Nhìn vẻ hào hứng phấn khởi của hai vợ chồng ông Khang Vân Lâm, Bạch Nhạn cười cười rồi thuận theo ý họ, đằng nào thì cũng chỉ muộn có vài ngày, chỉ sợ đến lúc đó sếp Khang lại có ý kiến. Dù sao thì anh là bố đứa bé, nên được biết đầu tiên mới đúng.
- Vậy thì con không nói chuyện này nữa, nhưng con vẫn phải gọi điện, nếu không anh ấy sẽ lo lắng. – Bạch Nhạn cầm điện thoại lên, chuẩn bị xuống lầu.
- Ừ, nhưng đừng nói lâu quá, sóng điện thoại mạnh lắm đấy. Con đi trong sàn thôi, đừng ra ngoài cổng nhé, hay là để bố con đi cùng?
- Dạ thôi… Bạch Nhạn vội xua tay với vẻ dở khóc dở cười rồi đi ra khỏi cửa như chạy trốn.
Nhà cửa trong khu tập thể Tỉnh ủy không cao, cây cối xanh tốt, đường mòn, non bộ, hồ nhân tạo, cỏ cây… bố trí như một lâm viên Giang Nam. Các ông bà già đi dạo thành từng tốp trong sân, Bạch Nhạn ngồi trên một chiếc ghế đá cạnh hồ nước, chu môi nhìn ánh trăng thượng huyền lấp loáng trên mặt hồ.
Trong lòng thật sự quá sức vui mừng, cô vẫn muốn nói với ai đó về chuyện đứa bé. Cô gọi điện cho Liễu Tinh, vừa mới nói đến chuyện em bé, cô nàng Liễu Tinh đã hét vang trời.
- Nhạn, chắc chắn là cậu bị mình kích thích rồi, nếu không sao lại không sớm không muộn, mà đúng vào lúc dự đám cưới của mình xong thì cậu mới mang bầu! – Liễu Tinh vô cùng đắc ý.
Bạch Nhạn cười:
- Ừ, mình mang bầu, cậu là một trong những đại công thần, sau này mình sẽ hậu tạ cậu.
- Hậu tạ thì miễn cho cậu, hay là chúng ta kết thông gia đi.
Bạch Nhạn hừ mũi:
- Chính cậu bị kết thông gia từ bé đến nỗi phải chịu ấm ức, còn muốn đi dọa cho đời sau nữa à!
Liễu Tinh á khẩu, ấp úng nói:
- Tố chất không giống nhau mà, gen của Giản Đơn nhà mình là loại si tình nhất chung tình nhất nhất đấy!
- Ghê tởm!
Họ bật cười, cùng trao đổi về những cảm nhận của người mẹ tương lai rồi cúp máy.
Đang chuẩn bị gọi điện cho Khang Kiếm, Bạch Nhạn bỗng liếc thấy dưới gốc cây gần đó có một bóng người đang đứng nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.
Cô ngạc nhiên đứng dậy, người đó đi về phía cô.
- Cô nhóc, đúng là em rồi! – Lục Địch Phi không ngừng chớp mắt, sợ mình nhìn nhầm.
Bạch Nhạn mỉm cười gật đầu, cô nhớ ra Khang Kiếm đã từng nhắc tới việc anh và Lục Địch Phi cùng lớn lên trong khu tập thể Tỉnh ủy, hai nhà là hàng xóm.
- Anh Lục, lâu rồi không gặp.
Nhờ ánh trăng sáng, Lục Địch Phi ngắm nghía Bạch Nhạn hồi lâu rồi tặc lưỡi:
- Anh ra ngoài đi dạo, nghe thấy cạnh hồ có tiếng cười nói rất quen tai nên lại gần để xem, hóa ra là cô nhóc. Khang Kiếm đi Quảng Châu rồi, một mình em ở đây à?
- Em vẫn chưa trả phép nên tới đây ở với bố mẹ ít ngày. Anh đi công tác hay về thăm nhà?
Lục Địch Phi hướng về chiếc ghế đá làm một động tác mời, Bạch Nhạn không kiêng dè gì, thoải mái ngồi xuống cạnh anh.
- Chiều mai anh bay sang Canada.
- Anh đi công tác nước ngoài à?
Lục Địch Phi cười chua chát:
- Không, anh đi thăm con gái, nó đang giận dỗi anh, nói là nhà ai cũng có cả bố cả mẹ, tại sao nhà nó lại chỉ có mẹ mà không có bố.
Bạch Nhạn không nói gì, lặng lẽ lắng nghe.
Lục Địch Phi nhặt một hòn đá dưới chân lên, ném vào mặt hồ đang phẳng lặng. Mặt hồ lập tức gợn lên những gợn sóng lăn tăn, ánh trăng tan thành những mảnh bạc lấp lánh.
- Cô nhóc, có thể anh sẽ tái hôn với vợ cũ của anh.
- Hả? – Bạch Nhạn sửng sốt.
Lục Địch Phi nhếch mép:
- Không biết là do có tuổi rồi hay là mệt mỏi rồi, suy nghĩ không còn giống như trước kia nữa. Nếu hôn nhân không có con cái, đường ai nấy đi thì có thể sống rất tự do tự tại. Nhưng có con rồi, phóng khoáng đến mấy cũng vẫn sẽ bận lòng. Con cái không chỉ là cốt nhục, mà còn là sự tiếp nối cuộc đời của chúng ta. Không có sự dạy dỗ của bố mẹ, không phải ai cũng có thể tự tôn và tự trọng được như em. Thật sự anh rất sợ con gái anh sau này sẽ trở nên hư hỏng, ở nước ngoài chuyện như vậy rất nhiều. Vì thế anh đã bàn bạc với vợ anh, vì con, mỗi người sẽ nhượng bộ một chút, cùng nhau xây dựng lại gia đình. Cô ấy đã đồng ý rồi, bọn anh tái hôn xong cô ấy sẽ đưa con về nước. Trên thế giới này, rất nhiều gia đình gắn bó với nhau không phải vì tình yêu, mà là vì tình thân.
Bạch Nhạn bật cười, cô không hình dung nổi vẻ vì vợ mà giữ mình như ngọc của một Lục công tử phong lưu phóng đãng, nếu chuyện này là thật thì mấy người bạn khác giới của anh ta chắc sẽ khóc đổ Trường Thành mất.
- Em không tin anh đúng không? - Lục Địch Phi cũng cười – Thực ra những mối quan hệ không có tình cảm chỉ cần buông là đứt thôi, không phức tạp như em nghĩ đâu.
Nụ cười bỗng vụt tắt trên môi Lục Địch Phi, anh ta quay sang nhìn Bạch Nhạn, ánh mắt thâm trầm như biển sâu:
- Nếu thật sự động lòng, khi muốn rút lui phải cần rất nhiều dũng khí và vô số lý do để thuyết phục bản thân, cho đến cùng vẫn không kìm chế được mà thường xuyên nhớ về người đó, đến hận cũng không nỡ hận.
- Anh Lục… - Bạch Nhạn cảm thấy hoảng sợ ánh mắt bỏng cháy của Lục Địch Phi.
- Đã từng, có nghĩa là chuyện đã qua, ha, anh Lục toàn trêu em. – Bạch Nhạn lảng tránh ánh mắt đó, chiếc điện thoại trong tay bỗng rung lên.
Cô cúi đầu nhìn cuộc gọi đến, mặt bỗng rạng lên như đóa hoa nở rộ:
- Là Khang Kiếm. Anh Lục, em đi nghe điện thoại đây. Ngày mai anh lên đường bình an nhé!
Nói đoạn cô vội vàng bỏ đi.
Trong gió đêm, Lục Địch Phi khẽ than:
- Là quá khứ hay là hiện tại thì có gì khác nhau?
Lục Địch Phi nở một nụ cười tự giễu, tất cả đều đã không còn quan trọng nữa.
Mỗi người đều có một con đường đi của riêng mình, đã không thể đồng hành, thì hãy chúc nhau bình an.
