Hoa hồng mềm gai

Chương 41: Anh dính người quá đấy.
 
Lâm Tố hung dữ hỏi xong, bên đầu kia điện thoại, giọng của Đào Mục Chi bình tĩnh.
 
“Không sao. Tùy tiện gọi thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Tố: “...”
 
Đây là anh gọi đấy nhé!
 
Cuộc gọi là Đào Mục Chi gọi qua đây, mà chẳng qua bọn họ cũng mới xa nhau có bốn tiếng đồng hồ thôi, anh đã gọi điện thoại qua rồi. Vừa nghĩ đến tất cả hành động của Đào Mục Chi, Lâm Tố đánh giá một câu.
 
“Anh dính người quá đấy.” 
 
Đầu kia điện thoại, Đào Mục Chi cười khẽ một tiếng. Tiếng cười này cách dòng điện từ trong ống nghe truyền đến. Mà ống nghe di động của Lâm Tố ở bên tai, tiếng cười mềm mại, giống như anh đang cười bên tai cô, cười đến trong lòng cô cũng có chút ngứa ngáy.
 
Lâm Tố cắn môi.
 
“Về đến nhà rồi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Lâm Tố cắn môi, Đào Mục Chi đã thay đổi chủ đề anh “dính người”. Mà Lâm Tố cũng chừa cho anh thể diện, không cười anh “dính người”. Sau khi anh nói xong, cô cũng vừa vặn theo đó cùng chuyển chủ đề câu chuyện.
 
“Ừm, vừa mới ăn cơm xong.” Lâm Tố đơn giản kể lại chuyện cô làm lúc về nhà, sau khi nói xong, cô ngẫm nghĩ, hỏi: “Anh thì sao, đang làm gì?”
 
“Chơi bài.” Đào Mục Chi đáp.
 
Lâm Tố: “...”
 
Mà lúc Đào Mục Chi trả lời chơi bài, trên bàn đánh bài, bốn vị trưởng bối siết chặt quân bài trong tay, đang tha thiết mong ngóng đợi anh. Kỳ nghỉ Quốc khánh đến rồi, bố mẹ của Đào Mục Chi cũng trở về nhà. Về nhà rồi sau khi ăn xong cơm trưa, thì cùng hai ông bà trong nhà chơi bài.
 
Lúc tin nhắn Lâm Tố gửi qua, một nhà năm người đang rút quân bài, bài chưa rút xong, anh đã đứng lên gọi điện thoại cho Lâm Tố, cho nên bốn vị trưởng bối trong nhà đang giữ quân bài đã chọn xong chờ anh.
 
Năm người thì chơi Giữ vua. Nếu như một mình Đào Mục Chi trở về, sẽ cùng ông bà chơi Đấu địa chủ, nếu như bố mẹ trở về, sẽ cùng bọn họ chơi Đánh quán đản. Ba người Đấu địa chủ, bốn người chơi Quán đản, năm người Giữ vua… Nếu như sáu người, chắc là chơi Đủ cấp.
 
“Biết chơi Đủ cấp không?” Lúc Lâm Tố im lặng với hạng mục giải trí của gia đình họ, Đào Mục Chi hỏi một câu.

 
Anh hỏi xong, Lâm Tố cũng không nghĩ nhiều, đáp: “Không biết.”

Đây là cách chơi bài Poker cơ bản nhất, vậy mà Lâm Tố lại không biết chơi. Đào Mục Chi hỏi: “Không biết chơi bài?”
 
“Ai nói chứ!” Lâm Tố lớn tiếng phủ nhận, sau đó giọng cô nhỏ ơi là nhỏ, đáp: “Tôi biết chơi Máy kéo.”
 
Là cách chơi bài hai người.
 
Lần này đổi lại Đào Mục Chi im lặng.
 
Có điều sự im lặng của Đào Mục Chi và sự im lặng của Lâm Tố không giống nhau, Lâm Tố là không nói gì, mà Đào Mục Chi thì là suy nghĩ Lâm Tố từ nhỏ lớn lên ở gia đình đơn thân, ở cùng cô chỉ có mẹ, vậy trò giải trí chung của cô và mẹ cũng chỉ có chơi bài hai người.
 
Thành phần gia đình, chỉ nhìn cách thức giải trí cũng có thể nhìn ra.
 
Sau khi Lâm Tố nói xong Máy kéo, Đào Mục Chi trầm ngâm một lát, nói: “Tôi có thể dạy em.”
 
“Dạy tôi cũng không có ai chơi cùng tôi.” Lâm Tố nói.
 
Cô nói xong, Đào Mục Chi nói: “Sẽ có.”
 
Trái tim Lâm Tố nhẹ nhàng vút lên, giống như đuôi chim yến lướt qua mặt hồ. Cô không biết tương lai người chơi bài cùng cô là ai, nhưng chỉ nghĩ thử, cũng có thể mơ ước trước một chút.
 
Không ai không thích náo nhiệt, nhất là được đám người có quan hệ tốt vây quanh, cảm giác tốt đẹp này có thể tập trung đồng thời phóng đại.
 
Chỉ là cô không biết cô có thể có cơ hội như thế không.
 
“Ừm.” Lâm Tố đáp lại một tiếng.
 
Lâm Tố trả lời đơn giản xong, đối thoại của hai người cũng ngắn ngủi dừng lại, hai đầu điện thoại lại rơi vào im lặng. Chủ đề là phía Lâm Tố dừng lại, cô cũng nên phụ trách nghĩ ra chủ đề mới.
 
Nghĩ đến đây, Lâm Tố hỏi: “Anh ăn cơm rồi chứ?”
 
“Ăn rồi.” Đào Mục Chi đáp.
 
“Ăn cái gì?” Lâm Tố hỏi.

 
Hình thức đối thoại giữa hai người rất nhàm chán, Lâm Tố như là đang giao tiếp một cách máy móc, cô hỏi han Đào Mục Chi. Bởi vì ngay từ đầu Đào Mục Chi hỏi han cô rồi, từng hỏi cô đang làm gì.
 
Lâm Tố hỏi xong, Đào Mục Chi đáp: “Ăn rất đơn giản, một số món ăn gia đình.”
 
Sau khi anh nói xong, nói với Lâm Tố: “Còn có cá kho.”
 
Nhắc đến cá kho, lông mi Lâm Tố ngước lên, cô bĩu môi, hỏi: “Anh làm?”
 
“Ừm, thử một chút.” Đào Mục Chi đáp.
 
Lâm Tố: “...”
 
Anh không phải đã làm hai lần món cá kho rồi sao, còn thử chút.
 
Nghĩ đến đây, Lâm Tố hỏi Đào Mục Chi: “Anh thường nấu cơm sao?”
 
Anh ở nhà cô chính là đầu bếp, một ngày ba bữa của cô đều là anh bao thầu, mặc dù màu sắc hương vị đều đủ cả, nhưng thật ra Lâm Tố có thể nhìn ra Đào Mục Chi cũng không thường nấu cơm lắm. Chỉ là anh làm cái gì cho dù là vừa mới bắt đầu làm, cũng có thể làm rất tốt, nấu cơm cũng vậy.
 
“Không thường xuyên.” Đào Mục Chi trả lời câu hỏi của cô, cũng là đáp án cô muốn. Nhưng sau khi anh trả lời xong, anh lại thêm một câu.
 
“Chỉ nấu cho người nhà.”
 
Lâm Tố: “...”
 
Chỉ nấu cho người nhà? Anh rõ ràng cũng nấu cơm cho cô rồi mà. Vậy đại diện cho cái gì? Trong lòng Đào Mục Chi, cô cũng thuộc người nhà sao?
 
Vừa nghĩ như vậy xong, Lâm Tố cũng không biết vì sao, trái tim của cô nhẹ nhàng bay lên. Sau khi thoáng bay lên, cũng không bay đến nơi nào, nhưng nó có một cái rễ, còn ở trong bụng cô.
 
Cảm giác bay bay này, khiến khóe môi cô không khống chế được theo đó giương lên, tâm tình cô vui vẻ hớn hở, nhưng không để bản thân cười ra tiếng.
 
Bất kể Đào Mục Chi nói như vậy có phải bởi vì xem cô thành người nhà của anh hay không, cô cũng sẽ không đi hỏi. Hỏi rồi, Đào Mục Chi nói phải cũng xấu hổ, nói không phải cũng xấu hổ. Cho nên câu hỏi này không cần thiết phải đi truy hỏi sâu thêm, chỉ là cô không biết đáp án mà thôi.
 
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự thỏa mãn và vui vẻ của cô.

 
Bởi vì nếu như cô là người nhà của Đào Mục Chi, chín bỏ làm mười, cô cũng có bố có mẹ có ông có bà. Nghĩ như vậy vẫn rất hạnh phúc.
 
Lâm Tố nghiêng cái đầu nhỏ, cong cong khóe mắt.
 
Sau khi anh trả lời xong câu hỏi của Lâm Tố, bởi vì câu trả lời của anh, đầu kia điện thoại lại không có tiếng động. Mặc dù không có tiếng nói chuyện, nhưng có tiếng sột soạt lúc nghiêng đầu, âm thanh tóc ma sát qua gì đó.
 
Lúc Lâm Tố đang vui vẻ ngượng ngùng, thường thích làm động tác này. Đào Mục Chi nghe thấy, anh cụp mắt cũng khẽ cong khóe môi.
 
Lúc tâm tình Lâm Tố thả lỏng, Đào Mục Chi cũng mới dám hỏi thăm tình hình cô ở nhà.
 
“Ở nhà thế nào? Vui không?”
 
Quả nhiên, Đào Mục Chi vừa hỏi xong, tiếng ma sát tóc ở đầu bên kia điện thoại dừng lại, rơi vào sự yên lặng chết chóc, Đào Mục Chi mím chặt môi.
 
Lâm Tố cầm điện thoại, động tác dừng ở đó. Cô không biết vì sao Đào Mục Chi có thể hỏi cô vấn đề này, bởi vì vấn đề này trong trường hợp bình thường mà nói là một vấn đề rất là khó hiểu.
 
Bởi vì ai ở nhà mà không vui chứ?
 
Đào Mục Chi hỏi ra vấn đề này rất khó hiểu, anh như là biết cô về nhà không vui cũng rất khó hiểu, mà lúc anh hỏi như vậy hình như cô vui lại hình như không vui vẻ thật sự, càng chẳng hiểu làm sao.
 
Có điều những chuyện này, Lâm Tố không muốn nói với Đào Mục Chi quá nhiều. Mỗi lần như vậy, cô luôn cảm thấy bản thân như là máy móc trong suốt, vỏ ngoài của cô là nhựa acrylic trong suốt, lắp ráp bên trong cô Đào Mục Chi liếc qua là thấy ngay, thậm chí ngay cả dưới trái tim cô chôn bao nhiêu cái đinh ốc anh cũng biết.
 
Cô không muốn để Đào Mục Chi biết.
 
“Tôi ở nhà đương nhiên là vui rồi.” Lâm Tố nói, giống như chứng minh sự vui vẻ của mình, Lâm Tố nói: “Mẹ của tôi cũng làm món cá kho cho tôi, cực kỳ ngon. Hơn nữa bà ấy chỉ cho tôi ăn phần thịt cá, bản thân bà ăn phần cạnh rìa. Mẹ tôi đối xử với tôi siêu tốt, tôi về nhà không cần làm cái gì hết. Mua thức ăn bà sợ bị thương đến tay tôi nên không để tôi xách…”
 
Lâm Tố nói rồi nói, giọng điệu thoáng dừng lại do dự một chút. Giống như cô đang giữ một lý do, dựa vào đó để tranh biện với Đào Mục Chi, mà nói đến cuối cùng bản thân cũng hết hơi, không còn sức lực.
 
Mà nguyên nhân sinh ra loại cảm giác này, là bởi vì Lâm Tố nhớ đến chuyện làm cá kho cho cô thế này, cũng xảy ra giữa cô và Đào Mục Chi.
 
Ở trong nhà cô, Đào Mục Chi đã làm món cá kho cho cô hai lần, mỗi lần đều làm cực kỳ ngon. Nhưng sau khi Đào Mục Chi nấu xong cá kho, cũng sẽ không không ăn cá. Anh giống như cô ăn cơm bình thường, không cường điệu sự đặc biệt của anh với cô. Cái gì anh anh sẽ ăn, cũng có thể đảm bảo sự thỏa mãn của cô.
 
Nhưng cô và mẹ ở chung hình như không phải vậy. Bà ấy sẽ cường điệu lấy cô làm chủ, sẽ không ăn bất cứ thứ gì cô thích ăn, cho dù cô nói cô ăn không hết, bà thà rằng ném đồ thừa của cô vào trong thùng rác, cũng sẽ không ăn một chút nào đồ cô thích. Hơn nữa bà ấy sẽ cường điệu, bà ấy vì cô mới không ăn.   
 
Hai người đều có ràng buộc với cô. Nếu như Đào Mục Chi đối xử với cô cũng coi như là yêu thương, chính là kiểu yêu thương mưa phùn không tiếng động. Anh giống như mưa xuân, nhẹ nhàng lại dày đặc nghiêng nghiêng rơi trên người cô. Khiến cô cảm nhận được thấm ướt, tự do, tự tại.
 
Mà tình yêu của mẹ, thì giống như ánh nắng mãnh liệt. Nó có nhiệt độ nóng rực, khiến thân thể cô không bị vây trong giá lạnh. Nhưng đồng thời, chói mắt, lại khiến bạn không có chỗ để trốn. Mà cho dù bạn nhắm mắt lại, tránh né, thân thể của bạn cũng vẫn sẽ bị ánh nắng phơi, bạn sẽ nóng, sẽ thiếu nước, sẽ khô héo... 
 
Đào Mục Chi và mẹ, giống lại không giống.
 
Bạn có thể nói Đào Mục Chi không cho cô ăn tất cả cá kho là không thương cô sao? Không thể. Cô vốn cũng không cần cả con cá mới có thể ăn no, nếu như cô ăn không được, cuối cùng cũng ném vào trong thùng rác.

 
Nhưng mẹ cho rằng Đào Mục Chi như vậy là không thương.
 
Ai đúng, ai sai? Hay là bọn họ đều đúng?
 
Đầu Lâm Tố lại bắt đầu xoay vòng.
 
Từ một tiếng trước sau khi về đến nhà, năng lực suy nghĩ của cô cũng giống như bị vòng vây kiên cố. Suy nghĩ của mẹ ảnh hưởng đến cô, khiến cô chỉ có thể suy nghĩ dưới lối suy nghĩ của mẹ, giống như bức tường kín không kẽ hở. Bị bức tường này ngăn cản, cô không nghĩ được suy nghĩ của người ngoài bức tường, càng không cách nào so sánh lối suy nghĩ của mẹ và người ngoài tường.
 
Sau khi Lâm Tố nói xong mẹ đối xử với cô như thế nào, nói đến bản thân cũng im lặng. Mà cô cho anh những hình dung kia, cũng đủ để Đào Mục Chi phân tích hành động của mẹ cô.
 
Đào Mục Chi cũng không muốn làm như thế, nhưng bác sĩ tâm lý không có cách nào ngăn cản bản thân phân tích hành vi của một người, điều này đã khắc vào trong xương cốt của anh, nhất là còn liên quan đến Lâm Tố.
 
Anh nghe miêu tả của Lâm Tố xong, không hề giống hành động bình thường của một người mẹ với một đứa trẻ. Tình mẹ quá mức, hoặc là cường điệu tình mẹ quá mức, cũng không thể nói là mạnh hơn tình mẹ bình thường chỗ nào.
 
Đây có thể là một kiểu khống chế tinh thần.
 
Có một kiểu nguyên nhân là mẹ của Lâm Tố yêu cầu quá cao với bản thân. Mà còn một nguyên nhân khác, là mẹ Lâm Tố thông qua bề ngoài là yêu cầu quá mức với bản thân, mà áp đặt tất cả hành động của bà ở trên người Lâm Tố. Như vậy, bà làm tất thảy đều là vì Lâm Tố, bao gồm cả bà ấy yêu cô, bao gồm cả không cẩn thận làm bị thương bản thân…
 
Dưới kiểu khống chế như vậy, đứa trẻ sẽ hình thành một không gian sống áp lực. Trong không gian sống này, cô chỉ có thể suy nghĩ thông qua cách thức suy nghĩ của mẹ, mà cho rằng tất thảy điều mẹ làm vì cô, đều là đúng.
 
Mà tất cả để cô suy nghĩ như vậy, trong lúc vô hình thật ra là một kiểu thao túng tâm lý. Điều này sẽ khiến đứa trẻ hổ thẹn với mẹ, ví dụ nếu như không phải vì cô, mẹ sẽ có cuộc sống tốt hơn, tỉ như không phải vì cô, mẹ có thể ăn thịt cá, tỉ như không phải vì cô, mẹ có thể không cần tự mình xách nhiều đồ như vậy… Thế này giống như đẩy đứa trẻ vào trong góc chết, đứa trẻ ở trong cái vòng tròn từ cảm ơn đến hổ thẹn, lại đến ngoan ngoãn nghe lời vô hạn tuần hoàn, cứ tiếp như thế, đứa trẻ sẽ dễ dàng nằm trong sự kiểm soát của mẹ.
 
Nguyên nhân xảy ra tình huống thứ hai cũng có hai phương diện. Phương diện đầu tiên, mẹ cô bởi vì quá yêu thương cô, cho nên muốn khống chế cô. Phương diện thứ hai, mẹ cô bởi vì hận cô, cho nên dùng tình yêu làm vỏ ngoài, từ đó khống chế cô, phá hủy cô... 
 
Đào Mục Chi không biết mẹ của Lâm Tố thuộc tình huống nào trong hai tình huống trên, cũng không biết nếu như là tình huống thứ hai, bà ấy thuộc phương diện nào trong hai phương diện trên. Anh cúi đầu nghe sự im lặng trong điện thoại, môi đã sớm mím chặt từ lúc Lâm Tố miêu tả với anh hành động của mẹ cô.
 
Đôi môi mím chặt trong chốc lát, Đào Mục Chi cảm nhận được sự chết lặng cứng ngắc, anh đứng bên ngoài chiếc lồng, nhìn Lâm Tố bên trong lồng. Anh không nên đi mở chiếc lồng của Lâm Tố, bởi vì anh không phải là bác sĩ tâm lý của cô. Thế nhưng bảo anh không làm gì cả, anh cũng không làm được.  
 
“Có phải có chút không thoải mái…” Đào Mục Chi hỏi.
 
Anh còn chưa hỏi xong, đầu kia điện thoại đã truyền đến một loạt tiếng vỡ hỗn loạn.
 
Nghe được âm thanh bên kia, Đào Mục Chi nhăn mày, vừa muốn hỏi Lâm Tố, cô đã nói.
 
“Chờ một lát.”
 
Lâm Tố nói xong, cầm điện thoại chưa cúp máy đi ra ngoài.
 
Umeshu: Các trò Giữ vua, Đấu địa chủ, Đủ cấp, Máy kéo… Là tên gọi khi chơi bài theo số lượng người, mỗi trò có cách chơi khác nhau.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui