Hoa Hồng Đồng Hoang


Đôi mắt vàng kim nhạt của Asa kia cứ luôn nhìn Bách Dịch.

Bách Dịch không dám cử động, anh nén nhịn dục vọng muốn lùi về sau, điềm đạm nhìn thẳng Asa.
Anh tìm được cho mình một mục tiêu —— trở thành quản gia của Asa, như vậy anh phải tiến lên về phía mục tiêu này.
Có mục tiêu, vẫn tốt hơn là tán loạn như một con ruồi mất đầu.
Đêm nay, hai người vẫn chỉ thuần túy ngủ trên một chiếc giường.

Bách Dịch cảm thấy mình có vẻ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, vị quý tộc cao quý này có lẽ chỉ là muốn có người theo hắn ngủ thôi chăng?
Anh vừa nghĩ như thế liền cảm thấy có thể vui mừng, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Asa mà ngủ.
Tư thế ngủ của Asa rất tốt, từ lúc hắn ngủ đến khi tỉnh lại sẽ không thay đổi tư thế.
Mỗi ngày Bách Dịch thường dậy sớm hơn Asa một chút, sau khi tỉnh dậy sẽ lặng lẽ rời đi, nếu không Lily sẽ lại ra rả ca anh một bài.

Nhưng cũng may qua thời gian dài giáp mặt, thái độ của Lily đối với anh cũng dần khá hơn.
Anh không biết Lily nghĩ thế nào, chỉ biết cô không còn đối xử với anh như đối đãi kẻ thù nữa.
Đương nhiên Lily có suy nghĩ của riêng mình, ở đây cô là người tiếp xúc với Bách Dịch lâu nhất, hơn nữa cũng tự xưng là một người có mắt nhìn, cô cảm thấy Bách Dịch không phải là kẻ giả vờ ngoan hiền mà là hiền thật sự, sống chung với người đơn giản như vậy cũng không sợ anh nói năng bậy bạ.
Vả lại, cho dù anh muốn nói bậy nói bạ thì cũng phải có người nghe mới được.
Ngày thứ năm anh đến nơi đây, buổi trưa Lily không những mang đến hai ống dịch dinh dưỡng mà còn đưa tới một miếng bánh mì.
Tất nhiên không phải bánh mì tươi, nhưng cũng không phải là không ăn được.
Huống hồ đối với Bách Dịch đã mấy ngày liền uống “nước mũi nhầy” nên chỉ cần là đồ ăn được thì đều là mỹ vị hết.
Lily nhìn Bách Dịch ăn đến là hưởng thụ, cô chống cằm hỏi anh: “Ngày ngày cậu ở trong căn phòng này có khó chịu không?”
Bách Dịch cười đáp: “Tôi ở trong phòng nhỏ, cô ở phòng lớn, cô có khó chịu không?”
Bách Dịch không thể ra khỏi tòa nhà lớn này, Lily cũng chẳng thể chạy thoát.


Bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thể coi thường ai.
Lily vừa định nổi giận nhưng thấy vẻ mặt của Bách Dịch thì lại lắng xuống, thở dài nói: “Đức ngài cũng đã đến tuổi kết hôn, không biết đến lúc nào nơi đây sẽ chào đón chủ nhân nữ.”
Thực ra cô rất muốn có một chủ nhân nữ.
Có người phụ nữ làm chủ, cô sẽ có thêm một chỗ để thể hiện lòng trung thành, nói không chừng còn có thể thay đổi thân phận.
Làm hầu nữ thiếp thân của phu nhân, có thể so với hầu nữ bình thường thì có thể diện hơn nhiều.
Đồng phục của quản gia là một bộ có đường sọc màu lam, hầu gái hay hầu nam thiếp thân thì có viền xanh thanh thiên, người hầu phổ thông thì là màu xám.
Bách Dịch không có hứng thú với điều này, theo thông tin anh tìm hiểu được, trước khi tìm được “chân ái” Asa sẽ không có tình nhân hay đối tượng.
Sau khi Lily đi, Bách Dịch nằm ngủ trưa trên giường, nhưng chưa ngủ được mấy phút máy truyền tin đã vang lên.
Chờ khi anh ấn nút nhận, thanh âm hoảng hốt của Lily truyền đến: “Buổi chiều đức ngài cần ra ngoài, muốn dẫn cậu theo, cậu mau chuẩn bị, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến đón cậu.
Xem ra là vừa mới quyết định bất ngờ.
Bách Dịch cũng không có gì cần chuẩn bị, anh chỉ cần thay một bộ trang phục màu trắng sạch sẽ, rửa mặt rồi chải tóc ngược ra sau, lộ ra vầng trán sáng sủa là đủ rồi.
Đứng trước gương, Bách Dịch nhìn trang phục mình mặc, tự thấy mình rất dễ dụ người phạm tội.
Không biết bộ trang phục này ai thiết kế, bóp eo thật vừa vặn, rất tôn dáng, đồng thời màu trắng tinh khôi khiến người ta có ý nghĩ phá hủy.
Không biết Asa muốn dẫn một ‘kẻ hạ đẳng’ anh đây đi theo là trường hợp gì.
Nhưng trái lại Bách Dịch cũng không cảm thấy mình ra ngoài có gì xấu hổ.
Dù gì Asa cũng là một Thân vương, đánh chó phải ngó mặt chủ, anh được Asa dẫn ra ngoài, nếu quả thật có người bắt nạt anh vậy khác nào vả vào mặt Asa.
Cho nên anh chẳng hồi hộp chút nào.
Đây là lần thứ hai Bách Dịch đi lại trong tòa nhà ngập sắc trắng sáng và vàng kim này.
Lần đầu tiên là khi đến đây.
Đám người hầu vẫn không nói chuyện với anh, không chào hỏi anh, nhưng cũng đang len lén quan sát anh.
Bọn họ đều biết kẻ ở phân khu kia suốt một tuần liền đều được đức ngài gọi đến phòng ngài, vì vậy kẻ phân khu này bỗng trở thành người khác biệt.
Thậm chí lúc không có ai bọn họ còn bàn tán xem kẻ ở phân khu kia có phải biết chút thủ đoạn hay không.

Cái loại thủ đoạn lưu truyền trong đám người hạ đẳng.
Ánh mắt nhìn về phía Bách Dịch càng khinh thường hơn.
Nhưng Bách Dịch cũng chẳng thèm để tâm bọn họ, anh không phải là người cuồng ngược đãi, cũng không có hứng thú mặt nóng dán mông lạnh.
Anh giao thiệp tốt đẹp với người ta cũng phải hợp thời điểm, còn qua lại thân thiết với đám người hầu này thì chẳng có chỗ nào tốt đẹp.
Nếu anh thật sự thành quản gia vậy chẳng cần anh phải cúi đầu cười hiền đám người này cũng sẽ chủ động bày khuôn mặt tươi cười ra.
Lần này ra ngoài Lily không đi theo, khi trước cô có thể đi theo là vì quản gia cho rằng Asa từ trước đến giờ không bao giờ đi hội đấu giá rất có thể mang về một kẻ ở phân khu.
Nhưng lần này không phải hội đấu giá, Lily không có cơ hội này nữa.
Cô chỉ có thể dẫn Bách Dịch ra cửa, dẫn anh đến ngồi lên xe huyền phù.
Lúc đưa Bách Dịch đi, Lily khó nén lòng ghen tị nói: “Cậu phải hầu hạ đức ngài thật tốt đấy.”
Bách Dịch khẽ gật đầu, sau đó đi lên băng chuyền.
Anh cũng không ghét Lily, bởi đây là một người thẳng thắn, cô không che giấu những cảm xúc vui buồn tức bực, cũng không phức tạp.
Một người không phức tạp tiếp xúc sẽ dễ dàng hơn.
Dễ dàng lợi dụng.
Mặc dù Bách Dịch với Asa cùng nằm trên một giường suốt một tuần nhưng cũng không quen được.
Asa không nói một lời, Bách Dịch cũng chẳng tiếp một câu.

Vào xe huyền phù, Bách Dịch liền đứng ngay sau ghế salon Asa ngồi.
Bách Dịch là một người rất biết nhìn mặt đoán ý, Asa không cần nói anh cũng biết pha trà cho Asa, hay chỉnh nhiệt độ.
Chỉ là có cả đám quản gia trong đây, tất cả mọi người đều cho rằng anh đang lấy lòng Asa.
Nhất là quản gia, ông ta chỉ cảm thấy kẻ đến từ phân khu này hiểu chuyện vâng lời, rất có mắt nhìn, cũng không biết rằng đối phương đang nhộn nhạo muốn thử đẩy mình xuống.
Asa không khước từ sự hầu hạ của Bách Dịch, từ khi hắn sinh ra đã quen được người hầu hạ.

Người con trai duy nhất của Thân vương, ở nơi giai cấp cố hóa, xã hội phân cấp rõ ràng dị dạng như này, từ khi hắn ra đời đã là đứng ở nơi đỉnh kim tự tháp cao nhất.
Hắn nhìn Bách Dịch bận bịu tứ phía nhưng không có chút hoảng loạn, không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Đối phương không muốn ở trên giường hầu hạ hắn, hắn cũng không bắt buộc, hắn không thích cưỡng ép người khác.
Hắn muốn cái gì, thì phải để đối phương cam tâm tình nguyện đưa đến.
Đôi ngươi màu vàng kim nhạt của Asa bị lông mi che khuất đến nửa, ánh mắt hắn dõi theo Bách Dịch, mọi động tác giơ tay nhấc nhân của Bách Dịch có khí chất đều không giống với nơi này, anh ta không có sự cao ngạo của người đặc khu, cũng không cẩn thận e dè giống như người phân khu.
Anh ta hoàn toàn mới lạ.
Asa nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế salon, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn.
Trong xe huyền phù vô cùng yên tĩnh, khi Asa nhắm mắt dưỡng thần Bách Dịch vẫn luôn đứng sau lưng hắn, anh không hề động cựa, quả thực đúng là một pho tượng, trừ hơi thở phập phồng ra quả không giống người sống.
Mong muốn càng nhiều, thái độ bày ra càng phải thấp.
Bách Dịch hiểu rõ nguyên tắc này.
Năm đó ra ngoài nói chuyện làm ăn, trong tay anh không có hạng mục gì bày ra được, lại thêm tuổi còn trẻ, đều phải nếm mùi thất bại.
Đến công ty người ta thì phải ngồi ghế lạnh(1), ngồi suốt bao ngày, nhưng Bách Dịch cũng không từ bỏ.
Thời điểm như này chỉ có thể hạ thấp bản thân, đè thấp giá trị, như vậy đối phương mới có thể nhìn đến anh một chút, mới có thể cân nhắc đến chuyện hợp tác.
Chờ anh có hạng mục đạt thành tích, dĩ nhiên không phần phải đi nhìn sắc mặt người ta nữa rồi.
Người có điều mong cầu, vậy phải học cúi đầu.
Ngửa cổ đi xin người khác, đó không thể gọi là lòng tự ái cao, đó là thiếu thông minh.
Lúc xin tiền cha mẹ còn biết làm nũng năn nỉ, đến khi xin xỏ người ngoài lại làm bộ làm tịch, vậy mà làm được việc mới là lạ.
Sau khi tới điểm đến, Bách Dịch vẫn đi theo sau Asa.
Quản gia đang định mở miệng lại đã thấy Asa lạnh lùng liếc qua, ông vội vàng ngậm miệng lại.
Để một kẻ ở phân khu đi theo thật khó coi.
Nhưng đức ngài đã quyết định, không đến lượt ông chất vấn.
Nơi cần đến là một khu vườn treo vô cùng rộng lớn, tựa như một hòn đảo lơ lửng trên không vậy, xung quanh là vô số chiến hạm cỡ nhỏ bảo vệ an ninh, lần lượt từng chiếc xe huyền phù lớn dừng lại ở lối vào.
Bách Dịch nhìn từ xa, có thể trông thấy tua rua vàng kim trên vai đám người đó.
Đây chính là biểu tượng của quý tộc.
Bách Dịch đi theo sau Asa, cũng đi vào băng chuyền.
Vườn treo này xa hoa đẹp đẽ, những loài hoa nở trái mùa, có cánh bướm dập dờn trong đó, dưới chân rõ ràng là đá lát nhưng lại mang đến một cảm giác kỳ lạ, cây cối được cắt tỉa thành những hình thù khác nhau, nhưng lại như hòa làm một thể với bầu không khí, cũng không vì người làm cắt tỉa mà trở nên biệt lập.

Những quý tộc đi lại trong đó, bên người bọn họ thường chỉ có hai người hầu đi theo.
Bên cạnh Asa lại có những bốn người.
Vốn quản gia không muốn để Bách Dịch đi theo, nhưng làm được gì một Bách Dịch luôn tươi cười, da mặt lại dày hơn bất cứ ai, không cần ai nói tự mình cũng đi theo sau Asa.

Quản gia cũng không dám mắng anh trước mặt Asa, cũng đành chỉ có thể để Bách Dịch đi theo.
Suýt chút nữa nghiến nát một cái răng già.
Asa đi đầu tiên, dọc theo đường đi không ít người bắt chuyện với hắn, các quý tộc có một quy luật giao lưu riêng biệt, bọn họ sẽ không thân mật quá mức, cũng sẽ không hời hợt quá đáng.

Asa có tước vị cao, cho nên không ít quý tộc tóc đã hoa râm nhưng địa vị thấp hơn lại cúi đầu chào hắn.
“Đây chính là cống phẩm mà ngài đã đoạt được ư?” Một người trung niên có tước vị ngang hàng với Asa cười nói, “Mấy hôm trước tôi nghe nói ngài tốn không ít tiền để mua lấy một kẻ ở phân khu, kẻ phân khu đó hiện đang có giá trị cao nhất rồi.”
Asa không có biểu cảm hay hành động gì, chỉ thờ ơ gật đầu.
Đối phương hẳn đã sớm quen với thái độ của hắn, biết tính tình của Asa như vậy.
Vậy nên cũng không quanh co nữa, nói thẳng vào việc chính: “Đưa nó cho tôi mượn mấy ngày được chứ?”
Đối phương còn cười: “Cũng không phải mượn không, bên tôi nếu có thứ gì ngài vừa mắt thì cứ tùy ý mà chọn, còn không vừa ý thứ gì, tôi cũng có thể cho ngài chút đồ tốt.”
Asa không nói một lời.
Đối phương liếc nhìn Bách Dịch, cười vô cùng kiềm chế, nhìn qua cũng không có vẻ lo lắng.
Thấy Asa mãi cũng không đáp lời, hắn ta hỏi đùa: “Không phải là không nỡ đấy chứ?”
Quý tộc trao đổi vật cưng cũng không phải là chuyện hiếm lạ, tựa như đám trẻ đổi đồ chơi vậy.
Lúc này Asa mới từ tốn, sắc mặt cũng không thay đổi, nói: “Cậu ta là người của ta.”
“Ta không thích chia sẻ với người khác.”
Hắn nhìn đối phương: “Hiểu không?”
Người của hắn, đồ của hắn, từ khi sinh ra đến lúc chết đi, từ trong ra ngoài đều sẽ thuộc về hắn.
Cũng chỉ thuộc về hắn.
Mỗi ánh mắt khát khao, mỗi bàn tay thèm muốn.
Cũng sẽ tự tay hắn móc ra, tự tay hắn chém đứt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui