[Tớ muốn theo đuổi Bùi Trì.]
Cố Dao Tri múc từng thìa canh nhỏ, ăn rất chậm rãi.
Trong lúc này, Bùi Trì ngồi ở một bên trả lời một ít tin nhắn của công ty, chơi xong cả hai ván game.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh liếc mắt thấy cô đặt thìa xuống, bèn nhìn sang: “Thoải mái hơn chưa?”
Cố Dao Tri gật đầu: “Rồi.”
Bùi Trì đặt bát ở trên bàn trà: “Vậy cô đi ngủ đi.”
Nghe vậy, Cố Dao Tri cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, chậm rãi nói: “Tôi vẫn chưa buồn ngủ, tôi muốn ở đây thêm một lát nữa.”
Bùi Trì ném điện thoại xuống bên ghế sô pha, lại gần nhìn góc nghiêng sườn mặt của cô, có chút buồn cười: “Sức để nói chuyện cũng sắp hết rồi, cô còn nói không buồn ngủ?”
“...”
Cô hơi quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm sáng ngời của Bùi Trì, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh định đi ngủ sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Trì gác tay ngồi trên sô pha, ánh mắt quét qua khuôn mặt của cô: “Chưa.”
Cố Dao Tri nhìn anh chằm chằm vài giây, sau đó gật đầu, sắp xếp thay anh: “Ừm, vậy anh đừng rời đi, ở chỗ này thêm một lát đi.”
Bùi Chí bật cười.
Không hiểu sao, dáng vẻ này của cô lại hơi dính người.
Điện thoại trên ghế sô pha rung lên mấy tiếng, anh vươn tay qua lấy, vẫn duy trì tư thế cũ, cụp mắt trả lời tin nhắn bằng một tay.
Anh trả lời xong mấy tin nhắn cũng chỉ mất hơn một phút đồng hồ, khi ngẩng đầu lên lại, người bên cạnh đột nhiên ngả người về phía anh.
Bùi Trì giơ tay muốn đỡ cô nhưng Cố Dao Tri lại vững vàng ngã vào lòng anh, gò má ấm nóng áp vào ngực anh, cơ thể mềm nhũn như không có xương.
Dựa vào anh như muốn kề sát.
Tay anh dừng ở một khoảng không bên cạnh eo cô, không đặt xuống, một giây sau mới chậm rãi rút về.
Không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của cô. Nhiệt độ từ lồng ngực anh như thiêu đốt, từng chút một len lỏi qua trái tim anh, khiến nơi nào đó trong lòng anh trở nên mềm mại.
Khoảng mười mấy giây trôi qua.
Bùi Trì hơi nghiêng đầu, nhìn xuống hàng mi mỏng cong vút, tĩnh lặng như cánh ve của cô, trông như ngủ rất say.
Anh nhẹ giọng nói: “Nhanh vậy đã ngủ mất tiêu rồi, còn ra vẻ cái gì.”
Dứt lời, anh vòng tay qua đầu gối cô, nhẹ nhàng mà vững vàng bế cô lên.
Anh rời khỏi phòng khách và đi về phía cầu thang.
Lên phòng Cố Dao Tri, Bùi Trì đặt cô lên giường, cởi dép ra, kéo chăn đắp cho cô.
Anh bật điều hòa và điều chỉnh nhiệt độ ở nhiệt độ thích hợp, sau đó ngồi xổm bên cạnh giường.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ yên ổn của Cố Dao Tri, anh thở dài một hơi.
Ở cùng phòng với một người đàn ông mà không hề có ý thức đề phòng gì thế này, cứ chìm vào giấc ngủ một cách yên tâm như vậy.
Anh đưa tay nhéo nhẹ má cô, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Bị người ta bế đi mà cũng không biết.”
…
Sáng hôm sau, lúc Cố Dao Tri tỉnh lại đã gần chín giờ, ngủ đủ giấc khiến cô không có cảm giác khó chịu. Cô ngồi dậy tỉnh táo lại một hồi, ký ức đêm qua tràn ra trong đầu cô từng chút một.
Bắt đầu từ cuộc điện thoại ở quán bar.
Cô nói muốn nhảy cho Bùi Trì xem...
Cố Dao Tri thầm hoảng sợ, sau đó cố gắng hồi tưởng lại, khi cô nhớ lại cảnh thương lượng với Bùi Trì trước khi vào cửa, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
May mà không có chuyện gì xấu hổ.
Sau khi vào nhà, hình như cô không thoải mái, Bùi Trì đã nấu canh giải rượu cho cô. Nhưng cô không thể nhớ những chi tiết ở giữa, chỉ có một vài phân đoạn vụn vặt.
Cô không chắc liệu mình có nói linh tinh gì không.
Trước đó, lần duy nhất cô say là khi tổ chức sinh nhật cho bạn cùng phòng ký túc xá vào năm nhất. Lần đó cô say khướt, sau đó cô nghe bạn cùng phòng kể lại rằng đêm đông hôm đó cô không về ký túc xá.
Còn ôm chặt cột đèn bên đường không buông, vừa khóc vừa nói: “Em nhớ anh lắm.”
“...”
Cố Dao Tri vò đầu.
Tối qua cô không uống nhiều như vậy, có lẽ sẽ không đến nỗi rơi vào trạng thái mất kiểm soát cảm xúc như lúc đó.
Cô cũng mơ hồ nhớ mình chỉ muốn ở bên Bùi Trì, không muốn anh đi, cho nên không dám làm càn quá.
Nghĩ đến đây, Cố Dao Tri bình tĩnh lại, sau đó vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi đi ra, cô sấy khô tóc, tiện tay búi tóc thành búi.
Khi ra khỏi phòng, đúng lúc cửa phòng đối diện cũng mở ra, khi nhìn thấy Bùi Trì, Cố Dao Tri kinh ngạc: “Sao anh còn chưa đi?”
Cô nghĩ lẽ ra giờ này anh đã đến công ty từ lâu rồi mới đúng.
Bùi Trì đút hai tay vào túi, dựa vào cửa, không trả lời cô, ánh mắt rơi trên người cô, thong thả đánh giá cô.
Cô mặc một chiếc áo tay lửng dệt kim màu be nhạt và quần soóc denim màu trắng. Mái tóc buộc lên để lại một số sợi tóc mảnh trên cổ. Làn da trên gương mặt cô trắng sáng bóng, con ngươi trong veo.
Trông vô cùng có tinh thần.
Bùi Trì cười nói: “Tinh thần vẫn tốt nhỉ.”
Cố Dao Tri nghe vậy, mím môi: “Tối hôm qua cảm ơn anh đã chăm sóc tôi.”
Bùi Trì nhướng mày, giọng điệu lười biếng: “Chỉ cảm ơn thôi à?”
Cố Dao Tri giật mình.
“Còn nhớ tối hôm qua tôi chăm sóc cô như thế nào không?” Trong lời nói của anh hình như có ẩn ý, sâu xa nói: “Nói cảm ơn không phải quá đơn giản sao?”
Cố Dao Tri nghe vậy, trong lòng bật ra ý nghĩ không ổn, do dự hỏi: “Tối qua tôi rất khó chăm sóc à?”
Bùi Trì ừ một tiếng, giọng điệu dường như mang theo chút bất đắc dĩ, gằn từng chữ nói: “Cực kỳ bám người.”
Trái tim cô thắt lại, lông mi khẽ rung, vội hỏi: “Tôi bám anh như thế nào?”
Thấy bộ dạng lo lắng của cô, trong mắt Bùi Trì hiện lên một tia sáng kỳ lạ, anh cúi thấp cổ, đối diện với tầm mắt của cô: “Đưa cô về phòng xong, cô vẫn ôm cánh tay tôi…”
Môi anh hơi cong lên: “Không chịu để tôi đi.”
Cố Dao Tri bị những lời này kích thích đến mức ho vài tiếng.
Bùi Trì liếc nhìn vành tai đỏ ửng của cô, ngẩng đầu lên: “Nhưng mà cũng không bám lâu lắm, sau đó cô đã ngủ thiếp đi luôn.”
Cố Dao Tri nhớ hình như mình đã ngủ quên trong phòng khách nhưng cô lại không có ấn tượng gì về những chuyện đã xảy ra khi về phòng. Xét lại những gì đã xảy ra sau khi say rượu, cô cảm thấy chột dạ đến mức ngay cả dũng khí để đặt câu hỏi cũng không có.
Cô lấy lại bình tĩnh, dành hơn mười giây để bản thân tiếp nhận chuyện này rồi giải thích một cách tự nhiên: “Tôi xin lỗi, lúc say rượu tôi không kiềm chế được bản thân, ý thức cũng không rõ ràng lắm. Anh đừng để ý nha.”
Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu nhìn Bùi Trì, không kìm được hỏi thêm: “Vậy tôi có nói gì lạ với anh không?”
Dáng vẻ cô có phần chột dạ, dường như đang lo lắng gì đó, trong mắt Bùi Trì hiện lên một tia trêu chọc, cố tình tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Sau đó, anh bỏ lại một câu: “Cô tự nghĩ đi.”
Nói xong, anh nhấc chân đi về phía cầu thang.
Cố Dao Tri đi theo anh xuống lầu, trong đầu cô đang suy nghĩ về thái độ không rõ của người đàn ông này, vừa vào bếp đã thấy cháo đã được nấu trong nồi, tự mình múc đầy bát bưng lên bàn ăn.
Trong lúc ăn, cô nhìn sắc mặt của Bùi Trì, thấy vẻ mặt anh vẫn như thường, không khác gì so với thường ngày, đối mặt với cô cũng không có gì là lạ hay khó xử. Cố Dao Tri cảm thấy chắc là mình vẫn chưa thổ lộ tâm tư với anh.
Nếu không thì làm sao anh có thể ngồi đây ăn cơm với cô một cách bình tĩnh như vậy được.
Hoặc anh sẽ hỏi rõ ràng rồi tỏ thái độ từ chối.
Hoặc anh chỉ tránh nói về nó và giả vờ như không xảy ra chuyện gì, đồng thời duy trì mối quan hệ tương đối thân thiện với cô trước khi triển lãm kết thúc, sẽ không nhắc nhở cô tự suy nghĩ đâu.
Cố Dao Tri húp một ngụm cháo, cảm thấy may mắn vì bản thân đã không nói lung tung.
Lúc này, người đối diện đột nhiên nói: “Lúc trước cô say rượu xong cũng như vậy sao?”
Cố Diệu Chi ngơ ngác một chút, thoát khỏi dòng suy nghĩ, thành thật đáp: “Chỉ có một lần thôi.”
Bùi Trì nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm trầm như mực, dùng ngón tay vuốt ve chiếc thìa, trong giọng điệu nhàn nhạt pha chút nghiêm túc: “Cố Dao Tri, với cái tửu lượng của cô thì sau này đừng uống với đàn ông bên ngoài, cũng không thể tùy tiện bảo một người đàn ông đón cô.”
Nói tới đây, anh dừng một chút, khóe môi hơi hạ xuống: “Đặc biệt là đàn anh của cô.”
Cố Dao Tri chớp chớp mắt, cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm đột ngột của anh, cô gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Ngay sau đó, cô lại nói thêm: “Tôi đã không còn liên lạc với đàn anh đó nữa rồi, sẽ không gọi anh ấy đến đón.”
Khóe môi Bùi Trì giãn ra, lại liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Sau khi ăn xong, Cố Dao Tri thu dọn phòng bếp, nhớ tới tài liệu hôm qua Bùi Trì chuẩn bị cho cô ở công ty. Cô nhìn Bùi Trì đang chuẩn bị đi ra ngoài: “À, anh có máy tính không, tôi muốn giải nén một phần tài liệu văn kiện triển lãm.”
Bùi Trì móc áo khoác trên ghế sô pha, hình như hơi vội, hếch cằm về phía hành lang: “Trong phòng làm việc có, cửa không khóa, cô tự vào lấy đi.”
Cố Dao Tri: “Được.”
Phòng làm việc đối diện với phòng tranh, Cố Dao Tri vừa bước vào đã nhìn thấy trên bàn cạnh cửa sổ có một chiếc laptop màu đen. Cô cầm nó trở lại quầy bếp,
ngồi trên chiếc ghế cao, bật máy tính lên, tải tài liệu vào.
Sau khi xem tài liệu trên màn hình một lúc, điện thoại ở bên cạnh rung lên hai tiếng, Cố Dao Tri cầm lên xem.
Đường Nam: [Dậy chưa?]
Cố Dao Tri: [Đang làm việc đây.]
Đường Nam: [Tối hôm qua cậu uống nhiều lắm, có khó chịu không?]
Cố Dao Tri nhìn thấy câu này, lập tức nhớ tới bát canh giải rượu Bùi Trì làm cho cô, ngẩn ngơ một hồi mới trả lời: [Không khó chịu.]
Ngay sau đó, Đường Nam gửi tới một tin nhắn thoại, giọng nói đầy hứng thú: [Cố Cố, tối hôm qua cậu có nhảy cho Bùi Trì xem không?]
Cố Dao Tri: [...]
Cố Dao Tri: [Nhảy kiểu gì được, tớ có biết nhảy đâu.]
Cô suy nghĩ một chút: [Nhưng tớ đã hứa rồi, học xong tớ sẽ nhảy cho anh ấy xem.]
Đường Nam: [Ha ha ha, cậu thật sự muốn học à?]
Cố Dao Tri: [Không.]
Cô mím môi: [Tớ muốn lươn lẹo cho qua.]
Đường Nam: [...]
Đường Nam: [Được nha, người đẹp lươn lẹo được đó.]
Đường Nam: [Đối với Bùi Trì càng được, tối hôm qua cậu làm nũng với anh ấy mà anh ấy thật sự tới đón cậu luôn!]
Cố Dao Tri nhìn chằm chằm vào câu này, gõ vào khung thoại: [Tối hôm qua khi anh ấy đến quán bar, anh ấy trông có vẻ không vui hay thiếu kiên nhẫn không?]
Đường Nam: [Không có đâu, rất bình thường nha.]
Cố Dao Tri cong môi dưới: [Ồ.]
Lúc này, Cố Dao Tri đột nhiên muốn biết Bùi Trì sẽ phản ứng như thế nào nếu tối qua cô thực sự bày tỏ tình cảm của mình với anh.
Liệu anh có thể cân nhắc một chút không.
Dù sao, nhìn thái độ của Bùi Trì mấy ngày nay đối với cô, hẳn là anh cũng không quá phản cảm với cô.
Một tin nhắn đột nhiên xuất hiện ở đầu trang trò chuyện, cô đánh mắt nhìn và nhấp vào, là của Lâm Thi Thiến: [Chị Dao Chi, ngày kia chị có rảnh không? Chú Chung bảo em gọi chị qua nhà ăn một bữa được không đó?]
Cố Dao Tri xem tin nhắn, mới nhớ tới ngày kia là sinh nhật của dì Hứa, người thân và bạn bè của dì Hứa đều không ở Lăng Thành. Chắc là thầy cô muốn bảo cô qua đó để thêm người cho náo nhiệt.
Cố Dao Tri: [Chị rảnh, ngày mốt chị sẽ qua sớm.]
Lâm Thi Thiến: [Vâng ạ.]
Sau khi đọc xong tài liệu, Cố Dao Tri đến một trung tâm mua sắm gần đó vào buổi chiều để chọn một chiếc khăn lụa cho dì Hứa làm quà sinh nhật. Sáng hôm sau, cô đến cổng khu nhà ở của giáo viên và tình cờ gặp Lâm Thi Thiến đi ra khỏi siêu thị trên phố.
Khi cả hai cùng nhau bước vào khu dân cư, Lâm Thi Thiến cười nói với cô rằng tuần trước Chung Hoài Lễ đã vẽ một bức chân dung cho dì Hứa, bị cô ấy nhìn thấy rồi. Sau khi hỏi ra cô ấy mới biết rằng hai người lớn đã ở bên nhau.
Cố Dao Tri không ngạc nhiên lắm, trước khi cô ra nước ngoài, cô đã cảm thấy rằng thầy và dì Hứa có sự để ý đến nhau. Cô chỉ không ngờ là đến tận bây giờ họ mới tu thành chính quả.
Khi lên lầu và vào nhà, dì Hứa đang bận rộn trong bếp. Sau khi chào hỏi thầy, Cố Dao Tri vào trong bếp giúp đỡ.
Hôm nay tâm trạng dì Hứa có vẻ rất tốt, bà cũng đặc biệt ăn diện một phen, mặc một chiếc sườn xám màu xanh nhạt, trông trẻ hơn so với tuổi thật và có nét quyến rũ mà độ tuổi này nên có.
Khi để ý thấy một chiếc vòng cổ bằng đá quý trên cổ bà, ánh mắt của Cố Dao Tri dừng lại.
Sợi dây chuyền đó là do thầy đã bí mật chuẩn bị để tặng dì Hứa vào ngày sinh nhật của dì Hứa trước khi cô ra nước ngoài.
Cô thật lòng khen: “Dì Hứa, sợi dây chuyền này rất hợp với dì.”
“Cái này là hôm qua thầy của cháu tặng cho dì đấy.” Dì Hứa híp mắt: “Dì còn tưởng là quà sinh nhật cơ, ai ngờ thầy cháu nói quà sinh nhật hôm nay sẽ tặng.”
“Haiz, tiêu tốn quá ha.”
Cố Dao Tri chớp mắt, cong môi nói: “Dì Hứa, vậy hình như con chọn nhầm quà cho dì rồi. Dì đeo vòng cổ của thầy, sợ là sau này không dùng được khăn lụa của con nữa.”
Dì Hứa hớn hở nói: “Không, dì sẽ đeo thay phiên mà.”
Lâm Thi Thiến đang nhặt rau ở bên kia, đột nhiên đi tới, bĩu môi: “Chị Dao Chi đừng tin, mẹ em sẽ không đổi đâu.”
“Ôi trời, cái con bé này!” Dì Hứa đánh nhẹ cô ấy.
Cố Diệu Chi mỉm cười.
Sau bữa tối, Cố Dao Tri đến phòng tranh của Chung Hoài Lễ, cô đi đến bên cửa sổ và nhìn vào bức chân dung. Nét vẽ tỉ mỉ tự do, phong cách vẽ nhẹ nhàng.
“Thầy à, cuối cùng thầy cũng quyết định ở bên dì Hứa rồi.”
Chung Hoài Lễ cười khẽ: “Ừ.”
Ông đặt tách trà xuống, giọng điệu cảm khái nói: “Trước đây là thầy ngu dốt, lo lắng quá nhiều, cứ cảm thấy dì Hứa của em nhỏ tuổi hơn thầy, thầy sẽ luôn đi trước bà ấy, không thể ở bên bà ấy quá lâu. Ở bên thầy sẽ chỉ làm bà ấy chậm trễ mà thôi.”
“Hơn nữa, dì Hứa của em lại xinh đẹp như vậy, còn có nhiều cơ hội hơn để lựa chọn.”
Cố Dao Tri lắc đầu: “Nhưng trong những cơ hội đó, thầy là người hấp dẫn nhất.”
“Cái con bé này, đó là bộ lọc của em đối với thầy à.” Chung Hoài Lễ cười mấy tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Sau đó, thầy phát hiện ra rằng những năm do dự của thầy mới là thứ khiến bà ấy thực sự bị chậm trễ, vậy nên thầy không băn khoăn nhiều nữa.”
Cố Dao Tri nghe những lời này, cô vừa cảm thấy vui mừng lại có chút xót xa.
Xót cho thầy vì mãi không dám nghĩ đến chuyện tình cảm sau cái chết của vợ thầy. Trước đây cô đã hỏi Chung Hoài Lễ, ông ấy nói rằng nếu không thể ở bên người ta đến cuối đời thì tốt hơn hết là đừng khiến người ta thương nhớ.
Chung Hoài Lễ hơn dì Hứa mười tuổi, khúc mắc của ông ấy vẫn luôn nằm ở đó.
Tuy nhiên, cuối cùng hai người cũng có thể nên duyên, Cố Dao Tri cảm thấy những năm tháng chậm trễ giữa chừng chẳng là gì.
Miễn là kết quả đẹp là được.
Nghĩ đến đây, lông mi cô run lên.
Cũng vào giây phút này, một ý nghĩ không thể kìm nén nảy ra trong lòng cô.
Suy nghĩ ấy cô đã giấu kín trong lòng, không dám chạm vào nhưng nó chưa bao giờ phai nhạt.
Đột nhiên bật ra trong lúc này.
Cô cũng muốn, rất muốn.
Có được kết quả đó.
...
Trên đường về vào buổi chiều, Cố Dao Tri đi trên con đường rợp bóng cây, ánh nắng xuyên qua cành cây không chói chang lắm nhưng lòng cô lại nóng ran.
Làn gió nhè nhẹ mơn man lướt qua má cô, như mang theo rung động.
Đi được một lúc, cô dừng bước lại.
Cô cầm điện thoại lên gửi cho Đường Nam một tin nhắn WeChat, động tác ngón tay của cô không có chút do dự nào.
[Đường Đường, tớ muốn theo đuổi Bùi Trì.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...