Chương 37: Tối nay anh ngủ lại nhà tôi đi.
Lâm Tố dẫn theo Đào Mục Chi đến nhà cô.
So sánh với ba ngày trước lúc Đào Mục Chi rời đi, nhà Lâm Tố vẫn quạnh quẽ, đơn sơ, lộn xộn như cũ. Nhưng trong sự quạnh quẽ, đơn sơ, lộn xộn này cũng có một vài thay đổi, trở nên càng quạnh quẽ lộn xộn hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố đẩy cửa nhà, Đào Mục Chi đi theo cô vào trong. Vào đến huyền quan, đối diện chính là phòng ăn nhà Lâm Tố. Trong phòng ăn trống trải, bây giờ đặt thêm một chiếc bàn ăn, hai chiếc ghế ăn. Hai bên bàn ghế, tạp chí và ảnh chụp bị chất đống qua loa một chỗ, giữa tạp chí và ảnh chụp thì ngổn ngang 20-30 chai rượu đổ ở đó.
Đây đều là chiến tích Lâm Tố lưu lại hai ngày Đào Mục Chi rời đi.
Nhìn cảnh tượng này của phòng ăn, Đào Mục Chi: “...”
“Hai ngày nay không ra ngoài?” Đào Mục Chi liếc mắt nhìn Lâm Tố đứng bên cạnh, hỏi.
Mà Lâm Tố bị hỏi một câu như vậy: “...”
Trước khi Đào Mục Chi hỏi như vậy, Lâm Tố không cảm thấy dáng vẻ này của nhà cô có vấn đề gì, không phải chỉ là nhiều thêm chút ảnh chụp tạp chí và chai rượu hơn những nhà bình thường thôi sao? Nhưng Đào Mục Chi vừa hỏi như vậy, Lâm Tố hậu tri hậu giác nổi lên một chút cảm giác xấu hổ. Cô cảm thấy nhà cô bây giờ giống như hang động của người tiền sử ấy, đồ đạc gì cũng đều đặt lung tung với nhau.
Mà điều Đào Mục Chi không biết chính là, trên thực tế cô sống còn không bằng người tiền sử, tối thiểu người tiền sử cũng sẽ không ngủ trên bàn ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng xưa nay Lâm Tố là người thua người không thua trận, ánh mắt cô hờ hững nhìn lướt qua phòng ăn, nói: “Ra ngoài chứ. Tôi đi đến quán bar một chuyến, còn đi làm việc nữa.”
Xem đi, những ngày không có anh ở đây, cuộc sống của tôi muôn màu muôn vẻ, làm việc chăm chỉ cố gắng.
Đối với câu trả lời của cô, Đào Mục Chi giống như rõ ràng không tin. Anh cũng không nói gì, không phản bác, chỉ là ánh mắt bình thản nhìn cô. Dưới cái nhìn chăm chú của ánh mắt bình thản này, Lâm Tố ít nhiều có chút giấu không được.
Cô lại nhìn về phía Đào Mục Chi, hung dữ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi cũng không nói dối!”
Cô thật sự đến quán bar, cũng thật sự đi làm việc!
Đào Mục Chi bị hổ nhỏ hung dữ một cái, sắc mặt anh không thay đổi, bình tĩnh nhìn Lâm Tố đang hung dữ, nói: “Thu dọn một chút đi.”
Lâm Tố: “...”
Thu dọn cái gì? Ai thu dọn? Tôi chắc?
“Không đúng.” Biểu cảm Lâm Tố thay đổi, bất mãn nói: “Dựa vào cái gì mà tôi thu dọn chứ?”
Trước kia khi Đào Mục Chi đến nhà cô nấu cơm, anh cũng chưa từng bảo cô làm việc nha. Có điều sau khi Lâm Tố bất mãn hỏi ra câu “Dựa vào cái gì” bảo cô thu dọn, chính cô cũng lộ rõ sự thiếu tự tin.
Lúc ấy Đào Mục Chi không bảo cô làm việc, là bởi vì cô bị ốm cần nghỉ ngơi. Bây giờ cô lại chẳng có bệnh gì, thu dọn một chút bàn ăn cũng dễ hiểu. Đây là nhà cô, rượu cũng là cô uống, đương nhiên là cô thu dọn.
Nhưng trực tiếp bị sai đi làm việc như vậy, Lâm Tố vẫn có cảm giác chênh lệch thân phận từ đại gia chờ cơm thành cô em dọn bàn, cô hơi khó chịu.
Lúc cô khó chịu, Đào Mục Chi nhận lấy cá cô xách trong tay, nói: “Tôi bận không làm được, cần em hỗ trợ.”
Kế tiếp, chiến trường chính của Đào Mục Chi sắp chuyển đến phòng bếp. Đi vào phòng bếp, anh chịu trách nhiệm rửa thức ăn, thái thức ăn, nấu cơm, ngoại trừ cái đó ra, anh còn phải phụ trách rửa đồ dùng nhà bếp. Một mình anh bận rộn nhiều việc như vậy, cô chỉ phụ trách dọn một cái bàn, phần việc này thật ra đã rất hợp lý.
Hơn nữa, để bảo cô giúp, thái độ của Đào Mục Chi cũng hạ xuống thấp nhất. Sau khi anh giải thích xong, cụp mắt nhìn cô, còn trưng cầu ý kiến của cô một chút.
“Có thể không?”
Đào Mục Chi không chỉ cho cô bậc thang, còn đặt bậc thang xuống tận tầng hầm. Lâm Tố nghe anh nói xong, cũng cân bằng tâm lý thuận theo bậc thang đi xuống.
“Được chứ.” Lâm Tố không tình nguyện lắm nói.
“Cảm ơn.” Đào Mục Chi đáp.
Lâm Tố: “...”
Cảm ơn cái gì! Cô cũng không phải dọn giúp anh, đây chính bàn ăn nhà cô!
Sau khi Đào Mục Chi nói cảm ơn xong, mang theo nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp. Mà Lâm Tố nhìn thoáng qua bàn ăn, đi đến phòng ăn, bắt đầu thu dọn.
Nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất, nghiêng mình rơi trong căn nhà đơn sơ lộn xộn, hai người một người ở phòng ăn, một người ở phòng bếp, cứ như vậy mỗi người bận rộn công việc của mình.
Phòng ăn thật ra cũng được thu dọn rất tốt. Thu dọn một chút chai rượu ngổn ngang, lại lau dọn mặt bàn là tạm ổn rồi. Lâm Tố rất nhanh thu dọn xong chai rượu, cầm khăn ướt bắt đầu lau bàn. Mà cái bàn này trên thực tế cũng không có gì mà lau, cô ngủ ở chỗ này hai ngày, mặt bàn đã được quần áo cô lau đến sạch bong sáng bóng.
Lâm Tố cầm khăn giấy, cánh tay ở trên bàn lau đi lau lại, cô lau bàn, ánh mắt lại nhìn về phía phòng bếp. Trong phòng bếp bây giờ, Đào Mục Chi đang rửa đồ dùng nhà bếp.
Hình dáng người đàn ông cao lớn đang ở trong phòng bếp làm việc đâu ra đấy, theo động tác của anh, trong phòng bếp phát ra một số âm thanh dụng cụ nhà bếp và đĩa ăn va chạm. Trong những âm thanh này, Lâm Tố cảm thấy ngôi nhà của cô và cô giống như sống lại lần nữa.
Đây là một cảm giác rất kì diệu.
So sánh với hai ngày trước, nhà của cô cũng không có gì thay đổi, tường xi măng không có dán giấy dán tường, một đống tạp chí ảnh chụp, chai rượu ngổn ngang, đồ dùng trong nhà lẻ tẻ… Kiểu nhà thế này, cho dù ai nhìn đều sẽ cảm thấy không giống nơi cho người ở.
Thế nhưng Đào Mục Chi vừa đến, cảm giác này đã thay đổi. Chỉ cần anh ở đây, bất kể là đang nấu cơm, hay là không hề làm gì, cho dù anh chỉ ngồi ở chỗ đó, trên người anh giống như cũng tự mang theo ánh sáng rực rỡ, vùi lấp tất cả sự quạnh quẽ của căn nhà này.
Lâm Tố nhớ từng xem một câu, nhà của cô có rất nhiều thiếu sót, nhiều như ngôi sao. Nhưng Đào Mục Chi là mặt trời, anh vừa đến, tỏa sáng, tất cả thiếu sót trong nhà cô đều đã không thấy đâu.
Đây là chuyện kỳ lạ gì nhỉ? Ánh mắt Lâm Tố xuất thần nhìn Đào Mục Chi, khó hiểu nghĩ.
Lúc Lâm Tố đang suy nghĩ đáp án của chuyện kỳ lạ này, Đào Mục Chi trong phòng bếp đột nhiên nghiêng mắt liếc nhìn cô. Ánh mắt của hai người cách phòng ăn và phòng bếp chạm vào nhau, mi mắt Lâm Tố vừa nhấc, cô sững người, sau đó chợt thu lại ánh mắt.
Lâm Tố giống như mạch máu bị thứ gì đó áp vọt lên. Bây giờ máu trong mạch máu của cô chảy rất nhanh, nhịp đập trái tim cô cũng trở nên nhanh hơn. Trong cảm giác này, Lâm Tố thoáng trở nên có chút luống cuống. Tay của cô nhanh chóng lau bàn ăn hai cái, lại cảm thấy ánh mắt của Đào Mục Chi không hề rời khỏi cô. Cô vội vàng nghiêng đầu sang một bên, sau khi tùy tiện lau bàn hai cái, mang theo nhịp tim ngổn ngang rời khỏi phòng ăn, chạy đến sofa nhảy lên.
Lâm Tố nhảy vọt đến trên sofa, sau đó nằm trên đó. Sau khi nằm xuống, trái tim cô vẫn chưa khôi phục lại bình tĩnh. Nhịp tim đập trong lồng ngực, thình thịch thình thịch, Lâm Tố cảm thấy màng nhĩ mình cũng sắp bị đập thủng.
Cô làm gì mà dáng vẻ như trộm thế này?
Không phải là nhìn lén Đào Mục Chi bị tóm được thôi sao? Nhìn lén cũng là trộm chắc?
Lâm Tố im lặng. Cô có chút miệng đắng lưỡi khô, đưa tay vò đầu, vểnh tai lên nghe động tĩnh phòng bếp. Mà đợi sau khi cô nhảy đến trên sofa, âm thanh trong phòng bếp lại vang lên lần nữa, điều này đại diện cho việc Đào Mục Chi lại làm việc rồi.
Cảm tạ trời đất! Lâm Tố nghĩ.
Sau khi nghĩ xong, Lâm Tố: “...”
Cảm ơn con khỉ ấy!
-
Lâm Tố nằm trên ghế sofa, tiếp tục làm đại gia chờ cơm.
Cũng không lâu lắm, mùi hương cá kho bay ra từ phía phòng bếp. Lâm Tố thèm nhỏ dãi, đồng thời Đào Mục Chi cũng bưng đĩa thức ăn đi ra từ phòng bếp, gọi cô một tiếng.
“Nấu xong cơm tối rồi.”
Lâm Tố như cá chép quẫy đuôi nhảy dựng lên từ trên ghế sofa, sau khi nhảy qua sofa, chạy đến trước bàn ăn. Lúc nhìn thấy món cá kho trên bàn ăn, Lâm Tố không nghĩ gì hết.
Ban đầu cô còn tưởng rằng cô hai ngày chưa ăn cơm, hôm nay cho dù ăn cũng khẩu vị bình thường. Nhưng mùi hương cá kho vừa xông lên, Lâm Tố đã đói bụng.
Cô cũng đói hai ngày rồi. Ngồi xuống ghế ăn, Đào Mục Chi đưa bát đũa cho cô, sau khi Lâm Tố nhận lấy, gắp một miếng cá kho bỏ vào trong miệng.
Khoảnh khắc ăn xong miếng cá kho, Lâm Tố chợt nhớ đến một câu: Nhân gian đáng giá!
Lâm Tố “Nhân gian đáng giá”, ôm bát cơm, vui vẻ bắt đầu ăn.
Trong phòng ăn bởi vì Lâm Tố ăn cơm, phát ra tiếng bát đũa va chạm rất nhỏ. Dưới ánh đèn treo trong phòng khách, Đào Mục Chi ngồi phía đối diện bàn ăn, yên tĩnh nhìn Lâm Tố ăn cơm.
So sánh với Lâm Tố, khẩu bị Đào Mục Chi bình thường. Hai ngày này anh không ăn gì, dạ dày có chút không thoải mái lắm. Mà mặc dù anh không ăn, chỉ nhìn Lâm Tố ăn đến vui vẻ như vậy, hình như anh cũng không đói bụng như vậy nữa.
Sau khi Lâm Tố nhận lấy bát đũa Đào Mục Chi đưa qua thì vùi đầu vào ăn cơm. Cô ăn được một lúc, sau khi lấp đầy một chút cảm giác thèm ăn, cũng có tinh lực khác đi chú ý những chuyện khác. Cô phát hiện từ khi cô bắt đầu ăn cơm, Đào Mục Chi cũng không động đũa. Anh không động đũa thì thôi, còn cứ nhìn cô chằm chằm.
Mắt Lâm Tố từ trong bát cơm ngước lên, nhìn Đào Mục Chi một cái.
Đào Mục Chi quả nhiên đang nhìn cô.
Ánh đèn treo phòng ăn không phải rất sáng, Đào Mục Chi bởi vì chân dài, lại ngồi ra sau một chút, thân thể thẳng tắp mảnh khảnh của anh giống như là ẩn trong ánh đèn. Có bóng râm, mắt của anh nhìn qua càng thêm thâm trầm bình tĩnh.
Lâm Tố: “...”
“Trong món ăn không có hạ độc chứ?” Lâm Tố hỏi.
Đào Mục Chi: “...”
“Không có.” Đào Mục Chi đáp.
Lâm Tố xác nhận thức ăn không có độc, cô “A” một tiếng, tiếp tục vùi mặt vào trong bát cơm.
Thế nhưng cô vùi mặt vào trong bát cơm ăn một lát, Đào Mục Chi đối diện vẫn chưa động đũa.
Lâm Tố: “...”
Động tác và cơm của Lâm Tố dừng lại, mặt từ trong bát cơm một lần nữa ngước lên. Ánh mắt Đào Mục Chi rơi xuống, nhìn cơm trong bát của cô đã thấy đáy. Sau khi nhìn xong, ánh mắt anh nâng lên, hỏi.
“Ăn ngon không?”
Lâm Tố: “...”
Cơm trong bát cũng sắp ăn hết rồi, anh nói xem?
Nhưng đương nhiên Lâm Tố sẽ không trực tiếp khen ngon, cô sợ Đào Mục Chi kiêu ngạo. Sau khi Đào Mục Chi hỏi xong, cô điềm đạm đặt bát đũa trong tay xuống, sắc mặt nhàn nhạt, nói: “Tạm được, cũng không phải không thể ăn.”
Nói rồi, Lâm Tố gắp một miếng cá kho. Đang lúc ăn vào, cô nghĩ nghĩ, lại một lần nữa bưng bát lên.
Lâm Tố cạn lời. Sao cá kho này có thể ngon như vậy? Chẳng phải Đào Mục Chi mới làm món cá kho này hai lần sao? Rốt cuộc là anh có cái thiên phú dị bẩm hay là đã ở phương Tây mới học thêm?
Đối với việc khẩu thị tâm phi của Lâm Tố, Đào Mục Chi cũng xem như là thấu hiểu sâu sắc. Anh không để ý đánh giá của Lâm Tố với bữa tối anh làm, sau khi Lâm Tố lại bắt đầu ăn cơm, anh giống như bị khẩu vị của cô ảnh hưởng, cầm đũa gắp một chút rau xanh.
Bây giờ ngồi trên ghế ăn, so với việc ngồi trên thảm thoải mái hơn rất nhiều, Đào Mục Chi ăn mấy miếng, cầm lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm, hỏi Lâm Tố một câu.
“Sao lại muốn mua bàn ăn thế?”
Mấy ngày trước Đào Mục Chi đã phát hiện bàn ăn và ghế ăn trong phòng ăn rồi, có điều lúc ấy anh uống say, sự chú ý đề dành trên người Lâm Tố, đối với chuyện bàn ăn ghế ăn cũng không hỏi nhiều.
Đào Mục Chi hỏi xong, ngay lúc Lâm Tố và cơm: “...”
“Không phải là mua.” Mặt Lâm Tố từ bên trong bát cơm ngẩng lên, cô đối mặt với Đào Mục Chi, giọng điệu bình tĩnh: “Là mua đệm được tặng.”
Đào Mục Chi: “...”
Đệm là đồ dùng trên giường, bàn ăn ghế ăn là đồ dùng phòng ăn, mua đồ dùng trên giường không được bộ đồ bốn món trên giường (2), tặng bàn ăn ghế ăn?
(2) Gồm vỏ gối, vỏ chăn, ga giường, hoặc là nệm bảo vệ đệm giường hoặc là ga phủ che gầm giường.
Đào Mục Chi rõ ràng không tin, nhưng dưới con mắt căng chặt của Lâm Tố, anh cũng không hỏi nhiều, anh nhìn Lâm Tố, gật đầu, nói: “Rất tốt.”
Đào Mục Chi tin tưởng lai lịch của bàn ăn ghế ăn.
Còn lâu Lâm Tố mới nói cho Đào Mục Chi biết bàn ăn ghế ăn này là cô mua. Thật ra lúc đó lý do thế nào Lâm Tố quỷ thần xui khiến đi mua bộ bàn ăn ghế ăn này, bản thân cô đã sớm quên rồi. Nhưng mà Đào Mục Chi biết bệnh tình của cô, càng biết một số hành vi thói quen của cô. Nếu như vì chính bản thân cô, cô chắc chắn sẽ không mua chiếc bàn ăn này, giống như chiếc đệm mới trong phòng ngủ phụ vậy.
Chiếc đệm ở phòng ngủ phụ là Đào Mục Chi chủ động muốn, cô mới mua cho anh. Nhưng Đào Mục Chi cũng chưa từng nhắc đến chuyện mua bàn ăn, cô lại mua rồi. Nếu như Lâm Tố nói cho Đào Mục Chi biết bàn ăn ghế ăn là cô mua, không phải Đào Mục Chi sẽ cho rằng cô là muốn giữ anh lại mới mua bộ bàn ăn ghế ăn sao?
Cũng may chuyện liên quan đến bàn ăn ghế ăn, Đào Mục Chi cũng không hỏi nhiều nữa, Lâm Tố tiếp tục ăn cơm. Có điều nhắc đến bàn ăn ghế ăn, Lâm Tố lại nghĩ đến một chuyện khác. Cô vừa ăn cơm, vừa nói một câu với Đào Mục Chi.
“Đúng rồi, Đào Mục Chi, tối nay ăn ngủ lại ở nhà tôi đi.”
Lâm Tố đang ăn cơm đột nhiên nói ra một câu như vậy. Dưới ánh đèn, Đào Mục Chi ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt nhẹ nhàng khẽ động.
Mà lúc này Lâm Tố đang và cơm đã kịp phản ứng với lời quá mức táo bạo bản thân vừa nói ra: “...”
“Không không không, không phải… Khụ khụ!” Lâm Tố sốt ruột giải thích, ngược lại sắc một cái, mặt cũng bị sắc đến đỏ lên.
Cô ho kịch liệt hai cái, lúc cô ho khan, biểu hiện trong mắt Đào Mục Chi cũng bình tĩnh trở lại, anh đưa ly nước cho Lâm Tố.
Lâm Tố nhận lấy ly nước, ngửa đầu uống cạn ly nước, áp tiếng kho khan xuống. Sau khi áp được cơn ho khan, Lâm Tố vội vàng giải thích với Đào Mục Chi một chút ý của câu nói ban nãy của cô.
“Ý của tôi là, lúc trước không phải anh bảo tôi mua đệm sao? Tôi cũng mua cho anh rồi, nhưng anh một lần cũng chưa nằm. Lúc ấy tôi mua đệm tiêu mất đến 58 nghìn tệ đấy, một lần anh cũng chưa nằm xuống có hơi quá lãng phí. Cho nên tôi nghĩ hôm nay anh ở lại, có thể ngủ thử xem.”
Lâm Tố nói xong: “...”
“Ngủ đệm.” Sợ Đào Mục Chi hiểu lầm, Lâm Tố giải thích một chút đối tượng để anh ngủ.
Lâm Tố giải thích xong, ánh mắt có chút mong đợi nhìn về phía Đào Mục Chi.
Thật ra Lâm Tố bảo Đào Mục Chi ở lại, cũng không phải chỉ đơn giản bảo anh ngủ trên đệm thử xem. Cô có tư tâm. Tư tâm của cô là, tối nay nếu như Đào Mục Chi ngủ lại ở nhà cô, vậy thì bữa sáng ngày mai có để ăn rồi.
Sau khi cô giải thích xong, Đào Mục Chi vẫn như cũ ẩn dưới ánh đèn. Ánh mắt của anh bởi vì lời giải thích của cô, trở lại vẻ bình tĩnh. Lúc cô mong đợi nhìn anh, Đào Mục Chi cho cô câu trả lời.
“Có thể.”
Ánh mắt Lâm Tố khẽ động.
Bữa sáng lần này của cô có rồi!
Mà câu trả lời của Đào Mục Chi còn không chỉ chừng này, anh nhìn Lâm Tố, nói.
“Nếu như em bằng lòng, tôi có thể ở đây mãi.”
Lâm Tố: “...”
Đây là cơm nửa đời sau của cô đều có rồi!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...