Qua hai ngày, đã có kết quả kiểm tra toàn diện của Tử Lộc ở bệnh viện nhà Hạ Đào. Sau khi tĩnh dưỡng khoảng một tháng, các vết thương ngoài da đã khỏi hoàn toàn, chỉ còn lại di chứng chấn động não mất trí nhớ.
Tử Lộc cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn.
Loại chuyện như trí nhớ này, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể lấy lại, huống chi một tháng trôi qua, cô thích ứng rất tốt với cuộc sống bảy năm sau.
Tử Lộc tạm biệt Hạ Đào, dọn về biệt thự mà Bạch lão gia mua cho mình.
Hạ Đào hỏi Tử Lộc có dự định gì không.
Tử Lộc chưa nói mình muốn theo đuổi Lâm Dịch Thâm, chỉ nói: “Trải nghiệm cảm giác tan làm.”
Hạ Đào nói: “Muốn tới công ty tớ làm không?”
Hạ Đào rất nhiệt tình công ty nhà mình: “Mặc dù là công ty điện ảnh mới thành lập trong năm. Mấy năm gần đây thị trường phim ảnh cũng trời đông giá rét. Công ty mở họp nhiều đến mức làm người ta muốn nổ đầu, nhưng tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều đồng lòng, cùng nhau cố gắng làm ra một bộ phim hay, không gì sánh kịp. Để tớ xem trong công ty còn chức vị nào đang trống. À không, Lộc Lộc, cậu thích chức vị nào thì tự mình chọn!”
Tử Lộc nói: “Tớ không có hứng thú với ngành sản xuất phim ảnh.”
Hạ Đào nói: “Chú nhỏ của tớ còn có mấy công ty khác, cậu xem xem có thích không?”
Tử Lộc nói: “Tớ tự tìm trước, nếu không được thì sẽ nói với cậu sau.”
Hạ Đào thật sự lo lắng cho Tử Lộc chỉ có một mình, lại nói: “Haiz, Lộc Lộc, hay là chúng ta ở chung đi…”
Tử Lộc liếc cô ấy một cái.
Hạ Đào nói: “Tớ bảo đảm không mang mấy người đàn ông kỳ lạ về.”
Tử Lộc nói: “Đào Tử cậu không cần lo cho tớ đâu. Yên tâm đi. Mặc dù tớ chỉ có ký ức 18 năm nhưng tuổi tâm lý thì không phải vậy”, như nghĩ đến gì đó, cô lại nói: “Lúc tớ không ở đây nữa, cậu cũng đừng đưa mấy tên đàn ông kỳ quái về mở party, nếu không có người sẽ không vui.”
“Ai?”
Tử Lộc nói: “Chú nhỏ của cậu.”
“Chú ấy dựa vào cái gì mà không vui? Đến chuyện này cũng muốn quản?”
Tử Lộc hỏi: “Ồ? Cậu không sợ?”
“Sao tớ phải sợ? Cho dù tớ có đưa 100 người đàn ông lạ mặt về nhà mở party, chú ấy cũng…” Hạ Đào chợt nhớ tới kinh nghiệm mỗi lần trước đó, lập tức im bặt, sau đó lại cứng miệng nói: “Dù sao chú ấy cũng không quản được tớ.”
Từ trước đến nay Hạ Đào không bao giờ nói thắng được Tử Lộc.
Lần này cũng thế.
Cuối cùng Hạ Đào bị đề tài của Tử Lộc quay vòng vòng đến mức mặt đỏ tai hồng, thất bại trong việc giữ Tử Lộc ở lại nhà mình.
Tối thứ bảy.
Khách sạn Tinh Long dưới trướng tập đoàn Tinh Long tổ chức một bữa tiệc từ thiện, mời danh nhân trong các ngành nghề tới.
Là người cầm quyền của Tinh Long, Tần Lễ Sơ có nhiệm vụ lên phát biểu lời mở đầu cho tiệc tối.
Quý Hiểu Lam đã sớm chuẩn bị bản thảo diễn thuyết ngắn gọn súc tích theo phong cách của Tần Lễ Sơ, đưa qua cho anh duyệt.
Quý Hiểu Lam biết cảm xúc của tổng giám đốc Tần không tốt. Từ sau hôm trở về từ bệnh viện không có hy vọng phục hôn, anh lại tăng ca thêm hai ngày. Hai ngày qua Tần Lễ Sơ luôn ở công ty, cho đến trước tiệc tối hôm nay mới trở về biệt thự Hoa Hạnh để thay âu phục tham dự buổi tiệc.
Tần Lễ Sơ lạnh mặt đứng trên sân khấu phát biểu.
Quý Hiểu Lam ở phía dưới nhìn, cảm thấy may mắn vì bình thường tổng giám đốc Tần cũng là vẻ mặt này, chuyện anh không vui cũng chỉ có những người gần gũi mới có thể nhận ra.
“Kỷ đại nhân.” Bỗng nhiên có người gọi.
Quý Hiểu Lam vừa nghe đã biết là ai, lễ phép quay đầu cười khổ: “Tổng giám đốc Lâm, ngài đừng trêu tôi nữa. Tôi không nhận nổi đâu, sao có thể so được với đại nhân Kỷ Hiểu Lam* lưu danh ngài đời chứ.”
Lâm Dịch Thâm nói: “Cậu là cánh tay đắc lực của tổng giám đốc Tần, chỉ có tôi là cô đơn một mình, cánh tay đắc lực bị phanh thây nhiều năm rồi.”
Lâm Dịch Thâm cũng chỉ nói đùa theo thói quen, sau đó nhanh chóng tiến vào chủ đề chính: “Ông chủ nhà cậu sao lại có vẻ mặt như thế kia? Công ty sắp phá sản à?”
Quý Hiểu Lam không tiện tiết lộ chuyện riêng của ông chủ, giữ kín như bưng nói: “Tổng giám đốc Tần vẫn luôn nghiêm túc trong công việc, chưa từng qua loa.”
Lâm Dịch Thâm cười xùy một tiếng: “Tôi và anh ấy là anh em bao nhiêu năm, còn không biết vẻ mặt kia của anh ấy là ý gì à?”
Quý Hiểu Lam vẫn nói: “ Tổng giám đốc Lâm muốn biết, vậy cứ hỏi tổng giám đốc Tần.”
Lâm Dịch Thâm thở dài: “Nhìn thư ký nhà người ta xem…”
Một lát sau, Tần Lễ Sơ kết thúc bài phát biểu một cách hình thức, nghe tiếng vỗ tay hưởng ứng xong đi xuống sân khấu, chuẩn bị đi tới buổi tiệc tiếp theo.
Lâm Dịch Thâm đi theo Quý Hiểu Lam tới gần.
Tần Lễ Sơ nhìn thấy Lâm Dịch Thâm cũng không bất ngờ, lạnh nhạt chào hỏi.
Lâm Dịch Thâm thò lại gần hỏi: “Đã liên lạc được với đàn em chưa?”
Sắc mặt Tần Lễ Sơ càng thêm khó coi.
Lâm Dịch Thâm là người sáng suốt, thử một chút liền biết vì sao nét mặt của Tần Lễ Sơ lại như công ty sắp phá sản. Năm đó khi còn đi học, anh ta còn cảm thấy tính cách như Tần Lễ Sơ, sau này cũng không biết cô gái nào có thể chịu được, trừ khi là liên hôn gia tộc, nếu không đời này có lẽ không cưới được vợ.
Trăm triệu lần không ngờ tới, người anh em này học xong nghiên cứu sinh, tay trái cầm bằng tốt nghiệp tay phải cần giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, nổi bật trong đám bạn học, còn cưới một cô vợ ngàn dặm mới kiếm được một người.
Lúc ấy anh ta cảm thấy trời cao đối xử với Tần Lễ Sơ thật sự quá con mẹ nó tốt.
Lâm Dịch Thâm tận tình khuyên bảo Tần Lễ Sơ: “Biết anh không hiểu phụ nữ, nói rõ cho em biết tình cảm cụ thể lúc đó, em giúp anh phân tích tâm tư của đàn em.”
Lâm Dịch Thâm chỉ là thuận miệng nói, anh ta biết Tần Lễ Sơ sẽ từ chối.
Người anh em này của anh ra không dễ để lộ vấn đề tình cảm trước mặt bạn bè.
Không ngờ lần này, Tần Lễ Sơ lại liếc anh ta một cái thật sâu, nói với Quý Hiểu Lam: “Nói với tổng giám đốc Lý một tiếng, lùi lại cuộc hẹn tối nay nửa tiếng.”
Quý Hiểu Lam đáp vâng.
Tần Lễ Sơ ra khỏi sảnh tiệc, đi cùng với Lâm Dịch Thâm tới nhà hàng trên tầng thượng cao nhất.
Trong nhà hàng có chỗ ngồi cố định dành riêng cho Tần Lễ Sơ, dễ dàng thưởng thức cảnh đêm.
Lâm Dịch Thâm được ưu ái mà sợ, không ngờ tới Tần Lễ Sơ sẽ đồng ý, nhất thời hiểu rõ Tần Lễ Sơ đã thật sự cùng đường, lún sâu trong rắc rối tình cảm.
Tuy như vậy rất không phúc hậu nhưng nhìn dáng vẻ này của Tần Lễ Sơ, Lâm Dịch Thâm lại thấy buồn cười.
Anh ta điều chỉnh lại biểu cảm của mình, ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh Sơ, mời nói.”
Tần Lễ Sơ hiếm khi biểu lộ tiếng lòng trước mặt bạn thân. Đây có lẽ là lần đầu tiên nên nhất thời khó có thể mở miệng. Vừa nhớ tới chuyện hai ngày trước, Tần Lễ Sơ lại bắt đầu bực bội. Ngoài việc Tử Lộc vẫn còn đang giận lẫy, còn có sự xuất hiện của một người đàn ông trẻ tuổi.
Lâm Dịch Thâm kiên nhẫn dẫn dắt: “Ngày anh gặp được đàn em, cô ấy đang ở đâu?”
“Bệnh viện.”
“Bệnh viện? Đàn em bị bệnh?”
Ánh mắt Tần Lễ Sơ trầm xuống: “Giúp người đàn ông khác trả tiền thuốc.”
Lâm Dịch Thâm không ngờ tới câu trả lời sẽ là như vậy, nói: “Em xin nói một câu công bằng. Anh và đàn em ly hôn hai tháng, hiện giờ người trẻ tuổi đều coi tình yêu là thức ăn nhanh, hai tháng gặp gỡ đối tượng mới cũng rất bình thường…”
Tần Lễ Sơ: “Không thể nào.”
Lâm Dịch Thâm: “Có gì mà không thể? Đàn em từng yêu anh, nhưng đã ly hôn với anh chứng tỏ không còn yêu hoặc không muốn yêu nữa. Cách tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một tình yêu mới.”
Lâm Dịch Thâm phân tích một hồi, tỏ vẻ: “Anh không tin cũng được. Cho em nửa ngày, sáng mai em sẽ gửi cho anh tất cả thông tin về đối tượng mới của đàn em.”
Tần Lễ Sơ nói: “Không có đối tượng mới, cô ấy chỉ là đang giận dỗi thôi.”
Lâm Dịch Thâm hỏi: “Sao anh có thể nói chắc như thế?”
Tần Lễ Sơ nói: “Không phải đang giận thì cô ấy cũng sẽ không giả vờ không quen biết tôi, còn nói người cô ấy thích là…” Dừng một chút, anh nhìn về phía Lâm Dịch Thâm.
Lâm Dịch Thâm ăn dưa rất vui vẻ, nói: “Là ai vậy? Không có người nào tổng giám đốc Lâm em không tra ra được.”
“Cậu.”
Lâm Dịch Thâm:???
Anh ta đổ mồ hôi lạnh, sửa miệng: “Người anh em, đàn em nhất định là đang giận dỗi. Anh cứ đi dự tiệc trước đi, em giúp anh điều tra người kia, bảo đảm trước khi buổi tiệc kết thúc sẽ tìm ra tên đàn ông đáng chết, không biết trời cao đất dày dám quyến rũ đàn em rồi quất xác.”
Tần Lễ Sơ tham gia tiệc tối xong được Quý Hiểu Lam đưa về biệt thự Hoa Hạnh.
Âm nhạc trong trẻo nhẹ nhàng thư thái vang lên trong xe.
Tần Lễ Sơ ngồi ở ghế sau xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết qua bao lâu, anh mở mắt ra nói: “Không trở về biệt thự Hoa Hạnh, tới đường Tương Giang.”
Quý Hiểu Lam biết đường Tương Giang.
Trước kia Tử Lộc hay mở tiệc ở biệt thự trên đường Tương Giang. Nếu muộn sẽ bảo tài xế trong nhà tới đón. Quý Hiểu Lam rất thân quen với tài xế của Tần Lễ Sơ, ít nhiều có nghe nói một chút.
Anh ta vâng một tiếng, đưa Tần Lễ Sơ tới đường Tương Giang.
Sau khi tiễn Hạ Đào về, Tử Lộc đi xem xét một vòng xung quanh biệt thự.
Đây là quà tặng trong lễ trưởng thành của cô.
Ký ức của cô vẫn còn dừng lại ở lần ông ngoại nói sẽ tặng cho cô một căn biệt thự làm quà sinh nhật. Đến ngày hôm đó cô cũng chỉ vội vàng liếc qua, sau đó biệt thự bắt đầu trang hoàng, tiếp theo cô cũng không nhớ rõ chuyện này.
Hiện giờ cô tìm tòi hết một lượt, chỉ cảm thấy bản thân thật hiểu chính mình.
Bất kể là phong cách trang trí hay là bày trí đồ gia dụng, mỗi loại đều phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Cô vỗn tưởng rằng có thể tìm thấy album, nhờ đó tìm hiểu quá khứ của mình, đáng tiếc ngôi biệt thự to như vậy cũng chỉ tìm được vài tấm ảnh chụp, là ảnh chụp chung của cô và Hạ Đào, hoặc ảnh cô chụp cùng với ông ngoại và một ít người quen, không hề có bóng dáng của Lâm Dịch Thâm.
Nhưng như vậy cũng có thể hiểu được.
Khi học đại học anh Dịch Thâm có bạn gái, với tính cách của cô, không thể nào liều chết không buông, cùng lắm chỉ có âm thầm dõi theo.
Khá khó hiểu chính là, người đàn ông kỳ lạ hôm đó, chồng trước của cô -Tần Lễ Sơ, từng trải qua ba năm hôn nhân với cô, vậy mà cô lại không có một tấm ảnh chụp nào của anh ta. Ngay đến cả ảnh chụp khi kết hôn cũng không có. Nếu không nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn và thỏa thuận ly hôn, đúng là tên của Tần Lễ Sơ ở phần chữ ký, cô cũng sẽ cho rằng mình chưa từng kết hôn.
Đến giờ Tử Lộc vẫn thấy khó tin, bản thân lại đồng ý liên hôn gia tộc.
Cô của năm 18 tuổi, vẫn luôn kiên định với suy nghĩ không phải người mình yêu thì không gả.
Thế nhưng con người dù sao cũng sẽ thay đổi.
Tử Lộc không nghĩ quá nhiều.
Cô đi tới phòng tắm xả nước ấm, chuẩn bị ngâm bồn.
Đồng thời, cô mở thùng sách báo được giao tới lúc 6 giờ ra.
Bảy năm sau, cô thích nhất chính là mua sắm online.
Buổi sáng cô có đặt mua sách liên quan đến lĩnh vực trò chơi ở trên mạng. Mới 6 giờ tối, sách đã được giao tới, còn đưa đến tận nhà. Cô nhớ rõ thời còn đi học, muốn mua đồ trên mạng cũng phải đợi 4-5 ngày.
Cô định bổ sung kiến thức chuyên nghiệp về game, còn mời những người có chuyên môn tới chỉ dạy một phen, trong lòng nắm chắc được chút, sau đó mới yên tâm nộp hồ sơ xin việc vào công ty của anh Dịch Thâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...