Chỉ một lát, mái tóc xoăn nhẹ của Bạch Nhạn đã xõa tung ra khỏi mũ y tá. Cô trợn trừng mắt, vừa lẩm bẩm điều gì đó vừa dùng sức đấm mạnh vào vai anh.
- Tiểu Nhạn… - Sau cơn mê đắm, Khang Kiếm ngước mắt lên, vội vàng buông cô ra rồi vỗ nhẹ lên lưng cô.
- Anh muốn hại chết em sao? - Bạch Nhạn khom người thở dốc.
- Anh nhớ em quá. - Khang Kiếm cười khẽ, cọ cằm lên tóc cô rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô, giọng khàn đi - Để anh hô hấp nhân tạo cho em.
Thoáng bình tĩnh lại, Bạch Nhạn gỡ tay anh ra rồi lùi lại phía sau:
- Không cần.
Nhìn gương mặt xị xuống và đôi mắt không một tia ấm áp của cô, người Khang Kiếm căng lên, tim như bị ai kéo ra khỏi lồng ngực.
- Xin lỗi Tiểu Nhạn, anh đến muộn.
Anh lắc đầu, dặn lòng mình không được quá mẫn cảm.
Anh tiến lên trước một bước, nắm lấy tay cô lật lên lật xuống, hình như cô gầy và xanh đi, cằm cũng nhọn hơn lúc anh đi.
Qua ông Nghiêm Lệ, anh biết được mọi điều cô đã làm vì anh, anh nghe mà tim không ngừng run lên. Một người đàn ông lại phải để cho một cô gái yếu ớt dang tay bảo vệ, anh rất hổ thẹn, nhưng cũng cảm thấy ấm áp.
Anh không phải là người đàn ông tốt, nhưng anh may mắn biết bao khi được một người con gái thông minh, đáng yêu và bao dung như vậy đem lòng yêu thương.
Vốn tưởng rằng cô không yêu sâu nặng bằng anh, đến giờ mới biết tình yêu của anh còn lâu mới có thể rộng lớn bằng cô.
Anh chỉ có thể dùng một tình yêu sâu nặng hơn, rộng lớn hơn, dùng cả cuộc đời mình để đáp lại tình yêu của cô!
Chỉ có tình yêu, chỉ có sinh mệnh.
- Vẫn còn chưa tới mười một giờ, vẫn chưa muộn. - Bạch Nhạn không kích động đến đánh mất bản thân mình như anh, cô rất lạnh lùng, không mỉm cười, như đang nói chuyện công việc, rất chuyên nghiệp nhưng lại không có chút tình cảm nào.
Khang Kiếm nhắm mắt lại. Anh nghĩ Bạch Nhạn đang làm nũng với anh, xa nhau lâu như vậy anh lại không tới gặp cô trước để cô được yên lòng. Anh cũng là bất đắc dĩ, anh phải xua hết mọi người đi mới có thể yên ổn ở bên cô. Anh đã nghĩ tới việc gọi điện, nhưng anh sợ sóng điện thoại không đủ hơi ấm, anh muốn gặp mặt cô, muốn nhìn thẳng vào mắt cô, muốn ôm cô, cảm nhận hơi ấm của cô, rồi sau đó bọn họ sẽ cùng nhau trò chuyện.
- Tay em hơi lạnh. - Anh đánh trống lảng, cảm thấy ngón tay cô lạnh giá bèn kéo lên áp sát vào má mình - Chúng ta vào phòng trực nói chuyện đi!
Bạch Nhạn không nhúc nhích mà chỉ lắc đầu:
- Lát nữa đồng nghiệp sẽ lên nghỉ ngơi, anh vào trong đó không tiện. Có chuyện gì cứ nói luôn ở đây!
Giọng điệu xa lạ của cô khiến hơi thở của anh như ngừng lại, đầu óc cũng như ngừng hoạt động.
- Bạch Nhạn, không phải em không muốn gặp anh đấy chứ? - Anh hỏi đùa, đưa tay véo cái mũi xinh của cô.
- Sếp Khang, em hơi mệt rồi. - Bạch Nhạn cụp mắt xuống, lảng tránh ánh mắt nồng nàn của anh.
- Mệt thì vào nghỉ đi, anh đưa em đi.
- Không phải là cơ thể, mà là trái tim em mệt. - Cô đưa tay lên từ từ gỡ tay anh ra.
Khang Kiếm im lặng đợi cô nói tiếp.
- Người ta nói làm quan là một nghề nguy hiểm, làm tốt thì vẻ vang dòng họ, làm không tốt thì liên lụy tới cả chín đời. Tương tự như vậy, vợ của sếp không phải người bình thường nào cũng làm được, mà cần phải có lòng can đảm, cần có sự nhạy cảm về chính trị, cần biết cùng tiến cùng lùi với sếp. Sếp Khang, mấy ngày nay em như ngồi trên tàu lượn cao tốc, em nhát gan nên không thích cảm giác này. Em chỉ muốn tìm một người chồng an phận cùng nhau sống bình yên qua ngày. Anh hiểu ý em chứ? - Cô ngước lên, đôi mắt thăm thẳm như hồ nước lặng lẽ nhìn anh.
- Bạch Nhạn, sau này chúng ta sẽ sống bình yên. Xin lỗi vì đã làm em sợ. - Khang Kiếm cắn môi, áy náy muốn ôm cô vào lòng.
- Sếp Khang, em thật sự là tài hèn sức mọn, không đảm nhận được những vị trí khó khăn. Cứ nhìn vào thực tế chung sống giữa chúng ta sẽ thấy lời nói của anh có độ tin cậy rất thấp. Tha lỗi cho em chỉ biết nghĩ đến mình, em muốn sống thoải mái hơn một chút.
- Bạch Nhạn, đừng nói những lời dối lòng như vậy. - Khang Kiếm run rẩy nhắm mắt lại, một nỗi chua chát trào lên trong lòng - Em đã từng hứa sẽ đợi anh năm đến mười năm, anh mới chỉ đi xa có hơn mười ngày, em sẽ không thay đổi đâu.
Hàng mi dài của Bạch Nhạn khẽ chớp:
- Đúng vậy, em đã từng hứa với anh. Nhưng khi đó anh nói là đi làm xa, nam nhi chí tại bốn phương, đương nhiên em không thể làm vướng chân anh. Nhưng bây giờ, mười mấy ngày này là anh bị song quy, anh có biết trong cảm giác giày vò bất lực ấy còn có cả cảm giác nhục nhã không?
Gương mặt tuấn tú của Khang Kiếm trắng bệch như tờ giấy, anh nhìn Bạch Nhạn bằng vẻ mặt không dám tin.
- Nếu em cảm thấy nhục nhã, tại sao em còn giúp anh? - Trái tim đã lạnh giá tới cùng cực.
- Thực ra em chẳng phải là thiên sứ, cũng chẳng bao dung độ lượng. - Bạch Nhạn đảo mắt để xác định xung quanh không có người rồi hạ giọng - Tuy đã thế chấp nhà để hoàn trả lại khoản nhận hối lộ của anh, nhưng việc anh tặng nhà tặng xe cho Y Đồng Đồng là sự thật rành rành, nó luôn ép em phải đối diện với việc anh đã từng quan tâm tới cô ta biết bao nhiêu. Vì cô ta, anh có thể phạm pháp, tình yêu này vĩ đại biết nhường nào! Đến bây giờ em mới tỉnh ra, người anh thật lòng yêu vẫn là cô ấy.
- Bạch Nhạn… - Khang Kiếm trợn tròn mắt, cô đang cố tình đổi trắng thay đen.
- Để em nói hết đã. - Bạch Nhạn xua tay - Anh quay về bên em, có lẽ là do cảm giác tội lỗi vì trước đây đã từng làm tổn thương em. Mẹ em cũng đã từng làm tổn thương gia đình anh, bây giờ em làm những điều này cho anh, coi như chúng ta không ai nợ ai. Giờ phút này, anh đứng trước mặt em cũng không phải là yêu, mà là xuất phát từ lòng biết ơn. Vì thế chúng ta đừng làm khổ lẫn nhau nữa, đường ai nấy đi.
- Em nói em làm những việc này cho anh là để trả nợ? - Khang Kiếm nắm hai bàn tay cô, mặt lạnh như băng.
- Đúng! - Bạch Nhạn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh.
Một tay Khang Kiếm nắm chặt lấy tay cô, tay kia nâng cằm cô lên:
- Bạch Nhạn, đừng tàn nhẫn như vậy, kéo anh lên tận mây xanh rồi lại buông tay để anh rơi xuống địa ngục. Anh chưa từng thật lòng yêu Y Đồng Đồng, người anh yêu là em, là em, không phải là bù đắp, không phải là biết ơn, mà là yêu. - Nói đến đây, giọng anh đã hơi nghẹn lại - Nếu em kiên quyết nói rằng đó là trả nợ, thì em lấy lại đi, em không nợ anh, anh sẽ đi nhận tội, anh đi chịu trừng phạt chứ không đau khổ đứng ở đây để nghe em nói những lời lạnh lùng này.
- Sếp Khang… - Bạch Nhạn bần thần nhìn gương mặt rúm ró lại vì đau khổ của anh.
- Ở trong đó, anh cố nén mọi nỗi nhục nhã và hổ thẹn, cố gắng ăn cơm, xốc lại tinh thần, động viên bản thân không được quá đau lòng, bởi vì ngoài kia có một người con gái đang đợi anh. Cho dù cả thế giới này có bỏ rơi anh, có thất vọng vì anh thì cô ấy vẫn sẽ dịu dàng nhìn anh, ngỏ cửa, để đèn chờ anh. Mười năm, nghe ra thì rất dài, nhưng anh nghĩ anh sẽ cắn răng chịu được. Có lẽ anh sẽ phải ở xa cô ấy, nhưng chỉ cần trong lòng anh có tình yêu của cô ấy thì sẽ không còn cảm thấy khoảng cách xa xôi nữa. Đợi tới khi anh được ra ngoài thì đã gần bốn mươi, nhưng anh nghĩ còn rất nhiều việc vẫn còn làm kịp. Cho cô ấy một mái ấm, yêu thương cô ấy, cùng cô ấy sinh con đẻ cái… Nhờ giấc mơ này mà anh đã chống chọi được mỗi ngày. Bạch Nhạn, đúng thế, có thể anh đã khiến em mỏi mệt, nhưng đừng đẩy anh ra xa có được không? Anh yêu em!
Sếp Khang vuốt ve khuôn mặt cô, mắt nhòa nước.
Bạch Nhạn ra sức cắn chặt môi, chân run lên, tim mềm ra như một miếng tơ ngâm trong nước, chỉ cần khẽ bóp nhẹ là nước sẽ trào ra.
Cô há miệng: "Em…”
Khang Kiếm đưa tay ngăn cô lại.
- Bạch Nhạn, nếu thật sự em không chấp nhận được quá khứ của anh, cũng không tin tưởng vào tương lai mà anh sẽ đem đến, vậy thì em chỉ cần nói "Khang Kiếm anh đi đi, sau này gặp nhau chúng ta xem như chưa từng quen biết”thì anh sẽ đi ngay lập tức. Sau này nếu chẳng may gặp em, anh sẽ chỉ lịch sự gật đầu chào em, tuyệt đối sẽ không tới gần làm phiền em.
Bạch Nhạn ngỡ ngàng nhìn Khang Kiếm, mồm há ra thành đủ mọi hình dạng nhưng không thể nghĩ được phải nói gì.
Ý cô chỉ là muốn trừng phạt anh một chút, để anh đau khổ đến khắc cốt ghi tâm, sau này không đi vào vết xe đổ nữa, mọi việc sao lại biến thành như thế này?
Khang Kiếm vẫn tiến sát từng bước, thái độ nghiêm trang:
- Em nghĩ kỹ chưa? Nghĩ kỹ rồi thì nói đi, nếu em không nói câu nói này, anh sẽ coi như em đồng ý để anh làm chồng em, anh sẽ quấn lấy em cả đời. Anh cho em mười giây, mười, chín, tám, bảy, sáu…
Bạch Nhạn trợn tròn mắt, một ngọn lửa không tên từ từ bốc lên, ai sợ ai chứ?
Lửa giận che mắt, cô ngẩng đầu lên, người run lên vì tức tối. Khang Kiếm vội tiến lên một bước, mồm vẫn không ngừng đếm “Năm, bốn…”khiến Bạch Nhạn càng tức giận thêm. Cô hất tay anh ra, chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh. Nhưng đầu cô bỗng chốc trống rỗng, không thể nhớ nổi mình phải nói điều gì.
- Ba, hai…
Ánh mắt Khang Kiếm tràn ngập ý cười, nụ cười này khiến Bạch Nhạn bừng bừng lửa giận, cái đồ sếp Khang không biết hối cải này, nửa đêm nửa hôm mà dám chơi trò đếm ngược với cô ư?
Hứ!
- Sếp Khang, anh...
Bạch Nhạn vừa mới mở miệng, Khang Kiếm đã nhanh chóng đếm "Một”rồi đưa tay ra kéo Bạch Nhạn vào lòng, nhanh nhẹn cúi đầu hôn cô, “Bà xã, cảm ơn em!”, giọng anh nghẹn ngào.
Không biết là vì quá tức tối, hay là vì cảm nhận được một giọt nước mặn chát rơi lên khóe môi mình, sống mũi Bạch Nhạn bất giác cay xè, nước mắt trào ra, cô vòng tay ôm chặt lấy anh.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, anh liền ôm cô chặt thêm.
Đột nhiên Bạch Nhạn ngước đôi mắt đẫm lệ lên rồi túm tay anh cắn thật mạnh. Khang Kiếm ngẩn người nhưng không rụt lại, mặc cho mu bàn tay hằn lên hai dấu răng.
- Sau này còn dám dùng bàn tay này nhận tiền của người ta nữa không? - Cô ngẩng đầu lên, hung hăng hỏi.
Khang Kiếm còn chưa kịp đáp, cô đã lại đấm một cú vào ngực anh:
- Sau này còn dám lăng nhăng nữa hay không?
Anh nhìn cô không chớp mắt rồi nắm tay cô đặt lên ngực mình:
- Điều anh không dám làm nhất là đánh mất em, khi đó tất cả đều không còn ý nghĩa.
Miệng Bạch Nhạn mếu máo, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ trong lòng đều theo nước mắt tuôn ra ngoài, nhưng cô vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Khang Kiếm:
- Bây giờ đã biết ai là tốt nhất trên đời chưa! Sau này còn dám để cho người đó phải lo lắng sợ hãi nữa hay không?
Khang Kiếm như phát cuồng, nếu có thể dùng tay móc trái tim mình ra như trong phim Họa bì thì anh nhất định sẽ lấy ra cho cô xem. Anh tin, dù thật xấu hổ, rằng khắc trên trái tim ấy đều là tên của cô.
- Bà xã, chúng ta vẫn cứ đứng mãi ở đây à? - Anh than nhẹ một tiếng, xiết chặt vòng tay để sưởi ấm cho cô với vẻ không đành lòng.
- Nếu không thì đi đâu? - Cô lẩm bẩm, ngoan ngoãn để anh ôm, ngọ nguậy trong lòng anh, len lén ngửi hơi thở ấm nóng của anh.
Họ nhìn nhau mỉm cười rồi nhắm mắt lại, cuối cùng cũng trao cho nhau một nụ hôn triền miên nồng cháy.
- Á! Bạch Nhạn? - Đồng nghiệp đi buôn chuyện dưới lầu chạy lên, thấy Bạch Nhạn bị một người đàn ông ôm ghì lấy ép vào tường thì tưởng là tội phạm nên vội hét lên thất thanh, túm lấy cái chổi ở hành lang xông lên.
- Ông... mau buông Bạch Nhạn ra?
Khang Kiếm cười méo xệch, bất đắc dĩ buông Bạch Nhạn ra rồi quay đầu lại.
- Khang... sếp Khang... - Cô bạn đồng nghiệp đỏ mặt nhìn Bạch Nhạn, gương mặt Bạch Nhạn ửng hồng đầy vẻ thẹn thùng sau khi vừa âu yếm. - Xin lỗi, em không biết là anh. Hai người tiếp tục đi, em chuồn đây.
Nói xong cô đồng nghiệp quay người chạy biến.
- Anh ấy phải đi rồi. - Bạch Nhạn đẩy Khang Kiếm ra rồi gọi với theo cô ấy.
Khang Kiếm lườm cô, mười mấy ngày rồi không được ôm bà xã, một chút này sao đủ bù đắp nỗi nhớ mong?
Vờ như không nhìn thấy, Bạch Nhạn sửa lại mũ và vuốt phẳng quần áo:
- Em đang trong giờ làm việc đó!
Rồi cô đứng thẳng lên một cách đầy chuyên nghiệp:
- Anh... đến khách sạn với bố mẹ anh đi!
- Anh… - Khang Kiếm nhắm mắt lại với vẻ bất đắc dĩ - Vậy thôi, anh về nhà!
- Mình thật sự không cố ý đâu, nếu biết vợ chồng cậu đoàn tụ thì mình tuyệt không dám đến làm phiền. - Sau khi Khang Kiếm ra về, cô bạn đồng nghiệp ngượng ngùng xin lỗi Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn xua tay rồi chạy ra khung cửa sổ sát đất nhìn theo cái bóng kéo dài của Khang Kiếm, vừa đi anh vừa ngoái lại nhìn đầy lưu luyến.
Cô bịt miệng, muốn cười, nhưng nụ cười còn chưa nở thì nước mắt đã rơi.
Có thể nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, cho dù làm cô tức giận, khiến cô đau lòng, nhưng cảm giác đó thật tuyệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...