Hoa hồng mềm gai

Chương 23: Bây giờ nóng lên, có chút không đúng.
 
“Không ngon chút nào.” Lâm Tố nói xong, còn đặt nửa miếng sandwich còn lại trong đĩa ăn, cau mày nói với Đào Mục Chi: “Không có hương vị, anh có cho gia vị vào không thế?”
 
Cô nói rồi, giống như cảm thấy cực kỳ khó chịu, cầm ly nước trái cây bên cạnh uống một ngụm. Nước cam là vắt cam tươi, còn có hơi chua, Lâm Tố uống một ngụm, chua đến giật mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô hạ sốt, có khẩu vị, vị giác cũng khôi phục rồi, nhưng cô không thừa nhận cô khỏe rồi.
 
Đào Mục Chi ngồi bên cạnh, nhìn nhất cử nhất động của cô, sau đó thu hồi ánh mắt.
 
“Tự cô ở trong nhà nghỉ ngơi được không?”
 
Nghe câu nói của Đào Mục Chi, Lâm Tố: “Đương nhiên không thể…”
 
“Tan làm tôi qua đây.” Đào Mục Chi ngước mắt nhìn về phía cô nói.
 
Nghe được câu hứa hẹn của Đào Mục Chi, mắt Lâm Tố giật giật. Cô thu hồi ánh mắt, đáp: “Được.”
 
Cô giống như lại bắt đầu ngoan ngoãn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Mục Chi nhìn cô cầm ly nước trái cây, đôi mắt tha thiết nhìn chằm chằm vào miếng sandwich trước mặt. Đáy lòng anh thầm thở dài, cầm miếng sandwich đưa lên cho Lâm Tố.
 
“Tôi có thêm gia vị rồi. Cô cảm mạo còn chưa khỏe, có thể là vị giác không nhạy, nếm không ra. Nhưng cũng không thể không ăn bữa sáng, nếu không sẽ khó chịu.”
 
Lâm Tố ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó sắc mặt cực kỳ miễn cưỡng nhận lấy bánh sandwich.
 
“Vậy được rồi.” Lâm Tố cắn một miếng sandwich đáp.
 
Nhìn cô ưn sáng tiếp, Đào Mục Chi thu hồi ánh mắt, dặn dò cô: “Nếu như cảm thấy nhàm chán, đi ngủ là được.”
 
Lâm Tố ăn sandwich ngon lành nói: “Ừm.”
 
Hai người xem như là bình yên hài hòa cùng ăn xong bữa sáng. Sau khi ăn xong bữa sáng, Đào Mục Chi thu dọn bàn ăn, rửa sạch toàn bộ dụng cụ ăn, sau đó rời khỏi nhà Lâm Tố đi làm.
 
-

 
Lâm Tố sắp nhàm chán chết rồi.
 
Rõ ràng bình thường cô cũng là ở lỳ trong nhà của mình, nhưng lại chưa từng chán nản như hôm nay. Trong căn nhà trống rỗng, sau khi nhiều thêm một người sống, hình như được lấp đầy. Chờ người kia lại rời đi, cũng khôi phục không thành dáng vẻ lúc trước.
 
Đào Mục Chi bảo cô nhàm chán thì đi ngủ, cô ngủ nửa buổi trưa, cảm thấy cũng bổ sung đầy đủ rồi. Ngoại trừ đi ngủ, cô còn cầm nhiệt kế đo nhiều lần. Qua mấy lần, nhiệt độ cơ thể của Lâm Tố là 36.3 độ, nhiệt độ cơ thể cô bình thường rồi.
 
Trận cảm mạo này bình phục cũng quá tốt đi chứ!?
 
Buổi sáng Đào Mục Chi sờ trán cô, nói nhiệt độ cô bình thường, cô còn có thể lừa bịp Đào Mục Chi. Nhưng bây giờ thế này rồi, buổi chiều anh tan làm trở về chắc chắn sẽ không lừa được.
 
Vậy cô làm sao giữ Đào Mục Chi lại được? Lâm Tố sốt ruột.
 
Lúc Lâm Tố đang trồng cây chuối trên giường bổ sung máu cho não bộ nghĩ cách, di động của cô vang lên. Lâm Tố cầm di động nhìn thoáng qua, Đào Mục Chi gửi một tin nhắn cho cô.
 
[Đào Mục Chi: Ăn cá chứ?]
 
Lâm Tố nhìn thấy tin nhắn, từ trên giường xoay tròn, ngồi ngay ngắn, gõ mấy chữ gửi qua.
 
[Lâm Tố: Ăn chứ, tôi muốn ăn cá kho!]
 
Cô vừa gửi xong tin nhắn không bao lâu, Đào Mục Chi gửi tin nhắn trả lời qua.
 
[Đào Mục Chi: Bây giờ cô có thể ăn được cá kho?]
 
Lâm Tố: “...”
 
Cô có thể ăn được. Cô ốm một ngày, tối hôm qua húp cháo, sáng nay ăn sandwich, bây giờ trong mồm cô chả có hương vị gì, vừa đói lại thèm.
 
Nhưng cảm giác này chỉ có thể ở người không bị bệnh, Lâm Tố không thể là người như vậy, cô phải làm cho Đào Mục Chi tưởng rằng cô vẫn còn ốm.
 
[Lâm Tố: Tôi nghĩ lại vẫn nên ăn thanh đạm một chút, nấu canh cá đi.]
 
[Đào Mục Chi: Được, tan làm tôi mua về nấu.]
 
Đào Mục Chi gửi tin nhắn đến, sau khi Lâm Tố nhìn thấy nội dung tin nhắn, bĩu môi. Cô hừ một tiếng, ném di động qua một bên, một lần nữa ngã xuống giường. 

 
Nhìn đi, Đào Mục Chi là một bảo mẫu tốt biết bao, còn có thể gọi món, cô cũng không thể mất đi bảo mẫu như anh được.
 
-
 
Lâm Tố không muốn mất đi bảo mẫu Đào Mục Chi, thế nhưng bệnh của cô khỏi rồi, Đào Mục Chi không cần chịu trách nhiệm với cô nữa, cũng không ở lại được. Cô phải tiếp tục để Đào Mục Chi chịu trách nhiệm với cô.
 
Mà để Đào Mục Chi chịu trách nhiệm với cô, vậy thì cô nhất định phải tiếp tục ốm. Lâm Tố đương nhiên sẽ không đi làm những chuyện não tàn như tắm nước lạnh, hoặc là tắm gió lạnh khiến bản thân một cảm thật trận nữa, cô suy nghĩ một cách khác.
 
6 giờ chiều, Lâm Tố bấm tay tính toán thời gian Đào Mục Chi tan làm, thời gian sau khi tan làm lái xe đến nhà cô, lúc thời gian không sai biệt lắm, cô lấy khăn lông, thả vào đun trong nước nóng. Sau khi đun xong vớt ra, Lâm Tố lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đồng thời để chiếc khăn nóng hổi nguội bớt một chút. Chờ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng thang máy, Lâm Tố lập tức đặt khăn lông trên trán, chạy về phòng ngủ nằm xuống.
 
Buổi sáng hỏi Lâm Tố bữa tối ăn gì, cô báo tên vài món, đều là kiểu thanh đạm dinh dưỡng. Sau khi tan làm, Đào Mục Chi đi siêu thị mua sắm nguyên liệu nấu ăn, mang theo túi đồ đã mua trở về nhà Lâm Tố.
 
Cửa nhà Lâm Tố là dạng mật mã, hôm qua lúc anh đưa Lâm Tố về nhà Lâm Tố đã để anh nhìn thấy. Dùng mật mã mở cửa, Đào Mục Chi buông đồ xuống, trước tiên đi vào phòng ngủ.
 
Trong phòng ngủ, Lâm Tố theo tiếng bước chân vào cửa của anh, nặng nề ho khan.
 
Đào Mục Chi: “...”
 
Đào Mục Chi đi vào, Lâm Tố nằm trên gối, yếu ớt nhìn anh, khèn giọng hỏi: “Anh đã trở về rồi à.”
 
Ngoại trừ giọng có hơi khàn, bây giờ cô giống như người bình thường, thậm chí trên gương mặt còn hơi đỏ ửng, khí sắc cũng trở nên dễ nhìn không ít.
 
Đào Mục Chi đáp một tiếng, anh đi đến trước giường Lâm Tố, vươn tay sờ thử trán của cô.
 
Nóng rực.
 
Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố.
 
Mà lúc Đào Mục Chi sờ trán cô, ánh mắt Lâm Tố cũng cẩn thận quan sát thay đổi biểu cảm của Đào Mục Chi. Thất anh cụp mắt nhìn về phía cô, Lâm Tố vội vàng thu hồi ánh mắt, lại ho khan hai cái.
 
“Thế nào rồi?” Lâm Tố hỏi.
 
“Lại sốt rồi.” Đào Mục Chi nói.

 
Nghe được câu nói của Đào Mục Chi, Lâm Tố đảo mắt, cô mím môi, nói với Đào Mục Chi: “Cảm mạo chính là dễ dàng lặp đi lặp lại, rất khó khỏi nhanh.”
 
Nói rồi, Lâm Tố lại ho khù khụ.
 
Buổi sáng nhiệt độ cơ thể Lâm Tố đã hạ xuống, buổi sáng cũng rất có tinh thần, thậm chí muốn ăn cá kho. Bây giờ đột nhiên nóng lên, có chút không đúng. Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố ho khan, đưa tay lấy nhiệt kế, nói.
 
“Đo nhiệt độ cơ thể.”
 
Lâm Tố: “Không cần.”
 
Lâm Tố không có tinh thần đột nhiên sức lực nhân 100 lần từ chối đo nhiệt độ cơ thể, Đào Mục Chi: “...”
 
Đương nhiên Lâm Tố phải từ chối đo nhiệt độ rồi, cô chỉ dùng khăn nóng đắp trên trán, nhưng không có ngậm trong miệng. Nhưng cô từ chối quá rõ ràng, hiển nhiên Đào Mục Chi cũng có hơi nghi ngờ. Đối diện ánh mắt của Đào Mục Chi, ánh mắt của Lâm Tố yếu dần rũ xuống.
 
“Tôi không thích cái nhiệt kế kia, phải ngậm trong miệng, nó quá lạnh, ngậm khó chịu lắm.” Lâm Tố oán trách một chút, sau đó lại nhìn về phía Đào Mục Chi nói: “Lúc tôi vừa mới phát hiện nhiệt độ cơ thể không đúng, đã đo rồi, 38 độ.”
 
Cô nói ra nhiệt độ của mình, cuộn tròn cơ thể ôm chăn nhỏ, giống như cực kỳ khó chịu. Sự chú ý của Đào Mục Chi cũng không ở lại trên nhiệt độ cơ thể nữa, chỉ đưa tay sờ lên khuôn mặt cô, nói.
 
“Đói bụng không?”
 
Lâm Tố chỉ chờ anh nói ra câu này, anh nói xong, Lâm Tố gật đầu: “Đói chứ.”
 
“Tôi đi nấu cơm.”
 
“Được.”
 
-
 
Lâm Tố dùng cách này, thành công lừa được Đào Mục Chi.
 
Sau khi cô nói nhiệt độ cơ thể cô, Đào Mục Chi không tiếp tục yêu cầu cô đo nhiệt độ nữa, đi đến phòng bếp nấu cơm. Bữa tối đều là món ăn cô chọn, Đào Mục Chi làm. Lúc cô chọn món, còn động chút tâm tư, chọn mấy món ăn vừa khó lại cần kỹ năng.
 
Đào Mục Chi cũng không biết làm một số món quá phức tạp, nhưng sau khi cô chọn món xong, anh ngược lại cũng không nói gì, cầm điện thoại dựa vào app nấu ăn, đều làm hết cho cô.
 
Lâm Tố uống canh cá, hài lòng thỏa mãn, càng không muốn để Đào Mục Chi rời đi.
 
Nhưng Đào Mục Chi vẫn vào lúc ăn xong bữa tối, cho cô uống thuốc xong, rời khỏi nhà cô một lần. Hôm qua ở trong nhà bên cô, Đào Mục Chi chỉ ở chỗ nào đó phòng khách tắm qua, hôm nay lại đi làm, tan làm lại vội vã qua đây, ngay cả quần áo cũng không thay.
 
Đào Mục Chi nói ra yêu cầu của anh, Lâm Tố đại phát từ bi đồng ý, nhưng cũng chỉ cho anh thời gian một tiếng.
 
Sau một tiếng, vào lúc tâm tình Lâm Tố căng thẳng, cửa trong nhà mở ra, Đào Mục Chi trở lại. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Tố từ trên giường nhảy xuống, chạy ra khỏi phòng ngủ nhìn thoáng qua.

 
Đào Mục Chi thay một bộ quần áo, vẫn là áo sơ mi quần tây, ngoại trừ thế, trên tay còn xách theo một túi giấy, bên trong hình như là một bộ quần áo sạch sẽ khác.
 
Đào Mục Chi có bệnh thích sạch sẽ, một ngày phải thay một bộ quần áo, như bây giờ, ít nhất hai ngày anh sẽ không rời đi.
 
Nghĩ đến đây, trái tim Lâm Tố giống như được ngâm trong nước ấm. Nước ấm ngâm trái tim, yên lặng đập thình thịch, Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, quay người trở về phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ lại.
 
Vừa đóng cửa, Lâm Tố vui vẻ bò lên giường.
 
Sau khi Lâm Tố lên giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, cô chìm vào giấc ngủ cực kỳ nhanh, giấc ngủ cũng thoải mái an tâm. Cuộc sống thế này đã hai năm rồi cô chưa trải nghiệm.
 
Mới có một ngày, Lâm Tố cảm thấy cô ỷ lại vào cuộc sống này.
 
-
 
Sáng ngày hôm sau, Đào Mục Chi sờ trán Lâm Tố, đo nhiệt độ cơ thể cho cô. Nhiệt độ cơ thể Lâm Tố lại lần nữa khôi phục bình thường, chỉ có 36.3 độ. Buổi sáng cũng không dùng khăn mặt đắp trán, phương pháp này hữu dụng, nhưng Đào Mục Chi thông minh, cô dùng quá nhiều lần, khó tránh khỏi anh sẽ nhận ra. Dù sao buổi sáng nhiệt độ cơ thể cô bình thường, không có nghĩa là buổi tối nhiệt độ cơ thể cô bình thường, đến lúc đó lại đắp là được rồi.
 
Mà sau khi nhiệt độ cơ thể cô khôi bình bình thường, hiển nhiên là Đào Mục Chi yên tâm rồi. Sau khi ăn sáng xong thì rời khỏi nhà cô đến bệnh viện làm việc.
 
Căn phòng vốn được lấp đầy, lại thoáng cái xẹp xuống, Lâm Tố nằm trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.
 
Ngây ngốc một lát, Lâm Tố chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ. Nhưng sau khi nhắm mắt, đầu óc cô từ đầu đến cuối đều tỉnh táo, cuối cùng cũng không chìm vào giấc ngủ thành công.
 
Quá chán như con gián ấy! 
 
Mặc dù bị bệnh có Đào Mục Chi chăm sóc, nhưng anh cũng chăm sóc cô khoảng thời gian từ tan làm đến tối, có khoảng thời gian bao la ban ngày, Lâm Tố hoàn toàn không biết nên vượt qua thế nào.
 
Trước kia cô cũng thường xuyên tự mình ở nhà mất tinh thần, cũng không khó vượt qua như vậy mà.
 
Lâm Tố từ trên giường đứng lên, điên cuồng đi trên giường ba vòng. Sau ba vòng, cô vò đầu, nhảy xuống giường, cởi quần áo đi vào phòng tắm.
 
-
 
Hôm nay là thứ tư, xem như là nhàn hạ. Buổi chiều Đào Mục Chi cũng không có bệnh nhân đến khám và điều trị, cho nên lúc có người gõ cửa, anh còn tưởng là y tá. Cửa phòng khám bị gõ vang, Đào Mục Chi không ngẩng đầu, đáp một tiếng.
 
“Vào đi.”
 
Cửa được đẩy nhẹ ra, Đào Mục Chi ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Lâm Tố đeo khẩu trang đôi mắt trông mong nhìn anh.
 
Đào Mục Chi: “...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui