Nỗi sợ hãi này không phải là lo sợ sau này không sống nổi một mình, không phải lo sợ không quên được sếp Khang. Đối với cô, kết hôn là dùng hết tâm sức trèo lên một đỉnh núi cao chạm tầng mây, trên đường đi, cô cố đè nén mọi cám dỗ, mắt nhìn thẳng trèo lên trên, đã tới đỉnh rồi, giờ cô lại sắp phải nhảy thẳng từ đỉnh núi xuống dưới.
Không phải là không bị tổn thương.
Số mệnh luôn vô tình với cô như vậy, khi còn bé gia đình đã bị thiếu hụt, không có bố, mẹ có cũng như không. Sau khi kết hôn, mái nhà mà sếp Khang mang tới cho cô lại là một bong bóng man trá, cô có phải nên chấp nhận số phận không?
Cuộc đời của cô có lẽ cũng giống như trong bài hát của Lưu Nhược Anh, đã bị an bài là sẽ cô đơn cả đời?
- Bạch Nhạn?
Ngón tay hơi lạnh sượt qua má cô, quay mặt cô lại, cô ngạc nhiên sực tỉnh, lúc này mới phát hiện mặt mình đẫm nước mắt. Cô vội đẩy bàn tay đang lau nước mắt của Lãnh Phong ra, hoảng loạn quẹt lên mặt.
- Tôi…
- Không sao, nước mắt là để thanh tẩy độc tố trong tim, muốn khóc thì cứ khóc. - Lãnh Phong xót xa xoa đầu cô.
- Anh Lãnh, mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ? - Cô xấu hổ quẹt mũi, ngồi thẳng dậy.
- Tôi sống ở nhà chị gái. - Giọng Lãnh Phong bỗng trở nên nhẹ bẫng.
Bạch Nhạn nín thở, im lặng chờ đợi câu tiếp theo của anh.
- Nhà tôi có một chiếc thuyền lớn, bố mẹ quanh năm ở bên ngoài giúp người ta chở hàng, ăn nghỉ đều ở trên thuyền, chuyên chạy chuyến Tô Châu - Thượng Hải. Lúc nghỉ đông hay nghỉ hè tôi cũng sẽ lên thuyền giúp việc. Mùa đông năm lớp Mười, khí gas trên thuyền bị rò rỉ, bố mẹ tôi… không tỉnh lại nữa. Sau đó tôi dọn đến ở cùng với chị gái và anh rể.
Lãnh Phong nói xong bèn ngả chiếc ghế thấp xuống, nằm ra nhắm mắt lại.
Chiếc xe bỗng chìm vào trong yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở phập phồng của hai người.
Vẫn là Bạch Nhạn lên tiếng trước:
- Khi anh còn nhỏ, họ có thương anh không?
Lãnh Phong gật đầu:
- Đúng vậy, sống trên thuyền không hề dễ chịu như trong thơ của người xưa, để bắt kịp thời gian, có lúc phải chạy đêm chạy ngày, ở trên thuyền mùa đông thì rét cóng mà mùa hạ lại nóng bức. Nhưng chỉ cần tôi lên thuyền, bố mẹ tôi đều cố gắng dừng lại trên bến nghỉ ngơi, mua cho tôi rất nhiều đồ ăn. Nếu trời nóng bố sẽ đưa tôi vào thị trấn, ở nhà trọ. Thực ra bố mẹ cũng không dư dả gì, mua một quả dưa hấu còn không nỡ ăn, luôn bảo tôi là không thích ăn. Nhưng chỉ cần tôi thích thì họ đều mua cho tôi…
Lãnh Phong nghẹn lời, mím chặt môi, không nói tiếp được nữa.
- Thích thật - đôi mắt Bạch Nhạn sáng lấp lánh - Tôi rất ngưỡng mộ anh.
- Ngưỡng mộ? - Lãnh Phong ngạc nhiên, lại có người ngưỡng mộ một đứa trẻ mồ côi sao?
Bạch Nhạn không giải thích, mở cửa xe nhìn vầng trăng sáng trên đầu:
- Anh Lãnh, tôi nghe người ta nói, trẻ con và bố mẹ có duyên với nhau, có lương duyên mà cũng có nghiệt duyên. Duyên phận giữa anh và bố mẹ tuy không dài, nhưng chắc chắn là lương duyên.
Lãnh Phong bật cười:
- Chẳng lẽ em với bố mẹ em lại là nghiệt duyên? Cô nhóc ơi, nhất định là em được bố mẹ cưng chiều quá nên mới nói lung tung như thế. Em có kể mọi chuyện hiện tại của em cho bố mẹ em không?
- Chà, chín giờ hơn rồi. - Bạch Nhạn liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên xe kêu thất thanh - Tôi phải đi tắm rồi đi ngủ đây. Anh Lãnh, phim để xem sau nhé.
- Bạch Nhạn, em đang trốn tránh điều gì? - Lãnh Phong nắm vai cô, ngăn không cho mở cửa xe.
Bạch Nhạn quay lại, bình tĩnh nhìn Lãnh Phong, nghiêm túc nói:
- Anh Lãnh, trong cuộc sống luôn có những thứ chúng ta không thể chấp nhận được. Dù tôi có là phụ nữ đã có chồng hay chưa, chúng ta cũng sẽ chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Khung cửa sổ bằng giấy đó sắp bục ra rồi, có những lời nói không thể nào che giấu được nữa. Sự quan tâm của Lãnh Phong đối với cô, thật sự là rất cảm động, nhất là trong những lúc như thế này, luôn không tự chủ được mà muốn dựa vào, dù chỉ là mượn một bờ vai, nếu không tại sao thứ Bảy nào cũng lẳng lặng đi theo anh. Nhưng nghe xong những lời vừa rồi của anh, cô biết anh khao khát điều gì, anh cũng giống cô, đang tìm kiếm một mái nhà toàn vẹn ngập tràn ánh nắng ấm áp cho mình trú ngụ. Điểm khác nhau giữa anh và cô là, ngoài mặt cô ấm áp, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, còn Lãnh Phong tỏ ra lạnh lùng, nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp.
Lãnh Phong nhìn thấu hoàn cảnh hiện giờ của cô, nhưng lại không phát hiện ra nội tâm thật sự của cô. Một khi đã nhìn rõ rồi, anh sẽ rời xa cô.
Đấy cũng là nguyên nhân khiến khi còn đi học, cô hết lần này đến lần khác cự tuyệt những chàng trai theo đuổi mình. Đã biết trước kết quả là bi kịch, hà tất phải bắt đầu?
- Sao em tin chắc như vậy? - Lòng Lãnh Phong thoáng chùng xuống - Có phải vì tôi không có bố mẹ không?
Bạch Nhạn cười nhạt:
- Anh Lãnh, anh không biết bây giờ người ta bợ đỡ tới mức nào, mẹ chồng nàng dâu rất khó hòa hợp, anh không có bố mẹ, đây không phải là điểm yếu, mà ngược lại chính là điểm mạnh của anh.
- Em không nỡ từ bỏ mọi thứ hiện tại? Bạch Nhạn, tuy tôi không làm quan, nhưng với năng lực của tôi nhất định sẽ không để em sống tệ hơn bây giờ. - Lãnh Phong cuống quýt.
- Anh Lãnh, ngừng lại đi! Chúng ta làm đồng nghiệp, nếu có cô y tá nào kha khá tôi sẽ giới thiệu cho anh. - Bạch Nhạn gạt tay anh ra rồi mở cửa xe.
Lãnh Phong nhảy xuống từ phía bên kia, đuổi theo, chặn trước mặt cô:
- Tôi không ép em phải thích tôi ngay bây giờ, tôi sẽ đợi tới khi em ly hôn, sau đó chúng ta từ từ đến với nhau, rồi em hẵng đưa ra kết luận.
- Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. - Bạch Nhạn khổ sở quay đầu đi, không thể để cho anh nhìn thấy nước mắt trong mắt cô.
Cô vội bước qua anh.
Hai vai Lãnh Phong chùng xuống, vẻ rất không cam lòng, nhìn theo bóng dáng cô:
- Bạch Nhạn, chuyện này không phải em nói là được, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế đâu.
Bạch Nhạn không quay lại, không lên tiếng, đi thẳng một mạch về phía trước.
Hôm sau tỉnh dậy, hai người gặp nhau trong nhà ăn, vẻ mặt Bạch Nhạn vẫn như thường ngày, gương mặt anh tuấn của Lãnh Phong trông rất tiều tụy.
Mã Gia rất tò mò:
- Anh Lãnh, tối qua anh chẳng uống mấy mà sao sắc mặt còn không bằng tôi thế kia?
Lãnh Phong mặt lạnh như tiền, lẳng lặng ăn cháo, không trả lời.
Buổi sáng không có ca mổ, Lãnh Phong không màng đến lời mời ở lại của viện trưởng Viện Điều dưỡng, kiên quyết đòi về Tân Giang.
Mã Gia đứng bên cạnh xe, nhét một cái phong bì vào túi xách của Bạch Nhạn như lần trước. Bạch Nhạn muốn từ chối, anh ta liền cười, xua tay bỏ đi.
- Mã Gia, anh… không đi sao? - Bạch Nhạn nhìn anh ta vung vẩy hai tay trông rất ung dung tự tại.
- Tôi ở lại câu cá, mai mới về.
Bạch Nhạn miệng méo xệch, lòng hơi nơm nớp.
Lãnh Phong bắt tay với viện trưởng và các bác sĩ, ném túi xách vào trong xe, nhảy vào ghế lái. Bạch Nhạn vẫn ngồi ở ghế sau, xe quay đầu phóng lên đường huyện, để lại sau lưng một đám bụi mờ mịt.
Lãnh Phong lái xe, Bạch Nhạn nhìn ra ngoài cửa, hai người đều không nói gì.
Xe đi vào đường cao tốc, Lãnh Phong bỗng dừng xe lại bên đường rồi xuống xe:
- Tối qua tôi ngủ không được tốt, em lái xe đi, tôi ra phía sau chợp mắt một lát.
Mắt Bạch Nhạn muốn lòi ra khỏi tròng:
- Tôi… đâu có biết lái xe.
- Chẳng phải em nói em có bằng lái sao?
- Có bằng lái, nhưng kinh nghiệm thực tế của tôi rất ít ỏi.
Lãnh Phong mở cửa xe kéo cô ra ngoài:
- Ít thì ít, cứ biết nổ máy là được rồi.
- Chết người đấy. - Bạch Nhạn méo mặt lẩm bẩm.
- Không chết được, tôi tin em. - Lãnh Phong thoải mái nằm xuống.
Bạch Nhạn co tay lại thành nắm đấm, nghiến răng trèo vào ghế lái, cả người căng cứng lên. Cô thở dài một hơi rồi nổ máy, chiếc xe rung lên một hồi rồi tắt máy.
- Anh Lãnh, xe… không nổ… - Cô ngoái lại, sắp khóc đến nơi.
- Thử lại lần nữa. - Giọng Lãnh Phong rất nhỏ, như đã ngủ lịm đi.
Bạch Nhạn hít sâu rồi lại hít sâu, cô thu hết dũng khí rồi lại nổ máy, chiếc xe bỗng lao vọt về phía trước. “Á…”, cô hoảng hốt kêu toáng lên.
Một nét cười hiện ra bên khóe miệng Lãnh Phong.
Đầu tiên xe chạy với tốc độ ốc sên, rồi đến tốc độ của lừa, dần dần Bạch Nhạn tìm được một chút cảm giác, nhưng chỉ cần có một chiếc xe hiện lên trong kính chiếu hậu là cô lại căng thẳng tới mức cả người cứng đờ, chân run lẩy bẩy.
Cảm giác như cả một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng cô cũng thấy được trạm thu phí Tân Giang. Đầu xe ngoặt vào gần cửa thu phí rồi dừng lại, Bạch Nhạn mặt trắng bệch như tờ giấy, ngồi chết lặng trên ghế. Nhân viên thu phí nói chuyện với cô, cô cũng không trả lời, đôi môi run rẩy.
Những chiếc xe đợi nộp phí ở phía sau sốt ruột nhấn còi, Lãnh Phong tỉnh lại, xuống xe đi tới phía ghế lái rồi mở cửa xe ra:
- Để tôi lái.
- Tên khốn kiếp này, anh chết quách đi! - Bạch Nhạn bỗng ôm lấy vô lăng khóc òa lên.
- Rồi rồi, anh là tên khốn khiếp, anh không ra gì. - Lãnh Phong cười, áy náy cười với nhân viên thu phí, nhấc Bạch Nhạn sang ghế phụ lái rồi lên xe, nộp tiền, sau đó lái xe sang chỗ đỗ xe ở bên ngoài.
Bạch Nhạn vẫn đang khóc.
- Được rồi, được rồi! - Lãnh Phong khẽ ôm và vỗ vào lưng cô, không nhịn được cười - Mọi việc qua rồi.
- Nếu vừa rồi xảy ra tai nạn thì làm thế nào? Lần cuối cùng tôi sờ vào xe là cách đây những hai năm - Bạch Nhạn thút thít lườm Lãnh Phong.
- Chúng ta đâu có gặp tai nạn? Bạch Nhạn, có những chuyện em cho rằng không làm nổi, thực ra là em không chỉ làm được, mà còn có thể làm rất tốt. - Lãnh Phong lau nước mắt đọng ở khóe mắt cô, dịu dàng nói.
- Đó… chỉ là ăn may thôi. - Bạch Nhạn đốp lại.
- Cho dù là ăn may, tôi cũng muốn thử một lần. - Lãnh Phong nở một nụ cười kiên quyết.
Bạch Nhạn chẳng thấy chuyện này buồn cười chút nào, dù cho Lãnh Phong xin lỗi chân thành đến mấy, an ủi dịu dàng đến mấy, có chết cô cũng không ngồi vào xe của anh ta nữa.
Ở ngoại ô, cô kiên quyết đòi xuống xe, đứng bên vệ đường đợi xe buýt vào thành phố.
Hồi đó học lái xe là vì không chịu nổi sự kích động của Liễu Tinh và một đám bạn đồng nghiệp, nói cái gì mà đông người đăng ký học thì được giảm giá. Không có trâu bắt chó đi cày, cô bị lôi cổ đi, rồi cũng lấy được bằng lái. Nhưng một cô y tá nhỏ nhoi thì lấy đâu ra cơ hội chạm vào xe hơi, đến rẽ trái rẽ phải cô còn chẳng rành.
Sếp Khang có một chiếc xe, phần lớn thời gian là khóa trong nhà xe, đi làm hay tan làm đều có Giản Đơn dùng xe riêng đưa đón. Viên chức bình thường mấy nhà đủ tiền nuôi xe, tư duy của Bạch Nhạn vẫn đang dừng ở khuôn mẫu này, cô chưa từng nghĩ tới việc lôi chiếc xe đó ra đi.
Cô rất ghét cách cưỡng ép ngang ngược của Lãnh Phong. Người khác có thể không hiểu tiềm năng của mình, nhưng Bạch Nhạn hiểu mình rất rõ.
Lãnh Phong bất đắc dĩ đứng chờ xe cùng cô, gương mặt tuấn tú thoáng chút hụt hẫng, vốn đã định buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm, bây giờ lại chẳng dám nói nữa.
- Có phải em cảm thấy tôi rất không tôn trọng em? - Anh hỏi.
Bạch Nhạn mím chặt môi, nhìn đăm đăm về phía trước. Xe buýt đến, cô không nói tạm biệt mà lên xe luôn.
Qua cửa xe, cô nhìn thấy Lãnh Phong vẫn đứng yên tại chỗ, bóng anh đổ dài dưới đường giữa nắng trưa, trong lòng bất chợt cảm thấy có cái gì đó rất kỳ lạ.
Người ta nói phụ nữ ngờ nghệch, sao đàn ông cũng có thể ngô nghê như vậy? Lãnh Phong muốn chọn cô gái nào làm vợ chẳng được, tại sao lại đi ngắm trúng gái đã có chồng như cô? Cho dù sau này cô ly hôn thì vẫn là đã qua một đời chồng.
Đây rõ ràng là một con đường khúc khuỷu.
Đúng là bị quỷ ám! Bạch Nhạn không nghĩ ra được cách giải thích nào khác, đồng thời cũng không thừa nhận một sự thật: giữa đàn ông và phụ nữ chắc chắn không thể có một tình bạn đơn thuần.
Xe buýt dừng ở trung tâm thành phố, Bạch Nhạn xuống đổi xe, rút điện thoại ra nhìn giờ thì phát hiện thấy có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.
Tin nhắn của Lãnh Phong gửi. “Xin lỗi, tôi hơi vội vàng, đó là vì tôi sợ lại bỏ lỡ em một lần nữa. Thôi được, trước khi em được tự do trở lại, tôi sẽ không nhắc tới chuyện này nữa”.
Cô đọc xong bèn xóa luôn.
Cuộc gọi nhỡ là của một số máy lạ. Bây giờ lừa đảo qua điện thoại nhiều, chuông vừa reo đối phương đã cúp máy, bạn gọi lại thì phát hiện ra số máy đó ở bên Hồng Kông hoặc là quảng cáo gì đó.
Bạch Nhạn chẳng bận tâm, đang định gập máy thì điện thoại bỗng reo, vẫn là số máy lạ đó.
Đợi đến hồi chuông thứ ba Bạch Nhạn mới ấn nút nhận cuộc gọi.
- Bạch Nhạn, tôi Minh Tinh đây, cô có đến chỗ tôi được không? - Giọng Minh Tinh dẻo quẹo, rất mềm mỏng, hơi lạ.
- Tiệm Ba ngàn sợi hả?
Trên phố ồn ào quá, Bạch Nhạn nghe không rõ, bịt tai kia lại rồi quay lưng vào trong.
- Không phải - Minh Tinh ngập ngừng, nuốt nước bọt - Là trại giam khu Thành Tây.
- Sao… sao chị lại ở đó?
- Đừng hỏi nữa, đến mau.
Đang định hỏi cho rõ ràng thì Minh Tinh đã cúp điện thoại. Bạch Nhạn đành rút lại lời định nói, đầu óc mờ mịt đứng dưới bóng cây.
Cô không hiểu tại sao Thương Minh Tinh lại phải vào trại tạm giam, chị ta đâu phải là dân thất nghiệp lang thang, Minh Tinh đã làm gì?
Bạch Nhạn chưa từng trải qua chuyện này, nhất thời không nghĩ được ra manh mối. Nhưng bất luận thế nào thì Thương Minh Tinh đã gọi điện cho cô, cô phải nhanh chóng tới đó xem sao.
Bạch Nhạn không dám đợi xe buýt, gọi taxi đi luôn, dọc đường luôn miệng giục tài xế chạy nhanh hơn.
Xuống xe trước cửa trại tạm giam, nhìn anh cảnh vệ đeo băng đỏ đứng ở cổng, Bạch Nhạn đi thẳng về phía đó.
Anh cảnh vệ yêu cầu cô xuất trình chứng minh thư, kiểm tra rất lâu. Cô ngước mắt nhìn mái hiên trên đầu anh ta. Cô cảm thấy cái băng đỏ trên cánh tay anh ta cứ mãi dao động dưới mí mắt cô, trái tim cô cũng giật thột theo.
- Cô có quan hệ gì với Thương Minh Tinh?
- Tôi chỉ đến thăm chị ấy thôi. Anh hỏi để làm gì? - Bạch Nhạn cảnh giác nhướn mắt.
- Đương nhiên chúng tôi phải hỏi rõ. Quan hệ gì?
Bạch Nhạn ngần ngừ một lát rồi nói:
- Họ hàng.
- Họ hàng thế nào?
- Tôi… là em họ chị ấy.
Anh cảnh vệ bật cười, mồm ngoác rộng nhe hai hàm răng vàng vàng.
- Cô ta lắm em họ thật, bên trong đã có mấy cô em họ ngồi cùng rồi đấy!
- Thế thì đã sao?
- Chả sao cả, vào đi!
Bạch Nhạn đi xuyên qua một cái hành lang nằm ngang tới đại sảnh của trại tạm giam, nhìn thấy Thương Minh Tinh đứng trong góc phía nam, cô vội vàng bước tới trước mặt chị ta.
Thương Minh Tinh đầu tóc bù xù, có lẽ đã khóc, mặt loang lổ từng vết như một cái bảng pha màu, ánh mắt hoảng loạn.
- Bạch Nhạn, cứu chị với, nhất định em phải cứu chị. Bọn họ… bọn họ nói sẽ bảo cho bố mẹ chị biết để họ tới nộp phạt rồi áp giải chị về nhà. Em cũng biết tính mẹ chị rồi, nếu biết chị làm những chuyện này, bà ấy sẽ đập đầu vào tường mà chết mất.
- Rốt cuộc chị đã làm những chuyện gì? - Bạch Nhạn hết hồn vì giọng nói thẽ thọt van xin của Thương Minh Tinh. Thương Minh Tinh trước giờ luôn nhìn cô bằng ánh mắt tóe lửa, khinh khỉnh vênh váo, nói chuyện với cô như thể đang bố thí.
Thương Minh Tinh hơi há miệng, cúi gằm đầu xuống.
Bạch Nhạn quay đầu nhìn ra xung quanh. Trong sảnh lớn lác đác người. Một số đứng dựa vào tường, quay mặt vào nhau nói chuyện; một số ngồi bệt dựa vào tường, thành kính ngước mặt nhìn trời im lặng; một cô bé rúc vào góc tường đối diện nhìn cô, mắt trợn to nên lòng trắng nhiều hơn lòng đen, trông rất kỳ quặc. Ở góc nào đó có người đang khóc thút thít.
Những người này đều còn trẻ, ăn mặc trang điểm đều tương tự như Thương Minh Tinh, môi đỏ chót, quần áo sặc sỡ, toát ra vẻ lòe loẹt, phóng đãng.
Bạch Nhạn bỗng hiểu ra, mặt thoáng đỏ bừng.
Thương Minh Tinh thu hết cam đảm ngẩng đầu lên:
- Bạch Nhạn em… gọi điện cho chồng em, anh ta quen biết rộng, có được không?
- Chị vào đây từ bao giờ? - Bạch Nhạn không biết phải nói gì, cũng không dám hứa hẹn gì.
- Đêm qua.
Bạch Nhạn hạ giọng:
- Họ có bằng chứng không?
Thương Minh Tinh tức giận trừng mắt nhìn cô:
- Nếu không có thì tôi có vào đây không?
Chị ta lại thở dài, đổi sang giọng điệu cầu xin, kéo tay Bạch Nhạn:
- Bạch Nhạn, trước đây anh trai chị rất tốt với em, vì em mà không biết đã đánh nhau với người ta bao nhiêu lần, em nể mặt anh ấy giúp chị đi.
Bạch Nhạn khó chịu nhắm mắt lại, gạt tay chị ta ra.
- Đừng nhắc tới tên anh chị nữa, để em tìm cách.
Ra khỏi trại tạm giam, cô hít mạnh mấy hơi, trong đầu nhanh chóng điểm qua những người quen biết. Nếu ai bị bệnh gì, muốn tìm bác sĩ thì cô còn có cách, mấy quan chức pháp luật này của chẳng quen ai. Hình ảnh Khang Kiếm lướt qua đầu, cô lập tức gạt đi. Cô không muốn cho Khang Kiếm và bà Lý Tâm Hà có lý do xúc phạm cô thêm một lần nữa.
Nghĩ mãi, cuối cùng trong đầu nảy ra hình ảnh một người.
Bạch Nhạn nhếch mép cười khổ, nhấc điện thoại lên, rất nhanh đã có người nghe. Giọng nói coi trời bằng vung của Lục Địch Phi vang lên ở đầu dây bên kia:
- Cô nhóc, nhớ anh rồi à?
Bạch Nhạn cười cười:
- Lâu rồi không nghe được tiếng anh Lục, cũng thấy hơi nhớ. Anh về Tân Giang chưa?
Lục Địch Phi hừ một tiếng, giọng đầy tổn thương:
- Anh về được một tuần rồi, ngày đêm ôm điện thoại ngóng tên em, sắp mòn cả mắt rồi em mới gọi điện tới.
- Xin lỗi, tôi có lỗi quá, không hỏi thăm anh Lục sớm.
- Thái độ này còn tạm được, nhưng mà em phải an ủi con tim bị tổn thương của anh đi.
- Rồi, bất kể là trị bằng Đông y hay Tây y, nhất định sẽ làm cho anh Lục khỏi bệnh.
- Vậy Đông y trước đi, tối nay chúng ta đi ăn đồ hầm thuốc bắc?
- Được - Bạch Nhạn cắn môi - Mời mấy lần cũng được, nhưng anh Lục à, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.
- Ranh ma quá, cuối cùng cũng chịu khai thật - Lục Địch Phi lại hừ một tiếng - Nói đi, chuyện gì?
Hiệu suất làm việc của Lục Địch Phi rất nhanh chóng, chưa đầy nửa tiếng đã có một chiếc xe cảnh sát chạy như bay tới. Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước xuống, quan sát Bạch Nhạn:
- Cô là cô Bạch phải không?
- Vâng, tôi là Bạch Nhạn, chào anh.
Người đàn ông cười cười, không tự giới thiệu:
- Đi theo tôi!
Người cảnh vệ đứng ở cửa liền sửng sốt liếc Bạch Nhạn, cung kính gọi người đàn ông là “Trạm trưởng Lý”.
Bạch Nhạn thầm lè lưỡi.
Trạm trưởng Lý đi thẳng đến văn phòng của trại tạm giam, nói tên Thương Minh Tinh, hỏi thăm tình hình. Đêm qua khu Thành Tây truy quét tệ nạn, bắt quả tang Thương Minh Tinh và một người đàn ông lõa lồ nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ phía sau tiệm Ba ngàn sợi.
Trạm trưởng Lý bảo nhân viên thụ án xóa tên Thương Minh Tinh, không lưu vào hồ sơ, sau đó cười với Bạch Nhạn:
- Cô quen thân với bí thư Lục như vậy, bảo anh ấy tìm cho chị họ cô một công việc để làm thì mới lâu dài được, chuyện này…
Anh ta tặc lưỡi, không nói tiếp.
Bạch Nhạn xấu hổ không còn chỗ nào để chui xuống, đành liên tục cảm ơn.
- Đừng cảm ơn tôi, người cần cảm ơn là bí thư Lục kia! - Trạm trưởng Lý nói.
Bạch Nhạn đưa Thương Minh Tinh ra ngoài, dẫn chị ta đến một tiệm ăn Hồ Nam gọi mấy đĩa đồ ăn.
Thương Minh Tinh như đã đói ngấu, thức ăn vừa bê lên liền cầm đũa gắp lia lịa, ăn nhanh đến mức miệng bóng nhẫy, đầu đầy mồ hôi, hai mắt đờ đẫn, cổ họng căng phồng lên.
Bạch Nhạn nhìn mà muốn rách cả miệng.
- Cô phải chi bao nhiêu tiền, lát nữa tôi đi rút tiền trả cô. - Thương Minh Tinh phùng má nói.
- Em không dùng tiền. Minh Tinh, không phải tay nghề cắt tóc của chị rất tốt sao, sao lại làm…
Thương Minh Tinh liếc xéo cô, nuốt thức ăn trong mồm xuống, ợ một cái:
- Tốt mấy cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, còn chả đủ tiền thuê nhà và chi tiêu lặt vặt.
- Vậy chị về huyện Vân đi!
- Về huyện Vân? - Thương Minh Tinh khẽ thở hắt ra, ánh mắt sầm lại, vẻ mặt vô cùng buồn bã. - Bố mẹ tôi bây giờ gặp ai cũng khoe, anh trai tôi làm đội trưởng đội phi công còn tôi ở Tân Giang kiếm được một đống tiền. Bây giờ mà quay về chẳng phải khiến họ mất sạch mặt mũi hay sao. Thôi, đây là chuyện của tôi, không cần cô chỉ đạo. Tôi nhớ rồi, lần này tôi nợ cô.
Bạch Nhạn không nói gì, chỉ cảm thấy lòng đau quặn từng cơn. Mẹ của Thương Minh Tinh cả đời nói chuyện thị phi của người khác, bà ấy xem việc dạy dỗ được hai đứa con là điều tự hào, nếu biết con gái mình làm chuyện này, mổ bụng tự sát còn chả kịp, Minh Thiên cũng sẽ không chịu nổi.
Ăn xong, Thương Minh Tinh vội vã bỏ đi.
Bạch Nhạn lại gọi điện cho Lục Địch Phi, còn chưa kịp cảm ơn, Lục Địch Phi đã trách móc:
- Cô nhóc, em thiên vị quá đấy, Khang Kiếm đường đường là trợ lý thị trưởng, có đơn vị nào ở Tân Giang mà cậu ta không có người quen, thế mà lại để anh phải gọi cú điện thoại này. Em không muốn làm mất mặt chồng em nên khiến anh mất mặt, còn em thì chẳng sao. Nhờ anh chuyện khác thì được, lại nhờ anh nói hộ cho một cô gái bán dâm, người ta còn tưởng anh và cô ta có chuyện gì mờ ám nữa!
Bạch Nhạn bị anh ta nói cho cứng họng, bèn giở giọng đáng thương:
- Xin lỗi đã bôi nhọ anh Lục, thật sự tôi không nghĩ đến điều này, vậy… tôi mời anh Lục ăn cơm thêm vài lần có được không?
- Đằng nào thì anh cũng chẳng trong sạch gì, nhọ thêm tí cũng không sao. - Lục Địch Phi rất hào hiệp, cho Bạch Nhạn một đường lui. - Thôi được, chấp nhận! Tối nay…
- Hôm nay tôi có việc, ngày mai tôi vẫn nghỉ phép. Để ngày mai được không?
Bạch Nhạn rời khỏi Viện Điều dưỡng từ sáng sớm, vật vã tới tận giờ này, bản thân cô cũng đã ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình, chân đã rủn ra không đứng vững.
- Được. - Lục Địch Phi rất thẳng thắn. - Nhưng địa điểm do anh chọn, đắt chút xíu cũng không sao chứ?
- Tuyệt đối không thành vấn đề. - Bạch Nhạn cười.
- Vậy thì tới quán cà phê trên tầng thượng khách sạn Hoa Hưng, chúng ta uống cà phê trước rồi ăn tối sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...