Những lời muốn nói khi xung phong đưa cô về tận nhà còn chưa kịp cất lên thì bóng cô đã biến mất nơi cầu thang. Lục Địch Phi ngắm nghía khu chung cư nhỏ bé. Khang Kiếm đúng là nhỏ mọn với cô nhóc, vậy mà sao cô nhóc lại bảo vệ hắn ta như vậy chứ?
Tối nay chẳng dò hỏi được gì từ phía Bạch Nhạn, ngược lại còn bị giễu cợt. Lục Địch Phi cũng không biết tại sao, có phải anh ta bị bệnh vô liêm sỉ, hay là có khuynh hướng thích bị ngược đãi, thật sự càng lúc anh ta càng có hứng thú với Bạch Nhạn.
Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!
“Thực ra, em đối với cậu ta rất có tình có nghĩa”. Về đến nhà, trong đầu Bạch Nhạn cứ mãi hiện lên câu nói này của Lục Địch Phi.
Cô có sao?
Chưa đến mức có tình có nghĩa, ít nhất thì cô chưa từng nảy sinh ý định làm tổn thương sếp Khang. Không giống như anh, tiếp cận cô chỉ vì muốn báo thù. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, lòng cô lại thấy nhức nhối.
Hôn nhân trang nghiêm và thiêng liêng nhường ấy, sao có thể coi rẻ như vậy?
Bạch Nhạn lặng lẽ thở dài, cô đánh răng rửa mặt, uống chút sữa tươi rồi lên giường đi ngủ.
Ngủ tới nửa đêm, Bạch Nhạn bị một tiếng động kỳ lạ đánh thức, cô tưởng là chuột. Chung cư cũ kiểu này thỉnh thoảng lại có vài chú chuột chạy qua. Cô trở mình định ngủ tiếp. Lúc này, cô nghe thấy tiếng mở ngăn kéo vang lên rõ rệt. Rất quen với tiếng mở cái ngăn kéo này, cô tin chắc có người đang mở ngăn kéo của cô.
Lỗ chân lông của Bạch Nhạn nở ra, cô đột nhiên nhớ tới tờ thông báo của đồn công an dán ở bệnh viện, gần đây có một toán cướp giật mới dạt tới Tân Giang.
Cô từ từ ngồi dậy, vội nhớ lại xem bên cạnh mình có thứ gì nằng nặng có thể hộ thân được không.
- Ai…?
Tiếng động ngừng lại, một bóng người đứng im trước bàn, cũng chính là bên cạnh giường của Bạch Nhạn.
Không kịp ngồi thẳng dậy, Bạch Nhạn hét lên thất thanh. Gã kia nhào tới, lưỡi dao sắc nhọn sượt qua vai phải của cô. Không sâu, nhưng chảy máu. Gần như cùng lúc ấy, hắn bịt chặt miệng cô lại:
- Cấm la lối, tao chỉ cần tiền thôi.
Bạch Nhạn ra sức gật đầu, giọng tên đó đầy sát khí, khiến cô sợ hãi đến cực độ.
- Có dám kêu không?
Bạch Nhạn ra sức lắc đầu nguầy nguậy.
Tên đó bỏ tay ra khỏi miệng cô, mũi dao gí trước ngực cũng dịch xa ra một chút. Phía đối diện gần đó có một công trường xây dựng, ánh đèn công nghiệp sáng trắng len vào qua khe cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng máy trộn bề tông ầm ĩ. Tuy xa, nhưng ánh sáng và âm thanh đó khiến Bạch Nhạn trấn tĩnh lại được một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi trước sự hung tợn của kẻ đột nhập.
Tên cướp dùng dao rạch ga giường, đó rõ ràng là một con dao rất sắc bén, Bạch Nhạn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bẻ quặt tay cô ra sau lưng rồi lấy ga giường trói lại. Động tác của hắn dứt khoát, mau lẹ, Bạch Nhạn bất giác kêu lên.
Tên đó giật mạnh tóc cô, cô không dám lên tiếng nữa.
- Tiền ở đâu?
- Trong… trong túi, ở chỗ gối…
- Không được nhìn tao.
Bạch Nhạn cảm thấy hắn nghiêng người qua bên này, chiếc túi xách bên gối bị lấy đi. Có tiếng sột soạt.
- Sao ít thế này? Có mỗi hơn ba trăm! - Giọng hắn vô cùng tức giận - Trong này là cái gì? - Nhờ ánh đèn, hắn phát hiện ra trong túi xách còn có một ngăn nhỏ nữa. Hắn kéo soạt khóa ra.
- Trong đó không có gì cả. - Bạch Nhạn cuống quýt nói.
- Câm mồm! - Thấy tay mình sờ được vào một xấp gì đó dày dày được bọc bằng màng bọc thực phẩm, hắn mừng thầm, vội lấy dao rạch ra.
- Không được đụng vào đó.
Đột nhiên, không biết lấy sức từ đâu, Bạch Nhạn giật tung ga giường, điên cuồng xông tới, nắm chặt con dao.
Trời đổ mưa nhỏ, từng hạt tí tách đập vào cửa sổ, những người đang chìm vào giấc mộng không hề phát hiện ra chuyện gì. Nhưng đột nhiên, một giọng phụ nữ thét lên thất thanh phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, từng ngọn đèn bật sáng. Ngay sau đó, xe cảnh sát 110 nhấp nháy đèn đỏ phóng vào tiểu khu.
Kẻ đột nhập ôm đầu đứng đờ ở góc tường, mặt mũi nhếch nhác, môi rất dày, tinh thần hoảng loạn.
Hắn ta đã tung hoành gây án khắp năm tỉnh thành, đột nhập vào vô số nhà dân, việc nửa đêm khiến người ta giật mình tỉnh dậy như thế này cũng đã từng xảy ra, nhưng ai nấy đều ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng có người phản kháng. Vì thế khi cô gái trẻ tuổi bé nhỏ, yếu ớt này nhào tới, hắn không đề phòng nên con dao bị tước mất. Cô ta nắm chặt lưỡi dao, máu từ hổ khẩu[5] xối xả tuôn như suối. Hình như cô ta không phát giác ra, chỉ trừng trừng nhìn hắn ta rồi kêu lên thất thanh như một con thú mẹ.
[5] Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ của bàn tay.
Lưỡi dao sắc nhọn rạch đôi tấm màng bọc và miếng giấy bên trong.
Tiếng phụ nữ kêu thét khiến hàng xóm kinh động, chen chúc ào tới, chặn cửa khu nhà, báo cảnh sát, hắn ta không kịp trốn thoát.
Đèn trong phòng bật sáng, lúc này hắn mới nhìn thấy thứ khiến người phụ nữ kia như phát điên xông vào cướp lấy lại là một xấp giấy đỏ, giờ lại càng đỏ hơn vì đã nhuốm máu.
Hắn thật hối hận, nhưng cũng cảm thấy thực sự khó lí giải.
Viên cảnh sát thi hành nhiệm vụ rất phấn khởi, tên cướp này là một trong những tội phạm quan trọng mà Bộ Công an đang truy nã, vừa mới dạt tới Tân Giang, không ngờ lại bị tóm, lần này họ đã lập công to rồi.
- Tôi thật sự không làm gì cô ta cả, chỉ định lấy chút tiền rồi đi thôi.
Tên trộm thành khẩn khai báo, trên bàn đặt ba tờ giấy bạc và mấy tờ tiền lẻ. Nhà Bạch Nhạn là căn nhà đầu tiên hắn ra tay trong đêm hôm nay. Đồng thời hắn cũng khai ra nơi ẩn náu của mấy tên đồng phạm.
Viên cảnh sát nhìn Bạch Nhạn, không thể tin cô gái liễu yếu đào tơ này lại vì 300 tệ mà liều mạng với một tên cướp.
Tay nắm chặt xấp giấy đỏ, Bạch Nhạn run rẩy, đầu tóc rũ rượi, ánh mắt hoảng sợ, ngơ ngác. Cơn sợ hãi qua đi, tinh thần dần minh mẫn lại, lúc này cô mới cảm nhận được tình thế vừa rồi nguy hiểm đến mức nào, suýt chút nữa cô đã mất mạng.
Nhưng nếu xảy ra thêm một lần nữa, cô tin rằng mình vẫn sẽ làm như vậy.
Tuy đây chỉ là một bông hồng bằng giấy mà Minh Thiên tặng cho cô từ rất lâu rồi, nhưng có nó bên cạnh, lòng cô như có chỗ nương tựa, dựa dẫm.
Những thứ cô có thể giữ lại không nhiều. Cái kẹp tóc mà Minh Thiên tặng cùng với bông hồng giấy này đã mất khi cô đi học thể dục về hồi còn học ở trường Y tá. Tìm mãi tới nửa đêm mà không thấy, cô quay về phòng khóc tới tận khi trời sáng.
Cảnh sát giải tên cướp đi rồi hỏi Bạch Nhạn mấy câu, bảo cô ký tên, sau đó về đồn báo cáo. Trước khi ra cửa, viên cảnh sát ngoảnh lại, vẻ như không được yên tâm.
- Chúng tôi đưa cô tới bệnh viện xử lý vết thương nhé! - Vừa rồi khi lấy khẩu cung, viên cảnh sát phát hiện trong tủ quần áo treo rất nhiều quần áo đàn ông, nhưng trong nhà lại không thấy ai.
Căn nhà bị tên trộm lục tung thành một mớ hỗn độn, Bạch Nhạn giờ cũng không dám ở một mình nữa nên bèn gật đầu, lấy áo khoác đi theo viên cảnh sát xuống lầu.
Xe 110 của cảnh sát tiến vao bệnh viện, bác sĩ trực và y tá vội vàng chạy tới, nhìn thấy Bạch Nhạn thì sững sờ.
Tay cô bị bóp chặt nên tụ máu rất sâu, lòng bàn tay bị dao cứa một vết khoảng 15 cm, khâu gần 20 mũi.
- Em có bị điên không, đừng nói là 300 tệ, cho dù là 30.000 tệ cũng phải đưa cho hắn ta chứ. Tiền quan trọng đến thế sao? Mạng sống mới là quý nhất. Mấy tên đó là những kẻ đào tẩu đã có tiền án tiền sự, muốn giết em dễ như trở bàn tay. Nếu hôm nay em bị hắn giết chết thì tiền có giúp em cải tử hoàn sinh được không?
Lãnh Phong cũng chạy tới, nghe kể lại sự việc thì nổi cơn lôi đình. Chuyện anh nổi giận không phải là hiếm, nhưng từ trước tới nay chưa từng giận dữ đến như vậy. Anh tức giận tới mức cứ đi vòng vòng trong phòng khám, gân xanh giật giật trên trán, tay vung lên đập vào bàn khiến cho nhiệt kế, giấy kê đơn, cốc tách và bút viết đều nảy lên.
Bác sĩ và y tá trực đưa mắt nhìn nhau rồi lần lượt rút lui, khép cửa lại. Mọi người lúc đầu chỉ nghĩ Bạch Nhạn đã ly hôn, giờ nhà lại gặp cướp thì rất đáng thương. Bây giờ họ đã biết, có người đau lòng vì cô.
Bạch Nhạn bị Lãnh Phong mắng cho té tát, không dám thở mạnh.
- Giờ em xem đẹp chưa, vết thương này của em không thể khỏi trong một hai tuần đâu, để lại sẹo là cái chắc, sao có thể đi làm, em chuẩn bị nghỉ phép đi! - Lỗ mũi Lãnh Phong xì khói, vừa sợ hãi, vừa đau lòng, lại vừa tức giận. - Em xem năm nay em đã hành hạ thân xác mình như thế nào, trước thì viêm phổi, giờ thì bị thương, em muốn anh đau lòng tới chết hả!
- Đây… chỉ là tai nạn… - Bạch Nhạn ấp úng.
- Đúng, đúng, là tai nạn, có thể gạt ra khỏi đầu không cần suy nghĩ. Em thấy chỉ khi nào người ta ủ mưu tính kế lâu dài em mới cảm thấy đáng đề cập hả? - Lãnh Phong xông tới trước mặt cô gầm lên.
Bạch Nhạn bịt miệng, không nói gì.
Lãnh Phong nhìn trần nhà hít một hơi thật sâu, khóe mắt nóng rẫy. Anh nhắm mắt lại:
- Bạch Nhạn, không thể tiếp tục như thế này được nữa. Chúng ta thuê phòng ở chung đi! Như thế sẽ quan tâm tới nhau được nhiều hơn.
Bệnh viện cấp cho Lãnh Phong một căn hộ trong khu nhà chuyên gia, bài trí không kém gì khách sạn mấy sao. Thực ra Lãnh Phong cũng muốn xác định quan hệ yêu đương với Bạch Nhạn, sau đó hai người sống chung, dù là kết hôn anh cũng đồng ý. Nhưng không hiểu Bạch Nhạn vướng mắc ở đâu, mặc anh nói gì thì nói, đến giờ cô vẫn không chấp nhận sự theo đuổi của anh. Suy đi tính lại, muốn chăm sóc cho cô thì chỉ có cách thuê chung nhà ở mà thôi.
Hôm nay để tiết kiệm tiền, các đôi tình nhân thuê chung nhà rất nhiều, cũng không có gì là lạ.
Bạch Nhạn sững người:
- Em… căn hộ kia chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ.
- Chẳng lẽ Tân Giang không có chỗ nào cho thuê nhà nữa sao? - Lãnh Phong nghiến răng.
- Nhưng mà… không tiện lắm! - Bạch Nhạn nhỏ nhẹ.
- Có gì mà không tiện? Giờ là thế kỷ XXI, không phải 800 năm trước còn bó chân, đeo mạng che mặt hay nam nữ thụ thụ bất thân, hễ nhìn thấy mặt là phải chịu trách nhiệm với người ta suốt đời.
Lãnh Phong gầm lên tới mức nước bọt bắn cả ra ngoài. Bạch Nhạn ôm ngực, thực sự là quá khủng bố.
- Vậy… vậy em trọ cùng với Liễu Tinh! - Bạch Nhạn rụt vai, không dám đòi hỏi nhiều.
- Được, em gọi cho cô ấy đi. - Lãnh Phong ấn số điện thoại Liễu Tinh thay cô.
Nhìn bầu trời mới vừa mờ sáng, Bạch Nhạn thầm thở dài, phen này lại bị Liễu Tinh chửi chết thôi.
- A lô…
Một giọng đàn ông khàn khàn mơ màng vang lên.
Bạch Nhạn cúp máy cái rụp rồi quay sang bảo Lãnh Phong:
- Anh bấm nhầm số rồi.
Lãnh Phong nhíu mày:
- Không thể, số lưu trong máy của em mà.
- Vậy chắc là lỗi mạng. - Nhìn lại điện thoại thấy đúng là không sai, cô bèn ấn phím gọi lại.
- A lô…
Vẫn là giọng người đàn ông khi nãy.
Mồm Bạch Nhạn há hốc, mắt trợn tròn, bây giờ nghe kỹ, giọng nam này rất quen tai.
Mèn ơi…
- Ê, có bị thần kinh không thế, sáng sớm gọi đến lại chẳng nói câu nào. - Giọng người đàn ông càu nhàu.
- Ai thế? - Một giọng phụ nữ khác vang lên.
- Á… - Một tiếng kêu thất thanh, giọng đàn ông.
- Á… - Lại một tiếng kêu còn chói tai hơn, giọng phụ nữ.
Bạch Nhạn dịch điện thoại ra khỏi tai rồi cúp máy:
- Hi hi, Liễu Tinh… không thích thuê phòng chung.
- Vậy chúng ta thuê chung. Hôm nay là Chủ nhật, sáng anh sẽ ra ngoài tìm nhà. - Lãnh Phong đưa tay kéo cô từ ghế lên.
- Lãnh Phong, thực ra một mình em… cũng ổn mà. - Bạch Nhạn lấy hết can đảm nói.
- Anh thì không ổn. - Lãnh Phong ném lại bốn chữ rồi đi tới nhà xe lấy xe.
Bạch Nhạn thở dài, lòng rối như tơ vò. Cô cầm điện thoại lên xe, sếp Khang vốn chăm chỉ gọi điện từ tối hôm qua, tới giờ vẫn im hơi lặng tiếng!
Lãnh Phong đưa Bạch Nhạn đi ăn sáng rồi đưa cô về nhà. Nhìn căn phòng lộn xộn, gương mặt điển trai của anh càng âm u, cau có. Không để Bạch Nhạn động tay, anh tự mình dọn dẹp mọi thứ.
Bạch Nhạn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị ánh mắt lạnh cóng của anh chặn họng.
Chẳng biết làm thế nào, cô ngồi xuống cạnh bàn, lấy bông hồng giấy ra, dùng một tay chật vật dán lại. Rốt cuộc thì thời gian đã quá lâu, chất lượng giấy lại kém, đụng vào là rụng ra từng mảng, không dán vào được nữa. Nhìn đám giấy đỏ ấy, Bạch Nhạn thật muốn khóc.
- Bạch Nhạn, trước khi dọn đi thì bảo Khang Kiếm đến mang quần áo về, chúng ta không mang đi theo. - Lãnh Phong đứng trong phòng ngủ nói.
Bạch Nhạn “vâng”một tiếng rồi cầm điện thoại trốn vào WC gọi điện cho Minh Thiên.
Cô và Minh Thiên không hay dùng điện thoại để liên lạc, cùng lắm chỉ gửi tin nhắn, nhưng cả hai đều cố gắng kiềm chế, ngay cả tin nhắn cũng ít nhắn.
Hôm nay, cô muốn được nghe tiếng anh.
- Tiểu Nhạn. - Giọng Minh Thiên rất to, rất bất ngờ, phía sau có tiếng tạp âm ầm ầm. - Em khỏe không?
- Hoa hồng giấy… rách rồi. - Bạch Nhạn nói.
Minh Thiên trầm ngâm giây lát:
- Không sao, anh vẫn nhớ cách gấp! Hiện giờ không những anh gấp được hoa hồng giấy cho em, mà còn có thể tặng em hoa hồng thật, một bó to đùng ấy.
- Chẳng thú vị gì cả. - Bạch Nhạn cười mà mắt ngấn nước. Không một loại hoa nào có thể thay thế bông hồng giấy đó, thời gian không thể quay trở về quá khứ, cô và anh đã không còn là Bạch Nhạn và Minh Thiên trước đây.
Giữa họ, tặng hoa hồng đã không còn phù hợp.
- Anh vốn là con nhà nghèo, không thi vị lên được.
Minh Thiên cười ha ha, trong tiếng cười phảng phất vị chua chát. Bọn họ luôn luôn thấu hiểu nhau, trong lòng Bạch Nhạn nghĩ gì, không cần nói ra, anh cũng đã biết.
- Tiểu Nhạn, ngày mai anh lại đi Nga tập huấn một tháng, sau đó hai nước sẽ diễn tập quân sự ở Mông Cổ. Sau khi đợt diễn tập kết thúc, anh có thể tranh thủ thời gian nghỉ phép.
- Tốt quá!
- Lãnh Phong khỏe không? - Minh Thiên hỏi.
- Anh ấy đang ở đây này! Để em bảo anh ấy nghe máy. - Bạch Nhạn chạy ra ngoài, đưa điện thoại cho Lãnh Phong.
Lãnh Phong cau mày, mặc cho Bạch Nhạn tha hồ nháy mắt hay ra dấu, anh đem chuyện xảy ra hôm qua kể tuốt tuồn tuột cho Minh Thiên nghe, sau đó cũng nói luôn quyết định của mình.
Bạch Nhạn cắn môi, gục đầu xuống. Điện thoại lại được chuyển đến tay cô.
- Tiểu Nhạn…
Giọng Minh Thiên run rẩy.
- Không đến mức như anh ấy nói đâu, anh thấy giọng em vẫn tỉnh như sáo đấy thôi! - Bạch Nhạn chỉ còn thiếu nước tự vỗ ngực để chứng minh.
- Tiểu Nhạn, để Lãnh Phong thay… thay anh chăm sóc em nhé, được không - Minh Thiên xót xa hỏi một cách thành khẩn - Anh ấy thực lòng yêu em.
Bạch Nhạn nghẹn ngào, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy quan tâm của Lãnh Phong, nước mắt không kìm được lã chã rơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...