Hoa hồng mềm gai

Chương 39: Lâm Tố giống như mèo nhỏ làm ổ trong ngực anh.
 
Lâm Tố nói xong, nhìn chằm chằm vào anh. Đào Mục Chi và cô nhìn nhau hồi lâu, nói: “Không, tùy tiện hỏi thôi.”
 
Lâm Tố: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng phải, hai người bây giờ đã là quan hệ bạn cùng phòng ở chung, liên quan đến cô, ngoại trừ bệnh tình của cô, Đào Mục Chi biết rất ít. Nghĩ đến đây, Lâm Tố cúi đầu vừa ăn vừa nói: “Nhà tôi ở Nam Thành, một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô Nam Thành.” 
 
Lâm Tố không phải người thành phố A, là ba năm trước đến thành phố A. Mười mấy năm trước đó nữa, tất cả mọi điều của cô đều xảy ra ở trấn nhỏ kia.
 
Sau khi cô nói xong, ngước mắt nhìn về phía Đào Mục Chi: “Anh thì sao? Quốc khánh anh có sắp xếp gì?”
 
Nói là hỏi sắp xếp Quốc khánh của anh, thật ra cũng xem như là hỏi chuyện của Đào Mục Chi. Cô hỏi xong, Đào Mục Chi cũng không giấu diếm, đáp: “Ở bên bố mẹ và ông bà nội.”
 
Đào Mục Chi lớn lên trong gia đình toàn vẹn, chẳng những có bố mẹ, còn có ông bà nội. Lâm Tố nghe anh nói xong, tay cầm đũa không động đậy nữa, cô giống như ngây ngốc một lát. Sau hồi lâu, mới đáp một tiếng.
 
“Ồ.”
 
Sau khi đáp lại, Lâm Tố cũng không nói gì nữa. Cứ như vậy, hai người đơn giản lại ngắn gọn ăn xong bữa sáng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
 
Sau khi Lâm Tố ăn xong bữa sáng, bắt đầu chuẩn bị hành lý trở về nhà. Cùng trò chuyện trên bàn ăn sáng với Đào Mục Chi một hồi, cô mới phản ứng hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của Quốc khánh, vậy hôm nay mẹ cô đã nghỉ rồi.
 
Nam Thành là thành phố hàng xóm của thành phố A, mà trấn nhỏ nhà Lâm Tố ở chính là chỗ tiếp giáp với thành phố A. Mỗi lần cô về nhà đều tự mình lái xe, đường đi không xa, 3 tiếng cũng đến nơi.
 
Sau khi ăn cơm xong cùng Đào Mục Chi, Lâm Tố thu dọn đơn giản hành lý một chút. Sau khi thu dọn hành lý xong, Lâm Tố xách vali hành lý rời khỏi phòng ngủ. Ngoài phòng ngủ, bên ngoài phòng ngủ, Đào Mục Chi đứng ở đằng kia chờ, nhìn thấy vali hành lý của cô, Đào Mục Chi đưa tay nhận lấy, nói: “Tôi diễn em đến tầng hầm để xe.”
 
Nhà Đào Mục Chi ở thành phố A, sau khi tiễn cô đi, anh cũng có thể đi thẳng về nhà. Đào Mục Chi nói như vậy, Lâm Tố cũng không có cách nào từ chối, bảo anh kéo hành lý, hai người cùng nhau vào thang máy.
 
Hôm nay là ngày đầu tiên của Quốc khánh, người bình thường nếu về nhà thì đã về vào buổi tối hoặc là sáng sớm cũng đã sớm rời khỏi. Bây giờ vào thời gian này, trong thang máy không có ai. Hai người vào thang máy, Lâm Tố ấn nút tầng hầm một, mà sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào nút ấn xuống thang máy, nghiêng đầu nhìn số tầng trên màn hình vẫn đang giảm dần.
 

Trong thang máy không có âm thanh gì, yên tĩnh giống như lúc Lâm Tố ở nhà một mình.
 
“Về nhà chơi mấy ngày?” Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố hỏi.
 
“Hả?” Lâm Tố giống như là từ trong chuyện gì đó lấy lại tinh thần, cô quay đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, suy nghĩ, nói: “Đợi đến khi kỳ nghỉ của mẹ tôi kết thúc.”
 
“Rất ít khi trở về?” Đào Mục Chi hỏi.
 
“Không.” Lâm Tố nói, “Mẹ tôi có thời gian tôi đều sẽ trở về.”
 
Từ hôm qua sau khi nhắc đến gia đình của Lâm Tố, trong miêu tả liên quan đến gia đình của cô không có sự tồn tại của người bố. Cho dù ai cũng có thể đoán ra Lâm Tố sống trong gia đình đơn thân, hơn nữa là lớn lên cùng mẹ. Về phần người bố qua đời, hay là ly hôn với mẹ cô, không tham dự vào cuộc sống của cô, thì không biết được.
 
Mà Đào Mục Chi và cô cũng chưa thân quen đến mức độ này, tất thảy đều không thể xâm nhập truy hỏi.
 
Lúc hai người trò chuyện đơn giản, thang máy đến tầng hầm một. Lâm Tố nhìn thấy đèn hiển thị tầng hầm một sáng lên, cô ngước mắt, nói: “A, đến rồi.”
 
Dứt lời, cửa thang máy mở ra, Lâm Tố theo đó ra khỏi thang máy.
 
-
 
Xe của Lâm Tố đỗ ở chỗ để xe bãi đỗ xe ngầm, đến trước xe của cô, Lâm Tố mở khóa xe, Đào Mục Chi giúp cô đặt vali hành lý trên xe.
 
Ở lại đến khi kỳ nghỉ của mẹ cô kết thúc, ít nhất cũng phải đến bảy ngày. Mà Lâm Tố chỉ mang theo vali hành lý nhỏ, mà vali cũng không nặng, có lẽ cũng không mang bao nhiêu đồ.
 
Sau khi đặt vali của Lâm Tố xuống, Đào Mục Chi đóng cốp sau cho cô. Làm xong những chuyện này, Đào Mục Chi rời khỏi đằng sau xe, mà Lâm Tố đứng trước cửa ghế lái, đang ngước mắt nhìn anh.
 
Thời gian này, nên du lịch nên về nhà đều đã đi gần hết rồi, gara tầng hầm đều trống không hơn phân nửa. Hai người đứng hai đầu xe, cách nhau cả chiếc xe nhìn nhau.
 
Lâm Tố cũng không biết bản thân vì sao không trực tiếp lên xe, mà đợi ở chỗ này. Cô nghĩ mặc dù bây giờ Đào Mục Chi chỉ là bảo mẫu của cô, nhưng cô sắp rời đi rồi, hai người vẫn cần nói câu chào tạm biệt chút.
 
Thế nhưng hình như Lâm Tố không quá am hiểu chuyện nói lời tạm biệt người khác. Cô chỉ đứng ở nơi đó, lúc đối diện với ánh mắt của Đào Mục Chi, cô hơi phồng má.
 
“Tôi chắc là chiều ngày 7 sẽ trở về.” Lâm Tố nói với Đào Mục Chi sắp xếp của cô.
 

Nói xong sắp xếp của cô, Đào Mục Chi đáp lại: “Được.”
 
Sau khi đáp lại, giữa hai người lại rơi vào trầm mặc, Đào Mục Chi nghĩ một lát, hỏi: “Cơm tối ngày hôm đó muốn ăn gì?”
 
Bây giờ đi nghĩ chuyện của bảy ngày sau không khỏi hơi quá sớm, Lâm Tố nghĩ ngợi mãi, cũng không nghĩ ra, bèn nói với Đào Mục Chi: “Chờ lúc trở về tôi với anh cùng đến siêu thị xem thử rồi nói tiếp.”
 
Cô nói xong, Đào Mục Chi lại đơn giản đáp một tiếng: “Được.”
 
Sau khi Đào Mục Chi trả lời xong, Lâm Tố lại không nói gì nữa. Mà lề mề nữa, hình như khoảng cách giữa cô và Đào Mục Chi cũng sẽ không gần hơn. Cuối cùng, cô dứt khoát đặt tay lên tay nắm cửa.
 
“Vậy tôi đi trước nhé.” Lâm Tố nói.
 
Lâm Tố nói xong, kéo tay nắm cửa xe ra, lúc cửa xe còn chưa mở ra, Đào Mục Chi gọi cô lại.
 
“Chờ lát nữa.”
 
Động tác của Lâm Tố dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Đào Mục Chi.
 
Mắt của cô bởi vì Đào Mục Chi ngăn cản động tác của cô mà hơi sáng lên, mà lúc nhìn về phía Đào Mục Chi, hai con ngươi dưới mí mắt giống như hồ nước phản chiếu ánh sáng, phản chiếu bóng hình anh. Trong chùm sáng đó, bóng hình Đào Mục Chi càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, chờ Lâm Tố kịp phản ứng, Đào Mục Chi đã đi đến trước mặt cô. 
 
Lâm Tố ngửa đầu nhìn anh.
 
“Trở về nhà chơi vui vẻ chút.” Đào Mục Chi nói.
 
Nghe xong câu nói của Đào Mục Chi, mi mắt Lâm Tố khẽ rung động, cô thu lại mắt, đối với câu nói này của anh như là có chút bất mãn.
 
“Ai về nhà sẽ không vui đâu…”
 
Lời của cô còn chưa nói xong, cơ thể của cô được hai tay Đào Mục Chi ôm chặt, ôm vào trong ngực anh.
 
Con ngươi Lâm Tố ngước lên.
 

Cô và Đào Mục Chi rất lâu rồi cũng không có động tác thân mật như vậy, từ sau cái ngày mà cô muốn ngủ với anh. Nhưng mà cái đã lâu này, hình như cũng không lâu lắm, mới có ba ngày. Một lần nữa được Đào Mục Chi ôm vào ngực, được hơi thở của anh thấm đẫm, giữa lúc Lâm Tố vô thức, hai tay đã nâng lên, chộp vào chỗ vạt áo của anh.
 
Hai người cứ quen thuộc mà xa lạ như vậy ôm nhau.
 
Lâm Tố không biết vì sao Đào Mục Chi muốn ôm cô, nhưng hình như động tác này cũng trong phạm vi hợp lý. Bởi vì cô không từ chối, ngược lại cứ như vậy mặc cho anh ôm, giống như được anh ôm vô số lần rồi.
 
“Ăn cơm thật ngon, ngủ cũng thật ngon.” Đào Mục Chi nói.
 
Lâm Tố: “...”
 
Anh còn lải nhải.
 
“Biết rồi.” Lâm Tố nói.
 
“Lái xe cẩn thận, thuận buồm xuôi gió.” Đào Mục Chi đáp.
 
Lâm Tố: “...Ừm.”
 
Sau khi Lâm Tố “Ừm” xong, cảm thấy hai người ôm có hơi lâu rồi, cô muốn dậy rời đi, nhưng lúc cô muốn dời người đi, thân thể cô một lần nữa bị áp lại trong ngực Đào Mục Chi.
 
Lâm Tố: “...”
 
Ôm Lâm Tố giống như ôm mèo con trong ngực, cánh tay của Đào Mục Chi siết chặt, thân thể hai người nhẹ nhàng dính sát, anh cúi đầu dùng cằm đặt trên tóc cô, dùng giọng điệu dịu dàng cô chưng từng nghe nói với cô.
 
“Nếu như có chuyện gì, bất cứ lúc nào có thể gọi điện cho tôi.”
 
Lâm Tố: “...”
 
Cô về nhà còn có thể có chuyện gì chứ!
 
-
 
Sau khi kết thúc cái ôm với Đào Mục Chi, Lâm Tố lên xe lái xe rời khỏi tầng hầm. Cô lái xe, xe đi về hướng cửa gara tầng hầm, lúc cô sắp rời khỏi, cô xuyên qua gương chiếu hậu trước xe vẫn có thể nhìn thấy bóng hình thẳng tắp của Đào Mục Chi đứng lẻ loi ở bãi đỗ xe ngầm.
 
Tựa như vô số lần khi cô rời khỏi nhà, mẹ đứng ở ven đường trấn nhỏ nhìn về bóng hình cô rời đi.
 
Cảm giác tiễn biệt này thật ra khiến con người cực kỳ vi diệu. Tựa như trong chớp nhoáng này, giữa cô và Đào Mục Chi giống như giữa cô và mẹ cô vậy, có một ràng buộc sâu sắc.
 
Ràng buộc giữa cô và mẹ bắt nguồn từ huyết thống và hơn 20 năm sống chung, vậy ràng buộc giữa cô và Đào Mục Chi bắt nguồn từ điều gì đây? Bắt nguồn từ quan hệ bác sĩ tâm lý và bệnh nhân tâm lý? Hay là bắt nguồn từ sự ở chung giữa hai người? Hoặc là bắt nguồn từ một quan hệ chưa rõ ràng nào đó giữa hai người?

 
Lâm Tố nghĩ không ra.
 
Vấn đề này thật sự giống như vấn đề nọ hôm qua cô nghĩ trên sofa. Vì sao Đào Mục Chi gánh trên vai trách nhiệm chăm sóc cô, chỉ vì anh đề nghị cô đi khám bác sĩ tâm lý sao?
 
Loại vấn đề này nghĩ ra thì rất đơn giản, nhưng nghĩ ra được đáp án lại rất khó, giống như cách một lớp thủy tinh rất dày, bạn có thể nhìn rõ bên trong là cảnh tượng gì, nhưng lại không sờ được không cảm nhận được. Mà cảnh tượng nhìn thấy được, cũng sẽ rất nhanh bởi vì sự phân tâm của bạn mà khiến bạn quên mất vấn đề này.
 
Lâm Tố lái xe, phong cảnh dọc đường và xe cộ thỉnh thoảng ngang qua khiến cô quên mất vấn đề này. Cô bắt đầu ngắm phong cảnh cùng chửi mắng mấy xe vượt qua không theo luật giao thông, và một chiếc xe lái quá chậm nhưng lại chiếm chỗ hai làn xe…
 
Đào Mục Chi nói là cô có chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh, sẽ không phải lo lắng cô nổi giận trên đường đánh nhau với người ta chứ?
 
Cứ như vậy, ba tiếng sau, Lâm Tố đúng giờ về nhà.
 
-
 
Nhà Lâm Tố ở trấn nhỏ vùng ngoại ô Nam Thành. Nam Thành là vùng sông nước Giang Nam, nét thú vị và cảnh đẹp của thành phố này cũng hoàn toàn thể hiện ở trên trấn nhỏ nhà Lâm Tố hiện tại.
 
Cảnh vật xung quanh trấn nhỏ đẹp và yên tĩnh, cầu nhỏ nước chảy, không khí trong lành, không có nhiều hộ gia đình. Sau khi Lâm Tố lái xe vào trong trấn nhỏ, xe dừng ở ven đường, cô xuống xe lấy vali đi vào một con hẻm nhỏ.
 
Hẻm nhỏ không rộng, trên mặt đất phủ lớp đá xanh, mặc dù qua mùa mưa, mưa thu Nam Thành cũng như mưa xuân vậy rả rích không dứt. Hai bên hẻm nhỏ đều có gia đình ở, phần lớn là kiểu nhà nhỏ hai tầng có mái. Diện tích không lớn, thậm chí bức tường cũng không tính là dày, có điều gạch xanh tường trắng, có một cảm giác tiến vào trong bức tranh sơn thủy Trung Quốc.
 
Lâm Tố dọc theo đường đá xanh, đi qua hai nhà, nhà thứ ba trong con hẻm chính là nhà nhỏ của gia đình cô. Nhà nhỏ có một cái sân, Lâm Tố đẩy cửa sân, trong sân có hoa quế mẹ thích,. Bây giờ đang là mùa hoa quế, trong sân tràn ngập hương hoa quế ngọt trong.
 
Lâm Tố ngửi hương hoa, giẫm trên đường nhỏ của sân, đi vào cửa nhà. Cô đẩy cửa nhà, gọi một tiếng.
 
“Mẹ ơi.”
 
Sau khi cô gọi xong, sàn nhà bằng gỗ trên tầng hai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ chốc lát sau, mẹ của Lâm Tố Lâm Mộ Hoa xuất hiện ở đầu cầu thang. Nhìn thấy con gái, trong mắt Lâm Mộ Hoa tràn ngập vui mừng, bà cười nói một câu.
 
“Con trở về rồi.”
 
Sau khi nói xong, Lâm Mộ Hoa từ trên cầu thang đi xuống.
 
Tác giả có lời muốn nói: Vấn đề tâm lý của Lâm Tố không chỉ xuất phát từ chuyện hai năm trước. Chuyện hai năm trước chỉ là ngòi nổ, song nguyên nhân cho ngòi nổ này vẫn là chuyện cô ấy trải qua từ nhỏ, cho nên bây giờ phải đi sâu viết một chút về hoàn cảnh trưởng thành và quá trình trưởng thành của cô ấy.
 
Đương nhiên, bác sĩ Đào rất nhanh sẽ đến nha ~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui