Chương 43: Nếu như anh đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ chạy đến nghênh đón anh.
Lâm Tố xử lý xong vết thương cho mẹ.
Miệng vết thương xử lý xong, Lâm Mộ Hoa nhìn váy cô dính cồn đỏ, thúc giục bảo cô trở về phòng thay quần áo. Lâm Tố đặt bông xuống, về đến phòng ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xử lý xong vết thương, cũng chỉ mới qua mấy phút đồng hồ, 1 rưỡi chiều, ánh nắng cháy rực nhất. Lâm Tố trở về phòng, bị ánh nắng chói mắt chiếu một chút, cô cảm thấy mình giống như cá bị phơi khô.
Lâm Tố cúi đầu nhìn thoáng qua váy mình, váy đã bị cồn đỏ làm bẩn, giống như cô bị nhiễm bẩn vậy. Cô nhìn thoáng qua, thu lại ánh mắt, đưa tay cởi váy.
Theo quần áo cô rơi xuống, điện thoại của cô cũng từ trong túi váy rơi ra. Điện thoại va chạm trên sàn nhà, phát ra một tiếng trầm đục, Lâm Tố lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua điện thoại trên mặt sàn.
Cô và Đào Mục Chi còn đang trong cuộc gọi.
Lâm Tố nhìn điện thoại rơi trên mặt sàn, cô cũng không cầm điện thoại lên, ngược lại ngồi xổm trên mặt sàn. Khoảng cách của cô và di động kéo gần, Lâm Tố cũng có thể nhìn rõ hơn tên của Đào Mục Chi.
“Đào Mục Chi. Anh còn ở đó không?” Lâm Tố hỏi.
Sau khi cô hỏi Đào Mục Chi xong, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Đào Mục Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi đây.”
Không ngờ thời gian dài như vậy cô không nói chuyện với anh, anh cũng không cúp máy. Vậy cuộc đối thoại ban nãy của cô với mẹ, Đào Mục Chi nhất định cũng nghe thấy đôi chút.
Nhưng cuộc nói chuyện của cô và mẹ hình như cũng không có gì, nghe thì nghe thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: “Không có chuyện gì thì cúp máy trước đây, tôi phải đi thay quần áo, ban nãy lúc dùng cồn đỏ xử lý vết thương cho mẹ tôi không cẩn thận đổ vào người.”
Những chuyện này Đào Mục Chi biết, anh nghe được. Nghe được lời của Lâm Tố, Đào Mục Chi im lặng ngắn ngủi rồi anh hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao cô lại bị thương.”
“Hả?” Lâm Tố khó hiểu đáp lại một tiếng, ban nãy cuộc đối thoại của cô và mẹ không phải anh đều nghe được sao? Sau khi Lâm Tố đáp lại một tiếng, nhăn mũi, nói: “Thật ra cũng không có gì, mẹ tôi vì tôi nên tay cứa vào bị thương.”
Giọng điệu Lâm Tố bình thản, như là đang trần thuật một sự thật mà nói lại câu này. Mà chờ sau khi cô trần thuật xong câu nói này, môi của Đào Mục Chi đã mím chặt lại.
-
Lâm Tố quy tội chuyện mẹ bị thương lên người mình.
Vào thời điểm vừa rồi, Đào Mục Chi quả thực nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của Lâm Tố và mẹ của cô. Mà trong cuộc đối thoại của hai người, Đào Mục Chi cũng rõ ràng mẹ của Lâm Tố đối xử với cô thế này là tình huống thứ mấy phương diện thứ mấy.
Mà cho dù anh biết, anh muốn kéo Lâm Tố ra khỏi mối quan hệ mẹ con này, cũng cực kỳ khó khăn.
Mẹ của Lâm Tố buộc rất chặt mối quan hệ mẹ con của bà và Lâm Tố. Đầu tiên là truyền bá tư tưởng một thời gian dài, để Lâm Tố hiểu sâu sắc mẹ yêu cô, đồng thời Lâm Tố cảm tạ tình yêu của mẹ, cũng sẽ đáp lại càng nhiều tình yêu cho mẹ, trong đó bao gồm cả sự tin tưởng kiên định không đổi. Trừ cái đó ra, mẹ của Lâm Tố không cho phép Lâm Tố tin tưởng bất kỳ người nào nghi ngờ hành động của bà, mà hiển nhiên tình yêu của Lâm Tố khiến cô nghe theo lời dạy bảo của mẹ, cứ như vậy Lâm Tố rơi vào trong vòng lặp vô hạn mẹ cô tạo ra cho cô, khiến cô càng không có khả năng ra khỏi quan hệ mẹ con này.
Trong lúc hai mẹ con trò chuyện, Đào Mục Chi phát hiện mẹ của Lâm Tố cũng không phải bởi vì yêu Lâm Tố mới làm như thế. Ngược lại, bà thông qua sự đau khổ của Lâm Tố lấy được chất dinh dưỡng và vui sướng.
Mà trong sự thu hoạch của bà, Lâm Tố từng chút bị hao mòn, thậm chí biến mất.
Lúc Đào Mục Chi vừa tiếp nhận bệnh án của Lâm Tố, người đại diện của cô Đại Cương nói rằng vấn đề tâm lý của Lâm Tố là bắt đầu từ hai năm trước. Mà trên thực tế, vấn đề tâm lý của Lâm Tố đã sớm bắt đầu rồi, chuyện hai năm trước chẳng qua chỉ là dây dẫn nổ tung vấn đề tâm lý của cô mà thôi.
Đào Mục Chi cúp điện thoại, cầm lấy di động đứng ở cửa phòng chơi bài suy tư. Anh suy tư một lát, ấn mở danh bạ, tìm đến giao diện thông tin của Uông Giai Hoa.
Ngón tay của anh ấn vào phần gọi điện cho Uông Giai Hoa, khoảnh khắc ngón tay ấn xuống, Đào Mục Chi thu tay lại, cũng cất di động đi. Anh xoay người lại, đẩy cửa phòng chơi bài ra.
-
Sau khi Đào Mục Chi nhận được tin nhắn, rời khỏi bàn chơi bài đi ra ngoài gọi điện thoại. Lúc anh đi gọi điện thoại, bài của bọn họ mới rút được một nửa, trong lúc Đào Mục Chi gọi điện thoại, bài trong tay bốn vị trưởng bối còn chưa ném xuống.
Đào Mục Chi vừa trở lại, mắt bà cụ sáng lên, sau đó nói: “Cháu đừng trở lại, bốn người chúng ta chơi Quán đản rất tốt.”
Mà Đào Mục Chi đi vào cũng không phải là để chơi bài, nghe được lời bà nội, Đào Mục Chi nói: “Được ạ. Vậy cháu ra ngoài một chuyến.”
Bà nội ngạo kiều: “...”
Không nghe ra đang nói mát đúng không? Vừa rồi mấy người trên bàn đều khuyên bà bỏ ván bài này đi, không cần chờ Đào Mục Chi, bốn người chơi Quán đản, bà cũng không đồng ý.
Bởi vì bà muốn một nhà năm người vui vẻ hòa thuận sao? Không phải, là trên tay bà nắm bài thật sự quá tốt, bà không nỡ ném xuống.
Vốn là Đào Mục Chi qua đây, bà cũng chỉ là âm dương quái khí cháu trai hai câu, không ngờ cháu trai trực tiếp nhận lời bà, nói muốn đi.
Anh vừa đi, cục diện năm người tất nhiên là ghép không nổi nữa, bà cụ có chút bất mãn, nói: “Hôm nay là ngày nghỉ, cháu lại đi bận việc gì? Không phải lại là chuyện của bệnh nhân đấy chứ?”
Bà cụ phát hiện gần đây Đào Mục Chi thật sự là càng ngày càng chuyên nghiệp, khoảng thời gian trước có buổi cuối tuần còn bởi vì ở bên bệnh nhân mà không đến chơi với bọn họ.
Sau khi bà nói xong, Đào Mục Chi nói: “Không phải bệnh nhân ạ.”
Đào Mục Chi phủ nhận, sự oán trách trên nét mặt bà cụ lập tức rút đi, bà giương mắt quan sát cháu trai, trong mắt hiện lên hứng thú.
“Ồ?”
Bà cụ “Ồ” một tiếng như vậy, Đào Mục Chi cũng không để ý. Anh đứng trước bàn chơi bài, nói với bốn vị trưởng bối: “Con có thể sẽ ở bên ngoài nghỉ ngơi mấy ngày, thật xin lỗi bố mẹ, ông bà nội.”
Nói cách khác, không phải anh tạm thời rời đi, mà là muốn đi mấy ngày. Rời đi mấy ngày đại diện cho điều gì? Đại diện cho việc trước khi kỳ nghỉ này kết thúc anh cũng sẽ không trở về.
Đương nhiên, sau khi kỳ nghỉ kết thúc anh cũng không trở lại.
Vậy làm sao mà chơi Giữ vua.
Bà cụ còn chưa nói gì, ông cụ vận may chơi Quán đản vẫn luôn không tốt lên tiếng: “Vất vả lắm cháu mới có kỳ nghỉ, cháu làm gì phải ra…”
Ông cụ còn chưa nói xong, bà cụ bên cạnh đã đánh ông ấy một cái. Ông cụ nhìn bà cụ, bà cụ nói: “Để thằng bé đi đi. Người trẻ tuổi luôn muốn ở cùng người trẻ tuổi.”
Ông cụ: “...”
Đây nói thật hay là nói mát.
Ông cụ rất nhanh đã biết bà cụ là nói thật, bà ấy mỉm cười híp mắt nói với Đào Mục Chi: “Trên đường chú ý an toàn nhé.”
“Cảm ơn bà nội.” Đào Mục Chi nói xong, gật đầu với các trưởng bối trên bàn, nói: “Vậy con đi đây ạ, bố mẹ, ông bà.”
Nói xong, Đào Mục Chi rời đi.
Bóng hình cháu trai cao ráo thẳng tắp của cháu trai biến mất ở cửa phòng chơi bài, sau khi bà cụ nhìn bóng lưng của Đào Mục Chi biến mất, trong mắt hiện lên tia sáng.
“Nghe thấy không. Tôi nói người trẻ tuổi ở cùng người trẻ tuổi, thằng bé không phủ nhận. Lần này thằng bé ra ngoài mấy ngày là ở cùng người trẻ tuổi, vừa rồi gọi điện thoại mặc dù là tránh chúng ta, nhưng tôi cũng nghe được bên trong là giọng con gái.”
Bà cụ nói xong câu này, tổng kết lại một câu.
“Có biến.”
-
Lâm Tố thay quần áo xong, ra ngoài nhìn thoáng qua mẹ. Tay của mẹ đã băng bó cẩn thận, phía trên là vết thương to nhỏ, có mới có cũ. Sau khi Lâm Tố nhìn thấy, trong lòng có chút khó chịu, mà mẹ thì không thèm để ý vỗ vỗ cô, bảo cô trở về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Tố lái xe ba tiếng trở về. Sau khi trở về lại mua thức ăn, lại ăn cơm, vẫn luôn không ngừng nghỉ. Buổi chiều hai mẹ con không có chuyện gì, vừa vặn cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Nghe lời mẹ nói, Lâm Tố trở về phòng ngủ, thay váy ngủ nằm trên giường.
Sau khi Lâm Tố nằm trên giường, nhắm mắt lại. Có thể là vừa rồi mới nhìn trần nhà hồi lâu, đầu óc Lâm Tố cũng trắng lóa, trống không một mảnh.
Theo lý thuyết, đầu óc trống rỗng, không có chuyện gì để nghĩ là dễ dàng đi vào giấc ngủ nhất. Thế nhưng Lâm Tố không hề vậy, cô nằm trên giường, lật qua lật lại, cuối cùng vẫn không ngủ được.
Cô mở mắt ra lần nữa, nhìn về phía trần nhà trắng lóa.
Vừa rồi ở phòng khách, lời mẹ nói, vẫn ảnh hưởng đến cô. Nó khiến cô nhớ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều người. Những chuyện này bởi vì sự khống chế của cô và thời gian trôi qua, bị cô đặt ở sau tấm màn sân khấu trống không. Bị tấm màn sân khấu che chắn, Lâm Tố như là không nhớ được, cũng đã quên đi, không nhìn thấy được, nhưng không biết vì sao, những chuyện kia cùng với người mang đến đau khổ cho cô lại sống động đến bây giờ, giống như cô vừa mới trải qua đây thôi.
Trái tim Lâm Tố lại bị xé rách một chút.
Mẹ nó không sai. Ba năm trước, cô quả thực bị cướp đi. Sau khi bị cướp đi, cô đúng là ở trong đoạn tình yêu đó có được vui sướng cùng tự do, nhưng thứ cô mất đi còn nhiều hơn rất nhiều thứ cô có được.
Quan hệ đó rất thoải mái, thoải mái hơn rất nhiều khi cô ở chung với bất kỳ ai, cảm giác của Lâm Tố giống như cảm giác bây giờ cô và Đào Mục Chi ở chung với nhau vậy.
Vốn cô là thể xác không có sức sống, tử khí nặng nề, sau khi ở chung với Đào Mục Chi, cô giống như được rót linh hồn vào, có ý thức của bản thân, có suy nghĩ riêng của bản thân, nổi loạn, thậm chí so sánh với mẹ, cô càng nghiêng về ở cùng với Đào Mục Chi hơn.
Nếu như là hai năm trước, quan hệ của cô và Đào Mục Chi tiếp tục phát triển, cô có thể vì Đào Mục Chi mà hiến dâng sinh mệnh. Nhưng trải qua chuyện hai năm trước, Lâm Tố quả quyết sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Cô ngã một lần khôn thêm một chút, bất kể là Đào Mục Chi tốt đẹp như thế nào, người cô yêu nhất mãi mãi là mẹ, cô vĩnh viễn sẽ không bởi vì anh mà rời khỏi mẹ.
Mà nếu như Đào Mục Chi chia rẽ quan hệ của cô và mẹ, vậy cô sẽ lập tức vạch rõ giới hạn với Đào Mục Chi. Lâm Tố nghĩ.
Lâm Tố nghĩ xong: “...”
Vì sao cô nghĩ những chuyện này? Không nói quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi chỉ vẻn vẻn là quan hệ người phụ trách và người được phụ trách, Đào Mục Chi cũng sẽ không có lý do mà đi chia rẽ quan hệ giữa cô và mẹ mà.
Hơn nữa mẹ cô tốt như vậy, Đào Mục Chi cũng sẽ không soi mói khuyết điểm của mẹ, vậy anh làm gì mà đi chia rẽ quan hệ giữa cô và mẹ chứ?
Lâm Tố nghĩ đến đây, suy nghĩ của cô dừng lại, sau đó cô xoay người, lắc lắc cái đầu toàn là nước.
Lâm Tố đầu óc mày úng nước rồi hả! Đào Mục Chi là Đào Mục Chi, không phải là bạn trai của mày, bây giờ mày nghĩ cái này không khỏi có chút không hợp lẽ thường cho lắm.
Lo lắng mình càng nghĩ càng quá đáng, Lâm Tố dứt khoát cầm cục tẩy, xóa đi hình ảnh Đào Mục Chi ở trong đầu của cô.
Sau khi xóa đi, Lâm Tố đắp chăn trở mình, nhắm mắt lại đi ngủ.
-
Cuối cùng Lâm Tố vẫn không ngủ. Tình hình mất ngủ của cô lúc ở nhà là nghiêm trọng nhất, đặc biệt là hai năm này. Có đôi khi thậm chí cô ở nhà bao nhiêu ngày, cô sẽ mất ngủ bấy nhiêu ngày. Tinh thần của cô kém đến giống như một tờ giấy bị tán mỏng vô số lần, nhẹ nhàng thổi cái là tan. Mà lúc tinh thần cô căng cứng yếu ớt, di động của cô vang lên.
Dây thần kinh của Lâm Tố khẽ đứt.
Cô duỗi tay lật chăn, lúc lật chăn mới phát hiện ngoài phòng ngủ ánh mắt chói mắt đã tản đi. Nắng chiều phủ lên một lớp ánh sáng màu đỏ, dịu dàng ấm áp chiếu vào trong phòng.
Bây giờ cô rất khó chịu, cho dù là dịu dàng nữa cũng không làm được gì, ngược lại cô muốn xem xem là người nào không biết tốt xấu vào lúc Quốc khánh gọi điện thoại cho người khác.
Lúc Lâm Tố cầm di động qua, thấy được cái tên Đào Mục Chi không biết tốt xấu.
Mà khi nhìn thấy tên của Đào Mục Chi, thần kinh căng cứng yếu ớt của Lâm Tố như là trở nên buông lỏng khỏe mạnh hơn chút, thậm chí cô không cảm thấy Đào Mục Chi không biết tốt xấu.
Chỉ là thật sự quả thực có chút dính người quá.
Hôm nay hai người đã gọi điện thoại rồi, không ngờ bây giờ Đào Mục Chi lại gọi điện thoại qua nữa, anh cảm ứng được ban nãy cô nghĩ về anh sao?
Phi phi phi! Cái gì mà nghĩ về anh! Cô chẳng những không nghĩ về anh, còn xóa sạch hình ảnh anh trong đầu cô rồi nhé!
Sau khi Lâm Tố nhìn tên của Đào Mục Chi hiện lên một lát, cô liếc mắt, ấn nghe.
“Cái gì!?” Vẫn hung dữ như thế.
Đối với sự hung dữ của cô, Đào Mục Chi xưa nay luôn lấy sự bình tĩnh trả lời, hoàn cảnh bên anh cũng cực kỳ yên tĩnh.
“Đến mặt đường bên ngoài trấn.”
Lâm Tố: “...”
Anh bị thần kinh à!
Lâm Tố cảm thấy khó hiểu: “Tôi đang ở nhà ngủ đây này, đi ra mặt đường bên ngoài trấn làm gì?”
“Tôi đến đây rồi.” Đào Mục Chi nói.
Đào Mục Chi nói xong, đôi mắt Lâm Tố khẽ nâng lên.
“Tôi ở bên ngoài, nhưng tôi không biết nhà của em ở đâu, không tìm thấy em, em có thể đến đón tôi không?” Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi vừa mới hỏi xong, đầu bên kia điện thoại đã bị cắt đứt. Trong điện thoại truyền đến tiếng âm báo kết thúc, Đào Mục Chi cầm di động nhìn thoáng qua, khẽ mím môi.
-
Lâm Tố ấn tắt máy xong, đi dép chạy cực nhanh xuống tầng.
Cô giống như là cưỡi gió, gió thổi cô lên, thân thể cô đang chạy trở nên nhẹ nhàng phiêu đãng. Gió thu mang theo mái tóc dài hơi xoăn và váy ngủ rộng lớn của cô, gió mát lùa vào cổ áo váy ngủ, ủi phẳng làn da cô. Mỗi một tế bào dưới làn da của cô, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một lông tơ đều bởi vì cô chạy mà nhanh chóng phản ứng.
Đào Mục Chi đến tìm cô. Anh đến quê hương cô rồi. Bây giờ cô có thể nhìn thấy Đào Mục Chi.
Trong đầu của Lâm Tố nghĩ đến ba chuyện, mỗi một chuyện đều khiến trái tim cô đập mạnh dữ dội. Trái tim đập dữ dội để máu của cô nhanh chóng lưu động, để chức năng cơ thể cô nhanh chóng hoạt động, sau khi cô chạy trên hẻm nhỏ đá xanh ra khỏi nhà, thậm chí Lâm Tố còn toát mồ hôi toàn thân.
Cô cấp tốc điên cuồng chạy ra khỏi hẻm nhỏ đá xanh, khoảnh khắc chạy ra đầu hẻm, cơ thể cô nhanh chóng phanh lại, cô dừng bước chân, ngước mắt nhìn về phía hàng liễu rủ xuống ven đường ở trước mặt.
Dưới hàng liễu rủ đong đưa, Đào Mục Chi dựa trên xe, đang đợi cô.
Anh là lái xe qua đây. Bây giờ xe đỗ ở ven đường, cành liễu rủ ven đường rơi trên mui xe của anh, bóng cây loang lổ và gió thu tung bay hòa vào nhau, anh mặc áo sơ mi đơn giản, thân thể cao lớn thẳng tắp hơi dựa trên xe. Trời đã tối rồi, bây giờ đã hơn 5 giờ, nắng chiều nghiêng nghiêng phía chân trời, tất cả ánh sáng dịu dàng nghiêng mình rơi trên một khoảng lớn. Đào Mục Chi đặt mình vào trong ánh sáng dịu dàng này, và tạo thành một thể hoàn chỉnh với ánh sáng dịu dàng này, tựa như anh chính là ánh nắng chiều rực rỡ vậy.
Lâm Tố bị chùm nắng chiều chiếu rọi, linh hồn khô cạn của cô giống như được ngâm trong nước ấm áp, linh hồn của cô từng chút từng chút một lần nữa trở nên dồi dào.
Đồng thời lúc linh hồn dồi dào, Lâm Tố còn sót lại một chút lý trí. Cô rõ ràng đã chạy đến đây rồi, nhưng Đào Mục Chi còn chưa phát hiện ra cô, thế mà còn chưa phát hiện ra cô. Lâm Tố không vui, cô gọi một tiếng.
“Đào Mục Chi!”
Sau khi gọi xong, Đào Mục Chi quay đầu, ngước mắt nhìn về phía cô. Trong lúc tầm mắt hai người đối diện nhau, vào khoảnh khắc đối diện ánh mắt với Đào Mục Chi, nhịp tim của Lâm Tố một lần nữa trở nên dữ đội.
Mà ngược lại với nhịp tim dữ dội của cô, biểu cảm của cô bình tĩnh mà thận trọng, bị Đào Mục Chi nhìn chăm chú, Lâm Tố khẽ chớp mắt. Đôi mắt cô chứa ánh sáng vui vẻ, cảm xúc từ vui vẻ mừng rỡ chuyển thành thăm dò cùng nghi hoặc, trong sự thăm dò và nghi hoặc này, còn có sự lo lắng, lo lắng sự mất kiên nhẫn của cô và sợ sự mất kiên nhẫn của cô sẽ khiến Đào Mục Chi lập tức rời đi.
Cô phức tạp rối rắm nhìn Đào Mục Chi cách đó không xa, cô cách đường cái trên trấn khoảng cách cũng không tính là rộng, hỏi Đào Mục Chi đang nhìn cô.
“Anh đến làm gì!”
Cô hỏi xong, Đào Mục Chi từ trước xe thẳng người, đi về phía cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...