Bạch Nhạn đăm chiêu nhìn Lục Địch Phi hờ hững vẩy tàn thuốc đi.
- Anh mới là kẻ thua cuộc thực sự. Lúc nhỏ, bơi không lại với cậu ta, đánh bóng cũng thua cậu ta. Học đại học không giỏi bằng cậu ta, công việc cũng không xuất sắc bằng cậu ta, ngay cả… người con gái cậu ta yêu, anh cũng lại động lòng. Em nói xem, sao có thể không ghen tị chứ?
- Anh đừng nói vậy - Bạch Nhạn buột miệng, vẻ hơi căng thẳng, ngay sau đó lại cố gắng nói thật bình tĩnh - Thực ra anh mới là người khiến bọn em ngưỡng mộ, gia đình anh rất vẹn toàn…
- Vẹn toàn? - Lục Địch Phi cười chua chát - Em tưởng bố anh ở ngoài không có nhân tình sao? Em sai rồi, ông ấy có, mà không chỉ có một người đâu, bây giờ ông ấy đang cưng chiều nhất là một cô tiếp viên hai mươi mốt tuổi. Ông ấy mua nhà, mua xe cho cô ta, hận không thể dâng cho cô ta cả bầu trời. Mẹ anh là người phụ nữ mạnh mẽ thích theo đuổi sự nghiệp, trên thì nói bà ấy suy nghĩ toàn diện, dưới thì nói bà ấy máu lạnh. Bà ấy chỉ cần bố anh giữ được sự hòa thuận bề ngoài, còn lại mặc cho ông ấy chơi bời đàng điếm. Có chơi chán chơi chê rồi ông ấy cũng về nhà thôi, chẳng phải sao? Hơn nữa, với chức tước ấy, ông ấy cũng không dám chơi quá giới hạn.
Bạch Nhạn lập tức không có gì để nói.
- Anh ghét nhất là cái kiểu ấm cúng giả tạo bằng mặt mà không bằng lòng. Cả ngày họ nói với anh về thể diện, muốn anh phải tìm con gái nhà môn đăng hộ đối, muốn anh kìm chế lại để sống cho tốt. Anh nghe mà thấy nực cười. Trên đời này có được mấy cuộc hôn nhân vì tình yêu?
- Đừng nói nữa, anh Lục. - Bạch Nhạn cố gắng bình tĩnh lại, an ủi anh mà mặt cô tái nhợt - Có lẽ duyên phận còn chưa tới?
- Trong cái vòng xoáy chốn quan trường này, làm bất kỳ điều gì thì người ta cũng đều đã quen giữ vẻ lạnh lùng, không mang theo tình cảm, không nói lời ngay thật. Vì thế anh phục Khang Kiếm, thật sự phục cậu ta.
- Anh không hiểu bọn em đã trải qua những gì đâu. - Bạch Nhạn cười khổ - Nếu cho anh chọn, anh sẽ không đi con đường này đâu.
- Em không phải là anh, sao lại biết anh sẽ không làm thế? - Giọng Lục Địch Phi thoáng chút chế giễu.
Bạch Nhạn buồn bã đặt ly nước trong tay xuống:
- Bởi vì con đường này thật sự không thể dùng hai chữ “hạnh phúc”để miêu tả. Người ta nói hôn nhân không phải là một bộ phim tình cảm, mà là phim hành động. Em cảm thấy cuộc hôn nhân của em và Khang Kiếm là một bộ phim kinh dị, mạo hiểm, không thể nhớ lại quãng đường đã qua, không dám nghĩ nhiều tới con đường phía trước, chỉ có thể thận trọng tiến từng bước một. Cảm ơn anh luôn yêu thương và giúp đỡ em, em là một cô gái trẻ, làm nhiều chuyện còn ích kỷ, em không thể đem lòng biết ơn biến thành tình yêu, như vậy sẽ bất công với anh, và cũng là xem thường bản thân em.
Lục Địch Phi cười:
- Anh hiểu ý em, yên tâm đi, sau này anh sẽ không quấy rầy em nữa. Nhưng anh vẫn sẽ tuyên chiến với Khang Kiếm, nếu không cuộc đời này sẽ chẳng còn chút thú vị gì nữa.
- Đó là chuyện giữa hai người, không liên quan đến em. - Bạch Nhạn nhún vai, nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Về tới nhà đã là chín giờ tối, sếp Khang đã về nhà, nghe tiếng bước chân của cô trên cầu thang liền chạy vội ra mở cửa. Bạch Nhạn vừa bước qua chiếu nghỉ, ngẩng đầu lên đã thấy Khang Kiếm chau mày đứng trước cửa, nhìn cô đầy lo lắng.
- Sao không nghe điện thoại của anh?
Vịn tay vào cầu thang, cô dùng một ánh mắt kỹ càng nhìn anh lại một lượt. Buổi tối nói chuyện với Lục Địch Phi xong, bỗng cảm thấy những con ông cháu cha vẻ ngoài sáng láng này phía sau cũng chất chứa muôn ngàn nỗi khổ sở không thể nói thành lời. Thực ra, trong số bọn họ cũng không thiếu người tài năng ưu tú, nhưng những vòng hào quang bên ngoài đã khiến người khác xem nhẹ bên trong của họ. Nếu không hà cớ gì sếp Khang phải tự lưu đày tới huyện Vân xa xôi để chứng tỏ chính mình!
Bạch Nhạn chạy thật nhanh tới rúc vào lòng Khang Kiếm, ôm lấy anh rồi cọ mặt vào ngực anh:
- Em đi trên phố không nghe thấy.
Vừa ôm Bạch Nhạn vào trong nhà, Khang Kiếm vừa thở dài bất lực:
- Em không chịu xem mấy giờ rồi, muốn đi dạo phố thì gọi điện bảo với anh một câu, nếu không anh sẽ lo lắng biết bao.
Mặc kệ anh, Bạch Nhạn vẫn ôm chặt không buông. Khang Kiếm phải mất bao công sức mới đóng được cửa, vào nhà rồi anh cúi đầu nhìn Bạch Nhạn, nâng cằm cô lên hỏi:
- Ăn cơm chưa?
Bạch Nhạn nhắm mắt lại ậm ừ:
- Khang Kiếm, bốn ngày nữa là em lại chỉ còn một mình rồi.
Khang Kiếm vỗ về cô:
- Em cũng biết là chỉ còn bốn ngày thì sao không về sớm với anh!
Bây giờ anh đã từ chối hết mọi cuộc nhậu nhẹt xã giao, cứ tan làm là về thẳng nhà, hệt như một người đàn ông mẫu mực.
- Khang Kiếm, anh muốn em ở bên anh như thế nào? - Bạch Nhạn mở mắt nhìn anh. Người đàn ông tuấn tú như vậy một khi đã dịu dàng thì thật sự vô cùng quyến rũ, một cảm giác cuồng dại bỗng trào dâng trong tim.
Khang Kiếm ngắm nhìn Bạch Nhạn, chẳng nói chẳng rằng mà bế thốc cô lên đi vào nhà tắm. Bạch Nhạn ôm cổ anh, áp sát má vào anh rồi hôn lên tai cô như chú mèo đang liếm láp.
- Khang Kiếm, chúng ta bây giờ đang là sống chung bất hợp pháp đấy!
Cô nhìn Khang Kiếm kéo rèm tắm, mở đèn sưởi, nước nóng phụt ra từ vòi hoa sen, chỉ một lát sau, nhà tắm đã mịt mù hơi nước.
- Nói linh tinh, rõ ràng chúng ta là đôi vợ chồng cùng chí hướng thật lòng yêu thương nhau. Cởi quần áo ra tắm nước nóng cho đỡ mệt. - Khang Kiếm dịch người cô lên trên rồi cởi quần áo ra giúp cô, cẩn thận treo lên trên mắc để không bị ướt…
Bạch Nhạn nở một nụ cười ma mãnh, đôi lúm đồng tiền lấp ló, nhân lúc Khang Kiếm không chú ý, cô cũng thò tay ra cởi một cúc áo của anh, rồi lại một cúc nữa…
Cho đến khi tay bị Khang Kiếm nắm lấy, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi đồng tử đen thẫm như màn đêm.
- Bà xã…
Không đợi anh nói hết câu, Bạch Nhạn đã kiễng chân hôn anh, nuốt trọn lời anh định nói.
Chẳng lẽ lên giường cứ nhất định là phải lên giường? Cổ nhân đã dạy rồi: Thực sắc, tính dã[2].
[2] Thực sắc, tính dã: Việc ăn uống và chuyện tình dục là bản tính của con người
Lòng rung động, tình đã nồng say, mỹ nhân trong tay, có thời gian, có không gian, cớ chi phải kìm nén?
Một dòng máu nóng từ gót chân dâng lên đỉnh đầu rồi tập trung lại ở một nơi nào đó trên cơ thể, sếp Khang thỏa mãn rên lên, bên nhau như vậy cũng không tồi chút nào.
Trong khoảnh khắc đó, anh nhớ lại đêm giáng sinh năm ngoái, cũng lạnh tê tái như hôm nay, bốn tháng sau khi họ hết hôn, ba tháng sau khi họ ly hôn, cuối cùng cũng có được một đêm động phòng đúng nghĩa. Anh hận không thể khắc sâu cô vào cơ thể mình, vĩnh viễn không xa rời.
Anh không kìm chế được hổn hển thở dốc, một giây sau, anh dùng sức rất mạnh tiến vào. Từng mạch máu nhỏ li ti trong đầu như muốn vỡ tung, từng sợi từng sợi đang bùng cháy, bùng cháy dữ dội.
Sau cơn ân ái, họ cùng tắm nước nóng rồi lười biếng chui vào trong chăn, hai cơ thể kề sát, chân cô quấn quýt lấy anh.
- Hôm nay em ngắm được một căn nhà rất đẹp. - Mệt tới nỗi không mở nổi mắt, nhưng Bạch Nhạn vẫn không quên báo cáo với sếp Khang.
- Đặt cọc chưa?
- Đang định mai đi đặt. Nhà hoàn thiện, đặt xong là có thể lấy được chìa khóa ngay.
Khang Kiếm gật đầu:
- Bây giờ là đầu tháng Hai, trang trí nội thất phải mất ít nhất là ba tháng, thêm vài tháng nữa, Bạch Nhạn, tháng Mười một mình cưới nhé?
- Còn phải tổ chức lễ cưới sao?
- Đương nhiên, có điều lần này chúng ta tổ chức ở Bắc Kinh, chỉ có họ hàng thôi. Nơi đó tính ra cũng là một nửa quê hương anh, anh cũng sẽ đưa em đi xem những nơi anh đã sống và những ngôi trường anh đã học.
Bạch Nhạn thở dài:
- Nếu bố mẹ anh vẫn phản đối thì sao? Chúng ta tái kết hôn rồi kết cục lại vẫn giống như trước kia.
- Cô bé ngốc này - Khang Kiếm vò đầu cô rồi khẽ cắn lên khuôn mặt ửng hồng như hoa đào dưới ánh đèn - Em chỉ cần dồn hết tâm tư lên người anh, những việc khác cứ để anh lo.
- Xí, trong tim em còn ai nữa chứ? - Bạch Nhạn chớp mắt.
Khang Kiếm cười cười không nói. Thực ra anh muốn hỏi, trong lòng cô, anh hay Thương Minh Thiên quan trọng hơn. Nhưng cảnh đêm đẹp đẽ mà nói những điều này thì thật là mất hứng.
Có lẽ cũng không cần phải hỏi, Thương Minh Thiên chỉ là một người bạn cũ của Bạch Nhạn, có một chút thiện cảm mơ hồ, đó không phải là tình yêu thực sự.
Tình yêu thật sự, không chỉ là tình cảm mà còn bao gồm cả sự kết hợp về thể xác. Nếu nhìn từ góc độ này, anh đã có được toàn bộ con người Bạch Nhạn.
Đêm dần về khuya.
Khang Kiếm đã ngủ say, nhưng Bạch Nhạn vẫn còn thức.
Đương nhiên là cô đoán được Khang Kiếm định nói gì.
Cô chưa từng bận tâm về nỗi nhớ dành cho Minh Thiên. Giống như người cận thị cứ mỗi sáng mở mắt ra là lại với lấy kính đeo vào theo bản năng, cô đối với Minh Thiên cũng vậy. Cô chưa từng cảm thấy sự xa cách về không gian hay sự vụt trôi của thời gian sẽ làm thay đổi điều gì giữa cô và anh. Khi buồn cũng như khi vui, khi cô đơn một mình, cô đều cảm thấy Minh Thiên đang đứng bên cạnh nhìn cô, mỉm cười cổ vũ cô.
Cho nên cô phải làm một con gián đánh mãi không chết.
Cô hạnh phúc thì Minh Thiên cũng sẽ vui vẻ.
Minh Thiên vui vẻ thì cô sẽ hạnh phúc.
Trong lòng cô, Khang Kiếm và Minh Thiên ai quan trọng hơn, Bạch Nhạn cảm thấy không cần phải so sánh. Minh Thiên là Minh Thiên, Khang Kiếm là Khang Kiếm.
Khang Kiếm là người cô yêu, người nắm tay cô đi suốt cuộc đời.
Còn Minh Thiên là chỗ dựa vững chắc trong trái tim cô, là điểm tựa tinh thần của cô.
Bốn ngày trôi qua rất nhanh, sếp Khang lên đường tới huyện Vân nhậm chức.
Bạch Nhạn lại quay về với cuộc sống độc thân, cũng may đã kịp nhận nhà mới nên ngày nào cô cũng tất bật lượn lờ ở chợ vật liệu xây dựng, nếu không thì biết làm gì cho qua ngày bây giờ! Nhưng dù sao Bạch Nhạn cũng không có kinh nghiệm về trang trí nội thất, có một số việc không thể tự quyết định được nên muốn kéo Liễu Tinh theo để tham khảo ý kiến.
Bố của Liễu Tinh là chủ thầu chuyên trang trí nội thất, mưa dầm thấm đất, ít nhiều cô nàng cũng có chút hiểu biết.
Lúc ăn cơm, Bạch Nhạn bảo Liễu Tinh sau giờ làm đi cùng cô tới chợ vật liệu để chọn gạch, Liễu Tinh ngậm cơm trong miệng, mãi không nói gì.
- Đừng có bảo mình là bây giờ cậu căn bản chạy đi xem mặt khắp nơi đấy nhé? - Bạch Nhạn nói.
Liễu Tinh nuốt chửng miếng cơm rồi ấp úng nửa ngày mới thành thật khai báo:
- Bây giờ hễ tan ca là mình phải về trình diện mẹ chồng tương lai, hơi muộn một tí là bà ấy sẽ gọi điện báo cho… Giản Đơn, để rồi sau đó mình sẽ bị anh ấy cằn nhằn cho tới tận nửa đêm.
- Gì cơ? Gì cơ? - Bạch Nhạn chớp mắt. - Cậu nói gì thế, mình chả hiểu gì cả?
Liễu Tinh cười méo xệch:
- Trong mắt cậu chỉ có sếp Khang thôi, đâu có chú ý gì tới mình. Mình… đã dọn đến ở nhà Giản Đơn được một tuần rồi.
- Á! - Bạch Nhạn vội đỡ cằm như sợ nó rớt xuống dưới. - Mau khai thật ra, không được để sót một tình tiết nhỏ nào.
Liễu Tinh lườm cô nàng:
- Chẳng có tình tiết nào cả, chỉ có sự thật thôi. Mình và Lý Trạch Hạo đã hoàn toàn chấm dứt, bây giờ mình và Giản Đơn chính thức lấy hôn nhân làm tiền đề cho việc qua lại.
- Oa… tốc độ ánh sáng đó nha! Hai người dám lén lút hoạt động bí mật dưới mắt tôi. Thầy Lý đáng kính có khóc không thế? - Bạch Nhạn hỏi với vẻ rất không tử tế.
Liễu Tinh gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát:
- Khóc thì không, nhưng có lẽ đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta,
Nghĩ tới hôm nói lời chia tay với Lý Trạch Hạo, lòng Liễu Tinh không khỏi thoáng chút xót xa.
Nhận được điện thoại của cô, Lý Trạch Hạo hớn hở ra mặt. Địa điểm gặp nhau là một quán trà gần đường Nhất Trung, Giản Đơn ngồi ở một chiếc bàn cách chỗ họ không xa.
Lý Trạch Hạo ngồi trước mặt cô cười ngô nghê, kể với cô chuyện mấy đứa trẻ mà anh ta dạy thêm trong kỳ nghỉ đáng yêu và giỏi giang ra sao.
Cô bưng ly cà phê, im lặng lắng nghe.
- Tinh Tinh, sao em không nói gì? - Lý Trạch Hạo nói một thôi một hồi rồi mới phát hiện ra sự im lặng của cô.
Cô ngẩng đầu lên:
- Trạch Hạo, em… có bạn rồi.
Lý Trạch Hạo há hốc mồm nhìn cô chăm chăm.
Ánh mắt ấy khiến Liễu Tinh muốn khóc, cô nhớ lại cái nắm tay đầu tiên trong phòng cô, nụ hôn đầu tiên trong công viên, lần ân ái đầu tiên trong ký túc xá của anh… trong suốt mười bốn năm, từng hình ảnh hiện lên trong đầu cô.
Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu một người đàn ông khác.
Những chuyện tình cảm, nói thay đổi là thay đổi liền.
Bây giờ cô đang để ý tới người đàn ông ngồi cách cô mấy dãy bàn, người cô cần trân trọng là anh ấy.
Cô ngoảnh đầu nhìn sang, Giản Đơn cũng nhìn cô cười dịu dàng.
- Em nghĩ sau này chúng ta không thể trở thành bạn bè được, em cũng không muốn bạn trai em phải lo lắng vì em. Đừng liên lạc với em nữa. - Cô nói liền một hơi hết những lời chất chứa trong lòng.
- Tinh Tinh, em đang giận dỗi. - Lý Trạch Hạo hoảng hốt túm lấy cánh tay cô - Anh biết lỗi rồi, anh cũng đang sửa đổi. Vì ở Tân Giang em có nhiều bạn bè nên anh thậm chí đã rút lại đề nghị đi Thẩm Quyến. Anh đã chuẩn bị trang trí nhà cửa, chuẩn bị cùng em kết hôn. Em còn không tin anh sao? Anh thật lòng mà.
Liễu Tinh lắc đầu, rụt tay về:
- Không phải là do thái độ của anh, mà là em đã không còn yêu anh nữa. Em đã yêu người khác rồi.
- Không thể nào. - Lý Trạch Hạo dù chết cũng không chịu tin - Lúc đón Tết ở nhà, chúng ta vẫn còn đang tốt đẹp.
- Lẽ ra anh còn phải hiểu hơn em, rằng chỉ cần một tích tắc cũng đủ để thay lòng đổi dạ. Tình cảm ba mươi năm không địch lại nổi cơn rung động ba mươi giây. - Liễu Tinh cười mỉa mai.
Mặt Lý Trạch Hạo thoáng trắng bệch:
- Em vẫn không thể quên được việc làm ngu xuẩn của anh. Tinh Tinh, nhưng cơn say nắng ba tháng không thể thắng nổi tình cảm mười bốn năm, anh đã quay lại rồi.
- Em đã không còn ở đó nữa. - Liễu Tinh đứng dậy.
Giản Đơn đi tới ôm eo cô, lạnh nhạt gật đầu với Lý Trạch Hạo.
- Chúng ta về nhà thôi. - Anh dịu giọng.
Lý Trạch Hạo như hóa đá.
- Dạ! - Liễu Tinh trả lời rồi nắm tay anh, không nói lời tạm biệt với Lý Trạch Hạo. Cô tin rằng bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Lúc đứng bên đường đợi xe, liếc mắt thấy Lý Trạch Hạo vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt và tư thế khi nãy.
Nhìn thấy rồi bỏ qua, cô không còn rảnh rỗi để tâm đến anh nữa.
Những ngày tháng đau khổ rơi lệ thâu đêm suốt sáng đã dần dần vùi lấp tình cảm của họ.
- Em yêu ơi, lên xe thôi. - Giản Đơn nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười rạng rỡ như hoa.
Xe từ từ rời bến, qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy Lý Trạch Hạo chạy như điên ra khỏi quán cà phê để đuổi theo xe buýt.
Tim Liễu Tinh khẽ nhói lên một cái, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
- Có điều, mình nghĩ anh ta sẽ nhanh chóng lấy lại được tự tin thôi. - Liễu Tinh cắn môi, mỉm cười tự an ủi - Ở trường lúc nào cũng có nữ giáo viên để mắt tới anh ta.
- Ê, đừng nói giọng chua xót như vậy. Cậu đã quyết định ở bên Giản Đơn rồi thì phải một lòng một dạ đi, giờ anh ta chỉ là người qua đường thôi, chẳng liên quan gì đến cậu cả. - Bạch Nhạn nháy mắt trêu chọc.
Liễu Tinh cười cười huých Bạch Nhạn một cái rồi cất giọng trách yêu đầy ngọt ngào:
- Giờ mình có muốn nghĩ cũng chẳng có cơ hội, anh Giản Đơn đã bài bố thiên la địa võng rồi.
- Thôi, đừng tỏ vẻ nữa, biết cậu có người thương rồi.
Bạch Nhạn thật sự thấy ngưỡng mộ Liễu Tinh, không những có bố mẹ cưng chiều, bây giờ lại được bố mẹ chồng cũng thương như vậy, quả thực là bao nhiêu yêu thương đều dồn hết cho cô nàng.
Nhìn lại mình, thật là khác nhau một trời một vực.
- Ê, bác sĩ Lãnh về rồi kìa! - Liễu Tinh bỗng trợn tròn mắt chỉ ra ngoài - Đi sau anh ấy là ai thế nhỉ, nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ.
Bạch Nhạn ngoái lại nhìn, ánh mặt trời chói chang giữa trưa hắt lên tuyết trắng thật nhức mắt, khiến cô không nhìn rõ được cảnh bên ngoài.
Đợi tới khi họ đi tới gần, Bạch Nhạn mới nhìn thấy đúng thực là Lãnh Phong đã trở về rồi.
Đúng là một cơn hàn lưu Siberia chính tông, vừa gặp đã thấy một luồng khí lạnh ập đến.
- Bạch Nhạn - Lãnh Phong khẽ gọi cô, giọng rất nhẹ, như thể sợ làm cô sợ.
- Dạ! Anh về rồi. - Nụ cười của Bạch Nhạn khẽ run lên vì lạnh.
Lãnh Phong dịch người sang một bên:
- Minh Tinh tới thăm em đây.
Nhìn mái tóc mới mọc được một hai phân của Thương Minh Tinh, Bạch Nhạn mỉm cười:
- Vậy… cũng ngồi ăn cơm luôn!
Thương Minh Tinh để đầu húi cua như con trai, gầy hơn so với lần trước khi Bạch Nhạn gặp chị ta rất nhiều, tóc lởm chởm, môi nhợt nhạt, ánh mắt vô hồn, khoác một cái áo khoác màu đen, ánh mắt nặng trĩu, bên trong vằn tia đỏ.
- Tôi ăn rồi. - Chị ta lên tiếng, giọng khàn như tiếng cành trúc khọt khẹt trong gió.
- Vậy chúng ta đi uống trà.
Bạch Nhạn thấy chị ta ôm chặt một cái túi trong tay, hình như có điều gì muốn nói với cô. Trong nhà ăn có vẻ không tiện, ở phòng phẫu thuật cô lại không có phòng riêng.
- Tới căn hộ của anh đi! - Lãnh Phong nói rồi ngoảnh đầu nhìn Liễu Tinh - Cô tới phòng phẫu thuật báo với y tá trưởng rằng tôi mượn Bạch Nhạn nửa ngày.
Liễu Tinh ngạc nhiên nhìn Lãnh Phong rồi lại nhìn Bạch Nhạn, sau đó khẽ gật đầu:
- Vâng.
Lúc đi, cô khẽ huých Bạch Nhạn:
- Có chuyện gì thì gọi điện cho mình, hôm nay mình trực ca tối, lúc nào cũng ở đây.
Mắt Bạch Nhạn nhìn thẳng, không biết là đang nhìn về chỗ nào.
- Ừ!
Họ nối đuôi nhau ra khỏi nhà ăn, lúc đi qua cửa, hình như Bạch Nhạn không để ý nên va vào bậc thềm nên bị khuỵu chân xuống, nhanh tới mức Lãnh Phong không kịp đỡ cô.
Hai lòng bàn tay cô xước xát rớm máu.
Lãnh Phong cau mày xót xa, cầm tay cô kéo tới phòng cấp cứu.
Bạch Nhạn giãy ra:
- Không sao, lát nữa em tự xử lý. Đừng để Minh Tinh phải đợi.
- Chỉ một lát thôi, chẳng chậm trễ gì hết. - Lãnh Phong cau mày.
- Không được. - Bạch Nhạn hết sức kiên quyết, không chút nhượng bộ.
Lãnh Phong sầm mặt xuống, bất lực nhìn cô.
Dường như Thương Minh Tinh không nhìn thấy gì hết, cứ cúi gằm xuống đất bằng vẻ mặt không chút cảm xúc, như thể nơi đó có thứ gì rất kỳ lạ.
Căn hộ của Lãnh Phong nằm trong khu nhà dành cho chuyên gia phía sau bệnh viên, cũng không rộng rãi lắm. Anh đi lâu rồi nên trên sàn nhà, trên bàn và tủ kệ đều phủ một lớp bụi mờ.
Anh phủi qua loa, rồi cả ba ngồi vào ba phía quanh bàn. Thương Minh Tinh chầm chậm ngẩng đầu lên, đặt chiếc túi vẫn ôm trong ngực lên bàn, lấy từ trong đó ra bốn năm quyển nhật ký và một quyển album ảnh. Nhật ký và album đều cũ quăn cả mép, có lẽ là thường được giở ra.
- Cho cô! - Chị ta đẩy mấy quyển nhật ký và album về phía Bạch Nhạn.
Lãnh Phong nín thở, nhìn Bạch Nhạn bằng vẻ mặt căng thẳng.
Tay Bạch Nhạn đặt dưới gầm bàn không kìm chế được khẽ run lên. Dường như sức lực toàn thân cô đã bị rút cạn, cô không thể nhấc cánh tay lên được.
- Đây là cái gì? - Cô hỏi Thương Minh Tinh.
Thương Minh Tinh lại cúi gằm mặt xuống, Bạch Nhạn nhìn thấy từng giọt nước mắt rơi tí tách xuống mặt bàn rồi đọng lại thành một vũng nhỏ.
- Cô tự đi mà xem.
- Một tập nhật ký và album cũ nát, tôi không thèm xem. - Bạch Nhạn rúm người lùi về phía sau, lắc đầu nguầy nguậy.
- Cũ nát? - Thương Minh Tinh bỗng nhảy dựng lên, mở phăng cuốn nhật ký và album ra - Cô nhìn đi, trong album này là ảnh ai, quyển nhật ký này viết về ai?
- Tôi không xem, tôi không xem… - Bạch Nhạn nhắm chặt mắt, cô không nhìn thấy hình ảnh cô đang tươi cười rạng rỡ đứng dưới gốc cây phượng, cô không nhìn thấy những chữ “Bạch Nhạn”chi chít trong quyển nhật ký.
- Không kịp nữa rồi, tôi đi làm đây. - Cô đẩy ghế chạy ra ngoài cửa.
- Bạch Nhạn, đồ tiểu hồ ly tinh, sau này cô sẽ không mê hoặc được anh trai tôi nữa. Anh tôi cũng không thèm quan tâm tới cô nữa. - Thương Minh Tinh mất kiểm soát chỉ vào cô gào lên, nước mắt đầm đìa trên mặt.
Bạch Nhạn đứng sững như trời trồng, tay vịn vào khung cửa, người run lên bần bật.
- Minh Tinh, đừng nói nữa. - Lãnh Phong ngăn Minh Tinh lại rồi đi tới bên Bạch Nhạn, đặt tay lên vai cô.
Cô hoảng loạn nhìn anh.
- Bạch Nhạn, em tới đây ngồi đi. - Lãnh Phong dịu giọng kéo cô trở lại bàn.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Bạch Nhạn, em từ từ nghe anh nói. Em nhất định phải bình tĩnh, phải kiên cường lên, em có làm được không?
Cô không nhúc nhích, mỗi thớ thịt trên mặt đều run lên.
- Hai mươi ngày trước, khi Minh Thiên diễn tập quân sự ở Mông Cổ, đã xảy ra tai nạn…
Lãnh Phong không thể nói được tiếp, nhìn vào đôi mắt không một gợn sóng của Bạch Nhạn, anh cảm thấy mình thật tàn nhẫn, nhưng anh không thể không nói. Anh phải cho Bạch Nhạn biết, cô hạnh phúc biết bao, cô đã từng được một người con trai yêu thương đến mức nào, từ khi tình đầu chớm nở cho tới ngày trút hơi thở cuối cùng, chưa ngày nào ngơi.
Tình yêu này, anh không dám coi thường, không dám ghen tị, chỉ có thể bao dung.
- Cho nên anh mới về doanh trại cũ để chữa trị cho anh ấy? Minh Thiên bị thương ở đâu, có sao không? - Mắt cô bỗng sáng lên, nói rất nhanh.
Nước mắt từ từ dâng lên trong mắt Lãnh Phong. Anh được tin về tai nạn diễn tập máy bay khi đang ở Bắc Kinh, khi đó tin tức này còn chưa được công bố ra bên ngoài. Khi nghe tin, tim anh thót lại, người biết được sự việc cũng không nắm rõ tên của hai phi công bị nạn, anh bỗng có một linh cảm chẳng lành, nên bắt máy bay tới Thành Đô.
Toàn bộ quân nhân tham gia diễn tập đều đã trở về. Anh không tìm thấy Minh Thiên.
Minh Thiên cùng bạn chiến đấu Phùng Minh Hải và chiếc phi cơ đã hóa thành tro bụi, không phân biệt được ai vào với ai. Họ cùng được an táng nơi sa mạc. Đồng đội chỉ mang về vài bộ quân phục của Minh Thiên cùng mấy quyển nhật ký và album ảnh mà đi đâu anh cũng mang theo.
- Bây giờ cậu ấy rất tốt, chỉ ở cách chúng ta hơi xa một chút thôi. - Lãnh Phong lau nước mắt.
- Xa đến mức cả đời này cô cũng chẳng gặp được anh ấy đâu. Đồ tiểu hồ ly tinh, anh trai tôi mất rồi. Anh ấy thật không công bằng, không để lại cho chúng tôi một lời nào, nhưng lại để cho cô nhiều như vậy. - Thương Minh Tinh khóc rống lên.
- Thương Minh Tinh - Bạch Nhạn đứng bật dậy, mặt sầm xuống - Em biết chị không thích em và anh trai chị qua lại, bây giờ bọn em đã chia tay rồi, em đã cưới người khác, chị còn gì không vừa ý nữa. Chị muốn trù thì trù em, không được trù ẻo anh trai chị. Minh Thiên anh ấy rất khỏe, rất khỏe, rất khỏe…
Lãnh Phong nắm tay cô:
- Bạch Nhạn, em bình tĩnh lại đi.
Không biết cô lấy sức lực từ đâu để đẩy anh ra, ánh mắt lạnh giá:
- Anh cũng cùng một giuộc với chị ấy. Nói cho hai người biết, tôi không tin những gì hai người nói, tôi không tin. Tôi phải gọi điện cho Minh Thiên.
Người cô chao đảo, đi thẳng ra cửa rồi chạy thẳng xuống dưới lầu.
Cô chạy như điên, khi Lãnh Phong và Thương Minh Tinh định thần lại đuổi theo cô thì cô đã chạy đi rất xa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...