Tính...toong....tính...toong...
Tiếng chuông cửa nhà Tuyết đã vang lên cách đây 15 phút rồi, mà không có ai ra mở cửa cả. Chẳng lẽ, Tuyết lại lừa mọi người chứ. Nhỏ hẹn với tất cả là sáng nay gặp nhau tại nhà nhỏ, rồi mọi chuyện xưa sẽ được sáng tỏ. Vậy mà, bây giờ không có ai cả. Nam ngả người vào cánh cổng sắt chờ đợi.
Két...két...
- Cổng không khóa...mọi người vào xem sao đi.
Như lên tiếng, bước đi vào trong ngôi nhà. Đây là căn biệt thự của mình Tuyết, được xây theo lối kiến trúc cổ điển với tông màu xanh rêu làm tăng lên độ cổ kính của nó. Cửa chính chỉ khép hờ, ai cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, đẩy cửa đi vào. Bên trong bao trùm một màu đen tối, lạnh lẽo, khiến mọi người phải rùng mình.
- Sao mà tối vậy? Như rùng mình, nắm chặt cánh tay của Nam, làm cậu sướng rơn người. Nó thì mò mẫm kiếm công tắc điện mở sáng đèn. Căn phòng sáng lên làm cả bọn thấy rõ hơn. Ngôi nhà được bày trí rất cổ điển không giống như tính của Tuyết. Một tấm hình được phóng to treo ở tường cầu thang, bức ảnh đó làm hắn khựng người. Tấm ảnh của một cô gái có nụ cười trong sáng và rất ấm áp, tay cầm chiếc mặt nạ ấy. Mọi ánh mắt đều dồn vào tấm ảnh đó, thắc mắc mà không lý giải được.
- Đó là ai vậy? Sao lại cầm cái mặt nạ của Tuyết. Không lẽ là hình của Tuyết sao? Nhìn lạ quá.
Như ngó nghiêng nhìn ảnh, mong là nhận ra Tuyết nhưng không thể. Nam thì lắc đầu, bó tay vì độ con nít của cô, cậu đi quanh căn nhà, bắt gặp một lá thư.
Bì thư ghi là gửi cho họ. Vậy là của Tuyết rồi. Nam kêu mọi người lại xem, Như nhanh chóng chạy lại, còn nó và hắn thì vẫn im lìm đó. Nó nhìn hắn, hắn nhìn tấm ảnh, nó nhìn thấy sự đau đớn của hắn, lòng cũng khẽ nhói lên, khó chịu vô cùng. Nó không chịu được, đành kéo hắn đi lại chỗ Nam.
" Gửi mọi người,
Chắc là mọi người thấy bức thư này, thì tôi không còn ở đây. Không phải tôi muốn tự diệt đâu nha. Tôi đi trả thù cho chị của tôi, Ensyo. Chắc bất ngờ lắm đúng không? Thật sự là Ensyo là chị ruột của tôi. Chị ấy vì tôi nên mới bước chân vào cái thế giới ngầm và phải làm thuộc hạ cho ông ta.
Chị tôi muốn bảo vệ cho Phong mà phải chấp nhận bắn một phát đạn. Cậu có biết không Phong? Chị tôi yêu cậu rất nhiều, chị đã rất vui khi cậu không đồng ý yêu cầu của ông ta. Cậu có bao giờ thắc mắc là sao ông ta ra điều kiện dễ dàng không? Nhưng chính xác là không dễ, cậu từ chối thì chị tôi phải thay thế cậu, đột nhập vào CIA. Trước khi đi, chọ đã gửi cho cậu một lá thư, cậu có nhận được không? Sao cậu không ra gặp chị chứ, cậu hận chị đến mức đó sao.
Hôm đó, chị chờ cậu mà bị lộ thân phận nên....
Hôm nay, tôi đã bị lộ rồi, đã có người muốn diệt tôi, nên tôi phải diệt họ trước thì mới cố sống được. Hẹn gặp lại mọi người.
Tuyết"
Bức thư nằm trong tay hắn bị nhàu nát. Hắn lại khóc, là người con gái thứ ba mà hắn khó. Khóc trong hối tiếc, ân hận, hắn hận người mang danh cha mình. Hắn đang đau khổ, ba người kia thì đang lo lắng cho Tuyết, không biết nhỏ đang ở đâu. Bất giác, hắn đứng thẳng dậy:
- Tôi không để Tuyết bị gì nữa đâu. Tôi biết Tuyết đang ở đâu. Mọi người theo tôi.
Dù cho nghi ngờ, nhưng cả bọn vẫn đi theo. Dù có một thông tin nhỏ nhất, thì cũng phải nắm lấy. Họ không thể để Tuyết mạo hiểm được, vì họ là bạn của nhau, và vì nhỏ là em của Ensyo người đã cứu hắn một mạng. Cả bôn người đang chạy với tốc độ cao hướng đến khu rừng phía Tây.
Tại đó, một cô gái đang chỉ đạo đàn em của mình mai phục. Đó không ai khác là Tuyết.
- Con mồi khi đang giao dịch thì chạy cướp hàng và bắt người này cho ta, hiểu không?
- Rõ.
Tuyết gật đầu, ra hiệu cho họ nấp, còn nhỏ thì nắm trên tay tấm hình của Ensyo, một giọt nước ấm ấm lăn dài trên má. Nhỏ giật mình, lau nhanh giọt nước ấy.
- Em xin lỗi, em hứa với chị sẽ không khóc nữa mà...., chị à, hôm nay em sẽ trả thù cho chị. Hãy đợi em.
Nhỏ hôn lên tấm ảnh, rồi nhét vào túi áo rồi núp xuống bụi cây, chuẩn bị hành động.
Mười phút sau, ba chiếc xe đen chạy đến chỗ đó, chính xác là bãi đất trống đối diện khu rừng. Một người đàn ông trẻ bước xuống trước và chạy đến mở cửa cho chủ của mình. Chiếc gậy được đặt xuống đất, một người đàn ông khá lịch lãm bước xuống. Người đó chính là ba hắn và cũng là đối tượng mà bang của Tuyết đang nhắm đến. Họ đang buôn ma túy với một nhóm người ở Trung Quốc tới. Đúng là bọn muốn hại nước mà, họ đang trao vali cho nhau thì bọn hắn đến kịp, chặn ngay đường bắn của bọn người của nhỏ. Nó thì đột ngột xuất hiện phía sau Tuyết, đặt tay lên vai làm nhỏ giật mình và theo quán tính thì xoay súng lại. Nó đã kịp chặn lại trước khi nhỏ bắn.
- Sao cậu biết mình ở đây mà đến chứ?
Nó chỉ mỉm cười, ra hiệu cho tất cả người của nhỏ rút. Nhỏ ngạc nhiên khi mà nó có thể một cái búng tay thì mọi người đã lui xuống. Thực chất là họ đã bị loài cây thôi miên nên mới như vậy.
- Đi thôi..hãy đợi một cơ hội khác để trả thù...được chứ.
Giọng nói của nó sao ấm áp thế, khác với sự lạnh lùng thường ngày. Nó đã thay đổi rồi sao cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, biết quan tâm, tất cả đều do những người bạn này giúp nó. Nhưng sự thay đổi này, thật sự là tốt không? Hay nó chính là rào cản lớn cho sự trả thù của Bảo Anh.
Sau khi nó rời đi, thì Nam và Như được phân công đứng ở bìa rừng để đứng chờ người của nhỏ. Hắn phóng xe vào khu đất trống, bước xuống trước những ánh mắt ngạc nhiên, đặc biệt là ba hắn:
- Sao....sao mày lại...ở đây..
- Sao vậy, tôi là con ông mà chẳng lẽ tôi không nên đến chỗ này sao.
- Tại sao mày biết...
- Tôi không muốn biết thôi, chứ muốn là búng tay là rõ từng gốc rễ. Sao giao dịch xong chưa? Để họ đi, cha con ta nói chuyện nào.
" cha con" hắn nghĩ trong đầu, hai từ ấy nói như một sự mỉa mai, khinh thường người mang danh cha này. Ông ta quay qua nói với người kia, sau đó họ lên xe đi. Bây giờ còn lại hai cha con hắn, bộ.mặt cáo già lộ ra. Ông ta nhếch mép
- Mày không cần giả vờ thế đâu... mày muốn gì, nói thẳng đi..
- Được...ông còn nhớ Ensyo không?
Nghe đến cái tên này, ông ta giật mình, mặt tái đi. Hắn thấy bộ mặt vẻ lo sợ ấy thì càng chắc chắn những gì trong lá thư lad đúng.
- Ông đã làm gì cô ấy...
- Ta..
- sao ông không thể nói được chứ gì, vì ông ép cô ấy thay tôi làm gián điệp, hủy mất bức thư cô ấy gửi cho tôi và báo hại cô ấy phải chết đúng không?
Hắn tức giận hét lớn, và với độ nhạy bén về thính giác của nó, nó đã nghe hết. Lòng nhói lên một cảm giác lo sợ, nhưng không biết sợ gì. Đang mãi suy nghĩ thì nó có cảm giác ai đó đang ở phía sau mình, quay lại, giật mình nhận ra đó là ông Lathan ( ba của Shin) đang nhìn chằm chằm vào ba hắn. Nó làm Tuyết bị thôi miên rồi tiến đến ông ấy,
- Tại sao ông lại ở đây...ánh mắt ấy là sao...
Nó lên tiếng hỏi với chất giọng rất lạnh lùng làm Lathan thức tỉnh lắp bắp trả lời.
- Công chúa...tôi...tôi
- Sao ông không trả lời tôi vậy? Chẳng lẽ ông ta là...
Với IQ cao ngất ngưỡng thì nó cũng đã nhận ra rằng ba hắn là kẻ thù của nó. Phải làm sao đây, ba hắn là kẻ thù của nó vậy hắn với nó sau này là sẽ ra sao đây chứ.
- Công chúa, người có tình cảm gì với cái cậu tên Phong không vậy?
Ông thấy rõ sự bối rối của nó, dâm ra lo lắng nên hỏi. Nó thì giật mình khi bị hỏi bất ngờ như vậy. Nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm với hắn cả, nó với hắn là hai thế giới tồn tại song song nhau, không thể hợp nhất lại với nhau được. Nhưng những cảm giác đau đớn khi hắn nhắc đến Ensyo, ấm áp khi bên hắn...vậy là gì. Nó không nhạn định rõ tình cảm của mình được.
- Công chúa, người nên nhớ rằng, cậu ta là con trai của kẻ thù thì cũng là kẻ thù của người. Mong người hãy nhớ lấy điều đó. Tôi đi đây.
Biến mất trongiờ không trung, Lathan đã để lại một câu nói ám ảnh nó, "Phong là kẻ thù"làm nó không thể nào thoát khỏi cái hố thù và càng lún sâu vào. " đúng cậu ta là con trai kẻ thù thì cũng là kẻ thù, tôi sẽ lợi dụng cậu để giết ông ta. Cậu đừng trách tôi ác, nếu có trách thì trách tại sao cậu là con của ông ta"... Thật không ngờ chỉ một câu nói đã khai thông đầu nó theo một chiều hướng xấu đi. Liedju trong trái tim nó thật sự muốn lợi dụng cậu không?
Liệu rằng trái tim và lý trí cái nào sẽ thắng đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...