Hoa Hồng Đồng Hoang


Từ xưa tới nay chuyện hoang đường nhất chính là đám con cháu thế gia.

Những thú vui thông thường đối với bọn họ thì chẳng có gì vui thú, vì vậy mở ra lối riêng, ham thú phổ biến, thường thấy nhất chính là mối quan hệ nam nam.

Hiện tại đám công tử bột nếu không bao đào kép nam thì sẽ chẳng có mặt mũi nào, như thể ra ngoài giao thiệp với người ta sẽ không thời thượng.
Nhưng các cậu ấm bao con hát là chuyện vui, còn hai người đàn ông có máu mặt qua lại với nhau, ấy lại là tai tiếng.
Bách Dịch thoáng ngẩn ra: “Nhị gia đang đùa tôi đấy à?”
Bạch nhị bật cười, trong điều cười có thói khinh thường sâu đậm: “Cậu cả Bách nhìn tôi trông giống người thích nói đùa lắm ư?”
“Cậu cả Bách khí chất phi phàm, Bạch nhị vừa gặp đã yêu, nguyện tay nắm tay cùng cậu cả, cậu có bằng lòng chăng?”
Bách Dịch lên tiếng khước từ: “Vân Đình tuy vui lắm, nhưng đã có người thương nên khó lòng đáp lại, sợ phải phụ ý tốt của Nhị gia rồi.”
Bạch nhị không cười nữa: “Người thương.”
Bách Dịch đang định cất lời, Bạch nhị đã sầm mặt nói: “Nếu đã vậy, tôi cũng không nên giành giật tình yêu.

Cậu cả cứ tự nhiên.”
Nói xong câu này, Bạch nhị đi thẳng.

Cứ thế theo theo lẽ thường có người xúm lại quanh hắn, muốn chuyện trò với hắn.

Ở Thượng Cảng, Bạch nhị chính là một vị vua không ngai, hắn không chỉ có tiền, có người mà còn có lính riêng của mình, ngay cả phòng tuần bộ cũng đều là người của hắn.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Người đến cười lấy lòng: “Nghe nói cậu cả Bách sau khi từ nước Nga trở về vẫn luôn không gặp người ngoài, có thể thấy vẫn là Nhị gia có máu mặt, Nhị gia nói một câu, cậu cả Bách cũng phải tới.”
Bạch nhị mỉm cười: “Thật không?”
“Tôi thấy cậu ta khác với các vị, không thể nào chế ngự được.”
Đối phương nuốt nước bọt, e dè nói: “Dù sao cũng là du học trở về, mắt cao hơn đầu chút cũng không có gì là lạ, huống hồ có cao giá hơn nữa, lúc đến trước mặt ngài không phải cũng phải khom lưng luồn cúi đó à?”
Bạch nhị cười khẩy, mọi người cúi gằm đầu.
Không ai dám đắc tội hắn, người ta động đến cái móng tay hắn cũng phải trả đũa, ra tay tàn ác.


Nếu ai đắc tội hắn thì dù có là chân trời góc bể, hắn cũng có thể lấy mạng của đối phương.
Mọi người vừa muốn lấy lòng hắn, nhưng cũng vừa sợ hắn.
Lúc này Trần Vũ dẫn Bách Mỹ Như đi đến, gã có hơi không yên lòng, hỏi: “Có nói sai lời gì sao? Nhị gia ngài ấy…”
Bách Dịch thở dài: “Có lẽ không thể hoàn thành lời dặn dò của cha rồi.”
Bách Mỹ Như đứng cạnh bên nói: “Tuy vẻ ngoài hắn ta ưu tú đó, nhưng em không thích người như hắn.

Nếu cha trách anh, em sẽ nói chuyện với cha.”
Lúc này Trần Vũ mới phản ứng lại, gã vừa bất ngờ lại đau lòng nói: “Chú nhà có ý này ư.”
Bách Dịch không hiểu rõ về Bạch nhị, chỉ biết hắn tên là Bạch Diệp, xếp thứ hai trong nhà họ Bạch.

Trừ những điều này ra thì chính là tài lực, nhân lực của hắn, và cả thế lực ở Thượng Cảng.
Ba người đi đến một chỗ không người.

Bách Mỹ Như đưa cho Bách Dịch một điếu thuốc, Bách Dịch châm lửa rồi hỏi: “Bạch nhị gia có sở thích gì không?”
Trần Vũ: “Điều này thì không rõ lắm.

Nhị gia bây giờ muốn gì có nấy, nếu muốn lấy lòng quả đúng là khó.

Trước đó mấy ngày cha tôi có tặng Nhị gia một khối tượng phật bằng ngọc, là ngọc mỡ dê thượng hạng từ trong cung tuồn ra.

Kết quả Nhị gia nói muốn nghe tiếng vang, thế là lúc đó đập tan luôn.”
Nói tới chuyện này Trần Vũ lại đau lòng, tượng ngọc phật đó năm xưa nhà họ mua được từ tay một công công trong cung, đã phải tiêu một số tiền lớn.

Vì thế mà người trong nhà phải nhịn ăn nhịn mặc mấy năm, chỉ để chờ đến thời khắc mấu chốt bức tượng phật bằng ngọc này có thể phát huy công dụng.
Kết quả đến tay Bạch nhị, chỉ có đập một phát để nghe tiếng vang.
“Không nói chuyện này nữa.” Trần Vũ thở dài, “Nghe nói gần đây có không ít người xin đến chỗ của chú nhà, muốn bảo lãnh mấy học sinh kia ra.”
Bách Dịch gật đầu, anh rít một hơi thuốc: “Hiện nay phòng tuần bộ chỉ nghe lời Bạch nhị, Bạch nhị không nói thả người, họ chắc chắn sẽ không thả.”

Trần Vũ lại than thở: “Vậy cũng khó, mấy học sinh ở trong tù nói Bạch nhị theo phong kiến, muốn làm vua một cõi ở đất Thượng Cảng.

Không quan tâm nhân dân khổ nạn, là dân tộc bại hoại, kẻ thù của giới công nhân.
Bách Dịch cau mày: “Trái lại lời họ nói cũng là sự thật.”
Trần Vũ: “Chính là sự thật mất lòng, với tính tình của Bạch nhị, không giết họ mà chỉ giam lại đã coi là nhân từ rồi.”
Bách Mỹ Như: “Bạch nhị có tình nhân không? Không thì gửi quà cho tình nhân của hắn, thổi gió bên gối cũng hữu dụng hơn so với mấy thứ khác.”
Trần Vũ rầu rĩ nói: “Tuy chưa từng nghe Nhị gia nói rõ, nhưng quả thật Nhị gia có một căn nhà ở bên ngoài, trong đó có một con hát, là Thanh y(1).”
Bách Mỹ Như cười: “Vậy cũng tốt, dù gì còn có một chỗ mà lạy lục.”
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Trần Vũ cứ ngập ngừng mãi: “Đó là một người con trai.”
Nụ cười trên môi Bách Mỹ Như tắt ngúm, Trần Vũ nói tiếp: “Hơn nữa thỉnh thoảng Nhị gia cũng sẽ đến gặp, nhưng chưa bao giờ ở lại qua đêm, có lẽ cũng không phải tình sâu thắm thiết gì, đến cậy nhờ, sợ rằng…”
Bách Dịch: “Chỉ sợ là một cái bánh bao thịt ném cho chó một đi không trở lại.”
“Nhưng vẫn nên thử một lần.” Bách Dịch cười trừ, “Dù sao hiện tại cũng không nghĩ ra được cách nào khác, cha đang là hy vọng của giới văn nhân, cũng phải cần tiền để duy trì.”
Bách Mỹ Như không nghe lọt tai những chuyện ô uế này, cô nhíu chặt chân mày, nhỏ giọng thì thầm: “Em còn tưởng hắn là một người chính phái.”
Bách Dịch bị chọc cười: “Cô em ngốc nghếch của tôi, người chính phái có thể ngồi lên được vị trí này hử?”
Tiệc rượu kết thúc vào đêm muộn.

Bách Dịch với Bách Mỹ Như ngồi trên xe kéo, cáo biệt Trần Vũ ở trước cửa hộp đêm.
“Cậu trở về thay tôi hỏi thăm sức khỏe chú Trần.” Bách Dịch nói, “Đợi dịp nào nhàn rỗi, tôi chắc chắn sẽ đến nhà chào hỏi, vạn mong mạnh khỏe.”
Trần Vũ chắp tay: “Phải đi rồi.”
Lúc đi Trần Vũ lại nhìn vào mắt Bách Mỹ Như: “Mỹ Như nếu có chuyện gì, hãy cho người báo tin cho anh hay…”
Bách Mỹ Như: “Em có anh của em rồi, không làm phiền đến anh.”
Bách Dịch: “Mỹ Như.”
Bách Mỹ Như bĩu môi: “Chúng ta đi thôi, anh cũng về sớm đi.”
Trên đường trở về, Bách Mỹ Như hỏi Bách Dịch: “Bạch nhị đã nói gì với anh thế? Em trông từ sau khi anh nói chuyện với hắn ta thì sắc mặt anh cũng không ổn lắm.”
Bách Dịch lắc đầu: “Không có gì, đều là mấy lời khách sáo.”

Bách Mỹ Như: “Đúng là không ngờ đến, hắn trông như thế mà cũng bao con hát.”
Bách Dịch cười nói: “Giờ đây mấy kẻ có tiền có thế đất Thượng Cảng này có mấy kẻ không bao con hát? Không bao không thời thượng, còn phải thường xuyên mời người cùng chơi đùa.”
Bách Mỹ Như liếc mắt: “Cũng chẳng ngại bẩn à.”
Bách Mỹ Như: “Cha còn muốn em gả cho người như vậy.

Em phải nói, em thà gả cho học sinh chứ chẳng thèm làm vợ cho kẻ giàu xổi như thế.

Hơn nữa, tình hình giờ đây, gả cho ai cũng không ổn.”
Hiện giờ đối với Bách Mỹ Như, kết hôn chính là vấn đề lớn nhất.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
“Trước đó có bạn của cha có dẫn theo học sinh đến, họ muốn đi Mỹ với Pháp, học tư tưởng tiên tiến của bên kia, muốn cha giúp đỡ họ.” Bách Mỹ Như đã sang Pháp du học.

Bốn anh chị em nhà họ, Bách Dịch đi Nga, cậu hai sang Anh, Bách Mỹ Như đi sang Pháp còn cậu em út hiện giờ còn đang bên Mỹ.
Bọn họ đều học vỡ lòng ở trong nước, do cha Bách đích thân dạy, vì thế dù là du học trở về thì cũng không phải có cái kiểu cách Tây phương hoàn toàn.
“Nhà cũng không có nhiều tiền.” Bách Mỹ Như thở than, “Mấy năm nay phải chu cấp cho bốn chúng ta học tập, cha lại có nhiều bạn bè rồi học sinh cần giúp đỡ như vậy, chỗ nào cũng phải dùng tiền.

Cha lại còn cứ không quan tâm đến mấy chuyện tầm thường, việc làm ăn ở cửa tiệm của nhà ngày càng sa sút, nếu chúng ta không làm gì đó, sợ là sau này…”
Nhưng cái họ học được là kiến thức cứu nước cứu dân.

Cha Bách là người bụng chữ, từ tận trong xương ông đã xem thường chuyện buôn bán, Mặc dù nhà họ Bách cũng có sản nghiệp, nhưng từ trước đến giờ ông đều phủi hết cho chưởng quỹ, tất cả mọi thứ đều giao cả cho vợ quản lý, bản thân chỉ lo giao thiệp với người cùng chung chí hướng.
Mẹ Bách không chỉ chăm lo nhà cửa mà còn phải coi sóc sản nghiệp, bận tối tăm mặt mày, trước sau chẳng trông chờ nổi chồng.
Bốn đứa con của họ cũng chưa từng kinh doanh, chỉ có Bách Dịch mấy năm qua sau khi về nước có giúp đỡ một tay – cũng không giúp được mấy lần đã bị cha Bách chỉ thẳng mặt mắng cho một chặp, nói anh mê muội việc phàm tục, không có chí tiến thủ, còn xen vào việc buôn bán nữa sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Nói khó nghe một chút, mặc dù cha Bách đã từng du học nước ngoài, từng tiếp thu tư tưởng mới, nhưng ông vẫn là một người cổ lỗ sĩ.
Họ vừa về tới nhà, cha Bách lập tức kêu quản gia đi gọi Bách Dịch đến gặp ông.

Tối nay đi gặp Bạch nhị, cha Bách khá để tâm, vốn ông muốn tự mình đi nhưng cảm thấy mình là một trưởng bối lại đi uốn gối lấy lòng vãn bối có phần khó coi, vậy nên mới gọi Bách Dịch với Bách Mỹ Như đi.
Bách Dịch được quản gia dẫn đến thư phòng, thư phòng rộng lớn bày đầy sách.

Đây là gian phòng lớn nhất cái nhà này, nội thất đều là đồ gỗ có giá trị không rẻ chút nào, rất nhiều sách, trong nước ngoài nước, bày xếp la liệt.
“Về rồi à?” Cha Bách mặc trường bào, tóc ông đã hoa râm nhưng khí chất nho nhã, nhìn một cái cũng biết ông đã đọc đủ thứ thi thư, “Hôm nay con gặp Bạch nhị, có nhìn ra được cậu ta là người thế nào không?”
Bách Dịch ngồi vào ghế: “Là một tên lập dị, buồn vui bất thường, lại kiêu căng ngạo mạn.”

Cha Bách: “Chuyện của cậu ta cha cũng biết một chút, bà mẹ cũng chỉ là một người con gái nhà nông, một người chữ to cũng không biết.

Vì có ngoại hình đẹp mới thành vợ lẽ của cha cậu ta, rồi có cậu ta.

Theo lý thuyết, cậu ta vừa không có thế lực đằng nhà ngoại, người cha cũng không xem trọng, vậy thì sao cậu ta có thể trở thành chủ nhà họ Bạch?”
“Dựa vào mắt nhìn và thủ đoạn.” Cha Bách lắc đầu trầm ngâm, “Người này không thể giao du thân thiết, có điều cũng không phải không thể lôi kéo.”
“Hiện giờ chúng ta phải tập trung tất cả lực lượng.

Phía Nam hai người Lý Dương đã phát động.

Bạch nhị có người có tiền, quan trọng nhất là cậu ta có một nhà máy dược, có thể sản xuất Penicillin(2).
Cha Bách nhìn Bách Dịch: “Con là con trai lớn của ta, ta trông chờ hết cả vào con.

Từ khi còn nhỏ con đã thông minh hơn người, lại hiểu đạo lý, giờ đây thế cuộc hỗn loạn, quân phiệt tất không thể hoàn thành việc lớn.

Cha xem đảng phái mới lập tình hình có thể làm nên việc, bên kia đang cần Penicillin.”
“Con cần phải lôi kéo được Bạch nhị.”
Bách Dịch không lên tiếng.
Cha Bách nhìn vẻ mặt Bách Dịch, ông thở dài nói: “Con đừng chính trực quá, mình cần người ta, phải hạ thấp mình xuống, mưu đồ càng nhiều càng phải hạ cái tôi.

Nếu Bạch nhị có yêu cầu con cái gì, không bằng cứ tạm thời nhận lời người ta, từ từ mưu tính.”
Bách Dịch: “…”
Nếu cha mà biết thứ hắn mưu tính là cái mông của con trai cha, liệu cha còn nói ra mấy câu này?
Cha Bách: “Đúng rồi, trên người con còn bao nhiêu tiền? Không đủ thì hỏi thêm mẹ con.”
Bách Dịch nhớ tới chuyện Bách Mỹ Như nói: “Mỹ Như kể, hiện giờ việc làm ăn trong nhà không tốt lắm.”
Cha Bách cắt ngang lời anh: “Nam tử hán đại trượng phu, hỏi cái này làm gì?! Con phải nhớ, con là cậu cả nhà họ Bách! Trên vai con gánh bao nhiêu trọng trách! Mắt nhìn tuyệt đối không được đặt trên mấy chuyện tầm phào!”
Bách Dịch không biết đáp lại ra sao.
Xem ra từ hôm nay anh sẽ phải tiêu phí không ít thời gian giao thiệp với Bạch nhị.
Anh nhức đầu day day huyệt thái dương, cảm thấy cái người Bạch nhị này, đúng là…
Gan dâm bằng trời!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui