Sau khi ra viện, bố từ nhà khách dọn về nhà. Ông giành làm việc nhà, chăm sóc mẹ chu đáo. Ông ngoại nhờ người giúp và bố được điều từ huyện Vân về Tỉnh ủy thuận lợi, còn thăng một cấp. Tất cả thủ tục đều do thư ký lo liệu. Coi như cả nhà lại ở bên nhau, nhưng không khí ấm cúng trước đây đã không còn nữa. Mẹ như biến thành một người khác, động một chút là nói những lời ác độc mỉa mai với bố, giận lên là ném bát ném đĩa, bố cứ vâng vâng dạ dạ với mẹ, được dịp đi công tác là như được tha bổng. Dần dần, ông lại viện đủ mọi lý do để không về nhà. Chỉ cần bố không về nhà, mẹ sẽ như người mất hồn, gọi điện tứ tung, bảo anh cùng thư ký đi khắp nơi tìm bố. Tìm được rồi, cửa vừa đóng lại thì trong nhà lại nồng nặc mùi thuốc súng. Đúng vào thời gian này, bà ngoại đón thím Ngô từ quê ở Đông Bắc lên.
Khóe miệng Khang Kiếm nhếch lên một vẻ châm biếm, anh đưa tay sờ mũi.
- Thím Ngô ở nhà anh không chỉ là đến chăm sóc cho mẹ anh. Bà ngoại vô cùng hao tâm tổn trí, bà nói chuyện với mẹ. Sau khi mẹ bị liệt nửa người, Bạch Nhạn… bọn em học y cũng biết, nửa người dưới của mẹ đã mất hết cảm giác, không thể… sinh hoạt vợ chồng. Bà ngoại lo bố ra ngoài lăng nhăng, muốn giữ cái nhà này cho mẹ. Khi đó thím Ngô hãy còn trẻ, chồng chết sớm, có một đứa con gửi ông bà ngoại nuôi. Bà ngoại hứa với nhà họ sẽ thay họ nuôi dưỡng đứa bé.
Thím Ngô bèn… giống như người vợ lẽ không danh phận mà bà ngoại cưới về cho bố. Dưới sự khuyên nhủ của bà ngoại, mẹ dần chấp nhận sự thật. Hôm thím Ngô đến, mẹ bảo thư ký chuẩn bị một bàn tiệc, một căn phòng cho thím Ngô. Buổi tối, bố vào phòng của thím Ngô, mẹ ngồi trên xe lăn suốt cả một đêm.
- Thím Ngô rất chăm chỉ, sau khi thím đến, nhà anh như có một luồng sinh khí mới. Thím thật lòng thích cái gia đình này, rất tốt với mẹ và anh, thu xếp mọi thứ ngăn nắp gọn gàng. Có điều dù gì thím ấy cũng không được học hành nhiều, không có tiếng nói chung với bố. Mấy tháng sau, bố lại quay lại với những ngày tháng trước đây. Nhưng dù thế nào, ông luôn nhớ quay về nhà, trước mặt mọi người, ông và mẹ vẫn diễn màn vợ chồng âu yếm, cho dù tối đến là lại cãi nhau long trời lở đất. Cứ cãi nhau là mẹ lại lôi chuyện cũ ra, Bạch Mộ Mai như một nỗi ám ảnh ác độc, cười nhạo họ trong bóng tối.
- Đường công danh của bố hanh thông, thăng chức liên tục. Năm anh bắt đầu đi làm thì bố đã làm tới chức bí thư Sở Tư pháp tỉnh.
- Anh học đại học, thạc sĩ ở Đại học Nhân dân Bắc Kinh, có lẽ vì gia thế nhà anh nên anh không thiếu người theo đuổi, thực ra từ lúc học trung học đã rất nhiều rồi. Khi đó anh là kẻ theo chủ nghĩa không kết hôn, thậm chí có thể nói là hoàn toàn cách ly với tình yêu. Chứng kiến bố mẹ từ một đôi yêu thương say đắm biến thành hai kẻ căm thù nhau tận xương tủy, anh không hề có chút mơ tưởng nào với chuyện tình cảm. Anh chỉ muốn mình thật xuất sắc để mẹ có thể tự hào. Trên đời này có rất nhiều thứ có thể lựa chọn, duy chỉ có bố mẹ là không thể.
- Lúc đầu bố anh làm việc tại Ban Tuyên truyền Tỉnh ủy, có lần anh có việc phải đến văn phòng của bố, ông không ở đó, ngăn kéo bàn làm việc lại đang mở, anh ngồi xuống, tình cờ nhìn thấy trong ngăn kéo có vài tấm ảnh. Trong ảnh là một cô gái chừng hai mươi tuổi, khi cười có hai cái lúm đồng tiền xinh xinh. Anh rất ngạc nhiên.
Bố bước vào, thấy tấm ảnh trên tay anh thì sững người, hỏi anh mấy người bạn cùng lớp của anh ở tỉnh có muốn kết bạn không, nếu có thì giới thiệu cho cô gái này. Anh hỏi đấy là ai, bố nói đấy là con gái một người bạn cũ, tên là Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn khẽ ừ một tiếng, bất giác ngồi thẳng người dậy.
- Khi đó anh không hề liên hệ em với bà Bạch Mộ Mai, nhưng anh cảm thấy rất thắc mắc, bố không phải là một người thích để tâm đến những chuyện linh tinh. Sau đó, anh âm thầm gọi thư ký của bố đi uống rượu, tìm hiểu qua anh ấy anh mới biết được. Năm ngoái, bố đi xem một đoàn Việt kịch biểu diễn, gặp lại một người bạn cũ tên là Bạch Mộ Mai. Bạch Nhạn chính là con gái của Bạch Mộ Mai, khi bố nghe được chuyện này, rất lâu không nói được lời nào. Bạch Mộ Mai diễn ở tỉnh mấy ngày, bọn họ gặp nhau vài lần, bố bảo thư ký mua cho con gái của Bạch Mộ Mai rất nhiều quà. Anh đoán, có khi lúc đó bố coi cô gái đó là con gái mình, vội vàng thể hiện tình phụ tử. Sau này phát hiện ra là không phải, vì muốn lấy lòng Bạch Mộ Mai nên bố muốn giới thiệu bạn trai cho cô ấy. Chuyện này đã trở thành nỗi ám ảnh lớn trong lòng anh. Anh cảm thấy mẹ con cô gái đó cứ như ruồi nhặng xua mãi không đi, vè vè lượn lờ trong nhà anh, không chỗ nào không có.
- Anh không nói chuyện này với mẹ, nhưng trong lòng như bị khoét một cái lỗ, anh khát khao có thể có thứ gì lấp đầy nó. Rồi anh gặp Y Đồng Đồng. Đó là lần đầu tiên anh yêu, nhưng ngay từ đầu anh đã bảo với cô ấy, anh sẽ không kết hôn, cô ấy nói không sao, cô ấy cũng không muốn bị gia đình và con cái ràng buộc. Không ngờ nửa năm sau, bạn trai cô ấy từ Thâm Quyến trở về, xách một can xăng đứng trước cửa Ban Tuyên truyền. Bố anh đã dìm hết mọi chuyện xuống, bọn anh chia tay, và anh đã bị điều đến Tân Giang.
- Năm thứ ba ở Tân Giang, Y Đồng Đồng đến trường Nhất Trung dạy học, lúc anh đi thị sát trường mới biết được điều này. Bọn anh lại ở bên nhau, nhưng tình cảm của anh đối với cô ấy đã không còn như trước. - Khang Kiếm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi - Sau đó, đi tiêm vacxin phòng cúm A, một ngày rất bình thường, anh tranh thủ mười phút đến phòng khám tạm thời, vừa bước vào thì nghe thấy có người gọi Bạch Nhạn, anh cảm thấy cái tên này rất quen, vừa ngẩng lên thì thấy cô gái trong tấm ảnh trong ngăn kéo của bố đang đứng sờ sờ trước mắt, khi đó đầu anh ong lên. Cô ấy dịu dàng an ủi đồng nghiệp, anh thì không thể dời mắt khỏi Bạch Nhạn. Đầu anh trống rỗng, theo phản xạ anh rút hai tờ đơn của anh và Giản Đơn nhét vào tổ của Bạch Nhạn, bảo Giản Đơn xin số điện thoại của cô ấy. Khi đó anh không biết phải làm gì, anh chỉ nghĩ đó là ý trời, đã run rủi cho anh và cô ấy gặp nhau. Nỗi cay đắng, vất vả, bất hòa mà gia đình anh đã phải chịu suốt hai mươi tư năm, đều liên quan đến nhà cô ấy, sao cô ấy có thể cười vui vẻ đến thế?
- Giản Đơn bị tẽn tò một phen, số điện thoại đưa đi không ai gọi tới. Đúng lúc Tiểu Ngô bị cảm, anh bảo Giản Đơn ra tay một lần nữa, mời được cô ấy đi ăn cơm. Nhưng anh phát hiện, cô ấy không hề dễ tiếp cận. Cô ấy rất thờ ơ, lạnh nhạt với anh, tìm đủ mọi cách để đẩy anh ra xa. Anh vội vàng nói muốn cô ấy làm bạn gái anh, cô ấy liền thẳng thừng từ chối. Thậm chí cô ấy không ngại để anh tới huyện Vân điều tra gia cảnh của mình. Anh rất kinh ngạc, cô ấy lại khác hẳn với Bạch Mộ Mai, cô ấy rất biết tự bảo vệ mình, cũng hiểu rất rõ cái gì phù hợp với mình. Anh nghĩ không thể xem thường cô gái này được nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, anh và cô ấy sẽ trở thành hai đường thẳng song song, anh không thể tiếp cận cô ấy, không thể khiến cô ấy nếm trải những nỗi đau khổ mà anh đã phải gánh chịu. Anh không nghĩ ngợi nhiều, quyết định luôn là mình sẽ kết hôn với cô ấy. Nảy ra suy nghĩ này rồi, anh chưa từng dao dộng. Anh đề nghị chia tay với Y Đồng Đồng, bảo với cô ấy là anh sẽ kết hôn. Cô ấy rất đau khổ đòi sống đòi chết. Anh nhớ tới chuyện của mẹ, sợ Y Đồng Đồng lại làm điều ngốc nghếch, hơn nữa anh cũng muốn chứng minh, anh chỉ kết hôn với Bạch Nhạn để trả thù mà thôi, trong lòng anh nên có hình bóng của một người con gái khác. Đêm trước hôm cưới, anh… đúng vậy, anh đã lên giường với Y Đồng Đồng, đó cũng là lần cuối cùng giữa bọn anh.
- Đêm tân hôn, anh cố tình ra oai với cô ấy, muốn để cô ấy biết anh không hề để ý đến cô ấy. Một mình anh lái xe ra ngoại thành, ngồi trong xe hút thuốc cả đêm. Thực ra, anh cũng sợ mình sẽ không kìm chế được mà muốn ôm cô ấy, ôm rồi sẽ chìm đắm, biến thành một gã đàn ông ngu ngốc bị sắc đẹp mê hoặc, anh phải chịu khổ, chịu đau, phải giữ tỉnh táo, từng bước một tiến về phía trước. Nhưng, những ngày tháng sau này, càng ngày anh càng mất đi sức đề kháng khi đứng trước cô ấy. Vì thế anh lại đồng ý gặp Y Đồng Đồng. Nhưng khi ở bên Y Đồng Đồng, trong đầu anh toàn là hình ảnh của cô ấy, ngồi thêm với Y Đồng Đồng một khắc, anh như bị hành hạ. Anh luôn rút điện thoại ra xem cô ấy có nhắn tin hay gọi điện cho anh không. Cô ấy không gọi, anh rất hụt hẫng. Lúc ngồi họp anh cũng nhớ tới cô ấy, lúc làm việc hay đi công tác cũng không kìm chế được mà nhớ tới cô ấy. Y Đồng Đồng cũng không thể giúp gì được anh, anh hoàn toàn cắt đứt với Y Đồng Đồng, đúng ngày hôm ấy lại bị Bạch Nhạn bắt gặp. Tối hôm đó anh ôm gối đứng ở cửa phòng ngủ, cô ấy nhốt anh ở bên ngoài. Khi đó anh rất khó chịu, nhưng lại rất vui, một mình cười ngu ngơ đến tận nửa đêm, thì ra cô ấy cũng để ý anh, cũng biết ghen.
Nhưng sau nửa đêm, anh lại ngẩn ngơ, mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng nào vậy, sao anh có thể có suy nghĩ như vậy, tất cả những gì anh làm đang đi ngược lại với dự tính ban đầu của anh. Anh… hoảng loạn đón mẹ anh từ Bắc Kinh tới, chính là để chứng tỏ anh vẫn không có gì với cô ấy.
- Nhưng thấy cô ấy bị mẹ và thím Ngô xúc phạm, coi thường, anh hối hận, anh không nỡ nhìn cô ấy bị người khác đối xử như thế. Không biết mẹ suy nghĩ gì mà lại muốn gặp mặt Bạch Mộ Mai. Trên bàn ăn, anh chứng kiến sự đáng thương của mẹ, sự đê tiện của bố, sự vô liêm sỉ của Bạch Mộ Mai, trong lòng anh như có một con mãnh thú khát máu rục rịch manh động, anh không thể nhẫn nhịn được đem hết mọi hận thù trút lên người cô ấy, anh lạnh lùng sỉ nhục cô ấy trước mặt Bạch Mộ Mai. Sau đó, anh không còn mặt mũi nào gặp cô ấy. Cô ấy chính thức yêu cầu anh ly hôn, khi nghe thấy hai chữ “ly hôn” này, anh đau đớn không thiết sống, như mỗi bộ phận trên thể đều bị người ta cắt mất. Trong đau khổ, anh mới hiểu ra, anh… đã yêu cô ấy. Tình yêu này quá tinh quái, cứ mãi lẩn trốn, anh căn bản không hiểu rõ, cũng có thể anh đã hiểu rõ, nhưng anh không dám đối diện. Tình yêu này tiếp cho anh sức mạnh, anh không còn sợ hãi hôn nhân, anh khát khao được ở bên cô ấy dài lâu, được thấy cô ấy cười tinh nghịch, trêu chọc anh, làm nũng với anh…
Giọng Khang Kiếm hơi nghẹn lại, anh đứng dậy bước tới giường từ từ quỳ xuống, nắm lấy tay Bạch Nhạn:
- Bà xã, anh đã làm rất nhiều chuyện khốn nạn, anh vừa ngu ngốc vừa vô liêm sỉ, em… có thể cho anh một cơ hội được làm lại từ đầu không?
- Nếu anh không yêu tôi, anh sẽ làm gì? - Giọng Bạch Nhạn rất bình tĩnh, rất khàn, rất nhỏ.
- Nếu không yêu em, chúng ta sẽ là hai đường thẳng song song. Bà xã, em có biết không, hận em chỉ là cái cớ để kẻ ti tiện, bất lực như anh tiếp cận với em. Anh đã yêu em từ rất lâu, rất lâu rồi.
Khang Kiếm đưa tay Bạch Nhạn lên môi, khẽ hôn lên đó.
Bạch Nhạn rút tay mình ra khỏi tay Khang Kiếm, chùi lên chăn. Khang Kiếm cứng đờ người. Anh đã phải đấu tranh tư tưởng quyết liệt mới lấy được hết can đảm bộc bạch tất cả những điều giấu kín tận đáy lòng trước Bạch Nhạn. Nhưng phản ứng của Bạch Nhạn khiến anh hoảng hốt.
Cô không xúc động, không hề xúc động, tuy có hơi bất ngờ, hơi sửng sốt, nhưng về cơ bản có thể dùng hai từ “bình tĩnh” để miêu tả. Điều này giống như năm đó anh tập chạy bộ, đứng trên bờ để ném đá xuống đập nước, “tõm” một tiếng, mặt nước hiện lên những vòng tròn, sau đó tất cả kết thúc, mọi thứ lại trở về với trạng thái yên tĩnh như lúc đầu.
Lại cũng giống như trong cuộc sống hiện thực, tặng cho bạn gái một chiếc vòng tay kim cương vô cùng đắt giá, bạn hy vọng cô ấy có thể thốt lên mừng rỡ, vui sướng nhào vào lòng bạn, nhưng đối phương cùng lắm chỉ mỉm cười.
Bạn cảm thấy lời hứa của mình đáng giá ngàn vàng, đã bỏ ra thứ quý giá nhất, đã không còn một chút giấu giếm, đối phương lại chẳng coi ra gì.
Càng lúc Khang Kiếm càng cảm thấy bi thương, càng lúc càng cảm thấy vô vọng, trái tim chìm sâu xuống đáy vực.
- Sếp Khang, - Bạch Nhạn cảm thấy mình không nên im lặng quá lâu, nên bình luận gì đó về câu chuyện dài này – Giống như anh, tôi cũng cảm thấy bố mẹ là không thế lựa chọn được. Tất cả những gì mẹ tôi đã làm, là con gái, tôi không thể nói ra nói vào, chỉ có thế nuốt hết vào trong bụng. Anh nói anh yêu tôi, tôi biết đó là anh muốn làm cho tôi cảm thấy dễ chịu. Từ khi yêu tới khi cưới cho đến bây giờ, thậm chí khi chứng minh anh đối với tôi không chỉ đơn thuần là trả thù, cũng có tồn tại một chút xíu tình cảm. Tôi rất cảm ơn sếp đã nghĩ cho tôi. Nhưng tôi không muốn coi là thật. Còn nhớ sau ngày tôi bảo anh tới huyện Vân điều tra thân thế của tôi, một buổi sáng sớm, lần đầu tiên anh đến nơi tôi ở, anh nói: “Chẳng có gì phải để ý cả, đều đã là chuyện quá khứ rồi. Người làm bạn gái anh là em, không phải là người khác. Em đừng nói cái gì mà ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, anh đã chán ngấy cái danh “con ông cháu cha” mà người ta chụp cho anh rồi, tiền đồ của anh phải do anh tự nỗ lực, người khác muốn cản không cản được, muốn giúp cũng không giúp được.” Có lẽ chính vì câu nói này của anh mà tôi đã động lòng, cho nên đã chấp nhận anh. Thực ra khi đó anh đang nói dối. Hôm đám cưới, anh vứt nhẫn cưới ở chỗ Y Đồng Đồng. Tôi nén cơn đau khổ, nói dối là anh làm rơi trong phòng trang điểm, anh nói với tôi sau này sẽ không làm rơi nữa. Sếp ạ, một mặt anh nói với tôi những lời này, một mặt lại làm những chuyện đó sau lưng tôi. Chẳng lẽ lúc nào tôi cũng phải mang bên mình một cái máy kiểm tra nói đối, để kiểm tra xem câu nào của anh là thật, câu nào là giả? Anh không thấy mệt, nhưng tôi thấy mệt.
- Những chuyện như thế sau này sẽ không xảy ra nữa… - Khang Kiếm thở dài, nói ra câu này ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy không đáng tin chút nào.
- Sếp ạ, không có sau này. Chưa nói tới chuyện chúng ta có tình cảm hay không, chuyện của mẹ tôi với bố anh còn sờ sờ ra đó, chúng ta còn có thể ở bên nhau sao? Tôi không muốn dùng sự tồn tại của mình để đả kích mẹ anh. Chỉ cần không phải là tôi, chỉ cần anh thật sự thích, mẹ anh yêu anh, bà ấy sẽ vui vẻ chấp nhận.
- Chỉ có em, không thể có bất cứ người nào khác… - Khang Kiếm bất lực nhắc lại.
Bạch Nhạn thản nhiên cười:
- Chuyện đời khó lường, năng lực của con người là vô hạn. Cảm ơn sếp đã yêu tôi, nhưng tôi không thể chấp nhận, Đi nghỉ sớm đi, ngày mai anh còn phải đi làm đấy.
Khang Kiếm nhìn Bạch Nhạn, không nhúc nhích. Cô và anh chẳng qua chỉ cách nhau một cánh tay, anh chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm cô vào lòng. Nhưng, anh lại cảm thấy cô xa xôi ngàn dặm.
Bạch Nhạn từ từ nằm xuống, nghiêng người đi, quay lưng về phía anh.
- Bà xã, người ta phạm tội có thể dùng pháp luật để trừng trị. Anh đã làm rất nhiều điều ác, em muốn trừng phạt thế nào cũng được… - Anh không thể mở miệng nói ra câu nhưng có thể không ly hôn được không.
Khang Kiếm chưa học tâm lý học, nhưng anh hiểu rõ tâm lý của anh không giống với người khác. Anh sợ hãi trước hôn nhân, anh không dám tin tưởng người khác, anh thận trọng bảo vệ bản thân, chỉ sợ bị tổn thương. Trạng thái tâm lý này, không thuốc nào có thể chữa được. Chỉ có thể dựa vào một người khác để thay đổi nó.
Trước đây, anh không tin rằng người này thật sự tồn tại.
Nhưng sau khi Bạch Nhạn xuất hiện, trạng thái tâm lý này của anh đã dần dần có sự thay đổi.
Anh đã có dũng khí, có ước mơ. Anh tin vào tình yêu, tin vào hôn nhân, khát khao có thể cùng Bạch Nhạn sinh ra một bé gái giống như cô.
Trong đầu anh thường xuất hiện cảnh tượng này. Khi mùa xuân đến hoa nở bạt ngàn, anh bế con gái, Bạch Nhạn xách giỏ thức ăn, cùng nhau đi picnic trong công viên. Con gái nô đùa trên bãi cỏ, anh cầm máy ảnh lăng xăng chụp hình, Bạch Nhạn bày từng món ăn trong giỏ xách ra chiếc khăn kẻ caro, thỉnh thoảng lại quay sang mỉm cười nhìn anh và con gái. Anh cảm nhận được ánh mắt của cô, bất thình lình chìa ống kính vào cô. Cô giật bắn mình, anh cười ha hả chạy tới, hôn lên đôi môi mềm mại xinh đẹp của cô… Bầu trời xanh thăm thẳm, mây trắng bồng bềnh, không khí phảng phất mùi hoa cỏ, tiếng cười của con gái giòn tan bên tai, đôi môi xinh của Bạch Nhạn…
Có lẽ đó chính là hạnh phúc chăng?
Bức tranh còn chưa vẽ hết, một câu nói của Bạch Nhạn đã hoàn toàn đẩy anh rơi xuống địa ngục, không thể quay về.
- Vậy sao? - Bạch Nhạn ngoái đầu ra. - Hình phạt nào cũng được hả? Trước hết xét về phía Đảng, anh biểu hiện không tốt. Bây giờ tôi thay mặt Đảng và nhân dân tuyên bố tước bỏ Đảng tịch của anh, vĩnh viễn không thu nạp.
- Bà xã, nhưng anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
- Đó là chuyện của sếp, không cần phải báo cáo với tôi. Chúc ngủ ngon.
Thực ra trời đã gần sáng, Bạch Nhạn liếc nhìn quầng sáng đang dần hiện lên ngoài cửa sổ.
Khang Kiếm đóng cửa sổ, kéo rèm cửa lại cho cô, thất thểu ra khỏi phòng. Lúc xuống cầu thang, mắt anh bỗng hoa lên, nếu không kịp nắm chặt tay vịn theo bản năng thì suýt nữa đi ngã lộn cổ.
Khang Kiếm sợ toát mồ hôi.
Đứng trong nhà vệ sinh nhìn gương mặt rã rời chán chường của mình, nghĩ tới đã hai đêm liền không ngủ, sáng nay lại có một cuộc họp phải phát biểu, lại nghĩ tới hôm nay Bạch Nhạn phải tới bệnh viện để kiểm tra lại, xem ra đành nhờ Giản Đơn vậy.
Khang Kiếm nhắm mắt lại, thật sự hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, mở mắt ra sẽ thấy không có chuyện gì xảy ra hết, vậy thì tốt biết mấy!
Buổi sáng Giản Đơn đến đón Khang Kiếm, thấy mắt anh vằn đỏ thì giật mình, không dám hỏi gì. Tối hôm đó Bạch Nhạn mất tích tám tiếng liền, ngay hôm sau bà Khang lại vội vã quay về tỉnh, anh đã đoán được giữa Khang Kiếm và Bạch Nhạn đã xảy ra chuyện. Chà, quan giỏi cũng khó tề gia, bình thường sếp đứng trên bục nói trời nói bể, về đến nhà cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Ở trên xe, Khang Kiếm nói với Giản Đơn chuyện đưa Bạch Nhạn đến bệnh viện kiểm tra lại, Giản Đơn gật đầu.
Trong văn phòng, Khang Kiếm uống một cốc cà phê to, lấy lại tinh thần đi dự họp. Ngồi trên bục rồi mới phát hiện Lục Địch Phi cũng có mặt. Lục Địch Phi cười đầy ẩn ý với anh, Khang Kiếm bình thản gật đầu.
Trước khi bắt đầu cuộc họp, Khang Kiếm đang xem báo cáo thì nhận được điện thoại của Giản Đơn.
- Sếp Khang, em vừa tới dưới nhà anh, nhìn thấy chị Bạch, cô Liễu và một người đàn ông xách túi to túi nhỏ lên một chiếc xe hơi màu đen, chính là… biển số lần trước đưa chị Bạch về. Em còn chưa kịp chào hỏi thì bọn họ đã phóng đi mất. Em đuổi theo phía sau, rẽ năm ba bận thì mất dấu. Em lập tức đến bệnh viện, nhưng bọn họ không đến bệnh viện.
Khang Kiếm nắm chặt điện thoại, mặt trắng bệch.
Người chủ trì cuộc họp bước tới vỗ vai anh. Anh thấy ông Tùng Trọng Sơn cũng đã tới, đành phải cúp điện thoại.
Anh phát biểu xong, ra ngoài gọi điện cho Bạch Nhạn, định hỏi cho rõ mọi chuyện. Điện thoại có tín hiệu nhưng không có người nghe máy. Lòng dạ anh rối bời, đành quay về dự họp tiếp. Cuộc họp vẫn chưa kết thúc, phần báo cáo của anh đã xong, tiếp theo còn rất nhiều chương trình, lãnh đạo của một số ban ngành phải phát biểu. Với tư cách là trợ lý thị trưởng, anh buộc phải ngồi ngay ngắn trên bục chủ tọa.
Lúc này anh không màng gì đến sự ảnh hưởng của hình ảnh cá nhân, cứ ngồi trên bục bấm điện thoại không ngừng. Từ đầu đến cuối vẫn không ai nghe máy.
Ruột gan Khang Kiếm cồn cào như lửa đốt, anh đành gọi điện cho Giản Đơn, bảo cậu ta không được rời bệnh viện, phải đứng chờ ở khoa X-quang.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc cuộc họp kết thúc, anh vội vàng xông ra ngoài. Lục Địch Phi kéo anh lại, nhướn mày với anh:
- Sao thế, trông cậu như bị lửa đốt đít vậy?
- Chẳng sao cả. - Khang Kiếm nói - Tôi có chút việc, đi trước.
- Khang Kiêm này, sắp hết hè đến nơi rồi, lúc nào dẫn Bạch Nhạn theo, tôi cũng dẫn bạn, mấy người chúng ta lại đến đảo Giang Tâm bơi?
- Tính sau, tính sau nhé! - Khang Kiếm vội vã chạy ra khỏi hội trường.
Lục Địch Phi đứng phía sau nhún vai. Anh chơi khá thân với mấy ông sếp bên Sở Công an, nghe nói có hôm vợ của Khang Kiếm chơi trò mất tích, lúc tìm thấy thì ngã ngất trước cửa bệnh viện. Anh nghe lòng thấy thú vị, gọi điện cho Bạch Nhạn nhưng cô nhóc không nghe máy.
Lạ à nha!
Mấy ngày không liên lạc, Lục Địch Phi cảm thấy mình thật sự hơi nhớ nhung cô nhóc đó, cô nhỏ đang ốm, anh nên gọi điện thăm hỏi chút nhỉ.
Lục Địch Phi lập tức rút diện thoại ra, tìm một góc yên tĩnh, ấn số của Bạch Nhạn.
- Anh Lục, có chuyện gì không?
Giọng Bạch Nhạn nghe có vẻ rất mệt mỏi.
- Không có gì, nhớ em thôi. - Lục Địch Phi nhếch môi trêu chọc. Bạch Nhạn như thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười:
- Cảm ơn anh Lục quan tâm. Tôi đang có việc, chúng ta nói chuyện sau nhé.
Lục Địch Phi chớp mắt:
- Chớ, chớ, chẳng phải em đang ốm sao, ốm rồi còn làm chuyện gì chứ?
- Nhạn, nhà dọn xong rồi, đừng ra ngoài ăn, tối nay nấu ở nhà cho có không khí chúc mừng đi.
Đầu dây bên kia bỗng có tiếng phụ nữ.
Tai Lục Địch Phi dỏng lên, có nghe nói Khang Kiếm dọn nhà đâu? Trừ phi…
- Tôi khỏe hẳn rồi, anh Lục, vậy đã nhé. Tạm biệt. - Bạch Nhạn không đợi Lục Địch Phi trả lời liền vội vàng cúp máy.
Lục Địch Phi xoay xoay chiếc điện thoại, nhíu mày, lại nghĩ tới dáng vẻ hoảng loạn thất thần vừa rồi của Khang Kiếm, anh nhắm mắt lại. Tốt rồi, vở kịch luân lý nhà Khang Kiếm đã được công diễn, bây giờ cô nhóc có lẽ đã chung chiến tuyến với mình rồi.
Lục Địch Phi cười bí hiểm, lúc ra khỏi hội trường bất giác khe khẽ hát.
Hôm nay Bạch Nhạn quả thật hơi bận rộn. Mặc dù Liễu Tinh và Lãnh Phong đều tới giúp, nhưng dù gì cô cũng là chủ nhà, cái gì đặt ở đâu đều phải do cô chỉ đạo. Cũng may đồ đạc không nhiều, dọn một lúc là xong. Trước đó Liễu Tinh đã mua sẵn hoa quả, mấy món ăn vặt, ba người ngồi lại một lúc. Liễu Tinh phải quay về đi làm, buổi chiều Lãnh Phong còn có ca mổ, hai người giục Bạch Nhạn về bệnh viện, hẹn buổi tối sẽ tới liên hoan mừng nhà mới.
Bạch Nhạn truyền nước hai ngày, tinh thần đã tỉnh táo, cô lắc đầu, nhớ tới chuyện của Thương Minh Tinh, nói chiều nay sẽ tới bệnh viện kiểm tra. Cô bảo Lãnh Phong đừng nói với Minh Thiên chuyện cô chuyển nhà, sợ Minh Thiên lo lắng.
Lãnh Phong cứ tặc lưỡi mãi, không dám nói Minh Thiên đã biết hết cả rồi.
Liễu Tinh và Lãnh Phong về rồi, Bạch Nhạn lại lau dọn thêm một lượt nữa rồi mới đi xuống. Vừa xuống lầu liền nhận được điện thoại của Minh Thiên, nói ở bệnh viện đợi tới tận bây giờ mà không thấy bóng cô đâu, lo đến phát điên.
Bạch Nhạn trầm ngâm:
- Minh Thiên, em đang ở bên ngoài. Vậy đi, anh tới Quảng trường Nhân dân đợi em rồi minh cùng đi gặp Minh Tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...