Hoa hồng giấy

Hôm sau, Liễu Tinh và các bạn đồng nghiệp trở về Tân Giang để đi làm. Cảm thấy Bạch Nhạn vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nên Khang Kiếm quyết định sau khi họ lên tỉnh kết hôn xong, cô mới quay trở lại bệnh viện làm việc.
Liễu Tinh không nỡ rời xa Bạch Nhạn, cũng không nỡ rời xa Giản Đơn, lúc chia tay, cô nàng cứ không ngừng lau nước mắt. Khang Kiếm nói đùa rằng nếu cô nàng muốn tới ủng hộ sự nghiệp y học của huyện Vân thì anh nhiệt liệt hoan nghênh. Nghe xong Liễu Tinh cứ liếc nhìn Giản Đơn, thật sự cũng có chút động lòng.
Nhìn chiếc xe mất hút trong tầm mắt, Bạch Nhạn cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự thoải mái. Bây giờ cô giống như một con sâu gạo nhàn rỗi cả ngày, nhưng có thể ở bên Khang Kiếm, và sống cuộc sống hai người ngọt ngào như đang đi nghỉ thì cũng chẳng tệ chút nào. Cô không phải là mẫu phụ nữ yêu sự nghiệp nên không cảm thấy có gì vướng mắc.
Khang Kiếm nhắc cô nên tới thăm bà Bạch Mộ Mai.
Lúc nghe Khang Kiếm nói bà Bạch Mộ Mai bị bệnh và tất cả những gì bà đã làm cho cô, cô thật không dám tin lời anh.
- Là thật đấy, Tiểu Nhạn, em đi thăm bà ấy đi, gần đây bà ấy gầy đi nhiều lắm. – Khang Kiếm trịnh trọng nói.
Từ trước tới giờ Bạch Nhạn chưa từng coi chuyện cắt đứt quan hệ mẹ con với bà Bạch Mộ Mai là thật. Bà ngoại đã qua đời từ mấy năm trước, bà Bạch Mộ Mai không qua lại với mấy người anh trai, người thân thực sự của bà chỉ có mình cô. Nhưng bạn khác giới của bà lại rất nhiều, đây cũng là một nguyên nhân khiến bà không cần đến sự quan tâm của cô.
Bà Bạch Mộ Mai không hề cô đơn, cái bà ấy có chính là những người yêu thương bà.
Nhưng Bạch Nhạn vẫn không thể cắt đứt với bà, bởi vì dòng máu của bà đang chảy trong người cô.
Khang Kiếm đã sớm gọi điện cho bà Bạch Mộ Mai báo tin Bạch Nhạn tỉnh lại, bà ừ một tiếng rồi không tới nữa.
Bạch Nhạn cười chua chát, nếu cô không bị bệnh, có lẽ bà ấy sẽ chẳng nhớ rằng mình có đứa con gái này.
Còn chưa quyết định xem có nên đi thăm bà Bạch Mộ Mai hay không thì Bạch Nhạn bỗng nhận được điện thoại của Khang Kiếm báo tin bà Bạch Mộ Mai bị ngất xỉu khi đang dạy ở Trung tâm Đào tạo.
Cầm điện thoại trong tay, cô đứng sững như trời trồng, đầu óc trống rỗng, như đột nhiên mất đi trí nhớ, lại giống như khả năng tư duy bị tổn thương. Cô liên tiếp hít vào những luồng khí lạnh, ngực căng lên đau nhức.
Một Bạch Mộ Mai yêu kiều tha thướt, nghiêng nước nghiêng thành, suốt ngày uống canh thuốc bổ như tưới hoa tại sao lại có thể ngất đi được?
Cô thẫn thờ đứng suốt mấy giây rồi mới vội vàng chạy tới bệnh viện.
Tới bệnh viện, cô thấy bà Bạch Mộ Mai vẻ mặt bình thản nằm trên giường bệnh truyền nước, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Khang Kiếm và viện trưởng từ phòng xét nghiệm đi ra, vẻ mặt nghiêm trọng.
Khang Kiếm kéo Bạch Nhạn sang một bên:
- Hồi đầu năm chúng tôi phát hiện bà ấy có khối u ác tính, chúng tôi đề nghị bà ấy nhập viện làm hóa trị nhưng bà ấy từ chối. Bây giờ khối u đã di căn ra khắp cơ thể, ngay cả trong xương cũng có tế bào ung thư. – Viện trưởng nói.
Mắt Bạch Nhạn tối sầm lại:
- Vậy… còn có cách nào không?
Viện trưởng nở nụ cười méo xệch:
- Chỉ có thể cố gắng để bà ấy không phải chịu đau đớn như vậy thôi!
Bạch Nhạn đột nhiên gỡ tay Khang Kiếm ra chạy thẳng vào phòng bệnh.
Căn phòng im lặng như tờ, chỉ có những tiếng u u không biết vọng ra từ đâu. Bạch Nhạn cảm thấy cổ mình lạnh buốt.
Bà Bạch Mộ Mai ngước đôi mắt đẹp đã mất đi ánh lấp lánh nhìn cô với vẻ thản nhiên:
- Con đến rồi à!
- Tại sao mẹ không chịu điều trị? Sắc đẹp quan trọng đến thế sao? – Bạch Nhạn rất muốn hỏi một cách thật đanh thép, nhưng vừa lên tiếng cô đã thấy nghẹn ngào.
- Với một người đẹp như mẹ, duy trì vẻ đẹp đúng là một chuyện hết sức to tát. – Bà Bạch Mộ Mai chau mày vẻ trách móc – Con cũng phải học theo mẹ một chút, đừng tưởng còn trẻ thì muốn ăn mặc tùy tiện thế nào cũng được. Phụ nữ từ hai mươi lăm tuổi trở đi là phải bắt đầu chăm sóc nhan sắc, anh chàng kia của con rất được, muốn túm chặt lấy cậu ta thì con phải làm cho mình nổi bật hơn mọi người.
- Con không mất tự tin đến mức chỉ có thể dựa vào nhan sắc để thu hút người khác như mẹ đâu, tình cảm của bọn con là tình yêu, tình yêu đấy, mẹ có không?
Hai vai bà Bạch Mộ Mai bỗng rũ xuống, bĩu môi trào phúng:

- Mẹ còn chưa gặp được người đàn ông nào như thế.
Lòng Bạch Nhạn rối bời như trăm mối tơ vò. Từ nhỏ cô đã không thân thiết với bà Bạch Mộ Mai, thậm chí còn ghét và tránh xa bà như dịch bệnh. Sau khi đi làm, nếu tránh được mặt thì cố tránh. Nhưng giờ nhìn thấy bà như vậy, tim cô như bị dao cứa, cô muốn hét lên nhưng cổ họng lại khản đặc, chỉ có miệng là mở ra.
- Từ trước tới giờ trong mắt mẹ chỉ có đàn ông, không hề có đứa con gái này. – Cô đau khổ ngồi phịch xuống ghế - Mẹ không nhìn ra điểm tốt của con. Con vừa mới được hạnh phúc thì mẹ lại…
Cô nghẹn ngào không nói nên lời.
- Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, nếu làm phẫu thuật cũng chỉ có thể sống thêm được hai ba năm nữa, nhưng mẹ sẽ phải biến thành một người đàn bà xấu xí không ngực không tóc. Nếu vậy mẹ thà chết còn hơn. Cả đời này mẹ được đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay, chỗ nào đẹp cũng đã đi, quần áo hàng hiệu gì cũng đã mặc, thứ gì ngon cũng đã đều ăn hết rồi, không còn gì nuối tiếc nữa. Mẹ không mong ước gì cao xa, chỉ mong sống xinh đẹp, chết đi rồi cũng vẫn xinh đẹp.
- Máu trong người mẹ nhất định là máu lạnh. – Bàn tay đặt trên đầu gối của Bạch Nhạn trắng nhợt không còn một chút máu.
- Mẹ không cần nhiệt huyết. – Cảm nhận được sự đau khổ trong giọng nói của cô, bà Bạch Mộ Mai mỉm cười yêu kiều – Mắt con tốt nên chọn cho mình được một người đàn ông tốt, cớ gì mẹ phải tham dự vào? Thôi thôi, đừng nói những lời mẹ không thích, mẹ cũng chẳng còn được mấy ngày, con phải ở đây với mẹ đấy!
- Sao không đi tìm mấy người đàn ông cưng chiều mẹ mà bảo họ ở với mẹ ấy? – Bạch Nhạn lườm bà không chút thiện cảm.
- Bạch Nhạn, con đúng là hòn đá cứng đầu ủ mãi không ấm được! – Bà Bạch Mộ Mai thở dài.
Ôm một bụng tức ra khỏi phòng bệnh, Bạch Nhạn đứng trong ánh nắng thở dốc từng hồi, vai bỗng bị đập khẽ một cái, cô quay lại. Là Khang Kiếm.
Nước mắt bỗng lã chã rơi.
- Bà ấy chỉ còn sống được nhiều nhất là hai tháng nữa thôi. – Lông mày Khang Kiếm nhíu lại – Anh vốn định nhờ các bác anh liên hệ với mấy bác sĩ ở Bắc Kinh để chữa trị cho bà, nhưng xem ra không cần thiết nữa. Sau này có thể bà ấy phải dựa vào thuốc mới chống chọi được.
- Đó là bà ấy tự rước lấy, bà ấy thích xinh đẹp chứ không cần mạng sống. – Bạch Nhạn nức nở gào lên rồi cố gắng kìm chế không khóc nữa, trong lòng ngập tràn nỗi bất lực.
- Cũng giống như em nói về Lâm Phong, đây cũng là cuộc đời mẹ em đã chọn, chúng ta chỉ có thể tôn trọng.
- Nhưng anh không cảm thấy bà ấy quá ích kỷ sao, ngay cả lúc chết bà ấy cũng chỉ nghĩ tới bản thân mình, bà ấy chẳng thèm nghĩ xem em có đau lòng không.
- Tiểu Nhạn, cha mẹ không thể lựa chọn được.
Bà Bạch Mộ Mai, ông Khang Vân Lâm, bà Lý Tâm Hà, ân oán vướng mắc giữa họ là nỗi đau mà hai người họ không dễ gì gạt bỏ được. Khang Kiếm đã không còn đôi lúc ngậm ngùi vì những khúc mắc đó nữa, nếu không có những khúc mắc đó, anh và Bạch Nhạn làm sao có thể đến được với nhau?
Nói đi nói lại thì đây chính là một mối duyên phận không ai có thể lí giải.
n oán đời trước do người đời trước hóa giải, anh chỉ muốn được cùng Bạch Nhạn nắm chắc cuộc đời này của mình.
Bạch Nhạn gục trong lòng anh, nước mắt lặng lẽ rơi.
- Xem ra chúng ta phải hoãn ngày lên tỉnh lại rồi. – Khang Kiếm vỗ lưng cô rồi thở dài – Hai tháng này em hãy ở bên mẹ. Bây giờ bà chỉ còn mình em thôi.
Bạch Nhạn se sẽ gật đầu.
Khang Kiếm về trước đi làm còn Bạch Nhạn trở về phòng bệnh. Bà Bạch Mộ Mai đang nhắm mắt, hình như bà đã ngủ.
Cô ngồi bên giường hồi tưởng lại những ngày họ sống cùng nhau. Thật lòng mà nói thì chẳng có mấy hồi ức ấm áp. Bà Bạch Mộ Mai như một con bướm cả ngày bay lượn, không có thời gian để ý đến cô.
Ai mà ngờ được, trong những ngày cuối đời của bà, họ lại có thể đối mặt với nhau mỗi ngày.
- Con chưa đi à? – Bà mở mắt ra.
Bạch Nhạn trợn mắt rồi xoa nhẹ những sợi gân xanh hằn trên mu bàn tay bà:
- Mẹ muốn con mang danh bất hiếu sao?
Bà Bạch Mộ Mai cười:
- Nhạn Nhạn, thực ra con rất giống mẹ.

Chẳng giống chút nào đâu nhé.
- Chẳng phải con vẫn chê mẹ lẳng lơ đó sao – Bà Bạch Mộ Mai hờ hững nhún vai – Con cũng lẳng, có điều con chỉ lẳng với một người mà thôi. Nếu con không ghê gớm thì có tóm chặt được Khang Kiếm không?
Bạch Nhạn dở khóc dở cười:
- Mẹ, đàn ông không phải lúc nào cũng suy nghĩ bằng nửa người dưới đâu.
Cô ngước mắt lên, cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi dè dặt hỏi:
- Mẹ… có muốn gặp ông ấy không?
- Ai cơ? – Bà Bạch Mộ Mai ngạc nhiên nhìn cô.
- Người đã cùng mẹ sinh ra con. Mẹ có nhiều bạn khác giới như vậy nhưng lại chỉ sinh con cho một mình ông ấy thôi, có lẽ đối với mẹ ông ấy rất đặc biệt, có phải không ạ?
Bạch Nhạn liều lĩnh hỏi vấn đề này, phần là vì suy nghĩ cho bà Bạch Mộ Mai, phần là vì sự tò mò của chính cô. Hỏi xong, cô thấp thỏm nhìn bà.
Nếu là trước đây, bà Bạch Mộ Mai đã giáng cho cô một cái tát rồi.
- Sao lại hỏi vậy? – Vẻ ngạc nhiên vừa rồi của bà Bạch Mộ Mai nhanh chóng chuyển thành thờ ơ – Đừng nói với mẹ là con muốn nhận tổ nhận tông gì đấy nhé.
Bạch Nhạn cười khổ:
- Con không muốn nhận tổ tông, nhưng con rất muốn biết ông ấy là người như thế nào.
Bà Bạch Mộ Mai hừ một tiếng, khóe miệng hằn lên một nụ cười mỉa mai lạnh lẽo:
- Không muốn thì cần gì phải biết. Con là con gái của Bạch Mộ Mai này, không liên quan đến người nào hết. Hai mấy năm nay, con không có cha mà vẫn sống tốt đó thôi. Bây giờ con có một người chồng yêu thương con như vậy, con đâu có thiếu thứ gì?
- Vậy với mẹ, ông ta không có ý nghĩa gì hết sao?
- Chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn, hoặc giả là một sai lầm không muốn quay đầu nhìn lại, với mẹ ông ta chẳng là gì cả. Con đừng có hỏi cho rõ ngọn ngành nữa, cứ sống với Khang Kiếm cho tốt đi, con cần tình yêu như thế nào cậu ta đều có thể mang lại cho con. – Bà chau mày, giọng nói đã tỏ ra sốt ruột.
Đoán chừng bà Bạch Mộ Mai đã quyết định sẽ mang theo câu trả lời sang tới thế giới bên kia, Bạch Nhạn không cố hỏi thêm nữa.
Cô chỉ cảm thấy thoáng chút tiếc nuối, nghĩ vẩn vơ một hồi rồi thôi.
Bà Bạch Mộ Mai nói cũng đúng, hai mấy năm qua cũng có thể không biết cha mình là ai, bây giờ nếu biết quá nhiều, nếu thấy vợ chồng người ta hòa thuận êm ấm, con cái đầy đàn thì cô phải nhìn nhận ông ta như thế nào đây? Là oán hay là hận? Muốn yêu kính cũng chẳng thể giả vờ được.
Đôi khi ngờ nghệch một chút lại hay.
Truyền dịch xong, bà Bạch Mộ Mai thà chết chứ không chịu ở lại bệnh viện, bà chê mùi thuốc trong bệnh viện khó chịu. Bạch Nhạn khuyên thế nào cũng không được, bác sĩ bất lực đành kê cho bà một đống thuốc giảm đau rồi dặn Bạch Nhạn nếu có gì bất thường thì lập tức gọi điện cho ông.
Nghe xong, Bạch Nhạn thấy lòng mình lạnh đi. Cuộc sống của bà Bạch Mộ Mai giờ đã bước vào giai đoạn đếm từng ngày một, còn có gì bất thường có thể khiến cô sợ hãi nữa?
Ra khỏi cổng bệnh viện, họ ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang xuống núi. Ánh chiều tà rực rỡ chói mắt khiến họ nhắm mắt lại theo bản năng.
- Đi cắt tóc với mẹ đi! – Bà Bạch Mộ Mai ngoảnh lại nhìn Bạch Nhạn – Con cũng đi sửa lại tóc đi, con xem tóc con cứ lửng lơ chẳng ra cái hình dạng gì, mặt mày thì xám xịt mà cũng không trang điểm. Ê, con đừng trưng cái bộ mặt ủ dột ấy ra đây được không, mẹ nhìn thấy khó chịu lắm.
- Thì mẹ đừng nhìn nữa. – Bạch Nhạn thở dài. Bà Bạch Mộ Mai quyết làm đẹp cho đến cùng, thật khiến người khác phải bái phục.
Mặc kệ cô, bà Bạch Mộ Mai vẫy một chiếc xe rồi đưa cô tới thẩm mỹ viện mà bà thường hay lui tới. Vừa vào của đã có tiếp tân nghênh đón, thợ cắt tóc quen thuộc đương nhiên cũng chạy vội tới tâng bốc một tràng rất tự nhiên, nói hai mẹ con họ giống hệt hai chị em.
Nghe vậy, bà Bạch Mộ Mai bèn cười rạng rỡ rồi bàn luận với thợ cắt tóc về việc nên để kiểu đầu gì cho mùa hè. Bà không lên sân khấu biểu diễn nữa nên không cần phải kiêng dè quá nhiều. Thợ cắt tóc đề xuất cắt cho bà kiểu đầu ngắn xinh đẹp như của Audrey Hepburn[1], bà vui vẻ đồng ý.

[1] Audrey Hepburn (1929-1993): nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Mỹ.
Bạch Nhạn không kỹ càng quá, chỉ cắt một chút tóc mái và những ngọn tóc bị chẻ rồi ngồi một bên đợi bà Bạch Mộ Mai. Nhìn bà và thợ cắt tóc trò chuyện một cách hào hứng phấn khởi, thật khó mà tưởng tượng nổi những ngày còn lại trên cõi đời này của bà chỉ còn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu lưỡi hái của thần Chết đang kề sát, thì hưởng thụ cho tốt mỗi ngày trong khoảng thời gian hạn hẹp còn lại còn có ý nghĩa hơn nhiều so với việc khóc lóc chờ chết!
Bạch Nhạn bỗng hiểu được sự lựa chọn của bà Bạch Mộ Mai.
- Xin chào quý khách.
Lại có khách tới, cô tiếp tân đứng cạnh cửa nhiệt tình chào hỏi.
Bạch Nhạn quay ra nhìn, thì ra là Thương Minh Tinh và chồng chưa cưới của chị ta đang nắm tay nhau bước vào, trông đầy âu yếm.
Họ chỉ mải nhìn nhau nên không chú ý tới sự có mặt của bà Bạch Mộ Mai và Bạch Nhạn. Chị ta tới làm đẹp, cô nhân viên đưa họ lên tầng hai.
- Nó chẳng xứng với thằng nhóc đó, chẳng qua là người ta dòm ngó công việc của nó và khoản tiền trợ cấp mà anh trai nó để lại thôi. – Nhìn thấy Thương Minh Tinh, bà Bạch Mộ Mai bèn bĩu môi một cái dài thượt.
- Xứng hay không thì liên quan gì đến mẹ. – Bạch Nhạn khó chịu.
- Mẹ nghi ngờ có phải mẹ nó bế nhầm nó về không, nó chẳng giống với thằng con trai nhà họ Thương một chút nào. – Bà Bạch Mộ Mai nói tiếp.
- Thế ai mới giống Minh Thiên? – Bạch Nhạn liếc bà, không ngờ bà cũng nhiều chuyện như vậy.
Ba Bạch Mộ Mai mím môi không đáp.
Lúc cắt tóc xong ra về thì trời đã xẩm tối, bà Bạch Mộ Mai vẫn không chịu về nhà, họ tới ăn tại quán đồ ăn hầm thuốc Bắc ngon nhất huyện Vân.
Vừa mới cầm thìa lên thì Khang Kiếm gọi điện tới, hỏi Bạch Nhạn sao không ở trong bệnh viện.
Bạch Nhạn lườm bà Bạch Mộ Mai đang tao nhã múc một thìa canh long nhãn táo đỏ:
- Em ra ngoài ăn với mẹ, lát nữa mẹ sẽ về, em về nhà muộn một chút.
- Chín giờ anh tới đón em. – Nói xong Khang Kiếm bèn cúp máy, có lẽ là anh vội đến bệnh viện nhưng không thấy ai.
- Sao không kêu nó qua đây luôn? – Bà Bạch Mộ Mai hỏi.
- Bây giờ bọn con rất nghèo, canh thuốc Bắc này đắt như vậy, con không muốn gọi anh ấy tới thanh toán tiền thay mẹ. – Bạch Nhạn nhún vai nói đùa. Thực ra cô biết, đối diện với bà Bạch Mộ Mai, Khang Kiếm vẫn còn hơi mất tự nhiên, chỉ vì bà là mẹ cô nên anh vẫn tỏ vẻ lịch sự. Còn về cảm tình thì không có chút nào.
Bà Bạch Mộ Mai bĩu môi, húp từng thìa canh nhỏ.
Về đến căn hộ của bà Bạch Mộ Mai đã là tám giờ hơn. Bạch Nhạn giục bà uống thuốc rồi vặn nước cho bà tắm.
- Con tới đây một lát. – Từ phòng tắm bước ra, bà Bạch Mộ Mai vẫy tay gọi Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn theo bà vào phòng ngủ. Bà lấy từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra một chùm chìa khóa rồi mở tủ quần áo gạt hết quần áo sang một bên, bên trong có một chiếc két sắt nhỏ.
Bà vặn chìa khóa vài vòng, lấy từ bên trong ra mấy hộp nữ trang và giấy tờ gì đó đặt lên trên giường.
- Đây là giấy tờ nhà, đây là sổ tiết kiệm, còn đây là những đồ trang sức mẹ thích, bây giờ cho con hết, sau này không được giả nghèo giả khổ trước mặt mẹ nữa.
Bạch Nhạn hết hồn, vội vàng rụt tay lại như phải bỏng, buột miệng nói:
- Con không cần!
Bà Bạch Mộ Mai nửa cười nửa không:
- Sao lại không cần? Con còn ra vẻ khách sáo gì với mẹ! Mẹ biết, trong lòng con đang đoán xem mấy thứ này từ đâu mà có, không biết là gã đàn ông kinh tởm nào tặng cho mẹ chứ gì? Yên tâm đi, tiền này ai cho mẹ, con đừng hỏi, để mẹ làm yêu quái, gặp Diêm Vương, lên núi đao vào chảo dầu cũng là mẹ, không liên quan gì đến con hết. Con là con gái mẹ, lấy từ trong tay mẹ là điều hoàn toàn bình thường.
- Mẹ, con không có ý đó. Bọn con không thiếu tiền. – Lòng Bạch Nhạn bỗng ướt sũng như gặp một trận mưa rào. Cô không quen với một bà Bạch Mộ Mai ngập tràn tình yêu thương như vậy, bà như thế, chỉ hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô rằng, thời gian còn lại của bà không nhiều.
Cô không biết cha mình là ai, dù bà Bạch Mộ Mai có khiến cô chán ghét đến mấy thì bà vẫn là người thân của cô. Minh Thiên đi rồi, bà Bạch Mộ Mai cũng ra đi, trên cõi đời này, cô thật sự như một mảnh bèo trôi.
Cũng may, cô còn có Khang Kiếm.
- Mẹ nghe nói lúc Khang Kiếm bị song quy, con đã gán nhà để trả nợ, bây giờ hai đứa đang vay ngân hàng để mua nhà, đừng có ra vẻ trước mặt mẹ nữa. Mau nhận mấy thứ này đi. Sau khi mẹ đi rồi, nhìn thấy mấy thứ này thì con sẽ không chỉ nhớ tới những điểm xấu của mẹ, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới mặt tốt của mẹ nhé.

- Mẹ… - Bạch Nhạn nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe.
- Lúc con kết hôn mẹ không cho con cái gì, khi đó mẹ đã đoán được cuộc hôn nhân của bọn con không được lâu dài, chỉ không ngờ hai đứa lại vượt qua được, con trai của Khang Vân Lâm đúng là khiến mẹ phải thay đổi cách nhìn. Nhưng Nhạn Nhạn ạ, đàn ông tốt đến mấy thì phụ nữ cũng cần phải độc lập. Phụ nữ độc lập mới có quyền lên tiếng, mẹ không cho con được cái gì khác, nhưng những thứ này đều có thể bảo đảm sau này dù con gặp bất kỳ điều gì, ít nhất cũng không phải suy nghĩ về phương diện vật chất.
Bạch Nhạn ngỡ ngàng.
Bà Bạch Mộ Mai quay đầu sang chỗ khác, không cho Bạch Nhạn nhìn thấy nét mặt bà.
- Lúc đầu khi mới mang thai con, trong lòng mẹ rất mâu thuẫn, cũng rất chán ghét, trong lúc do dự thì đã để lỡ mất thời gian bỏ thai, không còn cách nào khác đành cắn răng sinh con ra. Bây giờ thì mẹ biết, không phải khi đó mẹ không còn cách nào khác, mà mẹ tình nguyện sinh con ra đời.
- Mẹ, con hơi hoang mang vì tự nhiên được yêu thương quá mức… - Nước mắt Bạch Nhạn muốn trào ra, cô cố nặn ra một nụ cười, đang định nói tiếp thì điện thoại reo.
- Chắc là Khang Kiếm đến rồi, để con ra mở cửa. – Cô vội vã lau nước mắt rồi chạy ra ngoài.
Vai bà Bạch Mộ Mai run lên từng chập, chiếc khăn tắm trong tay đưa lên che mắt, nước mắt, lã chã như mưa.
- Tiểu Nhạn, vừa rồi ở ngoài tiểu khu anh nhìn thấy có người bán dưa hấu, rất đông người mua, em cũng đi mua một quả về đây đi! – Ngoài cửa đúng là Khang Kiếm, có lẽ là do leo cầu thang hơi vội nên anh thở dốc, vẻ mặt căng thẳng.
- Vâng ạ, anh vào trong ngồi một lát, mẹ đang ở bên trong đấy. – Sờ vào túi thấy còn ít tiền lẻ, cô bèn vội vàng xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân của cô xa dần, Khang Kiếm mới bước vào nhà rồi đóng cửa lại.
Bà Bạch Mộ Mai đã trở lại bình thường, bà bước từ trong phòng ra gọi anh ngồi xuống ghế sofa phía trước tủ rượu.
- Hai người… vừa nói chuyện gì vậy?
Ngồi trên chiếc ghế bar, bà Bạch Mộ Mai thản nhiên chớp mắt, rót cho mình một ly rượu vang rồi ra hiệu cho Khang Kiếm, Khang Kiếm xua tay.
- Không cần phải lo, tôi đã hứa với cậu thì chắc chắn sẽ làm được. Hôm nay nó có hỏi vấn đề này nhưng bị tôi gạt đi, có lẽ sau này nó sẽ không hỏi nữa đâu.
Khang Kiếm thở hắt ra, cảm thấy yên lòng.
- Thực ra Tiểu Nhạn có quyền được biết thân thế của mình, nhưng trước đây cô ấy sống khổ sở quá, những ký ức đẹp đẽ quá ít, hãy để cô ấy lưu giữ lại những ký ức đẹp ấy trong lòng, đừng phá tan đi. Những điều này để cháu tiêu hóa thay cô ấy, cháu không muốn cô ấy bị tổn thương thêm chút nào nữa. Xin bà nhất định phải giữ kín bí mật này. – Anh thành khẩn nói với bà Bạch Mộ Mai.
- Cậu thật hao tâm tổn trí vì nó. Yên tâm đi, trừ cậu ra, trên đời này không có ai khác biết được chuyện này. Nó đâu có khổ sở lắm, trước thì có Minh Thiên, sau thì có cậu, nó còn hạnh phúc hơn cả tôi.
- Cảm ơn bà! – Khang Kiếm đứng dậy, cúi người một cách chân thành trước mặt bà.
Bà Bạch Mộ Mai xua tay rồi nâng ly rượu lên uống cạn một hơi.
Mua dưa hấu về, Bạch Nhạn bổ ra làm đôi rồi cùng Khang Kiếm ngồi ăn trong phòng khách. Bà Bạch Mộ Mai vẫn cầm ly rượu trong tay, không lại gần.
Phần lớn thời gian, Bạch Nhạn và Khang Kiếm trò chuyện rất nhỏ, bà Bạch Mộ Mai không nghe rõ, nhưng bà cảm thấy ánh mắt Bạch Nhạn không ngừng liếc về phía bà, có lẽ là đang nói về bệnh tình của bà.
Lúc lắc mái tóc ngắn với vẻ hờ hững, bà khẽ nhấp một ngụm rượu vang chan chát. Không biết bị bệnh đến cuối cùng có mất đi khẩu vị hay không. Nếu không thưởng thức được hương thơm của rượu ngon thì thật là một điều vô cùng đáng tiếc.
Ăn dưa xong, Bạch Nhạn và Khang Kiếm cùng đứng dậy cáo từ.
- Mẹ, sáng mai con tới thăm mẹ. – Bạch Nhạn vừa khoác tay Khang Kiếm vừa nói.
Bà Bạch Mộ Mai khép mắt lại một cách uể oải:
- Nếu bận thì không cần phải tới, ngày mai mẹ muốn ra ngoại thành xem người ta hái đào, tiện thể chụp mấy kiểu ảnh.
Bà Bạch Mộ Mai từng đóng một bộ phim hí kịch, trong đó có một đoạn ngoại cảnh quay ở vườn trái cây. Nông dân ở đó coi bà như người đại diện cho họ, mỗi khi cây cối ra hoa kết trái họ đều mời bà tới. Nơi duy nhất bà nỡ để cho làn da ngọc ngà của mình phơi dưới nắng mặt trời cũng là vườn trái cây.
Bạch Nhạn không thèm đếm xỉa tới sự khách khí tỏ vẻ của bà. Nhìn bà lặng lẽ ngồi bên quầy bar, ánh đèn nhạt nhòa phủ xuống hai vai, khuôn mặt bị che khuất bởi ly rượu, khiến người ta liên tưởng tới một ca nữ đang cất tiếng hát trong đêm tối cô liêu, lòng cô thắt lại.
- Mẹ ơi, mai gặp nhé!
Cô cũng muốn ở lại với bà Bạch Mộ Mai, nhưng nghĩ tới việc không biết bao nhiêu người đàn ông đã mây mưa trăng gió trên chiếc giường vĩ đại của bà, cô liền cảm thấy không thể nán lại dù chỉ một giây.
Con người vẫn luôn có những trở ngại trong lòng không thể vượt qua được.
- Bên ngoài hơi lạnh, em khoác cái này vào. – Khang Kiếm đưa chiếc áo khoác anh mang theo cho Bạch Nhạn – Cầu thang ở đây dốc, lúc xuống đừng đi nhanh quá.
Nghe Khang Kiếm dịu dàng dặn dò Bạch Nhạn, bà Bạch Mộ Mai mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui