Hoa hồng giấy

Chương 15: Nơi cuối con đường
Bạch Nhạn không nói gì mà chỉ lắc đầu, từng giọt nước mắt lăn xuống gò má.
- Nói cho anh biết, cậu ấy gấp thế nào? – Khang Kiếm nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.
- Chuyện đó… không quan trọng. – Bạch Nhạn cắn môi, lắc đầu nguây nguẩy.
- Vậy chuyện gì mới quan trọng? – Lúc hỏi câu hỏi này, tim Khang Kiếm run lên, một niềm vui vô bờ bến cuộn trào như ngàn cơn sóng cả.
Bạch Nhạn bỗng òa khóc rồi nhào vào lòng anh, ghì chặt lấy cổ anh, vùi đầu vào đó:
- Khang Kiếm, xin lỗi, em xin lỗi…
Hai cánh tay Khang Kiếm cứng đờ trong không trung, nhưng chỉ một giây sau anh cũng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng cô.
- Cô bé ngốc nghếch này, không sao đâu, không sao đâu mà. – Anh cứ lẩm bẩm mãi, khóe mắt cũng nóng lên.
Anh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà hít một hơi thật sâu, thật sự là không sao hết, chỉ cần cô có thể bước ra khỏi thế giới khép kín của mình, nhận ra anh, yêu thương anh thì dù ấm ức đến mấy, đợi chờ đến mấy anh đều có thể chịu đựng được.
Nước mắt của Bạch Nhạn ùa ra như đê vỡ, rơi mãi không ngừng.
Cô khóc một lúc, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lại vùi mặt vào lòng anh khóc tiếp.
Chiếc áo sơ mi trắng của anh ướt đẫm nước mắt nước mũi của cô, nhưng anh cũng mặc kệ, chỉ ôm chặt lấy cô, để cô khóc cho thỏa.
Từ sau khi Thương Minh Thiên qua đời, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, tất cả bi thương đều nén trong lòng, tới mức mất đi lý trí. Có đôi lúc, cảm xúc được khơi thông, được bộc lộ ra ngoài cũng sẽ dễ dàng đối diện hơn.
Cuối cùng, Bạch Nhạn ngừng khóc, bờ vai run rẩy gục trong lòng anh phập phồng thở khẽ.
Anh khép hai đầu gối lại để cô ngồi được thoải mái, đau lòng nhìn đôi mắt sưng húp của cô.
- Khang Kiếm – Bạch Nhạn chớp mắt rồi áp đôi má ướt đẫm vào mặt anh – Xin lỗi, em… không nên quên anh. Thực ra em không chỉ có một mình, em còn có anh.
- Ừ! – Anh gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt khích lệ.
- Trước khi quen anh, trong thế giới của em chỉ có… Minh Thiên, - Bạch Nhạn ngừng lại một lát – Anh ấy khiến em cảm thấy việc em có mặt trên cõi đời này không phải là một sai lầm. Khi chúng ta mới kết hôn, sự lạnh nhạt của anh, sự xúc phạm của mẹ anh và còn rất nhiều chuyện nữa, thật sự khiến em rất đau khổ và hoang mang, nhưng chỉ cần nghĩ tới Minh Thiên, em sẽ chịu đựng được. Em không thể nói hết được anh ấy có ý nghĩa như thế nào đối với em, giống như xương sống của cơ thể vậy, anh ấy… đột ngột ra đi, em… người em như quỵ xuống…
- Muốn chữa trị vết thương lòng cần phải có thời gian. – Anh khẽ nói, trên môi thấp thoáng một nụ cười.
Cô thẫn thờ nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, chau mày đầy áy náy:
- Khang Kiếm, anh có trách em không?
Anh vuốt ve khuôn mặt cô:
- Em là vợ anh nhưng lại nghĩ về người đàn ông khác, đương nhiên anh phải trách em rồi. Nhưng anh cũng có trách nhiệm, nếu hôm đó anh ở bên em, ôm em, thì em sẽ không suy sụp tới mức tự khép mình để trốn tránh. Thực ra không phải là em suy sụp, mà là em đang trốn tránh, em đang sợ hãi. Trước đây cái em có được, cái em cho rằng không có gì có thể thay đổi được chính là tình yêu thương của Thương Minh Thiên dành cho em. Giờ cậu ấy nhắm mắt xuôi tay nên em hoảng sợ, em cảm thấy sợ hãi tất cả mọi thứ, thậm chí em còn tưởng tượng ra một ngày nào đó anh cũng sẽ rời xa em. Cho nên em tự thôi miên bản thân mình, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài. Trong thế giới ấy của em, không có mất mát, không có ly biệt, cũng không có khổ đau.
Cô nhìn anh đăm đăm, rất lâu sau mới lên tiếng:
- Anh… có rời xa em không?
- Cô bé ngốc – Anh mỉm cười véo mũi cô – Thiên la địa võng em giăng ra đã buộc anh lại rồi, anh còn đi đâu được nữa? Hơn nữa anh cũng không nỡ rời xa em, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm mà.
Cô khẽ thở dài, cầm tay anh đặt lên tim mình:
- Đúng vậy, em rất sợ, em sợ chỉ còn lại một mình em trên thế giới này, đi tới đâu cũng bị lườm nguýt và giễu cợt, như thể em tồn tại trên đời này là một gánh nặng vậy. Không có sự khích lệ của Minh Thiên, em sẽ không thể đối diện được với những điều đó. Bây giờ em biết là em sai rồi, không có Minh Thiên, em… vẫn còn có anh, anh vẫn cần tình yêu của em…
- Đây mới là bà xã thông minh của anh. Không phải là không có Minh Thiên nên mới có anh, mà là từ trước đến nay em luôn có anh. – Không dám thể hiện sự vui mừng quá mức, anh thận trọng hôn lên môi cô – Nói cho anh biết, trong lòng còn đau không?
- Đau, nghĩ tới việc Minh Thiên ra đi là tim em lại quặn đau. – Cô thành thật nhìn thẳng vào mắt anh. – Nhưng anh quan trọng hơn.
- Quan trọng như thế nào? – Anh cắn ngón tay cô dụ dỗ, muốn giúp cô giải tỏa một lần cho hết những vướng mắc trong lòng.
- Chúng ta là người một nhà. – Cô nói từng chữ từng câu, rất chậm, nhưng lại rất mạnh mẽ - Em không thể làm cho người yêu em phải mệt mỏi và thất vọng.
- Bà xã, có mệt mỏi hay thất vọng cũng không sao, quan trọng nhất là em phải khiến anh cảm nhận được tình yêu của em. Cũng như khi anh ở Dư Châu, mặc dù tương lai mù mịt, nhưng em đã nói dù năm năm hay mười năm em cũng đợi anh, nên anh không tuyệt vọng. Khi biết được em đã dùng những kế sách vô cùng khôn ngoan để anh được bình an, anh rất áy náy, tự trách bản thân mình, nhưng anh lại cảm thấy hạnh phúc. Thì ra với em anh lại quan trọng đến vậy, thì ra em yêu anh như vậy.

- Khang Kiếm, tại em hết, em khiến anh phải lo lắng. – Cô cúi đầu nhìn bông hồng giấy không ra hình dạng gì trong tay mình.
Thì ra, đối với anh cô cũng quan trọng như vậy, thì ra, anh cũng yêu cô như vậy.
Môi Khang Kiếm cong lên:
- Bà xã, sau này chuyện gì cũng có thể quên, nhưng không được phép quên tình yêu anh dành cho em. Ngồi dậy đi, chân anh tê cứng rồi, để anh giúp em tắm rửa.
- Hả? – Cô nhìn anh thắc mắc.
Anh bật cười véo má cô:
- Em mất tỉnh táo suốt bốn tháng nay, có chuyện gì của em mà không đến tay anh làm đâu.
Cô thẹn thùng đứng dậy, ngoảnh mặt ra chỗ khác:
- Từ hôm nay trở đi, em… tự em làm.
- Vợ ơi, anh không trách em đâu, mà ngược lại còn rất hưởng thụ nữa. Trái tim em quên mất anh, nhưng cơ thể em vẫn nhớ tới anh, đó là niềm vui duy nhất của anh. – Anh xoa chân rồi đứng dậy dắt cô vào nhà tắm.
Thật kỳ lạ, thần trí vừa tỉnh táo thì cũng dần nhớ lại hết mọi chuyện.
Bạch Nhạn nhớ ra buổi trưa ngày đầu xuân, Thương Minh Tinh và Lãnh Phong cùng ngồi trong căn hộ của Lãnh Phong, nói với cô về tai nạn của Minh Thiên, nhớ ra mình đi tới phòng phẫu thuật trong tâm trạng mất kiểm soát, sau đó ký ức bèn dừng lại ở đó. Khi tỉnh lại, Khang Kiếm đã ngồi trước mặt cô, đưa cho cô một bông hồng giấy, trong phòng nóng nực, ngoài cửa sổ, dế mèn rên rỉ, trời đã vào hè!
Bốn tháng này, anh đã làm những gì cho cô, làm thế nào lại quay về ở trong căn nhà mái bằng nhỏ trước đây, cô không hỏi kỹ, cũng không cần hỏi, chỉ cần nhớ rằng anh yêu cô là được rồi.
Tình yêu, tiếp thêm cho người ta sức mạnh, tiếp thêm cho người ta dũng khí để xoa dịu đau khổ và có thêm hy vọng.
Minh Thiên, cái tên này cô sẽ vĩnh viễn khắc ghi tận đáy lòng, chỉ ở trong đáy lòng mà thôi, không còn gì khác.
Con người không thể vì một lần mất mát mà phủ nhận cả một đời người, con người có quyền làm cho bản thân mình hạnh phúc, bởi vì giờ phút này, cô không chỉ thuộc về chính bản thân cô.
Một tia nắng mai rọi vào phòng ngủ, Bạch Nhạn khẽ trở mình. Hơi thở đều đều bên gối và hơi ấm từ cơ thể nằm sát bên cô dưới lớp chăn đang nhắc nhở cho cô biết, người đàn ông này trân trọng cô đến nhường nào.
Những cái ôm giữa họ vẫn thân mật như xưa, như thể chưa từng có bốn tháng trời xa lạ, cô không hề cảm thấy khác lạ hay ngại ngùng, dường như cơ thể có một hệ thống ghi nhớ độc lập, một khi đã tiếp xúc thì sẽ gợi lại sự quen thuộc.
Đây là phòng ngủ trước kia của bà Bạch Mộ Mai, ngoài chiếc giường ngủ đã được đổi thành cỡ lớn hơn, mọi đồ dùng khác đều không thay đổi. Tối hôm qua lúc cô tắm, anh sợ cô trượt ngã nên cũng ở lại trong phòng tắm. Cởi quần áo trước mặt anh, để lộ tấm thân trần, cô hơi thẹn thùng nhưng không hề cảm thấy khó chịu.
Tắm xong, họ lên giường đi ngủ.
Anh ôm chặt cô vào trong lòng, chỉ ôm mà thôi. Chỉ thế thôi anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Anh sợ cô vừa tỉnh lại, tâm lý vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thân mật quá mức, anh muốn đợi tới lúc cô tiếp nhận anh một cách tự nhiên.
Họ trò chuyện hồi lâu. Anh nói về công việc của anh, nói về việc bài trí căn hộ mới ở Tân Giang. Gỡ được tảng đá đè nặng trong lòng, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ cũng mỉm cười.
Khang Kiếm bỗng thay đổi tư thế, vùi mặt vào cổ cô rồi nằm im không nhúc nhích, hình như anh đang ngủ rất ngon.
Cô cẩn thận dịch người ra rồi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xanh xao đang tì vào vai mình, lông mi anh khẽ động đậy, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng mím chặt. Cô khẽ thở dài trong lòng, thực ra anh chẳng hề ngủ say, dường như lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác. Hơn một trăm đêm qua, việc cô mất đi ý thức chắc hẳn đã khiến anh vô cùng lo lắng!
Cô vừa hơi cử động thì Khang Kiếm đã lập tức mở mắt ra, xiết chặt lấy cô:
- Tiểu Nhạn, em định làm gì?
- Em dậy nấu bữa sáng cho anh.
Khang Kiếm chớp mắt rồi thở hắt ra:
- Hôm nay là thứ Bảy, không phải đi làm, chúng ta ra ngoài ăn. Ăn xong mình đi dạo.
Cô “vâng”một tiếng rồi thả lỏng cơ thể, nép sát vào anh.
Họ ngủ nướng đến tận chín giờ hơn mới tỉnh, đánh răng rửa mặt xong họ tới ăn tại một quán cháo đối diện khu tập thể Văn hóa.
- Anh Khang đưa vợ đi dạo phố đấy à! – Ông chủ tiệm cháo nhiệt tình chào hỏi.
Khang Kiếm gật đầu cười.

- Anh quen thân với họ lắm à? – Cô thoáng kinh ngạc.
- Chúng ta là khách quen ở quán này, ông chủ toàn dành những bát cháo nhiều và đặc nhất cho chúng ta, phải không ông chủ? – Khang Kiếm ngoái lại hỏi.
Hai con mắt của ông chủ quán cháo thiếu điều muốn lòi ra khỏi tròng, chủ tịch Khang vừa nói chuyện với bà xã của anh ta sao? Cô ấy hiểu được sao?
Ra khỏi quán cháo, Khang Kiếm nắm tay Bạch Nhạn:
- Nói ra thì em là người huyện Vân chính cống, bây giờ em hãy phát huy tinh thần chủ nhà để đưa anh tới những nơi em muốn tới nhất.
Bạch Nhạn đưa anh tới trường học, tới rừng cây nhỏ ở ngoại ô, tới một siêu thị nhỏ gần bệnh viện… Những nơi này đều là những nơi cô và Minh Thiên đã từng lui tới, hôm nay coi như đó là một lời vĩnh biệt chính thức. Sau này tất cả sẽ chỉ ở trong ký ức, cô muốn toàn tâm toàn ý dành tình yêu cho Khang Kiếm.
Trên đường đi, họ không nói gì nhiều, cô dừng lại thì anh dừng lại, cô ngắm nhìn cảnh vật xung quanh còn anh ngắm cô.
- Được rồi, chúng ta về nhà thôi!
Đi một vòng hơi mệt, lại sắp đến giữa trưa, cả hai đều vã mồ hôi.
- Tiểu Nhạn – Khang Kiếm kéo cô tới dưới một bóng cây – Không cần phải cố quên đi điều gì, em muốn nhắc đến Minh Thiên cũng được. Quá khứ giữa em và cậu ấy, anh không thể thay thế, nhưng hiện tại và tương lai mà anh đem tới cho em, cậu ấy cũng không thể thay thế. Anh và cậu ấy không thể so sánh với nhau.
Cô ngẩng đầu lên vuốt ve khuôn mặt anh. Bàn tay cô chạm vào làn da anh ấm áp, nụ cười của anh cũng thật ấm áp.
Cô hơi ngước lên, môi kề sát tai anh.
- Khang Kiếm, em yêu anh!
Dường như đó không phải là một câu tình tự, mà là một lời bảo đảm trịnh trọng.
Khang Kiếm mỉm cười ôm chặt cô.
Hai ngày cuối tuần, hiếm khi có dịp sếp Khang không phải lo công việc mà chỉ toàn tâm toàn ý ở bên bà xã. Vì sợ mọi người kinh động chạy tới quấy rầy thời gian riêng của hai người nên anh chưa báo tin Bạch Nhạn đã hồi phục với ai.
Hai ngày trôi qua trong bình yên. Anh âm thầm quan sát Bạch Nhạn, khi đi vào trong sân, nhìn thấy cửa sổ nhà họ Thương, cô chỉ thở dài một tiếng, trên mặt không hề để lộ ra vẻ khổ sở đau đớn mãnh liệt nào.
Có lẽ trong bốn tháng vừa qua, cùng với việc khép kín thế giới của chính mình, cô cũng đang cố gắng điều trị vết thương lòng!
Thứ Hai đi làm, buổi sáng có hội nghị về phòng chống bão lụt toàn huyện được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị Huyện ủy, Khang Kiếm là người phát biểu đầu tiên.
Bà Bạch Mộ Mai gọi điện tới hỏi có cần bà đến trông Bạch Nhạn không? Khang Kiếm nói không cần. Thật lòng mà nói, anh sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, có Bạch Nhạn đi theo, anh vẫn yên tâm hơn.
- Hồi trước em giống một cái cặp tài liệu đi theo anh khắp mọi nơi.
Đi trên đường, nghe anh kể chuyện cô theo anh đi làm, đi công tác, đi xã giao, mặt Bạch Nhạn đỏ như quả cà chua chín, không đủ can đảm đi về phía trước.
Rồi cô bỗng nghiêng đầu, hùng hồn nói:
- Có điều anh cũng phải cảm ơn em. Em không trở nên ngốc nghếch như vậy thì đâu có hình tượng gần gũi dân chúng của anh hiện nay. Nói ra thì sự hy sinh của em thật là vĩ đại.
Khang Kiếm không cười, nhưng trong lòng đầy xúc động. Giọng lưỡi trêu chọc này của Bạch Nhạn đã lâu lắm rồi không được nghe!
- Vâng, thưa bà xã, em là vợ hiền tài giỏi của anh. – Anh nhắm mắt lại đầy vẻ cưng chiều.
Họ đi vào huyện ủy. Những người đi ngang qua đều cung kính chào hỏi Khang Kiếm, không ai ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Nhạn, cũng không ai phát hiện ra Bạch Nhạn hôm nay có gì khác thường.
Bạch Nhạn trợn mắt nhìn trời, câm nín!
Bài phát biểu đã được Giản Đơn biên tập và soát lỗi xong xuôi, nằm ngay ngắn trên bàn Khang Kiếm.
Anh nói với Bạch Nhạn:
- Em tự tìm một quyển tạp chí mà xem, anh nhẩm lại bài phát biểu trước đã.
Bạch Nhạn đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Báo thì là báo Đảng, tạp chí nếu không phải là Chuyện trò nửa tháng thì lại là Công tác Đảng vụ. Cái miệng nhỏ dẩu ra, cô buồn chán lấy một chiếc bút vẽ linh tinh ra giấy, trong lòng thầm tính mấy ngày nữa sẽ quay về Tân Giang đi làm, cô cũng muốn xem xét tình hình trang trí ngôi nhà mới.

- Sếp Khang, chúng ta đi thôi. – Giản Đơn cầm một tập biên bản cuộc họp đi vào, liếc Bạch Nhạn một cái.
Khang Kiếm nhìn đồng hồ rồi gật đầu, vỗ vỗ Bạch Nhạn:
- Tiểu Nhạn, em ở lại đây hay đi tới hội trường cùng anh?
- Ai mà thèm nghe anh ba hoa khoác lác, em ở đây thôi. Hi, anh Giản Đơn! – Cô ngước mắt lên mỉm cười với Giản Đơn.
- Chị… chị… - Giản Đơn chỉ vào cô với vẻ kinh hoàng, mồm há hốc, nói không nên lời.
- Mặt em có dính gì sao? – Bạch Nhạn băn khoăn đưa tay lên mặt.
- Chị tỉnh rồi hả! – Giản Đơn nhìn Khang Kiếm với vẻ dò hỏi, rồi lại nhìn Bạch Nhạn, mặt đỏ phừng phừng vì kích động.
Khang Kiếm mỉm cười cầm tập bản thảo đi ra ngoài.
Bạch Nhạn hiểu ra, trừng mắt nhìn Giản Đơn:
- Cái gì mà tỉnh rồi, em có hôn mê đâu, chỉ bị ốm mấy ngày thôi mà.
Giản Đơn nhéo tay mình một cái, đau quá!
- Đúng, đúng, ốm mấy ngày… ê, không phải mấy ngày mà là hơn một trăm ngày đấy. Bạch Nhạn, chị tính nhầm rồi. – Giản Đơn rất thật thà.
- Cậu Giản? – Đi tới tận đầu cầu thang rồi mà Khang Kiếm vẫn chưa thấy Giản Đơn đi theo.
- Sếp Khang, em tới ngay đây ạ. – Giản Đơn vừa lắc đầu vừa than thở, rút điện thoại ra cuống quýt ấn số - Em yêu ơi, mau, em mau xin nghỉ phép tới huyện Vân ngay. Không phải Bạch Nhạn bị làm sao, à, đúng là cô ấy bị làm sao. Em đừng cuống, không phải tin xấu mà là tin lành, cô ấy bình thường rồi, đang lườm anh đây này…
Đứng cách Giản Đơn khoảng một cánh tay, Bạch Nhạn vẫn có thể nghe thấy một tiếng thét kinh thiên động địa vọng ra từ điện thoại, cô nhún vai với vẻ hết chịu nổi.
Không hiểu sao, khóe mắt lại cay xè.
Có lẽ là vì quá hạnh phúc!
Sáu giờ sáng, Khang Kiếm tỉnh dậy theo đúng đồng hồ sinh học.
Vừa mở mắt, anh đã thấy Bạch Nhạn đang dựa đầu vào gối, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh mỉm cười ngồi dậy, đưa tay ôm chặt cô vào lòng, cùng cô ngắm ban mai ngoài cửa sổ. Mặt trời rọi từng tia nắng vào mảnh sân nhỏ bên ngoài, chiếu lên cây cỏ hoa lá thành một ánh hồng đẹp đẽ.
- Em đang nhớ hội Liễu Tinh à? – Anh hạ giọng hỏi.
Bạch Nhạn không trả lời mà chỉ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Nhận được điện thoại của Giản Đơn, Liễu Tinh, y tá trưởng phòng phẫu thuật và mấy cô y tá lập tức đi xe tới. Giây phút nhìn thấy Bạch Nhạn, mấy người ôm nhau vừa khóc vừa cười. Khang Kiếm đích thân bố trí xe đưa họ đi thăm quan mấy cảnh đẹp khá có tiếng ở huyện Vân. Sau đó Bạch Nhạn mua một đống rau, tụ tập trong sân ăn lẩu giữa trời hè nóng bức. Để họ được tự nhiên, đến tối muộn Khang Kiếm mới về nhà.
Giản Đơn đưa bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi. Ngồi bên chiếc bàn ngổn ngang chén đũa, Bạch Nhạn tì tay lên cằm cười ngu ngơ.
- Vui không? – Anh ôm lấy cô từ phía sau.
- Khang Kiếm, mọi thứ trước đây dần dần trở lại rồi. – Cô ngẩng đầu lên đón nụ hôn của anh.
- Bạn bè thân thuộc, những đề tài thân thuộc, những người cùng bàn tán… A, thực ra em không nói gì, em chỉ nghe thôi, nhưng trong lòng em rất vui, như thể em chưa từng rời xa bọn họ. À, đúng rồi, Lâm Phong đã sinh được một bé trai, lần này cô ấy có thể nở mày nở mặt vì có cậu con trai rồi.
- Ai cơ? – Cái tên này nghe thật xa lạ.
- Bạn học của em ở trường y tá, cũng là đồng nghiệp của em, là một đại mỹ nhân siêu cấp giống như Y Đồng Đồng… - Cô im bặt rồi liếc nhìn Khang Kiếm.
- Em nói tiếp đi! – Vẻ mặt anh vẫn bình thản.
Cái tên Y Đồng Đồng đã phai nhạt theo thời gian, gần như sắp biến mất hoàn toàn, không thể khiến trái tim gợn lên một gợn sóng nhỏ. Lần cuối cùng anh gặp cô ta là ở chợ xe cũ. Sau đó cô ta gọi điện cho anh một lần, nói cô ta đang ở miền Nam, quen được một người bạn tốt, có khả năng sẽ giúp cô ta xuất ngoại. Anh không nói gì, nghe xong thì đi làm việc.
Bạch Nhạn le lưỡi tinh nghịch:
- Lâm Phong cưới một anh chàng thiếu gia con nhà giàu, một lòng muốn sinh đứa con trai để trói buộc hôn nhân, nhưng chồng cô ấy có bồ, có cả con bên ngoài. Mặc dù thấy cô ấy làm như vậy thật đáng thương, nhưng đó là cuộc đời của cô ấy, mỗi người đều có cách sống riêng của mình, bây giờ Lâm Phong đã đạt được mục đích, em thật mừng cho cô ấy!
- Còn em, em có mục tiêu gì? – Anh cúi đầu, khóa chặt môi cô. Trời ạ, cô ăn bao nhiêu ớt mà môi lại cay như vậy.
- Mục tiêu của em là…
Chưa kịp nói hết câu thì lưỡi anh đã cuốn sâu vào trong miệng cô. Đầu tiên cô đáp trả lại một cách bị động, sau đó dưới sự triền miên quấn quýt của môi lưỡi anh, hơi thở của cô dần hỗn loạn.
- Tiểu Nhạn, chúng ta cũng nên có con rồi. Sinh cho anh một đứa con gái giống em nhé?
- Chúng ta… - Giọng nói trầm khàn của anh khiến cô run lên, hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai cô.

- Anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của em hồi nhỏ… lanh lợi, tinh quái, thông minh, kiên cường… - Nụ hôn của anh càng lúc càng nồng nàn, gấp gáp.
Mặt Bạch Nhạn nóng bừng lên, tim đập thình thịch. Gió đêm thổi tóc cô tung bay.
Sinh một đứa con, đứa con của anh và cô, để tình yêu được tiếp nối.
Có sinh không?
Tại sao lại không chứ?
Cô đưa tay vòng qua cổ anh, để anh bế cô đi qua mảnh sân nhỏ vào phòng ngủ. Anh không bật đèn, nhưng qua khung cửa sổ không rèm, ánh trăng lấp loáng như nước chập chờn lay động, khiến cửa phòng chìm trong một màn huyền ảo, mơ hồ.
- Tiểu biệt thắng tân hôn. Cách xa nhau bốn tháng, đến tu sĩ cũng phải phát điên. Bà xã… có nhớ anh không? – Anh đặt cô nằm lên chiếc giường rộng rãi rồi nhanh chóng cởi quần áo của cả hai. Làn da trần của cô tiếp xúc với lớp ga giường mát lạnh, sự tiếp xúc ấy kích thích cô, khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp.
- Chúng ta đâu có xa cách, bốn tháng qua luôn dính với nhau như hình với bóng còn gì. – Nhắc đến chuyện này đúng là hơi xấu hổ.
- Như hình với bóng là thể xác, chứ không phải trái tim em.
Cô đau lòng vuốt ve gương mặt anh:
- Bây giờ thì sao?
- Bây giờ, chúng ta ở bên nhau. – Cô vừa dứt lời thì người anh đã đè lên người cô, dịu dàng tiến sâu vào cơ thể cô, từng nụ hôn nóng bỏng phủ khắp người cô, cô không còn có thể nghĩ thêm được điều gì nữa…
Tất cả đều hết sức tự nhiên.
- Sao em không nói gì nữa? – Khang Kiếm tì cằm lên đầu cô rồi khẽ lay vai cô.
- Em đang nghĩ tới chuyện tối qua. – Bạch Nhạn thở một hơi thật sâu, xoay người nằm lên ngực anh.
- Tối qua, có được không? – Anh khẽ hỏi, giọng khàn đặc.
- Được! – Cô thành thật gật đầu, không hề thẹn thùng - Ở bên anh, làm gì cũng tốt.
- Bà xã, đây là lời tỏ tình cảm động nhất mà anh được nghe đấy.
Cô cười bẽn lẽn:
- Chẳng lẽ hồi trước em lại sơ ý đến thế?
- Không phải, mà là sáng nay được nghe câu này của em, anh thấy rất ấm lòng. Bà xã, bây giờ anh rất tự tin với cuộc hôn nhân của chúng mình, anh tin rằng dù có gặp chuyện gì đi nữa thì chúng mình vẫn luôn kiên định không thay đổi, sẽ không lo được lo mất nữa, đúng không em?
- Đúng, không có trở ngại nào là không vượt qua được.
Anh nâng cằm cô lên, nhìn cô rồi nói với vẻ hết sức nghiêm túc:
- Theo anh lên tỉnh gặp bố mẹ nhé!
Cô gật đầu không chút do dự:
- Vâng!
- Có thể mẹ anh sẽ nói những lời khó nghe, có thể bố anh sẽ không được nhiệt tình cho lắm, nhưng em phải tin ở anh, không được phép có bất kỳ sự dao động nào.
Bạch Nhạn cười:
- Khang Kiếm, mấy chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến em cả, mấy năm nay em đã miễn dịch từ lâu rồi.
- Không giống nhau đâu, Tiểu Nhạn. Người ngoài nói lời ác độc đến đâu em cũng có thể coi như gió thoảng bên tai, nhưng lời nói của người nhà có thể em sẽ để tâm, bởi vì em quá coi trọng sự công nhận của họ. Anh đã tiêm vacxin dự phòng rồi, đến lúc đó em không được nói một đằng làm một nẻo.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, khóe môi Bạch Nhạn khẽ cong lên:
- Sông có khúc người có lúc. Chỉ cần là vì anh, bây giờ chuyện gì em cũng có thể chịu đựng được. Hơn nữa anh tin tưởng em thêm một chút được không, chưa biết chừng họ sẽ nhanh chóng thích em thôi. Em không phải người hiền lành đâu, em là hồ ly tinh, giỏi nhất là mê hoặc người khác đó.
Ngoài cửa sổ mặt trời dần ló rạng, nhiệt độ trong phòng tăng lên theo. Lòng Khang Kiếm như có cơn bão tràn qua cuộn sóng tung trời.
Anh thật sự không còn gì phải lo lắng nữa.
Hơi thở của anh thoáng run rẩy, anh đưa tay ôm chặt người con gái trước mặt vào lòng, không bao giờ muốn buông ra.
Anh vùi mặt vào vai cô, phải cố gắng hết sức anh mới có thể nén nổi nước mắt.
Trên trời cao, những tán mây thấp đã bị gió thổi tan, từ giờ trở đi sẽ chỉ có những khoảnh khắc trời quang mây tạnh đẹp đẽ.
Sau khi ly hôn, sau khi chia ly, họ trải qua vô số sự giày vò, cuối cùng cũng có thể nắm tay nhau bước sang một trang mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui