Chương 11: Khói thuốc làm cay xè mắt em
Lãnh Phong đi đến trung tâm nhà đất để xem nhà.
Đứng bên cửa sổ, Bạch Nhạn dõi theo bóng anh đi rất xa rồi mới khịt mũi, bất lực đưa bàn tay còn tạm ổn lên lau nước mắt. Cô thật sự cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm, yêu thương của Lãnh Phong. Cô cũng không phải là người cổ hủ, nếu Lãnh Phong là một người đàn ông xa lạ thì xét trên góc độ tiết kiệm, cô có thể chấp nhận việc thuê chung phòng.
Nhưng anh ấy lại là Lãnh Phong!
Một khi họ đã sống chung một mái nhà, có nghĩa là cô chính thức chấp nhận sự theo đuổi của Lãnh Phong. Tuy Lãnh Phong sẽ không ép cô, nhưng cô tự cảm thấy không thể vượt qua cửa ải này.
Hưởng thụ công sức của người khác nhưng lại không báo đáp, đó không phải là nguyên tắc làm người của Bạch Nhạn.
Bây giờ liệu cô đã có thể bắt đầu tiếp nhận một tình cảm mới chưa?
Bạch Nhạn lắc đầu. Không phải cô thận trọng, cũng không phải kỳ vọng, cô…thật sự cảm thấy mình và Lãnh Phong không hợp, bởi vì cô không biết cha mình là ai, bởi vì mẹ cô là Bạch Mộ Mai. Trước mỗi lần yêu đương, cô không thể nói với người ta rằng “Anh tới huyện Vân điều tra gia cảnh nhà em, sau đó…thế nào thế nào…”. Đó là nỗi đau không thể nói nên lời của cô. Cô có thể chịu đựng, nhưng người khác thì chưa chắc.
Mồ côi từ nhỏ, Lãnh Phong lớn lên trong sự chăm sóc, đùm bọc của chị gái, nhưng trong lòng anh vô cùng khát khao yêu thương của mẹ cha. Điều đó khiến cho sự kỳ vọng của anh đối với bố mẹ vợ rất cao. Một đứa trẻ khổ sở như vậy, sao cô có thể để anh phải đối mặt với bà mẹ đồng bóng của cô?
Còn nhớ lần tới khám bệnh tại Viện điều dưỡng của Sở Điện lực, Lãnh Phong đã từng cười bảo cô có phải Bạch Nhạn bướng bỉnh là do được bố mẹ quá cưng chiều hay không? Giọng anh lúc đó rất ngưỡng mộ, rất mong ngóng. Chính trong lúc đó, Bạch Nhạn thấy tim mình thắt lại.
Người thích hợp với Lãnh Phong phải là người con gái có bố mẹ tử tế, hòa nhã, yêu thương nhau và cưng chiều con gái như công chúa. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, đã yêu con gái, tất nhiên sẽ thương con rể, sẽ coi Lãnh Phong như con đẻ, ân cần hỏi han và quan tâm mọi mặt. Ngày lễ ngày Tết, cả gia đình sum họp, bố vợ và con rể uống rượu tán gẫu, mẹ và con gái tất bật trọng bếp, tiếng cười bay rất xa, rất xa…
Cô có thể đem lại cho Lãnh Phong những điều kiện này không? Đáp án đương nhiên là không thể.
Minh Thiên vì bà Bạch Mộ Mai nên không thể yêu cô, sếp Khang vì bà Bạch Mộ Mai mà lấy danh nghĩa tình yêu để trả thù cô.
Bạch Nhạn không dám thử nếu sau khi cô chấp nhận sự theo đuổi của Lãnh Phong, đến khi biết về bà Bạch Mộ Mai, anh sẽ không thể chấp nhận, rồi hai người lại chia tay.
Hiện giờ Bạch Nhạn thật hận ông trời trêu ngươi, cô thuê nhà sống một mình cũng mấy năm rồi, chưa từng xảy ra chuyện gì, sao ở chỗ này lại gặp ngay cảnh cướp mò vào nhà?
Đã nghèo lại gặp cái hèo? Bạch Nhạn than thở, âm thầm suy ngẫm xem nên dùng lý do gì phù hợp để gạt đi ý định ở chung của Lãnh Phong mà vẫn không làm anh bị tổn thương.
Lãnh Phong đi ra ngoài đến tận trưa, trời mưa xong nhiệt độ hạ liền mấy độ, lúc quay về, mũi anh đỏ ửng vì lạnh. Anh đưa Bạch Nhạn đi ăn lẩu, vừa ăn vừa kể lại chuyện đi xem nhà.
Thuê nhà cũng phải có duyên, cứ sốt ruột thế này, thật sự không tìm thấy căn nào phù hợp.
Bạch Nhạn dùng một tay véo một miếng bánh nóng hổi bỏ vào miệng, xuýt xoa hít hà:
- Không vội, sau khi xảy ra vụ cướp đó, tiểu khu em ở đã tăng cường lực lượng an ninh, sau này sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Thực ra anh không cần…
Lãnh Phong trừng mắt ngắt lời cô:
- Vấn đề này chúng ta có cần phải thảo luận nữa không?
Bạch Nhạn im bặt, vui đầu vào ăn.
- Ăn xong, anh đưa em về ngủ trưa, anh đi làm tiếp.
Lãnh Phong gắp đầu thức ăn vào cái bát chỉ còn trống có một góc của cô. Nhìn hành động quan tâm chăm sóc của anh, lòng Bạch Nhạn không ngừng dậy sóng.
Hồi nhỏ, khi đi đường dưới trời mưa, cô luôn thích đi bên cạnh một vũng nước đầy, hoặc là chọn ngách nào hẹp để đi, giống như đi trên dây, thỉnh thoảng trơn quá, ngã xoạch xuống đất rồi lại dậy đi tiếp.
Lớn rồi thực ra vẫn thế, rõ ràng trước mắt là đường thông hè thoáng, lại chọn con ngõ nhỏ gập ghềnh, lầy lội.
Cuộc đời không khúc khuỷu, có còn là cuộc đời?
Nhưng, ai là đường thông hè thoáng? Ai là ngõ nhỏ gập ghềnh?
Cô uống một ngụm canh, cay cay xé lưỡi khiến cô chảy cả nước mắt.
Thấy cô như vậy, Lãnh Phong yêu chiều xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng.
Ăn xong họ về chung cư, vừa tới đầu cầu thang đã thấy Liễu Tinh tay ôm hành lý đang ngồi xổm trước cửa như một kẻ lang thang, hai mắt thất thần.
Nghe tiếng bước chân, Liễu Tinh từ từ ngẩng đầu lên.
- Nhạn… - Liễu Tinh tiến lên ôm chầm lấy Bạch Nhạn như gặp được vị cứu tinh - Xin cậu, cho tớ ở đây hai hôm có được không?
Bạch Nhạn liếc Liễu Tinh một cái sắc lẻm:
- Có phải cậu đã làm chuyện gì xấu nên không dám bước ra ngoài ánh sáng không?
Liễu Tinh sợ xanh mặt, vột bịt chặt miệng Bạch Nhạn rồi cười hi hi với Lãnh Phong, lúc này sắc mặt thật khó coi:
- Bác sĩ Lãnh, Bạch Nhạn nói linh tinh, anh đừng coi là thật. Ủa, tay cậu làm sao thế? - Liễu Tinh cúi xuống, lúc nào mới phát hiện ra bàn tay băng bó của Bạch Nhạn.
Sự xuất hiện của Liễu Tinh khiến Bạch Nhạn thầm thở phào nhẹ nhõm, cô không tiện mở cửa nên đưa chìa khóa cho Lãnh Phong.
Mở cửa xong, nhìn Liễu Tinh xách hành lý vào nhà, Lãnh Phong thầm thở dài. Tốt rồi, anh không cần phải vội vàng đi tìm nhà nữa.
- Cha mẹ ơi, thật thế sao?
Bạch Nhạn chỉ kể lại qua loa nhưng Liễu Tinh vẫn sợ hết hồn, sau đó cô nàng vỗ ngực:
- Nhạn, kể từ hôm nay, mình sẽ dọn tới đây bảo vệ cậu.
- Rốt cuộc là ai bảo vệ ai? - Bạch Nhạn trêu chọc.
Liễu Tinh đỏ mặt cụp mắt xuống, nhìn Bạch Nhạn bằng ánh mắt khẩn cầu. Bạch Nhạn cười cười, không nói tiếp.
Có mặt Liễu Tinh, Lãnh Phong không có chuyện gì làm, cũng không nói xen vào được câu nào.
- Bạch Nhạn, anh tới bệnh viện làm thủ tục xin nghỉ cho em, tối qua em không được ngủ, bây giờ ngủ một lát đi! Cô Liễu, tay Bạch Nhạn không được đụng vào nước, cử động cũng không tiện, làm phiền cô nhé.
- Không phiền, không phiền chút nào, em với Bạch Nhạn nhà anh có phân biệt gì đâu! - Liễu Tinh mờ ám nháy mắt với hai người.
Gương mặt tuấn tú của Lãnh Phong hơi giật giật, nhưng không hề tức giận mà trông rất vui vẻ. Bạch Nhạn cười thoải mái, coi như đang nghe một câu chuyện cười không liên quan đến mình.
Lãnh Phong đi rồi, Liễu Tinh thật sự ân cần giúp Bạch Nhạn rửa mặt, thay quần áo, đắp chăn, rồi cũng rúc vào chăn cùng với cô.
- Tránh xa mình ra, người cậu toàn mùi rượu. - Bạch Nhạn cười cười đẩy Liễu Tinh.
- Nhạn, khai thật đi, từ lúc nào mà cậu với bác sĩ Lãnh kề vài sát cánh như thế? - Liễu Tinh hà hơi vào tay rồi cù Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn cười rúm cả người lại, luôn miệng xin tha:
- Cậu đừng có nói mình, mình với bác sĩ Lãnh cực kỳ trong sáng, còn cậu thì sao?
Nụ cười của Liễu Tinh cứng đơ lại, cô nàng rụt tay về kê dưới gối, thẫn thờ nhìn trần nhà, rất lâu sau mới khe khẽ thở dài:
- Nhạn, cậu bảo có phải mình thèm đàn ông đến phát điên rồi không, vớ gì xơi nấy?
- Cậu thật sự đã cưỡng bức thư ký Giản nhà người ta rồi hả? - Bạch Nhạn tròn mắt đầy phấn khích.
Liễu Tinh nguýt cô rồi nghiêng người để hai người đối mặt:
- Không thành công, nhưng cũng suýt soát.
Liễu Tinh nhớ lại lúc ở nhà hàng, cô và Giản Đơn gọi hai chai rượu, sau đó chén chú chén anh nốc lấy nốc để như thi đấu, bụng nóng như lửa đốt, toàn thân hừng hực như lò than.
Giản Đơn đề nghị ra ngoài hóng gió, cô gật đầu, cảm thấy người ngợm, bàn ghế và tất cả mọi thứ trước mắt mình đều đang lắc la lắc lư, đung đa đung đưa, cô loạng choạng ngã nhào về phía trước.
- Cẩn…thận… - Giản Đơn cười hềnh hệch với cô, mặt đỏ như gấc - Giờ thì thừa nhận chưa, tửu…tửu lượng của tôi tốt hơn cô nhiều.
Liễu Tinh xua tay:
- Phét, chúng ta…uống tiếp.
Giản Đơn còn khá ổn, vẫn nhớ ra phải trả tiền, sau đó họ dìu nhau ra khỏi nhà hàng. Gió thổi, hơi cồn xộc lên, Liễu Tinh chân nam đá chân chiêu, ấn tượng cuối cùng là Giản Đơn kéo cô lên một chiếc xe, tài xế hỏi đi đâu, cô lẩm bẩm đọc một địa chỉ, sau đó không còn nhớ gì hết.
- Nhạn, mình đang ngủ rất ngon thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Mình nhắm mắt mò tìm điện thoại, bỗng dưng mò thấy một cánh tay. Mình mở mắt ra, thấy mình và Giản Đơn đang ôm chặt lấy nhau, chân mình còn gác lên chân anh ta, mình…còn cảm nhận được sự ngóc dậy theo quán tính của đàn ông mỗi sáng sớm. Mình hoảng hồn bật dậy, anh ta cũng hoảng hồn nhảy dựng theo, ôm đầu nhìn mình như gặp ma, sau đó hoảng loạng đạp cửa chạy mất. Phải mất hai tiếng sau mình mới tỉnh táo lại. Điều đáng mừng là quần áo trên người cả hai vẫn còn đầy đủ, giường chiếu cũng không có dấu vết nào kỳ lạ, chứng tỏ bọn mình chỉ uống say rồi lên nhầm giường thôi, chỉ đơn thuần là đi ngủ thôi.
- Vậy sao cậu lại phải chột dạ chạy tới chỗ mình? - Bạch Nhạn hỏi.
Mặt Liễu Tinh xị thành một đống:
- Khó khăn lắm mình mới thuyết phục được bản thân không nghĩ tới chuyện kia nữa, đó chỉ là tai nạn thôi. Mình vừa dọn dẹp nhà cửa xong thì thấy bên ngoài có người gõ cửa. Mình nhìn qua mắt thần, là Giản Đơn. Mình giật mình ngồi sụp xuống, không dám thở mạnh. Anh ta nói biết mình đang ở trong nhà, anh ta muốn nói chuyện với mình. Mình làm gì có mặt mũi nào mà nói chuyện với anh ta, mình nghĩ nhất định là mình bị chuyện Lý Trạch Hạo kích thích đến mức suy sụp, trong tiềm thức luôn muốn ăn miếng trả miếng, cho nên, mình…đã cưỡng ép anh chàng Giản Đơn trong sáng, ngây thơ, có điều không thành công. Sau đó, điện thoại của anh ta reo, anh ta nói phải về văn phòng chuẩn bị tài liệu, sẽ gọi cho mình sau. Mình còn dám ở lại căn nhà đó nữa không?
Bạch Nhạn cười ha hả rất vô lương tâm:
- Liễu Tinh, Giản Đơn bây giờ đang thất tình, các cậu kết hợp lại đi! Chẳng phải cậu vẫn nói mùa đông có một người đàn ông thì vừa có thể hạnh phúc, vừa có thể ủ ấm, mỡ dâng đến tận miệng mèo rồi, cậu xơi đi thôi!
Liễu Tinh nhéo má Bạch Nhạn, hung hãn nói:
- Mình muốn lấy chồng, tốt nhất là lấy một người đàn ông tốt hơn Lý Trạch Hạo nhiều, nhưng Giản Đơn không phải là người mình cần.
- Tại sao?
- Trong lòng anh ta còn vương vấn bạn gái, anh ta muốn đợi cô ấy hồi tâm chuyển ý. Dây dưa với người như vậy, chỉ tổ chuốc khổ vào thân.
- Cậu vẫn rất tự bảo vệ mình nhỉ?
- Mình vốn…Nhạn, cậu vừa vừa thôi nhé, mình đã mất mặt lắm rồi, lần này cậu nhất định phải giữ bí mật giùm mình, đừng để mình phải mất thể diện nữa. Chậc, mình đâu phải là người chạy theo mốt, sao lại dám đưa đàn ông lạ về nhà chứ? - Liễu Tinh gãi đầu trợn mắt, vừa thở dài vừa lẩm bẩm.
Bạch Nhạn mỉm cười nhìn cô. Có lẽ chính Liễu Tinh còn chưa phát hiện ra, hôm nay cô ấy đã không còn đau lòng vì mất đi Lý Trạch Hạo nữa, cô ấy đang phiền não vì một người đàn ông khác, đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao?
Giản Đơn…Liễu Tinh…cũng không tệ nhỉ!
Trong tiếng rì rầm của Liễu Tinh, Bạch Nhạn từ từ ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã đen kịt. Cô nghe thấy tiếng Liễu Tinh nấu cơm trong bếp, đèn phòng khách bật sáng.
Tài nấu nướng của Liễu Tinh không phải ở mức đáng sợ bình thường, tay chân lóng ngóng khiến đám nồi niêu xoong chảo đau khổ rên xiết dưới sự giày xéo của cô nàng. Không biết cô nàng làm gì mà mùi dầu khói khét lẹt nồng nặc khắp phòng. Bạch Nhạn không nhịn được, ho mấy cái rồi ngồi dậy, còn chưa bước xuống giường đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
- Tới đây, tới đây.
Liễu Tinh vẩy nước trên tay rồi chạy ra cửa. Cô mở cửa rất mạnh, người đến đang hơi sốt ruột nên xông thẳng vào trong, hai người va thẳng vào nhau. Liễu Tinh choáng váng ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy gương mặt người đó thì ngẩn người ra.
- Mình trúng tà rồi sao? - Liễu Tinh lẩm bẩm, trừng trừng mắt nhìn người đàn ông đang xách hộp bánh ngọt.
Đầu óc vẫn xây xẩm, cô ngoác miệng gào vào trong phòng:
- Nhạn! Dậy mau, mắt mình làm sao rồi đây này, sao lại thấy tên sếp Khang chồng cũ khốn khiếp của cậu ở đây?
Lông mày Khang Kiếm cau lại, anh khịt mũi rồi bỗng xông thẳng vào bếp, tắt cái máy hút mùi đang kêu ầm ĩ, sau đó tắt bếp gas, mở cửa cho gió Bắc lạnh căm căm ùa vào trong phòng.
Mùi dầu mỡ trong phòng bị gió thổi bay, không khí trong phòng thoáng đãng trở lại.
- Trời ơi, món trứng chiên của tôi. - Liễu Tinh vỗ trán rồi chạy vào cứu vãn, vật trong chảo đã trở thành một thứ dinh dính đen thùi lùi.
Khang Kiếm lại mở nắp nồi cháo đang trào đầy bọt ra mặt bếp, trừng mắt nhìn Liễu Tinh.
Liễu Tinh chớp chớp mắt mấy cái, cô không nhìn nhầm, người đàn ông mặt xị xuống dài như cái bơm này đích thị là sếp Khang.
Quái lạ!
- Hắt xì!
Bạch Nhạn vừa từ trong chăn ấm chui ra, hít phải không khí lạnh khiến mũi ngưa ngứa, cô không nhịn được hắt xì một cái rõ to.
Nghe thấy tiếng động, Khang Kiếm vừa từ bếp bước ra, ngẩng đầu lên bắt gặp ngay bàn tay băng bó của Bạch Nhạn, nét mặt anh lập tức thay đổi như kính vạn hoa.
Sửng sốt, đau lòng, tự trách, xót xa, áy náy…cuối cùng anh nhắm mặt lại, những thớ thịt trên mặt đông cứng. Anh hít thật mạnh, co tay thành nắm đấm rồi đấm thẳng vào tường, chỗ các khớp tay gồ ra lập tức sưng đỏ lên.
Buổi trưa, Khang Kiếm về tới Tân Giang. Khi xe vào nội thành Tân Giang thì hết xăng. Anh tới trạm xăng để đổ xăng, trong lúc chờ đợi, anh nghe được hai bác gái trung niên làm việc ở trạm xăng hăng say bàn tán một chuyện nóng hổi. Đêm thứ Bảy, một tên cướp bị truy nã đã lâu đột nhập vào nhà dân trong một tiểu khu, không may bị một cô gái yếu đuối tay không tóm được. Người kể tường thuật lại không kém gì một bộ phim hành động kinh dị nghẹt thở, kể cả việc cô gác yếu đuối kia tài sắc vẹn toàn, có trí tuệ lại rất dũng cảm. Đáng tiếc là trong quá trình vật lộn với tên trộm, nữ hiệp đã bị thương ở tay. Khang Kiếm nghe xong chỉ cười cho qua, chưa từng liên tưởng chuyện này với Bạch Nhạn.
Trên đường đi, điện thoại của Giản Đơn liên tiếp gọi đến. Anh về văn phòng trước. Vừa vào cửa, Giản Đơn đã tiến vào, khàn giọng nói sáng nay cậu ta bị hai nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh gọi ra nói chuyện, hỏi rõ việc tập đoàn Hoa Hưng trúng thầu dự án trung tâm thương mại. Giản Đơn lắc đầu, hai người đó lại hỏi sang chuyện khác. Sau đó Giản Đơn ra ngoài nghe ngóng, phát hiện trong Thành ủy có rất nhiều người bị gọi ra nói chuyện, nhưng không ai biết mấy người kia đang giở trò gì, hình như chỉ đang điều tra thủ tục.
Khang Kiếm bình tĩnh gật đầu, không nói gì thêm. Ông Khang Vân Lâm vốn quản lý về mảng chính trị pháp luật, quy trình làm việc của Ủy ban kỷ luật anh nắm rất rõ. Thông thường nếu đơn từ của dân chúng nhiều, hoặc trong nội bộ có người cung cấp chứng cứ có hiệu lực thì Ủy ban Kỷ luật sẽ phái người xuống điều tra. Điều tra ai, điều tra chuyện gì thì không ai hay biết, đợi đến khi biết rồi thì cũng là lúc gặp mặt chính thức với Ủy ban.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy kỳ lạ là trong một cuộc họp, ông Tùng Trọng Sơn đã từng nói một câu rằng, Ủy ban Kỷ luật sẽ tới Tân Giang điều tra tình hình trong sạch hóa bộ máy chính trị của quan chức Tân Giang, thời gian là vào tháng sau, sao lại tới sớm như vậy nhỉ? Hình như công việc đã triển khai được một thời gian rồi.
- Ngoài ra còn chuyện gì nữa không? - Khang Kiếm thấy Giản Đơn ủ rũ như bánh đa nhúng nước.
- Không có gì ạ. Sếp Khang, anh không còn chuyện gì khác thì em đi làm việc đây.
- Đi đi! - Khang Kiếm xua tay, ngồi một lúc rồi đứng dậy đi tới văn phòng của ông Tùng Trọng Sơn.
Thư ký của ông Tùng Trọng Sơn bảo anh đợi một lúc, bí thư Tùng và bí thư Lục đang nói chuyện ở trong! Chưa dứt lời thì cửa phòng bật mở, Lục Địch Phi từ bên trong đi ra, nhìn thấy Khang Kiếm thì vội tới bên cạnh anh.
- Khang Kiếm, cậu có biết Giám đốc Tống của Sở Xây dựng thành phố đã bị Ủy ban Kỷ luật tiến hành song quy chưa?
- Cuối tuần tôi ở tỉnh trên nên không biết.
- Chuyện mới xảy ra trưa nay, tạm thời nhốt ở một trụ sở ở ngoại thành, không biết tình hình thế nào rồi. - Lục Địch Phi nhíu mày.
- Có phải đồng chí Khang Kiếm đang ở bên ngoài không? - Ông Tùng Trọng Sơn từ bên trong hỏi vọng ra.
Khang Kiếm bình thản gật đầu với Lục Địch Phi rồi đi vào bên trong.
- Trợ lý Khang à - Không đợi Khang Kiếm lên tiếng, ông Tùng Trọng Sơn đã đứng dậy trước, cười cười vỗ vai anh rồi kéo anh ngồi xuống sofa cùng ông ta - Tôi còn chưa nói cảm ơn với cậu, hôm đó Tùng Lâm gây họa, nó đã làm kiểm điểm với tôi rồi, còn nhờ tôi xin lỗi cậu nữa. Xét cho cùng là do trình độ văn hóa không cao nên không biết nặng nhẹ. Nếu lúc ấy cậu không có mặt thì chắc chắn đã đắc tội với công ty đó rồi. À, công ty nước ngoài đó là tôi dựa vào quan hệ bạn bè đích thân kêu gọi về đây đấy.
- Vâng, khi đó tôi cũng sợ ảnh hưởng tới bí thư Tùng, cho nên thái độ mới nghiêm khắc như vậy.
- Cậu làm rất đúng. Giờ tôi đã điều Tùng Lâm đi khỏi trạm thu phí đó, cho nó đến trường dạy lái xe trực thuộc Sở Giao thông công tác rồi.
Khang Kiếm sững người, thầm thở dài trong lòng, không nói gì thêm.
Ông Tùng Trọng Sơn lại vòng vo hỏi han mấy chuyện liên quan đến công việc. Điện thoại reo, ông ta bèn đứng dậy nghe. Điện thoại vừa kết nối, ông ta không nói ngay mà cười với Khang Kiếm trước.
Khang Kiếm biết ý cáo từ.
Đi tới cửa, anh ngoảnh đầu lại nhìn ông Tùng Trọng Sơn. Anh phụ trách công tác xây dựng thành phố, giám đốc Sở Xây dựng bị song quy, Giản Đơn bị gọi ra nói chuyện, nhiều chuyện như vậy nhưng ông Tùng Trọng Sơn lại không đề cập với anh nửa câu, chẳng kỳ lạ sao?
Trong lòng anh rất bực bội, về đến văn phòng muốn hút điếu thuốc, lại nghe thấy Tiểu Ngô ở phòng bên đang ba hoa chích chòe với Giản Đơn về chuyện nữ hiệp đối đầu với tên vô lại, nửa ngày trời Giản Đơn mới ừ lại một tiếng. Tiểu Ngô mất hứng không thèm nói nữa.
Ngày đầu đông, sau năm rưỡi chiều, trời đã tối.
Đúng sáu giờ, Khang Kiếm tan sở, không nghĩ ngợi nhiều, anh đi thẳng tới nhà Bạch Nhạn. Anh biết Bạch Nhạn không trực đêm, có lẽ bây giờ cô đã về tới nhà rồi.
Bước vào tiểu khu, anh phát hiệu ở cổng mới đặt một trạm gác, có hai nhân viên bảo vệ ngồi bên trong, họ chặn xe anh lại để ghi biển số xe, ngoài ra không nói gì hết.
Anh mở cửa xe, quay xuống ngẩn ngơ nhìn cái hộp giấy đặt ở băng ghế sau, rồi cúi người cầm nó lên.
Không thể nào ngờ được, Bạch Nhạn lại là nữ anh hùng nức tiếng khắp Tân Giang.
Khang Kiếm không dám tự hào về điều đó, chỉ cảm thấy trái tim như một con diều đứt dây, chao đảo rớt xuống đáy vực.
Khi cô cần anh nhất, anh ở cách xa cô mấy trăm kilômét.
Ngay chính thời điểm này lại xảy ra một việc như vậy. Đây là ý trời sao?
Nhìn Khang Kiếm tự trách móc mà trừng phạt bản thân, linh cảm thấy một cơn giông tố sắp tới, Liễu Tinh bèn sờ lên mũi, dè dặt trốn vào phòng ngủ rồi khép cửa lại, nhưng vẫn để hé một khe nhỏ, đề phòng Bạch Nhạn gặp chuyện gì không ổn thì cô sẽ xông ra.
Bạch Nhạn mím môi, quay đầu sang chỗ khác, cố tỏ vẻ tự nhiên:
- Anh đến lấy quần áo mùa đông hả?
Khang Kiếm không đáp, bước tới ấn cô ngồi xuống ghế, tháo băng ra rồi sờ vào vết thương. Anh cắn môi mình đến bật máu.
- Sếp Khang… - Bạch Nhạn bỗng cảm thấy mình rất yếu đuối, vô duyên vô cớ mắt đỏ hoe.
- Vừa mới ngủ dậy, chưa rửa mặt à? - Khang Kiếm hỏi khẽ.
- Ừm. - Bạch Nhạn cúi đầu.
Anh quay người đi vào nhà vệ sinh rồi cầm một chiếc khăn mặt nóng đi ra, lau mặt lau tay cho cô, sau đó rót một tách trà, thấy chỉ còn âm ấm mới đưa cho cô.
- Bây giờ em có muốn ăn cháo không? - Người vừa ngủ dậy, chưa chắc đã muốn ăn.
- Buổi trưa ăn nhiều quá, bây giờ không muốn ăn lắm.
Ngồi gần nhau như vậy, Bạch Nhạn nhìn thấy khóe mắt sếp Khang đã có thêm vài nếp nhăn.
- Ừ, vậy lát nữa ăn cùng với Liễu Tinh nhé! Hai ngày nay cô ấy đều ở đây phải không?
- Vâng.
- Bạch Nhạn, hôm nay anh sẽ mang hết quần áo về.
Khang Kiếm thở dài, vuốt ve bàn tay lành lạnh của Bạch Nhạn.
- Vâng! Sếp Khang, anh cũng rất tự giác đấy. - Bạch Nhạn dẩu môi cười, lúm đồng tiền lại lộ ra lấp ló.
Khang Kiếm xiết tay cô thật mạnh rồi buông ra, đứng dậy đi tới đẩy cửa phòng ngủ.
Liễu Tinh há hốc mồm nhìn anh mở tủ quần áo, xếp từng chồng quần áo cho vào vali, sau đó xách hai chiếc vali to xuống lầu. Đây chẳng phải là tủ quần áo của Nhạn sao, sao lại để quần áo của sếp Khang?
Bạch Nhạn một tay bưng tách trà, nhấp từng ngụm nhỏ, hờ hững theo anh đi ra đi vào.
- Bạch Nhạn, em tiễn anh.
Xách hành lý xuống dưới lầu xong, Khang Kiếm bỗng đi lên tay không, đứng ở cửa nói.
- Anh không biết phải đi mấy bậc một lúc hay là đèn ở cầu thang lại hỏng rồi? - Bạch Nhạn nhíu mày hỏi.
- Anh muốn em tiễn anh xuống dưới. - Không để cô nói thêm, anh kéo cô đi xuống.
- Em tiễn anh xuống dưới rồi, anh cam đoan sẽ không tới làm phiền em nữa? - Bạch Nhạn ra điều kiện.
Khang Kiếm nhìn vào mắt Bạch Nhạn, ánh mắt lặng lẽ không gợn sóng.
- Ừ
Bạch Nhạn cũng nói:
- Vâng!
Anh nắm bàn tay không bị thương của cô, cẩn thận dìu cô chầm chậm đi xuống. Bước ra khỏi cầu thang, gió Bắc ùa tới, Bạch Nhạn không khỏi hắt xì rồi rụt vai lại theo phản xạ.
- Giờ thì anh lên xe đi! Không tiễn!
Cũng không cần gặp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...