Hoa hồng giấy


Hoa Hưng mỉm cười đi vào văn phòng của Khang Kiếm, Giản Đơn đang báo cáo công việc với anh, thấy Hoa Hưng đi vào vội rót trà mời ông ta ngồi.
Đối với người bên cạnh Khang Kiếm, Hoa Hưng cũng quan tâm nhiệt tình như đối với người nhà.
- Ông Hoa, ông ngồi trước đi, tôi đi lấy tài liệu. - Giản Đơn chào hỏi một câu rồi ra ngoài.
Khang Kiếm không giống như ngày thường đùa với Hoa Hưng mấy câu, sau đó hỏi ông ta có việc gì. Văn phòng công quyền kiểu này, dân thường đâu có được lai vãng, ngoài kia có bao con mắt đang rập rình đấy!
Hôm nay, lông mày Khang Kiếm xoăn tít lại, ánh mắt lạnh lùng.
Hoa Hưng ngồi xuống:
- Thị trưởng Lâm vời tôi đến, nói là tháng sau toàn tỉnh sẽ mở một cuộc hội nghị bảo vệ môi trường ở Tân Giang, khách sạn Hoa Hưng cũng là một trong những nơi tiếp đãi, bảo tôi chuẩn bị cho tốt. Bàn bạc xong xuôi, tôi tới đây báo với anh Khang.
- Ờ. - Khang Kiếm liếc đống giấy tờ trên bàn - Vậy đã báo cáo với các thị trưởng khác chưa?
Hoa Hưng cười ha ha, đương nhiên nghe ra được giọng Khang Kiếm không vui, vội tự kiểm điểm:
- Anh Khang, hôm trước tôi mạo muội tới nhà chúc mừng, đáng lẽ tôi không nên bỏ lỡ ngày vui của anh, ai dè anh không có nhà.
- Chỉ vậy thôi?
Khang Kiếm nhướn mày liếc ông ta, tay Hoa Hưng này không phải là đến nhà chúc mừng, hắn ta cố ý tới gặp Bạch Nhạn. Người này đã thành tinh, đầu tiên là để đi lại làm quen, sau đó sẽ tìm tới bệnh viện của Bạch Nhạn, dần dà tiếp cận cô, từ đó nắm được nhược điểm của anh.
Đúng là cực kỳ sai lầm, Khang Kiếm cười khẩy.
- Còn có thể thế nào nữa? Anh Khang đúng là may mắn, phu nhân rất xinh đẹp, trẻ trung, biết đối nhân xử thế, lúc cười lại còn có hai cái lúm đồng tiền rất duyên nữa.
Hoa Hưng quả thật có chút ngưỡng mộ, vợ sếp Khang trông cũng trạc tuổi con gái ông ta, nhưng xinh đẹp hơn nhiều!
Mặt Khang Kiếm càng tái, giọng nghiêm nghị:
- Sau này có việc gì thì gọi điện nói rõ với thư ký Giản, hoặc là đến văn phòng của tôi, đừng có công tư bất phân. Vợ tôi không thích tôi bàn công việc ở nhà.
Hoa Hưng gãi đầu, cũng không tức giận:
- Đúng thế, đúng thế, vợ chồng son chàng chàng thiếp thiếp, sao có thể để công việc làm cho mất hứng chứ?
- Ông còn chuyện gì nữa không? - Khang Kiếm đứng dậy, đây là động tác đuổi khách.
- Lần trước có người họ hàng chỗ anh đến xem căn hộ, bây giờ đã lắp đặt xong xuôi, chính thức cho thuê. Đây là chìa khóa, nhờ anh Khang chuyển cho người họ hàng của anh, nếu cô ấy thích thì mời cô ấy đến bộ phận kinh doanh làm thủ tục. Tôi có chuyện muốn nhờ anh Khang, tôi mua chiếc xe cho bà xã, bà ấy chê màu không đẹp. Anh Khang quen biết nhiều, xem ai thích không? Tôi muốn bán trao tay.
Hoa Hưng rút trong ví ra một chùm chìa khóa, đặt trên bàn Khang Kiếm. Đây mới là mục đích thật sự của ông ta hôm nay.
Khang Kiếm khẽ nhắm mắt:
- Tôi sẽ để ý.
Trong lời nói còn có ý khác.
- Anh Khang, nghe nói việc cải tạo thành cũ sắp bắt đầu gọi thầu bên ngoài, tập đoàn Hoa Hưng của chúng tôi có thể tham gia không?
- Đương nhiên, các ông có thế mạnh về xây dựng như vậy, hoàn toàn có thể dự thầu.
Những gì cần nói, cần nhắc đến, đều đã xong xuôi.
Hoa Hưng cười khùng khục chắp tay với Khang Kiếm.
- Được rồi, vậy anh Khang làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa. Cáo từ.
Hoa Hưng vốn lùn, lại khom lưng, người lại béo, lăn ra ngoài như Võ Đại Lang[6].
[6] Võ Đại Lang: nhân vật trong tiểu thuyết Kim Bình Mai, chồng Phan Kim Liên.
Khang Kiếm tiễn ông ta ra đến tận cửa, sau đó quay người vào.
Anh ngồi trên ghế, dịch giấy tờ sang một bên, cầm chùm chìa khóa, lông mày nhíu lại. Một lúc sau, anh đứng dậy, đi ra khép cửa, bước tới cửa sổ, rút điện thoại ra bấm nhanh mấy con số.
- Đồng Đồng, em có ở trường không?
- Em không ở trường thì còn ở đâu? Sao bì được với anh, lên trời xuống đất, xuất thần nhập quỷ. - Giọng Y Đồng Đồng rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh ấy ẩn chứa một vẻ oán trách. Cuối tuần vừa rồi gọi cho anh mười mấy cú điện thoại, anh mới nghe một cú, lại còn đang ở đảo Giang Tâm.
Khang Kiếm nhún vai:
- Chiều mai có tiết không?
- Có một tiết. Có chuyện gì không?

- Ừ, anh muốn gặp em.
- Anh có thể sao? Anh không về với vợ hiền của anh à? - Y Đồng Đồng chua chát hỏi.
- Mấy giờ em đi được? Năm giờ được không?
- Sếp Khang quyết định rồi, ai dám nói không được.
- Vẫn đến quán cà phê đó.
- Vâng - Câu này, Y Đồng Đồng kéo dài giọng, nghe dịu dàng như nước, mềm mượt, xa xăm.
Chập tối, Khang Kiếm về nhà.
Giản Đơn giờ là thư ký kiêm tài xế của anh, xe chạy thẳng tới dưới sân khu nhà anh ở. Anh đứng ở đầu cầu thang, ngước nhìn cánh cửa sổ tầng nhà mình, đèn phòng ăn đang sáng, Bạch Nhạn đã về trước rồi.
Anh không lên lầu ngay mà quay người chầm chậm dạo một vòng quanh con đường mòn lát đá trong tiểu khu.
Trời không có gió, hoàng hôn yên lặng, con đường rợp bóng cây vắng vẻ, những thân cây to xù xì thô ráp hai bên đường trầm mặc, mặt hồ nhỏ trồng đầy hoa sen không một gợn sóng, nhưng lòng anh lại dậy sóng, cuồn cuộn không ngừng.
Sau khi gọi điện thoại cho Y Đồng Đồng, Khang Kiếm không thể nào bình tĩnh.
Sau khi chia tay với Y Đồng Đồng, hai người mất liên lạc với nhau. Nhưng trong thời gian làm việc ở Tân Giang chưa đến nửa năm, anh lại gặp cô. Cô bỏ công việc phóng viên ở tòa soạn, đến trường Nhất Trung Tân Giang làm giáo viên Mỹ thuật.
Mỹ thuật là chuyên ngành của cô, công việc nhanh chóng khởi sắc.
Tân Giang không giống như trên tỉnh, không có nhiều người biết họ. Anh mời cô ăn cơm, quán nhỏ ở ngoại thành. Y Đồng Đồng ăn một lát rồi bật khóc, cô nói cô thật lòng rất yêu anh, dù cố gắng đến mấy cô cũng không thể quên anh, bị nỗi nhớ nhung dày vò, bất đắc dĩ đuổi theo tới Tân Giang. Cô biết cô hổ thẹn với anh, khiến anh bị liên lụy. Cô không hy vọng anh tha thứ, khẩn cầu anh có thể cho cô một cơ hội, hai người bắt đầu lại từ đầu.
Anh nghe, cũng không quá cảm động, nói đùa:
- Nếu anh không phải là con trai của Khang Vân Lâm, không phải trợ lý thị trưởng của thành phố Tân Giang, em có đuổi theo tới đây không?
Lúc ấy sắc mặt Y Đồng Đồng hoàn toàn thay đổi, lệ rơi đầm đìa như hạt châu, chẳng nói chẳng rằng, chỉ uống rượu, tận đến khi ngã gục.
Anh đưa cô về nhà. Cô thuê phòng chung với một đồng nghiệp, tối hôm đó, đồng nghiệp đi vắng. Y Đồng Đồng không bật đèn, níu chặt lấy anh trong bóng tối, nói anh là động vật máu lạnh, cô không cố tình giấu giếm chuyện có bạn trai, mà là tình yêu đến đột ngột, không che giấu sao có thể yêu nhau? Cô cũng là người bị hại, nhưng anh lại chia tay với cô vào lúc đó, cô đau tới mức muốn vỡ tan thành trăm mảnh, anh lại rũ áo ra đi, như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ anh không nhớ em chút nào hay sao?
Nói rồi, Y Đồng Đồng bỗng áp sát cơ thể nóng hừng hực vào lòng anh, môi cuống quýt áp lên môi anh, tay gấp gáp lần tìm khóa quần anh.
Khi đó không hiểu anh nghĩ sao, có thể là không muốn nhìn cô khóc, có thể trong lòng vẫn còn chút lưu luyến với cô, có thể là hai cơ thể đã quá quen thuộc rồi, cũng có thể… là uống nhiều rượu quá, khi tay cô chạm đến ngọn lửa trên người anh, anh ôm lấy cô, ngã xuống chiếc giường phía sau.
Không biết phải đánh giá sự tiếp tục này thế nào, là vì yêu nên mới có dục vọng, hay là vì dục vọng mà ở bên nhau?
Ánh đèn nhà bên và ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường lọt qua cửa sổ, dát một lớp ánh sáng màu vàng sữa trên cơ thể họ, bọn họ quả thực quá khát khao, cuồng nhiệt ngấu nghiến đối phương. Khang Kiếm cảm thấy lỗ chân lông tắc nghẽn suốt nửa năm của mình giờ được một làn gió xuân thổi qua, giãn ra vô độ.
Tất cả cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Y Đồng Đồng phủ phục trên ngực anh, mệt mỏi thiếp đi, Khang Kiếm lại thức chong chong tới tận nửa đêm.
Sợ bị người ta trông thấy, trời chưa sáng, anh đã xuống lầu.
Ngồi trong taxi, Khang Kiếm xoa cái cổ mỏi nhừ, tâm trạng nặng nề.
Từ sau lần đó, họ thường gặp nhau vào những đêm cuối tuần, có khi cùng ăn cơm, có khi cùng uống cà phê, có khi qua đêm trong khách sạn. Bởi vì nơi họ ở đều không thích hợp để chơi trò tình ái. Nhưng dù làm gì, Khang Kiếm cũng đều chọn nơi yên tĩnh, khuất nẻo, bốn bề đều là người lạ.
Y Đồng Đồng từng nghi hoặc hỏi anh, rốt cuộc anh có yêu cô không, có phải cô không xứng đáng với anh không?
- Đồng Đồng, trước đây anh đã nói với em rồi, anh sẽ không kết hôn với ai hết. - Anh trả lời. - Chúng ta cứ thế này không tốt sao?
- Như thế này thì tốt cái gì? Chúng ta rõ ràng là nam nữ độc thân, nhưng em lại giống như bồ nhí của anh vậy. Em muốn kết hôn, muốn mình có con. - Y Đồng Đồng cười khổ.
- Anh không tin vào hôn nhân, không tin trong tình yêu trai gái lại có thể giữ được sự chung thủy tuyệt đối. Anh không muốn lừa dối em, em không thể chấp nhận, anh có thể hiểu được.
Anh nhìn vào mắt cô, nét mặt lạnh lùng.
Y Đồng Đồng thỏa hiệp:
- Hôn nhân chỉ là một hình thức, nếu anh chỉ yêu một mình em, chúng ta cứ thế này vậy.
Hai người tiếp tục ở bên nhau, tiếp tục gặp gỡ, ăn cơm, uống trà, làm tình ở những nơi không người quen biết.
Thỉnh thoảng, Y Đồng Đồng sẽ vì chuyện của bạn bè hay người thân mà đến nhờ anh giúp đỡ, trong phạm vi có thể, anh đều đáp ứng. Anh cũng sẽ tặng hoa, quần áo, đồ trang sức cho Y Đồng Đồng, giống như những người đàn ông cưng chiều bạn gái khác.
- Khang Kiếm, hình như từ trước tới nay anh chưa bao giờ nói anh yêu em? - Có lúc Y Đồng Đồng sẽ quấn lấy anh hỏi.
Anh thản nhiên liếc cô, buông ra hai chữ: Trẻ con!
Khi anh gặp Y Đồng Đồng lần đầu tiên, tình yêu đã từng như một ngọn lửa rực sáng, phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ trong không trung, nhưng chẳng mấy chốc đã hóa thành đám tro tàn. Không hẳn là vì bạn trai cũ của Y Đồng Đồng, mà vì anh cảm thấy trên đời này không có ai là ngoại lệ, có thể mãi mãi không thay đổi với một chuyện nào đó một con người nào đó, bao gồm cả bản thân anh.
Hiện giờ Y Đồng Đồng với anh, là thói quen, giống như một đối tác ăn ý, không phải bận tâm trong công việc.

Cuối cùng anh vẫn lừa gạt đối tác này, anh đã gặp Bạch Nhạn.
Anh đề nghị chia tay Y Đồng Đồng, đầu tiên cô nhảy dựng lên, chửi anh là kẻ bạc tình, là ngụy quân tử, xé rách áo anh, ném vỡ hết đồ đạc trong phòng, sau đó bật khóc, khóc lóc cầu xin anh quay đầu.
Anh đã quyết tâm, lòng dạ biến thành sắt đá.
- Vậy, chúng… chúng ta vẫn như trước đây có được không? - Cuối cùng, Y Đồng Đồng lùi một bước.
Mặt anh không lộ cảm xúc gì:
- Đừng sỉ nhục bản thân mình, như vậy đối với em không công bằng.
- Em mặc kệ. Chỉ cần không mất anh, tự trọng là cái quái gì chứ? Khang Kiếm, có được không anh?
Anh im lặng không đáp.
Y Đồng Đồng bắt đầu oanh tạc điện thoại của anh, anh buộc phải thường xuyên tắt máy. Cô nhắn tin, anh kiên quyết không trả lời. Đối với cô, anh thực sự hết sức tuyệt tình.
Đêm trước lễ cưới, Y Đồng Đồng gửi cho anh một tin nhắn: “Khang Kiếm, từ ngày mai anh đã là chồng của người khác. Đêm nay chúng ta gặp nhau một lần, sau đó em sẽ dần quên anh đi. Nếu anh không đến, em sẽ nhảy từ tầng mười bốn xuống.”
Anh vội chạy tới khách sạn mà cô đã thuê, đẩy cửa, cô như một nàng tiên cá bóng loáng, cơ thể trần truồng nhào tới, kiều diễm mê hoặc, ánh mắt lấp lánh:
- Khang Kiếm, đêm nay anh là của em, của em, của em…
Anh mềm lòng, đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Lúc chia tay, hai người giao hẹn miệng với nhau, sau này làm bạn bè bình thường.
- Em vẫn có thể gọi điện cho anh chứ? - Trong ánh nắng mỏng manh, Y Đồng Đồng quấn mình trong chăn, góc chăn tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng mịn.
- Đương nhiên. - Anh nhét lại góc chăn cho cô, mặc quần áo, vội vã rời đi.
Thực tế chứng minh, giao ước miệng chẳng hề có tác dụng.
Sau lễ cưới, Y Đồng Đồng gọi điện cho anh, hơn nửa thời gian là khóc lóc, nửa còn lại là nhớ lại những kỷ niệm trước đây, hơn nữa thời gian gọi điện cũng bất kể ngày đêm, bất kể hoàn cảnh. Nhấc máy muộn, cô sẽ nhắn tin, giọng điệu bi quan tuyệt vọng, chán ngán sự đời.
Anh không yên tâm, lại chạy tới. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ cười thật rạng ngời, tao nhã, ung dung như không có chuyện gì. Nói với anh chuyện nghệ thuật, chuyện du lịch, nói những chuyện đang là đề tài nóng trong dư luận, thậm chí còn hỏi thăm công việc của anh, chỉ không nhắc tới tình yêu, nhưng sẽ hỏi về Bạch Nhạn, khi đó, giọng cô đầy chua chát.
Số lần hai người gặp mặt, lại nhiều hơn trước đây rất nhiều.
Khang Kiếm thở dài, cau mày ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, bóng chiều đã kéo xuống, bầu trời u ám càng lúc càng tối, anh đi về phía nhà mình.
Cửa vừa mở đã ngửi thấy một mùi hương mê người.
Anh lần theo mùi hương xuống bếp. Đầu Bạch Nhạn đội một chiếc khăn như cướp biển, lưng thắt một chiếc tạp dề in hoa, đang nhào bột trên mặt bếp, bột hơi nhão, một góc bàn nhào bột có cà rốt thái sợi, tôm khô, rau mùi xanh mướt. Chỉ thấy cô nhanh nhẹn đập hai quả trứng và cho tôm khô vào, trên bếp, dầu nóng trong chảo kêu xèo xèo.
Bạch Nhạn đổ bột đã nhào vào trong chảo, khẽ đảo xẻng chiên, bột trong nồi đã thần kỳ tràn ra mép chảo thành một chiếc bánh tròn tròn mỏng mỏng vàng vàng, nhô phần rỗng ra ngoài, cô rắc cà rốt lên trên rồi lật bánh lại, rắc thêm một lớp rau mùi, mùi hương quyến rũ tỏa ra từ chính nơi này.
Khang Kiếm không kiềm được nuốt nước bọt:
- Em đang làm gì thế?
Bạch Nhạn không nghe thấy tiếng anh vào cửa, giật mình quay lại:
- Anh là ma sao? Làm em giật mình.
Khang Kiếm giơ tay vỗ đầu cô:
- Bây giờ hãy còn sớm, ma chưa ngủ dậy đâu! Đây là món gì thế?
Bạch Nhạn tắt bếp, lấy xẻng làm dao cắt cái bánh thành mấy phần, đặt lên đĩa, xanh đỏ vàng trắng, đẹp mắt lại ngon miệng.
- Cái này hả, đây là món tuyệt chiêu bí truyền do Bạch Nhạn sáng tạo trên cơ sở món bánh trứng của huyện Vân. Đi rửa tay đi. - Bạch Nhạn đẩy Khang Kiếm.
Đây có lẽ là bữa ăn ngon miệng nhất của Khang Kiếm, cháo lúa mạch trộn gạo ninh nhừ, đun âm ấm, vừa thanh nhiệt vừa mát họng, dưa hấu cắt lát mỏng, rau trộn kỳ tử, đậu phụ chiên trứng muối, cộng thêm món tuyệt chiêu bí truyền của Bạch Nhạn.
Khang Kiếm cũng không khó tính trong việc ăn uống lắm, ông Khang Vân Lâm và bà Lý Tâm Hà đều không biết nấu cơm, người giúp việc trong nhà lại là người Đông Bắc, chỉ có thể nói là biết nấu cơm cho chín, những cái khác không thể đòi hỏi.
Lúc đi học ăn ở căng tin, đi làm rồi đi quan hệ xã giao, tiệc nọ tiệc kia, cao lương mỹ vị, món Bắc món Nam, cơm Tây cơm ta, cái gì cũng đều nếm qua, nhưng Khang Kiếm chưa từng đặc biệt nhung nhớ món nào.
Nhưng bây giờ, anh nhìn miếng bánh cuối cùng trên đĩa, không kìm được bắt đầu mong mỏi lần sau Bạch Nhạn tiếp tục trổ tài tuyệt chiêu bí truyền.
- Sếp thấy có ngon không? - Bạch Nhạn cười ngọt ngào, đẩy cái đĩa đựng bánh đến trước mặt anh.

Anh gật đầu một cách khẳng định.
Bạch Nhạn nhìn anh, càng cười như con mèo vớ được miếng cá rán.
- Sao em lại cười như thế? - Anh bị cô nhìn tới mức nổi cả da gà.
- Sếp có biết không? Không phải anh đang ăn bánh, mà là trái tim yêu thương của em! Em sợ sếp ăn đồ ăn ở bên ngoài nhiều dầu mỡ, sợ anh chưa già đã bị huyết áp cao, mỡ máu cao. Em lao tâm khổ tứ nấu bữa tối vừa ngon miệng vừa bổ dưỡng này, chỉ vì sếp thôi đấy. Anh nói xem, cưới được người vợ như em có phải là phúc ba đời không?
Cô lắc lư chiếc khăn trên đầu, chống tay dưới cằm, hàng mi dài hấp háy.
Đôi đũa dài đang định gắp bánh của Khang Kiếm bỗng dừng lại giữa không trung.
- Sao thế?
Anh nghiêm chỉnh trả lời:
- Miếng trái tim yêu thương này, anh muốn cất giấu thật kỹ.
- Giấu ở đâu?
- Ôm trong lòng? Sẽ tan ra mất! Cho vào tủ lạnh? Sẽ biến chất mất! Vậy…
- Ăn vào mồm anh là an toàn nhất. - Bạch Nhạn trả lời giúp anh.
Vì cảm kích “trái tim yêu thương” của Bạch Nhạn, Khang Kiếm chủ động đề nghị rửa bát.
- Sếp à, đậu phụ để tới ngày mai sẽ chua mất, đổ đi thôi, dưa chuột muối phải bọc bằng màng bọc thực phẩm rồi mới cho vào tủ lạnh. Nồi để ráo nước rồi mới cho lên bếp, nếu không sẽ gỉ đấy, bát phải lau khô từng cái một rồi mới cho vào tủ bát, khăn lau dùng xong phải giặt sạch phơi khô…
Bạch Nhạn dặn dò xong xuôi rồi mới đi lên lầu tắm rửa.
Khang Kiếm vùi đầu vào chậu nước than thầm, rốt cuộc là ai đang lãnh đạo ai đây?
- Sếp ơi. - Người vừa lên lầu lại hùng hổ chạy xuống. - Ví em hết tiền rồi, trời nóng thế này em không muốn ra ngân hàng rút. Anh có không? - Cô đưa cái ví lép kẹp tới trước mặt anh, môi dẩu ra.
- Ví tiền ở túi sau quần anh, em tự lấy đi. - Hai tay Khang Kiếm bám đầy bọt xà phòng, không đưa ra được.
Bạch Nhạn dịu dàng cong khóe miệng, lấy ví tiền ra rút vài tờ:
- Thẻ lương của sếp ở chỗ em, thế tiền này ở đâu ra?
- Cướp đấy. - Khang Kiếm lườm cô.
- Cướp ở đâu, có chuyện tốt vậy sao? Ngày mai dẫn em đi với.
- Sao phải đợi tới ngày mai? Lát nữa rửa bát xong, chúng ta đi luôn.
Bạch Nhạn làm mặt hề sau lưng anh:
- Vậy chúng ta sẽ trở thành “vợ chồng đạo tặc” kiểu Trung Quốc rồi.
- Lắm điều quá, còn không đi tắm. - Khang Kiếm cười, không nhận ra giọng mình yêu chiều biết bao nhiêu.
- Vâng, thưa sếp. - Bạch Nhạn cười khanh khách lại chạy lên lầu.
Tắm táp xong xuống lầu, Khang Kiếm cũng vừa tắm xong ở nhà tắm tầng dưới. Bạch Nhạn bê đĩa nho rửa sạch, ngồi trên sofa bật tivi.
Khang Kiếm lưỡng lự một lát, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
- Hôm nay sếp không phải lo việc nước à? - Bạch Nhạn chớp chớp mắt.
- Hôm nay thiên hạ vô sự. - Khang Kiếm ngắt một quả nho bỏ vào miệng.
- Vậy cùng xem tivi với em. - Bạch Nhạn nhích sang, ôm cánh tay anh, ngả đầu lên vai anh.
- Bạch Nhạn, em dọn dẹp phòng ngủ cho khách đi nhé, thứ Hai tuần sau… mẹ anh tới ở một thời gian.
Bạch Nhạn sững người, vội ngồi thẳng dậy.
Thứ Hai tuần sau? Vậy chẳng phải… chính là gia đình sum vầy sao?
- Vậy gọi điện cho bố anh bảo ông cùng tới luôn?
Giọng Khang Kiếm bỗng lạnh hẳn đi:
- Ông ấy bận.
- Này, sếp ơi, em hơi căng thẳng!
- Căng thẳng cái gì?
- Con dâu xấu phải gặp mẹ chồng mà! Sếp à, mẹ anh thế nào?
- Không đẹp bằng mẹ em. - Khang Kiếm liếc Bạch Nhạn, trong mắt thoáng một tia căm hận, lạnh lẽo.
- Người như mẹ em trên đời này chẳng có mấy. - Bạch Nhạn cười nhạt.
- Em đắc ý lắm sao?
Bạch Nhạn quay đầu sang, đưa tay vén tóc anh:
- Sếp học đại học ở Tứ Xuyên đấy à?

- … …
- Nghe nói thuật chuyển sắc mặt ở đó rất lợi hại.
Khang Kiếm thiếu điều không thở nổi.
- Bạch Nhạn…
Anh nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Nhạn cười khúc khích:
- Sếp à, em với mẹ em, cái cắt đứt được là cuống rốn, cái không cắt đứt được là tình máu mủ.
Cô nói như đang kể, trong mắt toát lên vẻ bất đắc dĩ và nét u buồn, nhưng cô quay mặt đi, Khang Kiếm không nhìn thấy.
Vẻ cứng ngắc trên khuôn mặt Khang Kiếm dần thả lỏng.
Tivi đang phát bản tin buổi tối, phát thanh viên mặt mày nghiêm trang nói GDP tỉnh nào đó tăng trưởng bao nhiêu, sản lượng lương thực tỉnh nào đó có triển vọng đạt được bao nhiêu vạn tấn, Bạch Nhạn không nhịn được ngáp một cái:
- Sếp à, mình nói chuyện đi.
Cô hích Khang Kiếm đang chăm chú nhìn vào màn hình.
- Nói chuyện gì?
- Tối mai anh có về nhà ăn cơm không?
- Anh… tối mai anh có hẹn với một người bạn. - Ánh mắt Khang Kiếm không tập trung vào màn hình nữa mà nhìn vào Bạch Nhạn.
- Vâng. - Bạch Nhạn lại ngáp.
- Em… không tò mò xem là bạn thế nào sao? - Lông mày Khang Kiếm bất giác xoăn tít lại.
- Anh thì có thể có bạn như thế nào? Lục Địch Phi? Nếu không thì lại là ông trưởng ban này, ông chánh sở nọ, đầu như sân bay, bụng như đỉnh núi.
- Anh không thể có bạn khác giới hay sao?
- Có, nghề của anh, cùng tầng lớp với anh, toàn người đáng tuổi dì anh hoặc mẹ anh, cạnh tranh với đàn ông, chẳng kém cạnh gì cánh mày râu.
Vẻ tự tin của Khang Kiếm xẹp xuống:
- Em cho rằng bên cạnh anh không có phụ nữ trẻ trung xinh đẹp?
- Có thì đã sao? - Bạch Nhạn buồn ngủ tới mức hai mắt díp chặt, gối đầu lên tay anh. - Trên mạng đều nói lấy chồng phải lấy công chức nhà nước, công chức nhà nước chịu nhiều áp lực, môi trường tương đối tốt, có học lực, có lý trí, cuộc hôn nhân như thế mang lại cho người ta cảm giác an toàn. Anh là sếp của công chức nhà nước, tố chất lại càng cao, em tin tưởng sếp vô điều kiện. Hơn nữa em cũng có lòng tin với bản thân mình, em chấm nhân phẩm của sếp nên mới cưới, nếu không còn lâu em mới phải để mình chịu thiệt như thế này. Thực ra sếp mới phải lo lắng về em, bệnh viện là nơi như thế nào? Giai xinh gái đẹp, nho nhã lịch thiệp, phong độ ngời ngời, có môi trường, có thời gian để tạo ra các vụ scandal, nhưng trong lòng em có sếp, dù nơi đó là vũng bùn, em vẫn có thể nở hoa sen, hi hi, nói hơi quá, nhưng là sự thật.
Khang Kiếm bỗng lạnh run lên, từng sợi tóc gáy dựng đứng, như thể ở một góc khuất không ai nhìn thấy, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm qua đây, xuyên qua áo anh, da anh, xuyên thẳng vào linh hồn trần trụi của anh.
- Sếp nóng lắm sao? - Bạch Nhạn sờ bàn tay đẫm mồ hôi của anh.
- Hơi… hơi hơi.
- Vậy sếp bật nhỏ điều hòa đi một chút, em ngủ trước đây.
Cô dụi mắt đứng dậy, hôn má Khang Kiếm, mơ màng đi lên trên lầu.
- Cẩn thận. - Khang Kiếm cẩn thận đỡ Bạch Nhạn đang suýt chút nữa va vào lan can. - Đi từng bậc một thôi, đừng vội.
Anh ôm eo cô.
- Sếp nhà em thật chu đáo. - Bạch Nhạn nhắm mắt lại, dựa vào người anh.
Khóe miệng Khang Kiếm không ngừng co giật.
- Chúc sếp ngủ ngon.
Trước cửa phòng ngủ, Bạch Nhạn vẫy tay, đóng cửa.
Khang Kiếm nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, cắn môi, bỗng thèm hút thuốc, anh chạy thình thịch xuống lầu.
Đêm khuya yên tĩnh, ngoài trời gió nổi, thổi vào người mát lạnh. Anh châm thuốc, rít mạnh mấy hơi, nghĩ tới bà xã đang nằm trong phòng ngủ. Rõ ràng là khôn khéo ranh mãnh, tại sao từ trước tới giờ cô chưa từng hoài nghi về mối quan hệ của bọn họ?
Anh đã chuẩn bị vài câu trả lời để trả lời cô, tại sao lại ở riêng? Tại sao đối với cô lúc nóng lúc lạnh?
Đôi khi anh cảm thấy mình rất kỳ quặc, nhưng cô lại thích ứng nhanh hơn anh rất nhiều, gần như là lấy làm vui vẻ.
Cô trêu chọc, cô nũng nịu, cô cười cợt, như mưa hoa ngày xuân, lại như chiếc kim trong gối, lúc cười nói cũng có thể biến vũ khí thành tơ lụa. Còn anh như ngắm hoa trong sương mù, hoa còn chưa thấy đã lạc đường trong sương.
Bạch Nhạn như vậy, không phải là điều anh mong muốn. Anh muốn cô yêu anh sâu sắc, si mê anh, sùng bái anh, phục tùng anh vô điều kiện, giống như cô là con diều bay trên trời, nhưng dây diều lại nằm trong tay anh, vĩnh viễn không vượt ra khỏi lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ, hình như vai trò đã âm thầm đảo ngược.
Vấn đề là ở chỗ nào? Rõ ràng mỗi bước đi đều không sai lầm.
Càng nghĩ càng không lí giải nổi.
Khang Kiếm lại có một đêm trằn trọc mất ngủ, trong phòng điều hòa để rất thấp. Buổi sáng ngủ dậy, đầu váng mắt hoa, mũi nghẹt, mi mắt giật giật không ngừng, tim đập thình thịch hỗn loạn.
Hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Khang Kiếm duy tâm vỗ mắt, tâm tình phiền muộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui