Chương 24: Anh sẽ rời khỏi tôi sao?
“Cô còn đang sốt, sao lại đến đây?” Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố vội vàng chỉ vào khẩu trang của cô, nói: “Tôi đeo khẩu trang rồi, sẽ không lây bệnh cho bệnh nhân của anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam đoan trước xong, lông mày Lâm Tố khẽ nhăn lại, phàn nàn với Đào Mục Chi: “Tôi không thể ở nhà đợi được, tôi sắp chán chết rồi, tôi muốn tìm nơi có người để đợi.”
Nơi có người đầy đường, Lâm Tố cũng không biết vì sao mình muốn đến chỗ này của Đào Mục Chi. Bây giờ cô cảm thấy mình giống như cô bạn nhỏ ở nhà trẻ, dính lấy bố đi làm… không, bảo mẫu.
Lâm Tố nói xong, nhìn thoáng qua phòng khám chỉ có một mình Đào Mục Chi.
Lâm Tố: “...”
“Không phải anh nói tôi chán quá thì đi ngủ sao, nhưng tôi ở nhà ngủ không nổi, cho nên muốn đến chỗ này xem thử một chút.” Lâm Tố đưa ra một lý do, sau khi cảm thấy không đủ trọn vẹn, lại bổ sung một lý do.
Cô nói xong, con mắt tiếp tục nhìn về hướng Đào Mục Chi.
Lúc Lâm Tố đi vào, câu hỏi kia Đào Mục Chi hỏi cô vốn là lo lắng Lâm Tố sốt còn ra ngoài, sẽ làm bệnh tình nặng thêm. Nhưng cô lại hiểu thành anh lo lắng bệnh của cô sẽ lây cho những người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn Lâm Tố cẩn thận chú ý như vậy, lời đuổi cô về của Đào Mục Chi cũng không nói ra miệng được.
Hai người một người trong phòng khám, một đứng ở cửa phòng khám, im lặng nhìn nhau. Lâm Tố đang chờ Đào Mục Chi thả cô đi vào.
Đào Mục Chi quan sát Lâm Tố.
Lâm Tố mặc áo dài quần dài, vẫn cực kỳ chú ý giữ ấm sau cảm mạo. Cô đeo khẩu trang, dưới khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt cô. Nhìn phần màu da lộ ra từ dưới khẩu trang, khí sắc cô cũng coi như không tệ. Trừ cái đó ra, trên khẩu trang là đôi mắt hồ ly linh động sáng ngời, cũng xác thực không phải dáng vẻ bị bệnh.
“Qua đây.” Đào Mục Chi nói.
Nghe anh nói, Lâm Tố lập tức đi đến trước bàn làm việc của anh. Đào Mục Chi giơ tay lên, Lâm Tố ngầm hiểu, cúi người đưa trán đến tay Đào Mục Chi.
Động tác này của cô vội vàng đột ngột, trong nháy mắt mặt đã áp sát Đào Mục Chi. Đôi mắt của cô chăm chú nhìn anh, mi mắt theo động tác cô nhìn anh chớp chớp.
“Không sốt.” Cô nói.
Âm thanh của cô cách khẩu trang, xuyên qua ra ngoài. Còn mang theo chút hơi thở ấm áp ẩm ướt, Đào Mục Chi nhìn cô áp sát mặt ở trước mắt, anh hơi nhăm mày, dời lực chú ý đến nhiệt độ trên trán cô.
Xúc cảm trên trán cô cùng sáng nay giống nhau, mịn màng man mát. Không có nhiệt độ nóng rực người như tối hôm qua. Lúc sáng sớm cô đã gần như hạ sốt rồi, bây giờ nhiệt độ duy trì đến hiện tại, chứng minh gần như sắp khỏi rồi.
Xác nhận nhiệt độ xong, Đào Mục Chi thu tay lại.
“Buổi chiều tôi không có bệnh nhân, cô có thể nghỉ ngơi ở đây.” Đào Mục Chi nói, “Nhưng chỉ một lần này thôi.”
Hôm nay cô tới vừa khéo buổi chiều anh không có bệnh nhân khám và điều trị. Nếu như có bệnh nhân khám và điều trị, là không cho phép người ngoại trừ bệnh nhân của anh ở lại trong phòng khám của anh.
Đào Mục Chi nói hai câu, Lâm Tố chỉ nghe nửa câu trước. Có thể để cô ngủ ở đây thì tốt rồi, còn lâu cô mới quản có phải chỉ một lần này hay không.
Nhận được sự đồng ý của Đào Mục Chi, Lâm Tố lập tức gật đầu.
“Được nha!”
Nói xong, cô lướt qua Đào Mục Chi đi về ghế nằm phía sau anh.
-
Đối với phòng khám này, Lâm Tố đã không tính là xa lạ. Mặc dù bây giờ cô không phải là bệnh nhân của Đào Mục Chi, nhưng trước kia thì phải, cô còn từng nằm trên ghế nằm ngủ một lần. Sau khi Đào Mục Chi bằng lòng cho cô đi vào, Lâm Tố quen việc kéo rèm nằm xuống ghế nằm.
Sau khi nằm xuống, trái tim trống vắng của Lâm Tố giống như quả bóng bay được chộp trong lòng bàn tay, một lần nữa sống lại. Cô nằm trên ghế nằm, điều chỉnh một tư thế thoải mái. Điều chỉnh xong cô ngước nhìn trần nhà trên đỉnh rèm kéo, khoé môi cong lên một nụ cười.
Sau khi cười xong, Lâm Tố nghiêng mắt, Đào Mục Chi ngồi trên ghế làm việc đang nhìn cô.
Lâm Tố kịp phản ứng lại.
“A, đúng rồi.” Mặc dù nói buổi chiều Đào Mục Chi không có bệnh nhân, nhưng anh còn có công việc, nếu như cô ở trong tầm mắt anh, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Lâm Tố giơ tay lên, kéo rèm lại.
Rèm kéo màu lam nhạt được kéo trong tiếng vang lên nhỏ xíu, ngăn cách tầm mắt Đào Mục Chi và Lâm Tố nhìn nhau. Sau khi kéo rèm lên, Lâm Tố phía sau rèm không có âm thanh, bên trong phòng khám cũng yên tĩnh trở lại. Đào Mục Chi nhìn qua phía rèm, đôi mắt hơi nheo lại, thu lại ánh mắt nhìn qua đó.
Tuy là đã kéo rèm lên, nhưng Lâm Tố cũng không ngủ.
Tấm rèm ngăn cách một không gian màu lam nhạt, cô nằm ở trong không gian này, giống như nằm ở trên ghế xích đu. Lâm Tố ngửa đầu nhìn trần nhà, cái cảm giác không chút sức lực nào khi ở trong nhà đã biến mất.
Nhưng vẫn nhàm chán như cũ.
Nghĩ đến đây Lâm Tố nghiêng đầu nhìn về phía chỗ mép rèm giao nhau.
Ban nãy Đào Mục Chi tận mắt nhìn cô, cô không thể không kéo rèm thật chặt chẽ, bây giờ chỗ mép rèm giao nhau, hai bên rèm hợp lại cùng một chỗ đã ngăn cản tầm mắt của cô, cô không nhìn thấy cái gì hết. Chỉ có thể thông qua chút hình dáng của Đào Mục Chi hiện lên trên tấm rèm sau khi bị ánh nắng chiếu vào.
Hình dáng anh là động tác cúi đầu, giống như đang nhìn cực kỳ chăm chú.
Thời tiết chiều hôm nay rất tốt, vào buổi trưa, Đào Mục Chi mở cửa sổ. Bây giờ gió thu bị ánh nắng sau giờ Ngọ phơi đến không lạnh không nóng, thoải mái dễ chịu thổi đến cây xanh bên cửa sổ, cũng lay động chiếc rèm cửa màu lam nhạt.
Vạt dưới rèm cửa theo gió bị thổi lên, trong gió thu nhàn hạ, bóng dáng Đào Mục Chi cũng theo tấm rèm giống như đang lắc lư. Trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng đặc trưng của bệnh viện, còn xen lẫn mùi hương cây linh sam nhẹ nhàng.
Tấm rèm có thể ngăn được ánh mắt, nhưng không thể ngăn được mùi hương.
Lâm Tố ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Đào Mục Chi, cô nhìn chằm chằm vào chỗ mép rèm giao nhau, phồng má, hướng về phía giao mép rèm nhẹ nhàng thổi một cái.
Thở ra “Phù ~” một cái nhẹ nhàng, giống như là hòa vào trong đợt gió thu này, mép rèm vốn hợp lại một chỗ nương theo tiếng thở ra, ở chỗ mép rèm giao nhau mở ra một khe hở nhỏ.
Ở phía trong khe hở, Lâm Tố nhìn thấy Đào Mục Chi ở bên ngoài khe hở.
Ở thời gian ngắn ngủi và trong khe hở chật hẹp, mi mắt Lâm Tố khẽ động, quan sát Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi ngồi sau bàn làm việc, anh mặc áo blouse bác sĩ, bên trong áo blouse thì là áo sơ mi sẫm màu. Buổi sáng lúc anh rời đi, cô nhìn thấy anh mặc dưới áo blouse là bộ quần áo trên người kia. Đào Mục Chi là bác sĩ, bình thường mặc cũng cực kỳ nghiêm cẩn. Trang phục nghiêm cẩn như thế, ở dưới áo blouse lại có một sức hấp dẫn khác.
Cũng không trách được có người sẽ có “cảm tình” với đồng phục bác sĩ.
Sức hấp dẫn của Đào Mục Chi ngày thường đã đủ lớn rồi, mặc thêm một thân áo khoác trắng thế này, đơn giản là nhân đôi sức hấp dẫn. Càng đặc biệt là, anh là bác sĩ tâm lý, bệnh nhân bình thường đối mặt đều là bệnh nhân tâm lý. Bệnh nhân tâm lý phần lớn tâm lý yếu ớt, sẽ nảy sinh sự ỷ lại với bác sĩ tâm lý, sau đó sẽ phát triển thành nảy sinh tình cảm với bác sĩ tâm lý.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Lâm Tố chớp chớp.
Không biết có bệnh nhân nào nảy sinh tình cảm với Đào Mục Chi chưa. Lâm Tố nghĩ.
Lúc tinh thần cô không biết đã phiêu dạt đến nơi nào, tấm rèm được kéo lên từ hơi thở yếu ớt của cô thuận theo hô hấp của cô kết thúc.
Trong mắt Lâm Tố lại biến thành một màu lam nhạt.
Gió vẫn đang thổi, Lâm Tố cũng không có tâm tư đi ngủ, cô ngồi trên ghế nằm, từng chút từng chút theo cơn gió thổi tấm rèm, khi tấm rèm bị cô thổi đến từng chút một, nhìn về phía Đào Mục Chi bên ngoài.
Cô chơi đến vui vẻ mà mê mẩn.
Chờ đến khi rèm hạ xuống một lần nữa, Lâm Tố lại thổi rèm lên, tấm rèm theo hơi thở của cô vừa nhấc, lộ ra khe hở chật hẹp. Trong khe hở chật hẹp, Đào Mục Chi không tiếp tục nhìn tài liệu trên tay. Anh quay đầu nhìn về phía cô, cùng đối diện với ánh mắt của cô.
Lâm Tố đang phồng má: “...”
Cô nhìn thấy Đào Mục Chi cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau khi nháy mắt đó kết thúc, tấm rèm cũng buông ra, Lâm Tố không biết vừa rồi Đào Mục Chi có nhìn thấy cô không. Nhịp tim đập của cô còn bởi vì ban nãy bốn mắt nhìn nhau với Đào Mục Chi mà đập loạn thình thịch, cô vội vàng thu lại biểu cảm, một lần nữa nằm trên ghế nằm.
“Không ngủ được?” Ngoài rèm truyền đến giọng nói của Đào Mục Chi.
Lâm Tố: “...”
Cô đến chính là muốn đi ngủ, nhưng bây giờ ở đây chơi thổi rèm, còn bị Đào Mục Chi tóm gọn. Sợ bị Đào Mục Chi đuổi đi, Lâm Tố nói: “Không có, đang ngủ.”
Sau khi cô căng thẳng nói xong, bên ngoài tấm rèm, hình dáng cơ thể Đào Mục Chi động đậy. Anh thu lại tầm mắt, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Trái tim của Lâm Tố vẫn còn đang nhảy lên mãnh liệt mà không có quy luật.
Vừa rồi ngay ở khoảng thời gian ngắn ngủi và trong khe hở chật hẹp kia, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt của Đào Mục Chi. Con mắt của Đào Mục Chi giống như biển sâu dưới bầu trời đêm, cứ như thế trực tiếp lại thâm trầm nhìn cô. Chỉ là đối diện với ánh mắt như vậy, Lâm Tố đã cảm thấy nhịp tim đập của mình có chút không chịu khống chế.
Lâm Tố nằm trên ghế nằm, cẩn thận nhìn thoáng qua tấm rèm. Trên tấm rèm, hình dáng cao lớn của Đào Mục Chi còn đang đạp dờn theo gió, Lâm Tố yên tĩnh nhìn, hô hấp chậm rãi buông lỏng.
“Đào Mục Chi.” Lâm Tố gọi Đào Mục Chi một tiếng.
“Ừm.” Đào Mục Chi đáp lại.
“Nếu như tôi bị ốm mãi không khỏe, anh sẽ chăm sóc tôi mãi sao?” Lâm Tố hỏi.
Cô nói xong, Đào Mục Chi ngoài tấm rèm im lặng một lát. Chỉ chốc lát sau, giọng Đào Mục Chi truyền vào.
“Đương nhiên.”
Lâm Tố nghe xong, trong lòng cô giống như nở một đóa hoa.
-
Lâm Tố vẫn ngủ thiếp đi.
Chiếc ghế nằm này vẫn cực kỳ có ma lực, Lâm Tố vừa ngủ một giấc đến lúc Đào Mục Chi tan làm. Lúc Lâm Tố tỉnh lại từ trên ghế nằm, ánh nắng bên trong tấm rèm cũng trở nên dịu dàng. Cô ngồi dậy từ trên ghế nằm, cúi đầu ngây ngốc một lát, duỗi tay kéo tấm rèm ra.
“Tỉnh rồi?” Đào Mục Chi hỏi.
“Ừm.” Lâm Tố vừa tỉnh ngủ, ý thức còn chưa được rõ ràng lắm. Cô nhìn Đào Mục Chi, hỏi: “Anh tan làm chưa?”
Đào Mục Chi đang thu dọn tài liệu trên bàn, sau khi Lâm Tố nói xong, anh đáp lại một tiếng: “Tan làm rồi.”
“Ồ.” Lâm Tố đáp một tiếng.
Đào Mục Chi nhìn cô.
Cô kéo tấm rèm, ngồi trên ghế nằm, trên mặt còn mang theo vẻ buồn ngủ khi vừa mới tỉnh giấc. Đào Mục Chi nhìn cô, cởi cúc áo áo blouse, nói: “Tối muốn ăn cái gì? Tôi đưa cô về nhà trước, sau đó đi siêu thị mua thức ăn làm cho cô.”
Nghe Đào Mục Chi nói muốn đưa cô về nhà trước, Lâm Tố tỉnh táo một chút, cô từ trên ghế nằm đứng lên, nói: “Tôi không về nhà, tôi muốn cùng anh đi siêu thị.”
Đứa trẻ vừa mới tỉnh ngủ cực kỳ dính người.
Nghe Lâm Tố nói thế, Đào Mục Chi đưa tay cởi cúc áo ống tay áo. Anh nhìn cô, cũng không nghĩ nhiều đồng ý luôn.
“Cũng được, thêm người hỗ trợ cầm đồ.”
Lâm Tố: “...”
Thì ra cô chính là cô em xách đồ đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...