- Cô nhóc, bảo trọng nhé!
- Bà xã, sao bây giờ mới nghe điện thoại? – Giọng sếp Khang nghe vừa nghiêm túc vừa sốt ruột.
- Em gặp một người quen – Bạch Nhạn ổn định lại hơi thở, không để anh cảm nhận được sự hưng phấn không kìm chế được của cô.
- Lục Địch Phi? – Sếp Khang quả thật thông minh, đoán trúng phóc.
Bạch Nhạn cười thầm, cũng phải thôi, ở trên tỉnh cô đâu còn người quen nào khác.
- Dạ, chỉ chào hỏi thôi, anh ấy sắp đi nước ngoài thăm con gái. Khang Kiếm, Quảng Châu đêm nay có sao không? – Cô ngẩng đầu nhìn trời, trăng sáng, ít sao.
- Quảng Châu đang bão to, em có nghe thấy tiếng sấm không? Hôm nay cả ngày anh ngồi trong khách sạn nghe nhạc nghe các doanh nghiệp báo cáo. Bà xã này, trước khi gọi điện cho em, anh vừa nói chuyện điện thoại với Giản Đơn…
- …
Bạch Nhạn cầm điện thoại, chột dạ hít mạnh mấy cái. Vợ chồng nhà cô nàng Liễu Tinh này, đúng là nồi nào úp vung nấy, đều là loa phóng thanh.
- Cậu ấy chúc mừng anh, anh nghe mà ngớ cả người, cậu ấy cũng rất băn khoăn, còn nói không phải Bạch Nhạn chưa nói với anh đấy chứ! Anh bảo cậu đừng có đem chuyện này ra mà đùa, đây là vết thương lòng của tôi đấy…
- Khang Kiếm… - Biết rõ là anh không nhìn thấy nhưng Bạch Nhạn vẫn bất giác cười khúc khích – Là thế này, buổi tối bố mẹ hơi căng thẳng, cũng hơi hưng phấn nữa nên em bận chăm sóc họ. Đây, đang định báo cáo với anh đây!
- Ừ ừ, em cứ sáng tác tiếp đi, anh rửa tai lắng nghe đây. – Khang Kiếm gằn giọng, vẻ đầy bất mãn.
- Khang Kiếm… - Bạch Nhạn nũng nịu thỏ thẻ, rất muốn làm cho êm chuyện.
- Bạch Nhạn, anh trịnh trọng nhắc nhở em rằng, chuyện này làm anh hết sức tức giận. Hình như việc em có bầu không thể không tính đến những cống hiến và sự nỗ lực của anh, tại sao anh lại bị xếp sau Liễu Tinh? Chẳng lẽ trong lòng em, anh không quan trọng bằng Liễu Tinh hay sao?
To chuyện rồi! Bạch Nhạn nuốt nước bọt, ưỡn thẳng người dậy:
- Anh nói rất đúng, không có anh thì em không có gia đình, không có chồng, không có bố mẹ chồng, không có con cái, hạnh phúc của em đều do anh mang lại. Ông xã à, em yêu anh.
- Đừng có lẻo mép. – Khang Kiếm hừ mũi, không chịu nhượng bộ.
- Xin lỗi mà, em nhận sai rồi còn chưa được hay sao? – Bạch Nhạn bĩu môi hờn dỗi, chiêu này mà không xong thì cô không thèm làm nũng nữa.
- Đây là sai lầm mang tính nguyên tắc nên anh không thể tha thứ. Thôi, không còn sớm nữa, em về nghỉ sớm đi, đừng để bố mẹ phải lo.
- Khang Kiếm… - Bạch Nhạn vội gọi hai tiếng, điện thoại đã vang lên tiếng “tút tút”, sếp Khang đã cúp máy.
Bạch Nhạn chớp chớp mắt. Không phải chứ, sếp Khang trở nên hẹp hòi như thế từ bao giờ vậy? Hay là hồi trước anh che giấu giỏi quá nên cô không phát hiện ra thực ra anh rất hay so đo.
Cũng có thể sếp Khang coi chuyện cô có bầu còn quan trọng hơn hết thảy, cô đã làm tổn thương lòng tự tôn của anh rồi ư?
Bạch Nhạn xị mặt đi lên lầu, trước khi vào cửa cô hít sâu mấy hơi để nét mặt được thả lỏng, không nên để ông bà Khang Vân Lâm thấy được điều gì, không thì lại rối loạn hết cả lên.
Bạch Nhạn ngủ trong căn phòng trước đây của Khang Kiếm. Mấy hôm trước, vừa tới bệnh viện vừa bận nấu đồ bổ dưỡng cho bà Lý Tâm Hà, ngày nào cũng mệt phờ nên vừa đặt lưng xuống giường là ngủ luôn.
Cô thầm than mình đúng là không có số hưởng thụ, hôm nay không phải làm việc gì thì lại bị mất ngủ.
Thì ra mất ngủ là bệnh nhà giàu!
Bạch Nhạn trằn trọc mãi trên giường, lúc thì nghĩ tới đứa bé trong bụng, lúc thì nghĩ tới Khang Kiếm đang rong chơi ở Quảng Châu, lúc thì nghĩ tới vợ chồng ông Khang Vân Lâm, lúc thì nghĩ tới bà Bạch Mộ Mai, đầu óc quay cuồng như đang đánh trận, mãi tới nửa đêm mới mơ hồ thiếp đi.
Dường như chỉ vừa mới thiếp đi, cô bỗng nghe thấy bên cạnh mình có những âm thanh khe khẽ vang lên. Cô hơi hé mắt ra, nhìn thấy Khang Kiếm mặc một chiếc áo may ô đẫm mồ hôi, đầu tóc ướt đẫm đang ngồi bên cạnh giường.
Bạch Nhạn bỗng nhắm chặt mắt lại, cô đang mơ sao? Rồi cô lại mở mắt ra, đúng thật là sếp Khang.
- Khang Kiếm, sao anh lại về đây?
- Anh bay chuyến đêm, sáng mai anh lại bay về. – Khang Kiếm lấy khăn bông lau đầu rồi lật chăn ra ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt mơ màng của cô. – Bà xã, anh muốn được sờ bụng em.
Bạch Nhạn hoàn toàn tỉnh như sáo, cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đang chỉ bốn giờ sáng.
Thảo nào bà Lý Tâm Hà không cho cô báo cho anh biết, đúng là không ai hiểu con bằng mẹ, sếp Khang từng này tuổi rồi mà vẫn còn xốc nổi như vậy.
- Anh bay về đây chỉ để sờ bụng em thôi à? – Cô dở khóc dở cười, lòng lại thấy xót xa.
Khang Kiếm thành thật trả lời:
- Cái gì mà sờ bụng, anh đang giao lưu với con anh.
Vừa nói, anh vừa vén váy ngủ của cô lên, thoạt tiên anh nhìn phần bụng phẳng lì của cô, sau đó vuốt ve cẩn thận, rồi anh khom người rạp xuống nghe ngóng.
- Sếp Khang, em đề nghị anh đọc cho con nghe quyển Tuyển tập Mao Trạch Đông hay Quan điểm phá triển khoa học gì gì đó. – Bạch Nhạn nửa cười cười.
Khang Kiếm xua tay ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.
Rất lâu sau anh mới ngẩng đầu lên:
- Bà xã, em nói con chúng ta đang ở trong đó thật sao?
- Con anh bây giờ mới chỉ là một phôi thai thôi, mắt thường không nhìn thấy được. – Thấy hôm nay sếp Khang có chút kỳ lạ, Bạch Nhạn không nhịn được phì cười.
- Bao nhiêu ngày rồi? – Khang Kiếm ngẩng đầu lên hỏi.
- Khoảng 35 ngày gì đó!
Khang Kiếm từ từ ngồi dậy rồi lại xiết chặt Bạch Nhạn vào lòng. Dường như có một dòng máu nóng đang chạy từ gót chân lên trên, chạy một vòng quanh tim rồi lại xông lên óc, khuấy động mãi không thôi… cảm giác đó thật là kỳ diệu.
- Bà xã, lúc anh nghe Giản Đơn nói anh đã được làm bố, một mình anh ngồi đờ ra không nhúc nhích trên ban công của khách sạn, sự kích động điên cuồng nảy nở như cỏ dại mọc tràn lan, anh nóng lòng muốn được trở về bên cạnh em, được ôm em, ôm chặt cả em và con. Trước đây anh không bao giờ mơ ước gì về hôn nhân, không ngờ anh cũng sẽ kết hôn, có một người vợ yêu thương anh, bây giờ cô ấy còn mang thai đứa con của anh nữa. Nghĩ tới em, anh đứng ngồi không yên nên vội gọi điện hỏi chuyến bay. Bà xã, anh không biết phải nói gì, anh cảm thấy rất trọn vẹn, cảm ơn em!
Anh cúi xuống hôn lên tóc cô, thật nhẹ, thật dịu dàng.
Bạch Nhạn bị anh làm cho khóe mắt đỏ hoe, nhưng cô vẫn xị mặt xuống:
- Sếp Khang, anh không cảm thấy anh quá xốc nổi hay sao? Quảng Châu cách tỉnh mấy nghìn dặm, tối bay về, sáng lại bay đi, anh điên rồi!
- Bà xã, đừng làm anh mất hứng! Hiếm khi có dịp mà, anh vui mừng đến mức không thể kìm chế được.
Khang Kiếm tắt đèn, kéo cô cùng nằm xuống, tay vẫn đặt trên bụng cô:
- Lần sau anh không thế nữa, được chưa?
- Chưa được, vừa rồi anh còn nói sẽ không tha thứ cho em mà! – Cô hít hà mùi cơ thể quen thuộc của anh, cảm giác mệt mỏi tự nhiên ập đến.
- Khi đó anh đã ở sân bay rồi, anh sợ em phát hiện ra nên cố tình nói như vậy. Nhưng mà đúng thật là em cũng cần phải bị trừng phạt một chút. – Anh phát một cái lên mông cô.
Cô trở mình ôm chặt eo anh:
- Ông xã, thật ra, em rất vui.
Khóe miệng Khang Kiếm từ từ cong lên:
- Cái cô nhóc khẩu thị tâm phi này. À, mà chẳng phải cô nhóc đâu, sắp làm mẹ trẻ con rồi đấy.
- Ừ, bố trẻ con ngủ ngon nhé!
Những ngày sau đó thật là tất bật.
Đi tham quan Quảng Châu về, sếp Khang tiếp tục về huyện Vân triển khai công việc, Bạch Nhạn quay lại Tân Giang. Đương nhiên, bà Lý Tâm Hà và ông Khang Vân Lâm và cả người giúp việc cũng dọn tới cùng. Cũng may căn nhà mua hồi đó đủ rộng, nếu không thì không chứa nổi.
Trước sức ép mãnh liệt của bà Lý Tâm Hà, kỳ nghỉ phép của Bạch Nhạn lại bị kéo dài tới sau khi nghỉ đẻ. Bạch Nhạn đã từng phản đối, bà Lý Tâm Hà cũng đã thỏa hiệp, nhưng với điều kiện bà phải ở bên cô.
Thử nghĩ xem, có một bà mẹ chồng bán thân bất toại ngồi xe lăn suốt ngày quanh quẩn xung quanh chỉ bảo bạn, thì bạn có đi làm nổi không?
Cô từ bỏ đấu tranh, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai.
Cuối tuần sếp Khang về nhà, khi lên giường đi ngủ, cô thì thầm oán trách, nói bây giờ cô chẳng khác gì heo.
Sếp Khang vốn vẫn luôn nghe theo lời vợ, nhưng lần này lại không chịu hợp tác. Anh nói bố mẹ suy nghĩ rất chu toàn, em làm việc ở phòng phẫu thuật, ngày nào cũng làm việc với những cơ thể máu me be bét, em muốn dọa con sợ sao!
Bạch Nhạn bĩu môi, anh tưởng con anh có mắt thần nhìn xuyên qua da bụng chắc?
Sếp Khang hể hả, con anh không có mắt thần nhưng nhất định sẽ có một đôi tuệ nhãn, bởi vì nó có một người mẹ rất thông minh!
Bạch Nhạn á khẩu.
Bao năm nay, bà Lý Tâm Hà khép kín lòng mình, bây giờ hoàn toàn mở lòng, tình mẹ dạt dào bao la. Lúc đi dạo với Bạch Nhạn bên bờ sông, người khác hỏi Bạch Nhạn có phải là con gái của bà không, bà đều cười tít mắt mà gật đầu.
Ông Khang Vân Lâm là bộ trưởng hậu cần, ông học cách mua thức ăn, học cách đi siêu thị, chuyện khiến ông vui không thấy mệt chính là ngồi trong thư phòng đặt tên cho cháu, tới nay ít nhất đã phải hơn trăm cái tên rồi.
Sếp Khang thì lại hận không thể yêu chiều bà xã tới tận mây xanh, dù công việc bận rộn đến đâu, chiều thứ Sáu anh nhất định phải về bên bà xã. Anh nói trong cuộc họp, công việc phải tính đến hiệu quả và chất lượng, chứ không phải cứ vùi đầu trong đống giấy tờ. Công việc quan trọng, gia đình cũng quan trọng. Gia đình có êm ấm thì công việc mới khởi sắc được.
Mùa thu, Liễu Tinh sinh hạ một bé trai nặng ba cân rưỡi, mặt mũi giống hệt Giản Đơn, khiến anh chàng vui sướng không khép miệng lại được. Mùa thu năm ấy là mùa thu hoạch của gia đình bọn họ, Giản Đơn được thăng chức lên làm trợ lý chủ tịch huyện, Liễu Tinh cũng trở thành quan bà rồi.
Mùa xuân năm sau, khi hoa nghênh xuân đang tưng bừng nở rộ, Bạch Nhạn sinh hạ một cô công chúa, Khang Kiếm gọi cô bé là Niếp Niếp.
Vừa chào đời, Niếp Niếp đã trở thành cục cưng của ông Khang Vân Lâm và bà Lý Tâm Hà. Chỉ cần con bé thích gì thì dù có là hái sao trên trời, hai ông bà cũng ngay lập tức chạy đi tìm thang.
Đầu mùa hạ năm Niếp Niếp tròn một tuổi, do thành tích xuất sắc nên Khang Kiếm được Phòng tổ chức Tỉnh ủy đề bạt làm bí thư Thành ủy Tân Giang, thăng liền hai cấp.
Trở thành bí thư Thành ủy của một thành phố cấp tỉnh ở tuổi ba mươi ba, số người trên cả nước cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ngày đầu tiên nhậm chức bí thư mới liền có bài phát biểu trước các hãng truyền thông và toàn thể nhân dân Tân Giang tại khách sạn Giang Thiên.
Bạch Nhạn vẫn là một cô y tá nhỏ thân thiện, khiêm tốn, không nhiều lời, làm việc nghiêm túc, đứng đắn.
Đúng hôm sếp Khang phát biểu nhậm chức, y tá Bạch khiêm tốn lại nghỉ phép.
- Bình thường bố mẹ trông Niếp Niếp, hôm nay em nghỉ, để em trông con. Bài phát biểu của anh được phát sóng trực tiếp trên tivi, em sẽ ở nhà cổ vũ cho anh. Ông xã, em không ở bên anh, anh sẽ không căng thẳng đấy chứ? – Làm mẹ rồi nhưng Bạch Nhạn vẫn trêu chọc ông xã như thường.
Bí thư mới ra lò Khang Kiếm soi gương chỉnh lại cà vạt thêm một lần:
- Anh không căng thẳng, nhưng anh sẽ buồn. – Anh quay đầu lại nhìn vợ.
