Hoa hồng mềm gai

Chương 45: Còn không phải là liếc mắt đưa tình sao.
 
Lúc Lâm Tố đang nhìn về phía Đào Mục Chi, bởi vì nụ cười của anh quá mê người, cô thất thần trong nháy mắt. Chờ sau khi cô hồi phục tinh thần, Lâm Tố: “...”
 
Sao lại cảm ơn cô rồi! Ai cho anh ở lại nhà tôi ăn cơm hả? Chẳng lẽ thật sự không khách khí thế à!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Tố giãy giụa cơ thể, muốn thoát ra, nhưng tay Đào Mục Chi có lực lại hoàn toàn ôm trọn vai cô, cơ thể anh thì hoàn toàn ôm cô ở trong ngực, sau khi Lâm Tố giãy giụa hai cái, chẳng những không thoát ra được, ngược lại ở trong mắt của mẹ, giống như cô đang làm nũng với Đào Mục Chi.
 
Lâm Tố: “...”
 
Lâm Tố ở trong ngực Đào Mục Chi sau khi giãy giụa vô hiệu mấy lần, dứt khoát cũng từ bỏ giãy giụa. Vừa rồi Đào Mục Chi nói bọn họ là quan hệ ở chung, vậy cũng không sai. Bọn họ quả thực là đang ở chung, chỉ là không phải ở chung kiểu bạn trai bạn gái, mà là kiểu ở chung cô chủ và bảo mẫu.
 
Khi cô muốn nói một câu nhắc nhở Đào Mục Chi quan hệ giữa hai người bọn họ một chút, Đào Mục Chi lại cực kỳ kịp thời xác nhận vị trí thân phận của anh  trong quan hệ sống chung của bọn họ.
 
“Bình thường ở nhà đều là cháu nấu cơm, cháu có thể phụ giúp.” Đào Mục Chi nói với Lâm Mộ Hoa, nói xong, anh liếc nhìn Lâm Tố trong ngực, “Em đi thay quần áo đi, chúng ta đi mua thức ăn.”
 
Sau khi Đào Mục Chi nói xong câu này, Lâm Tố sững sờ chốc lát. Cô ngây ngốc nhớ đến mỗi một câu nói của Đào Mục Chi sau khi vào nhà cô, mỗi một câu anh nói, hình như đều sai nhưng lại giống như đúng, nhất thời cô cũng không biết rốt cuộc cô và Đào Mục Chi là quan hệ gì.
 
Mà lúc Lâm Tố ngây ngốc, đáy mắt Lâm Mộ Hoa hiện lên một tầng ý cười.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật sao? Vậy cũng phải cảm ơn cháu bình thường đã chăm sóc Tiểu Tố.” Lâm Mộ Hoa cảm ơn Đào Mục Chi xong, mỉm cười nói với Lâm Tố: “Tiểu Tố, đi thay quần áo, chúng ta đi chợ.”
 
Đào Mục Chi sắp xếp cô thay quần áo, Lâm Tố không nhúc nhích. Nhưng mẹ sắp xếp cô làm cái gì, trước nay cô ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ đầu óc Lâm Tố hỗn loạn cào cào, giống như một cuộn dây quấn thành một cục vậy. Nhưng mặc dù loạn, mạch suy nghĩ chính vẫn rất rõ ràng.
 
Mẹ không ghét Đào Mục Chi, cũng sẵn lòng tiếp đón Đào Mục Chi, hơn nữa Đào Mục Chi cũng không phải là ăn cơm miễn phí, sẽ giúp làm cơm, vậy cô cũng đành bất đắc dĩ đồng ý cho anh ăn cơm tối ở nhà vậy.
 
“Được ạ.” Lâm Tố gật đầu, tiếp đó lên tầng.
 
-
 
Trong phòng khách tầng một chỉ còn lại Lâm Mộ Hoa và Đào Mục Chi. Hai con người xa lạ, không có sợi dây gắn bó là Lâm Tố, lần đầu tiên gặp mặt, dưới cùng một chỗ cùng một không gian, ít nhiều cũng có chút lúng túng.
 
Nhưng Đào Mục Chi và Lâm Mộ Hoa đều không phải là người dễ dàng khiến cho người ta nhìn ra sự lúng túng. Lúc Lâm Tố lên tầng thay quần áo, Lâm Mộ Hoa lại mỉm cười với Đào Mục Chi, bà nghiêng người qua, nói với Đào Mục Chi.
 
“Con bé thay quần áo phải mất một lúc, đừng ngại, trước tiên lên tầng hai ngồi một chút đi.”
 
Lâm Mộ Hoa mời nhiệt tình, Đào Mục Chi nhìn bà, mỉm cười: “Vâng, cảm ơn cô.”
 
Nói xong, anh đứng dậy lên cầu thang.
 
Hai người một trước một sau, đến phòng khách ở tầng hai. Không gian tầng một kiểu nhà này nhỏ hơn tầng hai, hơn nữa sống ở tầng hai an toàn, cho nên tầng một bình thường đều dùng để chứa đồ đạc, tầng hai thì là khu sinh hoạt.
 

Diện tích tầng hai của nhà Lâm Tố khá lớn, phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, ban công, được bố trí sạch sẽ ấm áp. Cầu thang nối liền với phòng ăn, hướng vào trong phía phòng ăn thì là phòng khách. Bên cạnh phòng khách có một cửa nhỏ, ngoài cửa là ban công. Ban công là kiểu hướng mặt trời, bây giờ nắng chiều nghiêng mình rơi xuống ban công, trên lớp kính ban công có thể phản chiếu rõ ràng cảnh tượng bên trong phòng khách.   
 
Sau khi Đào Mục Chi lên tầng, Lâm Mộ Hoa mời anh ngồi trên ghế sofa phòng khách. Đào Mục Chi ngồi xuống, Lâm Mộ Hoa lại tìm kiếm trong ngăn kéo bàn trà, vừa tìm vừa dùng ánh mắt chứa sự áy náy nói với Đào Mục Chi: “Xin lỗi cháu, trong nhà bình thường không có nhiều khách đến, không biết lá trà để ở chỗ nào rồi.”

“Cô không cần khách khí đâu, cháu uống nước là được rồi.” Đào Mục Chi nói.
 
Đào Mục Chi nói xong, không đợi Lâm Mộ Hoa nói chuyện, điện thoại của anh đột nhiên rung lên. Đào Mục Chi áy náy gật đầu với Lâm Mộ Hoa đang muốn nói gì đó, tiếp theo, anh lấy di động ra.
 
Lúc lấy di động ra, Đào Mục Chi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình. Khoảnh khắc nhìn thấy số điện thoại kia, gần như là trong một nháy mắt, ánh mắt Đào Mục Chi không tự chủ được nhìn về phía Lâm Mộ Hoa.
 
Trong ánh mắt anh mang theo chút hốt hoảng rất nhỏ, nhưng gần như là trong một giây thôi đã giấu những hốt hoảng kia đi. Sau khi che giấu, động tác nhỏ lén lút của anh đã bán đứng tâm trạng anh bây giờ, anh căng thẳng mím chặt đôi môi mỏng, thậm chí gò má chỗ cằm, anh khẽ cắn răng. Điều này đại diện cho việc hiện tại anh có chút hoảng hốt và lo lắng, bởi vì cuộc điện thoại trên tay bây giờ.
 
Lâm Mộ Hoa yên tĩnh quan sát anh. Đào Mục Chi thì ở trong sự quan sát của bà nhẹ nhàng thở phào một hơi, yết hầu anh chuyển động, tiếng rung của di động càng thêm dồn dập, như là bùa đòi mạng, đầu lưỡi anh khẽ tì lên răng hàm, sau khi liếm môi dưới, nhìn về phía Lâm Mộ Hoa.
 
“Thật xin lỗi, cô…”
 
Lúc Đào Mục Chi nói xong câu đó, vẻ quan sát trong mắt Lâm Mộ Hoa thu lại, một lần nữa hiện lên sự dịu dàng của bậc trưởng bối. Khi Đào Mục Chi gọi bà, đôi lông mày của bà khẽ nhướng lên, giống như là đang chờ Đào Mục Chi nói chuyện. Mà Đào Mục Chi chưa nói xong, bà giống như đã dự đoán trước được lời anh muốn nói, bảo một câu: “Cháu có thể đến ban công.”
 
Ban công cùng phòng khách có cửa ngăn cách, giống như một không gian độc lập. Không gian này mặc dù cũng nằm trong phạm vi tầm mắt của phòng khách, nhưng có thể đảm bảo anh thấp giọng nói chuyện sẽ không để người trong phòng khách nghe thấy.
 
Nghe được đề nghị của Lâm Mộ Hoa, trong mắt Đào Mục Chi lóe lên tia buông lỏng, anh khẽ gật đầu với Lâm Mộ Hoa, sau khi một tiếng xin lỗi, cầm di động đi ra ban công.
 
Khi đến trước của ban công, Đào Mục Chi đã ấn nghe. Sau khi anh ấn nghe điện thoại, trong ống nghe điện thoại anh truyền đến giọng một người phụ nữ.
 
“Con (Anh) đang ở đâu thế?”
 
Âm thanh này rõ ràng lại lập tức truyền vào tai Lâm Mộ Hoa vẫn cúi đầu tìm lá trà trong phòng khách, một giây sau Đào Mục Chi đã đóng cửa ban công lại, ngăn cách âm thanh trò chuyện của anh và đầu kia điện thoại.
 
Ánh mắt Lâm Mộ Hoa đặt ở trong ngăn kéo bàn trà, nhìn qua ngăn kéo trống không, mi mắt bà khẽ nâng lên, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khách.
 
-
 
Đào Mục Chi đứng ở ban công, nghe điện thoại. Trong điện thoại có người nói gì đó, Đào Mục Chi đáp lại từng câu.
 
“Con (Anh) đang đi công tác.”
 
“Đương nhiên không muốn, nhưng đã sắp xếp rồi cũng không còn cách nào khác.”
 
“Con (Anh) muốn ở bên mẹ (em), vất vả lắm mới có ngày nghỉ, thật sự xin lỗi.”
 
“Được. Để bố mẹ anh và em cùng đi, xem kỹ một chút. Hôn lễ của chúng ta đã định sẵn từ trước rồi, anh thế nào cũng được, em thích là được.”
 
“Chú rể không thể nhìn dáng vẻ cô dâu mặc áo cưới được, em có thể để bạn bè và em cùng đi xem một chút, em mặc gì cũng đẹp hết.”
 

“Anh có thể làm gì chứ? Sao có thể đến tìm người con gái khác được, người anh yêu nhất là em.”
 
“Anh muốn chạy cũng không chạy được, Tết dương lịch là chúng ta sắp kết hôn rồi.”
 
Đào Mục Chi đứng trước cửa kính ban công, trên cửa kính, phản chiếu lấy bóng hình của anh. Anh cầm điện thoại, ống nghe dán bên tai, mà không biết từ lúc nào, âm thanh trong ống nghe sớm đã biến mất. Anh cầm điện thoại, nói chuyện, như là vẫn đang trong cuộc gọi.
 
Lúc anh nhận cuộc điện thoại này, anh vừa vặn để âm thanh trong ống nghe truyền đến rõ nét trong phòng khách. Chờ đóng cửa ban công lại, ban công và phòng khách ngăn cách, anh im lặng không nói, mãi cho đến khi trước cửa sổ kính một bên khác của ban công, phản chiếu cửa lặng lẽ mở ra một khe hở, anh mới bắt đầu “trò chuyện” với đầu kia điện thoại.
 
Lượng thông tin “trò chuyện” phong phú, thông tin truyền rất nhanh, gần như là trong thời gian vài câu đối thoại đơn giản, đã truyền lại hết nội dung mà bóng hình sau khe cửa kia muốn nghe.
 
Sau khi anh nói xong chuyện “kết hôn”, khe cửa phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh như là đã đoán được tất cả, nhẹ nhàng mà bí mật đóng cửa lại.
 
Đợi cửa đóng lại, Đào Mục Chi cầm điện thoại, thu lại ánh sáng trong mắt nhìn nắng chiều phía chân trời.
 
-
 
Lâm Tố thay bộ quần áo này quả thực có hơi lâu.
 
Cô cũng không muốn lâu như vậy, chỉ là sau khi trở về phòng, cô còn đang phiền não nghĩ đến những lời Đào Mục Chi vừa mới nói trước mặt mẹ cô.
 
Đào Mục Chi nói những lời kia, chỉ là biểu đạt ý ngoài mặt chữ thôi, thật ra cũng không tính là sai. Bọn họ đúng là đang sống chung, anh cũng đúng là đang chăm sóc cô. Nhưng nếu như lời này nói với phụ huynh của bên nữ, vậy trong mắt phụ huynh, chính là tự nhận Đào Mục Chi là người yêu của cô, hơn nữa là một người yêu sống chung không tệ.
 
Bởi vì dù sao trong nhà đều là anh chăm sóc cô.
 
Mà sau khi nghĩ đến tầng quan hệ này, Lâm Tố chẳng những không nghĩ đến đi giải thích như thế nào, ngược lại tự động nhập vai vào thân phận đối tượng người yêu của Đào Mục Chi.
 
Bây giờ, cô thậm chí đối với dung mạo xinh đẹp của mình cũng có chút không tự tin. Cô ở trong phòng tìm kiếm quần áo hồi lâu, cũng tìm mãi không thấy bộ nào xinh đẹp nhất.
 
Tìm hồi lâu, rốt cuộc Lâm Tố tìm được một chiếc chân váy màu đen và một chiếc cardigan màu xám nhạt. Cô cầm quần áo đi thay, đi đến trước gương ngắm nghía.
 
Tướng mạo cô xinh đẹp, dáng người cũng không tệ. Mặc dù không có chiều cao 1m7, nhưng tỉ lệ vóc dáng của cô không tệ, chiều dài chân váy trên đầu gối, dưới đầu gối, một đôi chân trắng nõn thẳng tắp lại thon dài.
 
Chân váy là kiểu kéo khóa, phần eo không chút căng chùng nào, mà khóa kéo phần eo như vậy vừa vặn có thể ôm chặt phần eo. Chân váy đóng mở bằng khóa kéo, chiếc eo thon của Lâm Tố giống như được túm lấy, uyển chuyển ôm lấy, mà phía trên mặc áo cardigan dài tay, vừa vặn che đi một nửa eo. Bình thường cô đi đường có lẽ sẽ không có vấn đề gì, nếu như cánh tay khẽ nâng, hoặc là có đồ đạc gì quần áo vừa vặn nâng lên, phần nâng lên vừa vặn đến phần eo chân váy cô ôm lấy.
 
Trong lúc nhất cử nhất động như vậy, đường nét vóc dáng hoàn mỹ của nô càng nổi bật.
 
Sau khi Lâm Tố thay quần áo xong chạy đến trước gương ngắm nghía. Tóc cô dày dặn hơi xoăn, nhìn qua có hơi dài, buông thõng bên vai cô có chút vướng víu. Lâm Tố vén tóc lên, vô cùng đơn giản quấn thành quả đầu búi củ tỏi tròn vo. Sau khi tóc dài được buộc lên, bả vai thẳng và chiếc cô thon dài của cô, còn có đường nét cằm cưới hoàn toàn lộ ra.
 
Áo cardigan là cổ tròn, một hàng cúc được cài đến cúc áo trên cùng, nhưng phần cổ áo vừa vặn có thể lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp của cô.
 
Lâm Tố buộc xong búi củ tỏi, đứng trước mặt ngắm mình một chút, xem như hài lòng. Sau khi hài lòng, Lâm Tố đẩy cửa đi ra ngoài.
 

“Con thay xong rồi.” Sau khi Lâm Tố ra ngoài, nói với mẹ và Đào Mục Chi ngồi trong phòng khách.
 
Mà lúc cô đi ra, Đào Mục Chi và Lâm Mộ Hoa đang trò chuyện ánh mắt cũng theo sự xuất hiện của cô mà chuyển đến cô. Lâm Tố thay váy ngủ, bây giờ cô mặc một bộ váy ngắn và áo cardigan kiểu basic, mặc dù đơn giản, nhưng hoàn toàn nổi bật rõ nét tất cả ưu điểm và sức hấp dẫn của cô.
 
Từ thiếu nữ mặc váy ngủ lười biếng đến cô gái tóc búi củ tỏi dịu dàng, phong cách nảy sinh biến hóa nhưng sự xinh đẹp lại không đổi.
 
Xưa nay Lâm Tố không sợ hãi ánh mắt của người khác, nhưng bị mẹ và Đào Mục Chi cùng nhau nhìn qua như vậy, cô có chút mất tự nhiên xoa cổ.
 
“Dù sao cũng đi mua thức ăn, nên con tùy tiện thay một bộ.” Lâm Tố nói.
 
Con gái rõ ràng có chút ngượng ngùng, Lâm Mộ Hoa nghe cô nói xong, cười một tiếng, bà nhìn Đào Mục Chi bên cạnh, sau lại nhìn Lâm Tố, nói.
 
“Rất đẹp. Rất hợp với phong cách của cậu Đào.”
 
Mẹ vừa nói xong, Lâm Tố: “...”
 
Sau khi mẹ nói xong, Lâm Tố nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Đào Mục Chi ngồi trước sofa. Nửa người trên của Đào Mục Chi mặc áo hoodie màu xám nhạt, nửa người dưới mặc quần dài màu đen, màu sắc hai người phối hợp giống nhau.
 
Được lắm, Lâm Tố rốt cuộc biết tại sao cô chọn bộ quần áo này rồi.
 
Đồ đôi nha!
 
Trong đầu hiện lên hai chữ “Đồ đôi”, Lâm Tố: “...”
 
Phi phi phi! Cái gì mà đồ đôi? Còn lâu mới là đồ đôi nhé! Nếu là đồ đôi, Đào Mục Chi ít nhất phải mặc váy trắng thì bọn họ mới xem như là đồ đôi. Bây giờ bọn họ cùng lắm là bị đụng màu, đụng màu!
 
Thế nhưng mà bản thân cô cảm thấy là đụng màu, ở trong mắt mẹ, cô và Đào Mục Chi ăn mặc rất là hợp rơ, ở trong mắt người ngoài, cô và Đào Mục Chi chính là một đôi nha!    
 
Như vậy sao mà được? Cũng không thể để Đào Mục Chi làm hỏng thanh danh thiếu nữ khuê các của cô được.
 
Ánh mắt Lâm Tố nhìn tới nhìn lui trên người Đào Mục Chi và bản thân, sau khi nhìn mấy lần, cô không nhịn được, nói: “Con đi thay…”
 
Mà cô còn chưa vào phòng ngủ, Lâm Mộ Hoa đã ngăn cô lại. Lâm Mộ Hoa cười nhìn Lâm Tố, đối với bộ quần áo này của cô giống như là hết sức hài lòng.
 
“Không cần thay, rất đẹp. Thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải đi chợ mua thức ăn, mặc thế này đi.”
 
Lâm Tố: “...”
 
-
 
Lâm Tố cứ như vậy không được tự nhiên đi theo Đào Mục Chi và Lâm Mộ Hoa đến chợ.
 
Buổi sáng mặc dù Lâm Mộ Hoa mua một đống thức ăn, nhưng buổi trưa đều nấu cho Lâm Tố ăn rồi. Cơm tối lại thêm Đào Mục Chi, tất nhiên là phải đến chợ một chuyến nữa rồi.
 
Chợ vào sẩm tối so với buổi trưa càng thêm náo nhiệt, Lâm Mộ Hoa dẫn theo Đào Mục Chi và Lâm Tố, đi qua mấy gian hàng quen thuộc trước.
 
Mà lúc bọn họ còn chưa đi qua, bất kể là người trước gian hàng mua thức ăn hay là người sau gian hàng bán thức ăn, ánh mắt đều đã sớm rơi trên người Đào Mục Chi và Lâm Tố.
 
Trấn nhỏ dân cư không nhiều, nếu là có người ngoài đến trấn nhỏ, người trong trấn liếc mắt cái đã có thể nhìn ra. Mà cho dù không nhìn ra người khác, người đàn ông tướng mạo tuấn tú, khí chất đặc biệt giống như Đào Mục Chi, cũng rất nhanh có thể được ánh mắt nhóm người trên trấn nhỏ vây công.
 
Anh là theo hai mẹ con Lâm Mộ Hoa và Lâm Tố cùng đến chợ, giống độ tuổi này của anh, tất nhiên là trong hai mẹ con có quan hệ với Lâm Tố. Mà nhìn màu sắc quần áo của Lâm Tố và Đào Mục Chi giống nhau, cũng quả thật có thể để lộ chút gì đó. Cho nên sau khi hai mẹ con và Đào Mục Chi đến chợ, Lâm Mộ Hoa vừa đứng trước gian hàng, bác nông dân đã sốt ruột bắt chuyện với bà.

 
“Cô giáo Lâm, trong nhà có khách đến chơi hả?”
 
Mà đối với lời bắt chuyện của bác nông dân, Lâm Mộ Hoa xưa nay sẽ luôn đáp lại, nghe câu hỏi của bác ấy, bà mỉm cười nhìn bác ấy một cái, nói: “Đúng vậy, bạn của Tiểu Tố.”
 
Sau khi Lâm Mộ Hoa giới thiệu Đào Mục Chi, bác nông dân quan sát Đào Mục Chi một chút, bị người khác nhìn chăm chú, vẻ mặt Đào Mục Chi bình tĩnh, sau khi ánh mắt đối diện nhau, hơi gật đầu xem như chào hỏi.
 
Sau khi Đào Mục Chi chào hỏi với bác ấy, ngược lại thật sự giống như có chuyện gì đó vậy. Lâm Tố đứng sau lưng mẹ, Đào Mục Chi thì đứng ở bên cạnh cô, khi Đào Mục Chi và bác nông dân chào hỏi, cô ngước mắt nhìn Đào Mục Chi.
 
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Đào Mục Chi nghiêng mắt nhìn qua, đối diện với ánh mắt của cô. Ánh mắt hai người đối diện, mắt Lâm Tố khẽ động, hướng mắt nhìn về bên khác.
 
Kiểu giao lưu ánh mắt như vậy của hai người, ở trong mắt người ngoài, còn không phải là liếc mắt đưa tình. Đám nông dân nhìn nam nữ trẻ tuổi, trong mắt cảm thán tuấn nam mỹ nữ thật tốt 
 
Lúc Lâm Mộ Hoa giới thiệu Đào Mục Chi, cũng không giới thiệu anh là đối tượng sống chung của Lâm Tố. Nhưng cho dù chỉ nói là bạn của Lâm Tố, mọi người cũng có thể đoán ra quan hệ của hai người là quan hệ gì.
 
Lâm Tố cảm thấy, tình huống bây giờ, thật sự là có bao nhiêu cái mồm cũng không giải thích rõ được. Mà cô cũng lười giải thích, bỏ đi, cứ thế này vậy.
 
Để Đào Mục Chi chiếm hời của cô chút đi.
 
Sau khi bắt chuyện đơn giản với bác nông dân, Lâm Mộ Hoa chọn mấy loại rau, bác nông dân cân xong, Lâm Mộ Hoa trả tiền trực tiếp xách toàn bộ rau củ lên.
 
Bà ấy mua không ít, lúc xách túi rau củ lên, cánh tay mảnh khảnh giống như bị trọng lượng trĩu xuống đến hơi mất đi cân bằng, nhìn qua thực sự có chút đáng thương.  
 
Mà nhìn thấy Lâm Mộ Hoa khó nhọc như vậy, bác nông dân lại nghĩ đến buổi trưa, cũng là cảnh tượng giống y như vậy. Lâm Mộ Hoa mua một đống đồ, Lâm Tố không cảm thông cho mẹ chút nào, không cầm thay đồ giúp Lâm Mộ Hoa.
 
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt bác nông dân nhìn về phía Lâm Tố có thêm chút bất mãn cùng oán trách, bác ấy hơi nhíu mày, muốn nói lại thôi. Sau đó bác ấy thật sự không nhịn nổi nữa, lúc muốn mở miệng, đồ trong tay Lâm Mộ Hoa được một cánh tay khác tiếp lấy.
 
Đào Mục Chi lấy toàn bộ đồ trong tay Lâm Mộ Hoa chuyển sang tay của mình.
 
Động tác này của anh xuất hiện tùy ý mà tự nhiên, thậm chí ngay cả chính Lâm Mộ Hoa cũng không chú ý. Sau khi đồ trong tay được Đào Mục Chi nhận lấy, bả vai Lâm Mộ Hoa vẫn trùng xuống như cũ chưa nhấc lên được. Thật ra rau củ trong tay còn lâu mới nặng như vậy, lúc xách rau củ Lâm Mộ Hoa như là cố tình hạ bả vai trùng xuống.
 
Rau củ trên tay được nhận lấy, vẻ mặt Lâm Mộ Hoa cứng đờ, bà không để lại dấu vết quay đầu nhìn Đào Mục Chi, ánh mắt căng chặt.
 
Mà lúc Lâm Mộ Hoa nhìn qua, ánh mắt Đào Mục Chi trước tiên nhìn thoáng qua người Lâm Tố, sau đó ngoài đầu đối mặt với Lâm Mộ Hoa.
 
Anh xách một đống rau củ, nhẹ nhàng đơn giản, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lâm Mộ Mai, nói.
 
“Lâm Tố là nhiếp ảnh gia, tay không thể dùng sức, cháu cầm giúp cô ấy.”
 
Mặt mày Lâm Mộ Hoa khẽ kìm nén.
 
Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại cốt truyện chắc là vẫn dễ hiểu phải không nào. Đào Mục Chi là cố ý để Lâm Mộ Hoa nghe được anh “khốn nạn”, bởi vì Lâm Mộ Hoa vui sướng khi Lâm Tố đau khổ, hơn nữa muốn khống chế Lâm Tố. Nếu có một người đàn ông ở bên Lâm Tố, lại “khốn nạn” với Lâm Tố, vậy Lâm Tố sẽ đau khổ, hơn nữa sẽ càng chịu sự khống chế của bà. Chính vì vậy, Đào Mục Chi mới diễn một màn kia cho Lâm Mộ Hoa nhìn, cũng không phải anh ấy thật sự sắp kết hôn đâu!
 
Lâm Tố: Tôi mới là vợ của Đào Mục Chi!
 
Hơn nữa nguyên nhân chính là vì Lâm Mộ Hoa biết Đào Mục Chi “khốn nạn”, cho nên lúc Đào Mục Chi giúp Lâm Tố, bà ấy mới có thể buông lỏng cảnh giác với Đào Mục Chi! Bác sĩ Đào của chúng ta thật sự là tình cảm sâu đậm vô cùng nha ~
 
Umeshu: Đó cũng là lý do ở đoạn Đào Mục Chi gọi điện, mình có để một xưng hô khác trong ngoặc, một cái trước là xưng hô của Đào Mục Chi với người thật sự gọi cho anh, cái trong ngoặc là ý hiểu vào tai của Lâm Mộ Hoa, vì trong tiếng Trung chỉ có wo-ni không đa dạng như tiếng Việt mình. Đoạn nói chuyện không còn ngoặc là đã đầu bên kia đã cúp máy, Đào Mục Chi diễn nên mình không để ngoặc nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui