Khang Kiếm không kìm chế được liền đưa tay ra nhẹ vuốt khuôn mặt cô, lúc chạm vào mới phát hiện ra mặt cô hơi lạnh, anh vội tắt điều hòa, kéo chiếc chăn mỏng đang đắp chặt trên người cô xuống một chút, tránh một lát nữa nhiệt độ trong phòng tăng lên cô lại ngủ không ngon giấc.
Anh lại ngắm thêm một lát, xác định cô đã ngủ thật sâu thật ngon mới đứng dậy ra khỏi phòng, từ từ cửa khép chặt.
- Sao con lại nỡ lòng nào không xuống dưới đây chứ? - Bà Lý Tâm Hà ngồi bên bàn ăn, bất mãn lườm Khang Kiếm. – Chỉ là viêm phế quản xoàng, truyền nước uống thuốc là khỏi thôi. Con xem con căng thẳng cứ như trời sắp sập vậy.
Thím Ngô đang sắp bát đũa. Đêm qua và ngày hôm nay náo loạn, bà ấy chẳng còn tâm trạng để nấu cơm, buổi trưa làm tạm món mì nui cho qua bữa.
Khang Kiếm kéo ghế ngồi đối diện với bà Lý Tâm Hà, mặt hết sức nghiêm túc:
- Mẹ, vừa rồi con đã bố trí xe, lát nữa mẹ bảo thím Ngô thu dọn hành lý, ăn trưa xong con cho người đưa mẹ về tỉnh.
Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô sững sờ ngẩng đầu lên.
- Bây giờ trong nhà hơi lộn xộn, công việc của con cũng bận, con không thể quan tâm chăm sóc mẹ và thím được. Đợi con sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, sau này sẽ đón mẹ và thím lại đây.
Sau này, là đến mùa quýt nào?
Bà Lý Tâm Hà chớp mắt, bàn tay đặt trên đầu gối không ngừng run lên:
- Kiếm Kiếm, con thật sự vì con đàn bà đó mà không cần mẹ nữa sao?
Khang Kiếm lắc đầu:
- Mẹ là mẹ con, sao lại có chuyện cần hay không cần được ạ. Bạch Nhạn là vợ con, mẹ cũng biết đột nhiên… xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, cô ấy mới hai mươi tư tuổi, chắc chắn là không chịu nổi, con muốn ở bên cô ấy.
Bà Lý Tâm Hà sốt ruột xua tay, cố lý giải lời Khang Kiếm:
- Kiếm Kiếm, có phải con lo con bé đó sẽ nghĩ quẩn không? Nó không làm đâu, mẹ nó là con điếm hạng sang, chỉ còn thiếu nước chết chìm trong nước bọt của người đời, mà mẹ nó vẫn sống khỏe đấy thôi. Con ban cho nó chút ân huệ ổn ổn rồi đuổi nó đi, sau này mẹ không kỳ vọng dùng nó để rửa hận nữa. Mẹ nghĩ tới nghĩ lui rồi, con cũng đừng ở Tân Giang nữa, để mẹ bảo các bác con tìm cách đưa con tới Bắc Kinh. Trời sinh con là viên ngọc quý, ở đâu cũng có thể tỏa hào quang. Sau này chúng ta sống ở Bắc Kinh, còn bố con thích ở đâu thì ở, tùy ông ấy!
- Mẹ, - Khang Kiếm chịu không nổi cất cao giọng. - Con đâu phải đứa trẻ người non dạ, con đã ba mươi tuổi rồi, có thể tự lựa chọn cho cuộc đời mình. Mẹ đừng nói về Bạch Nhạn như thế trước mặt con, cô ấy là vợ con, mẹ có thể không thích cô ấy, nhưng xin mẹ hãy nể mặt con mà tôn trọng cô ấy.
Mồm bà Lý Tâm Hà há hốc, hồi lâu không ngậm lại được.
Thím Ngô muốn nói xen vào, nhưng nhìn sắc mặt lạnh như tiền của Khang Kiếm, không dám lên tiếng.
- Tôn trọng? Một con nhãi ranh do một con đào hát đĩ điếm sinh ra cũng đáng để tôn trọng ư? - Bà Lý Tâm Hà nhíu mày giễu cợt.
Khang Kiếm nặng nề nhắm mắt lại:
- Mẹ, chúng ta thì cao thượng ở chỗ nào? Cô ấy là con gái của Bạch Mộ Mai, con cũng chẳng phải là… là con trai của Khang Vân Lâm ư, chuyện trai gái một bàn tay vỗ thì kêu được chăng?
- Kiếm Kiếm… - Bà Lý Tâm Hà gào rát cổ.
Khang Kiếm phẩy tay:
- Mẹ đừng nói gì nữa, ý con đã quyết. Bạch Mộ Mai là Bạch Mộ Mai, Bạch Nhạn là Bạch Nhạn. Cô ấy vốn đang sống yên ổn, chính con đã lôi cô ấy vào chuyện này, vô duyên vô cớ phải chịu tổn thương như vậy, con phải có trách nhiệm với cô ấy.
- Con đúng là uống nhầm thuốc rồi. Lấy người vợ như nó rồi sớm muộn gì trên đầu con cũng mọc mấy cái sừng thôi. - Bà Lý Tâm Hà tức đến nỗi mặt tái nhợt.
Khang Kiếm đăm đăm nhìn bà Lý Tâm Hà:
- Mẹ đánh giá sai Bạch Nhạn rồi.
Anh quay đầu sang:
- Thím Ngô, hôm nay không ngủ trưa nữa, phiền thím giúp con thu dọn hành lý.
Anh đứng dậy, lấy một cái phong bì trong túi tài liệu đặt ở cửa đưa cho thím Ngô:
- Con quyết định hơi vội vã, không kịp mua đặc sản gì cho mẹ và thím, cái này để sau này thím và mẹ con dùng lúc đi dạo phố.
- Tâm Hà… - Thím Ngô sợ sệt nhìn bà Lý Tâm Hà, không dám nhận cái phong bì đó.
Mặt bà Lý Tâm Hà đanh lại:
- Kiếm Kiếm, con nhất định phải đuổi mẹ đi như thế này sao? Con biết tính mẹ rồi đấy.
Khang Kiếm cắn môi:
- Mẹ, con là con trai mẹ, mẹ có biết trong lòng con đang nghĩ gì không?
Bà Lý Tâm Hà điếng người, hai hàng nước mắt lăn dài trong sự hẫng hụt, bà lắc đầu vẻ như không dám tin:
- Không đâu, không đâu…. Con sẽ không đi theo vết xe đổ của bố con đâu…
Giờ thì bà hối hận rồi, lúc đầu tại sao lại nóng máu mà đồng ý với kế hoạch này của Kiếm Kiếm chứ!
Trên đời làm gì có ai dám mang hôn nhân của mình ra đế trả thù chứ? Trừ khi ngay từ đầu Kiếm Kiếm đã… bà Lý Tâm Hà không dám nghĩ tiếp nữa.
Khang Kiếm cười đau khổ, bước tới ôm lấy bà Lý Tâm Hà:
- Mẹ về tỉnh trước đi, ngày nào con cũng sẽ gọi điện cho mẹ. Nếu bây giờ con rời khỏi Tân Giang, thì coi như trở thành bại tướng dưới tay Địch Phi rồi. Con trai mẹ không kém cỏi như thế đâu.
- Mẹ không lo chuyện này - Bà Lý Tâm Hà chỉ lên trên lầu - Nó… không xứng với con… Mẹ không muốn, mẹ không đồng ý.
Khang Kiếm không đáp lại, thực ra người không xứng e rằng chính là anh!
Cho dù bà Lý Tâm Hà trăm ngàn lần không đồng ý thì cũng không lay chuyển được Khang Kiếm. Trên đời này, từ trước tới nay, chưa hề có bố mẹ nào thực sự thắng được con cái. Bà khóc, bà chửi, bà dọa dẫm, tất cả đều vô ích. Khang Kiếm không phải là ông Khang Vân Lâm, bà không nỡ lòng làm những chuyện quá tuyệt tình.
Hai giờ chiều, xe tới, thím Ngô lại giống như hồi đầu mới đến, đưa từng món đồ xuống dưới lầu, cuối cùng là Lệ Lệ và bà Lý Tâm Hà. Bà Lý Tâm Hà ngồi trên xe, nắm chặt tay Khang Kiếm, lòng vừa oán hận vừa bất lực.
- Kiếm Kiếm, nếu con làm mẹ quá thất vọng, mẹ sẽ coi như… coi như chưa từng sinh ra đứa con trai này. - Trái tim bà như muốn vỡ tan.
- Rõ ràng là đã sinh rồi, sao lại coi như chưa sinh được. Mẹ yên tâm, con sẽ không để mẹ phải thất vọng đâu.
Khang Kiếm cười cười, dặn dò lái xe vài câu rồi đóng cửa xe lại. Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi tiểu khu, phóng ra ngoài phố, biến mất khỏi tầm mắt của Khang Kiếm.
Trong nhà lại quay về vẻ yên tĩnh ngày trước, Khang Kiếm đứng trong phòng khách, trong thoáng chốc chưa thể thích ứng ngay được.
Anh đi lên lầu, khẽ đẩy cửa ra, nhờ ánh sáng trên hành lang, anh nhìn thấy Bạch Nhạn ngồi trên giường, tóc ướt sũng bết vào cổ.
- Em tỉnh rồi à! - Anh nhìn cô, giọng rất dịu dàng. - Em có muốn ăn gì không?
- Vừa rồi ở dưới nhà rất ồn ào, ai đến vậy?
Bạch Nhạn lấy điện thoại để xem giờ, gần ba giờ rồi.
Hai tay Khang Kiếm đặt lên vai cô:
- Mẹ và thím Ngô về tỉnh rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn hai chúng ta. Có điều dưới nhà hơi lộn xộn, đợi em khỏi bệnh rồi thì từ từ sắp xếp lại. Anh…
- Anh tìm người giúp việc theo giờ đi! - Bạch Nhạn cau mày. Sao hôm nay anh không đi làm?
- Anh xin nghỉ một ngày, ở nhà với em.
Bạch Nhạn sờ trán, cúi người xuống giường để tìm giày:
- Còn một tiếng nữa là đến giờ tới bệnh viện, đúng lúc anh có thời gian, chúng ta sẽ qua Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn luôn.
Tim Khang Kiếm như bị bóp nghẹt, hơi thở trở nên chậm chạp nặng nề, đôi tay đặt trên vai Bạch Nhạn cứng lại, trước cái nhìn thản nhiên của Bạch Nhạn, anh như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn thành từng mảnh.
Rất lâu sau, cuối cùng Khang Kiếm cũng nói:
- Bà xã, anh đã nhờ Liễu Tinh đến lo cho em, hôm nay nhóm phóng viên ở Bắc Kinh bay chuyến tối, anh phải đi chào tạm biệt và tiễn họ. Buổi tối, chúng ta hãy nói chuyện này có được không?
Anh không nói sau này, cũng không nói đợi anh rảnh, anh nói buổi tối, chứng tỏ anh đã chính thức đồng ý về cách giải quyết mối quan hệ giữa họ rồi. Bạch Nhạn không có lý do gì để phản bác, đành gật đầu:
- Tôi được truyền thêm chút nước, cảm giác đã khá hơn nhiều rồi. Ngày mai tôi dọn ra ngoài trước.
Khang Kiếm không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi bước ra ngoài hút thuốc.
Bạch Nhạn thở dài, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó thay chiếc áo ngủ đẫm mồ hôi, sực nhớ ra là đã hẹn với Lãnh Phong tới bệnh viện, vội lấy điện thoại ra gọi.
Gần như vừa mới kết nối Lãnh Phong đã nhấc máy ngay.
- Sao rồi?
Câu hỏi ngắn gọn, nhưng không giấu nổi sự run rẩy.
- Mồ hôi vả ra như tắm, ngủ rất say, cảm giác họng không còn ngứa ngáy khó chịu nữa, thở cũng dễ chịu hơn, khỏe hơn nhiều rồi. Anh Lãnh, em…
- Tôi biết rồi, y tá Liễu đi rồi, cô ấy đã xin nghỉ ốm hai tuần cho em, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cố gắng tới bệnh viện để chụp phổi.
- Vâng. Anh Lãnh, Minh Thiên đâu?
Lãnh Phong ngừng lại, nhìn người đang nóng lòng như lửa đốt ở bên cạnh mình:
- Cậu ấy đang ở bên cạnh tôi.
- Cảm ơn anh Lãnh.
Bạch Nhạn không bảo Lãnh Phong đưa điện thoại cho Minh Thiên nghe, mà cúp máy rồi bấm số của Thương Minh Thiên.
- Tiểu Nhạn.
Thương Minh Thiên vừa nghe thấy tiếng của Bạch Nhạn, trái tim đang treo lơ lửng trên không trung khẽ dao động. Anh và Bạch Nhạn không thường xuyên liên lạc, từ trước tới giờ Bạch Nhạn chỉ kể chuyện vui không kể chuyện buồn. Anh tưởng rằng cô sống rất hạnh phúc, gặp mặt rồi mới biết không phải như vậy.
Lãnh Phong ngắm chiếc điện thoại, nhún vai.
- Ừ, ừ, anh biết rồi, anh tạm thời không về huyện Vân nữa. Anh có thể ở khách sạn, cũng có thể ở chỗ Lãnh Phong. Đúng, anh gọi điện cho Minh Tinh rồi, nhưng điện thoại của nó sao lại tắt máy?
Bạch Nhạn đọc một dãy số:
- Anh gọi số này à?
- Đúng vậy, đúng là số này. Em có biết chỗ nó ở không?
Bạch Nhạn trầm ngâm giây lát:
- Ngày mai truyền nước xong, em đi cùng với anh!
Trước khi đi, cô muốn đến tiệm Ba ngàn sợi để Thương Minh Tinh chuẩn bị trước.
- Tiểu Nhạn, em vẫn ổn chứ?
- Không thể ổn hơn được nữa. - Bạch Nhạn cười khúc khích.
Thương Minh Thiên bất đắc dĩ tắt máy, trong đầu hiện lên nụ cười của Bạch Nhạn: khóe mắt cong lên, lúm đống tiền lấp ló.
- Lãnh Phong, mình muốn gặp chồng của Tiểu Nhạn. - Thương Minh Thiên nói.
Lãnh Phong nhìn anh:
- Cậu muốn nói chuyện gì?
- Nếu yêu Bạch Nhạn thì hãy trân trọng cô ấy. Nếu không yêu thì hãy sớm buông tay.
Lãnh Phong bật cười:
- Minh Thiên, cậu tưởng đây là doanh trại, một là một, hai là hai à. Cái đám cặn bã trên quan trường đó phức tạp hơn cậu tưởng nhiều, thật không hiểu tại sao lúc đầu Bạch Nhạn lại lấy hắn ta?
- Tiểu Nhạn làm như vậy, chứng tỏ hắn nhất định phải có điểm khiến cô ấy rung động.
Lãnh Phong không đồng tình:
- Vậy thì hắn ta đeo mặt nạ quá giỏi, Bạch Nhạn nhìn nhầm người thôi chứ không phải là rung động gì đâu. Mình khuyên cậu không nên đi, tránh cho hắn khỏi nghi ngờ Bạch Nhạn, lại tội chồng thêm tội. Dù gì cậu cũng chỉ là anh trai hàng xóm của Bạch Nhạn thôi. Huống chi Bạch Nhạn đã chuẩn bị ly hôn rồi.
Thương Minh Thiên nhắm mắt lại, thở một hơi dài.
Lãnh Phong không biết, đối với Bạch Nhạn, hai từ “ly hôn” này không hề nhẹ nhàng chút nào, không phải là sự giải thoát, mà đã tan nát tới bước đường cùng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Bạch Nhạn phải đi đến một quyết định nghiêm trọng như vậy? Chỉ vì người bạn gái cũ đó sao?
Thương Minh Thiên khẽ lắc đầu, nói thật, anh không tin.
Ở nhà Bạch Nhạn, chuông cửa đang reo kính coong.
Khang Kiếm mở cửa, Giản Đơn và Liễu Tinh cùng từ ngoài bước vào.
Liễu Tinh đầu cúi gằm, lảo đảo đi lên lầu như hồn xiêu phách lạc.
Khang Kiếm ngạc nhiên nhướn mày với Giản Đơn..
Giản Đơn nhếch mép cười ha ha hai tiếng:
- Ở chỗ rẽ xe chạy nhanh quá, suýt nữa đâm phải một chiếc xe thể thao màu đỏ, thực ra chẳng có chuyện gì, sau đó cô ấy cứ im thin thít như ma làm, mặt mũi đờ đẫn.
- Cậu chạy xe kinh quá, đây là trên phố chứ đâu phải đường cao tốc, an toàn là trên hết, biết chưa?
Giản Đơn liếc lên trên lầu, làm mặt hề:
- Biết rồi thưa sếp. Bây giờ chúng ta có đến khách sạn Hoa Hưng không ạ?
Khang Kiếm cầm cặp tài liệu:
- Đi thôi!
Liễu Tinh kéo rèm cửa ra, căn phòng thoắt bừng sáng. Lúc này Bạch Nhạn mới nhìn thấy mặt Liễu Tinh trắng bệch như tờ giấy. - Liễu Tinh, cậu sao thế?
Cô dùng cánh tay không cắm kim tiêm của mình kéo Liễu Tinh, Liễu Tinh đờ đẫn ngồi xuống, rồi bỗng ôm mặt khóc nấc lên. - Nhạn, mình thật sự… thật sự phải quên anh ta thôi. Vừa rồi vừa nhìn thấy anh ta trên phố, anh ta ngồi trên xe của ả đó, cười ngoác miệng như đại gia, như một gã bạch diện thư sinh được phú bà bao mà cũng không thấy hổ thẹn. Bao nhiêu chữ thánh hiền anh ta học được đều thành rác rưởi hết rồi, rốt cuộc là anh ta bị hớp hồn bởi khuôn mặt hay là của cải của ả đó? Sao lại ra nông nỗi đó?
Khỏi phải nói, “anh ta” ở đây chắc chắn là Lý Trạch Hạo.
Bạch Nhạn thở dài, nếu cô nói với Liễu Tinh, chiếc xe mà Y Đồng Đồng đang lái và căn nhà mà cô ta đang ở đều là của Khang Kiếm tặng, liệu Liễu Tinh có cảm thấy càng không thể chấp nhận hay không?
Đến lúc này, hình tượng “tấm gương sáng ngời” còn sót lại chút xíu của Lý Trạch Hạo đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng Bạch Nhạn.
- Chỗ này có đau không? - Bạch Nhạn vỗ lên ngực Liễu Tinh.
- Đau lắm, đau như bị dao cắt vậy. – Liễu Tinh trả lời trong nước mắt.
- Đau đi, đau một lần cho hết, sau đó thì lên da non. Liễu Tinh cậu xem, Lý Trạch Hạo không chống cự lại được sự cám dỗ của nhan sắc, lại tham tiền tài, cậu phải cảm thấy may mắn vì đã thấy được bộ mặt thật của anh ta trước khi kết hôn. Còn tốt hơn là phát hiện sau khi đã cưới và có con!
Liễu Tinh chớp mắt:
- Hình như cậu nói cũng có lý. Nhưng mà, mình đã yêu anh ta mười bốn năm rồi.
- Nếu so với việc chia tay sau mười bốn năm kết hôn thì sao?
Bạch Nhạn bình tĩnh nhắc nhở.
Liễu Tinh không khỏi rùng mình:
- Nhạn, cậu nói nghe sợ quá.
- Liễu Tinh, vậy cậu so với mình đi! Bây giờ cậu là cô gái thất tình, còn mình là phụ nữ ly hôn, cái nào bi thảm hơn? - Bạch Nhạn cười.
- Nhạn… - Liễu Tinh hít vào một hơi rất sâu - Cậu thật sự muốn ly hôn sao?
Bạch Nhạn nằm ngửa trên giường, nhìn từng giọt nước truyền chảy tí tách:
- Không phải mình muốn, mà là bắt buộc.
Liễu Tinh thất kinh tới nỗi nước mắt đọng trên khóe mắt, rất lâu sau mới trượt xuống gò má.
Truyền nước xong, Liễu Tinh đợi Bạch Nhạn tắm rửa, giặt giũ phơi phóng quần áo xong rồi nấu cho Bạch Nhạn chút đồ ăn. Lúc ra về, cô mang theo một vali hành lý to. Bạch Nhạn đã đưa chìa khóa căn hộ mới cho cô.
Ngoài cửa sổ, trời dần tối.
Bạch Nhạn không bật đèn, mặc cho bóng tối dần dần tràn vào phòng, bao trùm lấy cô. Cô không cảm thấy quá đau buồn, cũng không cảm thấy có chút gì lưu luyến hay không nỡ.
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi nhẹ tựa tơ. Đợt ốm này, dường như đã cuốn đi hết mọi vướng mắc nơi đáy lòng.
Không còn nghe thấy giọng nói oang oang của thím Ngô, tiếng lăn bánh xe của bà Lý Tâm Hà, tiếng sủa của Lệ Lệ, căn nhà yên tĩnh khiến người ta sợ hãi. m thanh duy nhất là hơi thở của cô.
Từ nhỏ tới lớn Bạch Nhạn đã quen sống một mình. Nhưng đêm nay cô cảm thấy nỗi cô đơn như một đại dương vắng lặng, tràn trên đỉnh đầu cô. Là vì Minh Thiên và cô cùng ở trong một thảnh phố, mà cô lại không thể gặp anh sao?
Nhớ lại những ngày tháng trong khu tập thể Văn hóa trước đây, thật là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của đời người.
Cô là Tiểu Nhạn của anh, không phải là vợ ai, anh là Minh Thiên của cô, không phải là vị hôn phu của ai, hai bên thích nhau, trong sáng, ngờ nghệch biết bao.
Một ánh mắt hiểu ý, cũng có thể hồi tưởng lại mà hạnh phúc rất lâu, cũng có thể chặn lại mọi nỗi cô đơn và khổ sở.
Bạch Nhạn bò đậy, lấy bông hồng giấy trong ví ra. Nước mắt lại trào lên, lăn xuống gò má mơn mởn, hai mắt cô nhòa đi, biến thành màn sương mù dày đặc…
- Khụ, khụ…
Bạch Nhạn ngủ tới nửa đêm thì tỉnh lại vì mùi khói thuốc, không khỏi ho mấy tiếng. Mở mắt ra nhìn, trước cửa sổ có một bóng người.
Nghe thấy tiếng ho của cô, bóng người vội mở cửa sổ, vứt điếu thuốc đang lập lòe trên tay đi, để gió đêm ùa vào, xua bớt mùi khói trong phòng.
- Mấy giờ rồi? - Bạch Nhạn đã hoàn toàn tỉnh táo, chớp mắt hỏi.
- Hai giờ.
Khang Kiếm ngồi xuống sofa, tì tay lên cằm nhìn Bạch Nhạn.
Cô thở dài, hơi nghiêng đầu:
- Sao anh vẫn chưa đi ngủ?
Khang Kiếm lặng im không đáp. Trong bóng đêm, anh đổi tư thế, rút bao thuốc trong túi ra, ngẩn ngơ một lát rồi lại đút vào.
- Bạch Nhạn, thực ra trước đây mẹ anh không như thế đâu.
Khang Kiếm cắn môi, như đang thì thầm.
Bạch Nhạn nhíu mày, hả một tiếng.
- Bà ngoại anh sinh ra mẹ lúc bốn mươi lăm tuổi, trên mẹ đã có bốn người anh trai. Một người con gái sinh muộn như thế, em cũng có thể tưởng tượng được mẹ lớn lên trong bầu không khí như thế nào rồi đấy. Hơn nữa ông ngoại anh còn là chuyên gia ăn lương quốc hội, các bác anh cũng đều giữ chức vụ quan trọng trong các bộ ngành ở Bắc Kinh. Sự cưng chiều như vậy đã biến mẹ anh thành một người bướng bỉnh, kiêu hãnh. Nhưng khi học Đại học, mẹ đột nhiên thay đổi hoàn toàn. Bà ngoại nói mẹ trở nên thấu hiểu người khác, khéo léo, chu đáo, luôn nghĩ cho người khác. Tất cả là vì mẹ đã yêu một người, người đó chính là bố anh - ông Khang Vân Lâm.
Bạch Nhạn không ngờ đêm hôm khuya khoắt mà sếp Khang vẫn còn tâm trạng để kể chuyện gia đình, cô sững người, không ngắt lời anh. Dù sao cũng không buồn ngủ, vậy thì nghe vậy!
- Nhà bố anh gia cảnh bình thường, người miền Nam. Mẹ sợ gia thế nhà mình khiến bố e sợ mà lui bước, cho tới tận khi hai người tốt nghiệp, yêu rất sâu sắc rồi mới nói thật cho ông biết, đồng thời kiên định nói với bố rằng, mẹ sẽ không gây áp lực cho ông, ông đi đâu mẹ sẽ theo đấy. Bố anh không thể quen được với thời tiết miền Bắc, cũng không ăn được đồ ăn miền Bắc. Ông muốn về miền Nam. Bà ngoại anh nhờ người quen, âm thầm tìm cho bố anh một công việc trong ủy ban tỉnh, mẹ anh được bố trí làm ở Công đoàn tỉnh. Vừa tốt nghiệp là bố mẹ anh kết hôn, sau một năm thì sinh ra anh. Ông ngoại anh sợ ảnh hưởng tới công việc của họ, bèn đón anh tới Bắc Kinh. Anh còn nhớ khi đó, bố rất thương mẹ, lúc nào cũng nhắc mẹ mặc ấm, đi tất, ra phố luôn nhớ mua mứt quả mà mẹ thích về cho mẹ. Sáu tuổi anh về ở với bố mẹ, vì anh đã đến tuổi đi học, bố anh hy vọng có thể tự mình dạy dỗ anh. Nhưng anh vừa về thì bố bị điều đến huyện Vân làm Phó chủ tịch huyện, thực ra là đi đánh bóng tên tuổi cho việc đề bạt sau này!
- Lúc đầu, mỗi tháng bố anh về ba bốn ngày, nếu công việc bận quá thì mẹ sẽ đưa anh tới đó ở mấy ngày. Mùa thu, anh vào học, mẹ không tiện đi tới huyện Vân nữa. Mà bố cũng đột nhiên trở nên bận rộn, hai ba tháng liền không về. Có lúc ra tỉnh họp, bố chỉ về nhà hỏi thăm một câu rồi lại vội vàng đi luôn. Nhưng càng ngày ông càng để ý đến bên ngoài, quần áo chải chuốt hơn, mốt hơn trước. Mẹ có một người bạn làm giám đốc trung tâm thương mại ở tỉnh, bà ấy bảo với mẹ rằng, có lần bố mua liền mấy bộ đồ nữ loại xịn, hỏi mẹ có thích bay không? Đêm hôm đó mẹ gọi một chiếc xe, đột ngột quyết định đi huyện Vân. Ba ngày sau, mẹ và bố cùng trở về. Người mẹ gầy như da bọc xương, ôm lấy anh khóc hết nước mắt, bố thì ngồi ngoài phòng khách hút thuốc.
“Tâm Hà, anh nghĩ kỹ rồi, không muốn kéo dài nữa. Em cũng chỉ mới hơn ba mươi, vẫn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh. Chúng ta ly hôn đi!”. Buổi tối nằm trên giường, anh nghe thấy bố nói với mẹ như vậy, Mẹ như người lên cơn điên, trong nhà có đồ gì đập vỡ trực tiếp đập hết, sau đó mẹ lại khóc mà nói với bố rằng, mẹ có thể quên hết những gì đã thấy ở huyện Vân, chỉ cần bố không gặp lại Bạch Mộ Mai nữa. Đó là lần đầu tiên cái tên này xuất hiện. Sau đó, cái tên này như một nỗi ám ảnh, cứ được nhắc tới liên tục. Mỗi một lần nhắc tới là trong nhà như phải trải qua một trận càn quét. Bố không đồng ý với đề nghị của mẹ, ông lại đi huyện Vân.
- Mẹ liên tiếp gọi điện cho bố, bố trở về chính thức đề nghị mẹ ly hôn, còn yêu cầu Tỉnh ủy chuyển hết quan hệ về huyện Vân. Tối đó bố dọn ra khỏi nhà, đến nhà khách Tỉnh ủy ở. Mẹ đờ đẫn ngồi ở giường anh tới tận nửa đêm rồi đi lúc nào, anh cũng không biết. Anh nằm mơ, từ trong mơ tỉnh dậy, anh mở to mắt, mơ màng đi phía cửa sổ.
Nói tới đây, Khang Kiếm trầm mặc trong giây lát.
Khi đó trời mới vừa lập đông, mưa lạnh mấy ngày liền, nhiệt độ xuống rất thấp. Anh đi chân trần, lạnh run cầm cập, qua cửa sổ nhìn thấy mẹ đứng trên ban công không nhúc nhích. Đột nhiên mẹ đẩy cánh cửa kính ra. Anh vừa chớp mắt đã thấy mẹ chao đảo ngã xuống như một chiếc lá rụng, sau đó anh nghe thấy một tiếng “bịch”. Nhà anh ở tầng sáu.
Khang Kiếm lại ngừng lại một lúc, ngã người trên sofa, cảm thấy vừa mệt mỏi vừa rệu rã, như đang quay trở lại cái đêm nhiều năm trước đó, khủng hoảng, đờ đẫn, bóng đêm mênh mang vô tận, cái lạnh mênh mang vô tận. Trán anh rịn một lớp mồ hôi dày đặc.
Trong phòng im phăng phắc như tờ.
- Anh… hút điếu thuốc đã! - Tiếng nói của Bạch Nhạn như một chú cá nhỏ, xuyên qua mặt hồ tối tăm, bơi đến bên tai anh.
- Ừ!
Anh châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, ngón tay kẹp điếu thuốc run lên. Những muộn phiền chất chứa trong tim cũng biến thành từng sợi khói xanh bảng lảng, mang theo nỗi cay đắng nhạt nhòa bay lên không trung. Lòng nghĩ: thuốc lá đúng là tuyệt thật, nếu không có thuốc lá, thật sự không thể nào cầm cự đế sống tiếp được.
Một điếu thuốc, rít mạnh mấy hơi đã hết, anh dập thuốc đi, vứt vào trong thùng rác.
- Em có muốn uống chút nước không? - Anh hỏi Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn lắc đầu, nhớ ra đang không bật đèn, anh không nhìn thấy nên lên tiếng:
- Không cần.
Khang Kiếm hắng giọng, nói tiếp:
- Anh chạy chân đất xuống dưới lầu, cả người mẹ nằm trong vũng máu, bác hàng xóm gọi cấp cứu 120. Bác sĩ nói mẹ thật may mắn, lúc ngã xuống vướng vào cái cây phơi quần áo ở tầng dưới nên không chết nhưng bị liệt nửa người. Bố anh từ nhà khách chạy vội về. Anh chưa từng thấy ông ấy như thế bao giờ, người run lên cầm cập, không nói được câu nào, đi phải có người dìu. Mẹ ngậm chặt miệng, không nhìn ông. Ông thề với mẹ, nói sẽ từ huyện Vân trở về, sẽ không gặp Bạch Mộ Mai nữa, sau này sẽ sống vui vẻ bên mẹ. Mẹ không nói lời nào, nhất quyết không chịu điều trị, khăng khăng đòi tìm đến cái chết. Anh cầu xin mẹ đừng như vậy, anh nói với mẹ, sau nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ, yêu thương mẹ, mẹ nhìn anh rồi khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...