Chương 13: Đêm vắng sao
Trên xe có tất cả năm người.
Tài xế và ông Nghiêm Lệ ngồi đằng trước, Khang Kiếm ngồi phía sau, hai bên là hai người đàn ông đẹp trai mặt mày lạnh tanh. Có thể vì sợ anh nghĩ quẩn nên suốt quãng đường, mắt hai người đàn ông đó cứ dán chặt vào Khang Kiếm.
Khang Kiếm lại bình tĩnh đến kỳ lạ, như thể đang đi công tác, nhàn nhã quan sát cảnh vật vụt qua ngoài cửa sổ để cho mau qua quãng đường dài lê thê, bức bối.
Khi nhìn thấy hai chữ Dư Châu trên biển chỉ đường, anh biết xe đã ra khỏi địa phận Tân Giang. Nếu là án của Ủy ban Kỷ luật sở tại, địa điểm song quy sẽ ở chính địa phương. Nếu là Viện Kiểm sát nhúng tay vào, thông thường sẽ song quy tại nơi khác để tránh cho công tác điều tra bị ảnh hưởng bởi tình cảm. Mà Viện Kiểm sát đã ra tay, tức là chứng cứ đã xác thực, lệnh bắt sẽ rất nhanh chóng được đưa xuống.
Khang Kiếm chớp mắt, dịch người về phía sau, hai tay đặt trên đầu gối.
Hiện tại, càng ngày anh càng cách xa Bạch Nhạn hơn.
Đôi khi anh đã thầm nghĩ, nếu biết Hoa Hưng sẽ gây họa thì anh có tiếp tục đến làm phiền Bạch Nhạn nữa không? Câu hỏi này đã không được thành lập, về danh nghĩa, anh và cô đã từng là vợ chồng, trên thực tế cũng đã từng là vợ chồng. Có thể nói, mười mấy ngày qua là những ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất của anh từ trước tới giờ. Nghĩ lại thật muốn bật cười, lúc đầu khi mới gặp Bạch Nhạn, anh tưởng mình sẽ đứng từ trên cao quan sát cô, trở thành vị thần thao túng vận mệnh của cô. Không ngờ, thực tế lại giáng cho anh một cái bạt tai nảy lửa. Anh phải cảm ơn cái bạt tai này, khiến anh thấy được sự xấu xa của bản thân, cũng thấy rõ được trái tim mình.
Chỉ có điều, thực sự cảm thấy rất có lỗi với Bạch Nhạn.
Ngồi trên chiếc xe này, anh từ trên chín tầng mây ngã nhào xuống đáy vực, lại là vì một người phụ nữ khác. Nhớ lại khi đó anh thật sự quá sốt ruột, muốn khẩn cấp đoạn tuyệt quan hệ với Y Đồng Đồng. Biết rõ nhược điểm của cô ta, muốn cắt đứt đến cùng nên anh mới nhờ Hoa Hưng giúp đỡ.
Anh tưởng Hoa Hưng an toàn và nghĩa khí. Mấy năm nay anh đã giúp ông ta rất nhiều, cũng đem lại cho tập đoàn Hoa Hưng rất nhiều ưu đãi. Có lần uống say, Hoa Hưng lè nhè nói với anh: "Sếp Khang, anh liêm khiết như vậy cho ai nhìn? Trong thành phố này, từ quan nhỏ hơn đến quan to hơn anh, ai chẳng xòe tay ra với tôi. Ngày lễ ngày Tết, phong bì tôi gửi đi chẳng ai trả lại, sao anh lại chẳng hiểu sự đời như thế?”. Nghe xong anh chỉ cười, nói bây giờ tôi vẫn chưa lập gia đình nên không thiếu tiền tiêu, một người no thì cả nhà không sợ đói. Nếu sau này có việc gì cần kíp, tôi sẽ tới tìm ông. Hoa Hưng gật đầu như bổ củi.
Khang Kiếm từ từ nhắm mắt lại, đã tới nước này, không nói hối hận, cũng không trách Hoa Hưng. Ông ta tuổi tác đã cao, ăn sung mặc sướng đã quen, đã sớm mất đi nhuệ khí tuổi trẻ, lần này bị bắt không thể chịu đựng nổi. Nếu anh đoán không nhầm, khi thẩm tra Hoa Hưng, tất nhiên họ sẽ trực tiếp hỏi về quan hệ giữa anh và ông ta, nếu không, sao lại chỉ có một mình anh bị song quy? Những chuyện khác, người khác chắc chắn không để cho Hoa Hưng nói ra.
Cho nên mới nói, đây là một cái bẫy được dàn dựng quá tinh vi, phía trên rải đầy lá rụng và đất cát, chỉ đợi anh bước tới. Mọi việc đều đã đâu vào đấy, chỉ còn thiếu một trận gió đông. Việc Hoa Hưng để công nhân của mình rút dao chém công nhân đến từ nông thôn, chính là trận gió đông ấy.
Vòng qua hết lần này đến lần khác, lần này cuối cùng anh đã sập bẫy.
Quan trường như chiến trường, thắng làm vua, thua làm giặc, không có gì phải than vãn cả, chấp nhận số phận đi!
Nhưng lòng không phải không buồn bã.
Không phải vì điều gì khác, dù bị quả báo thế nào cũng là hậu quả do những hành vi sai trái của anh gây ra, bụng làm dạ chịu. Tại sao còn phải khiến Bạch Nhạn vì anh mà liên lụy?
Khang Kiếm thở sâu, lòng rối bời vì hổ thẹn, áy náy và tiếc nuối, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm áp.
Giờ đây, anh đã mất đi tự do, mất đi sự nghiệp, nhưng trong lòng anh có Bạch Nhạn, cuộc sống của anh không phải chỉ toàn tro tàn.
Chiếc xe bỗng chòng chành. Khang Kiếm mở mắt ra thì thấy chiếc xe đã ra khỏi đường cao tốc và đang đi vào một con đường cấp huyện, chạy một lát rồi tiến vào một trường đào tạo cán bộ nông thôn do Sở Nông nghiệp thành lập.
Tháng Chạp mùa đông, sân trường vắng lặng, cỏ cây đóng băng thành một màu trắng xóa. Ngước mắt nhìn lên, trước một tòa nhà có vẻ như là nhà ăn có hai ba người đang đứng nhìn ngó sang bên này, nhưng không dám lại gần.
- Trợ lý Khang, đi bên này.
Một người đàn ông túm lấy cánh tay Khang Kiếm rồi chỉ vào một tòa nhà ba tầng.
Khang Kiếm ngước mắt lên nhìn, mỗi ô cửa sổ của tòa nhà ba tầng đều có hàng rào sắt chặn kín những tia sáng bên ngoài. Anh được đưa tới một căn phòng ở tầng ba, bên trong trống không, chỉ có một cái bàn, hai cái ghế.
Đây chính là phòng thẩm tra song quy trong truyền thuyết, cũng là chốn ngục tù không được gọi tên.
Khang Kiếm bình tình đưa mắt nhìn quanh rồi đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ông Nghiêm Lệ vẫy tay bảo những người khác ra ngoài rồi bước về phía Khang Kiếm, vỗ lên vai anh:
- Kiếm Kiếm, đừng trách chú Nghiêm, lần này là án của Tỉnh ủy giao, chú cũng bất lực, đành phải cố gắng tham gia để giảm bớt khổ sở cho cháu. Nhưng người phụ trách trực tiếp là cán bộ bên Viện Kiểm sát Dư Châu.
Khang Kiếm ngoảnh lại cười:
- Không sao ạ, chú Nghiêm, chú cứ làm theo quy định. Chuyện lần trước, cháu cảm ơn chú.
Ông Nghiêm Lệ thở dài:
- Ừ, Kiếm Kiếm, khi còn làm thư ký cho bố cháu, chú thấy cháu rất thận trọng, sao lại dây dưa với loại con buôn như Hoa Hưng chứ!
- Nhân vô thập toàn. - Khang Kiếm nhún vai.
Thời kỳ đầu mới công tác, ông Nghiêm Lệ được điều đến Ban tuyên truyền huyện Vân. Khi làm chủ tịch huyện, ông Khang Vân Lâm yêu cầu ông Nghiêm Lệ làm thư ký cho mình. Sau khi quay về tỉnh, ông cũng đưa ông Nghiêm Lệ về tiếp tục làm thư ký cho ông. Sau này làm bí thư Sở Tư pháp, ông Khang Vân Lâm bèn điều ông Nghiêm Lệ tới công tác tại Ủy ban Kỷ luật. Ông Nghiêm Lệ bản tính chính trực, làm việc nghiêm túc nên không được ủng hộ trên quan trường. Nếu không có ông Khang Vân Lâm hỗ trợ, có lẽ đến giờ ông vẫn chỉ là một viên chức quèn. Bây giờ, tốt xấu gì ông cũng đã là lãnh đạo cấp sở, chuyên phụ trách điều tra các vụ nhận hối lộ của quan chức.
Với ông Nghiêm Lệ, ông Khang Vân Lâm cũng coi như là có ơn tri ngộ. Chuyện trong gia đình ông, có lẽ ông Nghiêm Lệ là người ngoài duy nhất biết hết sự tình.
- Chú đã cho người thông báo với bố mẹ cháu, để họ nhờ các bác cháu hoặc một số mối quan hệ cũ tìm cách giúp.
Khang Kiếm lắc đầu cười nhẹ, chuyện này Viện Kiểm sát đã ra mặt, chứng tỏ trong tay họ đã có một số bằng chứng. Quyền tạm giữ chỉ có 24 tiếng. Qua 24 tiếng mà không ra ngoài, có lẽ anh sẽ chính thức bị bắt giam. 24 tiếng - một ngày một đêm, các bác ở tận Bắc Kinh xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần, ông Khang Vân Lâm giờ đã về hưu, những mối quan hệ cũ lại còn chẳng mau mau tránh cho xa, ai còn nể mặt ông nữa, chẳng có ai muốn đùa giỡn với pháp luật cả.
- Phấn chấn lên. - Ông Nghiêm Lệ mệt mỏi cụp mắt xuống rồi đi ra ngoài.
Trời dần tối, căn phòng trống trải lạnh như một hầm băng, Khang Kiếm ngồi lặng lẽ trên ghế.
Cửa mở ra, một người đàn ông bê một bát cơm bước vào. Không có nước, không có rau, chỉ có một bát cơm trắng. Khang Kiếm nhận lấy, cầm đũa từ tốn ăn, như thể đang ở trong một nhà hàng nào đó.
Người đàn ông ngỡ ngàng nhìn anh. Thông thường, các quan chức bị song quy hoặc gào thét như điên, đòi sống đòi chết, hoặc ánh mắt đờ đẫn, không nói lời nào. Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một phạm nhân tỏ vẻ như không có chuyện gì như Khang Kiếm.
Khang Kiếm không dám ăn nhiều vì sợ lát nữa khát không chịu nổi, miễn sao bụng không đói là được. Anh quen thuộc với quy trình này, những người này sẽ không đánh đập hay chửi mắng anh, họ chỉ hủy hoại ý chí và tinh thần của anh, ép anh phải khai ra tất cả.
Ăn cơm xong, khoảng bảy giờ hơn có hai người đàn ông bước vào, ông cao hơn họ Lưu, người thấp hơn họ Chung.
Ông Lưu, kiểm sát viên của Viện Kiểm sát, phụ trách tra hỏi, người họ Chung ghi chép.
- Khang Kiếm, có người tố cáo khi phụ trách mảng xây dựng ở thành phố Tân Giang, anh đã có hành vi nhận hối lộ. Bây giờ chúng tôi cho anh một cơ hội, thành thật thì sẽ được khoan hồng. - Ông Lưu nói.
Khang Kiếm nhìn thẳng vào ông ta:
- Nếu đã có người tố cáo, các ông có đầy đủ chứng cớ thì cứ trực tiếp kết án là được.
Ông Lưu nhướn đôi mày rậm:
- Anh tưởng chúng tôi đang dọa anh hả? Được, tôi hỏi anh, anh có quen Hoa Hưng không?
Khang Kiếm gật đầu:
- Quen, ông ta là một doanh nhân ưu tú của Tân Giang.
Ông Lưu hừ mũi khinh miệt:
- Ông ta đã khai ra, tháng Năm năm ngoái, ông ta đã chuyển nhượng cho anh một chiếc xe thể thao trị giá 50 vạn tệ với giá chỉ ba vạn tệ, đồng thời còn tặng cho anh một căn hộ độc thân cao cấp với đầy đủ trang thiết bị ở trung tâm thành phố, giá thị trường lên đến một triệu tệ. Có chuyện này không?
Khang Kiếm mím môi, anh còn nhớ khi đó anh đã nói với Hoa Hưng rằng căn hộ đó chỉ cho Y Đồng Đồng được quyền sử dụng chứ không có quyền sở hữu. Một khi Y Đồng Đồng rời khỏi Tân Giang, căn hộ đó vẫn sẽ trả lại cho Hoa Hưng, còn chiếc xe, thực ra là mua rẻ.
- Sao không nói gì? - Ông Lưu cau mày - Anh đừng nói với tôi rằng anh không phải là chủ nhân của chiếc xe và căn hộ đó.
Ông ta rút mấy tờ giấy từ chiếc túi xách mang theo bên mình ra:
- Chúng tôi đã điều tra, đây là khẩu cung của Hoa Hưng, còn đây... - Ông ta đứng thẳng dậy, nhếch mép mỉa mai - Là chữ ký xác nhận của chủ hộ - Y Đồng Đồng.
Khang Kiếm sững sờ.
- Y Đồng Đồng, giáo viên mỹ thuật trường trung học Tân Giang, bạn gái cũ của anh. Vì muốn đá cô ta để kết hôn với người phụ nữ khác, anh đã dùng chiếc xe và căn hộ làm quà chia tay để đạt được mục đích. Đây là chứng minh nhân dân của chủ xe, đây là bản sao giấy chứng nhận quyền sở hữu của căn hộ, tất cả đều đứng tên Y Đồng Đồng.
Khang Kiếm nhìn ba chữ “Y Đồng Đồng”trên giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, bóng đen u ám như một quả núi đè lên người anh. Hoa Hưng không biết anh muốn chia tay với Y Đồng Đồng, chắc chắn ông ta tưởng nhầm rằng anh muốn vỗ về Y Đồng Đồng nên mới tự ý chủ động giúp anh tăng giá trị món quà lên.
- Sao? Chúng tôi không bóp méo hình tượng sáng chói của anh chứ? - Ông Lưu lấy tờ giấy về, nhắm mắt lại rồi nói tiếp - Đây chỉ là một phần thôi, tháng Chín năm nay, Hoa Hưng còn biếu anh hai triệu tệ tiền mặt nữa.
- Hai triệu tệ? - Khang Kiếm sửng sốt.
- Anh Khang, đừng có tỏ vẻ vô tội. Thực ra anh rất thông minh, khi nhận hối lộ, anh không hề ra mặt, lúc thì là người tình, lúc thì là vợ cũ. Chúng tôi đặt nghi vấn nghiêm trọng về việc anh đang tẩu tán tài sản trá hình.
- Ông nói hai triệu tệ này đưa cho vợ cũ của tôi? - Khang Kiếm rối mù.
Ông Lưu gật đầu:
- Ngày 24 tháng 9, Bạch Nhạn - vợ cũ của anh đã nhận hai triệu nhân dân tệ tại văn phòng của Hoa Hưng, ông ta còn sai thư ký đưa cô ta đến ngân hàng.
***
Bạch Nhạn biết được tin Khang Kiếm bị đưa đi là sau ca mổ buổi trưa.
Một thanh niên đi xe máy đâm vào một chiếc ôtô Ford, lúc đưa tới bệnh viện, cả người cậu thanh niên như tắm trong máu. Ca mổ này kéo dài bốn tiếng đồng hồ, lúc đi ra đã là hai giờ, bụng Bạch Nhạn lép kẹp, nôn nao, dạ dày đau quặn.
Rửa tay xong, cô cởi mũ y tá rồi định đi uống một tách trà nóng cho ấm bụng. Vừa ra khỏi phòng mổ đã nhìn thấy Giản Đơn và Liễu Tinh đứng bên ngoài. Vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt họ khiến tim cô chùng xuống.
Giản Đơn đã đến được một lúc, nghe nói Bạch Nhạn đang tham gia ca mổ, anh bèn quay đi tìm Liễu Tinh. Khi gặp nhau, họ đều hơi mất tự nhiên. Giản Đơn nhanh chóng đè nén sự thất vọng trong lòng xuống rồi kéo Liễu Tinh sang một bên.
Nghe anh kể xong, Liễu Tinh hoảng lên, sếp Khang thật sự nhận hối lộ ư? Anh ấy có phải vào tù không? Nếu vào tù thì phải bao lâu sau mới được ra?
Giản Đơn lập tức trừng mắt nhìn cô, không được nói lung tung, mọi việc còn chưa điều tra sáng tỏ, bây giờ điều quan trọng là phải an ủi Bạch Nhạn, rồi còn phải tìm người nghĩ cách.
Liễu Tinh cuống quít gật đầu, trong lòng xót xa thay cho Bạch Nhạn, hai người họ mới quay lại với nhau chưa được bao lâu thì đã phải chịu cú sốc này.
- Xảy ra chuyện gì thế? - Bạch Nhạn mỉm cười hỏi Giản Đơn rồi dẫn họ tới phòng hồ sơ, ở đó không có ai, nói chuyện tiện hơn.
- Em nói đi. - Nhìn gương mặt mệt mỏi của Bạch Nhạn, trong lòng không nỡ, Giản Đơn bèn đẩy Liễu Tinh một cái.
Liễu Tinh lắc đầu:
- Anh biết nhiều, anh nói đi.
Cô đi tới, ôm chặt lấy Bạch Nhạn:
- Nhạn, cậu phải kiên cường nhé.
Bạch Nhạn cười:
- Làm gì thế này! Giản Đơn, có phải chức thị trưởng của sếp Khang bị người khác cướp mất rồi không?
Giản Đơn cúi gằm đầu:
- Không phải là bị cướp, mà sếp Khang xảy ra chuyện rồi.
Anh đem mọi chuyện lúc sáng kể lại tỉ mỉ.
Bạch Nhạn bê tách trà lên, nhấp từng ngụm nhỏ, rất lặng lẽ.
- Cụ thể là những chuyện gì, không ai rõ sao? - Bạch Nhạn hỏi.
- Trước khi chưa có lệnh bắt chính thức thì không ai biết được. - Giản Đơn trả lời.
- Có thể tìm người nghe ngóng không?
- Tối nay bí thư Khang và Giám đốc Lý tới Tân Giang, tới lúc đó chúng ta sẽ xem tình hình của họ thế nào.
- Nếu thật sự nhận hối lộ thì phạt tù bao nhiêu năm?
- Nhận hối lộ năm nghìn tệ đã được coi là phạm tội. Tiền nhận hối lộ phải hoàn trả lại, nếu con số đó là 500.000 tệ thì ít nhất phải mười năm. Bạch Nhạn, em đừng nghĩ quẩn, sếp Khang sẽ không có chuyện gì đâu. Lần này là do có người ganh tị với việc anh ấy trúng cử nên vu oan cho anh ấy thôi. - Giản Đơn ra sức an ủi Bạch Nhạn.
- Liễu Tinh, đi mua bánh mì hộ mình, mình đói phát điên lên rồi. - Bạch Nhạn quay sang nói với Liễu Tinh.
Liễu Tinh gật đầu rồi đi ra ngoài.
- Anh Giản, có phải bây giờ chức thị trưởng xây dựng sẽ rơi vào tay Lục Địch Phi không? - Bạch Nhạn cố ý bảo Liễu Tinh đi là vì có một số chuyện, cô sợ Liễu Tinh biết được sẽ càng thêm lo lắng.
- Có lẽ vậy. Công việc của sếp Khang, bí thư Lục đã tiếp quản rồi. - Giản Đơn thở dài than vãn - Giậu đổ bìm leo, bây giờ trong Ủy ban ai nấy đều dè bỉu sếp Khang, còn Lục Địch Phi đi tới đâu cũng có người theo đuôi nịnh bợ, buổi tối có người mở tiệc chúc mừng anh ta ở khách sạn, anh... còn phải tham gia nữa.
- Đi đi, vì miếng cơm manh áo, chịu ấm ức một chút có đáng là gì. À, bố mẹ của sếp Khang đến rồi sẽ ở đâu?
- Ngoài khách sạn ra thì còn ở đâu được! Ủy ban thành phố không thể ra mặt đón tiếp họ được.
- Anh Giản, anh giúp em liên hệ với khách sạn rồi gọi điện cho bố mẹ anh ấy, bảo họ sau khi tới Tân Giang thì đến thẳng khách sạn, buổi tối em sẽ đến đó với họ. Chỗ em nhỏ quá, phòng ốc lại lạnh, họ lớn tuổi rồi ở không tiện.
Nói xong, Bạch Nhạn rút trong ví ra một tấm thẻ:
- Anh sắp xếp cho họ căn phòng tốt một chút, họ sống dư dả quen rồi, lúc này đừng để họ cảm thấy bị tiếp đãi quá chênh lệch, nếu không sẽ càng buồn thêm.
Giản Đơn nhận tấm thẻ rồi nhìn Bạch Nhạn, lòng chấn động:
- Bạch Nhạn, sếp Khang rất yêu chị.
Không nghĩ được phải nói gì, nửa ngày trời Giản Đơn mới rặn ra được một câu.
Anh xấu hổ gãi đầu:
- Tôi đi theo anh ấy mấy năm rồi, thấy anh ấy mất kiểm soát đều là vì chị. Khi đi công tác, lúc nói chuyện, anh ấy thích nhất là kể chuyện Bạch Nhạn nhà tôi thế này thế nọ, lúc nói, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
Bạch Nhạn đỏ mặt bĩu môi:
- Anh ấy yêu em là đúng rồi, bởi vì em tốt mà!
- Tự cao tự đại.
Họ cùng bật cười, bầu không khí căng thẳng phút chốc dễ thở hơn.
Đúng lúc này, Liễu Tinh bước vào, Bạch Nhạn nhận bánh mì rồi nhờ Liễu Tinh tiễn Giản Đơn về, cô nói muốn được yên tĩnh một mình.
Liễu Tinh lúc này, bảo sao nghe vậy.
Hai người họ đi rồi, Bạch Nhạn còn chưa ăn xong bánh mì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân thình thịch và tiếng Lãnh Phong đang hỏi: “Y tá Bạch đâu?"
- Em ở đây! - Bạch Nhạn mở cửa, lên tiếng.
Bước vào nhìn thấy Bạch Nhạn, vẻ mặt căng thẳng của Lãnh Phong liền giãn ra:
- Em… vẫn ổn chứ?
Bạch Nhạn mỉm cười tươi tắn:
- Chỉ có đói quá nên đau dạ dày, còn lại đều ổn cả.
- Bạch Nhạn, em… biết Khang Kiếm xảy ra chuyện chưa?
Thị trưởng mới ra lò, mông còn chưa kịp chạm vào ghế đã bị song quy, tin tức này lan nhanh như vũ bão, trong nháy mắt đã truyền khắp đông tây nam bắc thành phố Tân Giang. Lúc ngồi khám bệnh, Lãnh Phong nghe thấy hai bệnh nhân bên ngoài hăng say bàn luận. Vừa nghe thấy tên Khang Kiếm, tai anh liền dỏng lên, điều đầu tiên anh nghĩ đến là Bạch Nhạn có chịu nổi hay không?
- Vâng. - Bạch Nhạn khẽ gật đầu.
Lãnh Phong đăm chiêu nhìn cô, kinh ngạc trước sự lãnh đạm của cô:
- Bây giờ em định thế nào?
- Chuẩn bị đi đưa cơm tù cho anh ấy chứ sao nữa, nếu anh ấy thật sự phạm pháp. - Bạch Nhạn nhíu mày với vẻ tinh nghịch.
- Bạch Nhạn - Lãnh Phong đặt tay lên vai cô - Anh ta vì một người phụ nữ khác mà nhận hối lộ, em không đáng phải làm như vậy.
- Đúng thế, anh ấy là tên khốn kiếp, trừng phạt anh ấy là đúng.
- Bạch Nhạn, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em. - Lãnh Phong khóc dở mếu dở trước thái độ nửa đùa nửa thật của cô.
Bạch Nhạn thu nụ cười lại, ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói:
- Lãnh Phong, em biết anh định nói gì với em, em cũng chưa từng nói anh ấy là người đàn ông hoàn hảo. Ở một số phương diện, anh ấy thật sự khiến người ta chán ghét và kinh tởm, nhưng đó đều đã là chuyện quá khứ. Cái em cần là hiện tại và tương lai của anh ấy.
- Anh ta còn có tương lai không? Nếu thật sự phạm tội thì những năm tháng tươi đẹp nhất của anh ta sẽ phải trải qua sau song sắt. Tới khi được thả ra thì anh ta đã bốn mấy năm mươi tuổi rồi, chỉ là một lão già mà thôi. - Lãnh Phong ác cảm nghĩ, Bạch Nhạn có phải là hơi ngốc nghếch không?
- Cũng có khả năng không thật sự phạm tội. - Bạch Nhạn nói một cách lạc quan.
Lãnh Phong liếc cô:
- Em...
Anh xoa đầu cô, cô còn quá trẻ, quá ngây thơ. Ủy ban Kỷ luật và Viện Kiểm sát tỉnh đã hành động lớn như vậy, còn có thể giả được sao.
Sự si tình của cô với Khang Kiếm, cũng giống như của anh dành cho cô. Biết rõ cô yêu một người đàn ông khác nhưng vẫn không kìm chế được vẫn đem cô đặt vào trong tim, thấy cô có chỗ nào không ổn, lòng vẫn cứ đau. Cô cũng biết Khang Kiếm vì ai mà phạm tội, nhưng vẫn quyết không thay lòng.
Bọn họ là hai kẻ ngốc.
Lòng Lãnh Phong chua xót. Anh nhìn chiếc bánh mì khô khốc mà cô đang cố nuốt vào, dịu giọng nói:
- Đừng ăn nữa, anh đưa em tới tiệm Yoshinoya[1] mới mở ở đối diện cổng bệnh viện ăn món gì cho nóng.
[1] Yoshinoya: Chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh nổi tiếng của Nhật Bản
Bạch Nhạn xua tay:
- Thôi, buổi chiều còn có ca mổ, em phải đi làm.
- Bây giờ em vẫn có thể bình tĩnh đi làm sao?
- Có gì mà không thể? - Bạch Nhạn phủi vụn bánh mì trên tay rồi uống một ngụm nước thật to - Binh đến thì tướng đỡ, nước dâng thì đất chặn. Từ nhỏ tới giờ em đã quá quen với từ "bất ngờ”rồi. Càng là lúc xảy ra chuyện bất ngờ, càng là lúc phải bình tĩnh, sau đó mọi chuyện sẽ qua.
- Hy vọng em thật sự lạc quan như vậy. - Lãnh Phong than khẽ.
- Bi quan thì có thể thay đổi mọi thứ không? - Bạch Nhạn hỏi lại, ánh mắt trong veo, sắc bén.
Buổi chiều tan làm, Bạch Nhạn nhận được điện thoại của Giản Đơn. Ông Khang Vân Lâm và bà Lý Tâm Hà ở tại khách sạn tổ chức hôn lễ của cô và Khang Kiếm trước đây.
- Mình đi cùng cậu tới đó. - Liễu Tinh chủ động đề nghị, cô đã từng gặp bà mẹ chồng cũ bị bại liệt của Bạch Nhạn, bà ta không phải là lợi hại bình thường không đâu.
- Để làm gì, cậu cho rằng bọn họ sẽ làm gì mình? - Bạch Nhạn vừa mặc áo khoác vừa lườm cô nàng một cái.
- Người ta quan tâm cậu mà. Nhạn, nếu cậu thấy buồn thì cứ khóc đi, không ai chê cười cậu đâu. Cậu đừng quan tâm đến ánh mắt của mọi người trong bệnh viện.
- Mình chẳng có gì là buồn cả, hiện tại Khang Kiếm đã chính thức bị bắt đâu, chỉ đang điều tra theo thủ tục thôi. - Bạch Nhạn nhún vai tỏ vẻ không có gì - Nhà họ là gia đình quan chức nên rất trọng thể diện, chuyện này dù đã loan đi khắp nơi thì họ cũng vẫn tự cho là mới chỉ rơi vào đầu nhà họ thôi, vì thế cậu đừng gây thêm rắc rối cho mình nữa.
Liễu Tinh không nói gì, nhưng trong lòng lại khẳng định Bạch Nhạn yêu sếp Khang thật lòng, việc gì cũng suy tính chu toàn cho anh. Khi anh gặp nạn, cô nặng nề đối mặt với mọi việc, nếu không phải là yêu, ai có thể làm được như thế?
Trên đường, gió Bắc thốc vào mặt khiến Bạch Nhạn rùng mình. Cô ngẩng đầu nhìn màn đêm, vài bông tuyết trắng đang bay lả tả. Tuyết lại rơi rồi.
Đêm nay, sếp Khang ở nơi đó, chắc là lạnh lắm!
Mắt bỗng cay cay, cô phải ra sức chớp mắt mới có thể nén lại được, rồi lại bước tiếp về phía trước trong gió tuyết.
Chiếc xe buýt dừng lại bên cạnh khách sạn, cô đội tuyết bước tới. Sau lớp cửa kính, trong khách sạn nguy nga tráng lệ, đàn ông cà vạt thẳng tắp, phụ nữ xiêm y là lượt, bên trong và bên ngoài đúng là hai mùa cách biệt.
Người gác cửa mở cửa cho Bạch Nhạn, cô vào thang máy, đi thẳng lên tầng mười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...