[Anh hùng cứu “mỹ nhân”]
Mập mờ tiếp tục lên men.
Đúng lúc bây giờ bầu không khí đã được ấp ủ vừa vặn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người chơi trò chơi, thỉnh thoảng Tống Cảnh trả lời tin nhắn của vợ chưa cưới, hai cô gái thì chơi không giỏi lắm, Bùi Trì lại không có hứng thú gì nên vòng ba lại thuận lợi rơi vào trong tay Chu Tuấn An.
Lần này, anh ấy định sẽ mạnh tay hơn một chút.
Chu Tuấn An hắng giọng, ngữ điệu mập mờ: “Nụ hôn đầu tiên của các cậu là khi nào?”
Tống Cảnh cười: “Năm hai đại học.”
Đường Nam suy nghĩ một lát: “Hẳn là nghỉ hè năm nhất.”
Hứa Hạo Thiên vui tươi hớn hở: “Nhà trẻ!”
“…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại đến Cố Dao Tri.
Cô chớp mắt, có vẻ do dự: “Vẫn còn.”
“A… Còn à.” Sau đó Chu Tuấn An vỗ vào cánh tay Bùi Trì, thuận miệng hỏi không để ý lắm: “Còn cậu thì sao?”
Bùi Trì hơi khom người, cánh tay đặt trên đầu gối, cầm ly rượu trong tay không nhúc nhích. Khi anh không cười, khóe môi cong xuống tự nhiên lộ ra vài phần cảm giác lạnh lùng.
Trong ánh mắt của mấy người đang có mặt, lông mi của anh cử động rất khẽ, giọng nói không thể nghe ra cảm xúc gì.
“Tốt nghiệp trung học.”
Trong nháy mắt đấy, đột nhiên xung quanh rơi vào bầu không khí khó xử không thể giải thích được.
Ánh mắt Cố Dao Tri dừng lại vài giây trên khuôn mặt nghiêng của người đàn ông.
Sau đó lặng lẽ chuyển dời.
Chu Tuấn An đột nhiên đá Hứa Hạo Thiên dưới gầm bàn, trao đổi ánh mắt với anh ấy: Bùi Trì còn từng hôn cô gái khác nữa sao?
Hứa Hạo Thiên cũng ngạc nhiên đến mức sững sờ: Tôi không biết!
Chu Tuấn An: “…”
Khi một người bạn của Chu Tuấn An trong phòng tắt bài hát rồi thay đổi thành bài hát tiếng Quảng Đông rộn ràng thì Chu Tuấn An cũng nhân cơ hội này đổi đề tài: “Chà, chơi cũng gần đủ rồi, nếu không thì chúng ta hát một lát đi.”
Trò chơi kết thúc.
Đột nhiên Cố Dao Tri cảm thấy khát nước, cô vươn tay cầm cái ly trên bàn.
Tiếng hát và tiếng nhạc trong phòng ồn ào chói tai, Đường Nam ngồi bên cạnh tiến lại gần kéo tay áo cô, nhỏ giọng hỏi: “Nụ hôn đầu là chuyện gì thế?”
Cố Dao Tri dừng một chút, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Chỉ chạm khóe môi thì có tính không?”
Đường Nam nghi hoặc: “… Chắc là tính nhỉ.”
“À.” Cố Dao Tri cúi đầu xuống, nhấp ngụm rượu: “Tớ cho rằng không tính.”
…
Khi ra khỏi câu lạc bộ thì trời đã khuya rồi.
Chu Tuấn An gọi xe, chuẩn bị đưa từng nhóm bạn đi, thế nhưng chiếc xe mà anh ấy hẹn trước vẫn chưa tới, lúc này trên đường có một chiếc taxi, anh ấy vẫy lại cho hai cô gái lên xe trước.
Nghĩ rằng trời đã khuya mà hai cô gái lại uống rượu nên cảm thấy không an toàn lắm, sau đấy còn dặn dò vài câu.
Lại hỏi sống ở đâu?
Đường Nam nói địa chỉ.
“Ái chà, xa phết đó.”
Dưới ánh đèn bên đường, Bùi Trì đứng bên kia nói chuyện phiếm với mấy người bạn, anh mặc áo khoác đen vừa đẹp trai lại nổi bật trong đám người, lúc Hứa Hạo Thiên xuống lầu thì nhận được cuộc điện thoại, anh ấy vừa mới buông điện thoại xuống, Bùi Trì ở bên cạnh đã nghiêng đầu hỏi: “Cậu về nhà à?”
Hứa Hạo Thiên vô thức đáp: “Về chứ.”
Chu Tuấn An đứng bên đường nghe thấy lời này, nhớ ra gì đó, đột nhiên giữ cửa xe rồi quay đầu lại nói: “Ê Hứa Hạo Thiên, chẳng phải nhà cậu cũng gần quảng trường Thịnh Phong sao, đúng lúc tiện đường đưa hai bạn học nữ này về nhà.”
Nghe vậy, Hứa Hạo Thiên tùy tiện mặc áo khoác vào: “Được thôi.”
Sau đó phất tay với Bùi Trì: “Vậy tôi đi trước đây anh em.”
Bùi Trì ừ đáp lại.
Sau khi Cố Dao Tri và Đường Nam lên xe, Hứa Hạo Thiên cũng lập tức ngồi vào ghế phụ, chiếc xe khởi động, Cố Dao Tri không tự giác nghiêng đầu liếc nhìn bóng người trong gương chiếu hậu bên ngoài cửa sổ xe.
Chu Tuấn An nhìn theo chiếc xe rời đi, đang định gọi xe cho Bùi Trì.
Bùi Trì lại nhấc chân lên đi thẳng về phía bãi đậu xe.
“Không cần, xe của tôi đến rồi.”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Chu Tuấn An, anh đi đến trước chiếc xe màu đen đậu bên ngoài bãi đậu xe, mở cửa sau và bước lên xe.
…
Trước cổng khu dân cư gần quảng trường Thịnh Phong, Cố Dao Tri và Đường Nam xuống xe, chào tạm biệt với Hứa Hạo Thiên rồi đi vào trong khu dân cư.
Đường Nam: “Hứa Hạo Thiên vẫn giống như hồi cấp ba, có tý mà đã cười, một câu đùa nhạt nhẽo cũng có thể cười suốt cả đường.”
Cố Dao Tri ừm một tiếng: “Cậu ấy rất thú vị.”
Vào tòa nhà căn hộ, nhấn nút thang máy.
Có lẽ là vì hôm nay gặp lại không ít bạn học cũ, Đường Nam không khỏi nhớ tới một chuyện thú vị khi còn học cấp ba: “Nè, cậu có nhớ có lần ở trong hẻm nhỏ gần trường học, là lần cậu gặp được Hứa Hạo Thiên đó, lần đầu tiên tớ nhìn thấy có người có thể cười tới mức đó.”
Trong lúc nói chuyện, dường như có hình ảnh xuất hiện trước mặt Đường Nam, cô ấy vỗ cánh tay cô, bả vai không khỏi run rẩy: “Đúng vậy, trông ngu ngu ngáo ngáo.”
“…”
Cố Dao Tri cũng nhớ ra chuyện đó, cười theo vài tiếng.
Bọn họ lên lầu đi vào trong phòng mà Đường Nam còn đang nói về chủ đề này: “Đúng rồi, lần đó xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Dao Tri treo túi xách lên giá áo, cô dừng lại một lát rồi nói: “Là bởi vì hiểu lầm một chuyện.”
“À, tớ nhớ rồi.” Đường Nam nhìn cô: “Chính là lần cậu dũng cảm làm việc nghĩa đó đúng không.”
“Ừm.” Cô thay dép lê đi vào trong phòng.
Đường Nam thừa dịp lại nhớ tới, cũng không biết cô ấy có nhớ chính xác hay không nữa.
Hình như sau sự kiện nhầm lẫn kia, ở trong trường học, Bùi Trì bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện xung quanh Cố Dao Tri.
Đường Nam cười cười: “Khi đó cậu cũng to gan thật đấy, chỉ có một mình cậu mà…”
Còn chưa dứt lời thì điện thoại di động trong túi quần đã vang lên.
Thấy là cuộc gọi của bạn trai, ngón tay Đường Nam nhanh chóng lướt trả lời, nhảy nhót chạy đến cửa sổ bên ban công nói chuyện phiếm.
Cố Dao Tri nhìn cô ấy, mím môi nở nụ cười, trở lại phòng ngủ, cô cầm bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Cô bị chóng mặt sau khi uống rượu, hơi nóng bốc hơi khi tắm nước nóng giúp cho cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cố Dao Tri cầm khăn lau tóc vài cái, đứng trước gương sấy tóc.
Cô nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.
Không trang điểm, gương mặt mộc mạc có vài phần dáng vẻ của thời thiếu nữ, cô không khỏi nhớ tới chuyện mà vừa rồi Đường Nam đã nói.
Đó là trước ngày kỷ niệm thành lập trường, sau khi tan học bởi vì Cố Dao Tri và Đường Nam phải tập luyện tiết mục mà về trễ, bọn họ đang từ trường học đi ngang qua con hẻm cụt thì nghe thấy có tiếng cười nói của nam sinh truyền đến từ hướng đó, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu chửi thề.
Cô lơ đãng nhìn về phía đó, bước chân không tự giác được mà ngừng lại.
Ở đầu hẻm, mấy nam sinh đứng bên tường, đồng loạt nhìn về phía một nam sinh đang ngồi dưới đất.
Ánh sáng lờ mờ khi hoàng hôn, từ góc độ của cô nhìn sang thì không thể thấy rõ thẳng mặt của nam sinh kia, anh cúi đầu, mũ áo khoác che khuất một bên mặt, cả người cong lại dựa vào tường, một chân chống lên, cánh tay đặt trên đầu gối.
Tay áo anh xắn đến khuỷu tay, trên cánh tay hơi sưng đỏ giống như là trầy da, bởi vì làn da nam sinh trắng nõn nên vết đỏ lại càng thêm rõ ràng.
Lúc này Cố Dao Tri nhìn thấy một nam sinh đứng đầu trong đám đó đột nhiên đến gần người kia một bước, cúi người xuống, vừa cười vừa vỗ vào vai người kia.
Đường Nam chú ý thấy cô sững sờ không đi thì quay đầu lại hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Cố Dao Tri dán mắt vào đầu ngõ: “Hình như bên kia có người bị bắt nạt.”
Đường Nam nhìn theo tầm mắt cô, cô ấy còn chưa thấy rõ thì Cố Dao Tri đã đột ngột kéo tay cô ấy, quay đầu nói với cô ấy: “Đường Đường, cậu trở lại trường gọi bảo vệ tới đây đi.”
“Hả?” Đường Nam không phản ứng kịp.
“Mau đi đi!” Cố Dao Tri tục giục đẩy cô ấy.
Đường Nam vội vàng đáp lại: “À, được rồi.”
Chờ bóng dáng Đường Nam chạy đi, Cố Dao Tri cúi đầu, mắt cô quét một vòng trong bụi cỏ ven đường, tìm được một cây gậy gỗ không quá lớn, cô đi qua nhặt lên cầm trong tay, mím chặt môi, nhấc chân đi vào trong con hẻm kia.
“Làm gì đó!” Giọng nói của Cố Dao Tri mềm mại trời sinh, cho dù cô có quát lớn thì cũng có vẻ không có uy lực gì cả.
Nam sinh vỗ vai người ta vẫn còn đang cười, nghe thấy giọng nói này thì vô thức đứng thẳng dậy nhìn sang.
Cố Dao Tri thừa dịp đối phương sững sờ, cô nhanh chóng tiến lên hai bước chắn trước người nam sinh bị bắt nạt kia, một giây sau, cô lập tức phủ đồng phục đã cởi ra lên đầu nam sinh, cúi người động viên anh: “Cậu đừng sợ, bạn học tớ đã đi gọi người rồi, tớ ở đây chắn giúp cậu một lát, lát nữa sẽ không sao thôi.”
Sau đó cô xoay người, sống lưng thẳng tắp nhìn chằm chằm mấy nam sinh trước mắt rõ ràng là đang choáng váng sững sờ, cô nhấc cây gậy trong tay: “Tránh ra hết đi, nếu không thì tớ sẽ không khách sáo.”
Khi ánh mắt của cô đối diện với nam sinh gần nhất trước mặt mình, cô nhận ra đây là bạn học lớp bên cạnh trong trường, cô nhìn anh ấy và nói: “Bắt nạt người khác gần trường học, nếu bị thầy cô phát hiện thì sẽ bị gọi phụ huynh, tốt nhất là các cậu nên dừng lại!”
“Chuyện đó, không phải…” Bạn học nam lớp bên cạnh mở to đôi mắt tròn xoe, chỉ vào mình rồi lại chỉ vào người đang bị đồng phục che kín đầu, muốn nói lại thôi.
Vào lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói nặng nề, cách một lớp quần áo cho nên giọng nói có thêm một chút cảm giác ngột ngạt.
“Tớ nói.”
Cố Dao Tri vừa quay đầu lại thì nhìn thấy dường như người ngồi dưới đất muốn kéo áo xuống, cô vô thức ngồi xổm xuống đè áo lại: “Đừng sợ, chờ bọn họ đi rồi cậu hãy cởi ra.”
Động tác kéo áo của nam sinh dừng lại, sau đó hơi dùng sức, đồng phục bị anh kéo ra khỏi đầu.
Khuôn mặt của anh lộ ra trước mắt.
Trên gương mặt đen kịt là vẻ lạnh lùng như mọi khi, sau khi đối diện với tầm mắt của cô, nhìn cô mấy giây, anh cười mà như không cười nói: “Thật là sáng tạo mà.”
Sau khi Cố Dao Tri nhận ra Bùi Trì, trong nháy mắt ấy cô đã cảm thấy ngoài ý muốn, vì thế mà gần như không nghe ra hàm xúc trêu chọc trong câu nói đó của anh.
Chỉ cảm thấy.
Nam sinh kiêu ngạo như vậy lại bị người ta bắt nạt như thế.
Chỉ sợ là trong lòng không thể chấp nhận được…
Lòng trắc ẩn của Cố Dao Tri lập tức bùng lên.
Cố gắng duy trì lòng tự trọng của anh, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sao rồi?”
Vừa dứt lời, cô trông thấy khóe môi khẽ cong của anh dần rụt lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, mí mắt của anh rất mỏng, đường cong đuôi mắt lại rõ ràng đẹp mắt, con ngươi sâu thẳm như đá Obsidian, nhìn không ra được là anh đang suy nghĩ gì.
“Cậu không sao chứ?” Thấy anh không trả lời, cô lại hỏi.
Im lặng vài giây.
Nam sinh mấp máy môi: “Không sao.”
Nghe vậy, Cố Dao Tri thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn muốn nói thêm gì nữa nhưng không ngờ phía sau lại truyền đến tràng cười lớn, giống như là cảm thấy cực kỳ buồn cười, tiếng cười có hơi khoa trương.
“Ha ha ha ha ha, Bùi Trì, cậu cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha!”
“Cũng quá mất mặt rồi đó! Ha ha ha ha ha!!”
“Được một cô gái bảo vệ, còn, còn che đầu nữa! Ha ha ha ha ha ha!!!”
Cố Dao Tri bị động tĩnh phía sau làm cho giật nảy mình, cô quay đầu nhìn bạn học nam lớp bên đang cười đến mức ôm bụng, hai nam sinh ở bên cạnh cũng đang cười nhưng có vẻ đều đang kiềm chế bản thân, cô lập tức mờ mịt, không nhịn được hỏi: “… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Vừa dứt lời, Bùi Trì đột nhiên lên tiếng: “Tớ cũng muốn hỏi là chuyện gì đang xảy ra.”
Cố Dao Tri quay đầu lại.
Bùi Trì hơi ngồi dậy từ bên tường, anh đến gần cô một chút, cô vẫn đang còn ngồi xổm trước mặt anh, lúc này khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn.
Chóp mũi ngửi được mùi thảo mộc sạch sẽ nhàn nhạt pha lẫn với mùi tương tự như cồn y tế.
Lông mi nam sinh hơi rủ xuống, con ngươi đen nhánh đánh giá cô, nhướng mày hỏi: “Trông tớ, giống như bị bắt nạt sao?”
Cố Dao Tri: “…”
Tầm mắt Bùi Trì lướt qua mặt cô, anh lại cúi xuống lấy gậy gỗ cô đang cầm trong tay rồi đặt xuống mặt đất bên cạnh.
Theo động tác này, Cố Dao Tri nhìn thấy chiếc mũ bảo hiểm xe máy màu xanh đen đang nằm dưới đất, phía trên còn dính bụi bặm.
Cô ngước mắt lên, lại chú ý tới vết thương trên cánh tay Bùi Trì, rõ ràng là đã được xử lý.
Khi cô sắp nhận ra điều gì đó thì tiếng cười của bạn học nam lớp bên lại vang lên: “Cậu nói cậu đi, đến đường đua luyện đua xe, bị con chim đụng vào mũ bảo hiểm, xui xẻo ngã xe thì thôi đi, bây giờ còn gặp chuyện này nữa! Ha ha ha, thật thú vị!”
“…”
“Hứa Hạo Thiên, cậu có thể yên tĩnh một lát được không?” Giọng nói Bùi Trì có chút không kiên nhẫn.
Cố Dao Tri nhìn thoáng qua Bùi Trì, ánh mắt anh di chuyển rồi lại rơi vào người cô, giống như đang chờ câu trả lời của cô.
Trong khi đó, cô không biết liệu có phải là vì hành vi nhầm lẫn của cô mà khiến anh rơi vào tình trạng khó xử khi bị bạn học chế giễu hay không, và anh còn đang chờ cô giải thích.
Hoặc là, một lời xin lỗi.
Cô chậm rãi dời mắt, đứng dậy ho khẽ: “Tớ đến giúp cậu.”
Bùi Trì chống tay xuống đất rồi cũng đứng lên, bởi vì chiều cao khác biệt mà không khỏi làm cho Cố Dao Tri cảm thấy có chút áp bức.
Giọng nói của nam sinh truyền đến từ đỉnh đầu, giọng nói đều đều hỏi: “Rồi sao?”
Từ giọng điệu của anh, Cố Dao Tri nghe ra ý tứ muốn tính sổ với cô.
Mặc dù cô không làm sai nhưng cô không hiểu rõ Bùi Trì, cũng không chắc anh có phải là người biết nói đạo lý hay không, mọi chuyện đang bày ra trước mắt cô, mà kết quả cuối cùng lại là cô hại anh mất mặt trước mặt mọi người.
“Sau đó…” Cố Dao Tri không nhìn nam sinh, thấy đồng phục của mình vẫn còn trong tay anh, cô vươn tay nhẹ nhàng kéo lại ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Cậu không sao, không phải là tốt rồi à.”
“Vậy tớ đi trước đây.” Cố Dao Tri vừa nói vừa nhanh chóng xoay người, thế nhưng cô vừa mới nhấc chân lên thì đã bị nam sinh nắm cổ áo sau gáy rồi kéo ngược trở lại.
Bùi Trì nở nụ cười, kéo người về phía mình: “Cậu chạy làm gì thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...