Hoa hồng không tàn úa

[Va vào lồng ngực rắn rỏi]
 
Sau khi ra khỏi quán cà phê, Cố Dao Tri đi về phía quảng trường nằm ở phía đối diện, không khỏi nghĩ đến hành vi hồi nãy của Bùi Trì, cảm thấy hơi kỳ lạ.
 
Còn cả câu “Không hung dữ với em” nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cùng cả sự nhẹ nhàng và ánh mắt khó hiểu đó, hình như đều nhắm vào cô.
 
Nghĩ tới đây, Cố Dao Tri đứng lại, bỗng lấy điện thoại trong túi ra, mở lịch sử trò chuyện với Chu Hạ.
 
Chẳng lẽ... Chu Hạ nói hớ với Bùi Trì à?
 
... Không thể nào đâu.
 
Cô đã tiếp xúc với Chu Hạ mấy lần, cô ấy rất cẩn thận, làm việc thoả đáng, chắc hẳn sẽ không để xảy ra chuyện như thế.
 
Cố Dao Tri nhất thời không hiểu nổi, chắc do cô quá nhạy cảm rồi.
 
Ngoài ra lần sau hẹn gặp Chu Hạ phải chọn chỗ nào cách xa công ty một chút mới  được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
 
Sáng thứ bảy, Chu Hạ cầm hai bức tranh đến văn phòng, sau khi xem xong, Chung Hoài Lễ khen không ngớt miệng, nói phong cách của đứa trẻ này hơi giống Cố Dao Tri.
 
Bút pháp vẽ tranh mềm mại nhưng không mất đi sự linh hoạt, là một đứa bé có năng khiếu.
 
Chu Hạ nghe thấy thế thì mừng lắm, cô ấy hẹn giờ gặp với Chung Hoài Lễ, hôm sau lại dẫn con gái tới gặp ông.
 
Cô bé rất ngoan, cũng khéo miệng, mở miệng ra là gọi chị ơi, trong lúc Chu Hạ và Chung Hoài Lễ nói chuyện về việc xếp lớp trong phòng họp, Cố Dao Tri dẫn cô bé đi tham quan phòng triển lãm.
 
Trước khi đi, Chu Hạ nhìn về phía Cố Dao Tri mấp máy môi, hình như định nói gì đó nhưng sau cùng vẫn không cất lời.
 
Lúc chạng vạng tối, Cố Dao Tri đi từ phòng vẽ về đến nhà. Cô thay dép lê, tiện tay đặt túi trên ghế sô pha, vào bếp nấu cơm tối.
 
Cô nhìn qua sticker dán trên tủ lạnh, nhớ ra nam châm tủ lạnh mà cô mua khi ra ngoài sáng nay vẫn còn trong túi quên chưa lấy ra, bèn quay lại phòng khách.
 
Sau khi mở túi, cô bất ngờ phát hiện trong túi có một hộp vuông nhỏ.
 
Cố Dao Tri lấy ra xem, chú ý đến mảnh giấy ở mặt sau hộp, cô gỡ nó xuống.
 
[Tiểu Cố, cảm ơn em đã giúp, đây là chút tấm lòng của chị, mong em nhận cho.] - Chu Hạ.
 
Cố Dao Tri suy nghĩ, đoán rằng Chu Hạ đã bỏ vào túi cô trong lúc cô dẫn Ni Ni đi tham quan phòng triển lãm.
 
Cô đặt mảnh giấy xuống, mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay khảm sapphire, trông rất tinh xảo, ở mặt trong của khóa cài còn khắc tên.
 
Cố Dao Tri ngồi xuống sô pha, nhìn logo thương hiệu trên hộp, cầm điện thoại lên mạng tìm giá của cái vòng này.
 
Khoảng mười nghìn tệ, không hề rẻ.
 

Cô cảm thấy cứ nhận thế này không ổn lắm nhưng trên vòng tay có khắc tên rồi, không trả lại được.
 
Cô nghĩ ngợi rồi ấn vào màn hình, chuyển tiền cho Chu Hạ qua wechat.
 
Đồng thời nhắn một tin: “Chị Chu Hạ, em nhận tấm lòng của chị, nhưng món quà này hơi đắt, em nghĩ vẫn nên trả lại tiền cho chị thì hơn.”
 
Sau khi nhắn tin, cô cảm thấy Chu Hạ cố tình tặng món quà khắc tên thế này để bày tỏ sự chân thành, chắc sẽ không dễ dàng nhận lại tiền.
 
Nếu cô ấy không nhận, sau này cô sẽ tìm cơ hội hỏi Ni Ni tài khoản alipay của Chu Hạ rồi chuyển tiền qua đó.
 
Trong lúc cô lên kế hoạch như thế, điện thoại bỗng rung hai lần, một khung hình chữ nhật màu cam xuất hiện trên khung chat trước mắt cô.
 
Đối phương đã nhận tiền.
 
“...”
 
Cố Dao Tri sửng sốt mất mấy giây.
 
Cô nhất thời không phản ứng kịp trước tình huống này.
 
Cô mở to mắt nhìn điện thoại.
 
Thế nên về cơ bản, Chu Hạ đã nhận tiền chỉ trong mười giây.
 
“...”
 
Đây là điều mà cô hoàn toàn không ngờ tới.
 
Nhưng nó cũng giúp cô đỡ phải phiền phức.
 
Cố Dao Tri đặt điện thoại xuống, cầm chiếc vòng kia lên đeo thử vào tay. Da cô trời sinh trắng ngần, cổ tay lại nhỏ, vòng tay đeo cực hợp với cô.
 
Cô nhìn thêm mấy lần rồi tháo vòng ra cất lại vào hộp, vào bếp chuẩn bị bữa tối.
 
...
 
Một tuần sau đó, linh cảm của Cố Dao Tri dâng trào như suối tuôn, cô hoàn thành mấy tác phẩm mà mình rất hài lòng.
 
Hôm đó, cô tới phòng vẽ như thường lệ, khi đi ngang qua chỗ rẽ ở hành lang, cô nghe thấy mấy đứa trẻ học vẽ đang trò chuyện.
 
“Thầy lại nhận thêm hai học sinh, học sinh trong lớp sắp đông hơn rồi.”
 
“Đúng thế, nhiều người quá, vẽ tranh cũng không được đẹp.”
 
“Lúc đi học thì không sao, nếu lúc tập vẽ có thể vào phòng vẽ của chị khóa trước thì tốt, phòng đó rất rộng.”
 
“Chắc không được đâu, hình như chị ấy sắp tổ chức triển lãm tranh, nếu chúng ta qua đó thì sẽ ảnh hưởng tới chị ấy mất.”
 
“Ồ, ra vậy.”
 
Sau khi đám trẻ con quay về phòng học, Cố Dao Tri bước vào phòng vẽ cạnh đó, cô im lặng một lát rồi nhắn cho Đường Nam.

 
“Đường Đường, nếu khách của cậu biết ai cho thuê phòng vẽ thì để ý giúp tớ nhé.”
 
Cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời.
 
Đường Nam: “Sao thế?”
 
Cố Dao Tri: “Tớ muốn thuê phòng vẽ.”
 
Đường Nam: “Chẳng phải chỗ của thầy cậu ổn lắm à?”
 
Cố Dao Tri: “Có nhiều trẻ con đến học vẽ lắm, tớ không tiện chiếm cả phòng vẽ một mình.”
 
Đường Nam: “Ồ, tớ biết rồi, để tớ hỏi đồng nghiệp bên bộ phận minh họa cho.”
 
Cố Dao Tri đặt điện thoại xuống, cảm thấy mình phải giải quyết việc thuê phòng vẽ nhanh hơn, còn hai tháng nữa là tới triển lãm tranh, cô không muốn lãng phí thời gian vì chuyện này.
 
Nếu làm ảnh hưởng tới việc tổ chức triển lãm tranh, bên Bùi Trì...
 
Nghĩ tới đây, cô lập tức mở điện thoại ra, tìm tin tức cho thuê phòng vẽ ở thành phố Lăng.
 
...
 
Đường Nam tạm thời không tìm được người cho thuê phòng vẽ nhưng Cố Dao Tri lại tìm thấy mấy phòng trên mạng. Mấy ngày sau đó, ban ngày thì cô hẹn đến xem phòng vẽ với chủ phòng, tối đến thì vẽ tranh ở chỗ Chung Hoài Lễ.
 
Một tối nọ, cô tập trung vẽ đến mức quên cả thời gian.
 
Khi cô nhìn điện thoại thì đã là hai giờ sáng, cô báo với Đường Nam rằng mình không về nhà, bảo cô ấy cứ khóa cửa rồi ngủ trên ghế sô pha trong phòng vẽ một đêm.
 
Sáng sớm hôm sau, cô còn hẹn chủ phòng vẽ, sau khi ngủ mấy tiếng, cô làm vệ sinh cá nhân trong nhà vệ sinh rồi ra ngoài.
 
Kết quả lại phí công.
 
Địa điểm của phòng vẽ rất ổn, xung quanh cũng yên tĩnh nhưng giá hơi cao, chủ phòng vẽ hết sức khôn khéo, nhận thấy hình như Cố Dao Tri đang cần thuê gấp nên cứ giữ giá đấy không chịu giảm, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bỏ qua.
 
Buổi chiều, trên đường về văn phòng, cô tiện đường về nhà tắm rửa, thay quần áo khác rồi lại về phòng vẽ.
 
Hoàn thành được nửa bức tranh, vì cô bận suốt mấy ngày nay, ngủ không đủ giấc nên hơi đau đầu.
 
Cô đặt bút xuống, day huyệt thái dương.
 
Lúc này, tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên, cô quay đầu lại, thấy Ni Ni hé cửa ra, ló đầu vào.
 
“Chị đang bận ạ?”
 
Cố Dao Tri dịu dàng nói: “Chị không.”
 
Nghe thấy thế, cô bé đẩy cửa vào, bước đến chỗ Cố Dao Tri, tay vò góc áo rồi hỏi nhỏ: “Chị ơi, em hỏi chị chuyện này được không?”
 

Cố Dao Tri nghiêng người sang, cúi xuống, nhìn thẳng vào cô bé: “Chuyện gì thế?”
 
“Hồi nãy... Em nói chuyện với mấy bạn gái cùng tuổi, các bạn ấy nói...” Có vẻ cô bé hơi ngượng ngùng: “Giờ các bạn ấy đã mặc áo ngực rồi, em đang nghĩ có phải em cũng nên...”
 
Ni Ni ngập ngừng, nhìn cô: “Chị ạ, giờ mẹ em đang cho em mặc áo lá, em thấy hình như hơi chật.”
 
Tiếp đến, Ni Ni cởi cúc áo ngoài cho Cố Dao Tri xem.
 
Cố Dao Tri mỉm cười: “Ừ, Ni Ni nên chuyển sang mặc áo ngực rồi.”
 
Cô bé ồ một tiếng, gãi mặt: “Vậy khi nào về, em sẽ bảo với mẹ.”
 
Sau khi nói chuyện này xong, Ni Ni nhìn Cố Dao Tri, lo lắng hỏi: “Chị, có phải chị bị ốm không?”
 
“Chị không.”
 
“Nhưng trông chị hơi mệt ấy.” Ni Ni mở to mắt: “Còn nữa chị ơi, mấy hôm nay lúc đi học em không thấy chị đâu cả, chị đi đâu thế ạ?”
 
“Ban ngày chị có việc.” Cố Dao Tri cảm thấy sớm muộn gì cũng chuyển khỏi phòng vẽ nên không giấu giếm, nói chuyện đang tìm phòng vẽ khác với cô bé.
 
Ni Ni mở to mắt: “Chị định đi nơi khác ạ?”
 
Cố Dao Tri: “Ừ, vì một số nguyên nhân, chị định vẽ ở nơi khác.”
 
Ni Ni ậm ừ, có vẻ không nỡ, thấy sắc mặt mệt mỏi và quầng thâm nhạt dưới mắt Cố Dao Tri, cô bé bỗng kéo cái túi nhỏ bên hông ra, mở rộng túi: “Chị à, em có đồ ăn vặt đấy, chị ăn một ít cho khỏe nha.”
 
Cố Dao Tri nhìn xuống, trong cái túi nhỏ bằng bàn tay có đủ loại đồ ăn vặt, thấy dáng vẻ nhiệt tình của cô bé, cô cũng không nỡ từ chối nên cầm một viên kẹo sữa lên: “Chị cảm ơn Ni Ni nha.”
 
Mắt cô bé vừa sáng vừa to tròn: “Chị, nếu chị muốn ăn vặt thì cứ bảo em, ngày nào em cũng mang nhiều đồ ăn vặt lắm.”
 
Cố Dao Tri đồng ý: “Được thôi.”
 
Thời gian nghỉ giữa giờ đã hết, Ni Ni rời khỏi phòng vẽ để về lớp, Cố Dao Tri duỗi tay, giãn cơ xong thì lại vùi đầu vào tác phẩm.
 
Đến tối, cô đi vệ sinh, lúc về phải đi qua cửa sau của phòng học vẽ, phát hiện Ni Ni vẫn đang tập vẽ sau giờ học.
 
Cố Dao Tri bước vào, khi đến gần thì thấy cô bé đang nắm chặt bút, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, tái xanh lại, cô vội ngồi xuống hỏi: “Em bị sao thế?”
 
“Chị ơi, em đau bụng, đau lắm ạ.”
 
“Đau phần nào?” Cô vô thức hỏi.
 
Thấy cô bé đau đến mức không nói nên lời, Cố Dao Tri không hỏi lại nữa, đỡ Ni Ni xuống ghế rồi đưa cô bé đi viện, tiện tay nhắn qua wechat cho Chu Hạ.
 
Con đường trước văn phòng không dễ bắt xe, sau khi ra ngoài, Cố Dao Tri định đi lên ngã tư đường phía trước, vừa đi được hai bước, một chiếc xe địa hình màu đen bỗng đỗ lại ven đường.
 
Đúng lúc cô ngẩng lên nhìn, Bùi Trì cũng bước ra từ ghế lái, anh chỉ bước mấy bước đã tới bên cô, anh mở cửa sau ra, dìu cô bé vào.
 
Sau đó cúi xuống nhìn cô: “Lên xe đi.”
 
Khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông, Cố Dao Tri thoáng ngơ ngác, không kịp nghĩ xem tại sao người đàn ông bỗng dưng xuất hiện ở đây, cô mau chóng lên xe.
 
Bùi Trì lái xe đến bệnh viện gần nhất, vào phòng cấp cứu, sau khi khám, bác sĩ chẩn đoán cô bé ăn phải đồ hỏng nên bị viêm dạ dày cấp tính.
 
Trong phòng bệnh, y tá chọc kim truyền nước cho Ni Ni, Cố Dao Tri ngồi cạnh giường cô bé, điều chỉnh cho tốc độ truyền chậm lại một chút.
 
“Chị ơi, có phải em đã gây thêm phiền phức cho chị không ạ?”
 
“Không đâu, không phiền hà gì hết.”
 

“Nhưng chị phải vẽ mà.”
 
“Tối chị về rồi vẽ cũng không sao.”
 
Ni Ni nghĩ tới điều gì đó, tò mò hỏi: “Chị ơi, anh trai vừa đưa chúng ta đến đây hồi nãy là ai thế?”
 
Cố Dao Tri mấp máy môi, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đó là người quen của mẹ em.”
 
“Ồ.”
 
Lúc này tiếng mở cửa vang lên, Bùi Trì bước vào phòng.
 
Ni Ni ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh đã đưa em đi viện ạ.”
 
“Không có gì đâu.” Bùi Trì đưa cốc nước ấm cho cô bé: “Mẹ em bị tắc đường, lát nữa mới tới được.”
 
Sau đó anh hơi cúi người, đặt cốc nước ấm khác trong tay lên mặt bàn ở cạnh giường, tiếp đến anh quay đi, im lặng ra ngồi ở ghế sô pha gần cửa sổ.
 
Cố Dao Tri cụp mắt, nhìn cốc nước kia hai giây rồi lại quay sang nhìn người đàn ông đang thản nhiên nghịch điện thoại trên ghế sô pha.
 
Nửa tháng không gặp, tóc anh đã ngắn hơn một chút, trông càng thêm phần mạnh mẽ, nam tính, những thứ còn lại vẫn như cũ, anh mặc áo khoác da màu đen, nét mặt vô cùng hững hờ.
 
Trừ lúc nói chuyện với Ni Ni, thái độ của anh xem như dịu dàng hơn một chút, chỉ ngay sau đó, anh lại quay về với dáng vẻ thờ ơ trước mọi chuyện.
 
Cố Dao Tri cảm thấy mình đã ngồi xe anh tới đây rồi, vẫn nên nói mấy câu, nếu không thì chẳng khác nào cô chỉ coi anh là tài xế.
 
Cô mím môi, khẽ nói: “Anh bảo chị Chu Hạ là bệnh viện nào chưa?”
 
Vừa dứt lời, cô đã nhớ ra, theo lời Bùi Trì nói hồi nãy thì Chu Hạ đang trên đường tới đây rồi, tức là cô vừa đưa ra một câu hỏi thừa thãi.
 
“...”
 
Người đàn ông ở phía bên kia thong thả ngước mắt lên nhìn cô.
 
Mắt anh đen như mực, ánh mắt hờ hững như đang nói rằng câu hỏi của cô ngu xuẩn đến mức nào, có điều sau cùng anh vẫn giữ thể diện cho cô, thản nhiên trả lời bằng hai chữ.
 
“Nói rồi.”
 
“Ồ.” Cố Dao Tri tiếp lời: “Trước đó tôi quên nói với chị Chu Hạ nên mới hỏi anh.”
 
Sau khi cô dứt lời, căn phòng nhỏ lại chìm vào yên tĩnh.
 
Cố Dao Tri quay người dém chăn cho Ni Ni, cô bé đảo mắt, lặng lẽ hỏi cô: “Chị ơi, chị và anh này có quan hệ không tốt à?”
 
“...”
 
Cố Dao Tri: “Không phải, do không thân thôi.”
 
Gió đêm lớn, Cố Dao Tri đứng dậy đi đóng cửa sổ, vừa tới bên cửa sổ, cô bỗng thấy chóng mặt, chân như nhũn ra.
 
Dường như chỉ cần cô hơi thả lỏng, sự mệt mỏi tích tụ mấy ngày qua sẽ dâng trào, cơ thể cô hơi mất kiểm soát, ngả về một phía, cô vô thức vươn tay, định vịn bệ cửa sổ thì ngay sau đó, một bàn tay khác đã vững vàng đỡ lấy cánh tay cô.
 
Cô va vào lồng ngực rắn rỏi.
 
Người cô bị mùi hương từ người anh bao trùm, đó là mùi cỏ cây nhàn nhạt và sạch sẽ.
 
Sau đó, một giọng nói trầm trầm đầy biếng nhác vang lên từ trên đỉnh đầu cô, có ý trêu chọc: “Sao yếu ớt thế, một cơn gió thổi cũng có thể làm cô ngã được à?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận