Bạch Nhạn và mấy vị người nhà ngồi cùng một bàn, các vị quan chức ngồi một bàn, còn một bàn là của nhân viên phục vụ. Hình như Lục Địch Phi là người phụ trách trực tiếp, cả bữa tối anh ta cứ chạy tới chạy lui. Anh ta có khiếu ăn nói, rất dí dỏm. Lúc nói chuyện xen vài câu chuyện cười tạo không khí, nói đùa lại hơi bậy một tí, chọc cho mọi người cười không ngừng.
Trong nhà ăn có một bộ giàn âm thanh xịn, Lục Địch Phi hát cho mọi người nghe.
Bạch Nhạn tưởng rằng anh ta sẽ hát những bài nhạc đỏ chính thống, ai dè anh ta lại hát Vượt ngàn dặm khơi tới thăm em của Oa Oa, bài tình ca sến rện của nữ sinh ấy anh ta lại hát thành tình cảm bao dung trải ngàn bể dâu của nam nhi. Hát xong, bất chợt anh ta liếc Bạch Nhạn một cái.
Bạch Nhạn đang nhìn Khang Kiếm, Khang Kiếm đang chúc rượu phu nhân của Tùng Trọng Sơn.
Cơm no rượu say xong, Bạch Nhạn xách túi đợi Khang Kiếm đưa cô về thành phố, đang đợi thì phát hiện ra nhân viên phục vụ đang dẫn từng đôi từng cặp đi lên trên lầu.
Trên lầu là phòng nghỉ, lúc này cô mới biết tối nay phải qua đêm ở đây, tim không khỏi thót lại.
- Khang Kiếm. - Lục Địch Phi ra khỏi nhà ăn sau cùng, gọi với Khang Kiếm lúc này đang bước về phía Bạch Nhạn. Tay anh ta xách hai chai rượu, hất hàm về phía mấy vị bí thư, chánh văn phòng đang đi lên trên lầu - Cậu đang sốt sắng muốn gia nhập hàng ngũ bọn họ?
Khang Kiếm khẽ nhắm mắt:
- Anh định chỉ giáo gì?
- Chúng ta tiếp tục - Lục Địch Phi nhún vai - Cô nhóc, cho tôi mượn chú Khang nhà cô một đêm được không?
Bạch Nhạn đỏ mặt, đưa mắt nhìn xuống.
Khang Kiếm khoác vai Lục Địch Phi:
- Bạch Nhạn, vậy em ngủ trước đi, anh đi với Lục công tử.
Bạch Nhạn vâng một tiếng, đi theo người nhân viên đang đứng đợi lên lầu. Phòng nghỉ đều ở tầng ba, bố trí trang nhã, hết sức rộng rãi, bên trong còn có một phòng tiếp khách nhỏ. Cô đẩy cửa phòng ngủ, thấy trên chiếc giường lớn đặt hai bộ đồ ngủ thì đơ người, vội dịch bộ đồ ngủ sang một bên, khóa cửa, tắm nước nóng, không thay đồ ngủ, mặc nguyên đồ lót trèo lên giường ngủ.
Con nhà bình dân quen ăn đạm bạc, hiếm khi được ăn một bữa hải sản, ngủ tới nửa đêm bụng bỗng đau cuộn, nửa tiếng lại chạy vào nhà vệ sinh một lần. Chạy vài lần, người Bạch Nhạn mềm nhũn, đầu nặng trịch mà chân nhẹ bẫng, vã mồ hôi lạnh, thực sự không chịu nổi, đành gọi điện cho nhân viên phục vụ xin hai viên thuốc chữa đi ngoài. Uống thuốc vào mới đỡ một chút, liền mơ màng ngủ thiếp đi, trước khi ngủ nhìn điện thoại, ba giờ sáng.
Gần như vừa mới chợp mắt đã nghe thấy tiếng cửa mở lách cách, Khang Kiếm người nồng nặc mùi rượu đẩy cửa bước thẳng tới giường.
Bạch Nhạn nằm cứng đờ trên giường.
Khang Kiếm không bật đèn, mò mẫm cởi áo khoác, quần dài, lật chăn lên, ngã rầm xuống giường, mạnh tới mức khiến Bạch Nhạn ở phía bên kia giường ngã lăn xuống đất.
Một lát sau, trong phòng đã vang lên tiếng ngáy của anh.
Bạch Nhạn cười khổ mò mẫm quần áo trên ghế rồi mặc vội vào.
Ngoài cửa sổ, phương Đông đã ửng lên một vầng sáng bạc.
Nhờ tia nắng mai ấy, cô quan sát Khang Kiếm đang say ngủ, mặt đỏ phừng phừng, tóc tai rối loạn, áo sơ mi mở ba cúc, lộ ra lồng ngực rắn chắc bên trong.
Không còn nghi ngờ gì, anh đẹp trai, cũng rất cường tráng.
Nếu coi ngày tiêm phòng dịch cúm A hôm đó là lần đầu tiên gặp mặt, đến hôm nay, hai người đã quen nhau gần ba tháng. Ngoài một lần môi kề môi trong nhà cô hôm đó, bọn họ cũng nắm tay nhau vài lần, nhưng ở chung một phòng như thế này là lần đầu tiên.
Có điều không mờ ám, cảm giác như đang chăm sóc bệnh nhân vậy. Bạch Nhạn tinh nghịch lè lưỡi với Khang Kiếm, nghịch ngợm đưa tay ra vuốt mặt anh.
Khang Kiếm bỗng xoay người vào bên trong, Bạch Nhạn giật mình vột rụt tay lại, mặt mũi đỏ bừng.
Trời càng lúc càng sáng, người Bạch Nhạn rất yếu nhưng lại không buồn ngủ. Cô ngồi một lúc, mặc áo khoác, quàng khăn rồi đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài không có gió, mặt sông chỉ hơi gợn sóng, nắng mai dát vàng trên mặt nước. Giây phút này, Bạch Nhạn mới được chứng kiến vẻ đẹp của đảo Giang Tâm.
Cô chầm chậm đi theo con đường nhỏ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Địch Phi chạy tới trong nắng mai. Anh ta đã thay bộ đồ thể thao, bước đi mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Không hiểu sao, Bạch Nhạn cảm thấy Lục Địch Phi là một nhân vật nguy hiểm, định rẽ sang lối khác thì đã không kịp nữa.
- Chào cô nhóc.
Lục Địch Phi vẫy tay với cô.
Bạch Nhạn đành dừng bước:
- Chào!
- Hỏi không phải, tên nhóc Khang Kiếm đó vẫn còn có sức làm mấy chuyện cấm trẻ em kia à? Đúng là thâm hiểm!
Lục Địch Phi nhìn gương mặt trắng bệch của Bạch Nhạn, tấm tắc nói.
Bạch Nhạn mất một lúc mới hiểu ý của anh ta, không khỏi tức giận, lạnh lùng gật đầu rồi rẽ sang một lối khác.
- Bạch Nhạn.
Giọng Lục Địch Phi bỗng nhỏ lại.
Bạch Nhạn ngoảnh đầu lại.
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc hiếm có:
- Em và Khang Kiếm đã đăng ký kết hôn chưa?
Bạch Nhạn chớp mắt, không trả lời.
- Nếu chưa, vậy thì tìm cớ chia tay đi. Em và cậu ta không hợp. Anh thấy anh và em hợp nhau, nên mới nói những lời này. Khang Kiếm không như những gì em thấy, em còn trẻ, thế giới của cậu ta rất phức tạp.
Bạch Nhạn lịch sự gật đầu:
- Cảm ơn bí thư Lục.
Sau đó, cô đi thẳng về phía trước, không ngoảnh đầu lại.
- Anh nói thật đấy. - Lục Địch Phi kéo tay cô, cảm thấy tay cô bỗng cứng lại, vội buông ra - Thế giới này quá lạnh lùng, không có cổ tích tình yêu của cô bé Lọ Lem đâu. Đặc biệt là trong quan trường, với xuất thân của Khang Kiếm, chỉ có cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối mới có thể lâu dài. Nếu như em ngoan cố kiên trì, chỉ sợ muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc…
- Vậy thì có liên quan gì đến bí thư Lạc? - Bạch Nhạn cười.
Lục Địch Phi nhìn hai cái lúm đồng tiền xinh xắn trên mặt cô, thoáng thất thần.
- Anh… thương hoa tiếc ngọc không được sao?
- Mẹ tôi từng bảo rằng tôi là một hòn đá cứng đầu.
- Xem ra anh bày tỏ nhầm đối tượng rồi. - Lục Địch Phi lại trở về với dáng vẻ coi trời bằng vung, hất tóc, dài giọng than vãn - Vốn là muốn chia rẽ để em rời xa Khang Kiếm, như vậy anh mới có cơ hội, không ngờ cô nhóc thông minh như vậy, biết tỏng ý đồ của anh. Thất bại quá, thất bại quá!
Miệng thì nói vậy, anh ta vẫn lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho Bạch Nhạn.
- Nếu Khang Kiếm bắt nạt em, hay em phải chịu oan ức gì, anh có thể đóng vai anh Thanh Tâm.
- Chứ không phải chú Thanh Tâm à? - Bạch Nhạn mỉa mai hỏi.
Lục Địch Phi nheo đôi mắt dài:
- Không, anh chỉ muốn làm anh của em thôi.
Chữ “anh” này, anh ta nói bằng tiếng Hàn Quốc.
Anh chàng Lục Địch Phi này coi như đã hoàn toàn lật đổ hình ảnh vị nhân viên công quyền nghiêm túc trong lòng Bạch Nhạn. Loại người này có lẽ là lạc loài, hay là phần tử biến chất? Cô thật sự không định nghĩa được.
Khang Kiếm ngủ tới tận trưa mới tỉnh, các vị bí thư, chánh văn phòng và mấy bà vợ của họ đã lục tục ra về. Ăn trưa với Bạch Nhạn xong, tiện thể ngồi cano cùng với Lục Địch Phi rời đảo Giang Tâm.
Giản Đơn và một người đàn ông dáng dấp như thư ký đã đợi sẵn trên bờ.
Không bết Lục Địch Phi kéo Khang Kiếm lại nói cái gì, Bạch Nhạn lên xe trước, Giản Đơn cũng ngồi vào xe.
Bạch Nhạn nhớ tới chức danh trên tấm danh thiếp mà Lục Địch Phi đưa cô là “Bí thư Đảng ủy đặc khu thành phố Tân Giang”, cô không biết chức quan này to đến cỡ nào.
- Anh Giản, anh Lục kia là người thế nào?
Giản Đơn quay đầu lại, cười thần bí:
- Bí thư Lục là nhân vật tiếng tăm của tỉnh chúng ta, được mệnh danh là Đệ nhất công tử.
- Anh ta là con trai bí thư tỉnh ủy sao?
Bạch Nhạn hít sâu, lại là một anh chàng quyền quý.
Giản Đơn lắc đầu:
- Bí thư tỉnh và Chủ tịch tỉnh đều sinh con gái, anh ấy là con trai của Thường vụ chủ tịch tỉnh, đồng cấp với bí thư Khang. Hiện giờ anh ấy nhậm chức bí thư đặc khu của thành phố Tân Giang, phụ trách đặc khu và khu vực ven sông, cũng ngang hàng với sếp Khang. Anh ấy chỉ hơn sếp Khang hai tuổi, lấy con gái một gia đình danh gia vọng tộc ở Thượng Hải. Chẳng phải thị trưởng phụ trách xây dựng thành phố đã được điều đến Sở Tài nguyên rồi đó sao, hiện tại muốn lựa chọn anh ấy hoặc sếp Khang vào vị trí này. Thực ra không chỉ là vị trí này, trên nhiều phương diện anh ấy và sếp Khang đều bị người ta đem ra so sánh, thật sự là đối thủ cạnh tranh đúng nghĩa. Hai người bọn họ trong sáng ngoài tối đều đang cạnh tranh với nhau, nhưng sếp Khang của chúng ta được đánh giá tốt hơn nhiều.
Giản Đơn bỗng đưa tay che miệng, cười đầy ẩn ý:
- Vị bí thư Lục này, ăn chơi nhảy múa chẳng món nào là không sành, hồng nhan tri kỷ rải khắp thiên hạ.
Bạch Nhạn đã hiểu.
Khang Kiếm mở cửa xe chui vào, Lục Địch Phi còn cố tình chạy đến tạm biệt Bạch Nhạn, liếc mắt đưa tình với cô, không thèm kiêng nể gì Khang Kiếm.
Bạch Nhạn khẽ mím môi cười, kéo kính lên.
- Sếp Khang, anh về thẳng nhà khách Thành ủy ạ?
- Đưa Bạch Nhạn về trước đã.
Trên đường về, hai người không nói gì. Xe dừng trước cửa chung cư của Bạch Nhạn, cô xuống xe, quay người định tạm biệt Khang Kiếm, nhưng anh lại theo cô xuống xe, đi thẳng lên lầu.
Giản Đơn rất biết ý, cũng không hỏi bao giờ tới đón, tự mình đánh xe đi.
Trước đây, cái gọi là hẹn hò ăn cơm giữa hai người dài nhất không quá hai tiếng, chuyến đi đảo Giang Tâm hai ngày một đêm này tính ra đã hơn hai mươi giờ đồng hồ, vượt kỷ lục quá xa, Bạch Nhạn không chịu nổi. Thanh thiên bạch nhật, sếp Khang không đi cống hiến cho tổ quốc, ở đây kề vai áp má, thật sự có lỗi với những đồng thuế mà quần chúng nhân dân đã cực khổ đóng góp.
Cửa vừa mở, Bạch Nhạn đang định niềm nở mời sếp Khang vào uống chút nước, vừa quay người, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Khang Kiếm trầm lại, đi thẳng vào phòng, dang tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu khóa chặt miệng cô, còn nhân lúc cô đang sửng sốt, anh đã mút lấy đầu lưỡi đang hoảng hốt của cô.
- Khang…
Chữ “sếp” cứ thế bị hơi thở nóng như lửa của anh nuốt trọn, cô chới với giơ hai tay lên rồi lại bất lực hạ xuống, cảm thấy người mình run lên, đầu óc trống rỗng, một ngọn lửa lạ lùng từ dưới chân dâng lên, điên cuồng lan khắp tứ chi. Cô đứng không vững, đành phải dựa vào trong lòng anh, bất lực nhắm mắt lại, nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, Khang Kiếm mới buông đôi môi nóng bỏng của cô ra, khẽ dịch người cô về phía sau.
Cô mơ màng nhìn anh, anh cũng chẳng khá hơn cô là mấy, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp; lồng ngực phập phồng.
- Bạch Nhạn, em… đã yêu anh chưa? - Giọng anh run rẩy.
Cô nuốt nước bọt:
- Nếu em nói không thì có phải là không biết điều không?
Khang Kiếm khẽ nheo mắt, đột nhiên ôm chặt eo cô, khiến hai người dính vào nhau đến mức không thể chặt hơn:
- Ngày hôm qua, lúc lên đảo, anh nói với bọn họ anh đưa vợ chưa cưới tới.
- Sếp Khang, anh đây là đang bức hôn, em còn chưa đồng ý đâu.
Bạch Nhạn không biết rằng giọng điệu cô lúc này nũng nịu biết bao.
- Em không đồng ý sao?
Khang Kiếm bỗng nhấc tay lên, ném cô lên giường như ném chú gà con, cả người anh đè lên người cô.
Bạch Nhạn hoảng hồn:
- Sếp… Khang, anh… định làm gì?
- Đem gạo nấu thành cơm.
Khang Kiếm trả lời rất nghiêm túc.
Không phải chứ! Bạch Nhạn chớp mắt, giãy giụa:
- Anh… đừng có làm càn, chúng ta… từ từ nói chuyện!
- Bây giờ anh rất nghiêm túc.
Khang Kiếm rất có trình tự hôn lên mắt cô, cổ cô, hôn rất lâu ở tai cô, Bạch Nhạn thấy buồn quá, liền phì cười, cả người mềm nhũn, vội xin tha mạng:
- Được rồi, mình ngồi dậy nói chuyện cho tử tế.
Khang Kiếm lại chẳng nghe lời cô, ngón tay thon dài thuần thục luồn vào bên dưới chiếc áo khóa, nhích dần lên phía trên, dừng lại ngay trước ngực cô, cả hai người đều run lên như bị điện giật.
Căn phòng bỗng chốc yên ắng, bầu không khí nồng nàn lan tỏa khắp nơi.
- Bạch… Nhạn… Em có yêu anh không? - Ánh mắt Khang Kiếm mơ màng.
Bạch Nhạn há miệng nhưng không phát ra tiếng, chỉ cảm thấy người nóng như đang bốc hơi.
- Chúng mình xác định mối quan hệ chính thức, được không em?
- Em…
Điện thoại bỗng reo vang, Bạch Nhạn như được đặc xá: - Em đi nghe điện thoại.
Cô vội vàng thoát ra khỏi vòng tay Khang Kiếm, chạy đến nhấc máy.
- Mẹ? - Cô vỗ đầu, quên mất hàng tháng, cứ đến ngày chủ nhật cuối cùng, bà Bạch Mộ Mai sẽ từ huyện Vân lên thăm cô. - Mẹ đang ở đâu?
Bà Bạch Mộ Mai không thích đến căn hộ của cô, bà luôn ở khách sạn, sau đó hai mẹ con hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
- Quán cà phê Đảo Hiệp Sĩ? Vâng, con sẽ tới ngay.
Bạch Nhạn cúp máy, quay đầu sang, ánh mắt Khang Kiếm thăm thẳm nhìn cô.
- Xin lỗi, mẹ em đến, em phải đi…
- Anh đi cùng em.
- Hả?
- Anh cũng nên gặp người nhà em.
Khang Kiếm tiến lên phía trước, giúp cô vuốt phẳng chiếc áo vừa bị làm cho nhăn nhúm.
- Sếp Khang, làm việc gì cũng phải cân nhắc cho kỹ, anh thật sự… yêu em sao?
Cô nhếch mép, hơi muốn cười. Nói chuyện tình yêu với Khang Kiếm cứ như đang trích dẫn lời của Mao Chủ tịch ấy, kỳ cục chết đi được.
- Đương nhiên, từ khi nghe thấy tên… từ khi nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đã rất xác định. - Khang Kiếm gật đầu - Anh sợ em nghi ngờ tấm lòng của anh, vì thế mới vội vàng kéo em vào cuộc sống của anh.
- Vậy được! - Bạch Nhạn trầm ngâm một lát, dịu dàng nhắm mắt lại, ôm lấy anh - Em đưa anh đi gặp mẹ em.
Hai người bắt xe đi.
Bà Bạch Mộ Mai đã tới, ngồi ở góc trong cùng sát cửa sổ trên tầng hai, tóc búi sau gáy, mặc một chiếc áo len thụng màu xanh đậm. Trời se lạnh, gương mặt bà trắng ngần, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như một bức tranh sơn dầu sinh động, tiếng dương cầm trong quán cà phê dường như vang lên chỉ để làm nền cho bà.
Khang Kiếm hỏi Bạch Nhạn hai lần:
- Bà ấy là mẹ em?
Bạn bè của Bạch Nhạn không mấy ai đã gặp bà Bạch Mộ Mai.
Trước kia, bà Bạch Mộ Mai cùng đoàn kịch đi lưu diễn khắp nơi, rất ít khi ở nhà. Họp phụ huynh toàn là Bạch Nhạn tự đi, giáo viên đều là người bản xứ, lâu dần thành quen, liếc nhìn cô bé con ngồi giữa một đám người lớn rồi cho qua. Sau này, đoàn kịch không khởi sắc lắm, chẳng ai chịu đi xem kịch nữa. Bà Bạch Mộ Mai và bạn bè hợp tác mở một công ty tổ chức sự kiện, càng bận tới mức không thấy bóng dáng đâu. Bây giờ không hiểu sao lại bỗng quay về với ngày xưa, chỗ nào cũng nói đến truyền thông, bà Bạch Mộ Mai cũng theo đó mà trở về với sân khấu.
Bà Bạch Mộ Mai đứng trên sân khấu, trang sức lúc lắc đầy đầu, dưới ánh đèn rực rỡ lóa mắt, hàng chục chiếc đai váy thêu hoa lúc liu rủ ngoài tà váy hoa, mỗi bước đi, khuyên tai vòng xuyến kêu leng keng, thướt tha như liễu rủ. Bà ở sau hoa viên yêu đương, nũng nịu giận hờn với chàng thư sinh. Lúc nhỏ, Bạch Nhạn không hiểu ca từ, nhưng giọng ca réo rắt của bà Bạch Mộ Mai nghe rất tha thiết. Bạch Nhạn vô cùng xấu hổ, chỉ sợ người ta biết mình là con gái bà Bạch Mộ Mai, nhưng cả thế giới lại như biết rõ cô là con gái của bà, chỉ trỏ xì xào sau lưng cô.
Vẻ mặt và câu hỏi của những người bạn Bạch Nhạn có may mắn gặp được bà Bạch Mộ Mai đều hết sức giống nhau: mắt trợn muốn lòi cả con ngươi, miệng há hốc, không thể tin được hỏi: Đây là mẹ cậu sao?
Bà Bạch Mộ Mai không giống mẹ, mà giống như chị gái Bạch Nhạn, còn là một người chị được ông trời cưng chiều hết mực.
Khi học trường y tá, mẹ của bọn Liễu Tinh đều từng đến trường học, chỉ có bà Bạch Mộ Mai chưa từng xuất hiện. Có lúc Liễu Tinh và các bạn khác tò mò hỏi Bạch Nhạn: Mẹ cậu là người như thế nào?
- Người đẹp! Bạch Nhạn nghĩ một lúc, nói.
Bà Bạch Mộ Mai là đại mĩ nhân mười phân vẹn mười, mọi hành động cử chỉ, dù cau mày hay tươi cười đều vô cùng tuyệt mĩ, nghiêng nước nghiêng thành. Dù đi tới đâu, dù không trang điểm, bà vẫn luôn là trung tâm của mọi ánh nhìn.
- Vâng, mẹ em.
Sếp Khang hỏi như vậy, chứng tỏ anh cũng chỉ là một người bình thường, Bạch Nhạn cười khẽ.
Ba người uống cà phê trước, bữa tối gọi suất cơm văn phòng. Trái với dự đoán của Bạch Nhạn, bữa cơm diễn ra rất sôi nổi. Bà Bạch Mộ Mai không nói nhiều, nhưng luôn có thể gợi chuyện cho Khang Kiếm nói. Một việc nữa mà Bạch Nhạn cũng không ngờ tới là, khác với thái độ nghiêm nghị, thâm trầm hàng ngày, Khang Kiếm tươi cười hồ hởi, không ngừng pha trò, vô cùng hài hước.
Bạch Nhạn đã từng đưa bạn cùng lớp về nhà vài lần, đúng lúc bà Bạch Mộ Mai ở nhà, bà thường coi như chẳng nhìn thấy ai, cáu kỉnh sai bảo Bạch Nhạn tới lui.
- Đồ không có tiền đồ, rồi cũng nồi nào úp vung nấy mà thôi.
Bà Bạch Mộ Mai hạ thấp giọng nói yểu điệu của mình, phát ra tiếng xì xì như con rắn.
Bạch Nhạn không thèm ngước mắt, vẻ mặt bình thản, coi như không nghe thấy gì.
Nhưng bà Bạch Mộ Mai đối với Khang Kiếm lại cực kỳ kiên nhẫn, cực kỳ khâm phục. Dù Khang Kiếm nói gì bà cũng cười. Nụ cười này, giống như nụ hoa hàm tiếu, đầu tiên là chúm chím e ấp, rồi sau đó không kìm chế được, bừng lên như nắng xuân rực rỡ. Không phải là nụ cười ngây ngô của thiếu nữ vô tri, mà là nụ cười thấu hiểu sâu sắc, hàm ý xa xôi. Ngồi trước mặt bà, người không hài hước cũng trở nên hài hước, không sâu sắc cũng trở nên sâu sắc, không phải rượu khiến người say mà người tự say.
Dường như Khang Kiếm không biết thưởng thức vẻ đẹp trước mặt, lúc nói chuyện cứ vô tình hữu ý nắm tay Bạch Nhạn, ánh mắt luôn nhìn thẳng cô, trong mắt người khác, đây chính là tình cảm dịu dàng nồng thắm không thể phai nhạt.
- Thưa cô, tháng sau cháu muốn đính hôn với Bạch Nhạn trước, có được không ạ?
Cuối cùng Khang Kiếm cũng đề cập đến chủ đề chính của buổi tối hôm nay.
Nét cười trên môi bà Bạch Mộ Mai thoáng nhạt đi, nhướn khóe mắt nhìn Bạch Nhạn:
- Con gái lớn rồi, chuyện này cô không làm chủ thay nó được, đừng hỏi cô, hai đứa tự quyết định đi.
Giọng nói mềm mại, ủ rũ, phảng phất chút phiền muộn.
Bàn tay Bạch Nhạn đặt trên đầu gối nhợt hơn.
Khang Kiếm đứng dậy:
- Bạch Nhạn, em nói chuyện với cô thêm một lát nhé, anh về trước.
Anh lịch sự gật đầu chào.
Bà Bạch Mộ Mai bình thản đáp lại, ánh mắt sâu xa như dán chặt lên lưng Khang Kiếm. Bạch Nhạn tiễn Khang Kiếm ra cửa rồi quay lại với mẹ.
Nụ cười trên môi bà Bạch Mộ Mai đã hoàn toàn biến mất, bà nhấp từng ngụm trà hoa hồng dưỡng da, không nói một lời.
Bạch Nhạn cầm tách trà của mình lên nghịch trong tay. Bạch Nhạn lúc này và dáng vẻ đáng yêu tinh nghịch thường ngày hoàn toàn là hai người xa lạ.
- Con quen nó lúc nào? - Bà Bạch Mộ Mai nhướn mắt, mở miệng hỏi.
- Ba tháng trước.
- Con cũng kín kẽ thật, tại sao hai lần trước gặp mẹ không nói câu nào?
- Khi đó bọn con chưa thân lắm, không cần thiết phải nói.
Bạch Nhạn đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm, cảm thấy vị trà hoa không dễ chịu lắm, bèn đưa ra xa.
- Khang Kiếm không phải là đối tượng để kết hôn. - Hàng lông mày thanh tú của bà Bạch Mộ Mai khẽ nhíu lại. - Trông nó có vẻ lịch thiệp chu đáo, nhưng bản chất lại hết sức lạnh lùng vô tình, hơn nữa… con cũng không xứng với nó.
Bạch Nhạn cười:
- Vậy ai xứng với con?
Bà Bạch Mộ Mai tao nhã vắt chéo hai chân:
- Mẹ không biết, dù sao con với nó không hợp.
- Mẹ, có phải mẹ đang ganh tị với con không? - Bạch Nhạn từ tốn hỏi.
- Bạch Nhạn, chú ý lời nói, mẹ là mẹ mày đấy. - Bà Bạch Mộ Mai gằn giọng - Mẹ muốn tốt cho mày mới nói vậy. Mày và nó không thể hạnh phúc đâu, đừng có nằm mơ.
Bạch Nhạn quay mặt sang một bên, nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ:
- Không nằm mơ sao có thể tiến về phía trước? Mẹ cũng biết mẹ là mẹ con, vậy mẹ có biết việc gặp được người con thích mà lại có thể chấp nhận toàn bộ con người con, dám lấy con khó đến mức nào không? Không phải vì anh ấy là trợ lý thị trưởng gì đó mà con chấp nhận anh ấy, mà là vì anh ấy biết tất cả về con nhưng vẫn muốn ở bên con, anh ấy có thể gánh vác, có thể tin cậy, con… sẽ không gặp được người thứ hai như anh ấy, con thật sự muốn lấy chồng rồi, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
Bà Bạch Mộ Mai lạ lẫm nhìn cô.
Bạch Nhạn nói tiếp:
- Mẹ rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, mẹ là mẹ của con, con không bình luận gì. Nhưng con cũng muốn được sống những ngày tháng mà con mong muốn, xin mẹ đừng nói gì nữa.
- Bạch Nhạn, con tưởng kết hôn rồi thì được bảo vệ sao? Con nhầm rồi, kết hôn chỉ là một hình thức, rất mong manh, không chịu được sự lôi kéo từ bên ngoài, chỉ một chút là tan vỡ. Trong khi vì cái hình thức này mà con lại phong tỏa chính mình, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
- Cứ vật vờ với những người đàn ông khác nhau như mẹ thì vui vẻ sao? Đó là mẹ, không phải là con, con và mẹ là hai mẫu người khác nhau, con muốn sống có tự trọng hơn mẹ.
Bà Bạch Mộ Mai vung tay cho Bạch Nhạn một cái tát.
m thanh khô khốc thu hút những vị khách khác thi nhau nhìn về phía họ.
Bạch Nhạn sững người một lúc, quay mặt sang hướng kia:
- Vẫn còn má bên này.
- Cho mày một bài học cũng là việc nên làm. - Bà Bạch Mộ Mai quả thật không hề khách khí, vung tay tát thêm một cái nữa - Mày tưởng mày mạnh mẽ hơn tao được bao nhiêu? Cho bột mày cũng chẳng gột nên hồ. Mày về lấy gương mà ngắm kỹ lại xem, tự lượng lại sức mình đi, Khang Kiếm có khả năng yêu mày không? Mày có cái gì, học vấn cao? Nhan sắc? Một đứa y tá bé mọn chuyên hầu hạ người khác muốn trèo cao để người ta cười nhạo. Đừng có nói với tao về tình yêu vĩ đại, trên đời này không có thứ đó đâu, mày cũng sẽ chẳng gặp được. Cho dù Khang Kiếm lấy mày, đó cũng không phải là tình yêu.
- Vậy là cái gì?
Bà Bạch Mộ Mai cười lạnh:
- Sự mới lạ nhất thời thôi! Đầu óc đàn ông u mê, nhưng chỉ là nhất thời, không phải là cả đời. Kết hôn, ly hôn, hay lắm sao? Tao có thể xem tướng cho mày, nếu mày cứ ngoan cố muốn kết hôn, cuộc hôn nhân này sẽ không trụ được quá sáu tháng.
- Nếu trụ được thì sao?
Bạch Nhạn bưng mặt, hỏi rõ từng chữ.
- Tao gọi mày là mẹ!
- Vâng. - Bạch Nhạn nhếch môi nở một nụ cười thần bí - Vậy chúng ta cứ chờ xem! - Nhưng mà, mẹ ạ, con có thể kết hôn, là đã hạnh phúc hơn mẹ rồi, ít nhất còn có người chịu lấy con. Còn mẹ?
Đôi môi, ngón tay, toàn thân bà Bạch Mộ Mai đều run lên:
- Bạch Nhạn, mày nhớ kĩ những gì mày nói hôm nay, sau này đừng có rớt giọt nước mắt nào trước mặt tao.
Bạch Nhạn hờn dỗi cong môi, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ, mẹ đã nhìn thấy con khóc chưa? Con là con vi khuẩn ngoan cố, bách độc bất xâm, kháng thuốc cực mạnh.
- Bạch Nhạn, mày nói nhiều quá rồi đấy.
Bà Bạch Mộ Mai nhắm mắt lại, cầm túi xách tao nhã đi xuống lầu.
Tiệm cà phê ánh đèn mờ ảo, ngọn nến thả trên bàn lập lòe sáng. Bạch Nhạn ngồi thu lu trên sofa, ở một góc không ai nhìn thấy được, nước mắt bỗng tràn mi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...