Hoa Hồng Đồng Hoang


Một ngày trước đêm 30, Bách Dịch dựa vào quan hệ của Bạch nhị mà nhờ người đưa người nhà họ Bách rời khỏi Thượng Cảng, trước tiên họ sẽ đi bằng đường thủy đến Nam Doanh, rồi từ Nam Doanh lại ngồi tàu hỏa đến Trùng Khánh.

Trước tết có rất nhiều người rời khỏi thành, nhưng lại ít ai muốn rời thành khi tết nguyên đán sắp đến.

Thuyền của họ cùng khởi hành với thuyền chở hàng, cũng không bị kiểm tra.
Còn mấy người em trai em gái của Bạch nhị đều tỏ ý anh ở đâu chúng em ở đó, rời xa anh dù một giây thôi chúng em cũng không trụ được.
Họ đã bị Bạch nhị chu cấp thành ăn hại, căn bản không có bản lĩnh sinh hoạt độc lập.
Nhưng Bạch nhị không để ý đến họ, muốn ở lại thì cũng được thôi, vẫn như trước kia đừng gây rắc rối, ngoan ngoãn nghe lời, bớt lượn lờ trước mặt Bạch nhị vậy là được rồi.
Ngày 30 tết, Bách Dịch với Bạch nhị mới có một ngày nhàn hạ hiếm hoi, không phải ra ngoài xã giao cũng không cần phải mở cửa đón khách đến nhà.

Người giúp việc trong dinh thự nhà họ Bạch cũng được nghỉ ngơi nửa ngày, cả dinh thự cũng yên tĩnh lại.
Thượng Cảng đã loạn rồi, người đi được thì đều đã đi cả, hiện giờ còn chưa đi thì không phải không đi được mà là cảm thấy gia tộc trước kia kìm hãm họ đã đi rồi vậy nhà mình sẽ lên tiếp quản, nhận được chút lợi ích, ấy cũng coi là một cơ hội.

Cũng có kẻ đã hàng phục người Nhật, vì để tranh thủ chút lợi lộc, dù rằng ở bến tàu chỉ có một chiếc thuyền hàng của bản thân thôi vậy cũng đáng giá, vì thế gấp gáp mưu cầu danh lợi, người Nhật Bản đúng là bận đến chân không chạm đất.
Bạch nhị nhận được thiệp mời tham gia dạ tiệc từ Yamamoto, hắn chẳng buồn nhìn mà thẳng tay vứt, quyết định sẽ không đi.
Còn Yamamoto có nghĩ thế nào hắn cũng chẳng quan tâm.
“Không đi thật sao?” Bách Dịch bóc trái quýt cho Bạch nhị, Bạch nhị cũng chẳng chìa tay lấy, chờ Bách Dịch đút tận miệng.
Bách Dịch hỏi: “Ngọt không?”
Bạch nhị sượng mặt, sau đó mỉm cười với Bách Dịch.
Bách Dịch ăn một múi, mặt mũi nhăn nhíu lại, chua loét, thứ mà anh không thể nào tiếp nhận nổi chính là vị chua, quả quýt này còn chua hơn cả giấm nhà cụ Trần, anh vội vàng rót một ly nước, ý trách cứ nhìn Bạch nhị.
Bạch nhị ôm vai Bách Dịch, cười nói: “Đừng giận, tôi nhận lỗi với em, lần sau tôi sẽ không trêu em nữa.”
Bạch nhị này ấy, đúng là ranh ma lắm.
Nhưng Bách Dịch cũng không giận, anh dựa vào cánh tay Bạch nhị, nhét hết những múi quýt còn lại cho Bạch nhị ăn: “Không đi thật à?”
Bạch nhị: “Yamamoto mời tôi? Gã ta xứng ư?”
Bách Dịch: “Cẩn thận gã sẽ đến tìm cậu gây rối.”
Bạch nhị thờ ơ nói: “Chỉ sợ gã không tìm đến, nếu tôi dễ dàng bị gã đánh gục thì nhà họ Bạch đã sụp đổ từ lâu, còn chờ đến ngày hôm nay chắc?”
Mấy hôm nay Bạch nhị chi không ít tiền, hắn không thích qua lại với người Nhật, khoản tiền này đều chi cho các quan lớn trong nước, mỗi một người đều bị hắn chăm cho kén miệng.

Vàng thỏi(1) và đôla Mỹ đưa không ngừng, đập toác ra một lỗ hổng.
“Tiền biếu” đã có từ xưa, đi đường sáng gọi là hiếu kính, không minh bạch thì gọi là hối lộ.
Bạch nhị đưa tiền, tất nhiên đều minh bạch cả, các quan cao đều ngấm ngầm bằng lòng để hắn làm.
Bạch nhị với Bách Dịch hợp tác mở một nhà máy dược khác, có điều lần này không phải sản xuất thuốc Tây, mà thuê không ít thợ lành nghề về bào chế thảo dược Trung Hoa – thuốc Tây cũng cần phải làm, có điều là làm trong tối.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Vật tư điều trị đạt được thỏa thuận với bệnh viện Thượng Cảng.

Bạch nhị đầu tư, bệnh viện tự sản xuất, có điều làm ngầm vẫn có giao hẹn, sản phẩm sản xuất ra Bạch nhị có nửa quyền nắm giữ.

Trên Thượng Cảng không phải không ai biết, nhưng cũng chẳng ai dám nói.
Thuốc men và băng vải chia ra một phần để người gửi đến cho Bách Minh Thu, còn một phần Bạch nhị lưu trữ trong hầm trú ẩn ở ngoài thành, lại tìm mấy thuộc hạ trung thành trông giữ.
Cùng ngày ba mươi tết, Bách Dịch với Bạch nhị đều không đi đâu, cứ thế đón tết ở dinh thự.

Bữa cơm tất niên sắp đầy một bàn, nhưng trên bàn lại không có ai lên tiếng, vô cùng tẻ nhạt, không có chút không khí đón tết nào.
Như thể năm nay cũng điềm báo là một năm xui rủi sẽ đến.
“Qua mùng 8 em đi đi.” Bạch nhị nhận một cuộc điện thoại xong thì bất ngờ nói ra điều này.
Bách Dịch đứng dậy: “Tình hình có biến sao?”
Bạch nhị gật đầu, nhưng nhìn hắn vẫn rất bình tĩnh, vẫn là dáng vẻ dù trời có sập ta vẫn chống đỡ kia.
“Mấy ngày tới người Anh với người Pháp sẽ đi, Ngô Trung Chiếu cũng đã nhận được lệnh điều động.

Thượng Cảng… cho người Nhật rồi.”
Lúc nói ra lời này, Bạch nhị nắm chặt tay thành quyền, cũng chẳng phải hắn không buông bỏ được tài sản, bán sản nghiệp rồi ra đi, đi đến đâu cũng có thể sống thoải mái.

Nhưng hắn lại cảm thấy căm hận, như thể hắn là chó nhà có tang, rõ ràng đây là địa bàn của hắn, nhưng hắn lại bắt buộc phải ra đi, để cho kẻ ngoại bang đến đây làm chủ.
“Quả là trò khôi hài trong thiên hạ gian dối!” Bạch nhị siết chặt nắm đấm, kiềm chế nỗi căm hờn.

Hắn rít lên một câu: “Vô cùng nhục nhã.”
Ngay cả một nơi trọng điểm như Thượng Cảng cũng có thể để lọt ra ngoài, vậy những địa phương khác sẽ càng nguy hiểm hơn, hiện nay khắp nơi trên cả nước đều bùng lên lửa chiến, đâu đâu cũng đều là người tứ xứ lênh đênh, đàn ông chết ngày càng nhiều, cũng càng nhiều góa phụ và các bà ôm con thơ chạy nạn.
Vé tàu rồi vé phi cơ ra nước ngoài đến một tấm cũng khó kiếm.
Thậm chí có không ít người trốn ra nước ngoài làm phu làm mướn, thà rằng mệt chết cho xong chứ cũng không muốn bị giết chết.
Bách Dịch hỏi: “Đi đâu?”
Bạch nhị: “Tôi sẽ lấy vé phi cơ, trước cứ đi Hương Cảng đã.”
“Tôi sẽ kiếm thêm vài vé nữa cho em, để người mang cho cha mẹ em.”
Bách Dịch cũng không khiên cưỡng, cứ ở trong nước thì kế hoạch xây dựng nhà xưởng không thể nào thực hiện được – anh chẳng thể tìm nổi một địa bàn tương đối an toàn để xây dựng được nữa, đặc biệt là nếu có ý định xây xưởng sắt thép hay là nhà máy dược, quả thật là nói chuyện viển vông.
Nhưng còn chưa chờ việc bố trí của Bạch nhị thành hình, ngày mùng Một đầu năm Yamamoto đã dẫn đội bảo an đến rồi.
Qua một năm Yamamoto đã béo lên, vô cùng giống búp bê Trung Quốc là từ gốm sứ.

Bụng tròn to đôi mắt ti hí, gã mặc quân phục mà quần áo cứ căng hết cả ra, miệng thì toe toét cái điệu cười trên nỗi đau của người khác: “Bạch nhị gia, lại gặp nhau rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận