưa từng gặp kiểu khám và điều trị thế này.” Lâm Tố nói, “Tôi gặp anh ấy hai lần, thời gian ở cùng thậm chí còn không đến 5 phút.”
“Đây là cách thức khám và điều trị của cậu ấy, về cách khám và điều trị của bác sĩ bộ phận khiếu nại của chúng tôi không dễ can thiệp.” Bác sĩ già nói.
Lâm Tố: “Vậy thì mặc cho anh ấy như vậy?”
Bác sĩ già: “Cậu ấy như vậy chưa chắc là không có y đức, cậu ấy làm như vậy tự có lý do của cậu ấy.”
Bác sĩ già nói đến đây, Lâm Tố xem như đã hiểu rõ rồi. Những khiếu nại ban nãy của cô cùng bác sĩ già, ông ấy ừ ừ gật đầu đồng ý căn bản không có tác dụng gì hết.
Ông ấy hiểu cho bạn, nhưng ông ấy mặc kệ.
“Mấy người cứ bao che bác sĩ của mình như vậy?” Lâm Tố hỏi.
“Cũng không phải.” Bác sĩ già giải thích nói: “Chủ yếu là chúng tôi tin tưởng vào y thuật của bác sĩ Đào.”
Lâm Tố: “...”
Bác sĩ già giải thích với Lâm Tố xong, Lâm Tố đối diện vốn đang bừng bừng sức sống, trở nên yên tĩnh lại. Cô ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, giống như bị phương thức xử lý của bọn họ làm cho im lặng.
Cái này dù sao cũng là khiếu nại, vẫn phải thông cảm cho tâm tình của bệnh nhân.
Nghĩ tới đây, bác sĩ già nhìn Lâm Tố, thử dò xét nói: “Nếu không thì tôi gọi cậu ấy đến phê bình cậu ấy một chút?”
Lâm Tố: “...”
Ông ở chỗ này làm công tác khuyên can cho hai vợ chồng hả?
“Không cần.” Lâm Tố hoàn toàn từ bỏ, nói với bác sĩ già: “Về sau tôi sẽ không tới bệnh viện mấy người nữa.”
-
Lâm Tố giống như thân thể bị móc rỗng, bay nhè nhẹ rời khỏi tòa nhà bệnh viện, về đến xe của mình. Vừa rồi cô giống như phát tiết sạch sẽ toàn bộ cảm xúc của mình, bây giờ ngược lại đã bình tĩnh trở lại, giống như đắc đạo thành tiên vậy.
Cô dám nói, cô còn chưa bao giờ hết cáu kỉnh dễ như vậy nhé.
Nhưng mà một giây sau, tin nhắn của Đào Mục Chi gửi đến, cảm xúc vốn rỗng tuếch của cô thoáng chốc được huy động, tràn ngập toàn bộ lồng ngực, Lâm Tố nháy mắt lại trở thành một chiến thành.
[Đào Mục Chi: Thời gian khám và điều trị lần sau là thứ hai tuần sau 4 giờ.]
Cuối cùng Lâm Tố vẫn ném di động đi.
Điện thoại bị nặng nề ném đến ghế lái phụ, sau hai lần bắn ngược, rơi xuống phía dưới ghế lái phụ. Lâm Tố cảm thấy mình giống như bị lửa thiêu đốt, bây giờ cô mở miệng cũng có thể phun ra lửa.
Thật sự là tức chết mà!
Thế mà bị anh đùa giỡn hai lần liền! Còn để anh thắng cả hai lần! Cô cho rằng lần này bọn họ sẽ là 1:1, không ngờ lại thành 0:2!
Lâm Tố sắp bùng nổ.
Cô bùng nổ không chỉ vì cô thua, còn là vì cô không cam tâm cứ để thua như vậy. Nhưng nếu như tiếp tục khám và điều trị, tiếp tục đi theo kế hoạch của anh, tám chín phần cô lại thất bại.
Cô quá bị động.
Thế này không được, cô muốn hóa bị động thành chủ động.
Nghĩ tới đây, Lâm Tố giống như quả bom nổ tung đã chậm rãi tắt lửa. Lửa tắt rồi, Lâm Tố nhặt di động lên, khởi động xe lái khỏi bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...