Hoa hồng giấy

Chương 6: Nước ấm 42 độ
Thế giới thật là nhỏ bé, kẻ đa tình luôn phiền muộn bởi người vô tình, trong đầu Bạch Nhạn bỗng hiện lên hai câu nói rất không ăn khớp này.
Cuộc đời ấy mà, luôn trắc trở vô thường như vậy. Cô khẽ thở dài, nhìn sếp Khang đang không có ý định lên tiếng, chẳng còn cách nào khác, bản tính thích giúp đỡ người khác lại trỗi dậy.
- Cô giáo Y! - Cô cười tươi rói, bất ngờ đi tới bàn của Y Đồng Đồng.
Y Đồng Đồng quay lại nhìn, ngây mặt ra.
- Đúng lúc quá!
Cô ta nhìn qua vai Bạch Nhạn, thấy Khang Kiếm đứng cách đó không xa, gật đầu với Khang Kiếm, oán trách mà lại yêu kiều.
Nét mặt Khang Kiếm vô cảm, không phản ứng gì.
Người đàn ông ngồi cùng bàn với Y Đồng Đồng thấy người quen của cô ta, vội vàng đứng dậy chào hỏi.
- Đây là? - Bạch Nhạn nhìn Y Đồng Đồng dò hỏi.
- Cậu của tôi, muốn đến Tân Giang mở cửa hàng chăn ga gối đệm - Y Đồng Đồng lạnh nhạt giới thiệu hai người với nhau, sau đó mím môi lại, không nhìn Khang Kiếm. Nhưng giọng không nhỏ, rõ ràng là nói cho một người nữa nghe.
- Ồ, khai trương chưa? Địa chỉ ở đâu? - Bạch Nhạn nhiệt tình hỏi.
- Khai trương rồi, ngay sát khách sạn Hoa Hưng. Cô Bạch có rỗi thì dẫn bạn bè tới xem. - Người đàn ông rút trong ví ra một tấm danh thiếp đưa cho Bạch Nhạn - Cửa hàng tôi bán đều là sản phẩm tơ lụa cực tốt, chăn ga mà khách sạn Hoa Hưng dùng đều là sản phẩm của chúng tôi.
Bạch Nhạn nhận tấm danh thiếp, gật đầu lia lịa:
- Được, được.
Mặt mũi Y Đồng Đồng đã tức đến nỗi méo mó.
Cô cười cười, không phá hoại thần kinh của người khác nữa.
- Vậy hai người cứ dùng bữa, chúng tôi đi trước.
Y Đồng Đồng cũng không đưa mắt nhìn theo, sa sầm mặt ngồi xuống. Người đàn ông thỉnh thoảng lại tò mò liếc sang bên này.
- Làm người thì quang minh lỗi lạc một chút, đừng có tự đánh giá thấp sức hấp dẫn của chính mình. Bây giờ trong lòng dễ chịu rồi chứ! - Bạch Nhạn đưa tấm danh thiếp cho Khang Kiếm.
- Không hiểu em đang nói gì. - Mặt Khang Kiếm lạnh tanh, vứt tấm danh thiếp xuống đất, quay người rảo bước ra ngoài cửa.
Bạch Nhạn nhíu mày, giẫm lên tấm danh thiếp, đi theo sau anh.
Một chiếc xe việt dã cực kỳ sành điệu phóng vèo đến, cửa xe mở ra, Hoa Hưng bước xuống, đúng lúc chạm trán Bạch Nhạn và Khang Kiếm.
- Anh Khang! - Hoa Hưng vội vàng tươi cười chào hỏi.
Khang Kiếm lạnh nhạt gật đầu, đi thẳng về phía xe mình.
- Anh ấy không được vui à? - Hoa Hưng nhướn mày hỏi khẽ Bạch Nhạn.
- Thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị, kệ anh ấy. Ông chủ Hoa có hẹn với người đẹp à? - Bạch Nhạn đùa đùa chỉ vào tiệm ăn rực rỡ ánh đèn phía sau.
Hoa Hưng nhếch mép, sờ lên cái đầu lơ thơ vài cọng tóc cười ha ha, không nói phải, cũng không nói không phải, cô cứ thoải mái tưởng tượng đi!
Bạch Nhạn nháy mắt tỏ vẻ thấu hiểu với ông ta, tự nhiên đoán được Hoa Hưng chắc chắn là khách mời của Y Đồng Đồng. Theo tác phong bợ đỡ của Hoa Hưng, có thể là làm ăn với cậu của Y Đồng Đồng, tất nhiên là nể mặt sếp Khang rồi. Cũng tức là, Hoa Hưng biết được tầm quan trọng của Y Đồng Đồng đối với Khang Kiếm.
Quả thực là quan trọng, nếu không nhìn thấy Y Đồng Đồng ngồi cùng với người đàn ông khác, sao lại tức đến như vậy? Trái tim đâu biết nói dối.
Trái tim cô cũng không biết nói dối, khi ấy, nó đau như dao cắt, máu chảy đầm đìa, cảnh vật sụp đổ ngay trước mắt.
Kết cục tối hôm nay, hình như là sự thật, lại hình như không phải.
Lục Địch Phi đã từng nói hai mươi tư năm trước, ông Khang Vân Lâm đã từng về nằm vùng ở huyện Vân.

Bà Lý Tâm Hà nói hai mươi tư năm trước đã không thắng nổi, bây giờ sao có thể thắng được?
Năm nay cô vừa tròn hai mươi tư tuổi.
Mấy cái hai mươi tư ghép lại với nhau, muốn không nghĩ đến cũng khó. Ông Khang Vân Lâm và bà Bạch Mộ Mai có phải đã từng quen biết hay không. Cô không dám khẳng định. Nhưng giữa hai người có điều mờ ám, chính mắt cô cũng trông thấy.
Cuộc sống riêng tư của bà Bạch Mộ Mai vẫn luôn rất phong phú, bà ấy không xa rời được đàn ông, đàn ông cũng không rời xa được bà.
Bà Lý Tâm Hà biết chuyện này, sếp Khang có biết không?
Nếu là tình cũ, hai mươi tư năm trước, ông Khang Vân Lâm và bà Bạch Mộ Mai là một đôi tình nhân yêu đương thắm thiết, hiện thực phũ phàng không thể thành phu thê, vì thế, yêu ai yêu cả đường đi, đem hết hy vọng dồn lên con cháu đời sau?
Là ông Khang Vân Lâm ép sếp Khang cưới cô sao? Đầu óc Bạch Nhạn trăm mớ bòng bong.
Như vậy, sếp Khang bị bố ép uổng, cho nên lấy cô rồi lại ruồng rẫy cô, cho nên bà Lý Tâm Hà mới căm ghét cô?
Không đúng, Bạch Nhạn lắc đầu, sếp Khang không phải là người đặt đâu ngồi đó, nhìn thái độ của bà Lý Tâm Hà đối với ông Khang Vân Lâm, cũng không thể là kiểu người vợ hiền coi chồng như thần thánh được.
Cô và Khang Kiếm quen nhau là do ngẫu nhiên, không phải do người ta giới thiệu.
Vậy là dùng cô để trả thù bà Bạch Mộ Mai?
Bạch Nhạn bật cười, suy nghĩ này quá hoang đường. Nếu làm hỏng một cái áo da của bà Bạch Mộ Mai, bà sẽ nổi cơn tam bành, còn cô mà bị sứt miếng thịt nào, bà cũng chẳng buồn ngước mắt lên xem.
Tuy Bạch Nhạn không quen thuộc lắm với đàn ông của bà Bạch Mộ Mai, nhưng cái tên Khang Vân Lâm này cô chỉ nghe nói tới sau khi đã quen Khang Kiếm. Với tính cách hư vinh của bà Bạch Mộ Mai, nếu có quan hệ mật thiết với một nhân vật cốt cán như ông Khang Vân Lâm thì sẽ tự nhiên để lộ ra trong lời nói.
Hai mươi tư năm về trước, bà Bạch Mộ Mai không thể phá hoại gia đình ông Khang Vân Lâm, bây giờ ông Khang Vân Lâm từng này tuổi rồi, tuy bà Lý Tâm Hà tàn tật, nhưng mối quan hệ vợ chồng này vững như bàn thạch, không ai có thể phá hoại, bà Bạch Mộ Mai có thể dằn vặt gì chứ?
Sếp Khang có thể vì bố mình ngoại tình mà đem cuộc hôn nhân của chính mình ra làm con thí chốt để thí, có đáng không? Anh ta thông minh như vậy, sẽ không làm chuyện ngu ngốc này đâu.
Bạch Nhạn nghĩ thế này cũng không phải, thế kia cũng không phải, đầu óc sắp nổ tung.
Điều có thể khẳng định là sếp Khang lấy cô, chắc chắn trăm phần trăm không phải là tình yêu, trong lòng anh ta có người đẹp Y Đồng Đồng, cũng chắc chắn trăm phần trăm có liên quan đến bà Bạch Mộ Mai. Mục định thật sự, ngoại trừ cô, tất cả những người khác đều biết rõ, còn cô lại không thể mở miệng hỏi.
Có lẽ không biết còn tốt hơn.
Bạch Nhạn nín thở, vở kịch giữa cô và sếp Khang tới lúc phải dừng lại rồi.
- Bạch Nhạn, em có đi hay không? - Khang Kiếm cau mày, mất kiên nhẫn hạ kính xe xuống, gắt lên với Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn đi tới, đăm đăm nhìn Khang Kiếm qua lớp cửa xe.
Đối với sếp Khang, cô đã từng mong đợi, đã từng cảm kích, trong lòng tán thưởng anh, yêu quý anh, một lòng một dạ một làm vợ của anh, thậm chí năm lần bảy lượt tìm cớ bao biện cho sai lầm của anh, cho anh mười cơ hội.
Thực ra mười lần đã qua lâu rồi, cô lại không muốn phải thừa nhận.
Đã đến lúc phải đầu hàng số phận.
Cô không nỡ làm tổn thương người trong nhà, nhưng người trong nhà lại hết lần này đến lần khác làm cho cô thương tích đầy mình.
Người mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc mệt mỏi.
- Anh đi trước, em… muốn đi dạo một mình. Sếp Khang, ngày mai chúng ta tìm lúc nào nói chuyện nghiêm túc, có được không? - Bạch Nhạn trều môi, qua cửa xe, cô giúp Khang Kiếm chỉnh lại cổ áo bị lật.
- Ngày mai tính. - Khang Kiếm nổ máy, lại hỏi một câu - Em thật sự không đi?
Bạch Nhạn gật đầu.
Chiếc xe rồ lên rồi lao đi như một cơn lốc trước mắt cô, mùi xăng nồng nặc còn lan tỏa trong không khí.
Cả người Bạch Nhạn bồng bềnh như đang lơ lửng trên không trung, mắt đau rát, mỗi lần chớp mắt lại là một lần nhức nhối.
Mặt cô trắng bệch như một tờ giấy, phải rất lâu sau mới dồn lại được chút sức lực, cố gắng kiềm chế đôi bàn tay run rẩy, chầm chầm đi về phía đêm.

Gió, không biết nổi lên từ lúc nào, bóng cây hai bên đường dao động khiến ánh đèn tan ra thành từng mảng, hắt lên khuôn mặt lúc sáng lúc tối.
Bạch Nhạn không gọi xe, đi không mục đích, đi tới lúc hai chân chùng xuống mới dừng lại, ngẩng đầu lên, thấy mình đang dừng lại trước cửa tiệm cắt tóc Ba ngàn sợi.
Ba ngàn sợi, bây giờ không còn là tiệm cắt tóc, mà là thẩm mỹ viện. Tiệm vẫn chưa đóng cửa, bên trong có thêm mấy nhân viên, ánh đèn màu hồng phấm mờ ảo, nhân viên đều mặc váy ngắn áo gilê, mắt ai nấy đều tô vẽ như gấu trúc.
- Ở đây không cắt tóc, chỉ gội đầu. - Một nhân viên thấy Bạch Nhạn đứng rất lâu ngoài cử liền bước ra ngoài nói, giọng không chút thiện cảm.
- Minh Tinh? - Bạch Nhạn lờ mờ nhận ra hình dáng quen thuộc sau lớp phấn son dày cộm, thốt lên nhưng không chắc lắm.
Nhân viên đó sững lại, nương theo ánh đèn trong tiệm quét mắt dò xét Bạch Nhạn, bước ra ngoài.
- Cô đến đây làm gì?
Không đợi Bạch Nhạn trả lời, chị ta đi tới bến xe buýt phía đối diện, chỗ đó có một cái ghế dài, giờ này người đợi xe không còn đông nữa.
- Ngồi đi! - Thương Minh Tinh đặt mông ngồi xuống, góc ngồi vừa chắn tầm nhìn của Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn cúi đầu, không nói tới việc cô nhìn thấy hai người đàn ông đi vào Ba ngàn sợi, hai cô nhân viên liền quấn lấy họ như dây leo.
- Em chỉ đi ngang qua. - Bạch Nhạn trả lời.
- Ờ. - Thương Minh Tinh bắt chéo chân, không biết trên người chị ta xịt cái gì mà tỏa ra một mùi hương hăng hắc. Chị ta không nghiêng đầu mà liếc xéo sang:
- Hôm nọ tôi thấy cô cùng một người đàn ông dắt tay nhau đi vào KFC, người đó là ai?
- Chồng em.
- Cô kết hôn rồi? - Vẻ mặt căng thẳng của Thương Minh Tinh bỗng thả lỏng, ánh mắt nhìn Bạch Nhạn bớt hằn học đi một chút - Không ngờ còn có người dám lấy cô.
- Đúng vậy, em cũng không ngờ. - Bạch Nhạn cười theo.
- Nhưng mà thời buổi bây giờ, phụ nữ không hư đàn ông không yêu, tôi coi như đã nhìn thấu rồi. - Thương Minh Tinh bỡn cợt lắc đầu - Người như cô chưa biết chừng lại càng được chuộng.
Bạch Nhạn không để ý tới lời châm chọc của chị ta, trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi:
- Anh trai chị… anh ấy vẫn khỏe chứ?
Thương Minh Tinh vỗ đùi đánh tét một cái:
- Lúc đầu nói là tháng Năm sẽ về, đột nhiên nhận nhiệm vụ đi học ở Nga, có thể phải sang thu mới quay về, đám cưới cũng hoãn lại.
- Vâng, mùa thu cưới là đẹp nhất, thời tiết đẹp, không nóng không lạnh.
Lúc Minh Thiên vào nhập học ở Học viện Không quân cũng là mùa thu, hai cây phong ở bến xe đỏ rực như lửa.
- Mẹ tôi cũng nói thế. Đúng rồi, cô cho tôi số di động. Trông chồng cô ra dáng lắm, sau này có chuyện gì chưa biết chừng tôi sẽ nhờ anh ta giúp.
Bạch Nhạn cười cười, nhắn tin vào số điện thoại của Thương Minh Tinh. Trước đây, Thương Minh Tinh không thèm nhìn cô, nói chuyện lại càng không, vì Khang Kiếm mà lại thay đổi thái độ với cô.
- Cô mau về đi, tôi còn phải làm ăn. Bạch Nhạn, cô… không được nói chuyện của tôi với mẹ tôi.
Thương Minh Tinh ngoái lại dặn dò.
Nếu không có lớp phấn đó, Bạch Nhạn tin rằng cô nhất định có thể thấy được Thương Minh Tinh đang xấu hổ.
- Em có thể buôn chuyện với mẹ chị được sao?
Thương Minh Tinh khựng lại, quay người chạy về phía Ba ngàn sợi.
Bên ngoài lại có thêm vài người đàn ông nữa đến.

Mĩ nhân như ngọc, trăng như rượu, đêm vừa nồng, càng khuya lại càng vui.
Bạch Nhạn ngồi thêm một lúc nữa, một chiếc xe buýt dừng lại, cô không nhìn mà lên xe luôn.
Số cô cũng may, chiếc xe buýt chạy về phía tiểu khu nhà cô. Bạch Nhạn cười khẽ.
Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô vẫn chưa ngủ, họ đang đợi Bạch Nhạn về. Với bọn họ, bữa cơm tối nay thật chán ngán, nhưng lời vạch trần của Khang Kiếm là thu hoạch duy nhất của họ. Bạch Nhạn đã vênh váo suốt mấy ngày nay rồi, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm nhụt nhuệ khí của cô.
Bạch Nhạn đầy cửa bước vào, bà Lý Tâm Hà đang ngồi trên xe lăn, thím Ngô đứng bên cạnh, hai người bám ngay lấy Bạch Nhạn, nửa cười nửa không.
- Khang Kiếm đâu? - Bà Lý Tâm Hà hỏi.
- Chúng tôi không đi cùng đường. - Bạch Nhạn rất mệt, thay đôi dép lê, muốn lên lầu tắm sớm rồi đi ngủ.
- Bạch Nhạn, Khang Kiếm nói từ khi hai đứa kết hôn cho đến giờ đều chưa từng ngủ với nhau, chuyện này có thật không? - bà Lý Tâm Hà cố tình nói thật chậm, thật khẽ, nhưng giọng nói lại lộ rõ sự phấn khích không thể kiềm chế.
Bạch Nhạn ngẩng đầu, không độp lại như mọi lần mà chỉ mỉm cười rồi cất bước lên lầu.
Cô rất thông cảm với bà Lý Tâm Hà, có người chồng như ông Khang Vân Lâm, cơ thể lại không được tốt, có mấy chuyện có thể làm cho bà ấy vui vẻ chứ? Cứ để bà ta vui sướng một chút đi!
- Sao không nói gì, không phải bây giờ cô lên lầu dưỡng thai đấy chứ?
Thím Ngô há mồm cười sằng sặc:
- Dưỡng thai gì chứ, có mà dưỡng quỷ thì có. Cũng không biết đường mà soi gương, Kiếm Kiếm nhà chúng ta cao quý như vậy, thèm cô ta sao?
Bạch Nhạn mím môi, bước từng bậc lên lầu.
- Thím Ngô đừng nói lung tung, có thể là có thai, có điều không biết là của ai đây! Đẻ ra rồi nhất định phải đi giám định. - Bà Lý Tâm Hà sung sướng đến nỗi giọng cũng méo đi.
Thím Ngô bịt miệng:
- Biết đâu là một đứa con hoang.
Bạch Nhạn bỗng quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:
- Bà Lý, bà không thích đứa con dâu này là tự do của bà. Nhưng mà, bà sẽ không đẩy đứa con trai yêu dấu của bà vào lửa bỏng đâu nhỉ?
- Cô lại định giở trò gì đây? - Bà Lý Tâm Hà trừng mắt.
- Giả như, con trai bà không động đến tôi, chuyện này mà nói ra ngoài, bà cảm thấy ai đẹp mặt hơn? Tôi không câm không điếc, không mù không liệt, dáng vẻ cũng không đến nỗi có lỗi với quần chúng, nói như lời bà là đứa con gái đầy vẻ lẳng lơ, chung chăn chung gối với con trai bà suốt hai tháng mà con trai bà không đụng đến tôi, người ta sẽ nghĩ sao? Chắc chắn người ta sẽ tử tế nhắc khéo bà đưa chàng trai đi khám chuyên khoa! Nếu nói con trai bà là quan chức cương trực ngay thẳng, không bị nữ sắc mê hoặc, vậy tại sao lại lấy tôi? Trông tôi cũng chẳng giống Quan m Bồ Tát để có thể thờ trong nhà. Lại giả như, trong bụng tôi có đứa bé, bà muốn đi làm giám định, tốt thôi! Tôi không có ý kiến, bà khẳng định con trai bà hiện giờ đang bị cắm sừng, tôi cũng phải hỗ trợ một tay chứ nhỉ?
- Cô… miệng chó không mọc được ngà voi… - Bà Lý Tâm Hà thẹn quá hóa giận, nói không suy nghĩ.
Bạch Nhạn nhắm mắt lại:
- Bà Lý, miệng chó không mọc được răng chó, công chúa Lệ Lệ tôn quý của nhà bà cũng thế.
- Mày là đồ… dột từ trên nóc dột xuống… - Thím Ngô nhảy dựng lên chửi bới.
Bạch Nhạn thâm trầm nhìn họ, xua tay, đóng sập lại cánh cửa phòng ngủ, đoạn tuyệt với mọi thứ ở bên ngoài.
Đấu võ mồm, có ý nghĩa gì chứ?
Cuộc sống, không thể lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, lúc nào cũng phải chuẩn bị đổ máu nơi sa trường.
Người khác có thể coi cô là tấm bia, nhưng tấm bia cũng có quyền được lựa chọn cung tên.
Bạch Nhạn nhắm mắt lại, lấy điện thoại ra tìm số của Khang Kiếm rồi ấn luôn.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.” - Giọng nói ngọt ngào của cô tổng đài viên vang lên hết lần này đến lần khác trong đêm khuya.
Bạch Nhạn không tin, lại bấm đi bấm lại. Bấm đến lúc điện thoại hết pin, kết quả vẫn không thay đổi.
Cảm giác này khiến cho người ta tức giận, khiến người ta bực bội, giống như bạn dùng hết sức mình, lấy hết can đảm vung nắm đấm lên, nhưng lại đấm vào khoảng không.
Bạch Nhạn hận nghiến răng nghiến lợi, nếu giờ sếp Khang đứng trước mặt cô, chưa biết chừng cô sẽ xé xác anh ra, sau đó nuốt chửng.
Trằn trọc nửa đêm, sáng hôm sau xuống lầu, Bạch Nhạn không còn tươi cười như bình thường nữa, nếu đã quyết định sau này sẽ thành người dưng, vậy thì từ giờ bắt đầu vũ trang mặt lạnh.
Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô đã ngồi trong phòng ăn sáng, cười nói rôm ra, không ai nhìn Bạch Nhạn.
Trong tiểu khu cũng có vài gia đình nuôi chó, sau khi Khang Kiếm và Bạch Nhạn đi làm, bà Lý Tâm Hà bảo thím Ngô bê xe lăn xuống dưới, bà sẽ dắt Lệ Lệ đi một vòng trong tiểu khu. Lệ Lệ có dáng vẻ đáng yêu, bà Lý Tâm Hà lại là người tàn tật, đi tới đâu cũng thu hút người khác. Có một đám các bà mẹ nhiệt tình tới bắt chuyện, nghe nói bà Lý Tâm Hà là mẹ của Khang Kiếm, liền vội phấn khích tỏ ra thân thiện.
- Biết rồi, hai vợ chồng trẻ rất đẹp đôi. Cô con dâu gặp ai cũng cười, lúc cười lúm đồng tiền ngọt lịm, nói chuyện rất lễ phép, nhìn thấy ai xách nhiều đồ liền chủ động giúp đỡ. Hai vợ chồng cũng rất tình cảm, đi đường đều nắm tay nhau. Hôm đó tôi đứng trên lầu nhìn thấy con trai bà bế con dâu bà lên xe. Hi hi, bác thật là may mắn, có con dâu vừa xinh xắn lại vừa biết điều, đâu như con dâu tôi, nhìn thấy tôi là lườm nguýt, đến nhà ăn cơm cứ như đi dự tiệc, chai dầu đổ cũng không biết dựng lên.

Bà Lý Tâm Hà nghe vậy, trong lòng không thoải mái, sau đó không nói chuyện nữa.
Mấy bà mẹ lại không hiểu tâm tư của bà, vẫn mỗi người một câu kể lể những chuyện hay ho mà họ chứng kiến kể từ khi Khang Kiếm và Bạch Nhạn dọn tới.
Hai lần như vậy, bà Lý Tâm Hà không muốn xuống dưới nữa. Nhưng Lệ Lệ không chịu, nó đã thích những chú cẩu khác trong tiểu khu, hơn nữa nó còn phải đại tiện, trời nóng, bĩnh ra chuồng chó thì thím Ngô sẽ xử lý ngay, nhưng vẫn có mùi.
Bà Lý Tâm Hà bất lực, mỗi ngày lại phải dậy sớm, xuống dưới đi dạo cùng với công chúa Lệ Lệ.
Bạch Nhạn uống một cốc nước nóng, lấy trong tủ lạnh ra một quả dưa chuột cho vào trong túi, khóe mắt liếc qua bà Lý Tâm Hà, sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng không có vẻ gì là lo lắng. Xem ra, sếp Khang đã báo cáo hành tung, nếu không thì dựa vào tình thương mà bà Lý Tâm Hà dành cho sếp Khang, cả đếm không về sẽ kêu gào cho cả thế giới đều biết.
Sếp Khang không bị người ngoài hành tinh bắt đi là tốt rồi, cô lau nước bên khóe miệng, mở cửa đi làm. Bắt đầu từ tối hôm qua, phải trực đêm hai ngày liền, trong tay cô lại xách thêm một cái túi.
Lên xe buýt, điện thoại liền reo. Bà Bạch Mộ Mai gọi tới, giọng điệu ai oán:
- Tối qua con vào trong lâu như vậy, vứt mẹ ở ngoài một mình. Lấy chồng rồi thì không cần nhìn mẹ nữa phải không?
Bạch Nhạn không đáp. Cô không nhìn, ắt sẽ có người nhìn. Khỏi cần đoán, buổi tối qua của bà Bạch Mộ Mai chắc hẳn rất rực rỡ, nếu không giọng điệu ai oán này sao lại đầy vẻ phong tình.
Bà Bạch Mộ Mai cũng không để tâm:
- Không muốn nhìn thì không muốn nhìn, con vẫn cứ là con gái của mẹ, đứng ở góc độ người mẹ mẹ nhắc nhở con một chút: phụ nữ đừng có tự chà đạp bản thân mình, con thông tình đạt lý, con bao dung độ lượng, con không thù dai, cũng chẳng có tác dụng gì. Người ta quý ở chỗ biết tự lượng sức mình, không có được thì đừng miễn cưỡng, tuổi xuân ngắn ngủi, nhân lúc còn chống cự được, chia tay càng sớm càng tốt.
Bạch Nhạn cười khe khẽ:
- Con là con gái của mẹ, tuổi xuân sao lại ngắn ngủi được? Mẹ hiện giờ vẫn đang mê đảo chúng sinh đó thôi.
- Con mà có được một ngón tay cái của mẹ thì đã đủ dùng cả đời rồi. Tiếc là con không có. Những gì cần nói mẹ đã nói rồi, làm hay không là tùy con.
Bà Bạch Mộ Mai vừa cúp máy, điện thoại lại réo tiếp. Lần này là ông Khang Vân Lâm.
Từ lúc nhìn thấy một màn mờ ám của ông Khang Vân Lâm và bà Bạch Mộ Mai tối qua, biết được nguyên nhân ông ta đối tốt với mình, mọi thiện cảm trong lòng Bạch Nhạn đều tan biến sạch.
- Dạ! - tiếng “bố” này bây giờ thật mỉa mai, không thể thốt ra nữa - Đã ăn sáng chưa ạ? - Cô lãnh đạm hỏi.
- Ăn rồi, đang đi trên đường cao tốc về tỉnh. - Điện thoại của ông Khang Vân Lâm thỉnh thoảng lại có tiếng gió kêu rin rít, xe chạy rất nhanh - Bạch Nhạn, bà Tâm Hà mẹ con nhỏ nhất nhà, bị ông bà ngoại với các bác của Khang Kiếm chiều hư rồi, thực ra bà ấy không xấu bụng, nếu có nói gì con đừng để tâm.
- Không đâu ạ.
Bạch Nhạn ngó cảnh đường phố và người xe đi lại bên ngoài cửa xe, mỉm cười.
- Bà ấy ở thêm vài ngày nữa rồi bố sẽ bảo Tiểu Hoàng tới đón về. Hai ngày này Khang Kiếm không ở nhà, con chịu khó đảm đương một chút.
- Khang Kiếm đi đâu ạ?
- Nó không nói với con à? - Ông Khang Vân Lâm ngạc nhiên - Việc cải tạo thành cũ Tân Giang, kéo đổ mấy gốc cổ thụ, không ngờ có người post lên mạng, hiện giờ phản ứng rất dữ. Bây giờ phóng viên chương trình “Vấn đề hôm nay” của Đài truyền hình Trung ương có thể sẽ tới, Khang Kiếm đi Bắc Kinh tìm người thu xếp, cố gắng dẹp yên chuyện này. Sáng sớm nay nó bay.
Bạch Nhạn dạ một tiếng, hai vai chùng xuống, trong lòng tắc nghẹn.
- Yên tâm, mấy ông bác nó có nhiều người quen ở Bắc Kinh, chuyện này chắc sẽ ổn thôi.
Cô chẳng có gì là không yên tâm với năng lực làm việc của sếp Khang cả, chỉ cảm thấy anh ta đi thật đúng lúc.
Đây cũng coi như là ý trời, có thể để cô suy nghĩ kỹ lưỡng thêm một lần, quyết định thêm một lần, trên đời này không bán thuốc hối hận đâu.
Bạch Nhạn nhếch mép tự giễu, lần này ông trời quả thật quá đa mang rồi, không cần thiết.
Buổi sáng lịch phẫu thuật được bố trí dày đặc, có lần tiến hành hai ca mổ cùng một lúc. Bạch Nhạn vốn định tranh thủ chạy ra ngoài ăn sáng, lần này lại đói tới tận trưa, cảm thấy tim dính vào phổi đến nơi.
Cô mua một phần cơm rang thập cẩm ở căng tin, bê đĩa tìm chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lãnh Phong từ ngoài bước vào.
Bạch Nhạn vội nhìn sang hướng khác, thấy Liễu Tinh đang ngồi trong góc, vui mừng chạy tới.
- Cậu hớn hở gì thế? - Liễu Tinh mặt mũi phờ phạc lườm Bạch Nhạn.
- Trời đẹp, tiền đồ sáng sủa, mình có thể không vui sao? - Bạch Nhạn uống một ngụm canh, nuốt một thìa cơm rang, cảm thấy như được hồi sinh.
Liễu Tinh lấy muôi nguấy bát canh chua trứng trong veo thấy đáy nước trước mặt, bỗng nghiêm túc hỏi:
- Nhạn, cậu nói xem sống chung và kết hôn có khác nhau không?
Bạch Nhạn sững người, nhai cơm, chớp mắt, nuốt xuống:
- Có khác chứ! Cảm giác về trách nhiệm và sứ mệnh đều không giống. Tuy đều là một đôi nam nữ chung trên một chiếc giường, nhưng kết hôn được pháp luật bảo vệ, có một văn bản ràng buộc, ly hôn rồi có thể được chia nửa gia sản. Còn sống chung, vẫy tay chào nhau là đường ai nấy đi, chẳng mang theo chút gì của người kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui