“Tổng giám đốc Bách.” Thư ký cầm giấy tờ trên tay đứng ở cửa văn phòng.
Cô có chút lo lắng xen lẫn do dự, không biết vì sao mà sáng nay tổng giám đốc Bách đến công ty với vẻ mặt rất kỳ lạ.
Người như mất hồn mất vía từ sáng tới giờ.
Tình huống như vậy rất hiếm thấy.
Ít nhất là trong khoảng ba năm làm việc ở đây, cô chưa một lần gặp tình huống như bây giờ.
Vì thế cô nói: “Chiều nay anh có lịch ký hợp đồng với tổng giám đốc Đá quý Tinh Ngữ, anh muốn một ly cà phê chứ?”
Bách Dịch mặc vest ngồi trong văn phòng, sau lưng anh là lớp kính thủy tinh công nghiệp trong suốt, chỉ cần xoay người, quang cảnh của cả thành phố này sẽ trong tầm mắt anh.
Ở đây, anh là tinh anh của xã hội, nhân viên đang chờ mong anh sẽ dẫn dắt họ hướng tới một tương lai tốt hơn.
Trong mắt thư ký, Bách Dịch luôn xuất chúng hơn người.
Mỗi sáng được nhìn anh, cô luôn thấy là một ngày mới bắt đầu đầy đẹp đẽ.
Bách Dịch ấn huyệt tình minh(1): “Vậy cho tôi một ly nhé, cảm ơn cô.”
Thư ký cười: “Không có gì.”
Tối hôm qua, khi về tới nhà mình, trong thoáng chốc, anh cho rằng mình mới tỉnh dậy sau một giấc mộng rối rắm.
Mơ lồng trong mơ, hết giấc này đến giấc khác, điều đó khiến tinh thần anh bải hoải, mệt mỏi không chịu được.
Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, dù mỏi mệt nhưng anh vẫn mặc vest rồi tới công ty.
Tuy rằng đã đến công ty thì anh vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những gì mình đã trải qua ở những thế giới ấy.
Thậm chí anh còn không phân biệt được đây là một thế giới mới hay anh đã về tới thế giới nguyên bản của mình.
Bách Dịch dành một buổi sáng để điều chỉnh trạng thái của mình.
Cho đến khi anh nhớ tới mình vừa hoàn thành một dự án lớn, hứa sẽ cho nhân viên nghỉ hai ngày thì Bách Dịch mới rời văn phòng.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, thần kinh của Bách Dịch đột nhiên trở nên căng thẳng.
Anh không biết, khi nhấc máy, cái mình nghe được là nhiệm vụ từ hệ thống hay sẽ là một điều gì đó khác chăng.
Nhưng khi bắt máy, đầu dây bên kia là khách hàng cũ của anh.
“Được tổng giám đốc Trịnh tin tưởng như vậy, đương nhiên chúng tôi phải làm tốt rồi.” Bách Dịch rất kiên nhẫn, “Khi nào có thời gian thì đi uống? Tôi nghe nói bên đường Hoa Nam mới khai trương một nhà hàng, đồ ăn khá ổn.”
Đầu dây bên kia cũng khách sáo vài câu, hai bên hẹn thời gian xong xuôi rồi Bách Dịch mới cúp máy.
Phỏng chừng là ánh nhìn của mấy nhân viên nữ quá nóng bỏng khiến Bách Dịch phát hiện, anh quay đầu nhìn các cô gái đang dõi theo mình.
Anh không quở trách mà ngược lại còn cười nói: “Hôm nay trời nóng, tôi mua trà sữa cho mọi người nhé, mọi người muốn lạnh hay không đá?”
Cô nhân viên đỏ mặt, vội vàng nói: “Không cần không cần đâu ạ, công ty có cà phê rồi…”
Bách Dịch mỉm cười: “Không cần khách sáo với tôi, tôi mời mọi người uống trà sữa.
Mọi người làm việc năng suất thì người được lợi vẫn là tôi mà.”
Các nhân viên nữ bắt đầu rơi vào mơ màng, tới khi phản ứng kịp thì đã gật đầu đồng ý.
Bởi vì vừa mới kết thúc một dự án, ngoại trừ một số bộ phận phải ở lại chỉnh sửa giấy tờ thì đa số nhân viên khó có được một ngày đúng giờ tan làm.
Sáng nay, tiền lương và thưởng đã được phát, mọi người rất hoan nghênh muốn đi ăn với nhau rồi buổi chiều đi karaoke hát hò.
“Buổi chiều tôi có việc nên mọi người cứ đi đi.
Mọi người nhớ mang hóa đơn về, công ty sẽ trả khoản ấy.” Trước khi đi ra ngoài, Bách Dịch dặn trước, anh thuận tiện nhặt chiếc áo khoác bị rơi của một nhân viên lên rồi nhắc: “Gió đêm lạnh lắm, nên mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm.”
Lúc đi ngang qua quản lý hậu cần, anh còn dừng lại nói: “Lần trước cậu có nói muốn đi xem buổi biểu diễn của KL, tôi nhờ bạn mua được bốn vé, cậu xem trong công ty có ai muốn xem thì đi cùng nhau nhé.”
Chờ tới khi Bách Dịch đi thang máy xuống tầng, mọi người mới nhao nhao lên.
Các nhân viên nữ xuýt xoa:
“Bạn trai tôi mà được một nửa như giám đốc Bách… Đừng nói một nửa, chỉ bằng một phần tư thôi là tôi đã có thể cười trộm rồi.”
“Chỉ cần đẹp bằng một phần tư của giám đốc Bách là tôi thỏa mãn rồi, tính tình khó chịu tí tôi cũng chịu được hết.”
“Tổng giám đốc Bách vừa đẹp trai lại vừa có tiền, tình cách tốt còn rất dịu dàng và quan tâm.
Người như vậy thì đốt đèn lồng cũng khó tìm được.”
Còn các nhân viên nam thì tụ tập bên quản lý hậu cần:
“Anh Tôn! Dẫn em đi, dẫn em đi!”
“Ôi, lần trước tổng giám đốc Bách cũng hỏi tôi muốn khen thưởng cái gì, tôi bảo có tiền là được rồi.
Nếu biết có thể lấy được vé concert thì tôi sẽ không nói như vậy!”
“Lần trước, giám đốc Bách cũng hỏi tôi như vậy.
Tôi nghe thằng kia nói không cần nên tôi cũng nói không cần, hối hận chết mất.”
“Không biết sao hôm nay tổng giám đốc Bách về sớm vậy?”
“Đúng vậy, bình thường anh ấy luôn là người về cuối cùng.”
“Hình như là phải đi ký hợp đồng.
Đúng rồi, bạn đại học của tôi mới nghỉ việc, cậu ấy muốn vào công ty mình nên nhờ tôi hỏi là công ty còn tuyển không.”
“Nói với bạn cậu là đừng mơ nữa, nếu mà tuyển thì cũng phải trầy da tróc vẩy.”
“Đúng đó, ai mà không biết giám đốc Bách của chúng ta hào phóng.
Công ty khác trích phần trăm sao so được với công ty mình trích phần trăm, huống chi là môi trường làm việc với phúc lợi hằng ngày.”
“Nói thật, dù công ty không trả tiền lương thì tôi vẫn có thể kiên trì làm.
Tìm đâu ông chủ nào tốt như giám đốc Bách chứ?”
“Công ty cũ của tôi đó, chỉ muốn ngựa chạy mà không cho nó ăn.”
Bách Dịch không biết mình đang được các nhân viên khen ngợi, anh đang ngồi trên xe vừa xem điện thoại.
Vốn dĩ anh cho rằng mình sẽ cảm thấy xa lạ, nhưng một khi trở về thế giới ban đầu, anh lại tìm được cảm giác trước đây, giống như là thói quen vậy, nó đã trở thành bản năng của anh.
Tài xế nhìn Bách Dịch vẫn luôn xoa ấn huyệt tình minh qua kính chiếu hậu, anh ta có chút lo lắng mà hỏi: “Giám đốc Bách, anh cần phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi quá.”
“Cảm ơn anh.” Bách Dịch đặt di động xuống, anh ngả người ra sau, nhắm mắt lại rồi nói: “Làm kinh doanh không sợ vất vả, chỉ sợ không có cơ hội để vất vả.”
Bách Dịch lại nói: “Đúng rồi, lần trước nghe anh bảo là cha anh phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, cuộc phẫu thuật thành công chứ?”
Lúc này, tài xế nói cảm ơn liên tục: “Thành công, thành công.
Nếu không phải anh giới thiệu bác sĩ cho tôi, thật đúng là tôi không biết phải đi bệnh viện nào.
Mẹ tôi còn nói muốn gửi lời cảm ơn tới anh! Trong cốp xe, tôi có để chút quà biếu, đều là đặc sản quê tôi thôi, không đáng giá lắm.
Tôi có nói với bà là đừng gửi, anh cũng không thiếu…”
Bách Dịch cắt ngang lời anh ta, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Lễ nhẹ tình nặng.
Đây là tâm ý của bác ấy, không phải là vấn đề về tiền bạc.
Nếu có cơ hội tôi cũng muốn gặp mặt nói cảm ơn với bác ấy.”
Tài xế cảm thấy thật ấm áp, anh ta cao hứng nói: “Mẹ tôi từng đoán mệnh nói tôi tốt số.
Trước kia tôi không tin nhưng giờ thì tin rồi.”
Chẳng mấy chốc xe đã chạy tới nơi cần đến.
Đá quý Tinh Ngữ không phải là một công ty đá quý lâu đời.
Bách Dịch đang lật tài liệu, thư ký đã trao đổi với bộ phận thị trường – marketing của đối phương, sau đó về nói lại với anh là hai bên đã trao đổi ổn thỏa.
Không nghĩ là tổng giám đốc của đối phương lại bỗng nhiên trở về từ nước ngoài, muốn thêm một phần nữa trong hợp đồng.
Bách Dịch đang lật tài liệu của tổng giám đốc Tinh Ngữ.
Khi lướt nhìn tên đối phương, trong chớp mắt, thân thể anh đông cứng lại, không thể nhúc nhích được.
Ngay cả tay cũng không nghe theo khống chế của đại não.
Chương Lệ…
Bách Dịch cắn môi dưới, người này thật sự tồn tại sao? Hay là mình vẫn trong giấc mộng dài, tên của người trong giấc mơ kia, phải chăng là cái tên chính bản thân anh đã từng nghe ở ngoài hiện thực?
Bây giờ anh không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.
Thậm chí anh còn cảm thấy tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân anh.
Có thể là anh đã điên rồi, cũng có thể cơn điên của anh đang tiến triển.
Trong tư liệu không có ảnh chụp.
Bách Dịch hít một hơi thật sâu, ngón tay anh vẫn không kiềm chế được cơn run rẩy.
Ngay cả tài xế cũng hỏi anh: “Giám đốc Bách, anh sao vậy? Có phải trong người không khỏe không?”
Giọng nói của Bách Dịch khàn khàn: “Không có gì.”
Tài xế quan tâm han hỏi: “Nếu anh cảm thấy không khỏe thì vẫn nên đi bệnh viện sớm một chút, không nên kéo dài.”
Bách Dịch: “Cảm ơn anh, tôi biết, chờ tôi ký xong hợp đồng nếu còn cảm thấy không khỏe, tôi sẽ đi bệnh viện.”
Tài xế thở dài: “Anh bận rộn thật đấy.”
Bách Dịch cười khổ.
Họ đi rất nhanh đến dưới tòa công ty Tinh Ngữ rồi báo lễ tân nhắn thư ký của Chương Lệ đón lên.
Thư ký là một người phụ nữ trẻ tuổi, cô mặc một bộ vest trông có vẻ thành thục, dẫn Bách Dịch đi thang máy tới tầng cao nhất.
“Tổng giám đốc Chương đang ở trong văn phòng chờ anh.” Thư ký dẫn Bách Dịch tới cửa văn phòng rồi hỏi, “Anh muốn uống gì không? Lát nữa tôi mang vào cho anh.”
Bách Dịch: “Trà là được rồi.”
Anh đứng yên trước cửa văn phòng Chương Lệ, giống như cánh cửa phía trước bị hàn chặt, dù có làm cách nào cũng không mở ra được.
Vẫn là thư ký nhớ tới gì đó mà quay lại, cô cười xin lỗi Bách Dịch rồi gõ cửa văn phòng: “Giám đốc Chương, giám đốc Bách đã tới.”
Người bên trong nói vọng ra: “Mời vào.”
Thư ký đẩy cửa vào.
Lúc này Bách Dịch mới có thể thấy toàn cảnh trong văn phòng.
Chính xác mà nói, lúc này anh mới có thể thấy mặt của đối phương.
Người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen đang ngồi sau bàn làm việc.
Hắn có một gương mặt góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm cùng đôi lông mày đen nhánh, môi mỏng lạnh lùng.
Tóc hắn không xịt keo, cũng không tạo kiểu, cứ như vậy mà tùy ý hất ra sau.
Sức hấp dẫn từ sự ngang tàng này rất quen thuộc, là một thứ mà Bách Dịch không thể nào quên được.
Gương mặt này là gương mặt của Chương Lệ trưởng thành.
Là gương mặt xuất hiện vô số lần trong ký ức của anh.
“Giám đốc Bách.” Đối phương đứng dậy, giống như hắn không chú ý tới biểu cảm kỳ quái và hành vi sững sờ của Bách Dịch.
Ngược lại, hắn còn đi đến trước mặt Bách Dịch, vươn tay ra, “Tôi họ Chương, Chương Lệ.”
Bách Dịch nói không lưu loát: “Tôi biết, giám đốc Chương.”
Giọng nói Chương Lệ vẫn lạnh nhạt hờ hững: “Mời ngồi, chúng ta bàn một chút về phương án hợp tác.
Tôi cảm thấy có thể thay đổi mấy điều khoản.”
Như cái xác không hồn, Bách Dịch ngồi xuống, anh thất thần, hồn bay đi đâu mất rồi
Chương Lệ không ngồi xuống, từ trên cao, hắn nhìn xuống Bách Dịch, nhìn gương mặt làm hắn mê đắm.
Nhiều năm trôi qua, đối phương đã không còn nhớ hắn, nhưng hắn lại khắc ghi đối phương vào sâu trong linh hồn: “Nhiều năm không gặp, cậu không muốn nói thêm mấy câu với tôi sao?”
Bách Dịch ngẩng đầu nhìn hắn: “Cái gì?”
Chương Lệ mỉm cười, nhưng sâu trong nội tâm lại trống rỗng: “Năm lớp mười chúng ta học cùng lớp, cậu không nhớ rõ tôi nhưng tôi vẫn nhớ cậu.”
“Khi đó cậu là nhân vật làm mưa làm gió trong khối, khác với cậu, tôi lại là một đứa tàng hình.”
Bách Dịch mù mịt nhìn hắn: “Thật sao? Tôi không nhớ rõ…”
Ngay lúc này, Chương Lệ đang đứng bỗng cúi người, ngón tay hắn nâng cằm Bách Dịch, giọng nói vô cùng du dương.
“Tôi đã viết cho cậu mười hai bức thư tình.” Ngón tay cái của Chương Lệ miết lên môi Bách Dịch.
Bách Dịch đã hoàn toàn rơi vào mê mang.
Đại não của anh như hồ nhão đang bị quấy đều, không thể nghĩ được bất cứ điều gì.
Chương Lệ thầm thì: “Tôi đã trở lại.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...