Buổi sáng, Bạch Nhạn ra khỏi cửa, hai phút sau liền nghe thấy cánh cổng nhà họ Thương kẽo kẹt một tiếng, “Mẹ ơi, con đi học đây”. Thương Minh Thiên cao giọng nói.
Hai người một trước một sau ra khỏi khu tập thể Văn hóa. Mấy đứa con trai định kiếm chuyện trừng mắt, chạy xa khỏi Bạch Nhạn.
Bọn chúng đã từng cố ý chọc giận Bạch Nhạn, nhưng cậu học sinh ưu tú Thương Minh Thiên kia lại giống như không sợ chết mà xông đến, nếu không nghiêm khắc quở trách chúng thì cũng là liều mạng đánh nhau với chúng. Có lần còn ầm ĩ lên tận trường, bọn chúng suýt chút nữa bị đuổi học.
Chuông tan học vừa reo, Bạch Nhạn đeo cặp sách đi ra cổng, Thương Minh Thiên đã đứng ở đó được một lúc. Lần này cậu đi trước, cô đi sau.
Gió nhè nhẹ thổi. Nắng chiếu chênh chếch, hoa dại bên đường đang nở rộ.
Dần dần, kẻ trước người sau đã biến thành sánh vai cùng bước.
Giữa họ luôn có những chuyện nói mãi không hết. Thương Minh Thiên đọc nhiều sách, cậu kể cho Bạch Nhạn nghe rất nhiều chuyện thời xưa, chuyện ở nước ngoài, kể về giấc mơ, hoài bão của cậu.
Bạch Nhạn quay sang nhìn cậu, ánh mắt sáng lấp lánh, dưới ánh nắng xuân, rạng ngời tươi tắn.
Hai người đi đến trước cửa khu tập thể Văn hóa, Thương Minh Thiên dừng lại, Bạch Nhạn hiểu ý cười cười, bước qua cổng trước, năm phút sau Thương Minh Thiên bước vào.
Mặc dù bà Bạch Mộ Mai lạnh nhạt với cô, cả ngày không ở nhà, mặc dù cô bị người ta mắng nhiếc sau lưng là “đồ con hoang, đồ tiểu Bạch Cốt Tinh”, nhưng Bạch Nhạn cảm thấy những ngày tháng đó thật đẹp, nhưng cũng trôi qua rất nhanh.
Một dịp Tết nhất, khu tập thể Văn hóa càng náo nhiệt hơn thường ngày, nhà nhà náo nức cười nói, sự lạnh lẽo và tịch mịch trong nhà Bạch Nhạn lại càng nổi bật.
Nhà họ Thương thường ngày dè xẻn, nhưng lúc Tết đến cũng xa xỉ một chút. Bà Thương khéo tay, làm món lạc rang muối, bỏng gạo, lạp xưởng, đùi gà, Bạch Nhạn ngồi trong nhà cũng ngửi thấy.
Thời gian này càng không thấy bóng dáng bà Bạch Mộ Mai đâu, những món Bạch Nhạn biết làm có hạn. Bê cơm lên bàn, Bạch Nhạn chẳng thể nào nuốt trôi. Cô quay sang nhìn bếp nhà họ Thương, lòng cuộn trào, Thương Minh Tinh quanh quẩn bên chân bà Thương, bỗng thò tay nhón trộm một miếng bỏ tọt vào miệng, khiến bà Thương hét ầm lên. Nhưng trong tiếng hét ấy mang đậm ý cười và sự cưng chiều.
Mắt Bạch Nhạn bất giác đỏ hoe, cô không thèm khát những món ăn khiến người ta chảy nước miếng kia, mà ngưỡng mộ sự ấm cúng trong ngôi nhà đó.
Trời tối, sân khu tập thể lác đác vang lên tiếng pháo đì đùng. Bạch Nhạn ngồi thu lu trong nhà đợi chương trình văn nghệ đêm giao thừa, ngoài cổng bỗng vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.
Cô tưởng là bà Bạch Mộ Mai về, liền chạy ra mở cổng. Thương Minh Thiên đứng ngoài cổng, tay xách một cái túi giấy, cô lập tức ngửi thấy một mùi nóng hôi hổi, gương mặt thoắt hồng. “Em không cần”. Cô biết nhất định là Thương Minh Thiên lấy trộm đem cho cô.
Cô lùi một mạch về phía sau.
Thương Minh Thiên cười nắm chặt tay cô, dúi cái túi giấy vào: “Đồ ngốc, đây là anh cho em”. Cùng lúc còn dúi thêm một quyển sổ và một cây bút, chắc là quà mừng năm mới!
Cô ngẩn người nhận lấy, bà Thương lại đang gọi Thương Minh Thiên, Thương Minh Thiên không kịp nói gì nhiều bèn đi luôn.
Bạch Nhạn cầm túi giấy, nước mắt trào ra. Khi đó cô mười ba tuổi, Thương Minh Thiên mười lăm.
Mùa đông năm mười bốn tuổi, Bạch Nhạn cảm thấy ngực mình to ra, người bỗng cao vọt lên, có hôm cô bỗng thấy bụng đau quằn quại, sau đó phía dưới bị chảy máu. Cô sợ hết hồn, chạy lòng vòng trong nhà, đúng lúc nhìn thấy Thương Minh Thiên đi xuống bếp, lần đầu tiên cô chủ động chạy tới gõ cửa sổ phòng bếp.
Thương Minh Thiên nghe xong, vội cùng cô đi tới bệnh viện.
Bác sĩ trực là nữ, mỉm cười nói với Bạch Nhạn đây không phải bệnh, mà là cô đã trưởng thành, đã trở thành thiếu nữ rồi.
Hai người ra khỏi bệnh viện, ngoài trời tuyết đang rơi, họ gom hết tiền trên người lại, mua một gói băng vệ sinh trong siêu thị. Thương Minh Thiên đứng trong gió tuyết trước cửa nhà vệ sinh công cộng hà hơi vào tay. Bạch Nhạn từ trong đi ra, nhìn cậu cười thẹn thùng. Tay hai người cứ tự nhiên như thế mà nắm lấy nhau.
Chuyện này vẫn bị bà Thương phát hiện ra.
Lần đầu tiên trong đời, bà Thương không chửi không mắng, hai ngày hai đêm liền không chợp mắt, cơm không ăn một hạt, nước không uống một giọt.
Thương Minh Thiên nói những gì, Bạch Nhạn không biết, nhưng cô biết, trên đời này không phải cứ thích nhau là có thể ở bên nhau.
Thích là chuyện của hai người, nhưng đến với nhau lại là chuyện của hai gia đình.
Ông Thương, bà Thương không xấu, mà là suy nghĩ của họ thâm căn cố đế, họ đã gửi gắm bao kỳ vọng không thể diễn tả bằng lời vào Thương Minh Thiên.
Bọn họ vẫn luôn coi thường cuộc sống phường chèo của bà Bạch Mộ Mai, với cô cũng là vẻ mặt khinh miệt đó. Giống như trong bài hát Khúc ca của kẻ lang bạt, con trai kẻ trộm vẫn sẽ là con trai kẻ trộm thôi. Bạch Nhạn chắc chắn sẽ là một Bạch Mộ Mai nhỏ. Suy nghĩ này ăn sâu vào óc họ, không phải cứ dùng thời gian, lý lẽ là có thể thuyết phục được. Bọn họ coi cô như ôn dịch, chỉ sợ cô làm vấy bẩn sự trong trắng của Minh Thiên.
Cô biết Minh Thiên tốt với cô, nhưng họ sẽ không có ngày mai.
Cho dù Minh Thiên có gánh chịu mọi áp lực, cố chấp ở bên cô, nhưng phải chứng kiến cảnh ông bà Thương đau khổ tột cùng, Minh Thiên và cô có hạnh phúc không? Nói không chừng bà Thương không chịu khuất phục sẽ dùng cái chết để ép buộc anh.
Người con gái có thể đem lại hạnh phúc cho Minh Thiên, có thể được ông bà Thương chấp nhận, chắc chắn đang ở một nơi nào đó, nhưng chắc chắn không phải là cô.
Từ lâu cô đã biết, có những chuyện, nỗ lực thì có thể làm được, có chuyện, dù bạn có nỗ lực đến mấy, cũng vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực.
Tốt nghiệp cấp hai, Bạch Nhạn đăng ký thi vào trường y tá và đã đỗ thuận lợi. Lúc cô học năm thứ nhất, Minh Thiên đang bước vào giai đoạn căng thẳng của lớp Mười hai.
Hai người ở cách nhau rất xa, nhưng cứ cách hai ngày Minh Thiên lại viết thư cho cô, kể cho cô nghe những chuyện vui trong trường học, kể với cô kỳ thi thử này anh làm bài thế nào. Cô hồi âm, nói trường y tá rất to rất đẹp, có một người bạn rất thân tên là Liễu Tinh. Cô không nói với anh, cô nhớ anh, đêm nào cũng tỉnh giấc trong nước mắt.
Kỳ nghỉ đông, bà Bạch Mộ Mai đi lưu diễn ngoại tỉnh, phải hết tháng giêng mới quay về huyện Vân. Bà nhớ để lại tiền học, tiền sách vở kỳ sau cho cô, nhưng lại quên không để cho cô tiền sinh hoạt cho kỳ nghỉ và sau khi nhập học. Đoàn kịch thu tiền nhà, người thu tiền điện nước, đã đến giục mấy lần. Cô phiền não mấy đêm liền không ngủ được, bỗng nhớ ra lễ Valentine năm nay vào đúng ngày mùng Sáu tháng Giêng trong lòng khẽ động.
Cô chạy tới mấy tiệm hoa, năn nỉ người ta bán sỉ cho mấy chục bông hồng. Một bông hồng mua sỉ ba tệ, lễ Valentine bán được mười tệ.
Thời đó, mười tệ có giá trị như thế nào. Mua được gần chục cân gạo, trả được tiền điện nước một tháng, mua được một bộ đồ lót bằng vải bông thô.
Nếu bán hết được mấy chục bông hồng, Bạch Nhạn có thể cầm cự tới khi bà Bạch Mộ Mai quay về.
Mùng Sáu tháng Giêng, trời đổ mưa rét buốt, lạnh khủng khiếp, nhưng không ngăn được trái tim sôi sục của những người đang yêu nhau. Đầu tiên cô bán ở trước cửa mấy quán cà phê, sau đó lại tới nhà hàng KFC.
Người bán hoa rất đông, kinh doanh không tốt như cô tưởng tưởng. Chán chê mãi mới bán được một bông. Bạch Nhạn đứng đến tận mười một giờ đêm, thấy người mình như sắp đóng băng. Thương Minh Thiên cầm ô đứng bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại kẹp tay cô vào dưới cánh tay mình để ủ ấm, nếu không thì nhét tay cô vào dưới cổ áo anh, hà hơi ấm cho cô.
Cuối cùng, chỗ hoa hồng trong tay chỉ còn lại một bông, Bạch Nhạn vui vẻ cười mãi.
- Tiểu Nhạn, giữ bông này lại, anh mua. - Thương Minh Thiên thấy mưa to dần, không nỡ để cô bị lạnh.
- Không được, anh lấy hoa hồng làm gì, đắt lắm. Bố mẹ anh kiếm tiền cực khổ như vậy, không được tiêu pha lung tung. - Cô nói hùng hồn hệt như bà cụ non.
Thương Minh Thiên nhìn cô, không nói gì. Một đôi tình nhân quấn quýt từ phía đối diện đi tới, Bạch Nhạn chạy ra khỏi ô:
- Anh giai mua hoa cho bạn gái anh đi!
Cô gái cười rạng rỡ, yêu kiều nhìn bạn trai mình.
Chàng trai hơi đau lòng, nhưng vẫn hào phóng mua hoa.
Bạch Nhạn kéo Thương Minh Thiên đứng dưới ngọn đèn đường đếm tiền, phấn khởi nhảy cẫng lên:
- Minh Thiên, mình đi ăn chơi xa xỉ một bữa được không?
Cách ăn chơi xa xỉ mà Bạch Nhạn nói, chính là đi tới nhà hàng ăn một bữa cơm. Đã nửa đêm, trừ mấy tiệm mì và mấy quán cà phê, những hàng quán khác đã đóng cửa hết.
Hai người đi vào một tiệm mì, gọi hai bát mì rau, xì xụp ăn sạch bách.
- Minh Thiên, hình như em sống lại rồi. - Bạch Nhạn xoa má, thỏa mãn thở phào một hơi, mắt sáng lấp lánh. - Lúc anh vừa nói bông hồng cuối cùng đó không cần bán, thật sự em đã hơi dao động! Hèn gì mà người ta dùng hoa hồng để tượng trưng cho tình yêu, bởi vì nó vừa đẹp vừa cao quý. Trời lạnh căm căm, nhìn bông hồng tuyệt đẹp nở rộ, chưa nói tới giá trị, chỉ nghĩ tới tấm lòng của người tặng hoa thôi đã thấy ấm áp, lãng mạn lắm rồi. Nhưng sự lãng mạn vẫn phải được xây dựng trên nền tảng vật chất, hiện tại không liên quan tới em, cho nên em vẫn thực tế mà bán phắt nó đi.
Gương mặt tuấn tú của Thương Minh Thiên thoáng chút xót xa, anh đứng dậy trả tiền, cô giành trả, anh liền lườm cô, cô đành ngoan ngoãn le lưỡi.
Hai người đều ở trong khu tập thể của đoàn kịch, đến cổng, cô dừng lại:
- Anh vào trước đi, nếu không mẹ anh nhìn thấy anh và em đi với nhau lại làm ầm lên.
- Không, em vào trước đi. - Thương Minh Thiên dúi ô vào tay cô, xoa mái tóc ẩm ướt của cô, xót xa dựng cổ áo cho cô lên.
Cô cười, ngân nga hát đi vào trong sân.
Cửa sổ nhà họ Thương in một bóng người, đó là bà Thương vừa đan áo len vừa đợi cửa Thương Minh Thiên. Bạch Nhạn nhìn cái bóng, thở dài ngưỡng mộ. Có điều, tâm trạng này chỉ là thoáng qua, cô đậy chiếc túi đựng tiền, vui vẻ mím môi cười cười.
Ngày hôm sau, trời hửng lên, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Bạch Nhạn thức dậy, đang nấu ăn sáng thì nghe thấy có người khẽ gõ cửa.
Cô mở cửa, chỉ nhìn thấy bóng Thương Minh Thiên thoáng vụt qua. Trên bệ cửa sổ đặt một chiếc hộp giấy, cô mở ra xem, trong hộp là một chiếc kẹp tóc bằng nhựa, và một bông hoa hồng bằng giấy. Giấy màu đỏ, là loại giấy dùng để viết câu đối. Bông hồng làm y như thật, bỏ ra xem, rất xinh xắn và tinh tế.
Cô ngẩng đầu lên, Thương Minh Thiên đứng dưới mái hiên gần đó, nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa bẽn lẽn với cô.
Vì Thương Minh Thiên học tập giỏi giang, tố chất sức khỏe đạt chuẩn nên được Học viện Không quân tuyển sinh. Nhà họ Thương đốt pháo gần một tiếng đồng hồ trong sân, sân khu tập thể tỏa ra mùi thuốc pháo nồng nồng.
Một ngày trước khi lên đường, Thương Minh Thiên thổ lộ với cô. Cô đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cắn chặt môi.
Lời thổ lộ này, chỉ là nói rõ tiếng lòng từ trước đến nay của anh với cô, nhưng lại cũng là lời cuối.
Chàng trai này, sau này sẽ trở thành một người đàn ông đẹp trai, dịu dàng chu đáo, tinh tế, nặng tình, trên đời này sẽ không còn ai có thể yêu cô như anh. Cô rất thích, rất thích anh, thích tới mức sẵn sàng từ bỏ tính mạng, nhưng, cô lại không thể lấy anh.
Cái cô có thể có được, chỉ là bông hồng làm bằng giấy kia.
Cô ngước lên, anh vụng về hôn cô, va vào răng cô, hôn những giọt nước mắt mằn mặn bên khóe miệng cô.
- Minh Thiên, nếu sau này không thể lấy được người mình yêu thì phải làm thế nào?
Họ nắm tay nhau đi dưới ánh mặt trời.
Thương Minh Thiên nhắm mắt lại, nghẹn ngào:
- Vậy thì hãy trân trọng người yêu em giống như em đã yêu anh, cố gắng sống thật tốt, để nỗi tiếc nuối của chúng ta giảm xuống thấp nhất.
Bạch Nhạn trịnh trọng gật đầu.
- Tiểu Nhạn, dù ở nơi đâu, hay lúc nào, anh sẽ đều nhớ tới em, dõi theo em.
Anh hôn những giọt nước mắt trên môi cô mà không nhận ra rằng, nước mắt của anh cũng làm ướt đẫm mặt cô.
Cô cắn môi, mặc cho nước mắt âm thầm tuôn rơi.
Chia tay, không phải là thỏa hiệp với cuộc đời, mà là nhìn thẳng vào cuộc đời, là yêu thương bản thân mình.
Hãy sống thật hạnh phúc, Minh Thiên nhìn thấy sẽ ấm lòng hơn, đó là điều duy nhất cô có thể làm cho anh.
Nhưng, cô có hạnh phúc không?
- Thân nhiệt 39 độ.
- Họng bị viêm, phổi có tiếng rít, chết tiệt, sao mà giống hệt trẻ con lại đi mắc cái bệnh nhi đồng này…
- Viêm phế quản. Nhanh, kiểm tra phản ứng penicillin…
- Gọi điện thông báo cho trợ lý Khang, nói người đang ở trong bệnh viện rồi. À, báo cho Đội Cảnh sát giao thông và Sở Công an ngừng tìm kiếm.
- Tiểu Nhạn!
…
Ồn ào quá! Cánh tay bỗng đau nhói, Bạch Nhạn đau nhíu cả mày chầm chậm mở mắt ra, nhất thời không thích ứng được với ánh sáng trong phòng, lại nhắm mắt lại theo bản năng.
- Tiểu Nhạn!
Cô sốt đến nỗi nảy sinh ảo giác rồi chăng? Sao lại nghe thấy tiếng Minh Thiên? Giọng nói này so với lúc chia tay mấy năm trước đã thâm trầm, chững chạc hơn rất nhiều, nhưng cách gọi này, giọng điệu này, chỉ có ở Minh Thiên mà thôi.
Bạch Nhạn há mồm, không khỏi hít vào mấy ngụm hơi lạnh, môi nóng như bị rộp lên, cũng không thốt ra được lời nào. Cô quờ tay sang bên cạnh, một đôi tay nắm lấy tay cô, sau đó có người vuốt tóc cô, nâng eo cô lên, “Tiểu Nhạn, em muốn uống nước không?”
Bạch Nhạn mở choàng mắt, một bóng người màu xanh da trời đập vào mắt cô. Cô chớp mắt, nhìn trừng trừng gương mặt tuấn tú đang mỉm cười trước mắt mình, bộ quân phục xanh thẫm như bầu trời, quốc huy lấp lánh đính trên mũ: Minh Thiên? Cô cất giọng khàn đặc, hỏi mà không dám tin.
- Ừ! Thương Minh Thiên gật mạnh đầu.
Bạch Nhạn chọt vào má anh, âm ấm. Cô cười, cười đến nỗi khóe môi run rẩy, cười đến nỗi khóe mắt đầy nước. “Anh mặc quân phục đẹp lắm, đẹp trai lắm!”. Giọng cô chẳng khác nào vịt đực, nhưng thế thì đã sao, anh ấy là Minh Thiên đấy!
Minh Thiên đã về thật rồi, đã từ Thành Đô trở về rồi.
Nhìn thấy Minh Thiên, vết thương đang rỉ máu trong lòng cô dần khép miệng.
Phải chăng ông trời đã nghe thấy tiếng kêu từ đáy lòng cô?
- Nhưng em thì lại xấu đi. - Thương Minh Thiên kìm nén nỗi đau đang giày xé trái tim, bưng ly nước từ chiếc tủ bên cạnh kề sát miệng cô.
Cô không nỡ chớp mắt, chăm chăm nhìn anh, nước rơi từ khóe miệng xuống dưới chân cô mà cô cũng không biết.
Thương Minh Thiên rút khăn tay ra lau miệng cho Bạch Nhạn, nhìn gương mặt vàng vọt của cô, nhìn cái miệng đầy mụn nước, thở dài.
Rất lâu sau Bạch Nhạn mới định thần lại được sau cơn mừng rỡ bất ngờ, nụ cười rạng rỡ như hoa.
- Xấu thì xấu, con gái đến mười tám tuổi là thay đổi, ngày mai em sẽ xinh đẹp trở lại. Minh Thiên, anh về rồi sao không gọi điện cho em?
Câu nói hơi dài, cô thở dốc, đảo mắt, thấy mình đang nằm trên giường bệnh, cổ tay cắm ống truyền dịch.
Thế này là thế nào nhỉ? Cô nhớ hình như mình từ huyện Vân trở về, đi taxi.
- Anh xuống tàu hỏa là gọi điện cho em luôn, chí ít phải chục lần, đầu tiên thì em không nghe máy, sau đó thì lại tắt máy.
Thương Minh Thiên kéo ghế tới ngồi cạnh cô.
Bạch Nhạn đưa tay day huyệt thái dương:
- Lúc đó em đang ở trên xe, có lẽ là không nghe thấy.
- Sau đó anh tới bệnh viện tìm em, ai dè lại gặp Lãnh Phong, bọn anh ăn cơm ở bên ngoài, đang nói chuyện thì thấy một đám người xúm xít trước cổng bệnh viện, nhìn kỹ thì hóa ra là em từ trên taxi bước xuống, đứng không vững ngã nhào ra đất.
Thương Minh Thiên không nhắc tới việc khi đó Bạch Nhạn chỉ đi một chiếc dép lê, chân kia đi đất, toàn thân nóng như một quả cầu lửa, mắt nhắm nghiền, răng cắn chặt vào môi đến nỗi hằn lên hai vết máu. Tài xế hoảng loạn nói hai người chạy suốt đêm từ Tân Giang về huyện Vân rồi lại quay ngược lại, lúc lên xe cô cứ ho mãi không ngừng.
Lãnh Phong trả tiền xe, Minh Thiên bế Bạch Nhạn vào trong phòng cấp cứu, xét nghiệm ra bệnh viêm phế quản cấp tính, hai người đều sửng sốt. Lúc chuẩn bị báo tin cho người nhà cô mới biết, chồng cô thiếu điều đã muốn lật tung thành phố Tân Giang lên.
Đội cảnh sát giao thông đã phải kiểm tra mỗi tuyến đường xem có xảy ra tai nạn giao thông không, Sở Công an cũng tìm khắp các ngõ ngách của Tân Giang xem có xuất hiện cô gái nào đi một mình không, nhà bạn bè và đồng nghiệp của Bạch Nhạn đều được gọi điện đến, hành động rầm rộ như vậy là vì phu nhân của trợ lý thị trưởng Khang Kiếm đã mất tích mười tiếng đồng hồ rồi.
- A ha - Bạch Nhạn phì cười - Lần gặp mặt này ấn tượng sâu sắc nhỉ! Ê, sao anh lại quen với bác sĩ Lãnh vậy? - Bạch Nhạn ngạc nhiên hỏi.
- Bọn tôi là chiến hữu, cũng là bằng hữu.
Lãnh Phong từ ngoài bước vào, tiếp lời.
Bạch Nhạn ngơ ngác nhìn Thương Minh Thiên.
- Cậu Lãnh Phong đến thực tập ở bệnh viện trực thuộc Học viện Không quân của bọn anh, khi đó bọn anh đã quen nhau rồi. Sau này vẫn luôn giữ liên lạc. - Thương Minh Thiên thấy tay Lãnh Phong bê một cốc nước cam thì đứng dậy đỡ lấy - Miệng em có đắng không, súc miệng trước rồi hãy uống, sẽ dễ uống hơn đấy. - Anh nhẹ nhàng hỏi Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn gật đầu, ngoan ngoãn để Thương Minh Thiên đỡ eo, lấy nước súc miệng rồi nhổ vào trong chậu, sau đó đón ly nước cam: “Minh Thiên, chua!”. Cô bĩu môi với anh.
Dường như chưa từng có bảy năm xa cách giữa họ, cô như bỗng quay về thời niên thiếu, gặp chuyện gì không hay thì người đầu tiên nghĩ tới chính là Minh Thiên.
- Nhưng mà bổ. - Thương Minh Thiên tăng nhiệt độ điều hòa lên một độ, để Bạch Nhạn khỏi lạnh.
Lãnh Phong đứng đó, lông mày nhíu lại. Anh ngạc nhiên vì sự ăn ý giữa Minh Thiên và Bạch Nhạn, sự ăn ý này lắng đọng tự nhiên từ bao nhiêu năm tháng, chứ không phải cố ý, không phải với ai cũng được như thế.
- Minh Thiên, - Bạch Nhạn uống xong nước cam, cảm thấy phấn chấn hơn một chút, nhìn xung quanh - Anh… vợ chưa cưới của anh đâu? Chị ấy ở khách sạn à?
- Anh về trước để chuẩn bị, tuần sau cô ấy sẽ cùng bố mẹ tới đây. Giọng Thương Minh Thiên có chút gì đó không được tự nhiên.
- Anh có hình của chị ấy không? Nghe Minh Tinh nói chị ấy cũng là quân nhân! - Ánh mắt Bạch Nhạn hồ hởi lấp lánh.
Thương Minh Thiên khẽ nhắm mắt, rút ví từ trong túi quần ra, mở ra, lúc rút tấm ảnh ra không ngờ còn kéo theo một tấm ảnh khác, chao liệng rơi xuống chân Lãnh Phong.
Lãnh Phong nhặt lên, mặt Thương Minh Thiên đỏ rực.
- Anh vẫn còn giữ tấm ảnh đó à! - Bạch Nhạn cười. - Anh Lãnh, anh đừng xem, xấu chết đi được.
Cô bé Bạch Nhạn chừng mười tuổi, cười ngọt ngào đứng bên cạnh Thương Minh Thiên ngây ngô, Thương Minh Thiên không nhìn vào ống kính mà quay sang nhìn Bạch Nhạn, nét mặt toát lên vẻ vui tươi vì thỏa mãn.
Lãnh Phong nhắm mắt lại, trả tấm ảnh cho Thương Minh Thiên, Thương Minh Thiên cẩn thận nhét lại vào ví, đưa ảnh vợ chưa cưới cho Bạch Nhạn xem.
- Oa, đây mới là vẻ oai hùng chân chính nè! - Bạch Nhạn ngước nhìn Minh Thiên - Rất hợp với khí chất của anh, bố mẹ anh mà gặp nhất định sẽ vui mừng phát điên. Bao giờ thì anh chị tổ chức lễ cưới?
- Tiểu Nhạn, em chợp mắt nghỉ một lúc đi, đừng nói chuyện nữa, trời còn chưa sáng đâu! - Thương Minh Thiên lấy tấm ảnh lại rồi nói.
Bạch Nhạn đâu có muốn nghỉ ngơi, nhưng nhìn Minh Thiên người bụi bặm đầy mệt mỏi, cô đành gật đầu:
- Em truyền dịch xong sẽ gọi điện cho anh, em mời anh ăn cơm.
- Anh không đi, anh ở đây với em, đợi trời sáng anh sẽ đi thăm Minh Tinh rồi lại quay lại.
Minh Tinh? Bạch Nhạn bỗng nhớ tới khuôn mặt như cái bảng pha màu của Thương Minh Tinh.
- Minh Thiên, trước khi anh đi thì gọi điện cho chị Minh Tinh, công việc của chị ấy bận lắm, có lúc sẽ không gặp được đâu.
Cô không muốn để Minh Thiên nhìn thấy bộ mặt thật của Minh Tinh, chắc chắn anh sẽ đau lòng lắm.
- Chà, em không chỉ xấu xí đi, mà còn trở nên lắm điều nữa.
Thương Minh Thiên lườm cô.
Bạch Nhạn tinh nghịch le lưỡi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lát sau lại len lén ti hí mắt để nhìn bên ngoài.
Thương Minh Thiên nhìn bình dịch truyền sắp cạn với vẻ bó tay hết cách với Bạch Nhạn, giục Lãnh Phong tháo xuống, sau đó tắt đèn trong phòng. Anh kéo Lãnh Phong ra khỏi phòng bệnh, để cô nàng đang ốm mà vẫn hơn hớn kia được nghỉ ngơi. Qua khung cửa sổ, Bạch Nhạn nhìn hai bóng người đứng trên hành lang, cười hồi lâu, cười tới mức hít hà từng hơi.
Trong hai người họ, chỉ cần Minh Thiên sống hạnh phúc, thì không uổng phí nỗi đau đớn xé nát tâm can của họ lúc chia tay.
Trong bóng đêm, một tiếng động khẽ cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Một tràng tiếng bước chân thình thịch từ xa vọng lại.
- Xin hỏi Bạch Nhạn nằm ở phòng nào? - Có tiếng hỏi dồn trong hơi thở gấp gáp.
- Ở đây.
Qua ánh mắt của Lãnh Phong, Thương Minh Thiên đã đoán ra được, người đàn ông vội vã chạy tới kia có lẽ chính là Khang Kiếm - chồng của Bạch Nhạn.
Trong lúc hoảng loạn, Khang Kiếm không để ý đến hai người đàn ông đứng ngoài cửa phòng bệnh, tông cửa xông vào trong.
Thương Minh Thiên chu đáo bật đèn lên cho anh, rồi cùng Lãnh Phong đi ra đầu hành lang.
- Minh Thiên, trong lòng cậu Bạch Nhạn không chỉ là một cô em hàng xóm phải không? - Lãnh Phong không kìm được, nêu ra thắc mắc tự đáy lòng.
Bây giờ là khoảng bốn giờ sáng, trời tối đen như mực, đèn trên phố đã tắt hơn nửa, sương nhuộm ướt bậc cầu thang. Minh Thiên hít vào một ngụm không khí mát lạnh, cười khó hiểu:
- Không phải em gái hàng xóm thì còn có thể là gì?
Cô là vợ người khác, anh sẽ là chồng người khác, đây là sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...