Bạch Nhạn sờ tai, cô không nghe nhầm chứ! Khắp hang cùng ngõ hẻm của Tân Giang đều đồn đại, bí thư Khang mới nhậm chứ giỏi giang, xuất chúng, tuấn tú, phóng khoáng, đã trở thành sát thủ của các cô gái trẻ, người như vậy mà buồn bã thì người khác còn sống được không?
- Thành tích lớn đến mấy mà không có em cùng chia sẻ thì tất cả chẳng còn ý nghĩa gì.
- Ông xã, anh đừng có mà được nước lấn tới để khiến em mặc cảm tội lỗi. Anh là quan phụ mẫu của Tân Giang, ý nghĩa rất vĩ đại đó. – Bạch Nhạn ra sức an ủi. Thực ra cô không muốn mình trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, như vậy sau này ra đường sẽ giống hệt như con gấu trúc vậy.
- Trước tiên anh là chồng em, sau đó mới là quan phụ mẫu của Tân Giang. Bà xã, em không cảm thấy người chồng này của em khiến em phải xấu hổ đấy chứ?
Bạch Nhạn nhắm mắt lại, sếp Khang lăn lộn trên chốn quan trường quá lâu, đạo hạnh ngày càng uyên thâm, cô sắp đấu không lại rồi.
Cô dè dặt cười:
- Em luôn tự hào về chồng em, luôn coi chồng em là thần tượng.
Nụ cười cuối cùng cũng nở trên khuôn mặt đang xị ra của Khang Kiếm, anh đưa tay ra:
- Vậy hôm nay làm fan cho thần tượng của em một lần, có thấy ấm ức không?
- Không hề. – Phía sau là vực thẳm, không còn đường lùi, chỉ còn cách phải nghênh chiến.
- Để anh giúp em thay đồ.
Sếp Khang ôm lấy Bạch Nhạn từ phía sau, chà, rõ ràng đã làm mẹ rồi mà eo vẫn còn thanh mảnh như thế này, anh vừa ôm mà đã không kìm chế được rung động.
- Bà xã, lúc anh khốn đốn em không chê, tại sao khi anh thành công rồi em lại muốn đẩy anh ra xa?
Bạch Nhạn nhún vai đầy bất lực, đẩy được bao xa chứ, lúc đi ngủ chẳng rời anh được đến một gang tay, hễ trở mình là phải kéo ngay cô vào lòng thì anh mới ngủ yên được.
- Bà xã biết không, anh cũng luôn tự hào vì em. Hôm nay là ngày quan trọng của anh. Thân là quan phụ mẫu của Tân Giang, anh cũng muốn thể hiện sự hạnh phúc và tự hào của anh cho mọi người được biết.
- Sếp đừng có mà nịnh nọt em nữa, em đầu hàng rồi, đi thay quần áo đây.
Cô chun mũi, ngoan ngoãn trang điểm thật trang nhã rồi cùng lên sàn diễn với Khang Kiếm.
Để đón tiếp bí thư mới, khách sạn Giang Thiên long trọng trải thảm đỏ mới tinh từ cửa lớn tới tận hội trường.
Khang Kiếm nắm tay Bạch Nhạn đi vào trong, ánh đèn flash lóe lên nhoang nhoáng, từng vị quan chức đợi đã lâu tiến lên bắt tay chúc mừng.
Bạch Nhạn khẽ nhéo vào lòng bàn tay Khang Kiếm một cái, cố tình đi tụt lại phía sau.
- Cô nhóc – Cạnh đó, Lục Địch Phi nhìn cô mủm mỉm cười.
Bạch Nhạn le lưỡi, bước tới phía anh ta.
- Em lựa chọn rất chính xác. – Liếc nhìn Khang Kiếm đang bị bao vây giữa vòng người, Lục Địch Phi nhếch môi với vẻ nghiền ngẫm.
Bạch Nhạn cười:
- Đương nhiên rồi ạ, mắt em từ trước tới giờ luôn rất tốt. Anh khỏe chứ?
- Rất bình yên. Cô nhóc, anh sắp được điều về tỉnh rồi.
- Thăng chức?
Lục Địch Phi bật cười:
- Đừng tưởng ai cũng có tố chất làm quan giống chồng em. Sau mấy năm phấn đấu, anh phát hiện ra anh vẫn thích hợp làm một công tử phong lưu lang bạt hơn. Anh về làm giám đốc Sở Du lịch tỉnh, đó là một vị trí rất thoải mái.
- Lại còn ngày nào cũng được ở bên con gái nữa.
- Đúng, anh cũng vì công chúa nhỏ nhà anh đấy. - Lục Địch Phi gật đầu.
Đám đông đang tụ tập bỗng tách ra làm hai, từng ánh mắt quét về phía Bạch Nhạn, chiếc thảm đỏ kéo dài mãi trước mắt cô. Giữa tấm thảm, Khang Kiếm đứng đó, nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn.
- Phu nhân tôi – Bạch Nhạn. – Anh đưa tay ra, mỉm cười giới thiệu với mọi người.
- Đi đi, cô nhóc. Cậu ấy đang đợi em đấy! - Lục Địch Phi nói.
Bạch Nhạn vẫn đứng đó, cảm giác hạnh phúc trào dâng trong lòng, biến thành một quả bóng bay lơ lửng bay lên không trung. Cô đã hiểu, nếu đã yêu một người thì dù người đó là thấp hèn hay cao sang, bạn vẫn nên đứng bên người đó không rời, cùng họ chia sẻ hoạn nạn, chung hưởng vinh hoa.
Người đàn ông trước mặt cô, ban đầu đến với cô với ý định không tốt đẹp, nhưng trong dòng chảy đằng đẵng của thời gian, qua mỗi sự kiện bất ngờ, qua từng cơn hoạn nạn, họ lại quên đi mối hận thù trong lòng mà dần dần kết hợp, dần dần yêu thương nhau.
Tình yêu này chẳng dễ dàng gì, vì thế họ biết cách trân trọng hơn bất kỳ ai khác.
Yêu anh, vì thế, yêu tất cả những gì liên quan đến anh.
Bạch Nhạn ngẩng đầu nhìn Khang Kiếm, miệng nở một nụ cười ấm áp. Cô không nhìn thấy người khác, trong mắt cô chỉ có người đàn ông yêu thương cô tha thiết này mà thôi.
Cô đặt chân lên tấm thảm, từng bước đi về phía anh.
Thảm rất êm khiến bước chân cô bềnh bồng, nhưng cô vẫn đi rất bình tĩnh.
Khoảng cách không xa, nhưng dường như cô đi rất lâu.
- Ông xã! – Cuối cùng, cô bước tới trước mặt anh, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh.
- Chúng ta vào trong thôi. – Khang Kiếm gật đầu với mọi người rồi nắm chặt tay Bạch Nhạn, bước về phía phòng hội nghị.
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, cô nghĩ, cứ như vậy đi, nắm chặt tay anh, đi theo anh cho tới lúc tóc bạc da mồi.
Trước cửa phòng hội nghị, anh ôm cô trước khi buông tay cô ra, thì thầm khe khẽ vào tai cô:
- Cảm ơn em!
Rồi anh tiến lên bục diễn thuyết.
Cô nhớ lại ngày bọn họ thành hôn, trước khi tiến vào hội trường cô cũng ôm lấy anh mà nói: Cảm ơn anh!
Khi đó, cô cảm ơn anh đã đem lại cho cô một gia đình.
Bây giờ, anh cảm ơn cuộc đời này có cô bầu bạn, con đường dù dài tới đâu cũng sẽ không còn cô đơn.
Anh vừa đi vừa ngoái lại nhìn cô, nụ cười vẫn không tắt trên môi.
Mắt cô mờ nước…
Cuộc đời này, cô không còn cảm thấy có gì tiếc nuối nữa.
Hãy để những gì đã qua trôi theo dòng nước cuốn.
Cuộc sống hạnh phúc thuộc về họ giờ đây mới chính thức bắt đầu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...