Nói xong, Giản Đơn rất bất bình. Nếu tập đoàn Hoa Hưng không xảy ra chuyện, khi nhắc tới tập đoàn này, có vị lãnh đạo nào trong chính quyền Tân Giang lại không bật ngón tay cái lên, nói xuất sắc, mùng Một tháng Năm năm nay còn bầu ông ta làm công dân gương mẫu! Bây giờ bí thư Lục nói thế, rõ ràng là ngầm ám chỉ chuyện khác.
Khang Kiếm đứng bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn ra những công trình xây dựng ở phía xa. Tết Dương lịch, khi tới công trường thị sát, anh còn bảo Hoa Hưng phải xử lý cho tốt chuyện của công nhân, bây giờ từ Trung ương tới địa phương đều rất quan tâm tới chuyện khất nợ tiền công của công nhân đến từ nông thôn. Khi đó Hoa Hưng vỗ ngực hứa hẹn ra trò, anh đã tin ông ta. Khang Kiếm biết Hoa Hưng có máu giang hồ, dù cũng không phải là chính nhân quân tử đàng hoàng, nhưng từ khi quen biết tới nay, ông ta chưa từng gây rắc rối cho anh. Không ngờ, lần này Hoa Hưng lại thật sự ngu ngốc.
Ông Tùng Trọng Sơn để Lục Địch Phi xử lý chuyện này, miệng thì nói là để bảo vệ anh, nhưng thực ra là không còn tín nhiệm anh nữa. Hoặc có thể nói, trong lòng ông ta, chức thị trưởng xây dựng đã được định sẵn.
Đúng lúc này lại xảy ra chuyện lớn, sau khi bọn họ biết tin, có phải là đang cười thầm?
Khang Kiếm nhếch mép đầy mỉa mai:
Điện thoại bàn bỗng đổ chuông, Giản Đơn nhấc máy:
- Xin chào, đây là văn phòng trợ lý thị trưởng Khang Kiếm. Bạch Nhạn? Vâng, chị đợi một lát.
Giản Đơn ngẩng đầu nhìn Khang Kiếm, đưa máy cho anh rồi đi sang phòng bên cạnh.
- Sếp ăn cơm chưa? - Bạch Nhạn cười khẽ - Hôm nay căng tin có món bắp cải cuộn cay, em thấy mấy cô y tá ăn ngon lành quá nên cũng thử một miếng, cay chết đi được.
- Anh ăn món thịt xào thập cẩm, cho nhiều xì dầu quá nên đen sì sì. - Nghe thấy tiếng cười của Bạch Nhạn, lồng ngực đang tức thở của Khang Kiếm bỗng nhẹ nhõm đi ít nhiều.
- Chắc là bếp trưởng chuyên bán xì dầu rồi. Sếp ơi, anh không bật di động.
- Buổi sáng dự hội nghị nên anh tắt đi, lát nữa lại phải họp tiếp nên không bật. Sao thế?
- Em sợ anh ngủ gật lúc họp nên nhắn cho anh mấy cái tin sến nổi da gà. Anh yêu ơi… - Bạch Nhạn dài giọng, uốn éo gọi.
Khang Kiếm không nhịn được phì cười:
- Em muốn anh thất lễ trên hội nghị chắc! Haha, vậy lát nữa lúc họp anh sẽ lấy ra xem. Hôm nay có nhiều ca mổ không?
Bạch Nhạn làm việc ở phòng phẫu thuật, nhất định đã nghe nói về chuyện của tập đoàn Hoa Hưng, lại phải khiến cô lo lắng cho anh rồi, Khang Kiếm thở dài tự trách mình.
- Bình thường ạ, nếu không em làm gì có thời gian quấy rầy anh.
- Nhớ anh chứ gì? - Khang Kiếm thấp giọng hỏi.
- Ừm! - Bạch Nhạn gật đầu.
- Bạch Nhạn, nếu anh làm em thất vọng, em còn yêu anh không?
Bạch Nhạn trầm mặc:
- Còn phải xem là thất vọng kiểu gì, nếu là thất vọng về mặt nguyên tắc, em sẽ giết không tha. Nếu làm em thất vọng về mặt tiền đồ, cùng lắm không làm phu nhân quan lớn nữa, em đành miễn cưỡng chấp nhận vậy! Chậc, dù sao…đã bị anh sàm sỡ rồi, em cũng chẳng dụ được giai đẹp nào khác, thôi đành chấp nhận vậy.
- Hóa ra lại bất đắc dĩ thế cơ đấy!
- Chứ sao! - Bạch Nhạn cười khanh khách.
Khang Kiếm bật cười:
- Anh lại tưởng bở rằng em trúng tiếng sét ái tình với anh, sau đó không phải chàng thì thiếp nhất định không cưới!
- Kết quả đều là cưới, sao lại để ý là tiếng sét ái tình hay mưa dầm thấm đất. Sếp ngoan ngoãn đi họp đi nhé, tối em sẽ nấu món ngon, để an ủi trái tim bị tổn thương của sếp.
Nói xong, Bạch Nhạn chu môi đánh chụt một cái, thể hiện một nụ hôn nồng cháy.
Khang Kiếm ôm điện thoại, ngơ ngẩn cười mãi rồi mới lưu luyến buông xuống, khóe mắt đỏ hoe.
Mở đầu phiên họp buổi chiều chính là cuộc bầu chọn thị trưởng xây dựng. Lục Địch Phi cũng có mặt, anh ta ngồi cách Khang Kiếm mấy ghế, họ gật đầu nhìn nhau, ánh mắt đầy hàm ý sâu xa.
Người được đề cử là Khang Kiếm và Lục Địch Phi, ai được quá bán là thắng, kiểm phiếu ngay tại trận. Cả hội trường im phăng phắt, chỉ có tiếng người kiểm phiếu và tiếng viên phấn của viên thư ký cuộc họp đang chạy trên bảng đen.
Vẻ mặt Khang Kiếm rất thoải mái, cho rằng kết quả không có gì hồi hộp, có điều cũng chẳng có gì phải hụt hẫng, anh bèn dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hội trường bỗng vỡ òa.
- Sếp Khang… - Giản Đơn ngồi bên cạnh hưng phấn hích anh một cái - Chúng ta thắng rồi, 51%, quá bán rồi.
Khang Kiếm sửng sốt ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn Lục Địch Phi và ông Tùng Trọng Sơn. Vẻ mặt Lục Địch Phi chưa bao giờ sa sầm như thế, còn ông Tùng Trọng Sơn nheo mắt lại, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Anh lại quay lên nhìn bục chủ tọa, người của Phòng Công chứng đang kiểm phiếu, trên bảng viết số phiếu của anh, quả đúng là quá bán, trái tim anh không kìm chế được nhảy vọt lên.
Mười phút sau, người của Phòng công chứ tuyên bố lần bỏ phiếu này công bằng, chính xác, phù hợp với mọi tiêu chuẩn, kết quả kiểm tra cho thấy kết quả bỏ phiếu không có sai sót.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân nhìn sang ông Tùng Trọng Sơn rồi bước lên bục.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mấy vị lãnh đạo ngồi cạnh Khang Kiếm đều đưa tay về phía anh tỏ ý chúc mừng, Khang Kiếm khiêm tốn chắp tay về phía mọi người tỏ ý cám ơn.
Nhờ vào chút chênh lệnh nhỏ nhoi, Khang Kiếm được bầu làm thị trưởng xây dựng. Tiếp đó sẽ là kiểm tra chính trị và thi công chức, thời hạn là một tuần, nếu không có gì thay đổi, Ban Nhân sự Tỉnh ủy sẽ đưa thông báo bổ nhiệm chính thức tới.
Hội nghị kết thúc, Khang Kiếm bước ra ngoài giữa một vòng người vây quanh, khó khăn lắm mới thoát ra được. Đang đi về phía văn phòng thì gặp Lục Địch Phi đi tới.
Đã trở lại với vẻ bất cần thường ngày, anh ta nhún vai:
- Lại thua cậu rồi!
Anh ta bắt tay với Khang Kiếm rồi nhếch miệng cười tự giễu.
- Tôi chỉ gặp may mà thôi. - Khang Kiếm liếc anh ta.
- Quả thật là cậu hơi may mắn, thời điểm này mà vẫn có được số phiếu như vậy, chứng tỏ bình thường cậu đã không làm việc vô ích. - Lục Địch Phi bỗng ghé sát vào tai Khang Kiếm - Cậu biết gì chưa, Hoa Hưng vừa bị bắt trên đường ra sân bay tỉnh. Lần này không chỉ có Ủy ban Kỷ luật tỉnh tra hỏi, mà các đồng chí bên Sở Công an ra tay cũng rất mạnh, tôi e rằng ông ta lại sắp khiến Tân Giang cuộn sóng rồi, không biết sắp có kịch hay gì xem đây.
- Ồ! - Khang Kiếm cười bình thản rồi buông tay Lục Địch Phi ra, mỗi người đi về một hướng.
Vào văn phòng, Khang Kiếm đóng cửa lại, lấy điều khiển ra bật điều hòa. Không hiểu sao tay lại hơi run, anh bấm mấy lần mới mở được.
Hội nghị Hội đồng Nhân dân kết thúc, ngày mai là cuối tuần, cuộc thi công chức cũng bắt đầu bước vào giai đoạn đếm ngược. Trên trang nhất của các tờ báo lớn nhỏ của Tân Giang là hình ảnh ban bệ lãnh đạo mới trúng cử, vị trí thứ ba từ trên xuống chính là đại danh của Khang Kiếm.
Điện thoại của Khang Kiếm thiếu điều muốn nổ tung, nội dung đều là chúc mừng và ca tụng! Vẽ hoa trên gấm ai mà chẳng thích làm. Bạch Nhạn nói số điện thoại của anh như thể số điện thoại cung cấp dịch vụ tình một đêm miễn phí dán trên cột điện thoại ngoài đường, hoặc là đường dây nóng giải quyết vấn đề ăn ngủ, người quen hay không quen đều muốn tỏ ra thân thiết với anh.
Khang Kiếm bật cười, cảm thấy cũng phiền nên tắt điện thoại đi.
- Hôm nay anh sẽ cùng em đi mua sắm. - Ăn sáng xong, anh hăm hở nói.
Bạch Nhạn ngẩng người, anh đã cùng cô đi xem phim, đi ăn cơm, đi tản bộ, nhưng chưa từng cùng cô đi mua sắm. Đàn ông thông thường nghe đến mua sắm là mặt đã biến sắc.
- Thật không? - Hai mắt cô sáng rỡ đầy phấn khích.
Khang Kiếm gật đầu.
- Tuyệt quá, em mặc quần áo rồi đi luôn. - Như sợ anh hối hận, cô không thèm rửa bát, phòng cũng không thèm dọn, mặc quần áo xong liền kéo thẳng anh xuống lầu.
Khang Kiếm than thầm trong lòng. Đối với phụ nữ, sức mạnh của việc mua sắm quả là vô biên…
Vì là cuối tuần nên trong trung tâm thương mại người đông như nêm. Bạch Nhạn như chú bướm nhỏ len lỏi giữa các gian hàng, mắt dán chặt vào những bộ quần áo đẹp đẽ. Khang Kiếm không hờ hững đứng một bên làm cây thông Noel giống những người đàn ông khác. Tay trái anh cầm túi xách và áo khoác của Bạch Nhạn, tay phải bê ly trà sữa cô đang uống dở, mặt không lộ chút sốt ruột nào. Cô ngắm được món nào anh liền giục cô thử, thử lên đẹp thì anh sẽ đi trả tiền, phen này anh quyết chiều hư Bạch Nhạn luôn.
- Sếp ơi, em xem giá rồi, đắt lắm. Bộ này là hàng mới về, qua hai tháng nữa là giao mùa, giảm 30% thì có thể mua được, đừng tiêu hoang. - Cô giữ ví của anh lại, ghé vào tai anh nói nhỏ.
- Mặc thì phải mặc đồ mới chứ, sắp Tết đến nơi rồi, mua thêm mấy bộ quần áo mới cũng đáng mà, không hoang phí đâu. - Khang Kiếm dịu dàng vuốt tóc cô, kéo cô sáng một bên nghỉ ngơi rồi mỉm cười nói với cô bán hàng.
- Gói giúp tôi bộ này lại!
Đoạn rút thẻ từ trong ví ra.
Bạch Nhạn chớp mắt, nếu cô kiên quyết, có phải sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của sếp không?
Quẹt thẻ xong, cô nhân viên đưa túi cho Khang Kiếm rồi nhìn Bạch Nhạn cười ngưỡng mộ.
- Sếp tốt quá.
Mua đồ xong, đương nhiên là phải thể hiện lòng thành. Lúc đi thang máy xuống, Bạch Nhạn bỗng ngoảnh lại, lém lỉnh hôn chụt Khang Kiếm một cái. Mặt Khang Kiếm thoắt đỏ bừng, húng hắng hai tiếng ra chiều mất tự nhiên rồi đảo mắt mấy vòng, cũng may không gặp người quen.
Mua được liền mấy bộ quần áo, Bạch Nhạn vui như trẻ con, nụ cười rạng rỡ trên mặt. Đi thêm một lát, Bạch Nhạn kêu đói nên họ bèn vào quá Papa Johns bên cạnh siêu thị ăn bít tết. Bạch Nhạn chưa ăn nhiều đồ tây, cầm dao lóng ngóng, Khang Kiếm nén cười cắt thịt bò hộ cô, khẽ nhắc cô lấy cái nào trước, cái nào sau. Suốt bữa cơm, Bạch Nhạn toát vã mồ hôi. Lúc thanh toán, cô lại toát mồ hôi thêm một lần nữa, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì.
Ăn xong, sếp Khang nói phải đi cho nhẹ bụng nên không cho cô nghỉ ngơi, thấy bên đường có cửa tiệm đồ lót hàng hiệu liền đẩy cô vào trong, bảo cô chọn mấy bộ đồ lót, còn anh đứng ngoài đợi thanh toán.
Bạch Nhạn mân mê những bông hoa ren trên chiếc áo lót, nhíu mày nhìn sếp Khang đang đứng ngoài cửa.
Cô bỗng phát hiện, hôm nay sếp Khang giống như hái ra tiền, nếu không quẹt mòn cái thẻ kia thì không cam tâm. Đàn ông như vậy, có phải đang thể hiện không?
Không thể phục lòng tốt của sếp Khang, Bạch Nhạn chăm chú chọn ra hai bộ đồ lót trông thì bảo thủ, nhưng mặc lên lại khiến máu huyết người ta sôi lên sùng sục, đây gọi là đôi bên cùng có lợi.
Sau đó Khang Kiếm lại nói tới tiệm giày xem, vừa vào cửa, một đôi bốt da dê cao cổ đã đập vào mắt họ, Khang Kiếm bảo Bạch Nhạn đi thử, Bạch Nhạn lắc đầu không thích màu đó.
- Em đi cho anh ngắm mà, anh thích là được rồi. - Sếp Khang ấn cô ngồi xuống, bảo cô nhân viên lấy cỡ của Bạch Nhạn, sau đó anh quỳ xuống, giúp Bạch Nhạn tháo dây giày.
- Sếp! - Liếc thấy cô nhân viên đang bịt miệng cười trộm, mặt Bạch Nhạn đỏ bừng lên - Để em tự làm.
- Không sao. - Sếp Khang cởi giày của cô ra, đi đôi bốt da vào, bảo cô đi hai vòng trong tiệm rồi gật đầu hài lòng.
Nhìn sếp Khang lại rút thẻ ra quẹt, Bạch Nhạn nhắm mắt lại, lòng đau như cắt, đôi giày bốt đó bằng tiền lương hai tháng của cô đấy.
Họ đi tới tận chiều, Bạch Nhạn thấy mình như một đứa trẻ đang ngóng Tết, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng mua đồ mới, đến kẹp tóc sếp Khang cũng mua thêm mấy cái mới cho cô. Mà cô muốn mua món gì đó cho anh thì anh lại lắc đầu, nói tạm thời không dùng đến.
Lúc này, Bạch Nhạn cảm thấy biểu hiện của sếp Khang không giống với vẻ thể hiện lòng sĩ diện, mà như đã ngấm vào trong máu. Hình như anh muốn chỉ trong ngày hôm nay sẽ mua hết tất cả những thứ đẹp đẽ trên phố tặng cho cô.
- Sếp ơi. - Đi mua sắm rời rạc cả chân, họ bèn ghé vào một quán cà phê ven đường uống cà phê và ăn điểm tâm. Bạch Nhạn nhìn đống túi xách chất đầy dưới đất, từng này tuổi rồi, lần đầu tiên cô xa xỉ như thế, lần đầu tiên cảm thấy Tết là một ngày lễ khiến người ta hưng phấn và mong đợi - Cứ tiêu pha kiểu tán gia bại sản thế này, sớm muộn gì chúng ta cũng phải hít không khí mà sống thôi.
- Hiếm khi có dịp mà, anh đã mua cho em cái gì bao giờ đâu. - Vừa ngoáy cà phê trong cốc, Khang Kiếm vừa áy náy mỉm cười.
- Anh biết không, không được quá nuông chiều phụ nữ, nếu anh chiều nhiều thành quen, hậu quả sẽ phải tự gánh chịu đấy. - Bạch Nhạn bưng ly cà phê lên, khóe miệng cong lên dịu dàng.
Khang Kiếm ngồi dịch sát vào cô, siết chặt tay cô:
- Chẳng phải, người ta vẫn nói, cưng chiều bà xã cũng là một sự nghiệp vĩ đại của người đàn ông sao?
- Sếp à - Bạch Nhạn nhìn kỹ anh, ranh mãnh đảo mắt mấy vòng - Người ta nói thăng quan thì sẽ phát tài. Bây giờ có phải chúng ta đã phát tài nên mới tiêu pha hào phóng như vậy không?
Khang Kiếm nhéo mũi cô:
- Đừng nói lung tung. Công việc của anh bận rộn, lần sau không biết đến lúc nào mới có thời gian đi mua sắm với em, cho nên hôm nay mua sắm cật lực một chút. - Nói xong, đột nhiên lòng anh bỗng cảm thấy chua xót, tim đau thắt lại, anh phải cắn chặt môi mới có thể đè nén được. - Tối nay em muốn ăn gì?
- Ăn điểm tâm Quảng Đông. - Bạch Nhạn thật sự sợ phải đến tiệm ăn Tây chịu cực hình.
- Được, ăn xong chúng ta đi xem phim.
- Mang hết chỗ đồ này đi xem phim á? - Mắt Bạch Nhạn muốn rời khỏi tròng.
- Ở rạp có chỗ gửi đồ, không phiền đâu.
Bạch Nhạn nghiêng đầu, tì tay lên cằm:
- Hôm nay sếp hơi kỳ lạ nha, có phải vì sắp tới năm 2012 nên anh coi hôm nay là ngày tận thế, muốn làm một lèo cho xong hết tất cả mọi chuyện?
- Nếu hôm nay quả thực là ngày tận thế cũng tốt. Anh sẽ nắm chặt tay em, không nghĩ tới điều gì khác, lặng lẽ đón chờ khoảnh khắc đó.
- Không phải là ngày tận thế thì càng tốt hơn chứ? Hạnh phúc là một cái bánh to, cắt thành từng miếng nhỏ rồi từ từ thưởng thức, mới cảm nhận được hương vị. Nếu nuốt chửng luôn, không nghẹn thị cũng ngán chết, làm gì còn ý nghĩa nữa. Sếp à, lần sau đừng như vậy nữa, muốn chiều chuộng em không nhất định phải rải hết tiền mặt một lần, anh có thể trả góp mà.
Khang Kiếm quay sang nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt thâm sâu, như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Rất lâu sau, anh ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ lên cánh tay cô:
- Bạch Nhạn, trong chuyện tình cảm, người ta có thể vì mình mà ích kỷ đi một chút không?
- Đương nhiên, tình cảm chứ đâu phải đi làm từ thiện, cái cần có là sự bá đạo và chiếm hữu.
Khang Kiếm cắn môi, như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Anh nín thở, ngước mắt nhìn bốn phía. Đang lúc hoàng hôn, tiệm cà phê còn thưa thớt khách, khách uống cà phê đều là các đôi tình nhân, bọn họ ngồi trong góc khuất, không có ai nhìn về phía này.
- Bạch Nhạn, nếu anh không làm thị trưởng, em có chấp nhận được không? - Anh hạ giọng hỏi.
- Cùng lắm thì tìm việc khác. Ngoài làm quan ra sếp làm được việc gì khác đấy chứ?
Khang Kiếm cười:
- Anh biết làm rất nhiều việc, cũng biết kiếm rất nhiều tiền, đủ để cưng chiều em lên tận mây xanh. Nhưng Bạch Nhạn ạ, trước khi kiếm tiền, có thể anh phải đi tới một nơi rất xa, chưa biết chừng chúng ta phải rất lâu sẽ không được gặp nhau, có thể phải đến năm năm hay mười năm. Em có đợi được anh quay về không?
Bạch Nhạn ngồi thẳng dậy, hỏi anh một cách chân thành và nghiêm túc:
- Nếu đổi lại là em phải đi tới một nơi rất xa, phải đi rất lâu, anh có đợi em không?
Khang Kiếm gật đầu rất quả quyết.
- Vì thế, đây không phải là vấn đề. - Bạch Nhạn nhún vai, bóp bóp tay anh rồi ngả lên đầu vai anh - Cứ giữ tim mình ở trong bụng đi! Sếp ơi, đừng nói những lời trẻ con như thế, nói cái gì trí tuệ một chút đi. Ví như làm sao để giải quyết khủng hoảng kinh tế toàn cầu, làm sao để giải quyết vấn đề viên chức mãn nhiệm rồi nhưng vẫn đi làm ở Tân Giang, làm sao…Ui, anh đánh em. - Vừa xoa trán, Bạch Nhạn vừa dẩu mỏ lên.
- Cô nhóc quậy.
Không kìm chế được, anh véo lên đôi má trắng mịn của cô, vì những lời thay đổi chủ đề đầy ân cần của cô trong phút chốc đã biến không khí nặng nề giữa họ trở nên vui vẻ và nhẹ nhõm, tâm tư mắc míu bao lâu nay của anh cũng trong phút chốc tan biến, nắng vàng rực rỡ.
Vui mừng xiết bao, anh có cô. Trông cô nhỏ bé yếu ớt, nhưng thực tế lại là một cây đại thụ thẳng tắp, có thể khỏe khoắn trưởng thành, cũng có thể tỏa bóng râm che chở cho người khác. Nếu ngày mai thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, anh tin rằng họ nhất định sẽ nắm chặt tay, cùng nhau đối mặt.
Bạch Nhạn ôm chặt eo anh, cọ tới cọ lui trong lòng anh rồi ngáp dài lười biếng:
- Sếp ơi, em mệt quá, chẳng muốn ăn ở bên ngoài cũng chẳng muốn đi xem phim, em chỉ muốn về nhà thôi.
- Ừ, mình về nhà.
Về nhà, là một từ ấm áp biết nhường nào.
Một chỗ trọ nhỏ bé, đồ đạc đơn sơ, vì sự hiện diện của một người con gái mà trở thành mái nhà.
Họ xách theo túi lớn túi nhỏ bước đi trong gió. Những đụn tuyết bám trên cây bị gió thổi bay lả tả đầy trời, rơi xuống vai họ. Bạch Nhạn đưa tay ra phủi cho Khang Kiếm rồi vòng tay qua eo anh một cách rất tự nhiên.
Cô biết, họ không cần đến những lời hứa hẹn nặng nề, lúc này chỉ một cái ôm nhẹ cũng là quá đủ.
Điều ngoài ý muốn tới rất nhanh.
Kỳ thi công chức kết thúc, trước tiên Khang Kiếm tới vụ tổ chức Tỉnh ủy để báo cáo, sau đó đi cùng với Vụ trưởng Vụ Tổ chức tới Ủy ban nhân dân thành phố Tân Giang. Sau khi lãnh đạo công bố thư bổ nhiệm, anh sẽ chính thức nhậm chức thị trưởng mảng xây dựng.
Buổi sáng, trong phòng hội nghị của Ủy ban Tân Giang chật cứng các cán bộ từ cấp phó sở trở lên. Người của ban lãnh đạo ngồi hai bên, ở giữa giành ra hai vị trí, rõ ràng là dành cho thị trưởng mới và lãnh đạo của Vụ Tổ chức Tỉnh ủy.
Thấy đã đến chín giờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía cửa lớn, kết quả đợi tới chín giờ rưỡi vẫn không thấy bóng dáng lãnh đạo Vụ Tổ chức và Khang Kiếm đâu. Không phải là kẹt xe chứ, Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy lẩm bẩm rồi bấm số điện thoại của Vụ Tổ chức, người của Vụ Tổ chức nói xin đợi thêm một lát, hai người họ đã xuất phát được một lúc rồi, chắc sẽ đến ngay thôi.
Đợi tới tận chín giờ bốn mươi lăm phút, Vụ Tổ chức bỗng gọi điện tới nói việc nhậm chức hôm nay sẽ đổi sang ngày khác, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không nói. Ông Tùng Trọng Sơn xua tay ra hiệu cho mọi người giải tán rồi ngoảnh đầu lại đưa mắt nhìn Lục Địch Phi ngồi gần đó, Lục Địch Phi nhướn mày, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Một hàng người nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp. Lúc xuống cầu thang thì thấy xe của Khang Kiếm và lãnh đạo Vụ Tổ chức đỗ trong sân, ngoài ra còn có hai chiếc xe cảnh sát, đứng cạnh xe là tổ trưởng tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật đã tới lần trước - ông Nghiêm Lệ.
Mọi người đều sửng sốt.
Ông Tùng Trọng Sơn tiến lên phía trước bắt tay với ông Nghiêm Lệ, băn khoăn hỏi:
- Đây là…?
Ông Nghiêm Lệ thở dài:
- Bí thư Tùng, lần trước chúng tôi điều tra không triệt để, thư tố giác quá nhiều nên Tỉnh ủy đề nghị chúng tôi điều tra lại từ đầu.
- Vậy đồng chí Khang Kiếm đây? - Ông Tùng Trọng Sơn nhìn Khang Kiếm, trông anh cực kỳ bình tĩnh.
- Ông chủ tập đoàn Hoa Hưng đã khai ra một số chuyện có liên quan tới đồng chí Khang Kiếm, chúng tôi tới xác nhận một chút, vì thế nhờ bên Vụ Tổ chức linh động xử lý, việc nhậm chức tạm thời hoãn lại một lát.
- Ồ! - Ông Tùng Trọng Sơn gật đầu vẻ đã hiểu - Không sao, chuyện của tổ trưởng Nghiêm quan trọng hơn.
- Sau này sẽ báo cáo cụ thể với bí thư Tùng sau. - Ông Nghiêm Lệ gật đầu với ông Tùng Trọng Sơn rồi bước về phía Khang Kiếm - Chúng ta đi thôi!
Khang Kiếm hỏi:
- Cháu có được gọi điện thoại không?
Anh biết, lần lên xe này sẽ là chia cách lâu dài với Bạch Nhạn, anh muốn được nghe giọng nói của cô.
Ông Nghiêm Lệ vỗ vai anh:
- Kiếm Kiếm, cháu đừng làm chú khó xử.
Khang Kiếm nhắm mắt lại rồi quay mặt sang nơi khác, bắt gặp ánh mắt của Lục Địch Phi, anh mỉm cười đáp lại rồi xoay người lên xe.
Hai chiếc xe cảnh sát lần lượt chạy ra khỏi sân Thành ủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...